- Dù sao hai người cũng là đại phú hào số một trong nước, con tùy tiện nhận thân sao có thể không khiến cha mẹ nghi ngờ? Cha, mẹ, vấn đề ở công ty con sẽ tự mình giải quyết. Con muốn làm nên sự nghiệp cho mình, nhiều tiền hay ít tiền đối với con không sao cả. Con chỉ hi vọng có thể hưởng thụ cảm giác thành công. Kỳ thật, ngày đó khi hai người nói đã chuyển tài sản cho muội muội, con cảm thấy dễ nói hơn. Ít nhất hiện tại không có người ta nói con chuẩn bị mưu đoạt tài sản của hai người.
Tề Thiên Lỗi cùng Ứng Tiểu Điệp liếc nhau, trong mắt hai người đều toát ra ánh mắt tán dương, Tề Thiên Lỗi mỉm cười nói:
- Tốt, không hổ là nhi tử của Tề Thiên Lỗi ta, có chí khí, ta cũng biết thân phận của con rất đặc thù chỉ sợ không cách nào kế thừa gia nghiệp nhà ta. Bất quá này không có sao, em gái của con cũng không kém, nhưng mà con cũng là con của cha mẹ. Ở phương diện này chúng ta sẽ đối xử như nhau, con đừng vội cự tuyệt, hiện tại ta không cho con. Con bây giờ không thiếu tiền, chờ sau này có cháu, ta sẽ cho cháu của ta. Con không có quyền cự tuyệt thay đâu nhé.
Nhìn vẻ tươi cười đắc ý trong mắt của Tề Thiên Lỗi, Tề Nhạc xác thực rất bất đắc dĩ, bất quá hắn càng cảm nhận được quyết tâm muốn đền bù tổn thất của cha mẹ mình:
- Vậy thì hai người đợi đi, ít nhất trong thời gian ngắn, khả năng mà con kết hôn vô cùng nhỏ.
Tề Thiên Lỗi cười hắc hắc, nói:
- Không có sao. Kết hôn hay không kết hôn đều không sao cả, Tuyết nhi xinh đẹp như vậy, sau này có hài tử nhất định sẽ anh tuấn hơn con, nếu nữ nhi thì hoàn mỹ như Tuyết nhi thì quá tuyệt. Yên tâm, cho dù các con không kết hôn mà có hài tử thì ta cũng có biện pháp giúp nó hoàn toàn thừa kế trên phương diện pháp luật.
- Ách...
Sao vừa hàn huyên vài câu đã lại nhảy tới chuyện có con cháu, Tề Nhạc có chút xấu hổ mà vẻ mặt của Tuyết Nữ thì đỏ khỏi nói.
Ứng Tiểu Điệp gật đầu chấp nhận nói;
- Đúng vậy. Cha con nói đúng, các con cần phải cố gắng, sớm sinh con đi, chúng ta cũng muốn ôm cháu. Chúng ta có một hòn đảo nhỏ ở vùng biển quốc tế, chỗ đó hoàn cảnh phi thường ưu mỹ. Lúc đó nếu có cháu trai hoặc cháu gái thì ta và cha con sẽ mang bọn nhỏ tới đó dưỡng lão. Ah, đúng rồi. Gia đình chúng ta rất đặc thù, chỉ cần các con có bản lĩnh, muốn sinh mấy đứa con cũng được, càng nhiều càng tốt.
Vừa nói dứt lời, hai mắt của Ứng Tiểu Điệp cười tới híp lại, hiển nhiên là đang ảo tưởng con cháu cả sảnh đường.
Tề Nhạc lúng túng nhìn Tuyết Nữ, Tuyết Nữ buột miệng cười nói:
- Bác gái, hy vọng này của ngài e rằng rất dễ dàng giải quyết. Hồng nhan tri kỷ của Tề Nhạc không ít đâu, mỗi người chỉ cần sinh một đứa thôi cũng có thể tạo thành một đội bóng rổ rồi.
Ứng Tiểu Điệp cùng Tề Thiên Lỗi nghe xong lời này không khỏi đồng thời sững sờ nhìn Tề Nhạc, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải. Tề Thiên Lỗi xấu hổ ho khan một tiếng. Ứng Tiểu Điệp hết nói nổi, chỉ đành quở trách Tề Nhạc:
- Đứa nhỏ này, Tuyết nhi thật tốt ah! Con lại còn trêu ghẹo nữ nhân bên ngoài nữa, sao lại phụ lòng của người ta. Nghe mẹ nói, bỏ hết những người bên ngoài đi, hảo hảo đối tốt với Tuyết nhi. Đương nhiên, nếu như những cô gái đó đã có hài tử với con thì cứ yên tâm mang về, mẹ sẽ phụ trách chăm sóc nó giúp con.
- Cái này...
Nhìn Ứng Tiểu Điệp, Tề Nhạc thật là có chút dở khóc dở cười, nhưng mà loại tình thân ấm áp này khiến trong lòng hắn dễ chịu, đây mới là cảm giác có nhà.
Tuyết Nữ đi đến Ứng Tiểu Điệp Ứng Tiểu Điệp, nàng ngồi ở trên thành ghế sô pha nói:
- Bác gái, bác thì đừng làm khó dễ cho anh ấy. Kỳ thật, con là người cuối cùng xác lập tình cảm với Tề Nhạc. Con là người đến sau, không phải ngài muốn bảo Tề Nhạc bỏ con trước sao?
Ứng Tiểu Điệp sững sờ nhìn Tuyết Nữ cũng không có chút giận dỗi thì không khỏi kỳ quái hỏi:
- Như vậy sao? Nhưng mà chẳng lẽ con không hy vọng có thể độc chiếm hắn, trở thành vợ của Tề Nhạc sao?
Tuyết Nữ u oán nhìn Tề Nhạc đáp:
- Bác gái, không phải con không muốn, nhưng điều này căn bản chính là không có khả năng đâu. Tề Nhạc cụ thể có mấy người phụ nữ, ngay cả con cũng không rõ ràng lắm. Hẳn nhất định sẽ không chỉ thuộc về một người.
Ứng Tiểu Điệp ngơ ngác nhìn Tề Nhạc, loại tình huống này hiển nhiên là nàng không cách nào lý giải, Tề Nhạc thừa cơ hội này chặn lại nói:
- Mẹ, phương diện này chúng ta thảo luận sau. Bất quá, chỉ sợ con cả đời đều không thể kết hôn, bởi vì con không thể thực xin lỗi bất kỳ một ai trong các nàng.
Tề Thiên Lỗi cau mày nói:
- Nhưng mà con làm như thế chẳng khác gì xin lỗi tất cả, những người con gái đó có ai không hy vọng mình có thể đạt được danh phận đây? Như vậy đi, con nói cho ta biết, con rốt cuộc có mấy người phụ nữ.
Tề Nhạc nhìn bộ dạng cha mình có chút mất hứng thì dè dặt đáp:
- Bốn, ah, không, là năm.
Tuyết Nữ, Văn Đình, Thương Băng, Như Nguyệt, Minh Minh, cộng lại đúng là năm.
Hắn đương nhiên sẽ đem Văn Đình tính toán đi vào, bởi vì trong lòng hắn, Văn Đình căn bản không có chết.
Tề Thiên Lỗi giật mình nhìn con của mình:
- Con coi vậy mà được à, một cái liền tìm năm vợ. Tề Nhạc tuy rằng ta biết con không phải người bình thường, nhưng mà vẫn phải chú ý sức khỏe bản thân.
Ứng Tiểu Điệp khẽ gắt một tiếng, nói:
- Anh nói cái gì thế? Đừng dạy hư con trai.
Tề Thiên Lỗi tức giận nói:
- Con của em, anh không dạy được sao? Không dạy đã có năm người rồi, bằng không nếu dạy thì chắc em sẽ tìm thêm bạn gái cho nó.
Ứng Tiểu Điệp trừng mắt nhìn Tề Thiên Lỗi nói:
- Cái gì mà con của em, nó không phải con của anh sao? ? Được rồi, được rồi, thật vất vả nhìn thấy nhi tử, anh đừng có quở trách nó nữa. Em tin Nhạc nhi nắm chắc mọi điều, hết thảy đều thuận theo tự nhiên a.
Tề Thiên Lỗi gật nhẹ đầu, nói:
- Cũng chỉ có thể như vậy. Bất quá, Nhạc nhi chờ con kết hôn thì phải sớm báo cho cha biết. Bất luận con có bao nhiêu thiếu nữ, ta đều có biện pháp lấy hết về làm vợ của con. Dù sao, chúng ta không phải là nhà bình thường.
- Sao?
Tề Nhạc nhìn Tề Thiên Lỗi, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải, phụ thân của hắn đúng là thần thông quảng đại ah! Một mực làm phức tạp vấn đề của mình, sau đó lại dễ dàng giải quyết như lời ông nói sao?
Tề Thiên Lỗi nói:
- Nhạc nhi. Hiện tại chúng ta đã nhận lại con, chờ con ngày nào đó có rảnh hãy tới tập đoàn Kim Cốc một chuyến, ta sẽ chính thức tuyên bố thân phận của con với hội đồng quản trị. Với tư cách con của ta, hơn nữa đã trưởng thành, ta đã nghĩ kỹ Kỳ Lân tập đoàn bên này là chuyện của con, ta cam đoan không can dự, nhưng mà có một điều kiện tiên quyết, con nhất định phải đến Kim Cốc tập đoàn làm một chức vụ phó tổng giám đốc. Yên tâm, là chức quan nhàn tản, con chỉ cần mỗi tuần tới làm một ngày là được rồi. Tập đoàn ngoại trừ hội đồng quản trị thì tầng quản lý chủ yếu chính là dùng ta và mẹ con làm chủ. Phó tổng giám đốc còn trên tới tám, chín cái chức vị, vì thế con cũng không cần phải lo lắng cái gì.
Tề Thiên Lỗi cùng Ứng Tiểu Điệp liếc nhau, trong mắt hai người đều toát ra ánh mắt tán dương, Tề Thiên Lỗi mỉm cười nói:
- Tốt, không hổ là nhi tử của Tề Thiên Lỗi ta, có chí khí, ta cũng biết thân phận của con rất đặc thù chỉ sợ không cách nào kế thừa gia nghiệp nhà ta. Bất quá này không có sao, em gái của con cũng không kém, nhưng mà con cũng là con của cha mẹ. Ở phương diện này chúng ta sẽ đối xử như nhau, con đừng vội cự tuyệt, hiện tại ta không cho con. Con bây giờ không thiếu tiền, chờ sau này có cháu, ta sẽ cho cháu của ta. Con không có quyền cự tuyệt thay đâu nhé.
Nhìn vẻ tươi cười đắc ý trong mắt của Tề Thiên Lỗi, Tề Nhạc xác thực rất bất đắc dĩ, bất quá hắn càng cảm nhận được quyết tâm muốn đền bù tổn thất của cha mẹ mình:
- Vậy thì hai người đợi đi, ít nhất trong thời gian ngắn, khả năng mà con kết hôn vô cùng nhỏ.
Tề Thiên Lỗi cười hắc hắc, nói:
- Không có sao. Kết hôn hay không kết hôn đều không sao cả, Tuyết nhi xinh đẹp như vậy, sau này có hài tử nhất định sẽ anh tuấn hơn con, nếu nữ nhi thì hoàn mỹ như Tuyết nhi thì quá tuyệt. Yên tâm, cho dù các con không kết hôn mà có hài tử thì ta cũng có biện pháp giúp nó hoàn toàn thừa kế trên phương diện pháp luật.
- Ách...
Sao vừa hàn huyên vài câu đã lại nhảy tới chuyện có con cháu, Tề Nhạc có chút xấu hổ mà vẻ mặt của Tuyết Nữ thì đỏ khỏi nói.
Ứng Tiểu Điệp gật đầu chấp nhận nói;
- Đúng vậy. Cha con nói đúng, các con cần phải cố gắng, sớm sinh con đi, chúng ta cũng muốn ôm cháu. Chúng ta có một hòn đảo nhỏ ở vùng biển quốc tế, chỗ đó hoàn cảnh phi thường ưu mỹ. Lúc đó nếu có cháu trai hoặc cháu gái thì ta và cha con sẽ mang bọn nhỏ tới đó dưỡng lão. Ah, đúng rồi. Gia đình chúng ta rất đặc thù, chỉ cần các con có bản lĩnh, muốn sinh mấy đứa con cũng được, càng nhiều càng tốt.
Vừa nói dứt lời, hai mắt của Ứng Tiểu Điệp cười tới híp lại, hiển nhiên là đang ảo tưởng con cháu cả sảnh đường.
Tề Nhạc lúng túng nhìn Tuyết Nữ, Tuyết Nữ buột miệng cười nói:
- Bác gái, hy vọng này của ngài e rằng rất dễ dàng giải quyết. Hồng nhan tri kỷ của Tề Nhạc không ít đâu, mỗi người chỉ cần sinh một đứa thôi cũng có thể tạo thành một đội bóng rổ rồi.
Ứng Tiểu Điệp cùng Tề Thiên Lỗi nghe xong lời này không khỏi đồng thời sững sờ nhìn Tề Nhạc, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải. Tề Thiên Lỗi xấu hổ ho khan một tiếng. Ứng Tiểu Điệp hết nói nổi, chỉ đành quở trách Tề Nhạc:
- Đứa nhỏ này, Tuyết nhi thật tốt ah! Con lại còn trêu ghẹo nữ nhân bên ngoài nữa, sao lại phụ lòng của người ta. Nghe mẹ nói, bỏ hết những người bên ngoài đi, hảo hảo đối tốt với Tuyết nhi. Đương nhiên, nếu như những cô gái đó đã có hài tử với con thì cứ yên tâm mang về, mẹ sẽ phụ trách chăm sóc nó giúp con.
- Cái này...
Nhìn Ứng Tiểu Điệp, Tề Nhạc thật là có chút dở khóc dở cười, nhưng mà loại tình thân ấm áp này khiến trong lòng hắn dễ chịu, đây mới là cảm giác có nhà.
Tuyết Nữ đi đến Ứng Tiểu Điệp Ứng Tiểu Điệp, nàng ngồi ở trên thành ghế sô pha nói:
- Bác gái, bác thì đừng làm khó dễ cho anh ấy. Kỳ thật, con là người cuối cùng xác lập tình cảm với Tề Nhạc. Con là người đến sau, không phải ngài muốn bảo Tề Nhạc bỏ con trước sao?
Ứng Tiểu Điệp sững sờ nhìn Tuyết Nữ cũng không có chút giận dỗi thì không khỏi kỳ quái hỏi:
- Như vậy sao? Nhưng mà chẳng lẽ con không hy vọng có thể độc chiếm hắn, trở thành vợ của Tề Nhạc sao?
Tuyết Nữ u oán nhìn Tề Nhạc đáp:
- Bác gái, không phải con không muốn, nhưng điều này căn bản chính là không có khả năng đâu. Tề Nhạc cụ thể có mấy người phụ nữ, ngay cả con cũng không rõ ràng lắm. Hẳn nhất định sẽ không chỉ thuộc về một người.
Ứng Tiểu Điệp ngơ ngác nhìn Tề Nhạc, loại tình huống này hiển nhiên là nàng không cách nào lý giải, Tề Nhạc thừa cơ hội này chặn lại nói:
- Mẹ, phương diện này chúng ta thảo luận sau. Bất quá, chỉ sợ con cả đời đều không thể kết hôn, bởi vì con không thể thực xin lỗi bất kỳ một ai trong các nàng.
Tề Thiên Lỗi cau mày nói:
- Nhưng mà con làm như thế chẳng khác gì xin lỗi tất cả, những người con gái đó có ai không hy vọng mình có thể đạt được danh phận đây? Như vậy đi, con nói cho ta biết, con rốt cuộc có mấy người phụ nữ.
Tề Nhạc nhìn bộ dạng cha mình có chút mất hứng thì dè dặt đáp:
- Bốn, ah, không, là năm.
Tuyết Nữ, Văn Đình, Thương Băng, Như Nguyệt, Minh Minh, cộng lại đúng là năm.
Hắn đương nhiên sẽ đem Văn Đình tính toán đi vào, bởi vì trong lòng hắn, Văn Đình căn bản không có chết.
Tề Thiên Lỗi giật mình nhìn con của mình:
- Con coi vậy mà được à, một cái liền tìm năm vợ. Tề Nhạc tuy rằng ta biết con không phải người bình thường, nhưng mà vẫn phải chú ý sức khỏe bản thân.
Ứng Tiểu Điệp khẽ gắt một tiếng, nói:
- Anh nói cái gì thế? Đừng dạy hư con trai.
Tề Thiên Lỗi tức giận nói:
- Con của em, anh không dạy được sao? Không dạy đã có năm người rồi, bằng không nếu dạy thì chắc em sẽ tìm thêm bạn gái cho nó.
Ứng Tiểu Điệp trừng mắt nhìn Tề Thiên Lỗi nói:
- Cái gì mà con của em, nó không phải con của anh sao? ? Được rồi, được rồi, thật vất vả nhìn thấy nhi tử, anh đừng có quở trách nó nữa. Em tin Nhạc nhi nắm chắc mọi điều, hết thảy đều thuận theo tự nhiên a.
Tề Thiên Lỗi gật nhẹ đầu, nói:
- Cũng chỉ có thể như vậy. Bất quá, Nhạc nhi chờ con kết hôn thì phải sớm báo cho cha biết. Bất luận con có bao nhiêu thiếu nữ, ta đều có biện pháp lấy hết về làm vợ của con. Dù sao, chúng ta không phải là nhà bình thường.
- Sao?
Tề Nhạc nhìn Tề Thiên Lỗi, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải, phụ thân của hắn đúng là thần thông quảng đại ah! Một mực làm phức tạp vấn đề của mình, sau đó lại dễ dàng giải quyết như lời ông nói sao?
Tề Thiên Lỗi nói:
- Nhạc nhi. Hiện tại chúng ta đã nhận lại con, chờ con ngày nào đó có rảnh hãy tới tập đoàn Kim Cốc một chuyến, ta sẽ chính thức tuyên bố thân phận của con với hội đồng quản trị. Với tư cách con của ta, hơn nữa đã trưởng thành, ta đã nghĩ kỹ Kỳ Lân tập đoàn bên này là chuyện của con, ta cam đoan không can dự, nhưng mà có một điều kiện tiên quyết, con nhất định phải đến Kim Cốc tập đoàn làm một chức vụ phó tổng giám đốc. Yên tâm, là chức quan nhàn tản, con chỉ cần mỗi tuần tới làm một ngày là được rồi. Tập đoàn ngoại trừ hội đồng quản trị thì tầng quản lý chủ yếu chính là dùng ta và mẹ con làm chủ. Phó tổng giám đốc còn trên tới tám, chín cái chức vị, vì thế con cũng không cần phải lo lắng cái gì.
/1391
|