Nghe Như Nguyệt giải thích xong, Tề Nhạc không khỏi mặt trầm như nước, khó trách liên quân nhân loại tổn thất lớn như vậy, ra là Đại Bằng Minh Vương nhúng tay vào nhưng mà hung thú ở chỗ này thì thần thú đang ở đâu? Vì sao họ không tới trợ giúp?
Thực lực của Đại Bằng Minh Vương, Tề Nhạc hiểu rất rõ, hắn dẫn theo tộc nhân tới đây, Tề Nhạc cũng không còn nắm chắc có thể đủ thắng được đối phương. Vì thế, hiện tại nhân loại cần có trợ giúp rất nhiều.
Hiểu rõ hết chuyện đã trải qua, Tề Nhạc phân phó mọi người trước hảo hảo dưỡng thương, hơn nữa đem đạn dược đã chuẩn bị sẵn lấy ra cho các đội viên Sinh Tiếu và nhân loại tứ đại tộc, còn hắn thì đi tìm Y Nhược.
Khi Tề Nhạc nhìn thấy Y Nhược thì không khỏi lại càng hoảng sợ, trước khi hắn rời đi, Y Nhược vẫn còn thanh xuân tịnh lệ, một chút cũng không giống Kỳ Lân ngàn năm tuổi thọ. Nhung mà khi hắn nhìn thấy Y Nhược một lần nữa thì lại nhìn thất hai tóc mai của nàng đã có chút ít hoa râm, phảng phất thoáng cái già đi mười mấy tuổi.
- Mẹ, con đã trở về.
Tề Nhạc tiến lên vài bước, vốn hắn còn có tâm trách cứ vì cái gì thần thú không có tới trợ giúp, nhưng chứng kiến bộ dáng của Y Nhược, hắn không còn nhẫn tâm để chất vấn nữa. Đúng a! Huyền Vũ chết rồi, hai trượng phu của nàng đã có một người chết, tâm tình của nàng như thế nào có thể tốt được.
Thấy Tề Nhạc, trong mắt Y Nhược toát ra vẻ vui mừng, cầm chặt tay của hắn, hắn nói:
- Cuối cùng con đã trở lại rồi. Những ngày này đối với nhân loại mà nói chính là ác mộng.
Tề Nhạc nói:
- Mẹ, sự tình con cũng đã biết. Huyền Vũ tiền bối chết khiến ngài phi thường đau khổ, nhưng chuyện cũ đã qua, chúng ta còn phải tiếp tục chống lại đám hung thú và Cửu Lê Tộc. Ngài chính là tâm cốt của nhân loại nhất định phải chịu đựng a.
Vừa nói, hắn đem năng lượng Tự Nhiên Chi Nguyên đưa vào trong cơ thể của Y Nhược.
Được Tề Nhạc giúp đỡ, sắc mặt của Y Nhược nhìn bề ngoài tốt lên rất nhiều
Trong mắt nàng toát ra một tia bi thương:
- Huyền Vũ chết rồi, nếu như không phải là vì ta, hắn cũng sẽ không chết. Một búa đó của Xi Vưu đánh tới ta, nhưng mà Huyền Vũ vì cứu ta mà xuất ra năng lực phòng ngự mạnh nhất đỡ một búa đó. Hiện tại ta còn rõ ràng nhớ rõ, thân hình hắn bị Bàn Cổ Phủ chém thành hai. Tề Nhạc, đáp ứng ta, đáp ứng ta nhất định phải báo thù cho Huyền Vũ. Ta đã già, sau này chỉ có thể dựa vào con.
Nhìn Y Nhược, Tề Nhạc thật sự không đành lòng cự tuyệt nàng:
- Mẹ. Con biết rồi, chỉ cần có cơ hội, con nhất định sẽ tiêu diệt Xi Vưu thay Huyền Vũ tiền bối báo thù, Xi Vưu là địch nhân của cả nhân loại, con tuyệt sẽ không bỏ qua hắn. Chỉ là con rất kỳ quái, Đại Bằng Minh Vương mang theo tộc nhân đến công kích chúng ta, vì cái gì thần thú không có xuất hiện? Nếu như không phải mấy người Như Nguyệt liều chết chống cự. Chỉ sợ nhân loại cũng đã bị diệt tộc. Mặc Hỏa tiền bối đang ở đâu?
Y Nhược cười khổ nói:
- Con trai, con đừng trách cứ Mặc Hỏa. Khi Đại Bằng Minh Vương tấn công, ta đã cầu viện họ, nhưng mà câu trả lời khiến cho ta không thể không bỏ đi ý nghĩ này. Không biết vì cái gì, Đại Bằng Minh Vương, Thâm Hải Minh Long Vương cùng hỗn độn Vương lại đạt thành hoà giải, Đại Bằng Minh Vương ở bên cạnh trợ giúp Xi Vưu công kích chúng ta, mà chủ lực thần thú chúng ta lại bị Thâm Hải Minh Long Vương cùng Hỗn Độn Vương toàn diện công kích. Ngay cả tự bảo vệ mình cũng rất khó khăn, chớ nói chi là đến giúp giúp bọn ta. Hiện tại chỉ có thể dựa vào lực lượng của mình mà chống lại cùng Đại Bằng Minh Vương cùng Xi Vưu. Chỉ là không biết, kiên trì như vậy còn có thể tiếp tục bao lâu. Xi Vưu từ lần trước bị thương, nhưng hắn vẫn đang đợi cơ hội. Ta nghĩ, lần sau Đại Bằng Minh Vương lại hướng chúng ta phát động công kích thì hắn nhất định sẽ xuất hiện. Cho dù hắn không sử dụng Bàn Cổ Phủ, cũng đồng dạng sinh ra uy hiếp uy hiếp đối với chúng ta. Còn bên mình quân đoàn Sinh Tiếu đã mất đi hơn phân nửa sức chiến đấu, vũ khí lúc trước con mang đến cũng đã dùng gần hết. Hiện tại chúng ta chỉ còn cách chờ chết mà thôi.
Từ gian phòng của Y Nhược đi ra, tâm tình của Tề Nhạc vô cùng nặng nề. Hắn hiểu được Y Nhược nói không sai, cho dù thêm chính mình cũng không thể chống lại liên quân của Kim Sí Đại Bằng Điêu cùng Xi Vưu. Phải là sao mới có thể hóa giải nguy cơ trước mắt đây? Trát Cách Lỗ đã từng nói qua, phải nhớ không được để cho thời đại của mình bị ảnh hưởng. Nếu lịch sử không cải biến thì bên này người thắng cuối cùng phải là nhân loại, nhưng mà sự tình đã phát triển đến trình độ này. Phải làm sao để nhân loại giành chiến thắng? Mình và quân đoàn Sinh Tiếu có thể bỏ chạy, nhưng mà nhân loại ở nơi này sẽ bị hủy diệt.
Trong lúc nhất thời, Tề Nhạc không khỏi có chút đau đầu, trong lòng phiền muộn trở lại trong quân đoàn Sinh Tiếu.
Vừa vào cửa, Tề Nhạc đã nghe được thanh âm tức giận của Hồ Quang:
- Ta kháo. Đám chim ngốc chết tiệt kia suýt nữa đánh chết lão nhị của lão tử. Ta xxx nó! Thù này không báo thề không làm người, cái @#$%, nếu ở thời đại kia, lão tử trực tiếp cho chúng mấy viên đạn đạo yêu nước nổ cho chết đám chim ngốc nghếch chết tiệt này.
Nghe được lời nói của Hồ Quang, trong lòng của Tề Nhạc không khỏi khẽ động, qua trong giây lát, phiền muộn hóa thành hư ảo.
Đúng a! Chính mình có sự trợ giúp lớn nhất không phải là quân đoàn Sinh Tiếu cường đại, mà là mình có được khoa học kỹ thuật không thuộc về cái thế giới này, chuyện bây giờ đã phát triển đến trình độ này, vì không thay đổi lịch sử, không thể nói trước cũng chỉ đành buông tay đánh một trận.
Nghĩ tới đây, Tề Nhạc kêu lớn:
- Hồ Quang, anh đi ra đây một chút.
Nghe được thanh âm của Tề Nhạc, Hồ Quang cùng Dịch An cùng ra khỏi doanh trướng, gọi là doanh trướng cho oai, chứ thực ra đều dựng bằng mấy cọc gỗ, doanh trướng đáng thương tới nỗi nhìn bề ngoài ọp ẹp tưởng chừng sẽ bị sụp đổ hoàn toàn.
- Lão đại, anh trở lại, như thế nào rồi? Những thần thú kia có tới giúp hay không? Ta thấy nếu họ không tới thì chúng ta nên rút lui đi. Nhiều huynh đệ như vậy, cũng không thể đều hãm vào vũng bùn, thừa dịp không có tử vong thì chạy đi còn kịp.
Tề Nhạc nhìn Hồ Quang rồi mỉm cười nói:
- Như thế nào, lão đại hắc đạo của ta, hiện tại lui lại, chẳng lẽ anh có thể nuốt nổi cơn tức này sao?
Hồ Quang dùng sức mà dậm chân động tới vết thương trên đùi, hắn đau đớn không khỏi nhe răng nhếch miệng mà nói:
- Nhẫn không được thì có thể làm được gì? Thực lực không bằng người ta ah! Ta kháo! Đau chết mất.
Tề Nhạc nói:
- Hồ Quang, nếu như hiện tại phản hồi hiện đại thì trong một ngày, anh có thể tìm được vũ khí sát thương quy mô lớn không?
Hồ Quang sững sờ vài giây, ngay sau đó hào quang lóe lên trong đôi mắt híp, hắn nhấc gọng kính dày cộm như cái đít chai lên kinh hỉ nói:
- Lão đại, ý anh là nói có thể sử dụng vũ khí có quy mô sát thương lớn ở đây sao?
Trong mắt Tề Nhạc lóe lên hung quang:
Thực lực của Đại Bằng Minh Vương, Tề Nhạc hiểu rất rõ, hắn dẫn theo tộc nhân tới đây, Tề Nhạc cũng không còn nắm chắc có thể đủ thắng được đối phương. Vì thế, hiện tại nhân loại cần có trợ giúp rất nhiều.
Hiểu rõ hết chuyện đã trải qua, Tề Nhạc phân phó mọi người trước hảo hảo dưỡng thương, hơn nữa đem đạn dược đã chuẩn bị sẵn lấy ra cho các đội viên Sinh Tiếu và nhân loại tứ đại tộc, còn hắn thì đi tìm Y Nhược.
Khi Tề Nhạc nhìn thấy Y Nhược thì không khỏi lại càng hoảng sợ, trước khi hắn rời đi, Y Nhược vẫn còn thanh xuân tịnh lệ, một chút cũng không giống Kỳ Lân ngàn năm tuổi thọ. Nhung mà khi hắn nhìn thấy Y Nhược một lần nữa thì lại nhìn thất hai tóc mai của nàng đã có chút ít hoa râm, phảng phất thoáng cái già đi mười mấy tuổi.
- Mẹ, con đã trở về.
Tề Nhạc tiến lên vài bước, vốn hắn còn có tâm trách cứ vì cái gì thần thú không có tới trợ giúp, nhưng chứng kiến bộ dáng của Y Nhược, hắn không còn nhẫn tâm để chất vấn nữa. Đúng a! Huyền Vũ chết rồi, hai trượng phu của nàng đã có một người chết, tâm tình của nàng như thế nào có thể tốt được.
Thấy Tề Nhạc, trong mắt Y Nhược toát ra vẻ vui mừng, cầm chặt tay của hắn, hắn nói:
- Cuối cùng con đã trở lại rồi. Những ngày này đối với nhân loại mà nói chính là ác mộng.
Tề Nhạc nói:
- Mẹ, sự tình con cũng đã biết. Huyền Vũ tiền bối chết khiến ngài phi thường đau khổ, nhưng chuyện cũ đã qua, chúng ta còn phải tiếp tục chống lại đám hung thú và Cửu Lê Tộc. Ngài chính là tâm cốt của nhân loại nhất định phải chịu đựng a.
Vừa nói, hắn đem năng lượng Tự Nhiên Chi Nguyên đưa vào trong cơ thể của Y Nhược.
Được Tề Nhạc giúp đỡ, sắc mặt của Y Nhược nhìn bề ngoài tốt lên rất nhiều
Trong mắt nàng toát ra một tia bi thương:
- Huyền Vũ chết rồi, nếu như không phải là vì ta, hắn cũng sẽ không chết. Một búa đó của Xi Vưu đánh tới ta, nhưng mà Huyền Vũ vì cứu ta mà xuất ra năng lực phòng ngự mạnh nhất đỡ một búa đó. Hiện tại ta còn rõ ràng nhớ rõ, thân hình hắn bị Bàn Cổ Phủ chém thành hai. Tề Nhạc, đáp ứng ta, đáp ứng ta nhất định phải báo thù cho Huyền Vũ. Ta đã già, sau này chỉ có thể dựa vào con.
Nhìn Y Nhược, Tề Nhạc thật sự không đành lòng cự tuyệt nàng:
- Mẹ. Con biết rồi, chỉ cần có cơ hội, con nhất định sẽ tiêu diệt Xi Vưu thay Huyền Vũ tiền bối báo thù, Xi Vưu là địch nhân của cả nhân loại, con tuyệt sẽ không bỏ qua hắn. Chỉ là con rất kỳ quái, Đại Bằng Minh Vương mang theo tộc nhân đến công kích chúng ta, vì cái gì thần thú không có xuất hiện? Nếu như không phải mấy người Như Nguyệt liều chết chống cự. Chỉ sợ nhân loại cũng đã bị diệt tộc. Mặc Hỏa tiền bối đang ở đâu?
Y Nhược cười khổ nói:
- Con trai, con đừng trách cứ Mặc Hỏa. Khi Đại Bằng Minh Vương tấn công, ta đã cầu viện họ, nhưng mà câu trả lời khiến cho ta không thể không bỏ đi ý nghĩ này. Không biết vì cái gì, Đại Bằng Minh Vương, Thâm Hải Minh Long Vương cùng hỗn độn Vương lại đạt thành hoà giải, Đại Bằng Minh Vương ở bên cạnh trợ giúp Xi Vưu công kích chúng ta, mà chủ lực thần thú chúng ta lại bị Thâm Hải Minh Long Vương cùng Hỗn Độn Vương toàn diện công kích. Ngay cả tự bảo vệ mình cũng rất khó khăn, chớ nói chi là đến giúp giúp bọn ta. Hiện tại chỉ có thể dựa vào lực lượng của mình mà chống lại cùng Đại Bằng Minh Vương cùng Xi Vưu. Chỉ là không biết, kiên trì như vậy còn có thể tiếp tục bao lâu. Xi Vưu từ lần trước bị thương, nhưng hắn vẫn đang đợi cơ hội. Ta nghĩ, lần sau Đại Bằng Minh Vương lại hướng chúng ta phát động công kích thì hắn nhất định sẽ xuất hiện. Cho dù hắn không sử dụng Bàn Cổ Phủ, cũng đồng dạng sinh ra uy hiếp uy hiếp đối với chúng ta. Còn bên mình quân đoàn Sinh Tiếu đã mất đi hơn phân nửa sức chiến đấu, vũ khí lúc trước con mang đến cũng đã dùng gần hết. Hiện tại chúng ta chỉ còn cách chờ chết mà thôi.
Từ gian phòng của Y Nhược đi ra, tâm tình của Tề Nhạc vô cùng nặng nề. Hắn hiểu được Y Nhược nói không sai, cho dù thêm chính mình cũng không thể chống lại liên quân của Kim Sí Đại Bằng Điêu cùng Xi Vưu. Phải là sao mới có thể hóa giải nguy cơ trước mắt đây? Trát Cách Lỗ đã từng nói qua, phải nhớ không được để cho thời đại của mình bị ảnh hưởng. Nếu lịch sử không cải biến thì bên này người thắng cuối cùng phải là nhân loại, nhưng mà sự tình đã phát triển đến trình độ này. Phải làm sao để nhân loại giành chiến thắng? Mình và quân đoàn Sinh Tiếu có thể bỏ chạy, nhưng mà nhân loại ở nơi này sẽ bị hủy diệt.
Trong lúc nhất thời, Tề Nhạc không khỏi có chút đau đầu, trong lòng phiền muộn trở lại trong quân đoàn Sinh Tiếu.
Vừa vào cửa, Tề Nhạc đã nghe được thanh âm tức giận của Hồ Quang:
- Ta kháo. Đám chim ngốc chết tiệt kia suýt nữa đánh chết lão nhị của lão tử. Ta xxx nó! Thù này không báo thề không làm người, cái @#$%, nếu ở thời đại kia, lão tử trực tiếp cho chúng mấy viên đạn đạo yêu nước nổ cho chết đám chim ngốc nghếch chết tiệt này.
Nghe được lời nói của Hồ Quang, trong lòng của Tề Nhạc không khỏi khẽ động, qua trong giây lát, phiền muộn hóa thành hư ảo.
Đúng a! Chính mình có sự trợ giúp lớn nhất không phải là quân đoàn Sinh Tiếu cường đại, mà là mình có được khoa học kỹ thuật không thuộc về cái thế giới này, chuyện bây giờ đã phát triển đến trình độ này, vì không thay đổi lịch sử, không thể nói trước cũng chỉ đành buông tay đánh một trận.
Nghĩ tới đây, Tề Nhạc kêu lớn:
- Hồ Quang, anh đi ra đây một chút.
Nghe được thanh âm của Tề Nhạc, Hồ Quang cùng Dịch An cùng ra khỏi doanh trướng, gọi là doanh trướng cho oai, chứ thực ra đều dựng bằng mấy cọc gỗ, doanh trướng đáng thương tới nỗi nhìn bề ngoài ọp ẹp tưởng chừng sẽ bị sụp đổ hoàn toàn.
- Lão đại, anh trở lại, như thế nào rồi? Những thần thú kia có tới giúp hay không? Ta thấy nếu họ không tới thì chúng ta nên rút lui đi. Nhiều huynh đệ như vậy, cũng không thể đều hãm vào vũng bùn, thừa dịp không có tử vong thì chạy đi còn kịp.
Tề Nhạc nhìn Hồ Quang rồi mỉm cười nói:
- Như thế nào, lão đại hắc đạo của ta, hiện tại lui lại, chẳng lẽ anh có thể nuốt nổi cơn tức này sao?
Hồ Quang dùng sức mà dậm chân động tới vết thương trên đùi, hắn đau đớn không khỏi nhe răng nhếch miệng mà nói:
- Nhẫn không được thì có thể làm được gì? Thực lực không bằng người ta ah! Ta kháo! Đau chết mất.
Tề Nhạc nói:
- Hồ Quang, nếu như hiện tại phản hồi hiện đại thì trong một ngày, anh có thể tìm được vũ khí sát thương quy mô lớn không?
Hồ Quang sững sờ vài giây, ngay sau đó hào quang lóe lên trong đôi mắt híp, hắn nhấc gọng kính dày cộm như cái đít chai lên kinh hỉ nói:
- Lão đại, ý anh là nói có thể sử dụng vũ khí có quy mô sát thương lớn ở đây sao?
Trong mắt Tề Nhạc lóe lên hung quang:
/1391
|