Khu chung cư có cầu thang dẫn lên ở cả hai bên. Nhóm người kia chia đôi, mỗi bên năm thành viên bọc trọn hai hướng với ý đồ không để bọn Trần Phi có cơ hội thoát ra ngoài.
Trước đây những người này thuộc biên chế Đội Đặc Nhiệm 5, có nhiệm vụ chuyên ám sát kẻ địch, giải cứu con tin. Nhưng sau đại dịch, vai trò của cả đội đã thay đổi, chuyển sang chấp hành mệnh lệnh tiêu diệt bất kỳ kẻ nào có khả năng tiết lộ bí mật hoặc gây nguy hiểm cho Khu An Toàn. Từ đó đến nay, Đội Đặc Nhiệm 5 chưa từng thất bại, quân số luôn đủ mười người.
Sau khi lên tới tầng một, trong không gian im lìm tịch mịch, mỗi nhóm cử lại một người đứng chắn cầu thang hai bên nhằm đề phòng đối phương lẻn chạy trốn. Các thành viên khác từ hai đầu hành lang lần lượt đi vào giữa kiểm tra các phòng, song rốt cuộc chẳng phát hiện ai, bèn tiếp tục chia ra kéo lên tầng trên.
Chung cư có bảy tầng, mỗi tầng những hai chục phòng. Chắc chắn lũ kia trốn đâu đó, chỉ là hiện giờ chưa biết chúng ở tầng nào.
- Tóm được lũ chuột này, tao nhất định phải hành hạ chúng một trận thật thảm mới hả giận! - Kiếm khắp tầng hai vẫn không thấy ai, một tên bực tức nói.
Cô ả duy nhất trong bọn tươi cười:
- Tranh thủ tận hưởng cảm giác săn mồi đi, đã mấy hôm rồi chúng ta chưa có dịp ra tay!
- Hè hè, số 7 nói đúng! Số 10, nếu mày không thích thì cứ giao cho mọi người, tha hồ xuống dưới kia nghỉ ngơi! - Tên khác bảo - Tao lại đang rất háo hức đây!
- Xì, nói thế chứ máu trong người tao đang sôi sùng sục, mày đừng mơ hưởng thụ một mình! - Tên số 10 bĩu môi. Gã này còn khá trẻ nhưng thường xuyên giết người đã chai sạn.
Tên đội trưởng to con mang mật hiệu Số 1 khoát tay, đồng thời dẫn đầu cả đám chạy lên tầng ba:
- Bớt nói nhảm! Tất cả tập trung, không được chủ quan khinh địch!
Lần lượt tầng ba và tầng bốn đều không có gì. Sau khi kiểm tra xong tầng năm vẫn chẳng phát hiện chút động tĩnh, tên Số 10 không còn đủ kiên nhẫn, nghiến răng:
- Tao dám cá là chúng trốn trên tầng bảy, hay ta bỏ qua tầng sáu cho nhanh, đỡ mất thời gian?
Vài người nhao nhao bảo phải, nhưng tên đội trưởng luôn cực cẩn trọng không đồng ý. Gã gạt đi:
- Tuyệt đối không được bỏ sót, vẫn phải kiểm tra kĩ càng!
Bọn chúng bực dọc giữ đội hình cũ, chia ra hai phía vòng lên tầng sáu. Trên này giống như các tầng dưới, không hề thấy bóng dáng lũ kia.
- Lũ khốn chết tiệt! Tao bảo rồi mà! - Số 10 lầm bầm.
Bị tên Số 10 tác động, cả bọn mất dần sự kiên nhẫn, kể cả hai tên vốn được phân công đứng chắn hai đầu hành lang cũng bỏ vị trí chạy tới nhiều chuyện. Cả đội tập trung trước phòng 610 nằm giữa dãy, chỉ còn căn phòng này chưa kiểm tra nhưng hẳn là chẳng có ai. Đến lúc này, chúng tin chắc lũ chuột nấp trên tầng bảy, đúng như suy đoán trước đó.
- Mày coi nhanh đi, còn lên trên! - Một tên ngáp dài bảo Số 10.
Số 10 nhàm chán cầm Dao Mổ Chó đạp cửa bước vào ngó chiếu lệ, trong lòng chỉ mong sớm lên tầng bảy tóm cổ bọn chuột nhắt đã khiến bọn gã mất không ít công sức.
Cửa phòng vừa hé ra, thình lình ánh chớp kim loại bửa thẳng xuống đầu gã.
Vụt!
Số 10 giật mình kinh hãi, toan bước lùi tránh né nhưng lưỡi kiếm cực nhanh đã chém bay đầu lẫn một bên bả vai gã. Số 10 nặng nề ngã xuống, cặp mắt vẫn mở trừng trừng khó tin.
- Có biến! - Phát hiện Số 10 đổ gục, vài tên thất kinh rống lên.
Tên đội trưởng hét lớn:
- Lùi lại mau!
Bọn chúng rúng động còn chưa kịp lùi, đột ngột gã đeo kính cận từ trong phòng 610 như điện xẹt ra, xông vào giữa đám. Gã hơi rùn thấp người, toàn lực cắm mạnh Đao Trảm Ma xuống sàn gạch, quát lên một tiếng trầm thấp:
- Xung Phong!
Ầm!!
Ngay sau tiếng quát là ánh sáng chói mắt, một luồng áp lực cực mạnh từ Nguyễn Huy bộc phát ra xung quanh.
Gạch đá trong phạm vi 3 mét vỡ vụn, văng rào rào tứ phía.
Bọn kia toàn bộ đều đứng rất gần vị trí Nguyễn Huy nên không thể tránh kịp, bị sức ép từ kỹ năng Xung Phong thổi bay như lá vàng cuối thu. Kết quả, ba tên nổ tan xác chết ngay đương trường, tử trạng cực kỳ bi thảm. Năm tên còn lại có ba người trọng thương, hai bị thương nhẹ. Riêng tên đội trưởng thực lực mạnh nhất còn gượng đứng vững không sao, song quần áo cũng bị rách rưới tả tơi.
Thực tế, sát thương từ kỹ năng không cố định, theo cấp độ người chơi tăng lên thì sát thương kỹ năng cũng tăng nhờ cộng thêm chỉ số sức mạnh và công kích. Lực sát thương của kỹ năng Xung Phong do Nguyễn Huy thi triển hiện đã vượt quá con số 12 lúc trước, nhảy vọt lên 15. Gã rất thích giết người, hầu như mỗi lần lên cấp đều tăng hết điểm tiềm năng vào sức mạnh, vì vậy lực công kích không hề tầm thường. Thế nên kẻ nào phòng ngự yếu, sinh mệnh mỏng, ăn trúng một chiêu lập tức chết ngay.
Thoáng chốc mất nửa quân số, Đội Đặc Nhiệm 5 choáng váng chưa kịp định thần, chợt có thêm mấy bóng người từ trong phòng vọt ra chém loạn, giết luôn ba kẻ bị thương nặng.
- Khốn kiếp, sao còn đứng trơ ra đó? Giết chúng! - Tên đội trưởng gầm vang.
Hai thành viên sống sót gồm một tên đen nhẻm đậm người và ả Số 7 nghe vậy bừng tỉnh, tức tối xông vào bọn Lửng Mật.
Chớp mắt cả đội chỉ còn lại ba mạng, trán tên đội trưởng nổi gân xanh. Gã giận dữ cầm thanh giáo dài phóng tới thanh niên đeo kính đang có thần sắc khá nhợt nhạt. Tên này chính là thủ phạm vừa sử dụng kỹ năng công kích quần thể tiêu diệt đám đồng bọn gã, phải lột da hắn báo thù.
Đối diện thế công hung hãn của tên đội trưởng, Nguyễn Huy không phản ứng mà vẫn đứng yên tại chỗ, môi treo nụ cười khinh khỉnh.
Tên đội trưởng thoáng khó hiểu song nếu tên đeo kính đã muốn chết, gã chẳng dại gì mà không tận dụng, đâm thẳng giáo vào ngực đối phương.
Viu!
Đúng lúc này, không gian trước người Nguyễn Huy vụt nhòe đi, Trần Phi bất ngờ hiện ra, Katana chớp động chém mạnh tới ngọn giáo.
Keng!
Vừa chạm chiêu, hai tay tên đội trưởng tê dại, toàn thân bị chấn động suýt đánh rơi vũ khí. Gã thất kinh chưa kịp ổn định cước bộ thì đối phương đã áp sát, một cước đá văng gã về sau hơn chục mét.
Hự!
Lãnh trọn cú đá sấm sét, tên đội trưởng té sấp mặt bật ra tiếng rên, xương cốt gãy mất mấy cái, nội tâm ngỡ ngàng. Gã cấp 13, từ khi lãnh đội làm nhiệm vụ trong Khu An Toàn đến giờ chưa từng gặp qua đối thủ nào mạnh cỡ này.
Trông thấy tên thanh niên tóc đen có cặp mắt cực lạnh lướt đến muốn kết liễu mình, gã gượng bật dậy, cánh tay trái hất mạnh tới trước, miệng quát:
- Đao Gió!
Đây là kỹ năng sát thủ của tên đội trưởng, một khi xuất ra luôn dễ dàng giết chết đối thủ, chưa từng thất bại.
Véo!
Lưỡi đao cấu tạo bằng gió mỏng như cánh ve dài độ ba tấc, như ẩn như hiện trong không khí cực kỳ khó thấy. Nó xoay tròn bay tới thắt lưng Trần Phi với vận tốc kinh hoàng.
Bất quá, tốc độ hắn nhanh hơn tên đội trường không chỉ một bậc, chỉ cần hơi lạng người là dễ dàng tránh được. Tuy nhiên, sợ lưỡi đao gió đánh trúng bọn Nguyễn Huy nên Trần Phi không tránh mà chủ động chịu đòn.
- Hóa Đá!
Vùng thắt lưng hắn xuất hiện một lớp sừng đen cứng rắn, chân vẫn lao nhanh tới.
Chát!
Lưỡi đao mỏng chém trúng lớp sừng liền vỡ tan, hóa thành một làn gió nhẹ xáo động không khí, chẳng phát huy được chút tác dụng.
Tên đội trưởng thất thần, cặp mắt sắp lồi cả ra ngoài. Tên kia chẳng những không thèm né mà còn dễ dàng đỡ được Đao Gió của gã chém vào, hơn nữa lại chẳng hề hấn gì?
Hoang mang cực độ, tên đội trưởng nhanh tay móc khẩu súng ngắn nhắm thẳng vào Trần Phi bắn liền mấy phát.
Chíu! Chíu! Chíu!
Súng này chuyên dùng ám sát, có nòng giảm thanh nên không gây động tĩnh quá lớn. Mấy viên đạn cuộn xoáy với quỹ đạo khó lường xẹt tới Trần Phi.
Trong thời khắc khẩn cấp nhưng tên đội trưởng vẫn bắn cực chuẩn, toàn bộ đạn đều bay đến đầu đối phương, khả năng thiện xạ vô cùng đáng nể.
Trần Phi không thèm tránh, vung Katana loang loáng tạo ra một màn chắn màu bạc trước người.
Keng keng keng!
Những viên đạn chạm phải màn chắn bạc lập tức bị đánh bay tán loạn.
- Đùa à?!
Thần trí tên đội trưởng trở nên mơ hồ váng vất, thầm nghĩ không lẽ kẻ mà gã đang chạm trán là hồn ma?
Trong Khu An Toàn có rất nhiều cao thủ, nhưng gã chưa từng thấy ai đủ năng lực đánh bay đạn, điều đó đòi hỏi tốc độ vung kiếm và sức mạnh rất lớn. Tên thanh niên kia chẳng những dễ dàng làm được lại còn không hề suy giảm tốc độ, đang như cơn lốc dũng mãnh cuốn tới.
Tên đội trưởng quay đầu mở hết tốc độ chạy nhanh về phía cầu thang, vừa chạy vừa khẩn trương lấy súng máy ra quyết tiêu diệt đối phương. Tình thế đến nước này rồi, mặc kệ sẽ bị cấp trên khiển trách vì gây ồn ào song gã chấp nhận, còn hơn nhiệm vụ thất bại và bị giết chết. Hơn nữa khi nãy tên đeo kính sử dụng kỹ năng gây nổ khá lớn nhưng không khiến ai chú ý, có lẽ chẳng sao.
Ngay khi vớ được súng, tên đội trưởng mừng rỡ tức tốc xoay người lại, toan siết cò nhả đạn thì chợt ngẩn ra.
Không biết từ khi nào, đối phương đã đến sát gã. Tên đội trưởng chưa kịp nổ súng, thân hình đối phương bỗng nhòe đi hệt tivi nhiễu sóng khiến gã cứ ngỡ mình bị hoa mắt. Và rồi cảm giác lành lạnh lan tỏa dưới cổ gã, kèm theo thanh âm nhàn nhạt vang lên sau lưng:
- Buông súng!
Tên đội trưởng toát mồ hôi liếc mắt nhìn xuống, phát giác lưỡi kiếm trong tay đối phương đang hờ hững áp vào cổ họng gã, chỉ cần kéo nhẹ là gã toi đời.
Tên đội trưởng chán nản buông khẩu súng rơi cộp xuống sàn. Chưa khi nào gã thấy bất lực nản lòng như hôm nay, cảm giác mình vừa va phải một ngọn núi quá cao, không cách gì vươn tới.
Tên thanh niên còn rất trẻ, có lẽ dưới hai mươi nhưng sát khí từ hắn phát ra cực mãnh liệt, thậm chí còn nặng hơn tên đội trưởng. Gã rùng mình, sát khí đậm đặc cỡ này phải giết ít nhất cả trăm mạng mới hình thành. Thế nên gã không hề nghi ngờ, nếu gã phản ứng chắc chắn đối phương sẽ thẳng tay hạ thủ.
Tên đội trưởng bị khống chế trong tư thế vẫn quay mặt về phía đồng bọn, đành bất đắc dĩ đứng nhìn trận hỗn chiến cách đó không xa, càng nhìn tâm thần gã càng rối loạn.
Nguyễn Huy nãy giờ quan sát bên dưới, không thấy có kẻ nào bị tiếng động do kỹ năng Xung Phong dẫn tới thì yên tâm, thản nhiên tựa lưng vào lan can, tay xỏ túi quần nhàn nhã xem kịch hay.
Chiến trường phân ra thành hai nhóm.
Ả Số 7 một chọi một với Lửng Mật. Trong khi tên da đen nhẻm Số 2 bị Thiên Lôi hợp cùng Tiểu My vây ráp.
Ả Số 7 đã cấp 10, trong nhóm có trình độ xếp hàng thứ ba, chỉ sau đội trưởng và tên da đen Số 2. Nhưng lúc này ả đang bị gã đầu vàng cầm Đao Trảm Ma áp sát, đánh cho mụ mị thần trí.
Từ đầu ả bận chống đỡ nên không nhìn được quá trình tên đội trưởng bị Trần Phi bắt giữ, giờ vô tình ngó sang phát hiện sự việc càng khiến ý chí chiến đấu của ả sụt giảm.
Thường ngày ả không sợ gã đầu vàng, ít nhất cũng có thể đánh ngang tay nhưng sau khi dính kỹ năng Xung Phong đã bị nội thương, càng đánh càng yếu, lại liên tục bị gã đầu vàng bám riết, tấn công điên cuồng nên tình trạng hiện tại lay lắt như nến trước gió. Chỉ hận một nỗi là bao nhiêu súng ống của cả đội đều giao hết cho tên đội trưởng cất giữ, bây giờ có muốn cũng không thể sử dụng.
Sau một loạt chiêu liên hoàn đánh ả Số 7 khổ sở lùi về sau, Lửng Mật cầm đao hưng phấn xông tới, miệng cười hềnh hệch:
- Số tụi mày đã tận khi dám rình mò bọn tao, biết không? Con khốn ngực to ngu xuẩn!
Ả kia nãy giờ liên tục bị trấn áp đã rất ức chế, nghe đối phương khiêu khích thì giận tím mặt, cắn răng vung vũ khí đánh trả, rít lên:
- Câm miệng! Lũ hèn hạ chỉ giỏi đánh lén!
- Á há há há! - Vẹt Công Tước trên vai Trần Phi bỗng tỉnh ngủ, đảo quanh tròng mắt rồi há mỏ kêu gào ầm ĩ - Đầu vàng, bắt con điếm đó lại, hiếp dâm tới chết!
Trần Phi vỗ nhẹ đầu nó:
- Khẽ thôi!
Con vẹt giật thót, ngoan ngoãn hạ thấp âm lượng:
- Hiếp dâm nó, hiếp dâm tới chết! Nhanh tay lên nào, thằng ngu!!
Vừa nói nó vừa liếc qua chủ nhân, thấy hắn không phản ứng thì yên tâm, bắt đầu xoạc hai cánh ra, cơ thể sặc sỡ lăng xăng xoay vòng vòng, múa may quay cuồng.
- Lũ khốn nạn!
Số 7 đang bị đè ép không thở nổi, lại thêm con vẹt dâm châm chọc tức muốn nổ phổi, tay cầm kiếm thoáng run rẩy.
Choang!
Gã đầu vàng chớp lấy thời cơ, đao quét mạnh đánh văng kiếm trong tay ả, tiếp đó không hề thương hoa tiếc ngọc tống một đạp cực mạnh đá ả bay ra xa, ngất luôn tại chỗ.
Ở trận chiến còn lại, tên da đen Số 2 bị Thiên Lôi và Tiểu My dùng chiến thuật vây công, thương tích khắp người nhưng vẫn ngoan cố chống cự. Song, giống như ả Số 7, gã đánh trả ngày càng yếu ớt, không gây được bao nhiêu nguy hiểm.
Tên nhóc Thiên Lôi cầm kiếm quyết liệt quấn chặt không để đối phương rảnh tay, tạo cơ hội cho Tiểu My đứng ngoài cầm Trượng Thánh Sứ liên hồi bắn những chùm sáng như dao vào Số 2. Một xa một gần đánh cho gã hoa mắt chóng mặt, dù cấp độ 11 cao hơn đối phương nhưng không thể xoay trở cục diện.
- Nhanh tay lên, chúng ta không có thời gian! - Trần Phi nói.
Hắn có thể một mình giải quyết đám này, tuy nhiên cần cho những người kia thường xuyên chiến đấu để tăng thêm kinh nghiệm thực chiến. Mấy ngày qua, nhờ họ đánh giết không ít nên bây giờ chạm trán đám lính trình độ không kém nhưng vẫn có thể áp đảo mà không cần Trần Phi trợ giúp.
Nghe Trần Phi hối thúc, Tiểu My và Thiên Lôi liền gia tăng sức ép. Kiếm trong tay Thiên Lôi chớp lên, một nhát toàn lực xả dọc xuống đầu đối phương, đồng thời Tiểu My đứng ngoài cũng chuyển đổi phương vị, nhân lúc đối phương sơ hở bắn nhanh một chùm sáng tới.
Keng!
Tên da đen mệt thở không ra hơi, cố giơ dao đỡ kiếm, thân hình lảo đảo dính ngay một chùm sáng vào ngực.
Phụp!
Lớp áo trên ngực gã không hề thấy có ánh lửa bất chợt thủng một lỗ to, quăn quíu rúm ró, da thịt bên trong cháy đen. Gã buột miệng kêu rên, loạng choạng ngã xuống, lập tức bị Thiên Lôi nhào đến lạnh lùng chém bay đầu, chết không nhắm mắt.
Rốt cục cũng giết được đối phương, trong khi Tiểu My đứng thở dốc, Thiên Lôi làu bàu:
- Bị áp chế cấp bậc thật khó đánh, sắp tới phải cố gắng luyện cấp nhanh hơn mới được!
Tên kia không có kỹ năng gì nguy hiểm, vũ khí cũng thường thường nhưng Thiên Lôi kết hợp cùng Tiểu My rất khó khăn mới hạ được, bởi vì cấp độ bọn họ thấp hơn đối phương. Hệ thống vô cùng chú trọng đẳng cấp, người cấp cao khi đánh với người cấp thấp hơn thì cho dù chỉ số đôi bên cân bằng cũng sẽ chịu sát thương nhỏ hơn không ít. Đây chính là áp chế đẳng cấp.
Lửng Mật lôi xềnh xệch ả Số 7 ngất xỉu, máu me đầy người tới chỗ Trần Phi, đắc ý hỏi:
- Giải quyết ả này sao đây?
Trần Phi chưa kịp đáp, Vẹt Công Tước đã nhảy loi choi chen vào:
- Hiếp dâm nó! Ngày ba lần, lần ba phát! Á há há há!
- Om sòm quá! - Nguyễn Huy cợt nhả bóp đít con vẹt, thấy nó trừng mắt tức giận lập tức lùi ra xa, sợ con khốn này xài kỹ năng Kích Động chửi cho gã hộc máu như lần trước.
Trần Phi đảo mắt nhìn nét mặt tên đội trưởng, thấy gã tỏ vẻ dửng dưng không có ý cầu tình bèn nói:
- Giết!
Bất kỳ kẻ nào dám có ý xấu với mình, hắn tuyệt không nương tay.
Nhan sắc ả này thuộc loại trung bình, bù lại thân hình có lẽ nhờ rèn luyện lâu năm nên rất săn chắc. Gã đầu vàng dù rất tiếc nuối nhưng cũng đành tiễn Số 7 xuống địa ngục, được chết trong lúc ngủ, không phải chịu đau đớn đã là may mắn cho ả.
Mép miệng tên đội trưởng giật mấy cái, nội tâm phẫn nộ song không dám phát tác vì lưỡi Katana vẫn lạnh lẽo đè lên cổ gã.
Nguyễn Huy nhởn nhơ tới trước mặt tên đội trưởng, cười hỏi:
- Nói đi, vì sao muốn giết bọn tao?
Tên kia im lặng không đáp, mắt nhắm lại như chờ đợi cái chết, bên tai vang lên giọng Nguyễn Huy:
- Tao biết quân nhân bọn mày rất trọng thể diện, thà chết tuyệt đối không phản bội! Nhưng mày nên nhớ đây là thời nào? không còn chính quyền, không còn chế độ, bọn mày đang trung thành với ai? Tướng Phan Chinh à? Hề hề, bớt đùa, tao đéo tin bọn mày làm những việc này vì ông ta! Kiếm cơm là một chuyện, cướp đoạt trang bị từ bọn tao mới là nguyên nhân chủ yếu, đúng chứ?
Dừng một chút, quan sát thấy tên đội trưởng vẫn giữ yên lặng nhưng nét mặt hơi giãn ra. Nguyễn Huy đẩy nhẹ kính, tiếp tục chiêu dụ:
- Đây không còn là thời bình như trước kia. Bất kỳ ai cũng có thể làm vua, chỉ cần đủ khả năng. Nếu mày chịu nghe lời hợp tác, tao cam đoan sẽ chừa cho mày con đường sống! Bằng như ngoan cố, mày tự hiểu rồi đấy! Kẻ thức thời mới là người thông minh, cấp độ mày hiện giờ đã thuộc hàng cao, mày không muốn chết uổng phí chứ? Tao tin mày còn rất nhiều hoài bão, vô số ước mơ chưa thể thực hiện. Phản bội thì đã sao? Ai cũng có quyền mơ và theo đuổi ước mơ! Mày có thể ra ngoài kia gia nhập một nhóm nào đó, hoặc tìm đến Khu An Toàn khác. Có tài sợ đếch gì không ai trọng dụng, đúng không? Hề hề, tao cho mày một phút suy nghĩ, nếu quá giờ mà mày vẫn yên lặng thì đó là mày tự kết liễu số phận chính mày! Chết nhảm hoặc tiếp tục sống để sau này đạp lên đầu thằng tướng đang ra lệnh cho mày, chém chết cả họ nhà nó. Chọn đi!
Trước đây những người này thuộc biên chế Đội Đặc Nhiệm 5, có nhiệm vụ chuyên ám sát kẻ địch, giải cứu con tin. Nhưng sau đại dịch, vai trò của cả đội đã thay đổi, chuyển sang chấp hành mệnh lệnh tiêu diệt bất kỳ kẻ nào có khả năng tiết lộ bí mật hoặc gây nguy hiểm cho Khu An Toàn. Từ đó đến nay, Đội Đặc Nhiệm 5 chưa từng thất bại, quân số luôn đủ mười người.
Sau khi lên tới tầng một, trong không gian im lìm tịch mịch, mỗi nhóm cử lại một người đứng chắn cầu thang hai bên nhằm đề phòng đối phương lẻn chạy trốn. Các thành viên khác từ hai đầu hành lang lần lượt đi vào giữa kiểm tra các phòng, song rốt cuộc chẳng phát hiện ai, bèn tiếp tục chia ra kéo lên tầng trên.
Chung cư có bảy tầng, mỗi tầng những hai chục phòng. Chắc chắn lũ kia trốn đâu đó, chỉ là hiện giờ chưa biết chúng ở tầng nào.
- Tóm được lũ chuột này, tao nhất định phải hành hạ chúng một trận thật thảm mới hả giận! - Kiếm khắp tầng hai vẫn không thấy ai, một tên bực tức nói.
Cô ả duy nhất trong bọn tươi cười:
- Tranh thủ tận hưởng cảm giác săn mồi đi, đã mấy hôm rồi chúng ta chưa có dịp ra tay!
- Hè hè, số 7 nói đúng! Số 10, nếu mày không thích thì cứ giao cho mọi người, tha hồ xuống dưới kia nghỉ ngơi! - Tên khác bảo - Tao lại đang rất háo hức đây!
- Xì, nói thế chứ máu trong người tao đang sôi sùng sục, mày đừng mơ hưởng thụ một mình! - Tên số 10 bĩu môi. Gã này còn khá trẻ nhưng thường xuyên giết người đã chai sạn.
Tên đội trưởng to con mang mật hiệu Số 1 khoát tay, đồng thời dẫn đầu cả đám chạy lên tầng ba:
- Bớt nói nhảm! Tất cả tập trung, không được chủ quan khinh địch!
Lần lượt tầng ba và tầng bốn đều không có gì. Sau khi kiểm tra xong tầng năm vẫn chẳng phát hiện chút động tĩnh, tên Số 10 không còn đủ kiên nhẫn, nghiến răng:
- Tao dám cá là chúng trốn trên tầng bảy, hay ta bỏ qua tầng sáu cho nhanh, đỡ mất thời gian?
Vài người nhao nhao bảo phải, nhưng tên đội trưởng luôn cực cẩn trọng không đồng ý. Gã gạt đi:
- Tuyệt đối không được bỏ sót, vẫn phải kiểm tra kĩ càng!
Bọn chúng bực dọc giữ đội hình cũ, chia ra hai phía vòng lên tầng sáu. Trên này giống như các tầng dưới, không hề thấy bóng dáng lũ kia.
- Lũ khốn chết tiệt! Tao bảo rồi mà! - Số 10 lầm bầm.
Bị tên Số 10 tác động, cả bọn mất dần sự kiên nhẫn, kể cả hai tên vốn được phân công đứng chắn hai đầu hành lang cũng bỏ vị trí chạy tới nhiều chuyện. Cả đội tập trung trước phòng 610 nằm giữa dãy, chỉ còn căn phòng này chưa kiểm tra nhưng hẳn là chẳng có ai. Đến lúc này, chúng tin chắc lũ chuột nấp trên tầng bảy, đúng như suy đoán trước đó.
- Mày coi nhanh đi, còn lên trên! - Một tên ngáp dài bảo Số 10.
Số 10 nhàm chán cầm Dao Mổ Chó đạp cửa bước vào ngó chiếu lệ, trong lòng chỉ mong sớm lên tầng bảy tóm cổ bọn chuột nhắt đã khiến bọn gã mất không ít công sức.
Cửa phòng vừa hé ra, thình lình ánh chớp kim loại bửa thẳng xuống đầu gã.
Vụt!
Số 10 giật mình kinh hãi, toan bước lùi tránh né nhưng lưỡi kiếm cực nhanh đã chém bay đầu lẫn một bên bả vai gã. Số 10 nặng nề ngã xuống, cặp mắt vẫn mở trừng trừng khó tin.
- Có biến! - Phát hiện Số 10 đổ gục, vài tên thất kinh rống lên.
Tên đội trưởng hét lớn:
- Lùi lại mau!
Bọn chúng rúng động còn chưa kịp lùi, đột ngột gã đeo kính cận từ trong phòng 610 như điện xẹt ra, xông vào giữa đám. Gã hơi rùn thấp người, toàn lực cắm mạnh Đao Trảm Ma xuống sàn gạch, quát lên một tiếng trầm thấp:
- Xung Phong!
Ầm!!
Ngay sau tiếng quát là ánh sáng chói mắt, một luồng áp lực cực mạnh từ Nguyễn Huy bộc phát ra xung quanh.
Gạch đá trong phạm vi 3 mét vỡ vụn, văng rào rào tứ phía.
Bọn kia toàn bộ đều đứng rất gần vị trí Nguyễn Huy nên không thể tránh kịp, bị sức ép từ kỹ năng Xung Phong thổi bay như lá vàng cuối thu. Kết quả, ba tên nổ tan xác chết ngay đương trường, tử trạng cực kỳ bi thảm. Năm tên còn lại có ba người trọng thương, hai bị thương nhẹ. Riêng tên đội trưởng thực lực mạnh nhất còn gượng đứng vững không sao, song quần áo cũng bị rách rưới tả tơi.
Thực tế, sát thương từ kỹ năng không cố định, theo cấp độ người chơi tăng lên thì sát thương kỹ năng cũng tăng nhờ cộng thêm chỉ số sức mạnh và công kích. Lực sát thương của kỹ năng Xung Phong do Nguyễn Huy thi triển hiện đã vượt quá con số 12 lúc trước, nhảy vọt lên 15. Gã rất thích giết người, hầu như mỗi lần lên cấp đều tăng hết điểm tiềm năng vào sức mạnh, vì vậy lực công kích không hề tầm thường. Thế nên kẻ nào phòng ngự yếu, sinh mệnh mỏng, ăn trúng một chiêu lập tức chết ngay.
Thoáng chốc mất nửa quân số, Đội Đặc Nhiệm 5 choáng váng chưa kịp định thần, chợt có thêm mấy bóng người từ trong phòng vọt ra chém loạn, giết luôn ba kẻ bị thương nặng.
- Khốn kiếp, sao còn đứng trơ ra đó? Giết chúng! - Tên đội trưởng gầm vang.
Hai thành viên sống sót gồm một tên đen nhẻm đậm người và ả Số 7 nghe vậy bừng tỉnh, tức tối xông vào bọn Lửng Mật.
Chớp mắt cả đội chỉ còn lại ba mạng, trán tên đội trưởng nổi gân xanh. Gã giận dữ cầm thanh giáo dài phóng tới thanh niên đeo kính đang có thần sắc khá nhợt nhạt. Tên này chính là thủ phạm vừa sử dụng kỹ năng công kích quần thể tiêu diệt đám đồng bọn gã, phải lột da hắn báo thù.
Đối diện thế công hung hãn của tên đội trưởng, Nguyễn Huy không phản ứng mà vẫn đứng yên tại chỗ, môi treo nụ cười khinh khỉnh.
Tên đội trưởng thoáng khó hiểu song nếu tên đeo kính đã muốn chết, gã chẳng dại gì mà không tận dụng, đâm thẳng giáo vào ngực đối phương.
Viu!
Đúng lúc này, không gian trước người Nguyễn Huy vụt nhòe đi, Trần Phi bất ngờ hiện ra, Katana chớp động chém mạnh tới ngọn giáo.
Keng!
Vừa chạm chiêu, hai tay tên đội trưởng tê dại, toàn thân bị chấn động suýt đánh rơi vũ khí. Gã thất kinh chưa kịp ổn định cước bộ thì đối phương đã áp sát, một cước đá văng gã về sau hơn chục mét.
Hự!
Lãnh trọn cú đá sấm sét, tên đội trưởng té sấp mặt bật ra tiếng rên, xương cốt gãy mất mấy cái, nội tâm ngỡ ngàng. Gã cấp 13, từ khi lãnh đội làm nhiệm vụ trong Khu An Toàn đến giờ chưa từng gặp qua đối thủ nào mạnh cỡ này.
Trông thấy tên thanh niên tóc đen có cặp mắt cực lạnh lướt đến muốn kết liễu mình, gã gượng bật dậy, cánh tay trái hất mạnh tới trước, miệng quát:
- Đao Gió!
Đây là kỹ năng sát thủ của tên đội trưởng, một khi xuất ra luôn dễ dàng giết chết đối thủ, chưa từng thất bại.
Véo!
Lưỡi đao cấu tạo bằng gió mỏng như cánh ve dài độ ba tấc, như ẩn như hiện trong không khí cực kỳ khó thấy. Nó xoay tròn bay tới thắt lưng Trần Phi với vận tốc kinh hoàng.
Bất quá, tốc độ hắn nhanh hơn tên đội trường không chỉ một bậc, chỉ cần hơi lạng người là dễ dàng tránh được. Tuy nhiên, sợ lưỡi đao gió đánh trúng bọn Nguyễn Huy nên Trần Phi không tránh mà chủ động chịu đòn.
- Hóa Đá!
Vùng thắt lưng hắn xuất hiện một lớp sừng đen cứng rắn, chân vẫn lao nhanh tới.
Chát!
Lưỡi đao mỏng chém trúng lớp sừng liền vỡ tan, hóa thành một làn gió nhẹ xáo động không khí, chẳng phát huy được chút tác dụng.
Tên đội trưởng thất thần, cặp mắt sắp lồi cả ra ngoài. Tên kia chẳng những không thèm né mà còn dễ dàng đỡ được Đao Gió của gã chém vào, hơn nữa lại chẳng hề hấn gì?
Hoang mang cực độ, tên đội trưởng nhanh tay móc khẩu súng ngắn nhắm thẳng vào Trần Phi bắn liền mấy phát.
Chíu! Chíu! Chíu!
Súng này chuyên dùng ám sát, có nòng giảm thanh nên không gây động tĩnh quá lớn. Mấy viên đạn cuộn xoáy với quỹ đạo khó lường xẹt tới Trần Phi.
Trong thời khắc khẩn cấp nhưng tên đội trưởng vẫn bắn cực chuẩn, toàn bộ đạn đều bay đến đầu đối phương, khả năng thiện xạ vô cùng đáng nể.
Trần Phi không thèm tránh, vung Katana loang loáng tạo ra một màn chắn màu bạc trước người.
Keng keng keng!
Những viên đạn chạm phải màn chắn bạc lập tức bị đánh bay tán loạn.
- Đùa à?!
Thần trí tên đội trưởng trở nên mơ hồ váng vất, thầm nghĩ không lẽ kẻ mà gã đang chạm trán là hồn ma?
Trong Khu An Toàn có rất nhiều cao thủ, nhưng gã chưa từng thấy ai đủ năng lực đánh bay đạn, điều đó đòi hỏi tốc độ vung kiếm và sức mạnh rất lớn. Tên thanh niên kia chẳng những dễ dàng làm được lại còn không hề suy giảm tốc độ, đang như cơn lốc dũng mãnh cuốn tới.
Tên đội trưởng quay đầu mở hết tốc độ chạy nhanh về phía cầu thang, vừa chạy vừa khẩn trương lấy súng máy ra quyết tiêu diệt đối phương. Tình thế đến nước này rồi, mặc kệ sẽ bị cấp trên khiển trách vì gây ồn ào song gã chấp nhận, còn hơn nhiệm vụ thất bại và bị giết chết. Hơn nữa khi nãy tên đeo kính sử dụng kỹ năng gây nổ khá lớn nhưng không khiến ai chú ý, có lẽ chẳng sao.
Ngay khi vớ được súng, tên đội trưởng mừng rỡ tức tốc xoay người lại, toan siết cò nhả đạn thì chợt ngẩn ra.
Không biết từ khi nào, đối phương đã đến sát gã. Tên đội trưởng chưa kịp nổ súng, thân hình đối phương bỗng nhòe đi hệt tivi nhiễu sóng khiến gã cứ ngỡ mình bị hoa mắt. Và rồi cảm giác lành lạnh lan tỏa dưới cổ gã, kèm theo thanh âm nhàn nhạt vang lên sau lưng:
- Buông súng!
Tên đội trưởng toát mồ hôi liếc mắt nhìn xuống, phát giác lưỡi kiếm trong tay đối phương đang hờ hững áp vào cổ họng gã, chỉ cần kéo nhẹ là gã toi đời.
Tên đội trưởng chán nản buông khẩu súng rơi cộp xuống sàn. Chưa khi nào gã thấy bất lực nản lòng như hôm nay, cảm giác mình vừa va phải một ngọn núi quá cao, không cách gì vươn tới.
Tên thanh niên còn rất trẻ, có lẽ dưới hai mươi nhưng sát khí từ hắn phát ra cực mãnh liệt, thậm chí còn nặng hơn tên đội trưởng. Gã rùng mình, sát khí đậm đặc cỡ này phải giết ít nhất cả trăm mạng mới hình thành. Thế nên gã không hề nghi ngờ, nếu gã phản ứng chắc chắn đối phương sẽ thẳng tay hạ thủ.
Tên đội trưởng bị khống chế trong tư thế vẫn quay mặt về phía đồng bọn, đành bất đắc dĩ đứng nhìn trận hỗn chiến cách đó không xa, càng nhìn tâm thần gã càng rối loạn.
Nguyễn Huy nãy giờ quan sát bên dưới, không thấy có kẻ nào bị tiếng động do kỹ năng Xung Phong dẫn tới thì yên tâm, thản nhiên tựa lưng vào lan can, tay xỏ túi quần nhàn nhã xem kịch hay.
Chiến trường phân ra thành hai nhóm.
Ả Số 7 một chọi một với Lửng Mật. Trong khi tên da đen nhẻm Số 2 bị Thiên Lôi hợp cùng Tiểu My vây ráp.
Ả Số 7 đã cấp 10, trong nhóm có trình độ xếp hàng thứ ba, chỉ sau đội trưởng và tên da đen Số 2. Nhưng lúc này ả đang bị gã đầu vàng cầm Đao Trảm Ma áp sát, đánh cho mụ mị thần trí.
Từ đầu ả bận chống đỡ nên không nhìn được quá trình tên đội trưởng bị Trần Phi bắt giữ, giờ vô tình ngó sang phát hiện sự việc càng khiến ý chí chiến đấu của ả sụt giảm.
Thường ngày ả không sợ gã đầu vàng, ít nhất cũng có thể đánh ngang tay nhưng sau khi dính kỹ năng Xung Phong đã bị nội thương, càng đánh càng yếu, lại liên tục bị gã đầu vàng bám riết, tấn công điên cuồng nên tình trạng hiện tại lay lắt như nến trước gió. Chỉ hận một nỗi là bao nhiêu súng ống của cả đội đều giao hết cho tên đội trưởng cất giữ, bây giờ có muốn cũng không thể sử dụng.
Sau một loạt chiêu liên hoàn đánh ả Số 7 khổ sở lùi về sau, Lửng Mật cầm đao hưng phấn xông tới, miệng cười hềnh hệch:
- Số tụi mày đã tận khi dám rình mò bọn tao, biết không? Con khốn ngực to ngu xuẩn!
Ả kia nãy giờ liên tục bị trấn áp đã rất ức chế, nghe đối phương khiêu khích thì giận tím mặt, cắn răng vung vũ khí đánh trả, rít lên:
- Câm miệng! Lũ hèn hạ chỉ giỏi đánh lén!
- Á há há há! - Vẹt Công Tước trên vai Trần Phi bỗng tỉnh ngủ, đảo quanh tròng mắt rồi há mỏ kêu gào ầm ĩ - Đầu vàng, bắt con điếm đó lại, hiếp dâm tới chết!
Trần Phi vỗ nhẹ đầu nó:
- Khẽ thôi!
Con vẹt giật thót, ngoan ngoãn hạ thấp âm lượng:
- Hiếp dâm nó, hiếp dâm tới chết! Nhanh tay lên nào, thằng ngu!!
Vừa nói nó vừa liếc qua chủ nhân, thấy hắn không phản ứng thì yên tâm, bắt đầu xoạc hai cánh ra, cơ thể sặc sỡ lăng xăng xoay vòng vòng, múa may quay cuồng.
- Lũ khốn nạn!
Số 7 đang bị đè ép không thở nổi, lại thêm con vẹt dâm châm chọc tức muốn nổ phổi, tay cầm kiếm thoáng run rẩy.
Choang!
Gã đầu vàng chớp lấy thời cơ, đao quét mạnh đánh văng kiếm trong tay ả, tiếp đó không hề thương hoa tiếc ngọc tống một đạp cực mạnh đá ả bay ra xa, ngất luôn tại chỗ.
Ở trận chiến còn lại, tên da đen Số 2 bị Thiên Lôi và Tiểu My dùng chiến thuật vây công, thương tích khắp người nhưng vẫn ngoan cố chống cự. Song, giống như ả Số 7, gã đánh trả ngày càng yếu ớt, không gây được bao nhiêu nguy hiểm.
Tên nhóc Thiên Lôi cầm kiếm quyết liệt quấn chặt không để đối phương rảnh tay, tạo cơ hội cho Tiểu My đứng ngoài cầm Trượng Thánh Sứ liên hồi bắn những chùm sáng như dao vào Số 2. Một xa một gần đánh cho gã hoa mắt chóng mặt, dù cấp độ 11 cao hơn đối phương nhưng không thể xoay trở cục diện.
- Nhanh tay lên, chúng ta không có thời gian! - Trần Phi nói.
Hắn có thể một mình giải quyết đám này, tuy nhiên cần cho những người kia thường xuyên chiến đấu để tăng thêm kinh nghiệm thực chiến. Mấy ngày qua, nhờ họ đánh giết không ít nên bây giờ chạm trán đám lính trình độ không kém nhưng vẫn có thể áp đảo mà không cần Trần Phi trợ giúp.
Nghe Trần Phi hối thúc, Tiểu My và Thiên Lôi liền gia tăng sức ép. Kiếm trong tay Thiên Lôi chớp lên, một nhát toàn lực xả dọc xuống đầu đối phương, đồng thời Tiểu My đứng ngoài cũng chuyển đổi phương vị, nhân lúc đối phương sơ hở bắn nhanh một chùm sáng tới.
Keng!
Tên da đen mệt thở không ra hơi, cố giơ dao đỡ kiếm, thân hình lảo đảo dính ngay một chùm sáng vào ngực.
Phụp!
Lớp áo trên ngực gã không hề thấy có ánh lửa bất chợt thủng một lỗ to, quăn quíu rúm ró, da thịt bên trong cháy đen. Gã buột miệng kêu rên, loạng choạng ngã xuống, lập tức bị Thiên Lôi nhào đến lạnh lùng chém bay đầu, chết không nhắm mắt.
Rốt cục cũng giết được đối phương, trong khi Tiểu My đứng thở dốc, Thiên Lôi làu bàu:
- Bị áp chế cấp bậc thật khó đánh, sắp tới phải cố gắng luyện cấp nhanh hơn mới được!
Tên kia không có kỹ năng gì nguy hiểm, vũ khí cũng thường thường nhưng Thiên Lôi kết hợp cùng Tiểu My rất khó khăn mới hạ được, bởi vì cấp độ bọn họ thấp hơn đối phương. Hệ thống vô cùng chú trọng đẳng cấp, người cấp cao khi đánh với người cấp thấp hơn thì cho dù chỉ số đôi bên cân bằng cũng sẽ chịu sát thương nhỏ hơn không ít. Đây chính là áp chế đẳng cấp.
Lửng Mật lôi xềnh xệch ả Số 7 ngất xỉu, máu me đầy người tới chỗ Trần Phi, đắc ý hỏi:
- Giải quyết ả này sao đây?
Trần Phi chưa kịp đáp, Vẹt Công Tước đã nhảy loi choi chen vào:
- Hiếp dâm nó! Ngày ba lần, lần ba phát! Á há há há!
- Om sòm quá! - Nguyễn Huy cợt nhả bóp đít con vẹt, thấy nó trừng mắt tức giận lập tức lùi ra xa, sợ con khốn này xài kỹ năng Kích Động chửi cho gã hộc máu như lần trước.
Trần Phi đảo mắt nhìn nét mặt tên đội trưởng, thấy gã tỏ vẻ dửng dưng không có ý cầu tình bèn nói:
- Giết!
Bất kỳ kẻ nào dám có ý xấu với mình, hắn tuyệt không nương tay.
Nhan sắc ả này thuộc loại trung bình, bù lại thân hình có lẽ nhờ rèn luyện lâu năm nên rất săn chắc. Gã đầu vàng dù rất tiếc nuối nhưng cũng đành tiễn Số 7 xuống địa ngục, được chết trong lúc ngủ, không phải chịu đau đớn đã là may mắn cho ả.
Mép miệng tên đội trưởng giật mấy cái, nội tâm phẫn nộ song không dám phát tác vì lưỡi Katana vẫn lạnh lẽo đè lên cổ gã.
Nguyễn Huy nhởn nhơ tới trước mặt tên đội trưởng, cười hỏi:
- Nói đi, vì sao muốn giết bọn tao?
Tên kia im lặng không đáp, mắt nhắm lại như chờ đợi cái chết, bên tai vang lên giọng Nguyễn Huy:
- Tao biết quân nhân bọn mày rất trọng thể diện, thà chết tuyệt đối không phản bội! Nhưng mày nên nhớ đây là thời nào? không còn chính quyền, không còn chế độ, bọn mày đang trung thành với ai? Tướng Phan Chinh à? Hề hề, bớt đùa, tao đéo tin bọn mày làm những việc này vì ông ta! Kiếm cơm là một chuyện, cướp đoạt trang bị từ bọn tao mới là nguyên nhân chủ yếu, đúng chứ?
Dừng một chút, quan sát thấy tên đội trưởng vẫn giữ yên lặng nhưng nét mặt hơi giãn ra. Nguyễn Huy đẩy nhẹ kính, tiếp tục chiêu dụ:
- Đây không còn là thời bình như trước kia. Bất kỳ ai cũng có thể làm vua, chỉ cần đủ khả năng. Nếu mày chịu nghe lời hợp tác, tao cam đoan sẽ chừa cho mày con đường sống! Bằng như ngoan cố, mày tự hiểu rồi đấy! Kẻ thức thời mới là người thông minh, cấp độ mày hiện giờ đã thuộc hàng cao, mày không muốn chết uổng phí chứ? Tao tin mày còn rất nhiều hoài bão, vô số ước mơ chưa thể thực hiện. Phản bội thì đã sao? Ai cũng có quyền mơ và theo đuổi ước mơ! Mày có thể ra ngoài kia gia nhập một nhóm nào đó, hoặc tìm đến Khu An Toàn khác. Có tài sợ đếch gì không ai trọng dụng, đúng không? Hề hề, tao cho mày một phút suy nghĩ, nếu quá giờ mà mày vẫn yên lặng thì đó là mày tự kết liễu số phận chính mày! Chết nhảm hoặc tiếp tục sống để sau này đạp lên đầu thằng tướng đang ra lệnh cho mày, chém chết cả họ nhà nó. Chọn đi!
/66
|