Trong căn phòng trống trải, im lặng đến kì lạ, có thể nghe thấy từng hơi thở đều đặn của Vương Triều Vân. Cô cuộn tròn mình trong chăn, đôi mắt híp lại suy nghĩ mông lung. Bỗng tiếng cửa phòng mở tung ra làm kinh động đến cô, Vương Triều Vân buồn bực cực độ, ngồi bật dậy nhìn thẳng vào con người đang hiên ngang ở trước mặt.'' Anh không thể nhẹ nhàng một chút à? ''
Người đàn ông tiêu sái nở nụ cười như không cười.
'' Dù sao tôi biết em vẫn chưa ngủ. ''
Quả thực anh nói không sai, cô đúng là vẫn còn thức, có một số chuyện cô nghĩ không thông. Nhưng cái cảm giác bị người ta nói trúng tim đen thật chẳng dễ chịu chút nào.
'' Tôi mới là đang ngủ. Anh đừng có mà suy diễn! ''
Tống Hàn bước đến bên giường, biểu tình phức tạp nhìn cô.
'' Em thế nào sao tôi lại không biết chứ! ''- Anh càng ngày càng tiến đến gần cô hơn, đến khi đã nghe được hơi thở của nhau, anh mới ghé sát vào tai cô '' Vương Triều Vân, đừng tưởng tôi không biết em đang nghĩ gì! '' Ngữ khí cực kì không tốt, thanh âm trầm đến quyến rũ, cơ thể cô bất giác run lên, mở căng đôi mắt kinh ngạc cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt anh, chỉ sợ khi đối diện thẳng thắn với nhau, anh sẽ thấy được sự hoảng loạn của cô ngay lúc này, điều đó sẽ làm anh xem thường cô hơn.
Ngay sau đó, Tống Hàn đưa tay thon dài lên vuốt má cô, mang theo cả một chút hơi ấm, khoé miệng anh cong lên cười hiền lành cứ như vừa rồi chưa từng nói điều gì.
'' Hôm nay không cần, em có thể ngủ! ''
Ngay sau đó anh vào phòng tắm để mặc Vương Triều Vân ngồi thất thần rất lâu, con người cô trong giờ phút này trống rỗng lạ thường. Cuối cùng thì anh cũng đã nhìn ra cái gì đó, cái gì đó mà khiến tâm cô phải ray rứt. Cô cười tự giễu bản thân mình, thật không ngờ Vương Triều Vân rồi cũng có cái ngày trở thành bộ dạng kia.
Lúc Tống Hàn trở ra đã thấy Vương Triều Vân đã ngủ, khuôn mặt trắng nõn áp vào chiếc gối trắng tinh, từng đường nét hiện rõ trên gương mặt xinh đẹp. Cả người cô chỉ mặc mỗi chiếc áo ngủ mỏng tang dài chưa đến đầu gối, tư thế huyễn hoặc, động tình. Tống Hàn không khỏi lắc đầu, ngay cả lúc ngủ cũng có sức hút như thế.
Lau khô tóc, Tống Hàn ngã người lên giường, đệm hơi chùng xuống làm kinh động đến Vương Triều Vân, cô khẽ nhíu mày, đột ngột vươn tay ra ôm lấy anh từ phía sau. Tống Hàn cảm giác như sau lưng mình rất khó chịu, không do dự liền gỡ tay cô đang ôm trên thắt lưng mình, rồi mới yên tâm tắt đèn ngủ.
Những giọt nước lóng lánh rơi xuống trong màn đêm u tịch.
-----------------------------------------------
Sáng hôm sau, Vương Triều Vân thức dậy thì không thấy người bên cạnh, anh thực đã đi từ sớm. Cô cười khổ vén chăn đứng dậy đi vào phòng tắm. Nhìn thấy mình trong gương, Vương Triều Vân có chút ngạc nhiên, hai hốc mắt đỏ hoe kì cục, cô bất giác nhớ tới đếm qua. Đêm qua cô đã nằm mơ thấy người con trai đó vô cùng chân thật, chân thật đến mức không thể chân thật hơn.
Trong giấc mơ cô và anh hồi còn học cấp ba khi cả hai chưa có những khoảng cách và ranh giới như hiện tại. Cô thấy người đó thường xuyên trêu chọc, phá đồ của cô, hay đem tập sách của cô đi giấu hại cô bị giáo viên phạt đứng ở ngoài lớp. Luôn luôn không tốt đem giày mới của cô bỏ vào tủ của bạn học khác, lại còn dán giấy vẽ lung tung vào người cô... Mọi thứ cứ như một thước phim quay chậm, nhẹ nhàng chiếu lại từng chi tiết một cách rõ ràng nhất.
Rồi đến đoạn người đó cùng đám bạn chơi đùa nhốt cô vào phòng học cả đêm. Cô nhớ lúc đó một mình cô đã gào lên khóc thật to mong có ai đó nghe thấy tiếng mình, nhưng đáp lại vẫn là bốn bức tường cùng bàn ghế không hơi thở. Cô khóc không chỉ vì hoảng sợ mà còn vì cô thích người con trai đó. Anh đã làm vậy với cô.
Vương Triều Vân vẫn còn nhớ rất rõ cái ngày đó, cô hận chỉ có hận. Vì thế tối hôm qua cô đã rơi nước mắt.
Đôi khi con người ta vẫn thường tự cao như thế, nhưng khó tránh khỏi những mảng kí ức xưa.
-------------------------------------------------
Hôm nay Vương Triều Vân có hẹn với đám bạn cấp ba, đám bạn này toàn bộ đều là những thành viên của lớp N2 hồi đó. Nói thật họp lớp chung quy vẫn mang hàm ý muốn khoe khoang cuộc sống hiện tại của mình với người khác, xem ai thành công hơn ai, ai sống tốt hơn ai. Lại còn có những cặp bạn bè ngày xưa nay đã thành vợ chồng được mọi người trầm trồ tán thưởng, nhưng cũng có những cuộc tình tay ba mà nay đã gặp lại nhau càng thêm li kì.
Vương Triều Vân không định sẽ đồng ý đi nhưng vì nể mặt bạn bè ngày trước thân thiết như chị em, nếu hôm nay không đi thì quả thật là đắt tội với họ. Mọi người sẽ nói cô không tôn trọng bạn bè, tệ hơn chỉ sợ có người lại bảo Vương Triều Vân vì cuộc sống không như ý hay đại loại là gặp phải khó khăn, thất bại hay bất cứ gì gì đó mà bọn họ cho là hợp lí, vì thế cô mới không dám gặp mặt lại bạn bè cũ vì mặc cảm tự ti.
Nghĩ đến đây Vương Triều Vân không khỏi cảm thấy buồn cười, chưa biết chừng mọi người còn nói xấu sau lưng cô. Nhưng ngẫm nghĩ lại giả thiết trên cũng không phải sai hoàn toàn. Chính cô cũng còn nghi ngờ rằng cuộc sống hiện tại của cô như thế có phải là tốt hay không. Tất nhiên Vương Triều Vân không thiếu thốn về mặt tiền bạc, vật chất, nhưng cuộc sống vốn vẫn không hề dễ chịu một chút nào.
Cô và Tống Hàn kết hôn nay đã gần một năm nhưng hoàn toàn là do sự thúc ép của đôi bên gia đình, sự hợp tác giữa Vương Hoàn với Tống Thường không ai là không biết. Cả hai bên thế lực lớn mạnh vô cùng nên thúc đẩy con cháu kết hôn để gia tăng thế lực hơn. Vương Vĩ Trình là bố của Vương Triều Vân, khuyên lời con gái kết hôn với con trai của Tống Thừa Quân là Tống Hàn. Vương Triều Vân cũng không mấy quan tâm đến vấn đề này, chỉ là kết hôn thôi, chẳng có gì to tát nên không do dự nhiều, bên phía Tống Hàn là đàn ông trọng sự nghiệp nên bất chấp tất cả để hi sinh, cho dù là hôn nhân cả đời. Rất nhanh, hai người trở thành vợ chồng hợp pháp sống chung một mái nhà, ăn uống cùng nhau, nằm chung giường. Nhưng không ai biết được sự thật ẩn chứa đằng sau tất cả.
Một năm qua đối với Vương Triều Vân mà nói hoàn toàn mờ nhạt, giống như cô không hề quan tâm đến chuyện này. Cả ngày chỉ biết ăn, chơi, ngủ thật vô tư, thoải mái, cũng không khác với trước kia là mấy, khi cô còn là Vương Vương tiểu thư ở nhà ăn bám bố mẹ. Cuộc sống của Vương Triều Vân và Tống Hàn cứ tiếp diễn như thế, anh đi làm từ sáng đến tối, khi về nhà thì cũng chỉ im lặng và giữ khoảng cách với nhau, anh làm việc của anh, cô làm việc của cô. Lúc ngủ lại càng đơn giản hơn, anh và cô ai ngủ phòng người nấy. Nhưng anh thường xuyên sang phòng cô thực hiện '' Nghĩa vụ vợ chồng '' sau đó mới về lại phòng mình ngủ, dường như anh chưa bao giờ ngủ lại phòng của cô và cô cũng chẳng dại gì bén mảng đến phòng của anh. Mọi chuyện cứ diễn ra đều đều, không có bất kì khác thường nào, có đôi lúc Vương Triều Vân bị ngộ nhận, ảo tưởng rằng mình vẫn còn là cô gái độc thân, đến lúc vỡ mộng thì mới phát hiện ra mọi bằng chứng đều nằm trên giấy trắng mực đen.
Suy nghĩ miên man, bấy giờ mới giật mình phát hiện trên tay mình vẫn còn đang cầm lấy chiếc váy. Vương Triều Vân cuống quít chạy vào phòng thay quần áo chuẩn bị ra ngoài.
[ Editor: Ri-i ]
- Chương 1 - Đời Sống Hôn Nhân.
Người đàn ông tiêu sái nở nụ cười như không cười.
'' Dù sao tôi biết em vẫn chưa ngủ. ''
Quả thực anh nói không sai, cô đúng là vẫn còn thức, có một số chuyện cô nghĩ không thông. Nhưng cái cảm giác bị người ta nói trúng tim đen thật chẳng dễ chịu chút nào.
'' Tôi mới là đang ngủ. Anh đừng có mà suy diễn! ''
Tống Hàn bước đến bên giường, biểu tình phức tạp nhìn cô.
'' Em thế nào sao tôi lại không biết chứ! ''- Anh càng ngày càng tiến đến gần cô hơn, đến khi đã nghe được hơi thở của nhau, anh mới ghé sát vào tai cô '' Vương Triều Vân, đừng tưởng tôi không biết em đang nghĩ gì! '' Ngữ khí cực kì không tốt, thanh âm trầm đến quyến rũ, cơ thể cô bất giác run lên, mở căng đôi mắt kinh ngạc cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt anh, chỉ sợ khi đối diện thẳng thắn với nhau, anh sẽ thấy được sự hoảng loạn của cô ngay lúc này, điều đó sẽ làm anh xem thường cô hơn.
Ngay sau đó, Tống Hàn đưa tay thon dài lên vuốt má cô, mang theo cả một chút hơi ấm, khoé miệng anh cong lên cười hiền lành cứ như vừa rồi chưa từng nói điều gì.
'' Hôm nay không cần, em có thể ngủ! ''
Ngay sau đó anh vào phòng tắm để mặc Vương Triều Vân ngồi thất thần rất lâu, con người cô trong giờ phút này trống rỗng lạ thường. Cuối cùng thì anh cũng đã nhìn ra cái gì đó, cái gì đó mà khiến tâm cô phải ray rứt. Cô cười tự giễu bản thân mình, thật không ngờ Vương Triều Vân rồi cũng có cái ngày trở thành bộ dạng kia.
Lúc Tống Hàn trở ra đã thấy Vương Triều Vân đã ngủ, khuôn mặt trắng nõn áp vào chiếc gối trắng tinh, từng đường nét hiện rõ trên gương mặt xinh đẹp. Cả người cô chỉ mặc mỗi chiếc áo ngủ mỏng tang dài chưa đến đầu gối, tư thế huyễn hoặc, động tình. Tống Hàn không khỏi lắc đầu, ngay cả lúc ngủ cũng có sức hút như thế.
Lau khô tóc, Tống Hàn ngã người lên giường, đệm hơi chùng xuống làm kinh động đến Vương Triều Vân, cô khẽ nhíu mày, đột ngột vươn tay ra ôm lấy anh từ phía sau. Tống Hàn cảm giác như sau lưng mình rất khó chịu, không do dự liền gỡ tay cô đang ôm trên thắt lưng mình, rồi mới yên tâm tắt đèn ngủ.
Những giọt nước lóng lánh rơi xuống trong màn đêm u tịch.
-----------------------------------------------
Sáng hôm sau, Vương Triều Vân thức dậy thì không thấy người bên cạnh, anh thực đã đi từ sớm. Cô cười khổ vén chăn đứng dậy đi vào phòng tắm. Nhìn thấy mình trong gương, Vương Triều Vân có chút ngạc nhiên, hai hốc mắt đỏ hoe kì cục, cô bất giác nhớ tới đếm qua. Đêm qua cô đã nằm mơ thấy người con trai đó vô cùng chân thật, chân thật đến mức không thể chân thật hơn.
Trong giấc mơ cô và anh hồi còn học cấp ba khi cả hai chưa có những khoảng cách và ranh giới như hiện tại. Cô thấy người đó thường xuyên trêu chọc, phá đồ của cô, hay đem tập sách của cô đi giấu hại cô bị giáo viên phạt đứng ở ngoài lớp. Luôn luôn không tốt đem giày mới của cô bỏ vào tủ của bạn học khác, lại còn dán giấy vẽ lung tung vào người cô... Mọi thứ cứ như một thước phim quay chậm, nhẹ nhàng chiếu lại từng chi tiết một cách rõ ràng nhất.
Rồi đến đoạn người đó cùng đám bạn chơi đùa nhốt cô vào phòng học cả đêm. Cô nhớ lúc đó một mình cô đã gào lên khóc thật to mong có ai đó nghe thấy tiếng mình, nhưng đáp lại vẫn là bốn bức tường cùng bàn ghế không hơi thở. Cô khóc không chỉ vì hoảng sợ mà còn vì cô thích người con trai đó. Anh đã làm vậy với cô.
Vương Triều Vân vẫn còn nhớ rất rõ cái ngày đó, cô hận chỉ có hận. Vì thế tối hôm qua cô đã rơi nước mắt.
Đôi khi con người ta vẫn thường tự cao như thế, nhưng khó tránh khỏi những mảng kí ức xưa.
-------------------------------------------------
Hôm nay Vương Triều Vân có hẹn với đám bạn cấp ba, đám bạn này toàn bộ đều là những thành viên của lớp N2 hồi đó. Nói thật họp lớp chung quy vẫn mang hàm ý muốn khoe khoang cuộc sống hiện tại của mình với người khác, xem ai thành công hơn ai, ai sống tốt hơn ai. Lại còn có những cặp bạn bè ngày xưa nay đã thành vợ chồng được mọi người trầm trồ tán thưởng, nhưng cũng có những cuộc tình tay ba mà nay đã gặp lại nhau càng thêm li kì.
Vương Triều Vân không định sẽ đồng ý đi nhưng vì nể mặt bạn bè ngày trước thân thiết như chị em, nếu hôm nay không đi thì quả thật là đắt tội với họ. Mọi người sẽ nói cô không tôn trọng bạn bè, tệ hơn chỉ sợ có người lại bảo Vương Triều Vân vì cuộc sống không như ý hay đại loại là gặp phải khó khăn, thất bại hay bất cứ gì gì đó mà bọn họ cho là hợp lí, vì thế cô mới không dám gặp mặt lại bạn bè cũ vì mặc cảm tự ti.
Nghĩ đến đây Vương Triều Vân không khỏi cảm thấy buồn cười, chưa biết chừng mọi người còn nói xấu sau lưng cô. Nhưng ngẫm nghĩ lại giả thiết trên cũng không phải sai hoàn toàn. Chính cô cũng còn nghi ngờ rằng cuộc sống hiện tại của cô như thế có phải là tốt hay không. Tất nhiên Vương Triều Vân không thiếu thốn về mặt tiền bạc, vật chất, nhưng cuộc sống vốn vẫn không hề dễ chịu một chút nào.
Cô và Tống Hàn kết hôn nay đã gần một năm nhưng hoàn toàn là do sự thúc ép của đôi bên gia đình, sự hợp tác giữa Vương Hoàn với Tống Thường không ai là không biết. Cả hai bên thế lực lớn mạnh vô cùng nên thúc đẩy con cháu kết hôn để gia tăng thế lực hơn. Vương Vĩ Trình là bố của Vương Triều Vân, khuyên lời con gái kết hôn với con trai của Tống Thừa Quân là Tống Hàn. Vương Triều Vân cũng không mấy quan tâm đến vấn đề này, chỉ là kết hôn thôi, chẳng có gì to tát nên không do dự nhiều, bên phía Tống Hàn là đàn ông trọng sự nghiệp nên bất chấp tất cả để hi sinh, cho dù là hôn nhân cả đời. Rất nhanh, hai người trở thành vợ chồng hợp pháp sống chung một mái nhà, ăn uống cùng nhau, nằm chung giường. Nhưng không ai biết được sự thật ẩn chứa đằng sau tất cả.
Một năm qua đối với Vương Triều Vân mà nói hoàn toàn mờ nhạt, giống như cô không hề quan tâm đến chuyện này. Cả ngày chỉ biết ăn, chơi, ngủ thật vô tư, thoải mái, cũng không khác với trước kia là mấy, khi cô còn là Vương Vương tiểu thư ở nhà ăn bám bố mẹ. Cuộc sống của Vương Triều Vân và Tống Hàn cứ tiếp diễn như thế, anh đi làm từ sáng đến tối, khi về nhà thì cũng chỉ im lặng và giữ khoảng cách với nhau, anh làm việc của anh, cô làm việc của cô. Lúc ngủ lại càng đơn giản hơn, anh và cô ai ngủ phòng người nấy. Nhưng anh thường xuyên sang phòng cô thực hiện '' Nghĩa vụ vợ chồng '' sau đó mới về lại phòng mình ngủ, dường như anh chưa bao giờ ngủ lại phòng của cô và cô cũng chẳng dại gì bén mảng đến phòng của anh. Mọi chuyện cứ diễn ra đều đều, không có bất kì khác thường nào, có đôi lúc Vương Triều Vân bị ngộ nhận, ảo tưởng rằng mình vẫn còn là cô gái độc thân, đến lúc vỡ mộng thì mới phát hiện ra mọi bằng chứng đều nằm trên giấy trắng mực đen.
Suy nghĩ miên man, bấy giờ mới giật mình phát hiện trên tay mình vẫn còn đang cầm lấy chiếc váy. Vương Triều Vân cuống quít chạy vào phòng thay quần áo chuẩn bị ra ngoài.
[ Editor: Ri-i ]
- Chương 1 - Đời Sống Hôn Nhân.
/25
|