Hự! Đằng sau vang lên một tiếng kêu đau đớn khiến Trần Minh giật mình quay lại, chỉ thấy Tôn Lỗi tay ôm chặt vai phải, sắc mặt tái nhợt, máu tươi ướt đẫm cả nửa bên ngực. Mà dưới chân hắn, rõ ràng là một tên nhân viên đoàn làm phim, lúc này đầu đã nghẹo sang một bên, máu chảy lênh láng... đã chết.
"Có chuyện gì? Rooney, rooney... không!"
Jack nhìn đồng bạn nằm gục dưới đất, vội vã lao tới nâng hắn dậy, sau đó không nhịn được gào lên đau đớn. Hắn là một người có nhân duyên rất tốt, ở trong đoàn làm phim có rất nhiều người là bạn hắn, mà kẻ xấu số này hiển nhiên là một trong số đó. Những người khác cũng tới gần, nét mặt hiện lên nét bi thương. Lại một người trong đoàn chết đi, điều này khiến cho bọn hắn cảm giác được tử vong đang ngày càng gần, không khỏi có một loại thỏ chết cáo khóc hương vị.
"Chúng ta bị một con rết khổng lồ từ đằng sau tập kích. Ta không thể bảo vệ được cho hắn, thật xin lỗi."
Tôn Lỗi vẻ mặt lạnh nhạt nói. Trần Minh nhìn qua Tôn Lỗi, ánh mắt hiện lên một tia phức tạp, nhưng cũng không nói thêm gì. Mà lúc này đám rết khổng lồ đang ngày càng tới gần mọi người, âm thanh rít rít ghê rợn như xuyên thẳng vào màng tai, khiến người ta rùng mình. Tôn Lỗi đưa cho Tần Minh một ánh mắt. Người sau thở dài một hơi, theo sau nhấc thi thể Rooney lên đặt tại trước đám rết, cũng không quay đầu lại gào to:"
"Tất cả đi mau."
"Ngươi làm gì? Tại sao ngươi có thể xúc phạm di thể của hắn?"
Jack nhìn thấy cảnh này ánh mắt phút chốc đỏ sọc, điên cuồng thét lên. Nhưng chưa đợi hắn có hành động gì, chỉ cảm thấy sau gáy một trận đau nhói, theo sau hôn mê bất tỉnh.
"Xin lỗi, nhưng ta cam đoan Rooney thân sĩ sẽ rất vinh dự khi có thể thay chúng ta tìm về một con đường sống. Hiện tại không phải là lúc ủy mị, ai không muốn chết thì mau theo chúng ta."
Tôn Lỗi thu hồi báng súng vừa đập vào đầu Jack, lạnh nhạt nói. Hắn nhìn qua ba người Yuri, Lý Khải và IU theo sau dẫn đầu đi tiếp. Mà ba người khác cũng nhanh chóng nhấc lên vũ khí theo sát phía sau. Carl đạo diễn khẽ nhíu mày, nhưng cũng không nói thêm gì, vội vã đuổi theo đoàn người. Còn lại những nhân viên trong đoàn làm phim, tuy vẻ mặt đau xót, cũng cảm thấy hành động của Trần Minh không quá đạo đức, nhưng đứng trước lựa chọn giữa bảo vệ tính mạng bản thân hay là xác của một người chết, bọn họ đều không chút do dự chọn cái phía trước.
Trần Minh nhìn đám người đã đi xa, lại cẩn thận quan sát đám rết đã bâu lại gần người, chứng kiến những cái hàm lớn chứa đầy răng sắc bén đang gần sát người mình, hắn không khỏi cảm thấy toàn thân nổi da gà, tóc gáy dựng ngược. Lúc này chỉ cần hơi bất cẩn, hắn cũng không dám tưởng tượng bản thân sẽ bị xé thành bao nhiêu mảnh dưới những cái hàm như lưỡi cưa của lũ quái vật trước mắt này. Khẽ hít sâu một hơi, Trần Minh nhớ lại những câu khấn mà đám thổ dân kia đã nói lúc trước, sau đó cẩn thận từng ly từng tí niệm lại.
Đám rết nghe thấy những lời này, khẽ rít lên từng đợt, mang theo từng đợt tanh tưởi phả vào mặt Trần Minh khiến hắn muốn nôn mửa. Ngay lúc hắn nghĩ có hay không chuẩn bị bỏ chạy, đám rết đã bỏ qua hắn bu lại thi thể thành viên đoàn làm phim bắt đầu... gặm nhấm. Bên tai vang lên âm thanh từng tiếng xương thịt bị nhai nuốt, Trần Minh khẽ thở dài, dưới chân dụng lực thoát khỏi hiện trường chạy nhanh về hướng đoàn người Tôn Lỗi vừa đi lúc trước...
Một lúc sau hắn đã phát hiện tung tích đoàn người, hai ba cái nhảy liền tiến sát tới bên người Tôn Lỗi. Nhìn Trần Minh sắc mặt khó coi, Tôn Lỗi cười nhạt ung dung hỏi:
"Sao? Cảm giác khó chịu? Lương tâm cắn rứt?"
Trần Minh tay nắm chặt, nhìn thẳng Tôn Lỗi, nhưng cuối cùng vẫn là im lặng không nói gì. Tôn Lỗi dần thu lại nụ cười, nghiêm mặt nhìn Trần Minh nhỏ giọng nói:
"Ngươi nên nhớ, chúng ta theo như ngươi nói đã trở thành người của Sinh Tử Giới, mà những thế giới chúng ta tham gia này, chỉ là nhiệm vụ, là phó bản do Sinh Tử Giới tạo ra. Đừng nói không biết bọn họ có phải là người sống thật sự hay chỉ là một NPC của Sinh Tử Giới, coi như bọn họ là người Địa Cầu sống sờ sờ ta cũng có thể xuống tay không chút do dự. Sinh tồn, đây mới là mục tiêu cao nhất của chúng ta, mặt khác mọi thứ đều có thể vứt bỏ. Là một tên tư thâm giả, biểu hiện của ngươi làm ta quá thất vọng. Ngươi như vậy, chỉ có thể làm chúng ta chết nhanh hơn mà thôi."
Trần Minh hai tay lại một lần nữa nắm chặt. Những lời của Tôn Lỗi khiến hắn hết sức khó chịu, nhưng lại không thể phủ nhận đối với tình cảnh trước mắt của bọn họ suy nghĩ như vậy mới là hợp lý nhất. Chỉ là cái kiểu giết người vô tình tàn nhẫn như vậy, hắn vẫn không thể tiếp thu được.
"Chúng ta muốn là sống, mà không phải là sinh tồn."
Trần Minh hít sâu một hơi, nhìn thẳng Tôn Lỗi, từng chữ từng chữ trầm giọng nói.
Đúng vậy, ta muốn sống. Sống một cách ra sống, có nguyên tắc, có niềm vui, có đạo đức, chứ không phải chỉ là giãy dụa sinh tồn như con sâu cái kiến như vậy.
Ta muốn sống, chứ không phải sinh tồn...!
"Có chuyện gì? Rooney, rooney... không!"
Jack nhìn đồng bạn nằm gục dưới đất, vội vã lao tới nâng hắn dậy, sau đó không nhịn được gào lên đau đớn. Hắn là một người có nhân duyên rất tốt, ở trong đoàn làm phim có rất nhiều người là bạn hắn, mà kẻ xấu số này hiển nhiên là một trong số đó. Những người khác cũng tới gần, nét mặt hiện lên nét bi thương. Lại một người trong đoàn chết đi, điều này khiến cho bọn hắn cảm giác được tử vong đang ngày càng gần, không khỏi có một loại thỏ chết cáo khóc hương vị.
"Chúng ta bị một con rết khổng lồ từ đằng sau tập kích. Ta không thể bảo vệ được cho hắn, thật xin lỗi."
Tôn Lỗi vẻ mặt lạnh nhạt nói. Trần Minh nhìn qua Tôn Lỗi, ánh mắt hiện lên một tia phức tạp, nhưng cũng không nói thêm gì. Mà lúc này đám rết khổng lồ đang ngày càng tới gần mọi người, âm thanh rít rít ghê rợn như xuyên thẳng vào màng tai, khiến người ta rùng mình. Tôn Lỗi đưa cho Tần Minh một ánh mắt. Người sau thở dài một hơi, theo sau nhấc thi thể Rooney lên đặt tại trước đám rết, cũng không quay đầu lại gào to:"
"Tất cả đi mau."
"Ngươi làm gì? Tại sao ngươi có thể xúc phạm di thể của hắn?"
Jack nhìn thấy cảnh này ánh mắt phút chốc đỏ sọc, điên cuồng thét lên. Nhưng chưa đợi hắn có hành động gì, chỉ cảm thấy sau gáy một trận đau nhói, theo sau hôn mê bất tỉnh.
"Xin lỗi, nhưng ta cam đoan Rooney thân sĩ sẽ rất vinh dự khi có thể thay chúng ta tìm về một con đường sống. Hiện tại không phải là lúc ủy mị, ai không muốn chết thì mau theo chúng ta."
Tôn Lỗi thu hồi báng súng vừa đập vào đầu Jack, lạnh nhạt nói. Hắn nhìn qua ba người Yuri, Lý Khải và IU theo sau dẫn đầu đi tiếp. Mà ba người khác cũng nhanh chóng nhấc lên vũ khí theo sát phía sau. Carl đạo diễn khẽ nhíu mày, nhưng cũng không nói thêm gì, vội vã đuổi theo đoàn người. Còn lại những nhân viên trong đoàn làm phim, tuy vẻ mặt đau xót, cũng cảm thấy hành động của Trần Minh không quá đạo đức, nhưng đứng trước lựa chọn giữa bảo vệ tính mạng bản thân hay là xác của một người chết, bọn họ đều không chút do dự chọn cái phía trước.
Trần Minh nhìn đám người đã đi xa, lại cẩn thận quan sát đám rết đã bâu lại gần người, chứng kiến những cái hàm lớn chứa đầy răng sắc bén đang gần sát người mình, hắn không khỏi cảm thấy toàn thân nổi da gà, tóc gáy dựng ngược. Lúc này chỉ cần hơi bất cẩn, hắn cũng không dám tưởng tượng bản thân sẽ bị xé thành bao nhiêu mảnh dưới những cái hàm như lưỡi cưa của lũ quái vật trước mắt này. Khẽ hít sâu một hơi, Trần Minh nhớ lại những câu khấn mà đám thổ dân kia đã nói lúc trước, sau đó cẩn thận từng ly từng tí niệm lại.
Đám rết nghe thấy những lời này, khẽ rít lên từng đợt, mang theo từng đợt tanh tưởi phả vào mặt Trần Minh khiến hắn muốn nôn mửa. Ngay lúc hắn nghĩ có hay không chuẩn bị bỏ chạy, đám rết đã bỏ qua hắn bu lại thi thể thành viên đoàn làm phim bắt đầu... gặm nhấm. Bên tai vang lên âm thanh từng tiếng xương thịt bị nhai nuốt, Trần Minh khẽ thở dài, dưới chân dụng lực thoát khỏi hiện trường chạy nhanh về hướng đoàn người Tôn Lỗi vừa đi lúc trước...
Một lúc sau hắn đã phát hiện tung tích đoàn người, hai ba cái nhảy liền tiến sát tới bên người Tôn Lỗi. Nhìn Trần Minh sắc mặt khó coi, Tôn Lỗi cười nhạt ung dung hỏi:
"Sao? Cảm giác khó chịu? Lương tâm cắn rứt?"
Trần Minh tay nắm chặt, nhìn thẳng Tôn Lỗi, nhưng cuối cùng vẫn là im lặng không nói gì. Tôn Lỗi dần thu lại nụ cười, nghiêm mặt nhìn Trần Minh nhỏ giọng nói:
"Ngươi nên nhớ, chúng ta theo như ngươi nói đã trở thành người của Sinh Tử Giới, mà những thế giới chúng ta tham gia này, chỉ là nhiệm vụ, là phó bản do Sinh Tử Giới tạo ra. Đừng nói không biết bọn họ có phải là người sống thật sự hay chỉ là một NPC của Sinh Tử Giới, coi như bọn họ là người Địa Cầu sống sờ sờ ta cũng có thể xuống tay không chút do dự. Sinh tồn, đây mới là mục tiêu cao nhất của chúng ta, mặt khác mọi thứ đều có thể vứt bỏ. Là một tên tư thâm giả, biểu hiện của ngươi làm ta quá thất vọng. Ngươi như vậy, chỉ có thể làm chúng ta chết nhanh hơn mà thôi."
Trần Minh hai tay lại một lần nữa nắm chặt. Những lời của Tôn Lỗi khiến hắn hết sức khó chịu, nhưng lại không thể phủ nhận đối với tình cảnh trước mắt của bọn họ suy nghĩ như vậy mới là hợp lý nhất. Chỉ là cái kiểu giết người vô tình tàn nhẫn như vậy, hắn vẫn không thể tiếp thu được.
"Chúng ta muốn là sống, mà không phải là sinh tồn."
Trần Minh hít sâu một hơi, nhìn thẳng Tôn Lỗi, từng chữ từng chữ trầm giọng nói.
Đúng vậy, ta muốn sống. Sống một cách ra sống, có nguyên tắc, có niềm vui, có đạo đức, chứ không phải chỉ là giãy dụa sinh tồn như con sâu cái kiến như vậy.
Ta muốn sống, chứ không phải sinh tồn...!
/25
|