Đêm!
Vẫn mịt mù và u ám như trước. Từng đám mây đen nặng nề vô tình che đi ánh sáng le lói của trăng và sao. Đó đây từng tiến kêu rền rĩ của zombie vọng tới tạo nên một bản hòa ca kinh dị. Đứng trên ban công trạm radio tại nóc bệnh viện No Mercy, Trần Minh ngơ ngác nhìn lên bầu trời.
Trước kia đôi lúc hắn từng nghĩ cuộc đời của mình thật không có ý nghĩa. Sáng đi làm, tối về nhà, rồi lại đi làm. Hàng ngày cứ lặp đi lặp lại như vậy để tuổi thanh xuân, tuổi trẻ của mình trôi qua thật phí phạm. Hắn từng ước mình có thể giống như những nhân vật trong phim ảnh trải qua những phiêu lưu, mạo hiểm để nhiệt huyết sôi trào, để thực sự sống. Nhưng hiện tại khi bản thân thực sự phải đối mặt với cuộc sống như vậy, Trần Minh mới hiểu được những suy nghĩ trước kia của mình là ngu ngốc đến mức nào. Thế giới này không phải là thế giới trong phim ảnh, mà là nơi bạn phải giờ giờ ngày ngày đối mặt với sống chết, là nơi bạn phải có giác ngộ trở thành bữa ăn trong miệng quái vật bất cứ lúc nào. Cái chết của Nawab và Trình Tiểu Hoa làm Trần Minh ý thức rõ ràng được điểm này.
"Ta có thể sống được qua mấy thế giới phim kinh dị đây? Hai, ba hay là phải mất mạng ngay lúc này?"
Nhìn những căn nhà đổ nát và những bóng người vật vờ phía xa, Trần Minh khẽ thở dài. Ngay lúc này sau lưng hắn vang lên tiếng bước chân, cùng với đó là giọng nói của Kuma:
"Nghĩ gì vậy?"
"Không có gì, chỉ là hơi đắn đo một chút về cái mạng nhỏ của mình mà thôi. Mà lúc nãy anh bị zombie cắn không sao thật chứ?"
Trần Minh quay đầu lại khẽ cười nhạt tự giễu, sau đó chợt nhớ ra điều gì đột nhiên hỏi..
"Không sao, ta và Yuri đều đã trải qua cường hóa một chút về thể chất, ít nhất những loại virus này sẽ không thể phá được hệ miễn dịch của bọn ta."
Kuma lắc đầu đáp, hắn tiến lên sát ban công nhìn ra hoàn cảnh tối tăm bên ngoài, khẽ thở dài cảm thán:
"Tính mạng, đó là một thứ rất rẻ tiền ở trong Sinh Tử Giới. Dù là ta khi ở trong thế giới phim kinh dị đơn giản như Left 4 Dead này cũng luôn có giác ngộ sẽ phải chết bất cứ lúc nào."
Kuma nói tới đây khẽ dừng lại, ánh mắt thoáng qua một tia hồi ức. Một lúc sau hắn mới tiếp tục nói:
"Ngày đầu tiên ta tiến vào Á Châu đội bảy ở đây có năm người. Lần đó bọn ta trải qua thế giới SAW 2. Khi ta mở mắt ra thì cổ mình đã bị đeo một cái bẫy gấu, năm người kia cũng đồng dạng như vậy. Thế giới kinh dị đó ba người chết, trong đó có một người đã trải qua bốn thế giới có được huyết thống, nhưng hắn vẫn chết. Trong thế giới đó dù ngươi mạnh mẽ cũng không thể làm gì, trừ khi sức mạnh của ngươi đã hoàn toàn siêu việt người bình thường còn không vẫn sẽ chết. Lần đó ta sống sót điều duy nhất dựa vào là dũng khí, dũng khí để ta tự tay mổ bụng mình lấy ra chìa khóa để mở bẫy, rồi đổ xuống vô số máu và thịt, trải qua rất nhiều khảo nghiệm mới có thể đứng ở đây hiện tại. Cùng với ta còn có hai người khác còn sống, mà ba người kia không thể làm được điều này nên họ đã chết, chết rất thảm. Cơ thể bị mổ xẻ đến bét nhè, đến cả nội tạng cũng bị lấy đi. Sau này chúng ta lại trải qua hai thế giới kinh dị nữa, các thành viên cứ rơi rụng, rơi rụng dần. Đến thế giới trước tân nhân chỉ có duy nhất Yuri sống sót, thế giới này còn lại là Trần Minh ngươi."
Kuma nhìn thẳng vào mặt Trần Minh, những lời tiếp theo hắn gần như là nghiến răng mà thốt ra:
"Vì vậy muốn sống sót ngươi phải học được sự cẩn thận, càng phải học được sự máu lạnh vô tình. Tình cảm, chỉ để dành cho những người mà ngươi coi là đồng đội, không hơn! Biết lúc trước ta làm sao không đưa súng cho ba người các ngươi không? Lý do các ngươi không biết dùng chỉ là thứ yếu, càng quan trọng hơn là ta không muốn giao một thứ có thể kết thúc tính mạng mình vào tay ba kẻ xa lạ. Điểm này, chắc là ngươi cũng hiểu được."
Trần Minh lặng thinh không nói. Nếu lúc trước có súng có thể Nawab và Trình Tiểu Hoa sẽ không phải chết, nếu nói hắn không vướng mắc về chuyện này là không thể. Nhưng hắn cũng biết những lời Kuma nói là hoàn toàn đúng, nếu đặt bản thân mình vào địa vị của hắn cũng chỉ có một cách giải quyết như vậy mà thôi. Dù sao đưa súng cho mấy người lạ mặt là quá nguy hiểm. Kuma và Yuri tuy đã trải qua cường hóa một chút, nhưng nếu bị đạn bắn vào chỗ yếu hại vậy vẫn sẽ chết như thường. Một lúc sau Trần Minh mới ngẩng đầu lên, hắn khẽ thờ dài yếu ớt đáp;
"Ta hiểu được!"
Kuma gật nhẹ đầu, theo sau tay hắn đột nhiên xuất hiện một khẩu Desert Eagle, khẽ xoay nhẹ đưa báng súng về phía Trần Minh nói.
"Hiện tại ta sẽ dạy ngươi sử dụng súng, bởi ngươi đã có tư cách này."
"Tốt!"
Trần Minh ngạc nhiên vui mừng đáp. Nếu biết dùng súng, khả năng sinh tồn của hắn sẽ lớn hơn rất nhiều. Lúc trước đám bọn hắn và bốn người nhân vật chính từ tầng gác mái đi lên tới sân thượng rồi tiến đến trạm radio hầu như không có khó khăn gì cả. Nhưng Trần Minh biết chỉ cần khoảnh khắc Bill bắt đầu bật radio trao đổi với đội cứu hộ, vậy tình hình sẽ không bao giờ yên bình như vậy nữa. Thứ bọn họ sẽ phải đối mặt là từng đợt tấn công biển người liên tiếp của zombie, là các loại biến dị như Hunter, Smoker đánh lén, là sự xuất hiện của loại quái vật mạnh nhất Left 4 Dead: Tank.
Kuma lại gần người Trần Minh, một tay cầm lấy tay nắm súng của hắn, tay kia chỉ vào các bộ phận trên thân súng bắt đầu diễn giải:
"Khi bắn súng, có vài điều cần lưu ý. Thứ nhất, đường ngắm cơ bản là đường thẳng từ mắt ngươi ngắm qua điểm chính giữa mép trên khe ngắm đến điểm chính giữa đỉnh đầu ngắm. Khi bắn súng cần lưu ý điểm này, sau đó ngắm dựa theo nó thì ngươi mới có thể bắn chính xác. Thứ hai khi bắn súng tốt nhất nên cầm hai tay. Đừng thấy mấy tên dở hơi trong phim Mỹ mà bắt chước theo. Nếu làm vậy ngươi hoàn toàn có khả năng bị trật khớp. Bắn súng quan trọng nhất là tay phải ổn định, có vậy quỹ đạo viên đạn khi bắn ra mới có thể không bị lệch. Bước cuối cùng là bóp cò: dùng ngón trỏ hoặc ngón giữa để bóp đều, miễn sao ngươi không cảm thấy với là được. Nên bóp từ từ sao cho vừa bóp mà súng không bị dịch chuyển, nếu được là tuyệt vời nhất. Rồi, giờ ngươi bắn thử đi."
Kuma dứt lời liền lui ra phía sau để lại một mình Trần Minh. Hắn hít sâu một hơi hai tay nắm chặt báng súng như lời Kuma nói, họng súng chĩa vào đầu một con zombie cách đó không xa, hít sâu một hơi liền bóp cò.
"Đoàng...!"
Uy lực khẩu Desert Eagle của Kuma cực kì mạnh. Viên đạn bắn thẳng vào người zombie làm nó ngã ngửa ra sau, trên ngực xuất hiện một cái lỗ to bằng miệng chén. Nhưng Trần Minh lại nhíu mày không hài lòng, hắn vốn ngắm vào đầu zombie nhưng đến lúc bắn ra do tay hơi run, hậu quả làm lệch đường đạn.
"Không cần sốt ruột. Ngươi nên tập bắn thêm vài lần thì sẽ tìm được cảm giác, lúc đó sẽ bắn tốt hơn."
Kuma mặt không biểu tình nhìn con zombie đang từ từ bò dậy hướng tới bọn họ kêu gào mà lạnh lùng nói.
"Ta biết."
Trần Minh gật đầu, một lần nữa lại đưa súng lên nhắm vào một mục tiêu khác. Nhưng ngay lúc này Yuri đi tới gần hai người, vẻ mặt nghiêm trọng mở miệng:
"Bill chuẩn bị liên lạc radio, sắp bắt đầu rồi."
"Ừ, là sắp bắt đầu."
Kuma nghe vật cũng gật đầu, tay siết chặt khẩu M4A1. Cùng lúc trong tai bọn họ vang lên tiếng nói của Bill vào radio:
"Bệnh viện No Mercy, bệnh viện No Mercy. Yêu cầu cứu trợ, yêu cầu cứu trợ. Chúng tôi có bảy người miễn nhiễm với virus. Nhắc lại, là bảy người miễn nhiễm với virus. Xin cứu trợ nhanh chóng. Hết!"
Bill dứt lời vẻ mặt chờ mong nhìn vào chiếc bộ đàm. Nhưng qua một lúc vẫn không thấy có hồi âm, vẻ mặt lão dần trở nên khó coi. Mà mấy người Joey, Francis và Louis cũng đồng dạng lo lắng. Qua thêm ba phút, ngay lúc sự kiên nhẫn của Bill dần cạn kiệt thì đột nhiên một giọng nói ồm ồm từ bộ đàm phát ra.
"Xin chào, tôi là đội trưởng đội cứu hộ số 17 thuộc quân khu 235 trực thuộc... Xin được hỏi lại, lúc nãy anh nói bên anh có bảy người miễn nhiễm với virus, không biết là chưa bị cắn hay là..."
Nhưng chưa đợi cho người bên kia nói dứt lời, Bill đã chửi ầm lên vào radio.
"Là miễn nhiễm đồ ngu. Tai ông bị điếc à? Chúng tôi có bảy người hoàn toàn miễn nhiễm với virus. Chúng tôi là hy vọng để nhân loại thoát khỏi loại bệnh dịch này. Vì vậy đám khốn khiếp các người mau chóng cho trực thăng tới đón chúng tôi đi."
Đầu dây bên kia dường như cũng kinh ngạc trước sự thô lỗ của Bill nên lặng đi một lúc, nhưng sau khi nghe hết toàn bộ nội dung liền dùng giọng mừng rỡ hỏi lại.
"Là thật sao? Ôi lạy chúa, Ngài vẫn chưa từ bỏ loài người. Các anh yên tâm, chúng tôi sẽ cử trực thăng tới đó trong vòng ba mươi phút nữa. Từ giờ tới lúc đó hy vọng các anh không nên di chuyển, cố gắng giữ mạng của mình. Nguyện chúa phù hộ cho các anh."
"Tôi cũng hy vọng ông ta làm hết phận sự của mình."
Bill quẳng lại một cầu rồi cắt liên lạc. Ông quay sang ba người đồng bạn của mình, đang muốn mở miệng nói gì đó thì đột nhiên một tiếng hú dài ghe rợn vọng tới, cùng với đó là hàng loạt âm thanh gào rú giống như trận trận sóng biển ập tới khiến ông ta rùng mình. Ba người còn lại cũng như vậy, bốn người nhìn nhau vội vã chạy ra ngoài. Mà phía trên ban công, ba người Trần Minh đã phát hiện ra chủ nhân của tiếng hú đó. Chỉ thấy ở phía xa, giữa hàng trăm con zombie đang điên cuồng lao tới tòa tháp, một thân ảnh khổng lồ hiện lên rõ rệt. Nó cao gần ba mét, nước da xám trắng với từng khối cơ bắp khổng lồ lớn như những viên đá tảng. Một cái đầu trọc lốc hơi nhỏ so với thân thể to lớn đó đang dùng đôi mắt đỏ ngầu nhìn về phía trạm radio, rồi tập trung vào bóng dáng ba người Trần Minh.
Hầu...!
Chỉ thấy nó hét lên một tiếng, bàn tay to gấp đôi một thân người trưởng thành đấm mạnh xuống nền xi măng, hơi dùng lực bèn nhấc lên một tảng đá to cỡ xe con sau đó không chút nghĩ ngợi ném thẳng về phía bọn họ.
Kuma nhìn tảng đá đang dùng vận tốc cực nhanh lao tới, hắn quay đầu lại nhìn hai người Trần Minh và Yuri khẽ nhếch miệng cười, một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.
"Các bạn, cố gắng sống sót đi."
Vẫn mịt mù và u ám như trước. Từng đám mây đen nặng nề vô tình che đi ánh sáng le lói của trăng và sao. Đó đây từng tiến kêu rền rĩ của zombie vọng tới tạo nên một bản hòa ca kinh dị. Đứng trên ban công trạm radio tại nóc bệnh viện No Mercy, Trần Minh ngơ ngác nhìn lên bầu trời.
Trước kia đôi lúc hắn từng nghĩ cuộc đời của mình thật không có ý nghĩa. Sáng đi làm, tối về nhà, rồi lại đi làm. Hàng ngày cứ lặp đi lặp lại như vậy để tuổi thanh xuân, tuổi trẻ của mình trôi qua thật phí phạm. Hắn từng ước mình có thể giống như những nhân vật trong phim ảnh trải qua những phiêu lưu, mạo hiểm để nhiệt huyết sôi trào, để thực sự sống. Nhưng hiện tại khi bản thân thực sự phải đối mặt với cuộc sống như vậy, Trần Minh mới hiểu được những suy nghĩ trước kia của mình là ngu ngốc đến mức nào. Thế giới này không phải là thế giới trong phim ảnh, mà là nơi bạn phải giờ giờ ngày ngày đối mặt với sống chết, là nơi bạn phải có giác ngộ trở thành bữa ăn trong miệng quái vật bất cứ lúc nào. Cái chết của Nawab và Trình Tiểu Hoa làm Trần Minh ý thức rõ ràng được điểm này.
"Ta có thể sống được qua mấy thế giới phim kinh dị đây? Hai, ba hay là phải mất mạng ngay lúc này?"
Nhìn những căn nhà đổ nát và những bóng người vật vờ phía xa, Trần Minh khẽ thở dài. Ngay lúc này sau lưng hắn vang lên tiếng bước chân, cùng với đó là giọng nói của Kuma:
"Nghĩ gì vậy?"
"Không có gì, chỉ là hơi đắn đo một chút về cái mạng nhỏ của mình mà thôi. Mà lúc nãy anh bị zombie cắn không sao thật chứ?"
Trần Minh quay đầu lại khẽ cười nhạt tự giễu, sau đó chợt nhớ ra điều gì đột nhiên hỏi..
"Không sao, ta và Yuri đều đã trải qua cường hóa một chút về thể chất, ít nhất những loại virus này sẽ không thể phá được hệ miễn dịch của bọn ta."
Kuma lắc đầu đáp, hắn tiến lên sát ban công nhìn ra hoàn cảnh tối tăm bên ngoài, khẽ thở dài cảm thán:
"Tính mạng, đó là một thứ rất rẻ tiền ở trong Sinh Tử Giới. Dù là ta khi ở trong thế giới phim kinh dị đơn giản như Left 4 Dead này cũng luôn có giác ngộ sẽ phải chết bất cứ lúc nào."
Kuma nói tới đây khẽ dừng lại, ánh mắt thoáng qua một tia hồi ức. Một lúc sau hắn mới tiếp tục nói:
"Ngày đầu tiên ta tiến vào Á Châu đội bảy ở đây có năm người. Lần đó bọn ta trải qua thế giới SAW 2. Khi ta mở mắt ra thì cổ mình đã bị đeo một cái bẫy gấu, năm người kia cũng đồng dạng như vậy. Thế giới kinh dị đó ba người chết, trong đó có một người đã trải qua bốn thế giới có được huyết thống, nhưng hắn vẫn chết. Trong thế giới đó dù ngươi mạnh mẽ cũng không thể làm gì, trừ khi sức mạnh của ngươi đã hoàn toàn siêu việt người bình thường còn không vẫn sẽ chết. Lần đó ta sống sót điều duy nhất dựa vào là dũng khí, dũng khí để ta tự tay mổ bụng mình lấy ra chìa khóa để mở bẫy, rồi đổ xuống vô số máu và thịt, trải qua rất nhiều khảo nghiệm mới có thể đứng ở đây hiện tại. Cùng với ta còn có hai người khác còn sống, mà ba người kia không thể làm được điều này nên họ đã chết, chết rất thảm. Cơ thể bị mổ xẻ đến bét nhè, đến cả nội tạng cũng bị lấy đi. Sau này chúng ta lại trải qua hai thế giới kinh dị nữa, các thành viên cứ rơi rụng, rơi rụng dần. Đến thế giới trước tân nhân chỉ có duy nhất Yuri sống sót, thế giới này còn lại là Trần Minh ngươi."
Kuma nhìn thẳng vào mặt Trần Minh, những lời tiếp theo hắn gần như là nghiến răng mà thốt ra:
"Vì vậy muốn sống sót ngươi phải học được sự cẩn thận, càng phải học được sự máu lạnh vô tình. Tình cảm, chỉ để dành cho những người mà ngươi coi là đồng đội, không hơn! Biết lúc trước ta làm sao không đưa súng cho ba người các ngươi không? Lý do các ngươi không biết dùng chỉ là thứ yếu, càng quan trọng hơn là ta không muốn giao một thứ có thể kết thúc tính mạng mình vào tay ba kẻ xa lạ. Điểm này, chắc là ngươi cũng hiểu được."
Trần Minh lặng thinh không nói. Nếu lúc trước có súng có thể Nawab và Trình Tiểu Hoa sẽ không phải chết, nếu nói hắn không vướng mắc về chuyện này là không thể. Nhưng hắn cũng biết những lời Kuma nói là hoàn toàn đúng, nếu đặt bản thân mình vào địa vị của hắn cũng chỉ có một cách giải quyết như vậy mà thôi. Dù sao đưa súng cho mấy người lạ mặt là quá nguy hiểm. Kuma và Yuri tuy đã trải qua cường hóa một chút, nhưng nếu bị đạn bắn vào chỗ yếu hại vậy vẫn sẽ chết như thường. Một lúc sau Trần Minh mới ngẩng đầu lên, hắn khẽ thờ dài yếu ớt đáp;
"Ta hiểu được!"
Kuma gật nhẹ đầu, theo sau tay hắn đột nhiên xuất hiện một khẩu Desert Eagle, khẽ xoay nhẹ đưa báng súng về phía Trần Minh nói.
"Hiện tại ta sẽ dạy ngươi sử dụng súng, bởi ngươi đã có tư cách này."
"Tốt!"
Trần Minh ngạc nhiên vui mừng đáp. Nếu biết dùng súng, khả năng sinh tồn của hắn sẽ lớn hơn rất nhiều. Lúc trước đám bọn hắn và bốn người nhân vật chính từ tầng gác mái đi lên tới sân thượng rồi tiến đến trạm radio hầu như không có khó khăn gì cả. Nhưng Trần Minh biết chỉ cần khoảnh khắc Bill bắt đầu bật radio trao đổi với đội cứu hộ, vậy tình hình sẽ không bao giờ yên bình như vậy nữa. Thứ bọn họ sẽ phải đối mặt là từng đợt tấn công biển người liên tiếp của zombie, là các loại biến dị như Hunter, Smoker đánh lén, là sự xuất hiện của loại quái vật mạnh nhất Left 4 Dead: Tank.
Kuma lại gần người Trần Minh, một tay cầm lấy tay nắm súng của hắn, tay kia chỉ vào các bộ phận trên thân súng bắt đầu diễn giải:
"Khi bắn súng, có vài điều cần lưu ý. Thứ nhất, đường ngắm cơ bản là đường thẳng từ mắt ngươi ngắm qua điểm chính giữa mép trên khe ngắm đến điểm chính giữa đỉnh đầu ngắm. Khi bắn súng cần lưu ý điểm này, sau đó ngắm dựa theo nó thì ngươi mới có thể bắn chính xác. Thứ hai khi bắn súng tốt nhất nên cầm hai tay. Đừng thấy mấy tên dở hơi trong phim Mỹ mà bắt chước theo. Nếu làm vậy ngươi hoàn toàn có khả năng bị trật khớp. Bắn súng quan trọng nhất là tay phải ổn định, có vậy quỹ đạo viên đạn khi bắn ra mới có thể không bị lệch. Bước cuối cùng là bóp cò: dùng ngón trỏ hoặc ngón giữa để bóp đều, miễn sao ngươi không cảm thấy với là được. Nên bóp từ từ sao cho vừa bóp mà súng không bị dịch chuyển, nếu được là tuyệt vời nhất. Rồi, giờ ngươi bắn thử đi."
Kuma dứt lời liền lui ra phía sau để lại một mình Trần Minh. Hắn hít sâu một hơi hai tay nắm chặt báng súng như lời Kuma nói, họng súng chĩa vào đầu một con zombie cách đó không xa, hít sâu một hơi liền bóp cò.
"Đoàng...!"
Uy lực khẩu Desert Eagle của Kuma cực kì mạnh. Viên đạn bắn thẳng vào người zombie làm nó ngã ngửa ra sau, trên ngực xuất hiện một cái lỗ to bằng miệng chén. Nhưng Trần Minh lại nhíu mày không hài lòng, hắn vốn ngắm vào đầu zombie nhưng đến lúc bắn ra do tay hơi run, hậu quả làm lệch đường đạn.
"Không cần sốt ruột. Ngươi nên tập bắn thêm vài lần thì sẽ tìm được cảm giác, lúc đó sẽ bắn tốt hơn."
Kuma mặt không biểu tình nhìn con zombie đang từ từ bò dậy hướng tới bọn họ kêu gào mà lạnh lùng nói.
"Ta biết."
Trần Minh gật đầu, một lần nữa lại đưa súng lên nhắm vào một mục tiêu khác. Nhưng ngay lúc này Yuri đi tới gần hai người, vẻ mặt nghiêm trọng mở miệng:
"Bill chuẩn bị liên lạc radio, sắp bắt đầu rồi."
"Ừ, là sắp bắt đầu."
Kuma nghe vật cũng gật đầu, tay siết chặt khẩu M4A1. Cùng lúc trong tai bọn họ vang lên tiếng nói của Bill vào radio:
"Bệnh viện No Mercy, bệnh viện No Mercy. Yêu cầu cứu trợ, yêu cầu cứu trợ. Chúng tôi có bảy người miễn nhiễm với virus. Nhắc lại, là bảy người miễn nhiễm với virus. Xin cứu trợ nhanh chóng. Hết!"
Bill dứt lời vẻ mặt chờ mong nhìn vào chiếc bộ đàm. Nhưng qua một lúc vẫn không thấy có hồi âm, vẻ mặt lão dần trở nên khó coi. Mà mấy người Joey, Francis và Louis cũng đồng dạng lo lắng. Qua thêm ba phút, ngay lúc sự kiên nhẫn của Bill dần cạn kiệt thì đột nhiên một giọng nói ồm ồm từ bộ đàm phát ra.
"Xin chào, tôi là đội trưởng đội cứu hộ số 17 thuộc quân khu 235 trực thuộc... Xin được hỏi lại, lúc nãy anh nói bên anh có bảy người miễn nhiễm với virus, không biết là chưa bị cắn hay là..."
Nhưng chưa đợi cho người bên kia nói dứt lời, Bill đã chửi ầm lên vào radio.
"Là miễn nhiễm đồ ngu. Tai ông bị điếc à? Chúng tôi có bảy người hoàn toàn miễn nhiễm với virus. Chúng tôi là hy vọng để nhân loại thoát khỏi loại bệnh dịch này. Vì vậy đám khốn khiếp các người mau chóng cho trực thăng tới đón chúng tôi đi."
Đầu dây bên kia dường như cũng kinh ngạc trước sự thô lỗ của Bill nên lặng đi một lúc, nhưng sau khi nghe hết toàn bộ nội dung liền dùng giọng mừng rỡ hỏi lại.
"Là thật sao? Ôi lạy chúa, Ngài vẫn chưa từ bỏ loài người. Các anh yên tâm, chúng tôi sẽ cử trực thăng tới đó trong vòng ba mươi phút nữa. Từ giờ tới lúc đó hy vọng các anh không nên di chuyển, cố gắng giữ mạng của mình. Nguyện chúa phù hộ cho các anh."
"Tôi cũng hy vọng ông ta làm hết phận sự của mình."
Bill quẳng lại một cầu rồi cắt liên lạc. Ông quay sang ba người đồng bạn của mình, đang muốn mở miệng nói gì đó thì đột nhiên một tiếng hú dài ghe rợn vọng tới, cùng với đó là hàng loạt âm thanh gào rú giống như trận trận sóng biển ập tới khiến ông ta rùng mình. Ba người còn lại cũng như vậy, bốn người nhìn nhau vội vã chạy ra ngoài. Mà phía trên ban công, ba người Trần Minh đã phát hiện ra chủ nhân của tiếng hú đó. Chỉ thấy ở phía xa, giữa hàng trăm con zombie đang điên cuồng lao tới tòa tháp, một thân ảnh khổng lồ hiện lên rõ rệt. Nó cao gần ba mét, nước da xám trắng với từng khối cơ bắp khổng lồ lớn như những viên đá tảng. Một cái đầu trọc lốc hơi nhỏ so với thân thể to lớn đó đang dùng đôi mắt đỏ ngầu nhìn về phía trạm radio, rồi tập trung vào bóng dáng ba người Trần Minh.
Hầu...!
Chỉ thấy nó hét lên một tiếng, bàn tay to gấp đôi một thân người trưởng thành đấm mạnh xuống nền xi măng, hơi dùng lực bèn nhấc lên một tảng đá to cỡ xe con sau đó không chút nghĩ ngợi ném thẳng về phía bọn họ.
Kuma nhìn tảng đá đang dùng vận tốc cực nhanh lao tới, hắn quay đầu lại nhìn hai người Trần Minh và Yuri khẽ nhếch miệng cười, một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.
"Các bạn, cố gắng sống sót đi."
/25
|