Editor : Đào Đào
Lương Trạch: Chủ đề của tháng 5 đã xác định hay chưa?
Biên tập: Rồi, đã xác định xong. Tháng năm là tháng Thanh Niên, đề tài mà chúng ta hướng tới đó chính là Văn hóa đường phố.
Lương Trạch: Ờm.
Biên tập: Chuyên mục của cậu định viết phối hợp cái gì?
Lương Trạch: Không có ý tưởng, các người chọn giùm luôn đi.
Biên tập: Chính cậu muốn gì?
Lương Trạch: .
Biên tập: Viết nó vào tháng này?
Lương Trạch: Phải đó!
Biên tập: . .. Khi nghĩ xong tôi sẽ liên lạc với cậu sau.
Lương Trạch: ...
Xuân về hoa nở, rực rỡ tháng tư, hết thảy sinh vật trên mặt đất đều xanh mơn mởn. Nhưng mà, Lương Trạch héo. Một tuần lễ, cậu không đi tìm Hàng Hàng, Hàng Hàng cũng không liên lạc với cậu. Lương Trạch nhớ Nhất Hưu, càng nhớ chủ của nó, tuy nhiên cậu lại chẳng có can đảm bước vào cửa tiệm rồi thản nhiên nói Hello y như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Ngày ấy, dù không nói ra nhưng cả hai đều tự hiểu rõ trong lòng -- bọn họ, xong.
Lương Trạch rất muốn hỏi Hàng Hàng, có thể tiếp tục làm bạn bình thường được không, bất quá cậu không nói ra, bởi tận dưới đáy lòng của chính cậu cũng cảm thấy chẳng thể được.
Nhìn hai vợ chồng Tiểu Diệp Tử hạnh phúc rúc vào nhau, lại giương mắt ngó bé con Tiểu Diệp Tử đang co tròn ngủ ở chính giữa. Ai, rốt cuộc cậu và Hàng Hàng không kịp thống nhất để đặt cho bé con một cái tên.
Cứ gọi mày là đi. Lương Trạch nói nhỏ với bé con đang ngủ kia, .
Thời điểm điện thoại di động lại hát, Lương Trạch vẫn còn đang ngẩn người. Cầm lên nhìn, phát hiện là: Tạ Kim Yến.
Alo? Lương Trạch bắt máy, dựa lưng vào chiếc ghế salon đơn, cả người cứ như chẳng có xương, nom xem rất lười biếng.
Lương Trạch? Sao lại không có tinh thần thế?
Chưa tỉnh ngủ thôi. Lương Trạch thuận miệng đáp.
Há, ha ha. Cơ bản thì sách đã hiệu chỉnh xong xuôi, qua mấy ngày là có demo, dự tính giữa tháng sáu sẽ lên kệ
Đã làm phiền.
Cho nên cuối tháng này, tôi định xếp cho cậu vài cuộc phỏng vấn, toàn là những tạp chí không tệ...
Không có hứng thú. Chẳng chờ Tạ Kim Yến nói xong, Lương Trạch liền cắt ngang.
Ở bên kia điện thoại, Tạ Kim Yến cũng không biết giải quyết chuyện này làm sao. Lương Trạch chưa từng bất hợp tác như thế. Tuy rằng không tích cực, tuy nhiên cũng chẳng từ chối.
Còn gì nữa không? Nếu không tôi cúp đây, muốn đi tập gym.
Tại sao không chịu phỏng vấn?
Bán sách không bán mặt.
Câu này vừa ra, Tạ Kim Yến lại nghe được tim cô hét lên --- moe.
Lương Trạch không hiểu nổi mình, cớ gì lại bất lịch sự như vậy, nhưng cậu thật chẳng cười nổi. Đắc tội Tạ Kim Yến, không khác gì đắc tội NXB. Bất quá như thế thì tính sao? Cậu chẳng sợ đâu.
Cầm chìa khóa, rời nhà đến phòng tập gym. Lương Trạch đi trên đường, nhìn những người thoáng qua, nghe lời trò chuyện lúc có lúc không, bỗng nhiên cậu chẳng hiểu nổi tại sao mình lại khiến cho cuộc đời của mình trở nên tăm tối như vậỷ. Cậu hãy cứ vui vẻ, tùy tiện cười, tùy tiện tìm thú vui, tùy tiện ra vào các buổi party, tùy tiện bắt chuyện với bất kỳ ai mà mình thấy thích. Nhưng hiện tại, hết thảy cậu đều cảm thấy không có hứng thú.
Đến nơi, thay xong quần áo, Lương Trạch liền trực tiếp đi sang phòng học yoga. Chỉ hai tháng nữa là thẻ hội viên đã hết hạn, khi ấy cậu sẽ đổi chỗ khác, để đỡ phải chen chúc giữa đám chị em phụ nữ.
Mà trên thế giới này, luôn vướn phải câu --- tránh của nao trời trao của nấy.
Bất ngờ, HLV biến thái từ trong phòng dụng cụ đi ra, mà trùng hợp hơn chính là Lương Trạch lại đang đi tới. Gã liếc liếc cái mông kia, càng xem càng cảm thấy nó gợi cảm. Vừa săn chắc, vừa cong cong, vừa...
Cái vị này, tuyệt đối là đen đủi, chẳng chút nghĩ ngợi mà sờ vào. Kỳ thực cũng không hoàn toàn lỗi tại gã, gã chỉ là tò mò nên sờ một cái, bình thường cũng không có chuyện gì, nhiều lắm bị mắng hai câu thôi. Nhưng, sao gã biết được, Lương Trạch hiện nay không còn là Lương Trạch ngày xưa, Lương Trạch hiện nay chính là một con hổ đói đang lạc lối không tìm được đường ra .... Vì vậy, mông của Lương Trạch không chỉ đơn giản là mông của Lương Trạch, mà còn là mông hổ.
Cái này châm ngôn nói thế nào nhỉ?
Đúng.
Mông của hổ, chớ có sờ.
'CMN' là mở màn, 'F*ck CCMM!' rồi vung một quyền, 'Khốn kiếp' đá tới một cước, sau đó cứ thế mà suy ra. Ngài HLV thể hình biến thái còn chưa kịp hiểu đầu cua tai nheo gì đã bị Lương Trạch đánh mấy cú.
Mà vị này càng đen đủi hơn.
Kỳ thực, anh mò người ta, gặp tâm tình người ta không tốt, anh chịu khó ăn hai ba cú là được rồi. Anh đánh trả làm gì? Còn đánh trả vào một người hoàn toàn chẳng phải là đối thủ của anh, bộ anh không biết hay sao?
Ngài HLV thể hình biến thái đáp trả mấy đòn, làm Lương Trạch bị ăn đau. Nhưng Lương Trạch đánh nhau sẽ chẳng bao giờ nhận thua. Vì sao không nhận thua? Bởi vì nếu đánh không thắng, cậu chẳng ngu dại gì đánh. Tuy nhiên hôm nay chỉ gặp có chút chuyện, không hiểu sao cậu lại lao vào lăn xả với một tên cơ bắp. Bất quá đã đánh, là không thể nhận thua, dù thua cũng phải cho đối phương một bài học.
Lùi à lùi à lùi, lúc Lương Trạch khẽ va vào tủ PCCC, cậu làm liều luôn.
Kết quả, trong tiếng kinh hô của mọi người, Lương Trạch đập nát cửa kính của tủ PCCC, kéo vòi nước ra, sau đó cái vòi kia đẹp đẹp đẽ đẽ mà phang vào đầu kẻ cơ bắp biến thái.
Nhất thời!
Mắt kẻ cơ bắp biến thái lấp lánh sao mai, đầu óc choáng váng. Lúc gã ngã xuống, ánh mắt như đang nói lên gã là cao thủ tuyệt thế bị ám toán ấy.
Lễ Tân vội báo cảnh sát, chờ cảnh sát đến, kẻ cơ bắp đã bị xe cứu thương khiêng đi.
Cậu đánh người ?
Lương Trạch đã bị nhân viên phòng tập thể hình bắt lấy.
Hừm, phải Cậu gật đầu cáu rụp.
Đi. Một cảnh sát đè cổ cậu xuống.
Ôi chao, ngài không cần ấn gáy, tôi sẽ thành thật theo ngài đi.
Cảnh sát ngó ngó Lương Trạch, thầm nói, ô ôi, thái độ còn rất khá.
Vào đến cục cảnh sát, không ai phản ứng Lương Trạch, cứ để cậu ngồi chồm hổm với góc tường. Lương Trạch cũng không ý kiến, liền ngồi chồm hổm ở chỗ ấy. Chẳng chút mỏi mệt. Anh bạn là đang luyện yoga à?
Vừa ngồi, cậu còn vừa suy nghĩ đến bản tiểu thuyết mà trước đây bị kẹt ý tưởng. Nhất thời sáng kiến lóe lên.
Ôi chao, đồng chí cảnh sát, ngài có dư giấy bút không? Lương Trạch đột nhiên ngẩng đầu, nhìn tên béo đang ngồi trước bàn làm việc uống trà.
Câm miệng, ngồi chồm hổm được rồi.
Vậy ngài có không? Lương Trạch nhìn sang vị nữ cảnh sát bên cạnh.
Nữ cảnh sát ha ha nở nụ cười, ném giấy bút cho Lương Trạch, Hiện tại viết bảng kiểm điểm cũng vô dụng Cô ta khẽ vuốt tóc nói, Đợi kết quả giám định thương tích của người ta đi thôi
Há, tôi không viết kiểm điểm, cũng chẳng gấp gáp gì cả.
Vẫn luôn ngồi chồm hổm đến hơn 9h, Lương Trạch viết được mười mấy trang, mới có một người cảnh sát cao gầy tới gần, Người bị cậu đánh kia, gã sẽ lập tức lại đây. Cậu, cho tôi cách liên hệ với thân nhân đi.
Làm gì? Phạt tiền à? Lương Trạch ngẩng đầu, chấm một dấu chấm cho câu đang viết, Phạt tiền tôi có thể tự giao nộp được.
Dễ dầu gì Người cao gầy đốt thuốc, Phạt tiền? Tôi cho cậu biết, người ta muốn kiện cậu! Cậu chờ vào tù ngồi chồm hổm đi. Vết thương nhẹ, cũng phải ba tháng.
Lương Trạch cả kinh. Vào tù? Vào tù ngồi chồm hổm?
Không thể nào?
Xong, xem như trải nghiệm cuộc sống.
Nói, đưa cách liên hệ với thân nhân của cậu đây!
Há, 13910677*** Lương Bân, anh của tôi.
Người cao gầy nhớ kỹ, giương mắt nhìn Lương Trạch một chút, Lý do gì cậu đánh người ta? Xem thế nào vị này cũng không giống một tên côn đồ.
Gã sờ mông tôi. Lương Trạch thành thật trả lời.
Sờ mông? Sờ mông thì có làm sao? Cậu cũng đâu phải là một thiếu nữ còn trinh.
Không cho sờ! Lương Trạch vô cùng nghiêm túc.
Gay à? Người cao gầy cau mày.
Thử xem.
Lương Trạch vừa nói xong, người cao gầy lập tức không để ý tới cậu. Có bệnh!
Thời điểm Lương Bân đến cục cảnh sát, Lương Trạch đã bị bên trong tạm giam. Kẻ cơ bắp biến thái đầu bọc băng gạc, đang bình yên ngồi ở trên ghế.
Lương Bân phải không? Người cao gầy thấy có người tới, đứng lên.
Đúng, em trai tôi đâu? Anh nói nó đánh người?
Ngài ngồi xuống trước đã. Đợi đến khi Lương Bân ngồi xuống, người cao gầy mới nói, Đúng vậy, đánh người. Đây chính là người bị thương, còn em trai của ngài đang bị tạm giam.
Vì sao nó đánh người? Lương Bân nghĩ mãi mà không ra.
Em trai ngài nói người ta sờ mông cậu ấy.
Lương Bân tối sầm mặt. Chuyện này...
Không có sờ. Kẻ cơ bắp lên tiếng.
Đồng chí cảnh sát, tôi muốn gặp em trai của tôi.
Làm gì?
Tôi nói thật với ngài, em trai của tôi là một tác giả, tay cầm bút, không thể nào tùy tiện đánh người.
Đúng rồi, không tùy tiện đánh người, nhưng một khi đã đánh là phải chấn thương sọ não.
Lương Bân cũng không tiện nói thêm, liền ngồi đấy đợi, mãi đến khi được dẫn vào gặp Lương Trạch.
Lương Trạch bị nhốt cùng một chỗ với mười mấy người vừa nhìn đã biết không đàng hoàng, trông thấy Lương Bân liền đứng lên, Anh...
Anh bái phục em luôn, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Hai anh em đứng cách rào mà kể lể, Lương Bân vừa nghe, vừa lấy điện thoại ra, Tôn Vĩ, tôi Lương Bân, đang ở sở cảnh sát gần khu An Môn... Ừm, phải.. Đúng, cành nhanh càng tốt.
Người cao gầy không thể tưởng tượng nổi, nhìn Lương Bân, Còn tìm thân thích có chức quyền?
Không phải. Lương Bân lạnh lùng, Luật sư của tôi.
Đời này kẻ cơ bắp chưa từng sợ hãi đến như vậy, luật sư âu phục ca-ra-vat thái độ bình hòa nói cho gã biết, gã có hai cái lựa chọn: Một, gã khởi tố. Hai, gã không khởi tố. Lựa chọn vế trước, gã khởi tố xong, chúng tôi sẽ khổi tố ngược lại gã tội quấy nhiễu tình dục, sau đó điều tra này nọ lung tung beng, kết quả ai cũng biết, dựa vào thực lực của Lương tiên sinh, sẽ có thể thoải mái nhét gã vào tù ngồi chồm hổm mấy năm. Mà lựa chọn vế sau, tiền thuốc thang, tiền xử lý tai nạn chúng tôi chịu, ngoài ra còn cấp 30 vạn bồi thường phí tổn thất tinh thần. Tiền cũng đã chuẩn bị xong.
Đối với kẻ cơ bắp biến thái mà nói, gã chỉ có một lựa chọn.
Đêm đó Lương Bân làm xong thủ tục liền vớt Lương Trạch ra tới. Lên xe, hai anh em chẳng ai lên tiếng. Lương Bân không vội vã khởi động máy, châm điếu thuốc, cũng chia cho Lương Trạch một điếu.
Lương Trạch nhận lấy, đốt, dựa vào ghế phó lái.
Hút xong một điếu, Lương Bân hỏi, Sao vậy, cớ gì lại đánh người ta?
Chẳng phải em đã nói rồi à, gã sờ mông em.
Chỉ có vậy?
Đúng, chỉ có vậy.
Em là tuyp người bạo lực ư? Khỏi nói đánh nhau, ngay cả xung đột với người ta cũng ít!
Bất ngờ cuống lên thôi.
Em...
Anh, xin lỗi ha, nửa đêm nửa hôm còn làm phiền tới anh. Lương Trạch nói, mở cửa xe ra, Anh nhanh về đi, bụng chị dâu lớn, ở một mình không hay.
Lương Trạch!
Hả?
Có phải em đã xảy ra chuyện gì không?
Không có mà. Lương Trạch lắc đầu một cái.
Lương Bân trầm mặc một chút, Em lên xe trước đã, rồi gọi Hàng Hàng tới đón em về.
Lương Trạch sững sờ, nhưng chỉ chớp mắt đã khôi phục thái độ bình thường, Không cần, em cũng đâu có bị người ta đánh đến chấn thương sọ não.
Em và Hàng Hàng... Không có chuyện gì chứ? Lương Bân xác nhận là không có chuyện gì, bởi vì hôm nay Chung Nguyệt Văn còn kể cho hắn nghe, cô và Hàng Hàng đã tán gẫu cả nửa ngày, nhưng... hắn vẫn muốn hỏi một chút.
Không có chuyện gì mà! Bọn em vẫn tốt lắm! Lương Trạch cố ép bản thân phải cười. Cậu hoàn toàn không thể nói ra chuyện bọn họ đã kết thúc.
Hừm, thôi, không có chuyện gì là được, em đó ...
Đệt! Lương Trạch vỗ ót một cái, Em mới vừa viết chút chữ, quên ở sở cảnh sát rồi. Anh, anh về trước đi, em đi lấy.
Lương Bân cứ như vậy nhìn Lương Trạch chạy tóe khói.
Có chuyện, tuyệt đối có chuyện.
Nhưng Lương Bân lại không nghĩ ra được, em trai nhà mình đã gặp chuyện gì.
Lúc Lương Trạch trở lại sở cảnh sát, người cao gầy đang cầm mười mấy trang bản thảo của Lương Trạch xem xem.
Ây... Phiền... Ngài trả tôi.
Viết rất tốt đó. Anh của cậu nói cậu là tác giả? Có nổi tiếng không?
Không, không đâu, không nổi tiếng, chỉ tùy tiện viết.
Lương Trạch cầm bản thảo đi ra, gió khuya thổi cậu đánh run một cái. Ngẩng đầu nhìn trời, giống hệt như đêm hôm cậu rời nhà Hàng Hàng, một mảnh tăm tối.
Cậu cứ thế mà mất đi một người bạn, một người bạn mà cả đời cậu cũng không tìm được người thứ hai.
Lương Trạch còn muốn đánh người, nhưng trên đường trừ cậu ra chả có ai khác, vì vậy gốc cây hòe ở trước cửa sở cảnh sát gặp xui, bị cậu hung hăng đá trúng một quyền. Mà, trứng chọi chá, tay Lương Trạch càng đau.
Lương Trạch: Chủ đề của tháng 5 đã xác định hay chưa?
Biên tập: Rồi, đã xác định xong. Tháng năm là tháng Thanh Niên, đề tài mà chúng ta hướng tới đó chính là Văn hóa đường phố.
Lương Trạch: Ờm.
Biên tập: Chuyên mục của cậu định viết phối hợp cái gì?
Lương Trạch: Không có ý tưởng, các người chọn giùm luôn đi.
Biên tập: Chính cậu muốn gì?
Lương Trạch: .
Biên tập: Viết nó vào tháng này?
Lương Trạch: Phải đó!
Biên tập: . .. Khi nghĩ xong tôi sẽ liên lạc với cậu sau.
Lương Trạch: ...
Xuân về hoa nở, rực rỡ tháng tư, hết thảy sinh vật trên mặt đất đều xanh mơn mởn. Nhưng mà, Lương Trạch héo. Một tuần lễ, cậu không đi tìm Hàng Hàng, Hàng Hàng cũng không liên lạc với cậu. Lương Trạch nhớ Nhất Hưu, càng nhớ chủ của nó, tuy nhiên cậu lại chẳng có can đảm bước vào cửa tiệm rồi thản nhiên nói Hello y như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Ngày ấy, dù không nói ra nhưng cả hai đều tự hiểu rõ trong lòng -- bọn họ, xong.
Lương Trạch rất muốn hỏi Hàng Hàng, có thể tiếp tục làm bạn bình thường được không, bất quá cậu không nói ra, bởi tận dưới đáy lòng của chính cậu cũng cảm thấy chẳng thể được.
Nhìn hai vợ chồng Tiểu Diệp Tử hạnh phúc rúc vào nhau, lại giương mắt ngó bé con Tiểu Diệp Tử đang co tròn ngủ ở chính giữa. Ai, rốt cuộc cậu và Hàng Hàng không kịp thống nhất để đặt cho bé con một cái tên.
Cứ gọi mày là đi. Lương Trạch nói nhỏ với bé con đang ngủ kia, .
Thời điểm điện thoại di động lại hát, Lương Trạch vẫn còn đang ngẩn người. Cầm lên nhìn, phát hiện là: Tạ Kim Yến.
Alo? Lương Trạch bắt máy, dựa lưng vào chiếc ghế salon đơn, cả người cứ như chẳng có xương, nom xem rất lười biếng.
Lương Trạch? Sao lại không có tinh thần thế?
Chưa tỉnh ngủ thôi. Lương Trạch thuận miệng đáp.
Há, ha ha. Cơ bản thì sách đã hiệu chỉnh xong xuôi, qua mấy ngày là có demo, dự tính giữa tháng sáu sẽ lên kệ
Đã làm phiền.
Cho nên cuối tháng này, tôi định xếp cho cậu vài cuộc phỏng vấn, toàn là những tạp chí không tệ...
Không có hứng thú. Chẳng chờ Tạ Kim Yến nói xong, Lương Trạch liền cắt ngang.
Ở bên kia điện thoại, Tạ Kim Yến cũng không biết giải quyết chuyện này làm sao. Lương Trạch chưa từng bất hợp tác như thế. Tuy rằng không tích cực, tuy nhiên cũng chẳng từ chối.
Còn gì nữa không? Nếu không tôi cúp đây, muốn đi tập gym.
Tại sao không chịu phỏng vấn?
Bán sách không bán mặt.
Câu này vừa ra, Tạ Kim Yến lại nghe được tim cô hét lên --- moe.
Lương Trạch không hiểu nổi mình, cớ gì lại bất lịch sự như vậy, nhưng cậu thật chẳng cười nổi. Đắc tội Tạ Kim Yến, không khác gì đắc tội NXB. Bất quá như thế thì tính sao? Cậu chẳng sợ đâu.
Cầm chìa khóa, rời nhà đến phòng tập gym. Lương Trạch đi trên đường, nhìn những người thoáng qua, nghe lời trò chuyện lúc có lúc không, bỗng nhiên cậu chẳng hiểu nổi tại sao mình lại khiến cho cuộc đời của mình trở nên tăm tối như vậỷ. Cậu hãy cứ vui vẻ, tùy tiện cười, tùy tiện tìm thú vui, tùy tiện ra vào các buổi party, tùy tiện bắt chuyện với bất kỳ ai mà mình thấy thích. Nhưng hiện tại, hết thảy cậu đều cảm thấy không có hứng thú.
Đến nơi, thay xong quần áo, Lương Trạch liền trực tiếp đi sang phòng học yoga. Chỉ hai tháng nữa là thẻ hội viên đã hết hạn, khi ấy cậu sẽ đổi chỗ khác, để đỡ phải chen chúc giữa đám chị em phụ nữ.
Mà trên thế giới này, luôn vướn phải câu --- tránh của nao trời trao của nấy.
Bất ngờ, HLV biến thái từ trong phòng dụng cụ đi ra, mà trùng hợp hơn chính là Lương Trạch lại đang đi tới. Gã liếc liếc cái mông kia, càng xem càng cảm thấy nó gợi cảm. Vừa săn chắc, vừa cong cong, vừa...
Cái vị này, tuyệt đối là đen đủi, chẳng chút nghĩ ngợi mà sờ vào. Kỳ thực cũng không hoàn toàn lỗi tại gã, gã chỉ là tò mò nên sờ một cái, bình thường cũng không có chuyện gì, nhiều lắm bị mắng hai câu thôi. Nhưng, sao gã biết được, Lương Trạch hiện nay không còn là Lương Trạch ngày xưa, Lương Trạch hiện nay chính là một con hổ đói đang lạc lối không tìm được đường ra .... Vì vậy, mông của Lương Trạch không chỉ đơn giản là mông của Lương Trạch, mà còn là mông hổ.
Cái này châm ngôn nói thế nào nhỉ?
Đúng.
Mông của hổ, chớ có sờ.
'CMN' là mở màn, 'F*ck CCMM!' rồi vung một quyền, 'Khốn kiếp' đá tới một cước, sau đó cứ thế mà suy ra. Ngài HLV thể hình biến thái còn chưa kịp hiểu đầu cua tai nheo gì đã bị Lương Trạch đánh mấy cú.
Mà vị này càng đen đủi hơn.
Kỳ thực, anh mò người ta, gặp tâm tình người ta không tốt, anh chịu khó ăn hai ba cú là được rồi. Anh đánh trả làm gì? Còn đánh trả vào một người hoàn toàn chẳng phải là đối thủ của anh, bộ anh không biết hay sao?
Ngài HLV thể hình biến thái đáp trả mấy đòn, làm Lương Trạch bị ăn đau. Nhưng Lương Trạch đánh nhau sẽ chẳng bao giờ nhận thua. Vì sao không nhận thua? Bởi vì nếu đánh không thắng, cậu chẳng ngu dại gì đánh. Tuy nhiên hôm nay chỉ gặp có chút chuyện, không hiểu sao cậu lại lao vào lăn xả với một tên cơ bắp. Bất quá đã đánh, là không thể nhận thua, dù thua cũng phải cho đối phương một bài học.
Lùi à lùi à lùi, lúc Lương Trạch khẽ va vào tủ PCCC, cậu làm liều luôn.
Kết quả, trong tiếng kinh hô của mọi người, Lương Trạch đập nát cửa kính của tủ PCCC, kéo vòi nước ra, sau đó cái vòi kia đẹp đẹp đẽ đẽ mà phang vào đầu kẻ cơ bắp biến thái.
Nhất thời!
Mắt kẻ cơ bắp biến thái lấp lánh sao mai, đầu óc choáng váng. Lúc gã ngã xuống, ánh mắt như đang nói lên gã là cao thủ tuyệt thế bị ám toán ấy.
Lễ Tân vội báo cảnh sát, chờ cảnh sát đến, kẻ cơ bắp đã bị xe cứu thương khiêng đi.
Cậu đánh người ?
Lương Trạch đã bị nhân viên phòng tập thể hình bắt lấy.
Hừm, phải Cậu gật đầu cáu rụp.
Đi. Một cảnh sát đè cổ cậu xuống.
Ôi chao, ngài không cần ấn gáy, tôi sẽ thành thật theo ngài đi.
Cảnh sát ngó ngó Lương Trạch, thầm nói, ô ôi, thái độ còn rất khá.
Vào đến cục cảnh sát, không ai phản ứng Lương Trạch, cứ để cậu ngồi chồm hổm với góc tường. Lương Trạch cũng không ý kiến, liền ngồi chồm hổm ở chỗ ấy. Chẳng chút mỏi mệt. Anh bạn là đang luyện yoga à?
Vừa ngồi, cậu còn vừa suy nghĩ đến bản tiểu thuyết mà trước đây bị kẹt ý tưởng. Nhất thời sáng kiến lóe lên.
Ôi chao, đồng chí cảnh sát, ngài có dư giấy bút không? Lương Trạch đột nhiên ngẩng đầu, nhìn tên béo đang ngồi trước bàn làm việc uống trà.
Câm miệng, ngồi chồm hổm được rồi.
Vậy ngài có không? Lương Trạch nhìn sang vị nữ cảnh sát bên cạnh.
Nữ cảnh sát ha ha nở nụ cười, ném giấy bút cho Lương Trạch, Hiện tại viết bảng kiểm điểm cũng vô dụng Cô ta khẽ vuốt tóc nói, Đợi kết quả giám định thương tích của người ta đi thôi
Há, tôi không viết kiểm điểm, cũng chẳng gấp gáp gì cả.
Vẫn luôn ngồi chồm hổm đến hơn 9h, Lương Trạch viết được mười mấy trang, mới có một người cảnh sát cao gầy tới gần, Người bị cậu đánh kia, gã sẽ lập tức lại đây. Cậu, cho tôi cách liên hệ với thân nhân đi.
Làm gì? Phạt tiền à? Lương Trạch ngẩng đầu, chấm một dấu chấm cho câu đang viết, Phạt tiền tôi có thể tự giao nộp được.
Dễ dầu gì Người cao gầy đốt thuốc, Phạt tiền? Tôi cho cậu biết, người ta muốn kiện cậu! Cậu chờ vào tù ngồi chồm hổm đi. Vết thương nhẹ, cũng phải ba tháng.
Lương Trạch cả kinh. Vào tù? Vào tù ngồi chồm hổm?
Không thể nào?
Xong, xem như trải nghiệm cuộc sống.
Nói, đưa cách liên hệ với thân nhân của cậu đây!
Há, 13910677*** Lương Bân, anh của tôi.
Người cao gầy nhớ kỹ, giương mắt nhìn Lương Trạch một chút, Lý do gì cậu đánh người ta? Xem thế nào vị này cũng không giống một tên côn đồ.
Gã sờ mông tôi. Lương Trạch thành thật trả lời.
Sờ mông? Sờ mông thì có làm sao? Cậu cũng đâu phải là một thiếu nữ còn trinh.
Không cho sờ! Lương Trạch vô cùng nghiêm túc.
Gay à? Người cao gầy cau mày.
Thử xem.
Lương Trạch vừa nói xong, người cao gầy lập tức không để ý tới cậu. Có bệnh!
Thời điểm Lương Bân đến cục cảnh sát, Lương Trạch đã bị bên trong tạm giam. Kẻ cơ bắp biến thái đầu bọc băng gạc, đang bình yên ngồi ở trên ghế.
Lương Bân phải không? Người cao gầy thấy có người tới, đứng lên.
Đúng, em trai tôi đâu? Anh nói nó đánh người?
Ngài ngồi xuống trước đã. Đợi đến khi Lương Bân ngồi xuống, người cao gầy mới nói, Đúng vậy, đánh người. Đây chính là người bị thương, còn em trai của ngài đang bị tạm giam.
Vì sao nó đánh người? Lương Bân nghĩ mãi mà không ra.
Em trai ngài nói người ta sờ mông cậu ấy.
Lương Bân tối sầm mặt. Chuyện này...
Không có sờ. Kẻ cơ bắp lên tiếng.
Đồng chí cảnh sát, tôi muốn gặp em trai của tôi.
Làm gì?
Tôi nói thật với ngài, em trai của tôi là một tác giả, tay cầm bút, không thể nào tùy tiện đánh người.
Đúng rồi, không tùy tiện đánh người, nhưng một khi đã đánh là phải chấn thương sọ não.
Lương Bân cũng không tiện nói thêm, liền ngồi đấy đợi, mãi đến khi được dẫn vào gặp Lương Trạch.
Lương Trạch bị nhốt cùng một chỗ với mười mấy người vừa nhìn đã biết không đàng hoàng, trông thấy Lương Bân liền đứng lên, Anh...
Anh bái phục em luôn, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Hai anh em đứng cách rào mà kể lể, Lương Bân vừa nghe, vừa lấy điện thoại ra, Tôn Vĩ, tôi Lương Bân, đang ở sở cảnh sát gần khu An Môn... Ừm, phải.. Đúng, cành nhanh càng tốt.
Người cao gầy không thể tưởng tượng nổi, nhìn Lương Bân, Còn tìm thân thích có chức quyền?
Không phải. Lương Bân lạnh lùng, Luật sư của tôi.
Đời này kẻ cơ bắp chưa từng sợ hãi đến như vậy, luật sư âu phục ca-ra-vat thái độ bình hòa nói cho gã biết, gã có hai cái lựa chọn: Một, gã khởi tố. Hai, gã không khởi tố. Lựa chọn vế trước, gã khởi tố xong, chúng tôi sẽ khổi tố ngược lại gã tội quấy nhiễu tình dục, sau đó điều tra này nọ lung tung beng, kết quả ai cũng biết, dựa vào thực lực của Lương tiên sinh, sẽ có thể thoải mái nhét gã vào tù ngồi chồm hổm mấy năm. Mà lựa chọn vế sau, tiền thuốc thang, tiền xử lý tai nạn chúng tôi chịu, ngoài ra còn cấp 30 vạn bồi thường phí tổn thất tinh thần. Tiền cũng đã chuẩn bị xong.
Đối với kẻ cơ bắp biến thái mà nói, gã chỉ có một lựa chọn.
Đêm đó Lương Bân làm xong thủ tục liền vớt Lương Trạch ra tới. Lên xe, hai anh em chẳng ai lên tiếng. Lương Bân không vội vã khởi động máy, châm điếu thuốc, cũng chia cho Lương Trạch một điếu.
Lương Trạch nhận lấy, đốt, dựa vào ghế phó lái.
Hút xong một điếu, Lương Bân hỏi, Sao vậy, cớ gì lại đánh người ta?
Chẳng phải em đã nói rồi à, gã sờ mông em.
Chỉ có vậy?
Đúng, chỉ có vậy.
Em là tuyp người bạo lực ư? Khỏi nói đánh nhau, ngay cả xung đột với người ta cũng ít!
Bất ngờ cuống lên thôi.
Em...
Anh, xin lỗi ha, nửa đêm nửa hôm còn làm phiền tới anh. Lương Trạch nói, mở cửa xe ra, Anh nhanh về đi, bụng chị dâu lớn, ở một mình không hay.
Lương Trạch!
Hả?
Có phải em đã xảy ra chuyện gì không?
Không có mà. Lương Trạch lắc đầu một cái.
Lương Bân trầm mặc một chút, Em lên xe trước đã, rồi gọi Hàng Hàng tới đón em về.
Lương Trạch sững sờ, nhưng chỉ chớp mắt đã khôi phục thái độ bình thường, Không cần, em cũng đâu có bị người ta đánh đến chấn thương sọ não.
Em và Hàng Hàng... Không có chuyện gì chứ? Lương Bân xác nhận là không có chuyện gì, bởi vì hôm nay Chung Nguyệt Văn còn kể cho hắn nghe, cô và Hàng Hàng đã tán gẫu cả nửa ngày, nhưng... hắn vẫn muốn hỏi một chút.
Không có chuyện gì mà! Bọn em vẫn tốt lắm! Lương Trạch cố ép bản thân phải cười. Cậu hoàn toàn không thể nói ra chuyện bọn họ đã kết thúc.
Hừm, thôi, không có chuyện gì là được, em đó ...
Đệt! Lương Trạch vỗ ót một cái, Em mới vừa viết chút chữ, quên ở sở cảnh sát rồi. Anh, anh về trước đi, em đi lấy.
Lương Bân cứ như vậy nhìn Lương Trạch chạy tóe khói.
Có chuyện, tuyệt đối có chuyện.
Nhưng Lương Bân lại không nghĩ ra được, em trai nhà mình đã gặp chuyện gì.
Lúc Lương Trạch trở lại sở cảnh sát, người cao gầy đang cầm mười mấy trang bản thảo của Lương Trạch xem xem.
Ây... Phiền... Ngài trả tôi.
Viết rất tốt đó. Anh của cậu nói cậu là tác giả? Có nổi tiếng không?
Không, không đâu, không nổi tiếng, chỉ tùy tiện viết.
Lương Trạch cầm bản thảo đi ra, gió khuya thổi cậu đánh run một cái. Ngẩng đầu nhìn trời, giống hệt như đêm hôm cậu rời nhà Hàng Hàng, một mảnh tăm tối.
Cậu cứ thế mà mất đi một người bạn, một người bạn mà cả đời cậu cũng không tìm được người thứ hai.
Lương Trạch còn muốn đánh người, nhưng trên đường trừ cậu ra chả có ai khác, vì vậy gốc cây hòe ở trước cửa sở cảnh sát gặp xui, bị cậu hung hăng đá trúng một quyền. Mà, trứng chọi chá, tay Lương Trạch càng đau.
/34
|