Ta là soái ca: Lúc chiều tôi lên mạng tìm tư liệu không cẩn thận nhìn thấy truyện tranh sex! Giận!
Tình yêu 123: Ha ha ha ha, đẹp không?
Ta là soái ca: Rất nhiều chỗ bị bôi trắng...
Tình yêu 123: = = Thì ra cậu là vì việc này mà căm hận.
Ta là soái ca: Tôi có gì phải căm hận, không có tranh tôi cũng biết là cái dạng gì.
Tình yêu 123: . . . . .
Ta là soái ca: Tôi chỉ là oán hận tiền nhuận bút như vậy sẽ rất là có lời, so với truyện tranh thông thường đều là ít tranh hơn ít tốn mực bút hơn!
Tình yêu 123: . . . . .
Ta là soái ca: Anh đang làm gì vậy?
Tình yêu 123: Xem cửa hàng.
Ta là soái ca: Tôi có làm phiền anh không?
Tình yêu 123: Tôi đang làm giao dịch với vài người khách trên mạng.
Ta là soái ca: Ha ha ha, vậy là không có phiền? Đều là nói chuyện qua Vượng Vượng mà! (web chat cho người mua và người bán trên taobao)
Tình yêu 123: . . . . .
Ta là soái ca: Ôi, 3h, tôi phải đi tập thể hình, không thể nói chuyện phiếm với anh, không trách tôi chứ?
Tình yêu 123: Cậu mau đi đi...
Chuẩn bị đến 3h30, Lương Trạch đúng giờ đến phòng tập thể hình, vẫn là như vậy, không có nhiều người, vẫn là như vậy, huấn luyện viên thể hình kia lại thân thiện bước qua đây. Lương Trạch muốn giả vờ như không phát hiện, người nọ lại chủ động bắt chuyện với cậu.
Nhắc tới vị huấn luyện viên này, ngươi nói không được gã có cái gì không tốt, gã rất nhiệt tình, cũng rất chuyên nghiệp, bất cứ lúc nào cũng nhìn thấy nụ cười trên mặt, đặc biệt kiên nhẫn, đặc biệt có kinh nghiệ, chỉ duy nhất... Lương Trạch không thích gã là bởi vì, gã luôn cố ý vô tình đụng chạm cậu. Lúc đầu thì không có gì: cánh tay a, đùi a, cơ bụng a... Này đều thuộc loại va chạm chính đáng, chính là càng về sau càng bất thường, gã sẽ cố ý vô tình hướng giữa hai chân Lương Trạch sờ một phen. = =
Hôm nay cũng rất đúng giờ a. Huấn luyện viên ôn nhu cười.
A! Ha ha....
Vẫn dựa vào kế hoạch cũ?
Này... A, hôm nay tôi muốn bơi.
Cắt ngang kế hoạch thì không tốt lắm, sẽ không dễ đạt được kết quả mong muốn.
Tôi...
Cậu phải kiên trì a, không thể bởi vì vất vả mà trốn tránh, không phải muốn có cơ bụng sao?
... Được rồi.
Cứ như vậy Lương Trạch đành phải cùng vị huấn luyện viên này đi đến chỗ dụng cụ.
Phòng dụng cụ hôm nay im lặng khác thường, thường thường có thể còn có một hai người lui tới, hôm nay một người cũng không có. Lương Trạch tìm kiếm, cảm thấy chuyện này dường như có chút... bị sắp đặt.
Vẫn tập lực cánh tay trước đi.
A, được... Lương Trạch gật gật đầu.
Hai mươi phút lúc đầu không có chuyện gì cả, Lương Trạch dần dần buông lỏng tư tưởng, nhưng kế tiếp khi cậu nằm lên dụng cụ tập cơ chân, huấn luyện viên tiến lại gần, vỗ chân cậu, Không được lười biếng a.
A, ha ha ha... Đúng!
Hai bàn tay kia theo chân trêu ghẹo, mắt thấy vừa muốn hướng đến giữa hai chân, Lương Trạch vọt một cái đứng dậy.
Chuyện gì xảy ra? Huấn luyện viên thể hình mặt sa sầm.
À, a, là như thế này... Tôi phải đi, đột nhiên nhớ có cuộc điện thoại quên gọi.
Chờ chúng ta tập xong rồi giải quyết.
Không, không, rất quan trọng. Lương Trạch nói xong đứng dậy chạy thục mạng ra cửa.
Ở trong này thì phải nghe theo sắp xếp của tôi.
Là, là, rất nhanh, chỉ năm phút thôi! Lương Trạch mở cửa chạy đi.
Một đường chạy tới phòng thay quần áo, Lương Trạch mở ngăn tủ, đầu óc rối loạn. Phải làm thế nào đây? Người này rõ ràng không bình thường, này... quá sai trái rồi! Nhưng cậu lại không thể đắc tội với gã, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, huống chi phòng tập thể hình này đã ăn của cậu hết 5000!
Đang đau đầu, di động vang lên hai tiếng, âm báo tin nhắn đến.
Lương Trạch lấy ra xem, là Hàng Hàng.
[Tin tức tốt, Tiểu Diệp Tử và tướng công đã bồi dưỡng tình cảm rất tốt, tôi vừa mới bắt bọn nó bỏ vào cùng một lồng sắt, lát nữa cậu có thể đến đây xem!]
Lương Trạch không chút suy nghĩ liền gọi cho Hàng Hàng.
Hàng Hàng nhắn tin xong vừa đặt điện thoại xuống bàn, nó lại vang lên, cầm lên xem, cư nhiên là Lương Trạch.
A lô? Cậu không phải đang tập thể hình sao?
Anh đẹp trai, anh phải giúp tôi!
A? Giúp cái gì?
Chính là... việc này...
A, cậu là muốn hỏi Nhất Hưu và Ca Ca? Chúng nó vẫn như vậy, không thể sốt ruột.
Không phải, không phải! Con mẹ nó, tôi phải nói thế nào a!
Cậu... Vậy rốt cuộc là làm sao?
Tôi, tôi không tập thể hình...
Đúng vậy, tôi cũng rất tò mò tại sao cậu lại gọi điện thoại cho tôi.
Là như thế này... Lương Trạch dựa lưng vào tủ thay quần áo, ho khan một chút, Vị huấn luyện viên kia... Gã...
Tiêu cực biếng nhác?
Không phải.
Quan tâm khách khác, bỏ mặc cậu?
Không phải.
Hà khắc? Hàng Hàng đoán tất cả những gì có thể.
Cũng không phải!
Vậy làm sao?
Gã ta có việc hay không có việc đều sờ tôi.
Ha ha ha ha... Cậu sợ ngứa hả?
Kháo kháo kháo! Không phải vấn đề ngứa, là lão sờ jiba của ta! (là chỗ đó đó)
. . . . .
Á! Xin lỗi, tôi lại thô lỗ. Chính là tôi thật sự chịu không nổi!
Này... Đây là quấy rối tình dục.
Đầu gã có phải bị hỏng rồi không a, tôi cũng không phải con gái, hướng hai chân tôi sờ trứng hả!
Không bằng cậu trực tiếp nói với gã là cậu không có hứng thú với việc này, bắt gã phải tôn trọng cậu, nhớ rõ thái độ phải cứng rắn!
Nhưng... Chính là, mấu chốt là...
Sao?
Tôi không dám đắc tội gã...
Hả?
Dù sao ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, hơn nữa tôi cũng không thể vì chuyện này mà lãng phí thẻ tập thể hình của tôi...
A... Phải.
Cho nên tôi rất lo lắng, này, anh đẹp trai, anh nghĩ biện pháp cho tôi a!
Này... Đầu óc Hàng Hàng xoay vòng, liền lập tức nhanh trí, Thế này, cậu nói với gã cậu là top.
Gì? Top? Này có ý nghĩa gì?
Cậu nói là được.
Không đúng, anh phải giải thích, tôi không hiểu, làm sao tôi nói được?
Này, tôi không nói với cậu nữa, Chu tiểu thư mang Siêu Nhân đến rồi.
A, chào Chu tiểu thư giúp tôi.
. . . . . Hàng Hàng mặt cũng tái rồi. Người này... thật là...
Lương Trạch hai tuần nay mỗi ngày đúng 6h có mặt, thái độ bình thảnh ung dung, rất nhiều lão khách hàng đều hỏi: sinh ý không tồi a Tiểu Hàng, lại thuê thêm một người làm, thoải mái hơn đi. = =
Lúc tắt điện thoại, Hàng Hàng đột nhiên có một ý niệm tà ác trong đầu – không bằng cứ để cho mãnh nam kia dạy dỗ cậu!
Lương Trạch cất điện thoại, khóa tủ quần áo, từ phòng thay quần áo đi ra.
Tôi là top. Đây là câu thần chú hả?
Trở lại phòng dụng cụ, huấn luyện viên như trước vẫn chờ đợi, bên trong cũng như cũ không có một người.
Hai người tiếp tục, lúc vị kia lại bắt đầu không thành thật, Lương Trạch vẻ mặt rất nghiêm túc nói: Tôi là top.
Huấn luyện viên thể hình sửng sốt một chút, gương mặt cương nghị ngay lập tức thay bằng một bộ thần thái dịu dàng đáng yêu, A ha, tôi đã sớm biết mà, nói xong liền bổ nhào về phía trước.
Ai ô fuck! Lương Trạch hoàn toàn sụp đổ. = =
.
Còn chưa đến 5h30 Lương Trạch đã xông vào ngôi nhà số 10 phố Yên Đại Tà, chuông gió trước cửa vang lên vô cùng dữ dội, Hàng Hàng ngẩng đầu, vừa định nói đây là vị nào mà lại thô lỗ như vậy, liền thấy Lương Trạch vẻ mặt tức giận xông vào.
A... Cơm hộp còn chưa có giao tới đâu... Hàng Hàng sửng sốt.
Anh đẹp trai! Anh quá bắt nạt người rồi! Lương Trạch đi thẳng đến bàn thu ngân, hai tay 'rầm' một phát vỗ trước mặt Hàng Hàng, Anh không phải có ý định hại tôi đó chứ! Tôi suýt nữa đã buồn nôn chết rồi!
Hả? Cái gì? Hàng Hàng trợn mắt há mồm.
Tôi nói cái câu tôi là top kia, gã liền nhào đến jiba của tôi, hôn một trận, sờ một trận, nói cái gì a ha tôi đã sớm biết rồi, a ha tôi sẽ hảo hảo thỏa mãn cậu, a ha...
Hàng Hàng dùng tốc độ nhanh nhất bịt miệng Lương Trạch, một bên liều mạng giữ Lương Trạch, một bên cúi đầu khom lưng cười với lão khách hàng Mã nãi nãi, Nãi nãi, bà cứ chọn, chọn được thì gọi Hải Hồng.
Ô ô... Hàng Hàng! Anh làm gì vậy!
Lương Trạch bị che miệng một đường lôi ra khỏi tiệm thú cưng, Hàng Hàng trước khi a ngoài còn chào hỏi Mã nãi nãi, hô một tiếng Hải Hồng, gọi nàng ra trông chừng một chút.
Lương Trạch một đường bị tha lên lầu hai, Hàng Hàng dùng chìa khóa mở cửa, thuận tay đem Lương Trạch đẩy vào.
Anh đẹp trai! Anh làm gì vậy! Lương Trạch bước vào, trừng mắt nhìn Hàng Hàng.
Nói nhảm! Cậu ở trong tiệm của tôi quát to như vậy, tôi còn làm ăn được hay không hả!
Kháo! Trời đất chứng giám, anh đẹp trai anh đã hại chết tôi, anh có biết tôi buồn nôn đến thế nào không? Nước bọt gì gì đó của gã vẫn còn dính trên cổ tôi này!
Hàng Hàng nhìn Lương Trạch, cố gắng giữ cho mình không cười, sau đó tự thả lỏng một phen, nhưng hắn chính là nhịn không được, tưởng tượng một mãnh nam cầm theo chai nước 'Vitamin C tươi mới mỗi ngày' (1) bổ nhào về phía Lương Trạch, hắn liền... Cảnh đó rất là buồn cười a!
Anh đẹp trai, anh làm sao vậy? Sao lại có vẻ mặt này? Có phải bụng khó chịu không? Lương Trạch phát hiện gương mặt Hàng Hàng méo mó, thân thiết hỏi.
Ha ha ha ha... Hàng Hàng rốt cuộc nhịn không được, cười ầm lên.
Ôi mẹ ơi, anh cười cái gì mà cười quá vậy? Không phải thần kinh xảy ra chuyện rồi đó? Đừng nha, tôi hôm nay chịu kích thích quá nhiều rồi.
Hàng Hàng vẫn cứ cười, Lương Trạch ôm đầu muốn ngất.
Đây là lần đầu tiên Lương Trạch lên lầu hai, trước đây cậu từng chú ý đến lầu hai, nhưng không biết để làm gì, hôm nay xem như mở mang kiến thức, hóa ra là nơi cho người ở. Chậc, vô cùng ngăn nắp, vô cùng có tình cảm, hơn nữa từ cái cửa sổ kia nhìn ra ngoài, toàn bộ biển phía sau thu hết vào trong tầm mắt.
Đây là một gian phòng khách rất lớn, thảm thật dày, sô pha rộng rãi, vật dụng trong nhà kiểu phương Tây rất hiện đại, không gian phải rộng hơn 40m2, thoải mái, phóng khoáng. Dọc theo phòng khách còn có một cánh cửa khác, chắc là dẫn đến phòng ngủ.
Anh đẹp trai, anh đừng có cười nữa! Đây là nơi ở của anh sao? Rất không tồi nha. Lương Trạch đã quên luôn huấn luyện viên thể hình biến thái kia, ào ào tiêu sái bước đến cửa sổ nhìn.
Phải biết rằng nhà của cậu chưa từng ngăn nấp như vậy, tuy rằng cách một ngày mới phải đi làm việc một lần, nhưn với số lượng vật phẩm vô dụng mà cậu sưu tầm ngày càng gia tăng, căn bản thần tiên cũng không thu dọn được hết.
Hàng Hàng điểu chỉnh hơi thở, tận lực làm cho bản thân không cười nữa, quen biết Lương Trạch tuy rằng phiền toái, nhưng chuyện vui cậu mang đến cũng không ít, điều này làm cho cuộc sống nhạt nhẽo của Hàng Hàng trở nên muôn màu muôn vẻ.
Này, ở đây hẳn là rất thoải mái a.
Cũng được. Hàng Hàng bình phục hơi thở, từ trong tủ lạnh lấy ra lon cola đưa cho Lương Trạch, Đừng phiền nữa.
Lương Trạch lúc này mới nhớ tới nguyên nhân làm cậu hùng hổ nhào đến đây, Con mẹ nó, đều tại anh, anh nói cái câu thần chú gì chứ! Tên kia cũng phát điên rồi!
Hàng Hàng vừa muốn cười, thật vất vả dằn xuống, Tôi cũng không nghĩ tới.
Anh... Anh đẹp trai, anh không thể không có trách nhiệm như vậy! Người bị quấy rầy cũng không phải anh, anh thử để gã hôn đến nước bọt ào ào thử xem!
Tôi không có hứng thú này.
Nói thừa! Tôi cũng không có! Gã đó thật sự rất kỳ quặc, không biết đầu đã bị ai đá!
Uống cola, uống cola, chúng ta im lặng chút đi, tôi còn đang kinh doanh.
Câu 'Tôi là top' rốt cuộc là cái gì vậy?
À...
Hỏi anh đó, nói đi!
Hàng Hàng trong lòng suy nghĩ nên trả lời như thế nào, phải xác định tình hình thực tế.
Này này, anh đẹp trai, anh ngẩn người cái gì vậy?
A, kỳ thật đây là một cách thức trao đổi của người Ý, Tuy rằng lừa đứa ngốc thì không phúc hậu, nhưng Hàng Hàng vẫn quyết định thiện ý lừa gạt, hôm nay đứa ngốc này chịu kích thích không nhỏ, cũng không thể lại bỏ đá xuống giếng, nếu nói thật, cậu ta bỏ chạy là chuyện nhỏ, buôn bán, khách hàng bỏ đi mới là chuyện lớn, Nói câu này biểu thị là, thực xin lỗi, tôi không phải biến thái, tôi là bình thường.
A? Tại sao gã ngược lại càng điên cuồng? Lương Trạch nhìn Hàng Hàng.
A... Này, có thể là gã biến thái quá sâu.
Ừ, rất có thể. Lương Trạch gật đầu. Dù sao tôi cũng phả bỏ tập dụng cụ thôi, quyết định bắt đầu từ ngày mai sẽ tập yoga, chị nhân viên trong đó giới thiệu cho tôi, nói trị mỡ bụng rất hiệu quả.
Vậy đi. Hàng Hàng gật đầu, nhìn nhìn Lương Trạch, bỗng nhiên trước mắt xuất hiện một hình ảnh: trong một đám các cô nàng nhỏ xinh đang tập yoga, ở giữa lại xen lẫn một tên con trai cao lớn...
Vô cùng quỷ dị.
Lương Trạch bình bĩnh trở lại, cùng Hàng Hàng trở ra tiệm thú cưng, cùng hắn ăn cơm, lại cùng hắn chơi với sóc bông một lát, cơ bản đã khôi phục trạng thái bình thường. Chạng vạng tối ngày hè, khách hàng đến mua sắm rất nhiều, Hàng Hàng có Lương Trạch đến giúp đỡ cảm thấy thật thoải mái. Lương Trạch gặp ai cũng cười hì hì, vô cùng nhiệt tình ra sức vây quanh khách hàng. Hàng Hàng bỗng nhiên nghĩ muốn, nếu Lương Trạch mỗi ngày đều đến đây phụ giúp cũng thật không tồi. Nhưng... Chuyện đó đương nhiên không thể. Chờ Tiểu Diệp Tử và Nhất Hưu của cậu lai giống xong, cậu sẽ không còn thường xuyên đến đây. Hơi có chút mất mác.
9h, khách hàng trong tiệm cũng dần dần ít đi, Hải Hồng vào phòng chuẩn bị dọn dẹp, lát nữa không có việc gì thì có thể rời đi trước, Lương Trạch một bên cùng Hàng Hàng nói chuyện phiếm, một bên nghiêng người chơi với sóc bông, đang nói bỗng nhiên ngừng lại.
Hàng Hàng sửng sốt, Sao lại không nói?
Tôi đột nhiên nhớ đến, còn chưa cho anh xem thành quả hơn nửa tháng qua, nhìn nè, bụng của tôi!
Lại thình lình kéo áo lên, Thế nào, không tồi đi!
Cậu...
Như thế nào? Nhìn không rõ hả? Chờ tôi cởi ra. Lương Trạch nói xong một phen túm áo, Hàng Hàng cơ bản muốn ngất. Nói đến cũng khéo, chuông gió cửa tiệm lại vang lên, bạn nối khố của Hàng Hàng, Tề Tễ, dẫn theo con chó săn mồi (2) 'Mãnh Nam' tiến vào, Á...
Tề Tễ dại ra, Hàng Hàng cũng dại ra, A.
Lương Trạch quay đầu lại, nhìn thấy một người một chó, biết là thất lễ.
Sao cậu lại đến đây? Hàng Hàng mời vào.
A... Tớ... Vừa lúc ra ngoài ăn cơm, nên định đem Mãnh Nam đến đây tắm rửa một chút, lát sau tớ quay lại đón nó...
Tề Tễ nói chuyện với Hàng Hàng, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Lương Trạch, người này...
Lương Trạch cảm thấy đại sự không ổn, vị khách này hẳn là nghĩ mình biến thái, đắc tội với khách hàng của Hàng Hàng là chuyện lớn! Não cậu xoay chuyển, vừa mặc áo vào vừa nói, Vị tiên sinh này, tôi là top! Thật sự, anh đẹp trai có thể làm chứng cho tôi!
Dựa theo giải thích của Hàng Hàng, Lương Trạch kiên định cho rằng câu mình vừa nói có nghĩa là – Tôi không phải biến thái...
Tề Tễ dẫn theo Mãnh Nam, hoàn toàn hôn mê, thần tình ngũ quan vặn vẹo, Tiểu Hàng... cậu...
Hai tay Hàng Hàng đều nắm chặt thành quả đấm, nếu chúng không nắm lại thế này, Hàng Hàng đánh cược mười ngón tay của mình hiện đang bóp cổ Lương Trạch!
Trời đất chứng giám! Một đời rạng rỡ a, liền như vậy bị tên ngốc này làm hỏng! Tôi chứng minh cho cậu cái gì? Chứng minh cậu là top? Vậy tôi thành cái gì?
Đồ ranh con!
Tình yêu 123: Ha ha ha ha, đẹp không?
Ta là soái ca: Rất nhiều chỗ bị bôi trắng...
Tình yêu 123: = = Thì ra cậu là vì việc này mà căm hận.
Ta là soái ca: Tôi có gì phải căm hận, không có tranh tôi cũng biết là cái dạng gì.
Tình yêu 123: . . . . .
Ta là soái ca: Tôi chỉ là oán hận tiền nhuận bút như vậy sẽ rất là có lời, so với truyện tranh thông thường đều là ít tranh hơn ít tốn mực bút hơn!
Tình yêu 123: . . . . .
Ta là soái ca: Anh đang làm gì vậy?
Tình yêu 123: Xem cửa hàng.
Ta là soái ca: Tôi có làm phiền anh không?
Tình yêu 123: Tôi đang làm giao dịch với vài người khách trên mạng.
Ta là soái ca: Ha ha ha, vậy là không có phiền? Đều là nói chuyện qua Vượng Vượng mà! (web chat cho người mua và người bán trên taobao)
Tình yêu 123: . . . . .
Ta là soái ca: Ôi, 3h, tôi phải đi tập thể hình, không thể nói chuyện phiếm với anh, không trách tôi chứ?
Tình yêu 123: Cậu mau đi đi...
Chuẩn bị đến 3h30, Lương Trạch đúng giờ đến phòng tập thể hình, vẫn là như vậy, không có nhiều người, vẫn là như vậy, huấn luyện viên thể hình kia lại thân thiện bước qua đây. Lương Trạch muốn giả vờ như không phát hiện, người nọ lại chủ động bắt chuyện với cậu.
Nhắc tới vị huấn luyện viên này, ngươi nói không được gã có cái gì không tốt, gã rất nhiệt tình, cũng rất chuyên nghiệp, bất cứ lúc nào cũng nhìn thấy nụ cười trên mặt, đặc biệt kiên nhẫn, đặc biệt có kinh nghiệ, chỉ duy nhất... Lương Trạch không thích gã là bởi vì, gã luôn cố ý vô tình đụng chạm cậu. Lúc đầu thì không có gì: cánh tay a, đùi a, cơ bụng a... Này đều thuộc loại va chạm chính đáng, chính là càng về sau càng bất thường, gã sẽ cố ý vô tình hướng giữa hai chân Lương Trạch sờ một phen. = =
Hôm nay cũng rất đúng giờ a. Huấn luyện viên ôn nhu cười.
A! Ha ha....
Vẫn dựa vào kế hoạch cũ?
Này... A, hôm nay tôi muốn bơi.
Cắt ngang kế hoạch thì không tốt lắm, sẽ không dễ đạt được kết quả mong muốn.
Tôi...
Cậu phải kiên trì a, không thể bởi vì vất vả mà trốn tránh, không phải muốn có cơ bụng sao?
... Được rồi.
Cứ như vậy Lương Trạch đành phải cùng vị huấn luyện viên này đi đến chỗ dụng cụ.
Phòng dụng cụ hôm nay im lặng khác thường, thường thường có thể còn có một hai người lui tới, hôm nay một người cũng không có. Lương Trạch tìm kiếm, cảm thấy chuyện này dường như có chút... bị sắp đặt.
Vẫn tập lực cánh tay trước đi.
A, được... Lương Trạch gật gật đầu.
Hai mươi phút lúc đầu không có chuyện gì cả, Lương Trạch dần dần buông lỏng tư tưởng, nhưng kế tiếp khi cậu nằm lên dụng cụ tập cơ chân, huấn luyện viên tiến lại gần, vỗ chân cậu, Không được lười biếng a.
A, ha ha ha... Đúng!
Hai bàn tay kia theo chân trêu ghẹo, mắt thấy vừa muốn hướng đến giữa hai chân, Lương Trạch vọt một cái đứng dậy.
Chuyện gì xảy ra? Huấn luyện viên thể hình mặt sa sầm.
À, a, là như thế này... Tôi phải đi, đột nhiên nhớ có cuộc điện thoại quên gọi.
Chờ chúng ta tập xong rồi giải quyết.
Không, không, rất quan trọng. Lương Trạch nói xong đứng dậy chạy thục mạng ra cửa.
Ở trong này thì phải nghe theo sắp xếp của tôi.
Là, là, rất nhanh, chỉ năm phút thôi! Lương Trạch mở cửa chạy đi.
Một đường chạy tới phòng thay quần áo, Lương Trạch mở ngăn tủ, đầu óc rối loạn. Phải làm thế nào đây? Người này rõ ràng không bình thường, này... quá sai trái rồi! Nhưng cậu lại không thể đắc tội với gã, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, huống chi phòng tập thể hình này đã ăn của cậu hết 5000!
Đang đau đầu, di động vang lên hai tiếng, âm báo tin nhắn đến.
Lương Trạch lấy ra xem, là Hàng Hàng.
[Tin tức tốt, Tiểu Diệp Tử và tướng công đã bồi dưỡng tình cảm rất tốt, tôi vừa mới bắt bọn nó bỏ vào cùng một lồng sắt, lát nữa cậu có thể đến đây xem!]
Lương Trạch không chút suy nghĩ liền gọi cho Hàng Hàng.
Hàng Hàng nhắn tin xong vừa đặt điện thoại xuống bàn, nó lại vang lên, cầm lên xem, cư nhiên là Lương Trạch.
A lô? Cậu không phải đang tập thể hình sao?
Anh đẹp trai, anh phải giúp tôi!
A? Giúp cái gì?
Chính là... việc này...
A, cậu là muốn hỏi Nhất Hưu và Ca Ca? Chúng nó vẫn như vậy, không thể sốt ruột.
Không phải, không phải! Con mẹ nó, tôi phải nói thế nào a!
Cậu... Vậy rốt cuộc là làm sao?
Tôi, tôi không tập thể hình...
Đúng vậy, tôi cũng rất tò mò tại sao cậu lại gọi điện thoại cho tôi.
Là như thế này... Lương Trạch dựa lưng vào tủ thay quần áo, ho khan một chút, Vị huấn luyện viên kia... Gã...
Tiêu cực biếng nhác?
Không phải.
Quan tâm khách khác, bỏ mặc cậu?
Không phải.
Hà khắc? Hàng Hàng đoán tất cả những gì có thể.
Cũng không phải!
Vậy làm sao?
Gã ta có việc hay không có việc đều sờ tôi.
Ha ha ha ha... Cậu sợ ngứa hả?
Kháo kháo kháo! Không phải vấn đề ngứa, là lão sờ jiba của ta! (là chỗ đó đó)
. . . . .
Á! Xin lỗi, tôi lại thô lỗ. Chính là tôi thật sự chịu không nổi!
Này... Đây là quấy rối tình dục.
Đầu gã có phải bị hỏng rồi không a, tôi cũng không phải con gái, hướng hai chân tôi sờ trứng hả!
Không bằng cậu trực tiếp nói với gã là cậu không có hứng thú với việc này, bắt gã phải tôn trọng cậu, nhớ rõ thái độ phải cứng rắn!
Nhưng... Chính là, mấu chốt là...
Sao?
Tôi không dám đắc tội gã...
Hả?
Dù sao ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, hơn nữa tôi cũng không thể vì chuyện này mà lãng phí thẻ tập thể hình của tôi...
A... Phải.
Cho nên tôi rất lo lắng, này, anh đẹp trai, anh nghĩ biện pháp cho tôi a!
Này... Đầu óc Hàng Hàng xoay vòng, liền lập tức nhanh trí, Thế này, cậu nói với gã cậu là top.
Gì? Top? Này có ý nghĩa gì?
Cậu nói là được.
Không đúng, anh phải giải thích, tôi không hiểu, làm sao tôi nói được?
Này, tôi không nói với cậu nữa, Chu tiểu thư mang Siêu Nhân đến rồi.
A, chào Chu tiểu thư giúp tôi.
. . . . . Hàng Hàng mặt cũng tái rồi. Người này... thật là...
Lương Trạch hai tuần nay mỗi ngày đúng 6h có mặt, thái độ bình thảnh ung dung, rất nhiều lão khách hàng đều hỏi: sinh ý không tồi a Tiểu Hàng, lại thuê thêm một người làm, thoải mái hơn đi. = =
Lúc tắt điện thoại, Hàng Hàng đột nhiên có một ý niệm tà ác trong đầu – không bằng cứ để cho mãnh nam kia dạy dỗ cậu!
Lương Trạch cất điện thoại, khóa tủ quần áo, từ phòng thay quần áo đi ra.
Tôi là top. Đây là câu thần chú hả?
Trở lại phòng dụng cụ, huấn luyện viên như trước vẫn chờ đợi, bên trong cũng như cũ không có một người.
Hai người tiếp tục, lúc vị kia lại bắt đầu không thành thật, Lương Trạch vẻ mặt rất nghiêm túc nói: Tôi là top.
Huấn luyện viên thể hình sửng sốt một chút, gương mặt cương nghị ngay lập tức thay bằng một bộ thần thái dịu dàng đáng yêu, A ha, tôi đã sớm biết mà, nói xong liền bổ nhào về phía trước.
Ai ô fuck! Lương Trạch hoàn toàn sụp đổ. = =
.
Còn chưa đến 5h30 Lương Trạch đã xông vào ngôi nhà số 10 phố Yên Đại Tà, chuông gió trước cửa vang lên vô cùng dữ dội, Hàng Hàng ngẩng đầu, vừa định nói đây là vị nào mà lại thô lỗ như vậy, liền thấy Lương Trạch vẻ mặt tức giận xông vào.
A... Cơm hộp còn chưa có giao tới đâu... Hàng Hàng sửng sốt.
Anh đẹp trai! Anh quá bắt nạt người rồi! Lương Trạch đi thẳng đến bàn thu ngân, hai tay 'rầm' một phát vỗ trước mặt Hàng Hàng, Anh không phải có ý định hại tôi đó chứ! Tôi suýt nữa đã buồn nôn chết rồi!
Hả? Cái gì? Hàng Hàng trợn mắt há mồm.
Tôi nói cái câu tôi là top kia, gã liền nhào đến jiba của tôi, hôn một trận, sờ một trận, nói cái gì a ha tôi đã sớm biết rồi, a ha tôi sẽ hảo hảo thỏa mãn cậu, a ha...
Hàng Hàng dùng tốc độ nhanh nhất bịt miệng Lương Trạch, một bên liều mạng giữ Lương Trạch, một bên cúi đầu khom lưng cười với lão khách hàng Mã nãi nãi, Nãi nãi, bà cứ chọn, chọn được thì gọi Hải Hồng.
Ô ô... Hàng Hàng! Anh làm gì vậy!
Lương Trạch bị che miệng một đường lôi ra khỏi tiệm thú cưng, Hàng Hàng trước khi a ngoài còn chào hỏi Mã nãi nãi, hô một tiếng Hải Hồng, gọi nàng ra trông chừng một chút.
Lương Trạch một đường bị tha lên lầu hai, Hàng Hàng dùng chìa khóa mở cửa, thuận tay đem Lương Trạch đẩy vào.
Anh đẹp trai! Anh làm gì vậy! Lương Trạch bước vào, trừng mắt nhìn Hàng Hàng.
Nói nhảm! Cậu ở trong tiệm của tôi quát to như vậy, tôi còn làm ăn được hay không hả!
Kháo! Trời đất chứng giám, anh đẹp trai anh đã hại chết tôi, anh có biết tôi buồn nôn đến thế nào không? Nước bọt gì gì đó của gã vẫn còn dính trên cổ tôi này!
Hàng Hàng nhìn Lương Trạch, cố gắng giữ cho mình không cười, sau đó tự thả lỏng một phen, nhưng hắn chính là nhịn không được, tưởng tượng một mãnh nam cầm theo chai nước 'Vitamin C tươi mới mỗi ngày' (1) bổ nhào về phía Lương Trạch, hắn liền... Cảnh đó rất là buồn cười a!
Anh đẹp trai, anh làm sao vậy? Sao lại có vẻ mặt này? Có phải bụng khó chịu không? Lương Trạch phát hiện gương mặt Hàng Hàng méo mó, thân thiết hỏi.
Ha ha ha ha... Hàng Hàng rốt cuộc nhịn không được, cười ầm lên.
Ôi mẹ ơi, anh cười cái gì mà cười quá vậy? Không phải thần kinh xảy ra chuyện rồi đó? Đừng nha, tôi hôm nay chịu kích thích quá nhiều rồi.
Hàng Hàng vẫn cứ cười, Lương Trạch ôm đầu muốn ngất.
Đây là lần đầu tiên Lương Trạch lên lầu hai, trước đây cậu từng chú ý đến lầu hai, nhưng không biết để làm gì, hôm nay xem như mở mang kiến thức, hóa ra là nơi cho người ở. Chậc, vô cùng ngăn nắp, vô cùng có tình cảm, hơn nữa từ cái cửa sổ kia nhìn ra ngoài, toàn bộ biển phía sau thu hết vào trong tầm mắt.
Đây là một gian phòng khách rất lớn, thảm thật dày, sô pha rộng rãi, vật dụng trong nhà kiểu phương Tây rất hiện đại, không gian phải rộng hơn 40m2, thoải mái, phóng khoáng. Dọc theo phòng khách còn có một cánh cửa khác, chắc là dẫn đến phòng ngủ.
Anh đẹp trai, anh đừng có cười nữa! Đây là nơi ở của anh sao? Rất không tồi nha. Lương Trạch đã quên luôn huấn luyện viên thể hình biến thái kia, ào ào tiêu sái bước đến cửa sổ nhìn.
Phải biết rằng nhà của cậu chưa từng ngăn nấp như vậy, tuy rằng cách một ngày mới phải đi làm việc một lần, nhưn với số lượng vật phẩm vô dụng mà cậu sưu tầm ngày càng gia tăng, căn bản thần tiên cũng không thu dọn được hết.
Hàng Hàng điểu chỉnh hơi thở, tận lực làm cho bản thân không cười nữa, quen biết Lương Trạch tuy rằng phiền toái, nhưng chuyện vui cậu mang đến cũng không ít, điều này làm cho cuộc sống nhạt nhẽo của Hàng Hàng trở nên muôn màu muôn vẻ.
Này, ở đây hẳn là rất thoải mái a.
Cũng được. Hàng Hàng bình phục hơi thở, từ trong tủ lạnh lấy ra lon cola đưa cho Lương Trạch, Đừng phiền nữa.
Lương Trạch lúc này mới nhớ tới nguyên nhân làm cậu hùng hổ nhào đến đây, Con mẹ nó, đều tại anh, anh nói cái câu thần chú gì chứ! Tên kia cũng phát điên rồi!
Hàng Hàng vừa muốn cười, thật vất vả dằn xuống, Tôi cũng không nghĩ tới.
Anh... Anh đẹp trai, anh không thể không có trách nhiệm như vậy! Người bị quấy rầy cũng không phải anh, anh thử để gã hôn đến nước bọt ào ào thử xem!
Tôi không có hứng thú này.
Nói thừa! Tôi cũng không có! Gã đó thật sự rất kỳ quặc, không biết đầu đã bị ai đá!
Uống cola, uống cola, chúng ta im lặng chút đi, tôi còn đang kinh doanh.
Câu 'Tôi là top' rốt cuộc là cái gì vậy?
À...
Hỏi anh đó, nói đi!
Hàng Hàng trong lòng suy nghĩ nên trả lời như thế nào, phải xác định tình hình thực tế.
Này này, anh đẹp trai, anh ngẩn người cái gì vậy?
A, kỳ thật đây là một cách thức trao đổi của người Ý, Tuy rằng lừa đứa ngốc thì không phúc hậu, nhưng Hàng Hàng vẫn quyết định thiện ý lừa gạt, hôm nay đứa ngốc này chịu kích thích không nhỏ, cũng không thể lại bỏ đá xuống giếng, nếu nói thật, cậu ta bỏ chạy là chuyện nhỏ, buôn bán, khách hàng bỏ đi mới là chuyện lớn, Nói câu này biểu thị là, thực xin lỗi, tôi không phải biến thái, tôi là bình thường.
A? Tại sao gã ngược lại càng điên cuồng? Lương Trạch nhìn Hàng Hàng.
A... Này, có thể là gã biến thái quá sâu.
Ừ, rất có thể. Lương Trạch gật đầu. Dù sao tôi cũng phả bỏ tập dụng cụ thôi, quyết định bắt đầu từ ngày mai sẽ tập yoga, chị nhân viên trong đó giới thiệu cho tôi, nói trị mỡ bụng rất hiệu quả.
Vậy đi. Hàng Hàng gật đầu, nhìn nhìn Lương Trạch, bỗng nhiên trước mắt xuất hiện một hình ảnh: trong một đám các cô nàng nhỏ xinh đang tập yoga, ở giữa lại xen lẫn một tên con trai cao lớn...
Vô cùng quỷ dị.
Lương Trạch bình bĩnh trở lại, cùng Hàng Hàng trở ra tiệm thú cưng, cùng hắn ăn cơm, lại cùng hắn chơi với sóc bông một lát, cơ bản đã khôi phục trạng thái bình thường. Chạng vạng tối ngày hè, khách hàng đến mua sắm rất nhiều, Hàng Hàng có Lương Trạch đến giúp đỡ cảm thấy thật thoải mái. Lương Trạch gặp ai cũng cười hì hì, vô cùng nhiệt tình ra sức vây quanh khách hàng. Hàng Hàng bỗng nhiên nghĩ muốn, nếu Lương Trạch mỗi ngày đều đến đây phụ giúp cũng thật không tồi. Nhưng... Chuyện đó đương nhiên không thể. Chờ Tiểu Diệp Tử và Nhất Hưu của cậu lai giống xong, cậu sẽ không còn thường xuyên đến đây. Hơi có chút mất mác.
9h, khách hàng trong tiệm cũng dần dần ít đi, Hải Hồng vào phòng chuẩn bị dọn dẹp, lát nữa không có việc gì thì có thể rời đi trước, Lương Trạch một bên cùng Hàng Hàng nói chuyện phiếm, một bên nghiêng người chơi với sóc bông, đang nói bỗng nhiên ngừng lại.
Hàng Hàng sửng sốt, Sao lại không nói?
Tôi đột nhiên nhớ đến, còn chưa cho anh xem thành quả hơn nửa tháng qua, nhìn nè, bụng của tôi!
Lại thình lình kéo áo lên, Thế nào, không tồi đi!
Cậu...
Như thế nào? Nhìn không rõ hả? Chờ tôi cởi ra. Lương Trạch nói xong một phen túm áo, Hàng Hàng cơ bản muốn ngất. Nói đến cũng khéo, chuông gió cửa tiệm lại vang lên, bạn nối khố của Hàng Hàng, Tề Tễ, dẫn theo con chó săn mồi (2) 'Mãnh Nam' tiến vào, Á...
Tề Tễ dại ra, Hàng Hàng cũng dại ra, A.
Lương Trạch quay đầu lại, nhìn thấy một người một chó, biết là thất lễ.
Sao cậu lại đến đây? Hàng Hàng mời vào.
A... Tớ... Vừa lúc ra ngoài ăn cơm, nên định đem Mãnh Nam đến đây tắm rửa một chút, lát sau tớ quay lại đón nó...
Tề Tễ nói chuyện với Hàng Hàng, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Lương Trạch, người này...
Lương Trạch cảm thấy đại sự không ổn, vị khách này hẳn là nghĩ mình biến thái, đắc tội với khách hàng của Hàng Hàng là chuyện lớn! Não cậu xoay chuyển, vừa mặc áo vào vừa nói, Vị tiên sinh này, tôi là top! Thật sự, anh đẹp trai có thể làm chứng cho tôi!
Dựa theo giải thích của Hàng Hàng, Lương Trạch kiên định cho rằng câu mình vừa nói có nghĩa là – Tôi không phải biến thái...
Tề Tễ dẫn theo Mãnh Nam, hoàn toàn hôn mê, thần tình ngũ quan vặn vẹo, Tiểu Hàng... cậu...
Hai tay Hàng Hàng đều nắm chặt thành quả đấm, nếu chúng không nắm lại thế này, Hàng Hàng đánh cược mười ngón tay của mình hiện đang bóp cổ Lương Trạch!
Trời đất chứng giám! Một đời rạng rỡ a, liền như vậy bị tên ngốc này làm hỏng! Tôi chứng minh cho cậu cái gì? Chứng minh cậu là top? Vậy tôi thành cái gì?
Đồ ranh con!
/34
|