Sổ Bệnh Án

Chương 259 - Phiên Ngoại 1: Sau Khi Gặp Lại 5

/266


Chiếc áo khoác nam kia mang hương nước giặt thơm ngát, thoang thoảng vương chút mùi hương cơ thể của Tạ Thanh Trình, hương thơm ấy hóa thành pheromone mê người, khiến Hạ Dư chìm đắm trong sự mê man ấy chẳng thể tỉnh táo.

Tiếng phim cũng trở nên xa vời, che dưới áo khoác cũng không thấy ánh sáng.

Cậu tựa như bước tới một thế giới chỉ có mỗi mình hai bọn họ theo nụ hôn của Tạ Thanh Trình, cả người lẫn trái tim nằm trong khoảng đất trời tối đen lại khiến tim người ta loạn nhịp, ái dục mãnh liệt, nhiệt huyết tuôn trào.

Chờ tới lúc Hạ Dư tỉnh táo lại, cậu đã khó nén cảm xúc mãnh liệt hôn ngược lại Tạ Thanh Trình của cậu rồi.

Thanh niên ngậm lấy bờ môi mỏng mềm mại của người đàn ông, như ngậm tuyết đầu xuân, đôi môi kia vẫn lành lạnh như xưa, cũng rất mềm mại, có thể bị lửa nóng của cậu làm tan chảy.

Tạ Thanh Trình kể cũng rất có tố chất, anh không muốn làm phiền người khác, vì thế tuy là đã phủ áo xuống dây dưa với Hạ Dư, nhưng lại không phát ra tiếng hôn môi nào lớn quá, nhưng Hạ Dư lại như con thú nhỏ táo bạo lại ngây ngô quấn quít lấy anh, xoang mũi phát ra tiếng thở dốc trầm trầm đáng yêu.

Tay Hạ Dư khó nhịn xuốt ve eo hông anh, xoa nhăn sơ mi anh, luồn xuống phía dưới lớp quần áo của anh. Lúc tình cảm si mê ngập tràn, cậu như con thú nhỏ làm nũng, gọi khe khẽ, “Tạ Thanh Trình… Tạ Thanh Trình…”

Lúc này cậu phản ứng lại được rồi, đúng là anh Tạ đang phạt cậu, đang quyến rũ cậu, nhưng cậu lại chẳng thể làm gì.

Đúng là rất khó chịu.

Cậu có ái dục mãnh liệt với người đàn ông này, tới mức dù chỉ là hôn môi thôi là cũng khiến cả hốc mắt cậu bị hun đỏ lên, cậu hôn anh, tựa như người sắp chết trên sa mạc, môi khô khốc vừa chạm vào suối trong đã khó nén nổi lòng vội vàng hút lấy, chỉ muốn nuốt hết vào trong bụng.

Lúc này Hạ Dư đã hoàn toàn quên mất mấy năm trước bản thân còn thầm mắng đôi tình nhân chết tiệt trong rạp chiếu phim kia, cậu gạt phăng đi luôn, hiện giờ cậu cảm thấy rạp chiếu phim chính là nơi để người trẻ tuổi sờ mó yêu đương.

Một đôi mà không động tay động chân trong rạp chiếu phim thì còn gọi là cặp đôi hay sao?

E là bị liệt dương thì có ấy!

Vì thế quý ngài tiêu chuẩn kép Hạ Dư chẳng cảm thấy tội lỗi một xíu nào.

Nếu không phải trong lòng vẫn còn nỗi lo lắng khác, không khéo lúc này Hạ Dư đã nhờ vào áo khoác che khuất, đè Tạ Thanh Trình lên ghế xem phim đỏ mềm mại để làm tình luôn rồi, dù sao cũng đâu phải lần đầu tiên cậu làm loại chuyện này dưới camera đâu—— Khi xưa trong phòng ngủ ở đảo Mandela, cậu đã từng làm rất nhiều lần ngay dưới sự giám sát của Đoàn Văn rồi.

Hạ Dư càng hôn càng khó nhịn, cảm thấy trên người Tạ Thanh Trình như có thuốc kích dục.

Gần như cậu không thể khống chế nổi ham muốn được làm tình với Tạ Thanh Trình trong rạp chiếu phim, ngay cả 《 Spider Man 》 mà cậu rất thích xem cũng không thể cứu vãn được gì nữa.

Hàng của bọn họ không có người ngồi, mà bọn họ ở trong góc vắng vốn sẽ không làm ảnh hưởng đến ai hết, cậu có thể dựa vào áo khoác che khuất, cởi quần tây của Tạ Thanh Trình ra, sau đó kéo khóa quần mình xuống, chậm rãi chịch anh ngay trên chiếc ghế mềm mại đàn hồi này.

Cậu đã có thể tưởng tượng ra Tạ Thanh Trình xinh đẹp tới mức nào luôn rồi, anh Tạ của cậu chắc chắn sẽ liều mạng đè nén không cho bất cứ âm thanh nào bật ra, bị chịch tới mức không chịu nổi cũng chỉ chợt ngửa cổ, để lộ yết hầu gợi cảm, môi run run bị hàm răng cắn chặt lại, cổ tay xăm chữ mảnh vươn ra khỏi áo khoác, năm ngón tay yếu ớt siết lấy tay vịn da đen.

Chịch không nhanh không chậm như thế có thể kéo dài liên tục thật lâu, phim chiếu hai giờ thì hai người họ cũng chịch hai tiếng, mỗi lần Tạ Thanh Trình hoặc bản thân đã sắp lên đỉnh, cậu sẽ dừng lại, khiến kích thích lẫn khổ sở vì quấn quít mây mưa, không được thỏa mãn lan tràn mãnh liệt, giảm xuống từ từ, rồi lại chậm rãi đưa tình dục quay về cao trào.

Hạ Dư biết, cảm giác sung sướng không được thỏa mãn lặp lại liên tục này tựa như ngồi cáp treo, khiến người ta cảm thấy linh hồn như bị rút đi, nhất là bên chịu đựng kiểu dạy dỗ lần dày vò này, cuối cùng gần như sẽ bị dày vò tới mất khống chế.

Tựa như dao cùn cắt thịt, người có ý chí yếu ớt sẽ khóc lóc cầu xin bên công hoặc đằng trai chịch mạnh vào, bắn bên trong để được giải thoát tựa như nô lệ tình dục, tôn nghiêm gì đó đều không cần nữa.

Sâu trong lòng Hạ Dư có làn sóng ngầm ướt át u ám cùng cực, nóng lòng muốn trông thấy dáng vẻ Tạ Thanh Trình bị mình chịch tới ngẩn ngơ mê loạn, tựa như sắp chết.

Nhưng Hạ Dư lại biết rõ sức chịu đựng của Tạ Thanh Trình rất khác thường, cậu không rõ liệu Tạ Thanh Trình có thể khuất phục hay không, có lẽ về mặt tâm lí thì không, Tạ Thanh Trình có thể chấp nhận được, nhưng chuyện phản ứng sinh lý thì khó mà nói được.

Hạ Dư nghĩ thoáng qua dáng vẻ Tạ Thanh Trình run rẩy dưới người cậu bị chịch từ từ hơn hai tiếng, cuối cùng tan vỡ mất khống chế, tưởng tượng tới dáng vẻ Tạ Thanh Trình muốn rên chẳng dám rên, nước mắt trượt xuống bên thái dương, hai chân rủ xuống phía dưới, thi thoảng lại run rẩy co giật, cậu đã thấy cổ họng mình khô khốc như sa mạc Sahara giữa trưa.

Cậu cũng bị thuốc độc của anh làm tan biến lý trí chẳng sót lại gì.

Lúc phim sắp kết thúc, cậu có thể khiến Tạ Thanh Trình lên đỉnh điên cuồng, cậu sẽ ôm lấy Tạ Thanh Trình, để anh ngồi trên đùi cậu, nhún trên hông cậu, miệng nhỏ ướt át ngậm lấy dương vật cậu lên xuống lép nhép, dù sao tiếng đánh nhau lớn thế, những người khác lại cách họ xa đến vậy, sẽ chẳng ai nghe thấy tiếng nước khi họ làm tình mãnh liệt hết cả.

Cậu sẽ phủ áo khoác lên người anh Tạ của cậu, che thật kín, chẳng ai nhìn thấy người đàn ông mạnh mẽ cứng rắn này chủ động cưỡi lên dương vật cậu, phía dưới chảy nước ướt đẫm, chậm rãi chảy xuống bắp đùi căng mịn xinh đẹp.

Những người khác chỉ có thể nghe thấy mỗi tiếng ồn ào đánh nhau trong phim, còn cậu lại có thể nghe thấy tiếng thở dốc đè nén vỡ vụn của người đàn ông bên tai cậu.

Cậu sẽ phối hợp nóng bỏng thúc lên anh, thúc tới mức chiếc ghế đàn hồi này rung lắc dữ dội, tạo thành tiếng đệm vang lẹt xẹt nho nhỏ. Cậu sẽ siết lấy vòng eo thon gầy của anh, cắn mút đầu ngực nhạt màu của anh, liếm lên nơi trái tim và xương quai xanh của anh.

Cậu bằng lòng hóa thành dã thú không màng phép tắc để quấn quít lấy anh, đâm rút dữ dội.

Cậu muốn biến Tạ Thanh Trình phía dưới trở nên nhớp nháp ướt dính, cuối cùng khàn khàn rên khẽ bắn tinh dịch đặc sệt của mình vào miệng nhỏ đáng thương co rút lại.

Cậu muốn nhìn thấy giây phút anh quy phục, anh mất khống chế, anh vỡ vụn, nghe thấy tiếng rên rỉ nức nở của anh khi bị mình điên cuồng bắn tinh vào bên trong.

Ấy là bản năng vốn có mà cậu chẳng buồn che giấu.

Chỉ chảy mồ hôi nóng, dính nhớp dán vào nhau như keo sơn, triền miên quấn quít trong dư vị ái tình, vuốt ve lẫn nhau với người cậu yêu.

Tựa như những chuyện họ đã làm khi xưa.

Hạ Dư nghĩ đến cuối, dục vọng đã cứng tới phát đau.

Cậu biết dòng suối xuân có thể giải thuốc phiện của cậu đang ở ngay bên cạnh, chỉ cần cậu lặng lẽ nhờ áo che khuất cởi quần Tạ Thanh Trình ra, cậu sẽ có thể chôn sâu bản thân vào bên trong, cọ xát, đâm rút, bắn ra, tựa như con thú tìm kiếm bình yên giữa trời đất mịt mù.

Hiện giờ Tạ Thanh Trình rất yêu chiều cậu, nhất định sẽ không từ chối.

Nhưng cuối cùng Hạ Dư vẫn không làm thế.

Cậu thở dốc tách ra khỏi Tạ Thanh Trình, môi lưỡi ướt át rời nhau, sau đó lại hôn lên lần nữa không ngừng.

Ngọt quá.



Hôn sâu biến thành nụ hôn khẽ liên tục, ngực cậu phập phồng, cậu nâng đôi mắt hạnh sáng ngời lại ươn ướt lên, nhìn vào mắt Tạ Thanh Trình trong bóng tối.

Cậu nhỏ giọng nói: “Anh Tạ, anh trừng phạt em như này là muốn lấy mạng em ư?”

Tạ Thanh Trình nhìn cậu một lát, rủ mắt xuống, môi ướt át dán vào bên tai Hạ Dư: “Phải đó.”

Không ngờ anh sẽ nói thế, cho dù giọng đàn ông quyến rũ trầm thấp chỉ nói mỗi một âm tiết ngắn ngủi, nhưng chớp mắt Hạ Dư đã nóng lên hầm hập, ham muốn khi nãy vừa miễn cưỡng nhịn lại đã nóng bỏng tràn lên. Cậu hôn lên môi Tạ Thanh Trình càng mạnh hơn, lúc cánh môi ướt át dán vào nhau, cậu khe khẽ nói một câu nóng bỏng: “Thế thì… Anh phạt em nhiều hơn nữa đi.”

Quá kích thích, lại cực kỳ khó chịu.

Cậu khát lắm rồi, cậu biết có một vài rạp chiếu phim ngầm không chính quy, đêm khuya đều chỉ chiếu mấy bộ phim tình cảm, mấy cặp đôi tới các rạp chiếu phim ấy đều ôm theo mục đích rất rõ ràng.

Hiện giờ cậu chỉ hận không thể đè Tạ Thanh Trình lên chiếc ghế mềm này để chịch trong bầu không khí tình sắc tới cực điểm ở ngay tại rạp chiếu phim, cậu sẽ không để kẻ khác trông thấy mặt Tạ Thanh Trình, nhưng người ta sẽ nhìn thấy chân Tạ Thanh Trình quấn lấy hông cậu run rẩy, trên chân người đàn ông vẫn đi tất đen phối với quần tây chỉnh tề, cấm dục lại dâm đãng.

Cậu cảm thấy chắc chắn mọi người sẽ rất ngưỡng mộ cậu, cậu chịch người đàn ông như thế, lạnh lùng lại điển trai, còn khẽ bật tiếng rên rỉ không nén được dưới thân cậu, mặt mày ửng đỏ tựa như say rượu.

Tạ Thanh Trình cảm thấy hô hấp Hạ Dư ngày càng nóng, tay cũng đã xoa nắn trên người mình không theo phép tắc rồi.

Đốm lửa bay lên đống củi, có xu thế lan rộng khắp đồng cỏ.

Lúc tách ra thở dốc trong nụ hôn, anh khàn khàn hỏi Hạ Dư: “Có đi không?”

Đi?

Đi đâu?

Đương nhiên không cần phải nói rõ.

Hạ Dư trong lúc hỗn loạn đã ừ một tiếng chẳng nghĩ ngợi, cơ thể Tạ Thanh Trình như thấm đẫm thuốc kích dục, khiến ý thức cậu đắm chìm vào nhanh chóng.

Cậu đã chưa làm hai năm rồi, gặp lại Tạ Thanh Trình cả một tuần, cậu lại vẫn phải nhịn.

Cậu hai mươi lăm tuổi, không phải hai mươi hai tuổi, thanh niên độ tuổi này tràn đầy nhu cầu tựa như cỏ dại sinh trưởng tươi tốt trong ngày xuân, có đôi khi muốn thiêu cháy cả bản thân, huống chi Tạ Thanh Trình còn dùng lửa lớn trêu chọc cậu.

Hạ Dư mút lấy môi Tạ Thanh Trình, tay vuốt ve xoa nắn điên cuồng trên người người yêu cậu, là dục vọng trộn lẫn thương tâm sau khi xa cách lâu ngày, là tình dục quấn lấy nỗi yêu thầm sau khi lắng đọng.

Tạ Thanh Trình bị cậu vuốt ve dần cũng có hơi khó chịu, giọng trầm thấp: “Em muốn lắm à?”

Hạ Dư hơi buông môi anh ra, nhưng lại dán vào mút lấy nhanh chóng.

Giọng khe khẽ, mơ màng hỗn loạn, ấm ức như cún con: “Muốn lắm…”

Thậm chí còn chẳng bằng lòng dời bước đi thuê phòng, như sắp nổi điên lên làm tình ở ngay nơi đây.

“Em muốn anh…”

Bàn tay nóng bỏng cởi cúc áo Tạ Thanh Trình, động tác gấp gáp nôn nóng, cởi cúc áo không ra thì lại dời xuống tháo thắt lưng Tạ Thanh Trình.

Hô hấp thanh niên dồn dập, hốc mắt cũng đã đỏ cả lên, dáng vẻ kia đúng là có hơi đáng thương: “Tạ Thanh Trình… Em muốn anh… Em muốn chịch anh…”

Khóa thắt lưng kim loại vang tiếng mở giòn giã, Tạ Thanh Trình thoáng do dự không biết có nên cản cậu không, tay Hạ Dư đã thuận lợi luồn vào, dán lên hông anh.

Tạ Thanh Trình khẽ hít ngược một hơi, mày kiếm đen nhíu lại.

Anh cảm nhận được tay Hạ Dư sờ xuống dưới, mơn trớn eo hông anh, bụng dưới, vết sẹo nhỏ dài để lại phía bên bụng sau khi phẫu thuật…

Người đàn ông ngửa cổ lên, yết hầu trượt nhẹ, lông mi run rẩy.

Vết sẹo kia để lại khi phẫu thuật cấy ghép, tuy đã lành, nhưng dù sao cũng từng cắt rách da thịt, non mịn nhạy cảm, anh không khỏi run lên khe khẽ.

Nhưng qua mấy giây, anh lại nhận thấy động tác của Hạ Dư khựng lại.

Tạ Thanh Trình hé đôi mắt đào hoa đã hơi mơ màng, nhìn gương mặt Hạ Dư trong bóng tối, giọng trầm thấp tựa như hồ nước sâu: “Sao thế?”

Hạ Dư bỗng dưng bất động.

Trong bóng tối của áo khoác che khuất, Tạ Thanh Trình cũng không hoàn toàn nhìn rõ được vẻ mặt của Hạ Dư, chỉ có thể nghe thấy giọng cậu nghèn nghẹn lại.

“… Em… Em có thể đợi thêm một thời gian nữa.”

Tạ Thanh Trình: “…”

“… Em, em nghĩ làm thế có thể cũng sẽ… Làm không thoải mái…”

Thanh niên nhỏ giọng nói, mặt cậu đỏ bừng hết lên, thứ dưới quần cứng phát đau.

Nhưng Tạ Thanh Trình tựa vào ghế mềm của rạp chiếu phim, hồn nhiên chẳng biết tới, chỉ nhìn vào khuôn mặt cậu, nghĩ rằng——

Mẹ nó đúng là liệt dương nặng lắm rồi.

Mấy lời để lại tìm được trên diễn đàn giờ phút này hiện hết lên trong đầu Tạ Thanh Trình, cái gì mà “Chồng tôi sau khi bị liệt dương tìm đủ mọi lý do để không làm với tôi, suốt mấy tháng trời không thừa nhận bản thân có vấn đề, lần nào cũng bảo gì mà không thích hợp, đợt lát nữa chờ tẹo đi, có lần tôi mặc cả đồ lót tình thú ngồi lên đùi ảnh trong phòng làm việc luôn rồi, kết quả ảnh bảo là ảnh thật sự muốn lắm, nhưng mà có cuộc họp gấp, thế mà cũng từ chối cho qua luôn.”

Cái gì mà “Đừng nghe họ nói gì mà muốn lắm, thế có muốn thật không? Nhất là bạn trai nhỏ của tôi, mới hai mươi tuổi, chó nhịn được chứ bạn trai tôi nhịn sao mà nổi, nếu như mà bọn họ ngừng lại thì chắc chắn phía dưới không lên được rồi.”



Cái gì mà “Tuy rằng tôi rất đồng cảm, nhưng tôi nghĩ vẫn nên để ý tới tự tôn của người yêu, dù có bị dừng giữa chừng cũng không nên vạch trần ảnh đâu, nếu không thì ảnh sẽ tổn thương dữ lắm đó, bao dung một chút, dù sao cũng không phải lỗi của ảnh mà.”

Tạ Thanh Trình nhìn Hạ Dư chăm chú một hồi, chỉ cảm thấy đầu có hơi đau.

Anh nâng tay lên đỡ trán mình, nhắc nhở trong lòng mấy lần: “Đừng vạch trần em ấy, đừng nói thẳng, để ý tới mặt mũi của người trẻ tuổi, thử điều hòa lại bầu không khí xem sao.”

Thính tai Hạ Dư đỏ như sắp nhỏ cả máu.

Đầu ngón tay cậu có hơi run run, nâng tay lên, lần mò cài lại cúc áo lẫn thắt lưng của Tạ Thanh Trình cẩn thận, vuốt phẳng lại nếp nhăn trên sơ mi.

Ngay cả hôn mà cậu cũng chẳng dám hôn Tạ Thanh Trình nữa, nhớ tới khi nãy cảm xúc mơ màng không khống chế nổi, lòng cậu thật sự vẫn còn sợ hãi.

Yết hầu Hạ Dư trượt nhẹ, dục vọng nặng nề như mây đen chiều hè.

“… Xem phim thôi.”

Tạ Thanh Trình lại nhìn cậu mấy giây.

Đuôi mắt cậu trai phiếm hồng, như thể trong lòng đã thừa nhận sự thấp thỏm bất an lẫn chán nản to lớn rồi, lúc này trông đúng là hết sức đáng thương.

Không sao, lần sau cố gắng thử lại xem sao.

Đừng làm tổn thương nhóc quỷ này.

Anh nghĩ thế, thản nhiên “Ừ” một tiếng, tỏ vẻ không có chuyện gì bảo: “Được, anh xem với em.”

Nhưng xảy ra chuyện như thế, tinh thần hai người đều có hơi mất tập trung, phần sau 《 Spider Man》 nói cái gì, chẳng có ai nghe thấy cả.

Hết phim.

Hai người họ cùng ra khỏi rạp chiếu phim ngầm, bên ngoài đã đổ mưa, có hơi lạnh, trong không khí tản mác hương cỏ xanh ngòn ngọt, đất ướt đẫm, tản ánh sáng dịu dàng màu ngọc trai dưới ánh đèn đường.

“A, mưa rồi…” Giọt mưa bay tới mái hiên khiến Hạ Dư tỉnh táo hơn chút, cậu nhìn trái ngó phải, “Tiệm ăn vặt ở phố đối diện có hơi xa, trong này cũng không tiện bắt xe, anh đợi em ở đây nhé, em sang thử bên kia xem có cửa hàng nào bán ô hay không.”

Tạ Thanh Trình chợt nghiêng mặt qua, rất điềm đạm, thậm chí có thể gọi là ấm áp bảo một câu: “Mưa không lớn, tới thẳng đường lớn bắt xe luôn đi.”

“Không được không được, anh sẽ dính mưa mất.”

“Em tới đây.”

Hạ Dư chẳng hiểu gì bước qua.

“Gần hơn chút nữa.”

Rõ ràng Tạ Thanh Trình không dùng Huyết Cổ với cậu, Hạ Dư lại vẫn hành động theo lệnh của anh, ngoan ngoãn đến bên cạnh anh.

Tạ Thanh Trình mở áo khoác của mình ra, đỡ tay, phủ lên đầu hai người họ.

Vai anh rất rộng, cánh tay vươn ra, lúc căng áo khoác, khí chất ấy sẽ khiến người ta thấy hết sức an toàn.

Tạ Thanh Trình bảo: “Đi thôi.”

Hạ Dư cảm thấy mặt mình càng đỏ hơn: “… Dạ.”

Hai người dùng áo khoác che mưa, đi trên con phố New York mưa nhẹ bay bay, đèn đường chiếu vào vũng nước thành khoảng sáng rực rỡ dưới mặt đất, phản chiếu bóng hình bọn họ mờ mờ.

Hạ Dư luôn chỉ thích mấy nơi có tiết tấu cuộc sống chậm rãi, ví dụ như trấn nhỏ của Tây Ban Nha, dân trong trấn hơn mười giờ tối vẫn vừa nói chuyện phiếm vừa chậm rãi ăn bữa tối thịnh soạn trong vườn hoa ngoài trời, mùi rượu vang nhè nhẹ thấm vào trong xương tủy mỗi người. Ví dụ như Toscana của Ý, cô nàng quấn tóc khăn lụa chơi đàn organ trên sườn núi vào mùa xuân, hoa cúc dại ngập tràn vùng đồi nhẹ nhàng đung đưa theo gió. Ví dụ như biển Aegean của Hy Lạp, hai ba giờ chiều, có cô nàng mập mạp mắt xanh biếc bưng đĩa cá rán Địa Trung Hải thơm ngon chắc thịt ra từ trong căn bếp nhỏ của nhà hàng ven biển rồi bày lên mặt bàn trải khăn trắng tuyết.

Thành phố như New York, tiết tấu cuộc sống tấp nập, cậu không thích lắm, nhưng cậu lại rất thích cơn mưa nhỏ buổi chạng vạng hôm nay.

Thích lúc bước ra khỏi rạp chiếu phim ngầm, cơn mưa kia cuốn theo mùi ngọt ngào phảng phất trên đường.

Càng thích con đường này hơn nữa, cậu sánh vai bước đi cùng Tạ Thanh Trình.

Mùi hương quanh cậu là hương thanh thuần nhàn nhạt trên người Tạ Thanh Trình.

Cuối cùng taxi cũng tới.

Tài xế hỏi bọn họ đi đâu.

Hạ Dư còn chưa lên tiếng, Tạ Thanh Trình bỗng nhiên nghiêng mặt qua hỏi cậu: “Anh có thể ghé qua chỗ em ở không?”

Nhất thời, tai Hạ Dư đã đỏ bừng hết cả lên.

Trời ạ!

Đây là thẳng nam mọt sách đó hả?

Cậu cảm thấy lúc trước bản thân coi thường Tạ Thanh Trình quá rồi, người đàn ông này đúng thật sự là không muốn tái hôn, chứ nếu Tạ Thanh Trình mà muốn, tìm đại nữ y tá nữ giáo viên nào đó, sau mấy lần hẹn hò, anh chỉ cần nói một câu “Em có thể mời anh lên nhà chơi được không.” lúc đưa người ta về nhà thôi, với sức quyến rũ từ đàn ông trưởng thành của anh như thế, nhất định chẳng có ai đỡ nổi.

Hạ Dư nghĩ, đúng là chết thật, tối nay cậu đã phải nhẫn nhịn vất vả đến vậy rồi, vì sao Tạ Thanh Trình còn cố ý vô tình quyến rũ cậu nữa?

Tha cho cậu đi mà!!

/266

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status