"Điểm yếu đầu tiên...."
Vừa nói, con bé vừa cầm lấy bàn tay Dương Phong, để lên một viên sô cô la đen trong đó, một loại sô cô la hảo hạng nguyên chất và dĩ nhiên là có một vị đắng khó tưởng...
"Cậu... cần sửa cái điểm yếu này.. thì mới mong 'có được' chị Nhi"
Sáng hôm sau, từ bên ngoài khung cửa sổ đã nghe thấp thoáng được tiếng chim vọng lại. Tháng 2 lập xuân, ánh mặt trời trên cao kia sáng lạn nhưng không hề chói lóa, vả lại vừa mới sáng sớm, mặt trời chỉ vừa ló dạng một chút, chỉ đủ tỏa một thứ ánh nắng ấm áp xuyên qua chiếc màn che đang đung đưa theo gió rọi vào trong phòng. Căn phòng vốn chỉ có màu trắng đơn điệu nay được ướm trọn một lớp ánh vàng mỏng manh, khiến lòng người thật ấm áp dễ chịu
Cánh cửa mở ra, mang theo vài âm thanh nhiễu động từ bên ngoài hành lang truyền vào khiến đôi mắt đang nằm nhắm nghiền đang nằm trên giường kia có chút dao động. hai con ngươi vô thức chuyển động dưới lớp mi mắt ấy như đang ý thức được một điều gì đó. Cả đôi mày thanh mãnh kia cũng bỗng chốc nhíu lại
Quân Như khép lại cánh cửa, đứng lặng yên một hồi để căn phòng trở lại với nét yên tĩnh vốn có rồi mới bắt đầu chuyển động. Con bé từng bước tiến về phía giường bệnh, hai con mắt đảo xung quanh khắp phòng. Cảnh vật chỉ diễn mãi một màn im lặng không hề có vương vấn một bóng người, chỉ duy nhất một người trên giường có vẻ ngủ rất say
Hàn Nhi đến giờ vẫn chưa tỉnh dậy. Tối hôm đó, cả nó và Quân Như đều được nhanh chóng đưa vào bệnh viện trong tình trạng hôn mê, riêng Hàn Nhi thì chảy máu rất nhiều. Vài tiếng sau khi nhập viện, Quân Như tỉnh dậy với trạng thái hoàn toàn bình thường, đúng như lới nói của bác sĩ con bé chỉ bị thương ngoài da, không đáng lo ngại. Nhưng Hàn Nhi thì cả đêm qua vẫn chưa hề tỉnh dậy, cứ nửa tỉnh nửa mê khiến Quân Như thật khóc không ra tiếng
Lần đầu tiên, con bé thấy ghét cái kế hoạch của mình...
Nằm nhắm mắt không động tĩnh trên giường, trên khắp thân thể đa số đều được băng bó băng trắng toát. Chỉ riêng trên gương đã có thể thấy một miếng băng quấn quanh đầu với những vết trầy rướm máu chi chít. Dù đã được sứt thuốc nhưng vẫn thấy rõ những tơ máu đang tươm ra.
Trong lòng con bé cứ dâng lên sự khó chịu không tả. Chuyện bắt cóc này, con bé chưa hề nghĩ đến. Chuyện Hàn Nhi thành ra thế này con bé cũng chưa từng hình dung qua...
"Làm gì cứ đứng đó" Thật là, nằm ngủ cũng không yên. Bị quấy nhiễu bởi tiếng ồn, đã vậy vào phòng rồi lại không nói gì...
Hàn Nhi đã tỉnh trước lúc con bé bước vào, nhưng do không thể cử động nổi người nên đành nằm đó xem động tĩnh, không ngờ Quân Như chỉ đứng đó rồi nhìn nó chăm chăm, khiến nó đâm ra khó chịu...
"Chị Nhi...??" Tỉnh rồi sao?
Quân Như hốt hoảng, con bé hét với âm vực cực lớn, phấn khích đến độ cái thanh dẫn ống truyền nước biển bị con bé hất văng xém rớt xuống đất
"Nói chuyện với người bệnh kiểu đó sao?" Hàn Nhi gằng giọng, cố đưa ngón tay lên tai ngoáy bực dọc, hành động một cách khó khăn, cả người nó băng bó trắng khiến việc cử động bị hạn chế...
"Chị tỉnh rồi sao? Chị thấy thế nào? Để em đi gọi bác sĩ...." Tỉnh dậy thì phải thông báo cho bác sĩ ngay...
"Khỏi đi, làm mấy thứ rườm rà đó làm gì..." Hàn Nhi xua tay, , hai cánh tay băng bó cố chống đỡ để ngồi dậy dường như run run, nó cố giữ miệng không để sự đau đớn toát ra thành tiếng khiến hai hàm răng cứ nghiến vào nhau nghe ken két..
"Chị không sao thật chứ " Con bé lo lắng quá, nhìn chị nó thế này mà còn cứng đầu.... " Để em đi gọi bác sĩ"
Quân Như chuẩn bị quay lưng đi thì bị Hàn Nhi kéo tay lại, do lúc chồm tới bị mất đà nên cánh tay nó vô tư đập mạnh vào tay con bé vang lên một tiếng nghe rất đau "A.." - Quân Như nhíu đôi mắt lại, quay sang đỡ chị mình
"Ây dà, nhìn như sắp tàn phế hết ấy nhỉ" Hàn Nhi sau khi được đỡ dậy đưa tay lên đầu gãi nhẹ rồi cười ngây ngô, thật không ngờ có một ngày nó lại nằm trên giường chật vật như thế này....
"Chị... uống nước không? Em rót nhé" Con bé lảng đề tài, không đợi chị mình đồng ý đã quay lưng đi ra cửa với lí do là bình nước trong phòng đã hết, nó ra ngoài hành lang lấy bình nước mới
Quân Như không thích thế, không thích Hàn Nhi cười thế này. Người như Hàn Nhi dù bên ngoài nhìn lạnh lùng, nhưng nó đủ nhạy cảm để hiểu được tình trạng của mình. Và dây thần kinh nó cũng đủ sắt thép để giữ cho bản thân bình tĩnh. Nhưng, con bé không thích thế...
Ra khỏi cửa, con bé ngồi thụp xuống trước cửa, lòng đau mà nước mắt không thể rơi, điều này cứ như cực hình...
"Làm gì ở đây thế?"
Dương Phong cùng một vài người lạ mặt mặc vest đen từ xa đi tới, trên tay bọn họ còn cầm cả lẵng hoa, giỏ trái cây, nhìn thì có vẻ là đi thăm bệnh.
Quân Như đứng phắt dậy, mặt biến chuyển hoàn toàn, nét mặt buồn rầu mới đó nay thay bằng một nụ cười nhẹ nhìn người đối diện
"Cậu.. gặp tôi một chút..." Con bé hơi ngập ngừng "Được chứ??"
Hắn chỉ quay sang đằng sau nói gì đó rồi nhưng người ở phía sau lẳng lặng đi vào phòng bệnh. Còn Dương Phong thì đi ra ngoài sân với Quân Như, trong đầu hắn vẫn còn có cảm giác nặng nhọc của tối hôm qua.
"Lá thư đó..." Quân Như vào thẳng vấn đề khiến khóe môi Dương Phong hơi nhếch lên, lần đầu tiên con bé chủ động nói đến chuyện này
"Cậu không cần phải trả lời nữa" Đúng vậy, mọi việc đã kết thúc rồi. Vả lại giờ thì Quân Như đã có thể xác định và thậm chí là chắc chắn rằng con bé không cần phải nhúng tay vào chuyện này nữa
"Cũng được, vì tôi không có ý định sẽ trả lời" Ý tứ đã rõ hết trong thư, muốn hắn trả lời thế nào đây chứ...
Thì ra là vậy...
Con bé dõi mắt nhìn xa xăm theo hướng mặt trời mọc, những nhánh lá cây chỉ đơn giản là được điểm thêm vài giọt sương được ánh nắng chiếu vào sao bữa nay lung linh và đẹp đến thế. Cảnh đẹp trước mặt nhưng Quân Như chỉ toàn thấy sự hụt hẫng trong lòng, dù không mong gì nhiều lắm và đã tự dằn lòng đây chỉ là kế hoạch mà mình đã đề ra thế nhưng con bé vẫn không thoát khỏi tậm trạng khó chịu này...
"Sao cậu biết?" Dù gì thì cũng xong, hỏi thế này chắc cũng không sao. Đồng thời, con bé cũng đang tò mò....
"Ầy, đó là chuyện của tôi..."
Hắn cười giả lả như đang chọc quê tính tò mò của Quân Như. Con bé cũng biết tính cách Dương Phong, khi hắn ở bên cạnh, con bé luôn bị chêu trọc mà không thể nào phản kháng lại được. Quân Như lại chú ý thêm một điều là Hắn - Kỳ Dương Phong lại trở nên khác thường khi ở bên cạnh Hàn Nhi, cực kỳ khác thường...
Mọi chuyện đã xong, Quân Như cũng không quyến luyến gì, chỉ có hơi chút buồn rầu vì kế hoạch không theo dự định ban đầu, đã vậy còn chuyển biến xấu hơn, khiến Hàn Nhi lâm vào cảnh này. Nhưng người kia thật sự là ai? Du Y?
"Này, đang nghĩ gì đấy?"
Buổi trò chuyện kết thúc đột ngột, hắn quay sang thì thấy Quân Nhi đang ngồi thất thần, ánh mắt ra xa xăm, liền lấy tay lay lay người con bé...
"Cậu biết gì không, Dương Phong?"
"Chuyện gì?"
"Cậu có rất nhiều điểm yếu...."
"Gì chứ?"
Hắn nhíu mày, nhìn chòng chọc vào người Quân Như, giương lên ánh mắt khó hiểu
"Điểm yếu đầu tiên...."
Vừa nói, con bé vừa cầm lấy bàn tay Dương Phong, để lên một viên sô cô la đen trong đó, một loại sô cô la hảo hạng nguyên chất và dĩ nhiên là có một vị đắng khó tưởng...
Hắn trợn tròn mắt nhìn Quân Như, bàn tay vô giác định rụt lại thì bị con bé giữ chặt, lại còn mở lời đe dọa
"Cậu... cần sửa cái điểm yếu này.. thì mới mong 'có được' chị Nhi"
Nói rồi, con bé cười lớn, nhanh chóng bỏ chạy đi, cái bóng người nhỏ khoác lên mình bộ quần áo dành cho bệnh nhân biến mất dạng khi hắn còn ngồi đó ngẩn ra, chưa phân tích kịp câu nói đầy ẩn ý vừa rồi...
Sô cô la đen? "Có được"???
Ông trời quả thích trêu ngươi. Dương Phong không ăn được sô cô la đen, nhưng lại cho một người kỳ quái thích ăn sô cô la đen vào cuộc đời hắn. Và lại bảo hắn hãy thích người đó đi, thích thật nhiều.....
Cầm viên sô cô la ngắm nghía, hắn chỉ hừ nhẹ rồi bỏ vào túi, quay người đi vào trong bệnh viện, để lại sau lưng những tia nắng sớm ban mai.
Sô cô la đen...huh???
"Mọi người là ai?"
Căn phòng bệnh ồn ào, vì do là phòng đặc biệt nên khá rộng có thể chưa nhiều người, nhưng đông người quá thật sự không tốt cho người bệnh chút nào. Những mặt tường lại được cách âm khiến bên ngoài dường như không biết gì về hoạt động diễn ra trong này.
Hàn Nhi sắp điên mất, nó vẫn còn muốn ngủ. Còn những người lạ mặt này, sao mà vẫnchỉ diễn một bộ mặt nghiêm túc và mặc toàn vest đen. Không phải đi viếng tang chứ??? Nó vẫn chưa chết mà
"Em dâu à, em khỏe không? Không sao chứ"
"Cảm thấy trong người thế nào rồi?"
"Cái này là yến sào, ăn bổ lắm đấy"
"Ăn trái cây không, chị gọt nhé..."
Khoan khoan đã, những người này là ai, nó đang cực kỳ hoang mang, lời lẽ bọn họ dùng như vậy là thế nào? Không phải vào lầm phòng và nhận lầm người rồi chứ??
Hàn Nhi cau mày, hồi lâu sau mới phục hồi lại tinh thần.
"Xin...xin lỗi, 'em dâu' là sao?"
"Uầy, em cứ nói vậy hoài, thằng nhóc đó sẽ buồn lắm đấy" Ai chẳng biết thằng nhóc đó khi yêu sẽ trở nên điên khùng và bá đạo cỡ nào. Không cần biết nhanh hay chậm, chỉ cần yêu hắn sẽ quyết tâm đến cùng. Người này càng chối từ bao nhiêu, lại tạo cho hắn thêm quyết tâm bấy nhiêu
"Chị là đang nói Kỳ Dương Phong sao?" Dần hiểu ra vấn đề, đột nhiên gương mặt nó nóng bừng, cảm giác như sắp bốc hỏa
"Đang làm gì ở đây?"
Cả căn phòng đang ồn ào náo nhiệt, nhiệt độ đang lên cao nhanh chóng thì bị tạm hoãn bởi một giọng nói lạnh lẽo từ bên ngoài vọng vào. Hắn bước vào lại thu hút rất nhiều ánh mắt hướng về mình...
"Phong, cậu đến rồi sao?"
Một người bước gần đến chỗ Dương Phong, quàng lấy vai hắn, vui vẻ kéo hắn vào gần giường, rồi cả bọn cười rộ lên như ngụ ý thâm hiểm.
Hàn Nhi mặt méo xệt. Những người thế này nó gặp không ít nhưng vẫn có cảm giác lợ ngợ. Đây là cái cảm giác quen người trong cái thế giới ngầm sao? Bọn họ vui vẻ, không kiêng nể bất cứ thứ gì, miễn là thích thì sẽ thẳng thắn mà nói đến cùng... khiến những mục tiêu bị họ đâm chọt sắp điên mà nhảy dựng ra khỏi giường rồi
"Người bệnh cần nghỉ ngơi, mọi người về đi" Hắn lãnh đạm nói, đi lại chiếc ghế sô pha thả người ngồi phịch xuống dưới, tay cầm điện thoại, mặc kệ những người kia sẽ phản ứng thế nào
Nhưng bọn người áo đen dường như không có ý định rời khỏi đây, ai ai cũng đều trưng ra bộ mặt bất mãn, không đồng tình, lại muốn níu kéo quyết định của hắn....
"Đếm đến 3..." Mọi người ai nấy nghe số 3 là sợ xanh mặt, bắt đầu có dấu hiệu rục rịch, ý định rời khỏi đây đã nảy ra trong đầu. Trong BLACK ai cũng đều biết, Dương Phong rất thích chơi trò đếm số để ép buộc một người nào đó. Và bây giờ thì trò chơi này đang bắt đầu được thi hành...
"1...."
Hắn vẫn điềm tĩnh, tay kéo qua kéo lại trên màn hình điện thoại. Cánh cửa phòng đã mở, mọi người lần lượt đi ra
"2..."
Chột dạ..thật sự rất chột dạ, cả bọn như xô đẩy nhau, chen lấn đến độ vài tiếng kêu la chí chóe vang lên vì bị giẫm đạp..
"3...."
Lời nói vừa phát ra, hắn nhanh chóng đứng dậy, đóng sầm cửa lại, khóa trái cả bên trong. Cái đám người phiền phức này....
"Bạn cậu sao?"
"Ừm, họ nói gì thì đừng quan tâm" Cái đám người không biết trên biết dưới đó, lại tùy tiện vào phòng bệnh nhân làm ồn, để xem tôi xử các người thế nào
"Đừng quan tâm?" Vậy đây là ý cậu cậu sao Dương Phong? Ok, coi như tôi chưa nghe thấy gì, xém chút nữa thì tôi bị cái từ 'chị dâu' này làm cho phát điên rồi...
Dương Phong cũng đột nhiên đứng phắt dậy, khiến cho ánh mắt Hàn Nhi cũng ngước lên nhìn theo. Tuy nhiên, hắn cũng không nói gì, ánh mắt cũng không liếc nó một cái, nhưng... tốt nhất là nó đừng giương ánh mắt ấy lên nhìn hắn thì hơn. Cái bầu không khí trở nên ngượng ngùng trong chốc lát rồi tắt lịm khi Dương Phong bước ra khỏi phòng
Đôi mắt đó xém chút nữa khiến hắn không giữ được bình tĩnh...
Hàn Nhi vẫn vô tư không hiểu mọi chuyện là như thế nào, cứ nhìn mãi cho đến khi cánh cửa đóng sầm lại rồi yên ắng
Cả ngày hôm đó, Hàn Nhi ngủ say li bì, không biết gì đến xung quanh, chỉ có vài lần y tá vào kiểm tra thì sau đó nó lại ngủ tiếp. Có lẽ do trên người thương tích nhiều nên cảm giác thân thể như bị xé ra từng mảnh, đau nhức không chịu được...
Không hiểu thế nào mà ngày hôm đó, nó lại nằm mơ thấy... Lạc Thiên.
Anh đến bệnh viên thăm nó, cảm giác mơ màng không nhận thức được xung quanh rõ lắm. Anh đến và chỉ ngồi ở đó, chần chừ nhưng lại không có bước tiếp theo. Hàn Nhi thì vẫn như điểm huyệt, mọi thứ mơ hồ, lại không thể nhúc nhích hay động đậy.....
Khực...
Hàn Nhi bậc người dậy, toàn thân run rẩy.....hơi thở dồn dập, gương mặt trở nên trắng bệt khiến cho những vết thương rướm máu thấy rõ rệt hơn....
Cười...
Nó nghĩ đến bản thân mình mà cười không ngừng, cười đến độ thở không nổi....
Dương Hàn Nhi giờ đây lại phải ngồi trên giường bệnh thế này, cả người không động đậy, chỉ có thể hít thở
Hàn Nhi trước đây thực tế bao nhiêu, giờ lại nằm trong ảo giác....
Tự giác đứng lên đi đi lại lại trong phòng, cho giải tỏa đầu óc. Trời bên ngoài đã tối, Hàn Nhi khựng hết người, nằm ngủ mơ màng không yên giấc như thế mà thời gian trôi qua vù vù đáng sợ. Phải nói là 24h thì không bao giờ đủ cho một ngày.
Thấy bản thân quên điều gì đó, rốt cuộc thì nó quên cái gì....
"Chị Châu, qua nhà em... mấy đứa nhóc..."
Vừa chợt nhớ ra, Hàn Nhi chạy vù ra ngoài sảnh, gọi nhờ điện thoại. Vì bị thương mà quên mất mấy đứa em ở nhà....
"Bị gì nữa thế?"
Nghe thấy hơi thở dồn dập ngứt quãng ở đầu dây bên kia, chị Châu cũng hốt hoảng hỏi lại...
"Không... sao.. chị, qua nhà, xem mấy đứa nhóc sao rồi??"
"Hàn Nhi..."
chị Châu gằng giọng, tiếng nói đáng sợ khiến Hàn Nhi giật mình, quên đi cả cách hít thở
"Đang..ở trong bệnh viện, nên chị qua nhà xem mấy đứa nhóc dùm.."
"Điện thoại đâu?"
"Hình như..mất rồi" Chắc là rớt bị đưa lên xe tải, Hàn Nhi hoàn toàn không có khái niệm về điện thoại có mất hay không nếu không nghĩ đến việc phải gọi về nhà ngay tức khắc
"Thế không sao chứ? tại sao lại trong bệnh viện"
"Chị qua nhà em đi..."
"Được rồi, được rồi, nghỉ ngơi đi"
Kết thúc cuộc nói chuyện, nó mới có thể thở cái phào nhẹ nhõm, bước đi trở lại vào phòng bệnh. Cả ngày hôm nay không thấy bóng dáng Quân Như đâu, hẳn con bé đã không sao....
Mấy ngày đã trôi qua, Hàn Nhi cứ lẳng lặng trong bệnh viện, thui thủi một mình, gò bó... Chỉ duy có buổi chiều tối là có Quân Như vào nói chuyện, diễn trò cho đỡ buồn. Nghe con bé bảo cả 3 người con trai kia đang làm gì đó, cũng không thấy đi học.... Hàn Nhi vốn không quan tâm nay lại cảm giác tò mò. Nằm trong viện cũng đã gần 1 tuần mà không thấy Dương Phong đến thăm, chẳng lẽ cái ôm lúc đó cũng là do nó mất máu nhiều quá đâm ra ảo tưởng sao??
Haiz... Hàn Nhi, mày điên rồi a~
"Chị Nhi, em đi mua cháo nhé, tối rồi...."
"Ừm..." Chuyện này cũng như một thói quen, cứ đến gần 7h là con bé nhanh nhảu đi mua đồ ăn, không phải nói chứ hiện tại mà không có Quân Như chắc nó chết dần chết mòn, héo queo chết trong cái phòng bệnh độc nhất trắng tinh này rồi.
Lũ nhóc nhà Hàn Nhi đuợc thông báo mất tích không một dấu vết, khiến nó đâm ra hoảng loạn suốt vài ngày liền, nhng rồi lại được thông báo rẳng lũ nhóc được đem về nhà của mẹ DUơng Phong nuôi dưỡng trong khoảng thời gian này... Nhưng tất cả vẫn chỉ là một vụ giao dịch...
"Khỏe chưa?"
Một giọng nói trầm ấm vang lên, khi Hàn Nhi vẫn ngồi miên man suy nghĩ, nhắc đến tào tháo là tào tháo đến...
"Ừm..."
Dương Phong đến, khiến mọi việc nó đang làm đều bị ngưng trệ, chằm chằm nhìn theo từng hành động của hắn. Dương Phong đến bên giường, nhẹ nhàng ngồi xuống, hắn vẫn mặc trên người bộ đồ vest như lúc trước. Hẳn dạo này công ty rất bận. Nghe nói Dương Chu có dự án làm ăn mới, Kỳ Nhiệm cũng sẽ góp phần vào kế hoạch lần này... Mọi việc dường như đã đi về quỹ đạo vốn có...
Hắn ngồi kế bên, lại không thèm nói gì. Dương Phong chỉ ngồi đó, hết xoay đầu hướng này, lại hướng kia, nhưng ánh mắt vẫn như một lưỡi dão sắc nhọn đung đưa qua lại trước mặt Hàn Nhi khiến từ khó hiểu quay sang bực mình
"Làm gì thế hả??"
"..."
"Này..." Câu nói bị bỏ lửng khi Dương Phong đột nhiên dùng tay nâng nhẹ cằm nó lên, tựa mặt mình sát vào khiến sắc hồng nhanh chóng lan ra khắp khuôn mặt Hàn Nhi
"Không sao rồi nhỉ, vết thương cũng sắp lành hết rồi"
Trước khi Hàn Nhi nhận thức đuợc việc gì đang diễn ra xung quanh thì Dương Phong đã buông cằm nó ra rồi đi sang một bên rót nước uống. Để nó ngồi đó ngẩn ngơ không hiểu đã xảy ra chuyện gì
Gì đây? Đầu óc Hàn Nhi lúc nãy vừa thấp thoáng hình ảnh nó và Dương Phong từng hôn nhau nên vô thức nhắm mắt lại. Hành động của nó như vừa mong chờ một nụ hôn sao???
"Cậu..." Khốn khiếp... Hàn Nhi cúi gầm mặt **** thề...
"Thế nào, có muốn xuất viện chưa?" Hắn tựa lưng vào chiếc ghế đối diện, ngồi đó uống nước một cách chậm rãi
"Ý cậu là sao?"
"Tiền viện phía ấy..." Ở càng lâu thì tiền viện phí càng nhiều. Chậc chậc, mà viện phí càng nhiều thì tất nhiên món nợ sẽ càng tăng lên...
Nụ cười gian manh trên mặt hắn xuất hiện khiến Hàn Nhi bỗng dưng lạnh gáy. Nó hừ lạnh, khinh thường....
"Vậy thì sao?"
" Thương lượng một chút..." Hắn lấy cái giọng chuyên về chính trị ra nói, khiến Hàn Nhi nghiến răng nghiếng lợi muốn phún cả máu ra. Giọng nói vừa giễu cợt vừa nghiêm túc ấy thật khiến đối phương đột nhiên cảm thấy chột dạ, Hàn Nhi cũng không ngoại lệ. Dương Phong vốn biết rõ về hoàn cảnh hiện tại của nó, nhưng bây giờ lại đem tiền ra muốn thương lượng, dù kết quả là gì thì vẫn thấy hơn 90% hắn có lợi nhiều hơn....
"Cô cũng biết, giữa chúng ta đang có một hợp đồng với danh nghĩa là người đi thuê nhà và một người cho thuê nhà..." Dương Phong vừa nói vừa ngập ngừng, hắn rất hứng thú khi nhìn vẻ mặt Hàn nhi đang dần chuyển sắc theo từng câu nói " Hay là nên làm thêm một bản hợp đồng khác nữa, thay cho việc tôi sẽ giúp cô trả tiền viện phí.." Hắn nhướng mày, như nói rõ đây là một chuyện đương nhiên, và cũng muốn thông báo cho Hàn Nhi rằng, nó không thể nào từ chối...
Vừa nói, con bé vừa cầm lấy bàn tay Dương Phong, để lên một viên sô cô la đen trong đó, một loại sô cô la hảo hạng nguyên chất và dĩ nhiên là có một vị đắng khó tưởng...
"Cậu... cần sửa cái điểm yếu này.. thì mới mong 'có được' chị Nhi"
Sáng hôm sau, từ bên ngoài khung cửa sổ đã nghe thấp thoáng được tiếng chim vọng lại. Tháng 2 lập xuân, ánh mặt trời trên cao kia sáng lạn nhưng không hề chói lóa, vả lại vừa mới sáng sớm, mặt trời chỉ vừa ló dạng một chút, chỉ đủ tỏa một thứ ánh nắng ấm áp xuyên qua chiếc màn che đang đung đưa theo gió rọi vào trong phòng. Căn phòng vốn chỉ có màu trắng đơn điệu nay được ướm trọn một lớp ánh vàng mỏng manh, khiến lòng người thật ấm áp dễ chịu
Cánh cửa mở ra, mang theo vài âm thanh nhiễu động từ bên ngoài hành lang truyền vào khiến đôi mắt đang nằm nhắm nghiền đang nằm trên giường kia có chút dao động. hai con ngươi vô thức chuyển động dưới lớp mi mắt ấy như đang ý thức được một điều gì đó. Cả đôi mày thanh mãnh kia cũng bỗng chốc nhíu lại
Quân Như khép lại cánh cửa, đứng lặng yên một hồi để căn phòng trở lại với nét yên tĩnh vốn có rồi mới bắt đầu chuyển động. Con bé từng bước tiến về phía giường bệnh, hai con mắt đảo xung quanh khắp phòng. Cảnh vật chỉ diễn mãi một màn im lặng không hề có vương vấn một bóng người, chỉ duy nhất một người trên giường có vẻ ngủ rất say
Hàn Nhi đến giờ vẫn chưa tỉnh dậy. Tối hôm đó, cả nó và Quân Như đều được nhanh chóng đưa vào bệnh viện trong tình trạng hôn mê, riêng Hàn Nhi thì chảy máu rất nhiều. Vài tiếng sau khi nhập viện, Quân Như tỉnh dậy với trạng thái hoàn toàn bình thường, đúng như lới nói của bác sĩ con bé chỉ bị thương ngoài da, không đáng lo ngại. Nhưng Hàn Nhi thì cả đêm qua vẫn chưa hề tỉnh dậy, cứ nửa tỉnh nửa mê khiến Quân Như thật khóc không ra tiếng
Lần đầu tiên, con bé thấy ghét cái kế hoạch của mình...
Nằm nhắm mắt không động tĩnh trên giường, trên khắp thân thể đa số đều được băng bó băng trắng toát. Chỉ riêng trên gương đã có thể thấy một miếng băng quấn quanh đầu với những vết trầy rướm máu chi chít. Dù đã được sứt thuốc nhưng vẫn thấy rõ những tơ máu đang tươm ra.
Trong lòng con bé cứ dâng lên sự khó chịu không tả. Chuyện bắt cóc này, con bé chưa hề nghĩ đến. Chuyện Hàn Nhi thành ra thế này con bé cũng chưa từng hình dung qua...
"Làm gì cứ đứng đó" Thật là, nằm ngủ cũng không yên. Bị quấy nhiễu bởi tiếng ồn, đã vậy vào phòng rồi lại không nói gì...
Hàn Nhi đã tỉnh trước lúc con bé bước vào, nhưng do không thể cử động nổi người nên đành nằm đó xem động tĩnh, không ngờ Quân Như chỉ đứng đó rồi nhìn nó chăm chăm, khiến nó đâm ra khó chịu...
"Chị Nhi...??" Tỉnh rồi sao?
Quân Như hốt hoảng, con bé hét với âm vực cực lớn, phấn khích đến độ cái thanh dẫn ống truyền nước biển bị con bé hất văng xém rớt xuống đất
"Nói chuyện với người bệnh kiểu đó sao?" Hàn Nhi gằng giọng, cố đưa ngón tay lên tai ngoáy bực dọc, hành động một cách khó khăn, cả người nó băng bó trắng khiến việc cử động bị hạn chế...
"Chị tỉnh rồi sao? Chị thấy thế nào? Để em đi gọi bác sĩ...." Tỉnh dậy thì phải thông báo cho bác sĩ ngay...
"Khỏi đi, làm mấy thứ rườm rà đó làm gì..." Hàn Nhi xua tay, , hai cánh tay băng bó cố chống đỡ để ngồi dậy dường như run run, nó cố giữ miệng không để sự đau đớn toát ra thành tiếng khiến hai hàm răng cứ nghiến vào nhau nghe ken két..
"Chị không sao thật chứ " Con bé lo lắng quá, nhìn chị nó thế này mà còn cứng đầu.... " Để em đi gọi bác sĩ"
Quân Như chuẩn bị quay lưng đi thì bị Hàn Nhi kéo tay lại, do lúc chồm tới bị mất đà nên cánh tay nó vô tư đập mạnh vào tay con bé vang lên một tiếng nghe rất đau "A.." - Quân Như nhíu đôi mắt lại, quay sang đỡ chị mình
"Ây dà, nhìn như sắp tàn phế hết ấy nhỉ" Hàn Nhi sau khi được đỡ dậy đưa tay lên đầu gãi nhẹ rồi cười ngây ngô, thật không ngờ có một ngày nó lại nằm trên giường chật vật như thế này....
"Chị... uống nước không? Em rót nhé" Con bé lảng đề tài, không đợi chị mình đồng ý đã quay lưng đi ra cửa với lí do là bình nước trong phòng đã hết, nó ra ngoài hành lang lấy bình nước mới
Quân Như không thích thế, không thích Hàn Nhi cười thế này. Người như Hàn Nhi dù bên ngoài nhìn lạnh lùng, nhưng nó đủ nhạy cảm để hiểu được tình trạng của mình. Và dây thần kinh nó cũng đủ sắt thép để giữ cho bản thân bình tĩnh. Nhưng, con bé không thích thế...
Ra khỏi cửa, con bé ngồi thụp xuống trước cửa, lòng đau mà nước mắt không thể rơi, điều này cứ như cực hình...
"Làm gì ở đây thế?"
Dương Phong cùng một vài người lạ mặt mặc vest đen từ xa đi tới, trên tay bọn họ còn cầm cả lẵng hoa, giỏ trái cây, nhìn thì có vẻ là đi thăm bệnh.
Quân Như đứng phắt dậy, mặt biến chuyển hoàn toàn, nét mặt buồn rầu mới đó nay thay bằng một nụ cười nhẹ nhìn người đối diện
"Cậu.. gặp tôi một chút..." Con bé hơi ngập ngừng "Được chứ??"
Hắn chỉ quay sang đằng sau nói gì đó rồi nhưng người ở phía sau lẳng lặng đi vào phòng bệnh. Còn Dương Phong thì đi ra ngoài sân với Quân Như, trong đầu hắn vẫn còn có cảm giác nặng nhọc của tối hôm qua.
"Lá thư đó..." Quân Như vào thẳng vấn đề khiến khóe môi Dương Phong hơi nhếch lên, lần đầu tiên con bé chủ động nói đến chuyện này
"Cậu không cần phải trả lời nữa" Đúng vậy, mọi việc đã kết thúc rồi. Vả lại giờ thì Quân Như đã có thể xác định và thậm chí là chắc chắn rằng con bé không cần phải nhúng tay vào chuyện này nữa
"Cũng được, vì tôi không có ý định sẽ trả lời" Ý tứ đã rõ hết trong thư, muốn hắn trả lời thế nào đây chứ...
Thì ra là vậy...
Con bé dõi mắt nhìn xa xăm theo hướng mặt trời mọc, những nhánh lá cây chỉ đơn giản là được điểm thêm vài giọt sương được ánh nắng chiếu vào sao bữa nay lung linh và đẹp đến thế. Cảnh đẹp trước mặt nhưng Quân Như chỉ toàn thấy sự hụt hẫng trong lòng, dù không mong gì nhiều lắm và đã tự dằn lòng đây chỉ là kế hoạch mà mình đã đề ra thế nhưng con bé vẫn không thoát khỏi tậm trạng khó chịu này...
"Sao cậu biết?" Dù gì thì cũng xong, hỏi thế này chắc cũng không sao. Đồng thời, con bé cũng đang tò mò....
"Ầy, đó là chuyện của tôi..."
Hắn cười giả lả như đang chọc quê tính tò mò của Quân Như. Con bé cũng biết tính cách Dương Phong, khi hắn ở bên cạnh, con bé luôn bị chêu trọc mà không thể nào phản kháng lại được. Quân Như lại chú ý thêm một điều là Hắn - Kỳ Dương Phong lại trở nên khác thường khi ở bên cạnh Hàn Nhi, cực kỳ khác thường...
Mọi chuyện đã xong, Quân Như cũng không quyến luyến gì, chỉ có hơi chút buồn rầu vì kế hoạch không theo dự định ban đầu, đã vậy còn chuyển biến xấu hơn, khiến Hàn Nhi lâm vào cảnh này. Nhưng người kia thật sự là ai? Du Y?
"Này, đang nghĩ gì đấy?"
Buổi trò chuyện kết thúc đột ngột, hắn quay sang thì thấy Quân Nhi đang ngồi thất thần, ánh mắt ra xa xăm, liền lấy tay lay lay người con bé...
"Cậu biết gì không, Dương Phong?"
"Chuyện gì?"
"Cậu có rất nhiều điểm yếu...."
"Gì chứ?"
Hắn nhíu mày, nhìn chòng chọc vào người Quân Như, giương lên ánh mắt khó hiểu
"Điểm yếu đầu tiên...."
Vừa nói, con bé vừa cầm lấy bàn tay Dương Phong, để lên một viên sô cô la đen trong đó, một loại sô cô la hảo hạng nguyên chất và dĩ nhiên là có một vị đắng khó tưởng...
Hắn trợn tròn mắt nhìn Quân Như, bàn tay vô giác định rụt lại thì bị con bé giữ chặt, lại còn mở lời đe dọa
"Cậu... cần sửa cái điểm yếu này.. thì mới mong 'có được' chị Nhi"
Nói rồi, con bé cười lớn, nhanh chóng bỏ chạy đi, cái bóng người nhỏ khoác lên mình bộ quần áo dành cho bệnh nhân biến mất dạng khi hắn còn ngồi đó ngẩn ra, chưa phân tích kịp câu nói đầy ẩn ý vừa rồi...
Sô cô la đen? "Có được"???
Ông trời quả thích trêu ngươi. Dương Phong không ăn được sô cô la đen, nhưng lại cho một người kỳ quái thích ăn sô cô la đen vào cuộc đời hắn. Và lại bảo hắn hãy thích người đó đi, thích thật nhiều.....
Cầm viên sô cô la ngắm nghía, hắn chỉ hừ nhẹ rồi bỏ vào túi, quay người đi vào trong bệnh viện, để lại sau lưng những tia nắng sớm ban mai.
Sô cô la đen...huh???
"Mọi người là ai?"
Căn phòng bệnh ồn ào, vì do là phòng đặc biệt nên khá rộng có thể chưa nhiều người, nhưng đông người quá thật sự không tốt cho người bệnh chút nào. Những mặt tường lại được cách âm khiến bên ngoài dường như không biết gì về hoạt động diễn ra trong này.
Hàn Nhi sắp điên mất, nó vẫn còn muốn ngủ. Còn những người lạ mặt này, sao mà vẫnchỉ diễn một bộ mặt nghiêm túc và mặc toàn vest đen. Không phải đi viếng tang chứ??? Nó vẫn chưa chết mà
"Em dâu à, em khỏe không? Không sao chứ"
"Cảm thấy trong người thế nào rồi?"
"Cái này là yến sào, ăn bổ lắm đấy"
"Ăn trái cây không, chị gọt nhé..."
Khoan khoan đã, những người này là ai, nó đang cực kỳ hoang mang, lời lẽ bọn họ dùng như vậy là thế nào? Không phải vào lầm phòng và nhận lầm người rồi chứ??
Hàn Nhi cau mày, hồi lâu sau mới phục hồi lại tinh thần.
"Xin...xin lỗi, 'em dâu' là sao?"
"Uầy, em cứ nói vậy hoài, thằng nhóc đó sẽ buồn lắm đấy" Ai chẳng biết thằng nhóc đó khi yêu sẽ trở nên điên khùng và bá đạo cỡ nào. Không cần biết nhanh hay chậm, chỉ cần yêu hắn sẽ quyết tâm đến cùng. Người này càng chối từ bao nhiêu, lại tạo cho hắn thêm quyết tâm bấy nhiêu
"Chị là đang nói Kỳ Dương Phong sao?" Dần hiểu ra vấn đề, đột nhiên gương mặt nó nóng bừng, cảm giác như sắp bốc hỏa
"Đang làm gì ở đây?"
Cả căn phòng đang ồn ào náo nhiệt, nhiệt độ đang lên cao nhanh chóng thì bị tạm hoãn bởi một giọng nói lạnh lẽo từ bên ngoài vọng vào. Hắn bước vào lại thu hút rất nhiều ánh mắt hướng về mình...
"Phong, cậu đến rồi sao?"
Một người bước gần đến chỗ Dương Phong, quàng lấy vai hắn, vui vẻ kéo hắn vào gần giường, rồi cả bọn cười rộ lên như ngụ ý thâm hiểm.
Hàn Nhi mặt méo xệt. Những người thế này nó gặp không ít nhưng vẫn có cảm giác lợ ngợ. Đây là cái cảm giác quen người trong cái thế giới ngầm sao? Bọn họ vui vẻ, không kiêng nể bất cứ thứ gì, miễn là thích thì sẽ thẳng thắn mà nói đến cùng... khiến những mục tiêu bị họ đâm chọt sắp điên mà nhảy dựng ra khỏi giường rồi
"Người bệnh cần nghỉ ngơi, mọi người về đi" Hắn lãnh đạm nói, đi lại chiếc ghế sô pha thả người ngồi phịch xuống dưới, tay cầm điện thoại, mặc kệ những người kia sẽ phản ứng thế nào
Nhưng bọn người áo đen dường như không có ý định rời khỏi đây, ai ai cũng đều trưng ra bộ mặt bất mãn, không đồng tình, lại muốn níu kéo quyết định của hắn....
"Đếm đến 3..." Mọi người ai nấy nghe số 3 là sợ xanh mặt, bắt đầu có dấu hiệu rục rịch, ý định rời khỏi đây đã nảy ra trong đầu. Trong BLACK ai cũng đều biết, Dương Phong rất thích chơi trò đếm số để ép buộc một người nào đó. Và bây giờ thì trò chơi này đang bắt đầu được thi hành...
"1...."
Hắn vẫn điềm tĩnh, tay kéo qua kéo lại trên màn hình điện thoại. Cánh cửa phòng đã mở, mọi người lần lượt đi ra
"2..."
Chột dạ..thật sự rất chột dạ, cả bọn như xô đẩy nhau, chen lấn đến độ vài tiếng kêu la chí chóe vang lên vì bị giẫm đạp..
"3...."
Lời nói vừa phát ra, hắn nhanh chóng đứng dậy, đóng sầm cửa lại, khóa trái cả bên trong. Cái đám người phiền phức này....
"Bạn cậu sao?"
"Ừm, họ nói gì thì đừng quan tâm" Cái đám người không biết trên biết dưới đó, lại tùy tiện vào phòng bệnh nhân làm ồn, để xem tôi xử các người thế nào
"Đừng quan tâm?" Vậy đây là ý cậu cậu sao Dương Phong? Ok, coi như tôi chưa nghe thấy gì, xém chút nữa thì tôi bị cái từ 'chị dâu' này làm cho phát điên rồi...
Dương Phong cũng đột nhiên đứng phắt dậy, khiến cho ánh mắt Hàn Nhi cũng ngước lên nhìn theo. Tuy nhiên, hắn cũng không nói gì, ánh mắt cũng không liếc nó một cái, nhưng... tốt nhất là nó đừng giương ánh mắt ấy lên nhìn hắn thì hơn. Cái bầu không khí trở nên ngượng ngùng trong chốc lát rồi tắt lịm khi Dương Phong bước ra khỏi phòng
Đôi mắt đó xém chút nữa khiến hắn không giữ được bình tĩnh...
Hàn Nhi vẫn vô tư không hiểu mọi chuyện là như thế nào, cứ nhìn mãi cho đến khi cánh cửa đóng sầm lại rồi yên ắng
Cả ngày hôm đó, Hàn Nhi ngủ say li bì, không biết gì đến xung quanh, chỉ có vài lần y tá vào kiểm tra thì sau đó nó lại ngủ tiếp. Có lẽ do trên người thương tích nhiều nên cảm giác thân thể như bị xé ra từng mảnh, đau nhức không chịu được...
Không hiểu thế nào mà ngày hôm đó, nó lại nằm mơ thấy... Lạc Thiên.
Anh đến bệnh viên thăm nó, cảm giác mơ màng không nhận thức được xung quanh rõ lắm. Anh đến và chỉ ngồi ở đó, chần chừ nhưng lại không có bước tiếp theo. Hàn Nhi thì vẫn như điểm huyệt, mọi thứ mơ hồ, lại không thể nhúc nhích hay động đậy.....
Khực...
Hàn Nhi bậc người dậy, toàn thân run rẩy.....hơi thở dồn dập, gương mặt trở nên trắng bệt khiến cho những vết thương rướm máu thấy rõ rệt hơn....
Cười...
Nó nghĩ đến bản thân mình mà cười không ngừng, cười đến độ thở không nổi....
Dương Hàn Nhi giờ đây lại phải ngồi trên giường bệnh thế này, cả người không động đậy, chỉ có thể hít thở
Hàn Nhi trước đây thực tế bao nhiêu, giờ lại nằm trong ảo giác....
Tự giác đứng lên đi đi lại lại trong phòng, cho giải tỏa đầu óc. Trời bên ngoài đã tối, Hàn Nhi khựng hết người, nằm ngủ mơ màng không yên giấc như thế mà thời gian trôi qua vù vù đáng sợ. Phải nói là 24h thì không bao giờ đủ cho một ngày.
Thấy bản thân quên điều gì đó, rốt cuộc thì nó quên cái gì....
"Chị Châu, qua nhà em... mấy đứa nhóc..."
Vừa chợt nhớ ra, Hàn Nhi chạy vù ra ngoài sảnh, gọi nhờ điện thoại. Vì bị thương mà quên mất mấy đứa em ở nhà....
"Bị gì nữa thế?"
Nghe thấy hơi thở dồn dập ngứt quãng ở đầu dây bên kia, chị Châu cũng hốt hoảng hỏi lại...
"Không... sao.. chị, qua nhà, xem mấy đứa nhóc sao rồi??"
"Hàn Nhi..."
chị Châu gằng giọng, tiếng nói đáng sợ khiến Hàn Nhi giật mình, quên đi cả cách hít thở
"Đang..ở trong bệnh viện, nên chị qua nhà xem mấy đứa nhóc dùm.."
"Điện thoại đâu?"
"Hình như..mất rồi" Chắc là rớt bị đưa lên xe tải, Hàn Nhi hoàn toàn không có khái niệm về điện thoại có mất hay không nếu không nghĩ đến việc phải gọi về nhà ngay tức khắc
"Thế không sao chứ? tại sao lại trong bệnh viện"
"Chị qua nhà em đi..."
"Được rồi, được rồi, nghỉ ngơi đi"
Kết thúc cuộc nói chuyện, nó mới có thể thở cái phào nhẹ nhõm, bước đi trở lại vào phòng bệnh. Cả ngày hôm nay không thấy bóng dáng Quân Như đâu, hẳn con bé đã không sao....
Mấy ngày đã trôi qua, Hàn Nhi cứ lẳng lặng trong bệnh viện, thui thủi một mình, gò bó... Chỉ duy có buổi chiều tối là có Quân Như vào nói chuyện, diễn trò cho đỡ buồn. Nghe con bé bảo cả 3 người con trai kia đang làm gì đó, cũng không thấy đi học.... Hàn Nhi vốn không quan tâm nay lại cảm giác tò mò. Nằm trong viện cũng đã gần 1 tuần mà không thấy Dương Phong đến thăm, chẳng lẽ cái ôm lúc đó cũng là do nó mất máu nhiều quá đâm ra ảo tưởng sao??
Haiz... Hàn Nhi, mày điên rồi a~
"Chị Nhi, em đi mua cháo nhé, tối rồi...."
"Ừm..." Chuyện này cũng như một thói quen, cứ đến gần 7h là con bé nhanh nhảu đi mua đồ ăn, không phải nói chứ hiện tại mà không có Quân Như chắc nó chết dần chết mòn, héo queo chết trong cái phòng bệnh độc nhất trắng tinh này rồi.
Lũ nhóc nhà Hàn Nhi đuợc thông báo mất tích không một dấu vết, khiến nó đâm ra hoảng loạn suốt vài ngày liền, nhng rồi lại được thông báo rẳng lũ nhóc được đem về nhà của mẹ DUơng Phong nuôi dưỡng trong khoảng thời gian này... Nhưng tất cả vẫn chỉ là một vụ giao dịch...
"Khỏe chưa?"
Một giọng nói trầm ấm vang lên, khi Hàn Nhi vẫn ngồi miên man suy nghĩ, nhắc đến tào tháo là tào tháo đến...
"Ừm..."
Dương Phong đến, khiến mọi việc nó đang làm đều bị ngưng trệ, chằm chằm nhìn theo từng hành động của hắn. Dương Phong đến bên giường, nhẹ nhàng ngồi xuống, hắn vẫn mặc trên người bộ đồ vest như lúc trước. Hẳn dạo này công ty rất bận. Nghe nói Dương Chu có dự án làm ăn mới, Kỳ Nhiệm cũng sẽ góp phần vào kế hoạch lần này... Mọi việc dường như đã đi về quỹ đạo vốn có...
Hắn ngồi kế bên, lại không thèm nói gì. Dương Phong chỉ ngồi đó, hết xoay đầu hướng này, lại hướng kia, nhưng ánh mắt vẫn như một lưỡi dão sắc nhọn đung đưa qua lại trước mặt Hàn Nhi khiến từ khó hiểu quay sang bực mình
"Làm gì thế hả??"
"..."
"Này..." Câu nói bị bỏ lửng khi Dương Phong đột nhiên dùng tay nâng nhẹ cằm nó lên, tựa mặt mình sát vào khiến sắc hồng nhanh chóng lan ra khắp khuôn mặt Hàn Nhi
"Không sao rồi nhỉ, vết thương cũng sắp lành hết rồi"
Trước khi Hàn Nhi nhận thức đuợc việc gì đang diễn ra xung quanh thì Dương Phong đã buông cằm nó ra rồi đi sang một bên rót nước uống. Để nó ngồi đó ngẩn ngơ không hiểu đã xảy ra chuyện gì
Gì đây? Đầu óc Hàn Nhi lúc nãy vừa thấp thoáng hình ảnh nó và Dương Phong từng hôn nhau nên vô thức nhắm mắt lại. Hành động của nó như vừa mong chờ một nụ hôn sao???
"Cậu..." Khốn khiếp... Hàn Nhi cúi gầm mặt **** thề...
"Thế nào, có muốn xuất viện chưa?" Hắn tựa lưng vào chiếc ghế đối diện, ngồi đó uống nước một cách chậm rãi
"Ý cậu là sao?"
"Tiền viện phía ấy..." Ở càng lâu thì tiền viện phí càng nhiều. Chậc chậc, mà viện phí càng nhiều thì tất nhiên món nợ sẽ càng tăng lên...
Nụ cười gian manh trên mặt hắn xuất hiện khiến Hàn Nhi bỗng dưng lạnh gáy. Nó hừ lạnh, khinh thường....
"Vậy thì sao?"
" Thương lượng một chút..." Hắn lấy cái giọng chuyên về chính trị ra nói, khiến Hàn Nhi nghiến răng nghiếng lợi muốn phún cả máu ra. Giọng nói vừa giễu cợt vừa nghiêm túc ấy thật khiến đối phương đột nhiên cảm thấy chột dạ, Hàn Nhi cũng không ngoại lệ. Dương Phong vốn biết rõ về hoàn cảnh hiện tại của nó, nhưng bây giờ lại đem tiền ra muốn thương lượng, dù kết quả là gì thì vẫn thấy hơn 90% hắn có lợi nhiều hơn....
"Cô cũng biết, giữa chúng ta đang có một hợp đồng với danh nghĩa là người đi thuê nhà và một người cho thuê nhà..." Dương Phong vừa nói vừa ngập ngừng, hắn rất hứng thú khi nhìn vẻ mặt Hàn nhi đang dần chuyển sắc theo từng câu nói " Hay là nên làm thêm một bản hợp đồng khác nữa, thay cho việc tôi sẽ giúp cô trả tiền viện phí.." Hắn nhướng mày, như nói rõ đây là một chuyện đương nhiên, và cũng muốn thông báo cho Hàn Nhi rằng, nó không thể nào từ chối...
/45
|