“Ca, mũi ngươi dính đường rồi…” Đi tới, Sở Thiên Ngọc đột nhiên đem ca ca kéo vào một góc vắng vẻ, cúi đầu tinh nghịch mà liếm đi vụn đường trên mũi hắn.
Đầu lưỡi ẩm ướt nóng nóng của đệ đệ làm cho Sở Thận Chi thoáng cái toàn thân liền nóng lên, cũng không quan tâm bọn họ đang ở nơi nào, liền vươn hai tay cuốn lấy cần cổ thiếu niên, ngẩng đầu lên, thở hào hển tìm kiếm đôi môi nóng bỏng kia.
“Ngọc nhi… Hôn ta… Hôn ta…”
“Ca…” Ánh mắt mông lung của ca ca, cái miệng nhỏ nhắn nhấp mở nhẹ thật sự quá mức liêu nhân, nguyên bổn Sở Thiên Ngọc chỉ là đóng kịch muốn nếm thử “ích lợi” cũng không nhịn được, mất khống chế mà hôn lên.
“Uh… Uh…” Từng góc trong miệng đều bị đầu lưỡi linh hoạt của đệ đệ liếm qua một lần lại một lần, khoái cảm như thuốc độc ăn mòn toàn thân, hơn nữa mỗi khi đầu lưỡi của mình bị đệ đệ hung hăng nút, Sở Thận Chi trong đầu phút chốc trống rỗng —
“Hô… Hô…” Sau khi hai người rốt cục tách ra, Sở Thận Chi thở hồng hộc mà tê dại ngã vào lòng đệ đệ, toàn thân hư nhuyễn ngay cả khí lực mở miệng cũng không có.
“Tiểu yêu tinh, nếu không phải bây giờ chúng ta đang tại trường học, ta liền hung hăng mà yêu ngươi. Buổi tối nhất định cho ngươi đẹp mắt.” Bên tai ca ca tà tà mà lược hạ những lời này, Sở Thiên Ngọc sửa sang lại y phục của hai người, ôm vai ca ca hướng đi ra ngoài.
Trong trường học, khắp nơi đều là kỷ niệm.
Hai người đi qua từng góc sân trường, nhất nhất thu nhặt lại những chuyện ngọt ngào cũ.
“Ngọc nhi, ngươi xem nơi nào.” Chỉ vào một tòa kiến trúc châu Âu xưa, Sở Thận Chi phì cười không nhịn được mà cười ra tiếng.
“Ghê tởm, ngươi lại nhớ đến sự kiện kia rồi. Ngươi có thể đừng nhắc lại không a?” Sở Thiên Ngọc tức giận mà đá một hòn đá nhỏ trên đường đi.
“Ha ha, Ngọc nhi khi đó đáng yêu như vậy, ca ca sao có thể không đề cập đây?”
“Đúng vậy đúng vậy, sự kiện đó là chuyện nực cười nhất Hoằng Sở từ trước tới nay, sao có thể không đề cập?” Một nam tử tuấn tú không biết khi nào từ sau hai người đi ra, hết sức phấn khởi mà nói.
Bầu không khí ngọt ngào nhất thời bị phá hư hầu như không còn gì, Sở Thận Chi nhìn Trình Giảo Kim nửa đường xuất sát này, nhớ đến chuyện trước kia hắn bán đứng mình, không khỏi oán hận mà trừng liếc hắn một cái.
“U, hoàn lại liếc mắt đưa tình a, Thiên Ngọc lão đệ, ngươi cũng trông nom kỹ càng ca ca ngươi, hắn có ngươi chưa đủ, hiển nhiên còn muốn câu dẫn ta, thật đúng là không tuân thủ phụ đạo (đạo làm vợ) a. Đáng tiếc ta sớm đã có nơi thuộc về, ngươi chấm dứt hy vọng đi.”
Sở Thận Chi nghe vậy thiếu chút khí não xuất huyết, “Diệp Phương Diêu! Cái miệng ngươi ba hoa nói nhiều không biết che đậy, cũng không sợ miệng nán vụn hay bị cắt bỏ a. Ngọc nhi, ngươi đừng nghe hắn, trong lòng ca ca chỉ có một mình ngươi, sẽ không bao giờ đi câu dẫn người khác đâu.”
“Ta biết rồi, Diệp đại ca chỉ là thích nói giỡn mà thôi. Diệp đại ca, hôm nay sao rảnh rỗi đến a? Người kia không phải cột chặt ngươi rồi?” Sở Thiên Ngọc bắt thóp nói.
“Khụ, khụ, hay nói giỡn, bổn đại gia đường đường nam tử hán bảy thước, muốn đi nơi nào thì đi, người nào quản được ta?” Diệp Phương Diêu lắc đầu quát, cố tình tiêu sái mà nói.
“Thật sự? Nhưng ta nghe nói dường như ngươi sợ hắn muốn chết, vừa nhìn đến hắn thì như chuột thấy mèo, sợ đến cả người phát run đây.” Sở Thận Chi cũng đi ra giúp đệ đệ “tán thanh” (ca ngợi), hung hăng mà hướng chỗ đau của Diệp Phương Diêu giẫm mạnh thêm một cái.
“Ai nói? Diệp Phương Diêu ta tốt xấu cũng là nhân vật hách hách nổi danh mây mưa Hoằng Sở năm đó, không sợ trời không sợ đất, sao có thể mềm yếu như vậy? Ta — ”
“A, nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, ta xem người kia tới, này, Diệp đại ca ở chỗ này a!” Dùng sức hướng từ xa huy phất tay, Sở Thiên Ngọc cao giọng mà la lên.
“A — cứu mạng a! Ta tiêu rồi, ta hôm nay vốn là trộm chạy đến, nếu như bị hắn bắt được, ta nhất định phải chết! A Thận, ngươi mau giúp ta che một chút!” Vội vã trốn sau lưng Sở Thận Chi, Diệp Phương Diêu đã gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng.
“Oa ha ha…” Hai huynh đệ Sở gia chứng kiến Diệp Phương Diêu cái loại bộ dáng chật vật này, cuối cùng đã hả được cơn oán giận từ lâu, đều ôm bụng cười to.
Diệp Phương Diêu cũng không quan tâm tiếng cười hai người có bao lớn, cẩn thận mà nhô đầu ra xem. Chờ sau khi xác định người kia thật sự không xuất hiện, mới nặng nề mà thở dài một hơi.
“Hai người các ngươi cũng quá đáng ghét rồi, loại kịch này vốn sẽ hại người ta bị bệnh tim, các ngươi có biết không a?” Diệp Phương Diêu oán hận mà nói.
“A, ai vừa mới nói hắn không sợ trời không sợ đất? Quả thực chính là nực cười nhất trên đời này!” Sở Thiên Ngọc chỉ cần nghĩ đến người này từng cùng ca ca ngủ chung giường, lòng tràn đầy mùi vị ác tâm, khẩu khí tự nhiên cũng không chỗ nào tốt.
“Nực cười? Chuyện này của ta hẳn còn chưa tính là nực cười, với chuyện kinh thiên động địa của ngươi năm đó, so với chuyện cười quỷ thần khiếp sợ kia, ta đây chỉ là chuyện cỏn con.”
“Ngươi… Ngươi đang nói cái gì a? Ta không nhớ chút nào.” Sở Thiên Ngọc quyết định bắt đầu giả bộ ngu.
“Không nhớ rõ a, không sao, chúng ta vốn là anh em tốt ma, ta liền miễn phí giúp ngươi nhớ một lần nữa là được rồi…”
“Hoằng Sở học viên” có một truyền thống phi thường kỳ lạ.
Tại tiệc tối tốt nghiệp trung học của mỗi một khóa, nhất định sẽ do đội kịch nói dựng một chuyện cổ tích, như “Công chúa Bạch Tuyết, “Công chúa ngủ trong rừng” hoặc là “Cô bé Lọ Lem” được cải biên để làm một tiết mục diễn. Hơn nữa mỗi lần xuất ra nhất định tạo thành oanh động, cả kịch viện diễn ra đêm đó tuyệt đối người người tấp nập, người người lui tới.
Rất nhiều người gào to nhàm chán khi nghe đến loại cổ tích này, căn bản là lừa con nít, sao có thể có học sinh trung học muốn đi xem. Nếu như ngươi có nghi vấn như vậy, chứng tỏ ngươi tuyệt đối không phải học sinh Hoằng Sở. Bởi vì chỉ cần là học sinh Hoằng Sở, trước hí kịch công diễn mỗi tháng, mỗi người sẽ nghĩ đủ mọi biện pháp, đều ra kỳ chiêu đến đoạt mua vé vào cửa tiệc tối tốt nghiệp đêm đó, mà này hết thảy cũng chỉ vì muốn đích thân nhìn “kỳ quan” tuyệt đối hiếm thấy.
Trong đó tình hình chiến đấu để cướp đoạt vé vào cửa rất chi kịch liệt, lấy một năm thảm thiết nhất trong những năm trước khi học trưởng Sở Thận Chi tốt nghiệp…
“A Thận, ngươi nhanh hỗ trợ đi, bây giờ kinh phí đội kịch nói bị thiếu hụt nghiêm trọng, tiền vé vào cửa buổi tiệc tối tốt nghiệp là nguồn thu nhập chủ yếu, nhưng ngươi ngàn vạn lần không thể thấy chết mà không cứu được a.” Một thiếu niêndiện mạo thanh tú đang không ngừng van nài lạy lục người trước mắt.
“Diệp Phương Diêu! Nếu đáng cứu ta đã sớm cứu, kinh phí đội kịch nói các ngươicòn được xuất ra nhiều hơn người khác gấp đôi, ta thân là Chủ tịch Hội học sinh đã rất nể mặt mũi ngươi rồi, ngươi hẳn nhiên còn dám đối với ta đưa ra loại yêu cầuvô lý này, ngươi chán sống sao?” Ngồi ngay ngắn trước bàn làm việc của Hội học sinh, thiếu niên dung mạo tuấn mỹ vô song, khí độ ung dung,nhăn mày, lạnh lùng mà nói.
“Hắc hắc, bỏ vấn đề kinh phí qua một bên không nói, thân là một phần tử của Hoằng Sở cùng đội trưởngđội kịch nói, Diệp Phương Diêu ta tất nhiên là vi ngoài cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi, truyền thống Hoằng Sở chúng ta thật không thể hủy trên tay ta, A Thận, ngươi thân là bạn thật tốt của ta, hẳn là sẽ không hại ta bị lưu lại danh xấu trong lịch sửHoằng Sở chứ.”
“Ta cho ngươi tự tìm tự chịu! Loại truyền thống thối nát này của Hoằng Sở cũng không biết là người nào phát minh, mặc nhiên muốn từ mỗi một khóa tốt nghiệp trung học chọn ra một học sinh đẹp nhấtsắm vai nữ diễn viên, ngược lại nếu là nam đóng vai thì quả thực là biến thái gia tăng tam cấp!”
“Hắc hắc, không có biện pháp, người xem thích coi mà, ai kêu Sở Thận Chi ngươi vốn là hoa khôi Hoằng Sở, mỹ tuyệt thế gian, lần này nữ chính diễn ‘công chúa Bạch Tuyết’ không cần hỏi cũng biết là của ngươi.”
“Ngươi đi chết đi! Muốn gọi ta mặc váy, mang tóc giả giả trang phụ nữ, không có cửa đó đâu!”
“Ta van ngươi, coi như ta cầu ngươi có được hay không?”
“Hừ, mơ tưởng!”
“Ta van ngươi, sau này ta làm trâu làm ngựa cho ngươi, tùy tiện ngươi sai khiến ta như thế nào cũng được?”
“Người muốn vì ta làm trâu làm ngựa còn nhiều mà, không có ngươi cũng không thiếu.”
“Ô… Ngươi rốt cuộc muốn thế nào mới đáp ứng ma?” Diệp Phương Diêu đã sắp phát điên rồi! Buổi diễn kịch đã sắp bắt đầu rồi, nhưng nữ diễn viên này lại siêu cấp khó khăn,chậm chạp không chịu gật đầu, nếu đến lúc đó bị xử phạt tại tiệc tối tốt nghiệp, chỉ sợ hắn sẽ bị loạn đao chém chết a!
“Ca ca!” Lúc này Sở Thiên Ngọc đột nhiên từ ngoài cửa cốc cốc chạy tiến vào, cười nhào vào lòng Sở Thận Chi.
“Ngọc nhi!” Sở Thận Chi nhìn thấy bảo bối đệ đệ của hắn tâm can liền vui mừng hớn hở, sớm đem cái không thoải mái mới rồi vụt qua sau đầu.
Ha ha, trời cũng giúp ta! Diệp Phương Diêu khổ vô lương sách (bế tắt)vừa nhìn đến Sở Thiên Ngọc tiểu bằng hữu liền động não, rốt cục nghĩ ra biện pháp như thế nào làm cho Sở Thận Chi đáp ứng diễn “Công chúa Bạch Tuyết” rồi.
“Ai nha, này không phải là tiểu bằng hữu đáng yêu nhất từ trước tới nay của Hoằng Sở chúng ta, học sinh Sở Thiên Ngọc sao? Sao hôm nay ngươi rảnh rỗi đến a?” Diệp Phương Diêu vội vàng đem cái đuôi hồ ly giấu lên, bắt đầu giở ra nụ cười thân thiết làm cho người ta nổi da gà.
“Ta đến chơi với ca ca a. Diệp đại ca, ngươi tại sao cười xấu xa đến như vậy a?” Sở Thiên Ngọc nghệch đầu khó hiểu mà nhìn Diệp Phương Diêu.
“Phốc –! Ngọc nhi nói thật hay, người này cười rộ lên đích xác rất xấu xa a.” Sở Thận Chi phốc cười khúc khích.
“Chủ Tịch, đã đến giờ họp rồi, xin mời đi qua phòng hội nghị.” Một học sinh đi vào cung kính nói.
“Hảo, ta lập tức đến. Ngọc nhi, ngươi ở chỗ này chờ ca ca một chút, ca ca lập tức sẽ trở lại oh, không nên chạy loạn, biết không?” Sở Thận Chi cẩn thận mà dặn dò.
“Hảo, ta sẽ chờ ca ca trở về.”
“Ngoan.” Hôn bảo bối đệ đệ, Sở Thận Chi tới ngay phòng họp kế bên.
Đợi đến lúc Sở Thận Chi rời đi, Diệp Phương Diêu lập tức áp tới hành động.
“Hắc hắc, Thiên Ngọc đệ đệ, Diệp đại ca hỏi ngươi một vấn đề, ngươi có thích diễn kịch không a?”
“Diễn kịch? Ngươi là nói diễn kịch như người trong TV sao?”
“Đúng đúng, Diệp đại ca ta là đội trưởng đội kịch nói, bây giờ có một nhân vậtphi thường thích hợp với ngươi, ngươi muốn diễn không a?”
“Ta không có hứng thú, diễn kịch dường như rất nhàm chán.”
“Không hề không hề, lần này diễn kịch của chúng ta, ca ca ngươi là diễn viên, chẳng lẽ ngươi không muốn cùng diễn kịch với ca ca ngươisao?”
“Cùng diễn kịch với ca ca? Hảo a hảo a, ta muốn diễn.”
Cứ như vậy, vì đạt thành nguyện vọng của đệ đệ cùng mình diễn, Sở Thận Chi rốt cục gật đầu đồng ý đảm nhận diễn “Công chúa Bạch Tuyết”.
Nữ diễn viên đẹp nhất từ trước tới nay ở Hoằng Sở cũng vì vậy mà sinh ra —
Tin tức này vừa ra lập tức oanh động võ lâm, kinh động vạn giáo, toàn bộ học sinh vì đoạt vé vào cửa đều tranh nhau đầu rơi máu đổ, lục thân bất nhận (mất hết tính người), cò vé cũng nhân cơ hội thét giá lên trời, quả thực làm cho Diệp Phương Diêu buôn bán lời to.
Nguyên bổn hết thảy đêm đó cũng tiến hành phi thường thuận lợi, mấy ngàn người xem tất cả đều trầm túy tại học trưởng Sở Thận Chi xinh đẹp như thiên tiên giả trang trong “Công chúa Bạch Tuyết”, nhưng không nghĩ tới trò hay hiển nhiên là ở phía sau…
Công chúa Bạch Tuyết bởi vì ăn quả táo độc mà chết đi, các chú lùn thương tâm đặt nàng vào một cái quan tài thủy tinh đẹp đẽ, ngày đêm bên cạnh nàng trông coi.
Một người vương tử đi ngang qua nơi này, đối với công chúa Bạch Tuyết vừa thấy đã yêu, “A, công chúa Bạch Tuyết xinh đẹp, ta vừa nhìn đã yêu ngươi, ta muốn ban cho ngươi một nụ hôn ngọt ngào, nguyện ngươi hãy vì ta tỉnh lại, làm bạn với ta hết cuộc đời.”
Trình diễn đến đây, nguyên bổn dựa theo kịch nói, diễn viên đóng vai vương tử chỉ cần cúi đầu làm bộ dáng giả bộ hôn môi là được, không nghĩ tới nam diễn viên trước đó có dự mưu, hay đột nhiên nổi dậy thú tính, mặc nhiên lấy cớ muốn diễn cho thật, khi đó thấy môi mắt của trư ca sẽ đụng tới đôi môi hồng nộn kia của Sở Thận Chi —
“Không cho phép chạm hắn! Hắn là của ta!”
Chỉ thấy một trong các chú lùn vây quanh bên cạnh công chúa Bạch Tuyết đột nhiên quát to một tiếng, nhảy người đến, bổ ngã vương tử xuống đất, hung hăng mà đấm thụi.
Sở Thận Chi nghe được thanh âm hăm dọa liền mở mắt, nguyên bổn muốn đứng dậy xem xét xảy ra chuyện gì, nhưng hoàn lại không rõ lắm tình huống lúcđó, đột nhiên bị người đè ép lên, dùng sức hôn xuống —
Toàn trường lặng im ba giây đồng hồ, sau đó đột nhiên ầm cười to, bởi vì mỗi người bọn họ đều là lần đầu tiên chứng kiến tình tiết chú lùn mạnh mẽ hôn công chúa Bạch Tuyết, không khỏi cười rung trời.
Diệp Phương Diêu ở phía sau thấy thế gấp đến thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, liền tranh thủ hạ màn. Nhưng sau đó phát hiện phản ứng người xem dị thường nhiệt liệt, vừa lại hết sức phấn khởi mà lôi kéo chúng diễn viên đi ra tạ ơn, cũng gọi đây là một lần cải cách đổi mới vĩ đại.
Cứ như vậy, buổi diễn kịch oanh động nhấtHoằng Sở từ trước tới nay, làm cho cười nhiều nhất cũng kết thúc, nụ hôn của công chúa Bạch Tuyết lần đầu tiên dâng cho chú lùn, mà nụ hôn đầu tiên của Sở Thận Chi cũng vào ngày đó dâng cho đệ đệ yêu mến…
Đầu lưỡi ẩm ướt nóng nóng của đệ đệ làm cho Sở Thận Chi thoáng cái toàn thân liền nóng lên, cũng không quan tâm bọn họ đang ở nơi nào, liền vươn hai tay cuốn lấy cần cổ thiếu niên, ngẩng đầu lên, thở hào hển tìm kiếm đôi môi nóng bỏng kia.
“Ngọc nhi… Hôn ta… Hôn ta…”
“Ca…” Ánh mắt mông lung của ca ca, cái miệng nhỏ nhắn nhấp mở nhẹ thật sự quá mức liêu nhân, nguyên bổn Sở Thiên Ngọc chỉ là đóng kịch muốn nếm thử “ích lợi” cũng không nhịn được, mất khống chế mà hôn lên.
“Uh… Uh…” Từng góc trong miệng đều bị đầu lưỡi linh hoạt của đệ đệ liếm qua một lần lại một lần, khoái cảm như thuốc độc ăn mòn toàn thân, hơn nữa mỗi khi đầu lưỡi của mình bị đệ đệ hung hăng nút, Sở Thận Chi trong đầu phút chốc trống rỗng —
“Hô… Hô…” Sau khi hai người rốt cục tách ra, Sở Thận Chi thở hồng hộc mà tê dại ngã vào lòng đệ đệ, toàn thân hư nhuyễn ngay cả khí lực mở miệng cũng không có.
“Tiểu yêu tinh, nếu không phải bây giờ chúng ta đang tại trường học, ta liền hung hăng mà yêu ngươi. Buổi tối nhất định cho ngươi đẹp mắt.” Bên tai ca ca tà tà mà lược hạ những lời này, Sở Thiên Ngọc sửa sang lại y phục của hai người, ôm vai ca ca hướng đi ra ngoài.
Trong trường học, khắp nơi đều là kỷ niệm.
Hai người đi qua từng góc sân trường, nhất nhất thu nhặt lại những chuyện ngọt ngào cũ.
“Ngọc nhi, ngươi xem nơi nào.” Chỉ vào một tòa kiến trúc châu Âu xưa, Sở Thận Chi phì cười không nhịn được mà cười ra tiếng.
“Ghê tởm, ngươi lại nhớ đến sự kiện kia rồi. Ngươi có thể đừng nhắc lại không a?” Sở Thiên Ngọc tức giận mà đá một hòn đá nhỏ trên đường đi.
“Ha ha, Ngọc nhi khi đó đáng yêu như vậy, ca ca sao có thể không đề cập đây?”
“Đúng vậy đúng vậy, sự kiện đó là chuyện nực cười nhất Hoằng Sở từ trước tới nay, sao có thể không đề cập?” Một nam tử tuấn tú không biết khi nào từ sau hai người đi ra, hết sức phấn khởi mà nói.
Bầu không khí ngọt ngào nhất thời bị phá hư hầu như không còn gì, Sở Thận Chi nhìn Trình Giảo Kim nửa đường xuất sát này, nhớ đến chuyện trước kia hắn bán đứng mình, không khỏi oán hận mà trừng liếc hắn một cái.
“U, hoàn lại liếc mắt đưa tình a, Thiên Ngọc lão đệ, ngươi cũng trông nom kỹ càng ca ca ngươi, hắn có ngươi chưa đủ, hiển nhiên còn muốn câu dẫn ta, thật đúng là không tuân thủ phụ đạo (đạo làm vợ) a. Đáng tiếc ta sớm đã có nơi thuộc về, ngươi chấm dứt hy vọng đi.”
Sở Thận Chi nghe vậy thiếu chút khí não xuất huyết, “Diệp Phương Diêu! Cái miệng ngươi ba hoa nói nhiều không biết che đậy, cũng không sợ miệng nán vụn hay bị cắt bỏ a. Ngọc nhi, ngươi đừng nghe hắn, trong lòng ca ca chỉ có một mình ngươi, sẽ không bao giờ đi câu dẫn người khác đâu.”
“Ta biết rồi, Diệp đại ca chỉ là thích nói giỡn mà thôi. Diệp đại ca, hôm nay sao rảnh rỗi đến a? Người kia không phải cột chặt ngươi rồi?” Sở Thiên Ngọc bắt thóp nói.
“Khụ, khụ, hay nói giỡn, bổn đại gia đường đường nam tử hán bảy thước, muốn đi nơi nào thì đi, người nào quản được ta?” Diệp Phương Diêu lắc đầu quát, cố tình tiêu sái mà nói.
“Thật sự? Nhưng ta nghe nói dường như ngươi sợ hắn muốn chết, vừa nhìn đến hắn thì như chuột thấy mèo, sợ đến cả người phát run đây.” Sở Thận Chi cũng đi ra giúp đệ đệ “tán thanh” (ca ngợi), hung hăng mà hướng chỗ đau của Diệp Phương Diêu giẫm mạnh thêm một cái.
“Ai nói? Diệp Phương Diêu ta tốt xấu cũng là nhân vật hách hách nổi danh mây mưa Hoằng Sở năm đó, không sợ trời không sợ đất, sao có thể mềm yếu như vậy? Ta — ”
“A, nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, ta xem người kia tới, này, Diệp đại ca ở chỗ này a!” Dùng sức hướng từ xa huy phất tay, Sở Thiên Ngọc cao giọng mà la lên.
“A — cứu mạng a! Ta tiêu rồi, ta hôm nay vốn là trộm chạy đến, nếu như bị hắn bắt được, ta nhất định phải chết! A Thận, ngươi mau giúp ta che một chút!” Vội vã trốn sau lưng Sở Thận Chi, Diệp Phương Diêu đã gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng.
“Oa ha ha…” Hai huynh đệ Sở gia chứng kiến Diệp Phương Diêu cái loại bộ dáng chật vật này, cuối cùng đã hả được cơn oán giận từ lâu, đều ôm bụng cười to.
Diệp Phương Diêu cũng không quan tâm tiếng cười hai người có bao lớn, cẩn thận mà nhô đầu ra xem. Chờ sau khi xác định người kia thật sự không xuất hiện, mới nặng nề mà thở dài một hơi.
“Hai người các ngươi cũng quá đáng ghét rồi, loại kịch này vốn sẽ hại người ta bị bệnh tim, các ngươi có biết không a?” Diệp Phương Diêu oán hận mà nói.
“A, ai vừa mới nói hắn không sợ trời không sợ đất? Quả thực chính là nực cười nhất trên đời này!” Sở Thiên Ngọc chỉ cần nghĩ đến người này từng cùng ca ca ngủ chung giường, lòng tràn đầy mùi vị ác tâm, khẩu khí tự nhiên cũng không chỗ nào tốt.
“Nực cười? Chuyện này của ta hẳn còn chưa tính là nực cười, với chuyện kinh thiên động địa của ngươi năm đó, so với chuyện cười quỷ thần khiếp sợ kia, ta đây chỉ là chuyện cỏn con.”
“Ngươi… Ngươi đang nói cái gì a? Ta không nhớ chút nào.” Sở Thiên Ngọc quyết định bắt đầu giả bộ ngu.
“Không nhớ rõ a, không sao, chúng ta vốn là anh em tốt ma, ta liền miễn phí giúp ngươi nhớ một lần nữa là được rồi…”
“Hoằng Sở học viên” có một truyền thống phi thường kỳ lạ.
Tại tiệc tối tốt nghiệp trung học của mỗi một khóa, nhất định sẽ do đội kịch nói dựng một chuyện cổ tích, như “Công chúa Bạch Tuyết, “Công chúa ngủ trong rừng” hoặc là “Cô bé Lọ Lem” được cải biên để làm một tiết mục diễn. Hơn nữa mỗi lần xuất ra nhất định tạo thành oanh động, cả kịch viện diễn ra đêm đó tuyệt đối người người tấp nập, người người lui tới.
Rất nhiều người gào to nhàm chán khi nghe đến loại cổ tích này, căn bản là lừa con nít, sao có thể có học sinh trung học muốn đi xem. Nếu như ngươi có nghi vấn như vậy, chứng tỏ ngươi tuyệt đối không phải học sinh Hoằng Sở. Bởi vì chỉ cần là học sinh Hoằng Sở, trước hí kịch công diễn mỗi tháng, mỗi người sẽ nghĩ đủ mọi biện pháp, đều ra kỳ chiêu đến đoạt mua vé vào cửa tiệc tối tốt nghiệp đêm đó, mà này hết thảy cũng chỉ vì muốn đích thân nhìn “kỳ quan” tuyệt đối hiếm thấy.
Trong đó tình hình chiến đấu để cướp đoạt vé vào cửa rất chi kịch liệt, lấy một năm thảm thiết nhất trong những năm trước khi học trưởng Sở Thận Chi tốt nghiệp…
“A Thận, ngươi nhanh hỗ trợ đi, bây giờ kinh phí đội kịch nói bị thiếu hụt nghiêm trọng, tiền vé vào cửa buổi tiệc tối tốt nghiệp là nguồn thu nhập chủ yếu, nhưng ngươi ngàn vạn lần không thể thấy chết mà không cứu được a.” Một thiếu niêndiện mạo thanh tú đang không ngừng van nài lạy lục người trước mắt.
“Diệp Phương Diêu! Nếu đáng cứu ta đã sớm cứu, kinh phí đội kịch nói các ngươicòn được xuất ra nhiều hơn người khác gấp đôi, ta thân là Chủ tịch Hội học sinh đã rất nể mặt mũi ngươi rồi, ngươi hẳn nhiên còn dám đối với ta đưa ra loại yêu cầuvô lý này, ngươi chán sống sao?” Ngồi ngay ngắn trước bàn làm việc của Hội học sinh, thiếu niên dung mạo tuấn mỹ vô song, khí độ ung dung,nhăn mày, lạnh lùng mà nói.
“Hắc hắc, bỏ vấn đề kinh phí qua một bên không nói, thân là một phần tử của Hoằng Sở cùng đội trưởngđội kịch nói, Diệp Phương Diêu ta tất nhiên là vi ngoài cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi, truyền thống Hoằng Sở chúng ta thật không thể hủy trên tay ta, A Thận, ngươi thân là bạn thật tốt của ta, hẳn là sẽ không hại ta bị lưu lại danh xấu trong lịch sửHoằng Sở chứ.”
“Ta cho ngươi tự tìm tự chịu! Loại truyền thống thối nát này của Hoằng Sở cũng không biết là người nào phát minh, mặc nhiên muốn từ mỗi một khóa tốt nghiệp trung học chọn ra một học sinh đẹp nhấtsắm vai nữ diễn viên, ngược lại nếu là nam đóng vai thì quả thực là biến thái gia tăng tam cấp!”
“Hắc hắc, không có biện pháp, người xem thích coi mà, ai kêu Sở Thận Chi ngươi vốn là hoa khôi Hoằng Sở, mỹ tuyệt thế gian, lần này nữ chính diễn ‘công chúa Bạch Tuyết’ không cần hỏi cũng biết là của ngươi.”
“Ngươi đi chết đi! Muốn gọi ta mặc váy, mang tóc giả giả trang phụ nữ, không có cửa đó đâu!”
“Ta van ngươi, coi như ta cầu ngươi có được hay không?”
“Hừ, mơ tưởng!”
“Ta van ngươi, sau này ta làm trâu làm ngựa cho ngươi, tùy tiện ngươi sai khiến ta như thế nào cũng được?”
“Người muốn vì ta làm trâu làm ngựa còn nhiều mà, không có ngươi cũng không thiếu.”
“Ô… Ngươi rốt cuộc muốn thế nào mới đáp ứng ma?” Diệp Phương Diêu đã sắp phát điên rồi! Buổi diễn kịch đã sắp bắt đầu rồi, nhưng nữ diễn viên này lại siêu cấp khó khăn,chậm chạp không chịu gật đầu, nếu đến lúc đó bị xử phạt tại tiệc tối tốt nghiệp, chỉ sợ hắn sẽ bị loạn đao chém chết a!
“Ca ca!” Lúc này Sở Thiên Ngọc đột nhiên từ ngoài cửa cốc cốc chạy tiến vào, cười nhào vào lòng Sở Thận Chi.
“Ngọc nhi!” Sở Thận Chi nhìn thấy bảo bối đệ đệ của hắn tâm can liền vui mừng hớn hở, sớm đem cái không thoải mái mới rồi vụt qua sau đầu.
Ha ha, trời cũng giúp ta! Diệp Phương Diêu khổ vô lương sách (bế tắt)vừa nhìn đến Sở Thiên Ngọc tiểu bằng hữu liền động não, rốt cục nghĩ ra biện pháp như thế nào làm cho Sở Thận Chi đáp ứng diễn “Công chúa Bạch Tuyết” rồi.
“Ai nha, này không phải là tiểu bằng hữu đáng yêu nhất từ trước tới nay của Hoằng Sở chúng ta, học sinh Sở Thiên Ngọc sao? Sao hôm nay ngươi rảnh rỗi đến a?” Diệp Phương Diêu vội vàng đem cái đuôi hồ ly giấu lên, bắt đầu giở ra nụ cười thân thiết làm cho người ta nổi da gà.
“Ta đến chơi với ca ca a. Diệp đại ca, ngươi tại sao cười xấu xa đến như vậy a?” Sở Thiên Ngọc nghệch đầu khó hiểu mà nhìn Diệp Phương Diêu.
“Phốc –! Ngọc nhi nói thật hay, người này cười rộ lên đích xác rất xấu xa a.” Sở Thận Chi phốc cười khúc khích.
“Chủ Tịch, đã đến giờ họp rồi, xin mời đi qua phòng hội nghị.” Một học sinh đi vào cung kính nói.
“Hảo, ta lập tức đến. Ngọc nhi, ngươi ở chỗ này chờ ca ca một chút, ca ca lập tức sẽ trở lại oh, không nên chạy loạn, biết không?” Sở Thận Chi cẩn thận mà dặn dò.
“Hảo, ta sẽ chờ ca ca trở về.”
“Ngoan.” Hôn bảo bối đệ đệ, Sở Thận Chi tới ngay phòng họp kế bên.
Đợi đến lúc Sở Thận Chi rời đi, Diệp Phương Diêu lập tức áp tới hành động.
“Hắc hắc, Thiên Ngọc đệ đệ, Diệp đại ca hỏi ngươi một vấn đề, ngươi có thích diễn kịch không a?”
“Diễn kịch? Ngươi là nói diễn kịch như người trong TV sao?”
“Đúng đúng, Diệp đại ca ta là đội trưởng đội kịch nói, bây giờ có một nhân vậtphi thường thích hợp với ngươi, ngươi muốn diễn không a?”
“Ta không có hứng thú, diễn kịch dường như rất nhàm chán.”
“Không hề không hề, lần này diễn kịch của chúng ta, ca ca ngươi là diễn viên, chẳng lẽ ngươi không muốn cùng diễn kịch với ca ca ngươisao?”
“Cùng diễn kịch với ca ca? Hảo a hảo a, ta muốn diễn.”
Cứ như vậy, vì đạt thành nguyện vọng của đệ đệ cùng mình diễn, Sở Thận Chi rốt cục gật đầu đồng ý đảm nhận diễn “Công chúa Bạch Tuyết”.
Nữ diễn viên đẹp nhất từ trước tới nay ở Hoằng Sở cũng vì vậy mà sinh ra —
Tin tức này vừa ra lập tức oanh động võ lâm, kinh động vạn giáo, toàn bộ học sinh vì đoạt vé vào cửa đều tranh nhau đầu rơi máu đổ, lục thân bất nhận (mất hết tính người), cò vé cũng nhân cơ hội thét giá lên trời, quả thực làm cho Diệp Phương Diêu buôn bán lời to.
Nguyên bổn hết thảy đêm đó cũng tiến hành phi thường thuận lợi, mấy ngàn người xem tất cả đều trầm túy tại học trưởng Sở Thận Chi xinh đẹp như thiên tiên giả trang trong “Công chúa Bạch Tuyết”, nhưng không nghĩ tới trò hay hiển nhiên là ở phía sau…
Công chúa Bạch Tuyết bởi vì ăn quả táo độc mà chết đi, các chú lùn thương tâm đặt nàng vào một cái quan tài thủy tinh đẹp đẽ, ngày đêm bên cạnh nàng trông coi.
Một người vương tử đi ngang qua nơi này, đối với công chúa Bạch Tuyết vừa thấy đã yêu, “A, công chúa Bạch Tuyết xinh đẹp, ta vừa nhìn đã yêu ngươi, ta muốn ban cho ngươi một nụ hôn ngọt ngào, nguyện ngươi hãy vì ta tỉnh lại, làm bạn với ta hết cuộc đời.”
Trình diễn đến đây, nguyên bổn dựa theo kịch nói, diễn viên đóng vai vương tử chỉ cần cúi đầu làm bộ dáng giả bộ hôn môi là được, không nghĩ tới nam diễn viên trước đó có dự mưu, hay đột nhiên nổi dậy thú tính, mặc nhiên lấy cớ muốn diễn cho thật, khi đó thấy môi mắt của trư ca sẽ đụng tới đôi môi hồng nộn kia của Sở Thận Chi —
“Không cho phép chạm hắn! Hắn là của ta!”
Chỉ thấy một trong các chú lùn vây quanh bên cạnh công chúa Bạch Tuyết đột nhiên quát to một tiếng, nhảy người đến, bổ ngã vương tử xuống đất, hung hăng mà đấm thụi.
Sở Thận Chi nghe được thanh âm hăm dọa liền mở mắt, nguyên bổn muốn đứng dậy xem xét xảy ra chuyện gì, nhưng hoàn lại không rõ lắm tình huống lúcđó, đột nhiên bị người đè ép lên, dùng sức hôn xuống —
Toàn trường lặng im ba giây đồng hồ, sau đó đột nhiên ầm cười to, bởi vì mỗi người bọn họ đều là lần đầu tiên chứng kiến tình tiết chú lùn mạnh mẽ hôn công chúa Bạch Tuyết, không khỏi cười rung trời.
Diệp Phương Diêu ở phía sau thấy thế gấp đến thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, liền tranh thủ hạ màn. Nhưng sau đó phát hiện phản ứng người xem dị thường nhiệt liệt, vừa lại hết sức phấn khởi mà lôi kéo chúng diễn viên đi ra tạ ơn, cũng gọi đây là một lần cải cách đổi mới vĩ đại.
Cứ như vậy, buổi diễn kịch oanh động nhấtHoằng Sở từ trước tới nay, làm cho cười nhiều nhất cũng kết thúc, nụ hôn của công chúa Bạch Tuyết lần đầu tiên dâng cho chú lùn, mà nụ hôn đầu tiên của Sở Thận Chi cũng vào ngày đó dâng cho đệ đệ yêu mến…
/30
|