Sau khi thu hoạch cây trồng vụ hè, trên đất Yến, Triệu đều một mảnh hoang vắng, khắp nơi toàn là gốc rạ, còn có từng đống lúa mạch được gặt hái, kéo dài từ đầu đến cuối tầm mắt.
Cuối tầm mắt, trời đất mênh mông một mảng xanh biếc.
Từ đằng xa phía chân trời truyền đến tiếng ngâm xướng rất rõ ràng, ở bên trong tiếng ngâm xướng rất thê lương, lộ ra đối với người khao khát được sống, càng lộ ra sự thù hận khắc cốt đối với người xâm lấn.
Khuôn mặt Hạng Chính có chút động, từ xưa Yến Triệu có nhiều chí sĩ bi ca khẳng khái, trải qua là thật.
Thản nhiên quay đầu, phía sau mười vạn đại quân nước Sở, đội ngũ nghiêm khắc, như rừng mà vào, những lá cờ đón gió phấp phới muốn che đậy toàn bộ mặt đất, từng dãy từng dãy giáo dài sắc bén như muốn đâm thủng trời cao, còn có từng mặt lá chắn ngăm đen, kết lại thành bức tường thành dày đặc, cuồn cuộn tiến về phía trước, không thể phá vỡ.
Cũng không biết tại sao, mười vạn thiết giáp nhưng cũng không cách nào làm cho hắn cảm thấy an toàn.
Vung tay phải lên, Hạng Chính nắm chặt tay, trầm giọng nói:
- Truyền lệnh xuống, kết trận.
Lập tức quân lệnh được truyền đạt xuống, đại quân nước Sở như rừng tiến vào lập tức dừng bước, trong chốc lát, mười vạn đại quân đã triển khai trận hình ở trên cánh đồng bát ngát.
Lúc này, đại chiến giữa hai đại đồng minh hợp tung liên hoành bùng nổ, Thượng Tướng Quân nước Triệu Bạch Tuyên dẫn mười vạn quân Triệu đánh vào Quảng Dương, Liên Khắc,Trác Huyện, Kế Huyện của nước Yến, quân tiên phong uy hiếp Ngư Dương, Yến vương Tàng Đồ nghe nói nổi trận lôi đình. Không đợi quân Bắc Điêu tới lập tức dẫn hơn hai mươi vạn quân Yến đi tới Ngư Dương đón đánh.
Lập tức Sở vương Hạng Trang liền sai Thái Tử Hạng Chính lĩnh mười vạn binh lính, lấy lý do hòa giải việc phân tranh giữa Yến, Triệu mà tiến vào Hà Bắc.
Quân Hán nghe tin lập tức hành động, Quan Quân Hầu Chu Quan Phu dẫn hai vạn binh ra Đồng Quan, uy hiếp Hàm Cốc Quan; Hán Tướng Bạch Mặc thì lĩnh ba vạn binh ra Hán Trung, tấn công mạnh Kim Ngưu quan.
Tuy nhiên, ngoài dự đoán của mọi người chính là, chẳng những nước Hàn không nghe chiếu lệnh xuất binh phạt Sở của Hán vương, thậm chí còn bắt Thái sư Trần Bình ở An Ấp, chuẩn bị áp giải đến Lạc Dương để thể hiện thiện ý với nước Sở. Tuy nhiên cuối cùng bàn tính của nước Hàn cũng rơi vào khoảng không, chưa tới Lạc Dương thì Trần Bình đã hoảng sợ chết ở giữa đường.
Giữa hè tháng sáu, nắng nóng như thiêu nhưng Hạng Chính lại cảm nhận được sự lạnh lẽo.
Phía trước, tiếng ngâm xướng thê lương càng trở nên rõ ràng, khoảng cách cũng ngày càng gần. Từ phía đường chân trời mênh mông xuất hiện một đường cong nâu, dần dần, đường cong càng trở nên thô, lại hướng về hai cánh trái phải vô cùng vô hạn, chốc lát đã biến hóa thành ngàn vạn bóng người.
Khi hai quân cách xa nhau chưa đến hai trăm bước, cuối cùng có thể thấy rõ bóng dáng quân Triệu.
Đây là một đội quân sao? Không có binh giáp chỉnh tề, không có tinh kỳ như rừng, đội ngũ không nghiêm mật, thậm chí ngay cả binh lính trong trận cũng đều là người già và trẻ nhỏ, cao thấp không đều, Hạng Chính còn tinh tường nhìn thấy, đứng ở trước trận quân Triệu là một ông lão râu tóc bạc trắng, ở bên cạnh ông lão là hai đứa nhỏ choai choai.
Đây rõ ràng là ba ông cháu, ông nội cầm cái bừa cày đất, trong tay hai đứa cháu cũng cầm hai đoản kiếm được chế tạo từ tre trúc, thậm chí trong tay đứa cháu bên trái còn cầm kiếm trúc thiếu mũi kiếm, thân kiếm màu ngăm đen, rất có thể là vội vàng lấy bên trong nhà bếp mang ra ngoài đây.
Hình tượng tướng sĩ quân Triệu còn lại cũng không khá hơn chút nào. Phần lớn bọn họ đều mặc áo vải rách rưới, thậm chí không ít sĩ tốt còn vén ống quần đến đầu gối, trên chân vẫn còn dính bùn, rõ ràng là vừa đi từ trong đất ra, phần lớn trong tay bọn họ cũng đều đều cầm tên tự chế, có rất ít kiếm kích làm bằng sắt.
Thấy tình hình như vậy, tướng sĩ hàng trước quân Sở đều cười ha ha.
Hạng Chính không cười, trong tim hắn thậm chí còn cảm nhận được một tia lạnh lẽo, bởi vì hắn thấy trên mặt tướng sĩ quân Triệu dù già trẻ hay cao thấp cũng không hề có một tia sợ hãi nào, cũng không có một tia tự ti, mà là sự ung dung quả cảm chờ cái chết vì nước, vì Vương mà quyết chiến.
Có lẽ Quân Sở tiêu diệt bọn họ, nhưng không có cách nào chinh phục được tấm lòng bọn họ!
Vẻ mặt Cao Lãng cũng ngưng trọng, thúc ngựa tiến gần Hạng Chính, trầm giọng nói:
- Thái Tử, nghe nói Triệu vương đã hạ chiếu, kêu gọi dân chúng đất Triệu đứng lên phản kháng, cả nước huyết chiến, tưởng rằng đây chỉ là hão huyền, nhưng không ngờ lá gan người Triệu cũng giống với lão Tần, lão Sở. Thật sự là bọn họ cả nước huyết chiến!
- Cả nước huyết chiến?
Khuôn mặt Hạng Chính có chút dao động:
- Cả nước huyết chiến!
Cao Lãng nói:
- Thái Tử, nếu phía trước chỉ là hơn mười vạn người Triệu, thật sự là không đáng để lo nghĩ, đánh bại bọn họ dễ dàng như trở bàn tay, tuy nhiên điều mạt tướng lo lắng là, sau khi giết hơn mười vạn người Triệu này, còn có thể nhiều người Triệu hơn nữa từ khắp nơi kéo đến bảo vệ thủ đô Hàm Đan, chúng ta cũng không thể giết hết trai tráng nước Triệu đi?
Hạng Chính nhẹ nhàng vuốt cằm, nói:
- Truyền lệnh xuống, lui!
*****
Hàm Đan, cung Triệu vương.
Triệu vương Trương Ngao quỳ gối trước linh vị tiên vương Trương Nhĩ cùng với linh vị tổ tông niệm niệm:
- Liệt tổ liệt tông ở trên, đại binh quân Sở đang tới gần, trước mắt nước Triệu đang lâm nguy… Mong rằng liệt tổ liệt tông hiển linh phù hộ xuống thần tích, phù hộ con cháu gặp dữ hóa lành, phúc trạch kéo dài, nếu được như vậy, con cháu bất hiếu nhất định sẽ xây dựng rầm rộ, xây dựng thái miếu, để cảm tạ an ủi tổ tông.
Lão Tướng quốc Quán Cao canh giữ ở bên cạnh điện, nhìn thấy Triệu vương đang quỳ lạy vừa vội vừa tức, nghĩ thầm rằng đại quân nước Sở đều đã nhanh đánh tới dưới thành Hàm Đan rồi, người thân là quốc quân không đi lên thành đốc chiến lại ở trong này quỳ lại tổ tông, việc này là sao? Chẳng lẽ mấy tấm bài bằng gỗ này lại có thể phù hộ đại Triệu? Còn có thể so với triệu người cả nước Triệu huyết chiến có uy lực sao?
Trong lòng lão Quán Cao tức giận, đang muốn giơ cây trượng tiến lên phục kích Triệu vương, chợt có nội thị xông vào nghiêng ngả lảo đảo, nói không thành tiếng:
- Đại vương, việc tốt, việc tốt…
- Hồ Bát Đạo!
Quán Cao giận dữ nói:
- Đại binh quân Sở tới gần, nước Triệu đang lâm nguy, có việc gì tốt hả?
- Haizz…
Nội thị bị dọa giật mình, né thân tránh chiếc trượng của Quán Cao đánh tới, luôn miệng nói:
- Không phải, lão Tướng quốc nghe nô tì giải thích, vừa mới nhận được tin báo, đại quân nước Sở đã lui về Nghiệp Huyện rồi.
- Cái gì?
Quán Cao nghe vậy ngạc nhiên, khó có thể tin nói:
- Quân Sở lui binh rồi hả?
Thật sự Quán Cao có chút không dám tin tưởng, chỉ dựa vào hơn mười vạn quân đội trang bị vội vàng kia sao? Quán Cao nghĩ, đó thậm chí không thể gọi là quân đội, phần lớn đều là nông phu chưa được huấn luyện chút nào, hơn nữa người già không ít, lại không có một mảnh giáp, không có binh khí, đấy căn bản chỉ là một đám ô hợp.
Mà quân Sở nổi tiếng thiên hạ là dũng mãnh, hơn mười vạn đám ô hợp có thể đánh lui mười vạn quân Sở?
- Đúng vậy, lão Tướng quốc, Đại vương, thật sự quân Sở đã lui binh rồi!
Nội thị liên tục gật đầu, hưng phấn không ngừng.
Cuối cùng Triệu vương Trương Ngao cũng từ trong sự khiếp sợ phục hồi lại tinh thần, lập tức vui mừng khôn xiết, nhảy lên nhảy xuống mà nói:
- Ha ha, quân Sở lui binh rồi, ha ha, tổ tông hiển linh, tổ tông hiển linh!
Dừng lại, Trương Ngao lại nắm vạt áo của lão Quán Cao, kích động không ngừng mà nói:
- Quả nhân phải xây dựng rầm rộ, xây dựng cải tạo thái miếu, ha.
*****
Ngư Dương vừa trải qua một trận mưa to, Bạch Tuyên đang cùng hơn mười thân binh vây quanh đi tuần tra đại doanh.
Trước nửa tháng, cuộc chiến phạt Yến rất thuận lợi, hơn nữa lại thuận lợi khác thường, bởi vì quân Yến phòng bị không đủ, mà ngay cả Tàng Đồ đã trải qua trăm trận chiến cũng không nghĩ rằng quân Triệu dám ra tay trước chiếm lợi thế, cho nên bị đánh trở tay không kịp, liên tục mất đất, không đến nửa tháng quân Triệu đã đánh tới quận Ngư Dương.
Ý đồ Bạch Tuyên rất rõ ràng, chính là muốn đánh diệt quân Yến trước rồi sau đó mới phá hủy nước Yến!
Vì nhanh chóng phá hủy nước Yến, Bạch Tuyên đã đưa toàn bộ mười vạn tinh binh đã được biên luyện tiến vào chiến trường nước Yến. Còn về phần phòng ngự của nước Triệu, thì dùng phương thức cả nước huyết chiến để làm ngăn cản quân Sở, tiêu hao quân Sở, chỉ chờ bên này phá hủy nước Yến, là gã có thể quay lại thủ, đợi cho quân Sở sức cùng lực kiệt rồi đánh đòn trí mạng.
Ý đồ chiến lược của Bạch Tuyên không thể chê vào đâu được, đáng tiếc lại đánh giá thấp thực lực quân Yến, càng nghiêm trọng hơn là đánh giá thấp năng lực kỵ binh Bắc Điêu có thể chạy nhanh một đoạn đường dài.
Sau khi liên tục bị mất Trác Huyện, Kế Huyện và vài tòa thành cùng với quận Quảng Dương, rốt cục quân Yến cũng nổi lên một phòng tuyến chắc chắn ở Ngư Dương, quân Triệu tấn công mạnh hơn nửa tháng, nhưng vẫn không thể phá thành, mà kỵ quân Bắc Điêu sau hai mươi bảy ngày cũng đã chạy tới Ngư Dương, nhìn kỵ binh cuồn cuộn chạy tới bụi mù khắp núi đồi, Bạch Tuyên chỉ biết phiền toái đã tới rồi.
Theo kỵ binh Bắc Điêu đuổi tới, từ các quận Liêu Tây, Thượng Cốc, Hữu Bắc Bình liên tục có viện quân đến không ngừng, quân Yến nhanh chóng chuyển từ phòng thủ sang tấn công, quân Triệu bị dồn vào thế phải phòng thủ.
Lúc này, quân Triệu đã tiến thoái lưỡng nan, đâm lao phải theo lao rồi, nếu như lui về nước Triệu, tất nhiên quân Yến, quân Bắc Điêu sẽ đuổi theo giết đánh vào nước Triệu, kể từ đó, nước Triệu sẽ bị quân Yến, quân Bắc Điêu, quân Sở nam bắc giáp công, hai mặt là địch, tình thế trở nên cực kỳ hung hiểm, lui cũng không được, Bạch Tuyên lại lo lắng Hàm Đan sẽ thất thủ. Nguồn tại http://truyenyy[.c]om
Mặc dù Triệu vương đã hạ chiếu cả nước huyết chiến, nhưng Bạch Tuyên biết rõ sức chiến đấu của quân Sở mạnh bao nhiêu, nếu thật sự quân Sở liều lĩnh tấn công mạnh nước Triệu, dù là tất cả trai tráng nước Triệu hợp lại, chỉ sợ nước Triệu có chảy hết những giọt máu nam nhi cuối cùng thì cũng tuyệt đối không có khả năng ngăn cản quân Sở. Bạch Tuyên biết, tuyệt đối Hàm Đan không phòng thủ được lâu nữa.
- Thượng Tướng Quân, Thượng Tướng Quân…
Khi tuần tra đến trước đại doanh, phó tướng Triệu Vô Thương bỗng nhiên đuổi theo thở hồng hộc, đến khi chạy tới trước người Bạch Tuyên, mới dừng lại thở dốc gấp gáp nói:
- Thượng Tướng Quân, vừa mới nhận được tin báo từ Hàm Đan, quân Sở tấn công Hàm Đan, chưa tấn công mà hiện tại đã lui về Nghiệp Huyện rồi.
- Hả, quân Sở lui về Nghiệp Huyện rồi hả?
Bạch Tuyên nghe vậy cũng không mừng mà ngược lại còn kinh sợ.
- Hành động này rất khác thường.
Phó tướng Triệu Vô Thương ngạc nhiên, lập tức an ủi Bạch Tuyên nói:
- Thượng Tướng quân, dù như thế nào thì quân Sở cũng đã lui binh rồi, tạm thời chúng ta không cần phải lo lắng cho Hàm Đan nữa, cũng không còn gì băn khoăn, có thể ứng phó với quân Yến cùng với quân Bắc Điêu được rồi.
- Ừ, điều này cũng đúng, nếu không đánh bại được quân Yến và quân Bắc Điêu thì tất cả chỉ là mộng ảo.
Bạch Tuyên gật nhẹ đầu, lại hỏi Triệu Vô Thương nói:
- Các ngươi đã chế tạo khí giới được như thế nào rồi?
Triệu Vô Thương vội nói:
- Thượng Tướng Quân yên tâm, đã chế tạo xong rồi.
- Tốt.
Bạch Tuyên nói:
- Vậy ngày mai lập tức quyết chiến!
/567
|