Vũ Thiệp nhìn Úy Liễu, rồi lại nhìn Hạng Trang, hỏi:
-Thượng Tướng Quân, vậy Hàm Đan đánh hay không?
Hạng Trang trầm ngâm một lát, hướng về phía Úy Liễu nói:
-Quân sư, nếu không đánh Hàm Đan, vậy thì trực tiếp tấn công Bình Quan!
Úy Liễu lắc lắc đầu, thở dài nói:
-Thượng tướng quân, Trương Lương đã rất vất vả mới nghĩ ra chiến lược lần này, đâu thể một lần bại luôn ở Hàm Đan. Đối với bước hành động này của quân ta, Lưu Bang cũng sẽ bố trí kĩ càng, Bình Quan hiện tại vô cùng nguy hiểm, nếu quân ta vừa đánh đã hạ được thì tốt, còn nếu không, hai đội quân Hàn Triệu sẽ bao vây ta trong khe sâu Bình Quan.
-Vậy phải làm sao?
Vũ Thiệp nhíu mày nói:
-Hàm Đan không thể đánh, Bình Quan cũng không được, chẳng lẽ tới Yến địa.
Hạng Trang, Úy Liễu cười khổ lắc đầu, quân Sở không thể đánh Yến địa, nước Yến ở xa trung nguyên. Đất rộng người ít, tiếp viện sẽ vô cùng khó khăn, đến lúc đó sống sót là điều vô cùng khó khăn, hơn nữa, Yến địa lại gần biên giới, bất cứ lúc nào cũng có thể đối mặt với Hung Nô, nếu thật sự quân Sở phải đi tới nước Yến thì chẳng bằng đầu hàng quân Hán cho xong.
Vũ Thiệp dừng một chút, lại nói:
-Nếu không, ta quay về nước Tề.
-Tuyệt đối không được!
Hạng Trang quả quyết nói:
-Hàn Tín đã điều hơn phân nửa quân trở về tề địa, lúc này nếu lại về tề địa, thì chẳng phải chui vào hang cọp tìm chỗ chết sao?
Hạng Trang không phải tự coi nhẹ mình, Hàn Tín có tài cầm binh, hiếm có trên đời, hơn năm nghìn tàn quân Sở mà chống lại mấy trăm nghìn đại quân của Hàn Tín thì thật đúng là "hữu tử vô sinh".
Úy Liễu thở dài, có chút bất đắc dĩ nói:
-Thượng Tướng Quân, là do binh ít sao?
Quân Sở binh lực kém, nếu binh nhiều, khoảng năm mươi nghìn tinh binh, thì hoàn toàn có thể chia làm hai lộ quân. Một lộ gióng trống khua chiêng mãnh công Hàm Đan, thu hút sự chú ý của Lưu Bang và các lộ chư hầu, một lộ khác lao thẳng tới Bình Quan, xâm chiếm Hàn địa, từ Hà Đông hạ thẳng Quan Trung, tới lúc đó, cho dù không muốn, Lưu Bang cũng phải nhanh chóng điều quân trở về Quan Trung.
Lưu Bang một khi đã trở về Quan Trung, mưu đồ chinh phục thiên hạ của y cũng đã thất bại một nửa.
Úy Liễu nói xong, Vũ Thiệp và y cùng nhìn về phía Hạng Trang, quyết định cuối cùng vẫn là do Hạng Trang đưa ra.
Hạng Trang im lặng, đến lúc này, làm gì còn đường lui nữa? Đánh tới hay rút lui đều vậy, thế sao không dũng cảm tiến tới, thậm chí vẫn có thể trong tuyệt cảnh mở đường máu! Hàm Đan có thể không đánh, Triệu địa có thể không chiếm, Bình Quan thì không thể không hạ, Quan Trung lại không thể không đi, vậy thì liều mạng thôi.
Lập tức Hạng Trang quát:
-Không đánh Hàm Đan, trực tiếp đánh Bình Quan.
Nói tới đây, Hạng Trang lại tiếp:
-Đại quân không cần ẩn nấp, phía trước người dân vô cùng đông đúc, muốn giả dạng ẩn náu cũng không thể, tốt nhất nên mau chóng hành quân, trà trộn vào người dân, vượt qua cửa quan.
Huyện Nghiệp, Đông Giao. Hai vạn tinh binh của Chu Bột bắt đầu xuất phát tới Hàm Đan.
Đại quân Chu Bột ùn ùn tiến về phía bắc, đó là hồi chuông cảnh báo nguy hiểm với Hàm Đan, huyện Nghiệp.
Huyện lệnh Nghiệp huyện đã nhận được mật lệnh của Triệu Vương, mặc kệ quân Hán hay là quân Sở, chỉ cần phát hiện có đội quân tiến vào Triệu địa, đều phải châm khói lửa cảnh báo, đồng thời đóng tất cả các cửa thành, các binh giáp, dân thường cường tráng đều phải trèo lên thành, tăng cường phòng bị, Triệu quân làm vậy nhằm không cho Sở quân qua cổng thành, đồng thời cũng là vì đề phòng quân Hán nhân cơ hội này tấn công Triệu địa.
Nói cho cùng, Trương Nhĩ chỉ thừa nhận mình là đồng minh của Lưu Bang, chứ không cho rằng mình là thần tử của Lưu Bang.
Dồn dập tiếng vó ngựa tới, một viên tiểu tướng mặc áo bào trắng thúc ngựa chạy tới bên cạnh Hán Chu Bột, lại lấy roi ngựa trong tay chỉ vào tường thành thấp bé nghiệp huyện rồi nói với Chu Bột:
-Phụ thân dẫn đại quân tiến đến trợ chiến Triệu địa, Huyện lệnh nghiệp huyện chẳng những không cảm kích, không ngờ lại còn đề phòng chúng ta như đề phòng cướp, quả thực chẳng biết phân biệt tốt xấu, chi bằng để con mang binh đi đánh chúng.
-Không được làm bừa.
Chu Bột nhẹ giọng khiển trách, nhưng vẫn giữ thái độ cưng chiều.
Chu Quan Phu là con trai duy nhất của Chu Bột (lúc này Chu Á Phu vẫn chưa ra đời), y mới ra nhập quân của Chu Bột không lâu.
Chu Quan Phu năm nay vừa mới tròn mười bảy tuổi, mặt như quan ngọc, mắt như lãng tinh, anh khí kinh người, thân cao tám thước ngũ tấc, thể lực hơn người, có thể giương được cung cứng thất thạch, dễ dàng nhấc một đôi đoản kích, là bậc anh dũng hiếm có! Chu Bột đặt tên y là Quan Phu, chính là hy vọng đứa con có thể dũng mãnh hơn vạn phu, không nghĩ rằng sau này trưởng thành y thật sự dũng mãnh hơn người, làm sao mà Chu Bột không vui được chứ.
Tuy rằng bị phụ thân khiển trách, Chu Quan Phu lại hồn nhiên không thèm để ý, y nói:
-Phụ thân, phàn khoái thật sự là do Hạng Trang trảm?
Sắc mặt Chu Bột lập tức trở nên vô cùng nghiêm túc, trầm giọng nói:
-Phàn khoái võ dũng không kém gì Hạng Võ, nhưng ở chiến trận lại bị Hạng Trang cấp chém, nếu sau này trên chiến trường gặp Hạng Trang, nhất định không được cố đánh,biết không?
-Phụ thân, con không sợ Hạng Trang.
Chu Quan Phu giơ song thiết kích trong tay lên, quát:
-Trong tay con lúc này là song thiết kích, dùng để chém hết thiên hạ hào kiệt, Hạng Trang, cũng không phải ngoại lệ.
-Không được nói bậy!
Chu Bột rốt cục cũng thay đổi sắc mặt, lớn tiếng quát:
-Ngươi còn nhỏ tuổi, sao lại dám kiêu ngạo như thế, ngông cuồng?!
Thấy cha thực sự tức giận, y lúc này mới cúi đầu không nói, nhưng trong lòng không phục, y rất muốn một ngày nào đó trên chiến trường gặp được Hạng Trang, chém chết hắn! Hiện nay Hạng Trang là thiên hạ đệ nhất, nếu chém chết hắn, y chả phải đã trở thành thiên hạ đệ nhất rồi sao?
Từ bên phải ấp Sa Khâu, Chương Thủy, năm nghìn quân Sở nhằm hướng tay mà tiến tới.
Để tận dụng thời gian, nhanh chóng xâm chiếm, Hạng Trang cho binh sĩ hành quân gấp vào ban ngày, cũng chẳng đi theo đường nhỏ, mà dọc theo đường chính thẳng tắp mà đi, hơn một trăm kỵ binh thám báo đã tản ra các hướng, điều tra tình hình địch, đồng thời dọn sạch trở ngại trên đường hành quân của đại quân.
Nhưng, đại quân vừa mới vượt qua chương thủy, tình huống không thể đoán trước được lại suất hiện.
Hạng Trang cưỡi ngựa Ô Truy, bình thản tiến lên phái trước, Ngụy Duyệt Vô Ương ngồi trước hắn trên ngựa Ô Truy bỗng nhiên chỉ ngón tay về phía trước, hét lớn: xem tại t_r.u.y.ệ.n.y_y
-Phu quân người xem, kia hình như là khói báo động?
-Khói báo động?!
Hạng Trang nghe vậy lập tức rùng mình, nhìn theo hướng chỉ của Ngụy Duyệt Vô Ương, quả thật phía nam cách vài dặm có tòa thổ đài nhỏ, một ngọn khói đặc từ thổ đài bay lên, cũng chưa chắc là khói báo động?
Úy Liễu, Vũ Thiệp cùng với Hoàn Sở, Quý Bố, Ngu Tử Kỳ đang cưỡi ngựa phía sau Hạng Trang, sắc mặt họ đã thay đổi.
-Thượng Tướng Quân, bên kia cũng có khói báo động!
Rất nhanh, lại có thân binh chỉ tay về phía xa hơn nói.
Thật ra, không cần tên thân binh kia nhắc nhở, Hạng Trang, Úy Liễu đều đã thấy được, khói báo động cảnh báo, chính xác là khói báo động cảnh báo! Xem ra điều Úy Liễu lo lắng đã trở thành sự thật, Trương Lương đã biết được chiến lược của hắn, Triệu địa đã có phòng bị, quân Sở không còn có cơ hội qua cửa thành của nước Hán.
Không đến nửa thời gian uống một chén trà, Công Tôn Toại liền mang theo mười thân binh cưỡi ngựa từ phía nam chạy vội về.
Công Tôn Toại tiến tới trước ngựa của Hạng Trang, thở dài, bẩm báo:
-Thượng tướng quân, tiểu nhân ở trên thành phía nam, có trảm hai tên Triệu quân, còn bắt được một kẻ còn sống.
Triệu quân tiểu tốt xoay người quỳ rạp xuống đất, liên tục dập đầu cầu xin tha mạng:
-Tướng quân tha mạng, tướng quân tha mạng…
Hạng Trang giục ngựa đi tới trước mặt tên tiểu tốt, trầm giọng nói:
-Bản tướng quân hỏi ngươi, ngươi nếu chi tiết trả lời thì giữ được mạng sống, còn nếu có nửa câu dối trá, lập tức chém!
Triệu quân tiểu tốt liên thanh nói:
-Tiểu nhân nhất định trả lời chính xác.
Hạng Trang chỉ tới phong hỏa đài cách đó không xa, hỏi:
-Phong hoả đài này xây dựng khi nào? Là ai cho các ngươi xây dựng?
-Phong hoả đài này năm ngày trước xây dựng, là Quận Thủ đại nhân ra lệnh xây.
Triệu quân tiểu tốt lại nói:
-Tiểu nhân còn nghe nói, không chỉ có Cự Lộc quận xây dựng rất nhiều phong hoả đài, mà phía nam Hàm Đan quận và phía Bắc Hằng Sơn quận cũng xây dựng rất nhiều phong hoả đài, Quận Thủ đại nhân mệnh lệnh rõ ràng, chỉ cần phát hiện đại đội nhân mã tiến vào Triệu địa, bất luận là Yến quân, Tề quân, quân Hán hay là quân Sở, đều phải đốt khói báo động.
Hạng Trang nhẹ nhàng vuốt cằm, nhìn Công Tôn Toại, Công Tôn Toại hiểu ý, lúc này xoay người xuống ngựa, lại rút ra hoành đao đặt trên cổ Triệu quân tiểu tốt, lớn tiếng quát:
-Tiểu tử, ngươi dám nói dối?
-A, không không không không phải, tiểu nhân nói đều là thật sự.
Triệu quân tiểu tốt lập tức sợ tới mức tè cả ra quần.
Hạng Trang lại nhìn Công Tôn Toại, Công Tôn Toại lập tức đá vào mông Triệu quân tiểu tốt mắng:
-Cút!
Triệu quân tiểu tốtvội vàng tháo chạy, Hạng Trang lại quay đầu bảo Công Tôn Toại:
-Truyền lệnh, toàn quân hành quân nhanh chóng, tiến tới Bình Quan.
Cho dù hành tung đã bạo lộ, nhưng Hạng Trang vẫn không thay đổi quyết định, hắn đã không còn lựa chon nào khác, biết rằng đây là tuyệt lộ, hắn cũng chỉ có thể kiên trì tiến lên phía trước.
Hàm Đan, Triệu vương cung.
Triệu vương Trương Nhĩ sau khi về nước liền ngã bệnh, hơn nữa bệnh tình chuyển biến xấu, hai ngày liền không xuống được giường.
Trương Nhĩ triệu tập Tướng quốc Quán Cao cùng với thế tử Trương Ngao vào, lúc này, tin khói báo động phía nam, đông nam cũng đã truyền tới Hàm Đan, cùng lúc đó, Nghiệp huyện, Ngụy huyện cũng lần lượt sai người phi ngựa báo lại, có bốn lộ quân Hán tiến vào Triệu địa, cách Hàm Đan không đến năm mươi lý!
Trương Nhĩ sớm đã nhận được tin báo của Lưu Bang, biết đây là bốn lộ đại quân của Chu Bột, Vương Hấp, Mai Quyên, Phó Khoan tới, còn lại hai lộ đại quân Hạ Hầu Anh, Ly Thương phỏng chừng cũng sắp nhập Triệu địa, chỉ có tàn quân Sở của Hạng Trang đến hiện tại vẫn không có tin tức, cũng không biết đã tới Triệu địa chưa?
Trương Nhĩ có chút lo lắng, hỏi Quán Cao nói:
-Tướng quốc, quan khẩu các nơi đều đã xây dựng phong hỏa đài rồi chứ?
-Đại vương yên tâm, Cự Lộc, Hàm Đan, Hằng Sơn ba quận hai mươi huyện, tất cả quan khẩu đã xây dựng phong hoả đài, chỉ cần có đại quân tiến vào Triệu địa, bất kể là ai, Đại vương đều sẽ được báo tin.
Việc này không chỉ nhằm phòng bị quân Sở, mà quan trọng hơn là vì phòng bị quân Hán, Quán Cao đâu thể phớt lờ.
Quán Cao vừa nói xong, liền có người đến báo:
-Đại vương, có khói báo động ở Bắc vọng đài.
/567
|