Lệ quý nhân biết rõ hôm nay mình là người bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, không những là người đầu tiên được thị tẩm trong đám phi tần mới nhập cung, mà còn được thăng phân vị, lại thăng nhiều như thế, quan trọng là nhà ngoại của nàng gia thế thấp kém, liền trở thành cái gai trong mắt chúng phi tần, lại có vẻ giống với quả hồng mềm dễ nắn bóp.
Lệ quý nhân thức dậy có điểm chán nản, đêm qua hầu hạ Hoàng thượng, ngủ không đủ giấc, sáng nay thức dậy vô cùng mệt mỏi. Lệ quý nhân nhìn khuôn mặt tái nhợt của mình trong gương, vươn tay vỗ vỗ vài cái, xốc lên tinh thần, nàng ta biết, nàng vừa ra khỏi Lệ Y điện liền phải đối mặt với mũi dao của các phi tần, nếu nàng không mạnh mẽ, liền bị các nàng ức hiếp đến không ra hình ra dáng.
Lệ quý nhân biết hôm nay các phi tần sẽ thừa dịp để chỉnh nàng, nên mọi sự hết sức cẩn thận, nhưng cung quy nàng cũng không hiểu rõ, tất cả đều nhờ đến hai đại nha hoàn bên cạnh, nhưng hai đại nha hoàn này đều không phải tâm phúc của nàng, cũng không biết là người của ai gài vào, nàng ta cũng có tâm đề phòng. Lệ quý nhân vì muốn tránh bị bắt bẻ, đã cố gắng đến đại điện từ sớm, sớm hơn rất nhiều so với ngày hôm qua, không ngờ nàng ta vừa bước chân vào cửa đã thấy mọi người đến đông đủ, Lưu Thục phi và Trần phi cũng đã ngồi trên ghế, chỉ còn thiếu mỗi Hoàng hậu trên chủ vị, nàng ta vừa đi vào, lập tức trở thành tâm điểm.
Lệ quý nhân trong lòng có điểm lo lắng, lần lượt hành lễ với những phi tần có phân vị cao hơn mình, các phi tần địa vị cao hơn không ít lời châm chọc, chỉ có hai lão nhân là Lưu Thục phi và Trần phi là cho nàng ta qua cửa dễ dàng, còn hành lễ với những người khác, đều không thiếu lời chọc ngoáy khinh thường. Nhưng cũng may, các nàng nói một hồi sẽ cho nàng ta đứng dậy ngay, nàng ta bị dày vò ngày hôm qua, quả thực đứng lâu không nổi.
Đến lúc hành lễ với Trương tiệp dư, Lệ quý nhân nhìn rõ thấy tia sáng lóe lên trong mắt nàng ta, trong lòng thầm kêu lớn một tiếng không ổn, nhưng tia sáng này lóe lên, rồi chỉ dừng lại như vậy. Lệ quý nhân thầm thở phào. Mà Trương tiệp dư thấy Lệ quý nhân nhẹ nhõm, lại nâng môi cười khẽ, nàng ta cũng không tốt bụng như vậy, chính là nàng ta đủ thông minh, hậu cung này còn ít nữ nhân sao, không thiếu những nữ nhân điêu ngoa không kiên nhẫn, nàng ta không cần ra tay, nếu cần thiết, chỉ cần vừa vặn đúng lúc châm thêm ít dầu vào lửa là được.
Lệ quý nhân hai chân đã như muốn nhũn ra, cuối cùng chỉ còn lại một vị Đoan tần, thì mọi chuyện lại không dễ dàng như vậy. Đoan tần là một trong số những người trước kia theo hầu Hoàng thượng từ khi Hoàng thượng còn là một Hoàng tử, từng sinh hạ một tiểu công chúa, nhưng đã chết yểu. Đoan tần này không tính là kiêu ngạo, nhưng chính là vô cùng không vừa mắt những người được sủng ái hơn nàng, chỉ cần địa vị thấp hơn nàng ta, nàng ta đều lấy cớ giáo huấn một trận, mà Lệ quý nhân, đương nhiên cũng không nằm trong vòng ngoại lệ.
Lệ quý nhân hành lễ với Đoan tần đúng lúc Đoan tần đang nói chuyện với một phi tần bên cạnh, liền làm bộ không để ý, nói chuyện hồi lâu mới quay ra nhìn Lệ quý nhân, lúc này mới làm ra vẻ vừa mới nhìn thấy nàng ta thì Lệ quý nhân cũng đã đứng được một lúc rồi.
Đoan tần cầm khăn tay che bên khóe môi, ánh mắt đầy bất ngờ nói:
- A, là Lệ quý nhân muội muội đây sao? Hôm nay muội muội tới thật sớm, không biết là ý gì nha?
Đoan tần được biệt cường điệu chữ “sớm”. Đại ý là nói Lệ quý nhân được sủng sinh kiêu, lại muốn thị uy với người khác nên sáng hôm nay mới tới muộn. Chính là cũng không hoàn toàn tại Lệ quý nhân, mà các phi tần gần như đồng lòng đều tới sớm hơn mọi ngày, chính là tìm cớ để giày vò Lệ quý nhân này một phen.
Lệ quý nhân vẫn duy trì tư thế nửa đứng nửa quỳ, khó khăn nói:
- Là muội muội thất trách nên tới muộn.
Đoan tần làm bộ đã hiểu, ngươi không cần giải thích vẩy vẩy tay:
- Phải phải, tỷ tỷ hiểu rồi, hẳn là muội muội bận rộn tu sửa nhan sắc, còn đặc biệt mang một cái vòng ngọc đẹp đẽ thế kia.
Dừng một chút, Đoan tần làm bộ dáng hoảng hốt nói:
- Ôi, cái vòng ngọc này, muội mới là quý nhân, phân vị làm sao được đeo nha.
Lệ quý nhân có điểm hoảng hốt nâng đầu. Vòng tay lúc nãy ở trong tay áo nên các phi tần khác không chú ý, giờ nghe Đoan tần nói vậy, đặc biệt liếc nhìn qua một phen, quả thật như vậy, vòng ngọc kia phải là phân vị tần mới được phép đeo, Lệ Tâm Như mới là quý nhân, đeo đồ trang sức vượt cấp như vậy là phạm vào cung quy.
Trong đại điện một mảnh khói súng, thái giám ở bên ngoài cao giọng:
- Hoàng hậu nương nương giá lâm.
Lệ quý nhân xem như được tạm thời giải thoát, Đoan tần kín đáo liếc Lệ quý nhân một cái, cười khẽ.
Chúng phi tần đứng dậy hành lễ thỉnh an với Hoàng hậu. Hoàng hậu luôn mang bộ dáng hiền thê mẫu mực, dịu dàng đoan trang, nhìn thấy chúng tỷ muội thì mỉm cười nhẹ nhàng, nói vài lời khách sáo liền miễn lễ. Hoàng hậu ngồi xuống chủ vị, đảo mắt liếc một vòng khắp đại điện, theo cung quy, đúng ra những lần thỉnh an như thế này, phi tần cấp bậc thấp không được phép tham gia, nếu không đại điện nào có thể chứa cho nổi, nhưng Hoàng thượng mới đăng cơ, phi tần ít ỏi, luật lệ kia vẫn chưa thực hiện. Mà Hoàng hậu, hiện tại rất vừa lòng với việc đó, chúng phi tần ấy à, tốt nhất là ra khỏi cung của mình càng nhiều càng tốt, muốn hãm hại hay gây khó dễ mới càng dễ dàng. Tựa như Lệ quý nhân kia, đang bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, cũng không cần Hoàng hậu ra tay, nàng chỉ cần tiếp tục giả bộ hiền huệ là được.
Hoàng hậu từ ngoài điện tiến vào, vẫn nghe được Đoan tần gây khó dễ Lệ quý nhân, liền ôm tâm trạng xem kịch vui, nhàn nhã ngồi trên chủ vị, ánh mắt hơi lóe lên. Đảo mắt, Hoàng hậu lại mỉm cười đoan trang nhã nhặn, hướng về phía Lệ quý nhân nói ra một câu như thế này:
- Hôm nay tỷ muội chúng ta vẫn là nên chúc mừng Lệ quý nhân muội muội phải không.
Trong cung còn chưa xuất hiện tiền lệ một tỷ muội nào mới được thị tẩm qua đêm liền thăng phân vị nhiều như vậy đâu. Tỷ đã sai người đem quà chúc mừng tới Lệ Y điện của muội rồi, nhưng tỷ vẫn muốn thưởng thêm.
Dừng một chút, Hoàng hậu hơi quay đầu nhìn đại nha hoàn phía sau, đại nha hoàn hiển nhiên đã có chuẩn bị trước, bưng lên một cái khay, trên đó có một đôi khuyên tai ngọc hình giọt nước, đơn giản mà thanh tao, mà đôi khuyên tai này, rất xứng với chữ “Lệ” trong tên của Lệ quý nhân, Hoàng hậu châm ngòi đốt lửa cũng rất có dụng ý. Hoàng hậu lại quay ra nhìn Lệ quý nhân, mỉm cười khẽ khàng:
- Tỷ tỷ vừa nhìn thấy đôi khuyên tai này, liền nghĩ ngay tới Lệ quý nhân muội muội, quả thực rất xứng với muội. Muội muội mau nhận đi.
Hoàng hậu vừa dứt lời, đại nha hoàn đã thuận lý thành chương bưng khay tới trước mặt Lệ quý nhân, duy trì trạng thái khom người, nâng cao khay. Lệ quý nhân trong lòng hốt hoảng thành một đoàn, nhưng biết Hoàng hậu trước mặt nhiều người như vậy tặng quà cho mình, không nhận là không thể nào, đành miễn cưỡng cười một tiếng, nhận lấy đôi khuyên tai bằng ngọc kia, đưa cho nha hoàn phía sau mình cất kỹ, lại hướng về phía Hoàng hậu miễn cưỡng cười lần nữa:
- Đa tạ tỷ tỷ, muội rất thích.
- Thích là tốt rồi.
Mà Thục phi ngồi bên cạnh Hoàng hậu, sóng mắt hơi chuyển, Hoàng hậu sẽ không ngang nhiên hãm hại người, hơn nữa, đôi khuyên tai bằng ngọc kia đối với Hoàng hậu cũng không có gì đáng ra, mục đích của Hoàng hậu, chỉ là muốn gợi thêm chút oán hận mà thôi. Giác quan của phụ nữ thật nhạy cảm, không chỉ riêng nàng phát hiện ra Lệ quý nhân đối với Hoàng thượng có điểm đặc biệt, mà dường như Hoàng hậu cũng lờ mờ nhận ra điều đó.
Đoan tần ở một bên thấy thời cơ thích hợp đã tới, hơi nhéo khăn tay trong tay, lại mỉm cười duyên dáng nhìn Lệ quý nhân, khuôn mặt vô cùng bình tĩnh dịu dàng, lại có điểm ngây thơ thanh thuần:
- Lệ muội muội, Hoàng hậu nương nương ban thưởng khuyên tai ngọc cho muội, khiến tỷ thật ngưỡng mộ nha, lại rất xứng với muội, muội đeo lên chắc chắn là rất đẹp. Hơn nữa muội muội dung nhan của muội cũng đã xinh đẹp rồi, đeo lên chắc chắn càng xinh đẹp hơn nữa. Chỉ có điều…
Đoan tần thả chậm giọng nói, dường như đặc biệt nhấn mạnh ý sau:
- Chỉ có điều muội dù có muốn mình xinh đẹp hơn nữa, cũng không thể dùng vòng ngọc vượt với phẩm cấp, muội không biết cung quy hay sao?
Lệ quý nhân trong lòng rối rắm thành một đoàn, nàng ta vốn không hề biết cung quy, cũng chẳng biết theo phẩm vị nào thì được phân lệ như thế nào, thấy phân lệ đến Lệ Y điện như thế nào liền nhận. Việc kiểm tra vốn giao cho đại nha hoàn bên người, chẳng lẽ… Lệ quý nhân âm thầm nhíu mày, cũng phải, nha hoàn trong điện đều không phải người của nàng, phi tần khác gài vào vô cùng dễ dàng, nhìn tình hình này, hơn phân nửa là nàng ta bị hãm hại. Tuy vậy hiện tại nàng ta cũng không biết nên đáp lại thế nào, chỉ có thể cười gượng ứng phó:
- Là muội muội không đúng, không hiểu rõ cung quy, may nhờ có tỷ tỷ nhắc nhở.
Ngoài cách thừa nhận, hiện tại nàng ta không biết nên đáp lại thế nào, dù sao vật chứng sẵn có, vòng tay nàng ta vẫn còn đeo trên tay, bây giờ muốn nói như thế nào cũng không được. Các phi tần khác thấy nàng đã thừa nhận, liền bồi thêm không ít lời châm chọc đầy ẩn ý. Mà Hoàng hậu ngồi trên cao nhìn hết một màn này, vẫn không lên tiếng, đợi chúng phi tần đã mắng một hồi lâu, Hoàng hậu mới bày ra bộ dáng đoan trang nhã nhặn như trước:
- Lệ muội muội là lần đầu vi phạm, liền phạt muội muội chép lại một bản cung quy được không?
Hình phạt này đối với chúng phi tần hậu cung có thể nói là tương đối nhẹ nhàng, Đoan tần hơi cắn răng, âm thầm hậm hực, nhưng nàng ta cũng biết, tội trạng của Lệ quý nhân còn chưa đủ để bị phạt nặng hơn như cấm túc, thu thẻ bài. Chỉ có Hoàng hậu và Thục phi biết, hình phạt này, đối với Lệ quý nhân, lại xem như cực hình, Hoàng hậu là vì có nội gián, mà Thục phi, là vì biết rõ về người xuyên không.
Buổi sáng thỉnh an cứ như vậy kết thúc. Khi Thục phi rời khỏi Chiêu Dương cung, vẫn thấy Lệ quý nhân len lén nhìn mình, xem ra còn chưa hoàn toàn từ bỏ hy vọng. Thục phi giả vờ không biết nàng nhìn lén mình, thu lại ánh mắt, một đường trở về Khương Lạc cung.
Thục phi nàng ở trong cung cũng lâu, nhân mạch không ít, so ra không hề kém Hoàng hậu, đương nhiên nàng cũng có nhân mạch trong Lệ Y điện, mà còn là nha hoàn hầu hạ ở chính phòng.
Lưu Lạc Bình nằm trên tràng kỷ, tay nâng sách, Hoàng Ly ở bên cạnh thuật lại lời nói của nha hoàn nội gián trong Lệ Y điện. Nghe thấy Hoàng Ly nói đến phản ứng của Lệ quý nhân sau khi được lâm hạnh, cũng không ngạc nhiên, chưa nói đến nàng ta có tư tưởng hiện đại, thường thì chỉ trao lần đầu tiên cho người mình yêu, nàng ta còn có ám ảnh tâm lý với lần bị Thẩm thiếu cưỡng đoạt. Nhưng nữ nhân ấy mà, càng chống đối càng khơi gợi lên dục vọng của nam nhân, hy vọng, Hoàng thượng không vì không có được, lại nảy sinh ham muốn chiếm giữ. Như vậy, rất nguy hiểm.
Lưu Lạc Bình nghe Hoàng Ly bẩm báo xong, liền gọi một tiếng:
- Tố Ngưng.
Tố Ngưng ở bên cạnh đáp lời:
- Có nô tỳ, nương nương có gì sai bảo?
Lưu Lạc Bình gác sách, chậm rãi nói:
- Đi chọn lựa ít trang sức đưa tới Lệ Y điện làm quà mừng.
Tố Ngưng hơi nhún người “vâng” một tiếng rồi rời khỏi đi làm việc được giao. Lưu Lạc Bình có hai nha hoàn Tố Ngưng và Hoàng Ly này thật sự rất tốt, khiến nàng vô cùng hài lòng, bồi dưỡng thời gian dài, rất nhiều chuyện không cần nàng đích thân nhúng tay, nhàn nhã đi không ít.
Tối hôm đó, Hoàng thượng tiếp tục điểm bài của Lệ quý nhân. Hậu cung dậy sóng.
Lệ quý nhân thức dậy có điểm chán nản, đêm qua hầu hạ Hoàng thượng, ngủ không đủ giấc, sáng nay thức dậy vô cùng mệt mỏi. Lệ quý nhân nhìn khuôn mặt tái nhợt của mình trong gương, vươn tay vỗ vỗ vài cái, xốc lên tinh thần, nàng ta biết, nàng vừa ra khỏi Lệ Y điện liền phải đối mặt với mũi dao của các phi tần, nếu nàng không mạnh mẽ, liền bị các nàng ức hiếp đến không ra hình ra dáng.
Lệ quý nhân biết hôm nay các phi tần sẽ thừa dịp để chỉnh nàng, nên mọi sự hết sức cẩn thận, nhưng cung quy nàng cũng không hiểu rõ, tất cả đều nhờ đến hai đại nha hoàn bên cạnh, nhưng hai đại nha hoàn này đều không phải tâm phúc của nàng, cũng không biết là người của ai gài vào, nàng ta cũng có tâm đề phòng. Lệ quý nhân vì muốn tránh bị bắt bẻ, đã cố gắng đến đại điện từ sớm, sớm hơn rất nhiều so với ngày hôm qua, không ngờ nàng ta vừa bước chân vào cửa đã thấy mọi người đến đông đủ, Lưu Thục phi và Trần phi cũng đã ngồi trên ghế, chỉ còn thiếu mỗi Hoàng hậu trên chủ vị, nàng ta vừa đi vào, lập tức trở thành tâm điểm.
Lệ quý nhân trong lòng có điểm lo lắng, lần lượt hành lễ với những phi tần có phân vị cao hơn mình, các phi tần địa vị cao hơn không ít lời châm chọc, chỉ có hai lão nhân là Lưu Thục phi và Trần phi là cho nàng ta qua cửa dễ dàng, còn hành lễ với những người khác, đều không thiếu lời chọc ngoáy khinh thường. Nhưng cũng may, các nàng nói một hồi sẽ cho nàng ta đứng dậy ngay, nàng ta bị dày vò ngày hôm qua, quả thực đứng lâu không nổi.
Đến lúc hành lễ với Trương tiệp dư, Lệ quý nhân nhìn rõ thấy tia sáng lóe lên trong mắt nàng ta, trong lòng thầm kêu lớn một tiếng không ổn, nhưng tia sáng này lóe lên, rồi chỉ dừng lại như vậy. Lệ quý nhân thầm thở phào. Mà Trương tiệp dư thấy Lệ quý nhân nhẹ nhõm, lại nâng môi cười khẽ, nàng ta cũng không tốt bụng như vậy, chính là nàng ta đủ thông minh, hậu cung này còn ít nữ nhân sao, không thiếu những nữ nhân điêu ngoa không kiên nhẫn, nàng ta không cần ra tay, nếu cần thiết, chỉ cần vừa vặn đúng lúc châm thêm ít dầu vào lửa là được.
Lệ quý nhân hai chân đã như muốn nhũn ra, cuối cùng chỉ còn lại một vị Đoan tần, thì mọi chuyện lại không dễ dàng như vậy. Đoan tần là một trong số những người trước kia theo hầu Hoàng thượng từ khi Hoàng thượng còn là một Hoàng tử, từng sinh hạ một tiểu công chúa, nhưng đã chết yểu. Đoan tần này không tính là kiêu ngạo, nhưng chính là vô cùng không vừa mắt những người được sủng ái hơn nàng, chỉ cần địa vị thấp hơn nàng ta, nàng ta đều lấy cớ giáo huấn một trận, mà Lệ quý nhân, đương nhiên cũng không nằm trong vòng ngoại lệ.
Lệ quý nhân hành lễ với Đoan tần đúng lúc Đoan tần đang nói chuyện với một phi tần bên cạnh, liền làm bộ không để ý, nói chuyện hồi lâu mới quay ra nhìn Lệ quý nhân, lúc này mới làm ra vẻ vừa mới nhìn thấy nàng ta thì Lệ quý nhân cũng đã đứng được một lúc rồi.
Đoan tần cầm khăn tay che bên khóe môi, ánh mắt đầy bất ngờ nói:
- A, là Lệ quý nhân muội muội đây sao? Hôm nay muội muội tới thật sớm, không biết là ý gì nha?
Đoan tần được biệt cường điệu chữ “sớm”. Đại ý là nói Lệ quý nhân được sủng sinh kiêu, lại muốn thị uy với người khác nên sáng hôm nay mới tới muộn. Chính là cũng không hoàn toàn tại Lệ quý nhân, mà các phi tần gần như đồng lòng đều tới sớm hơn mọi ngày, chính là tìm cớ để giày vò Lệ quý nhân này một phen.
Lệ quý nhân vẫn duy trì tư thế nửa đứng nửa quỳ, khó khăn nói:
- Là muội muội thất trách nên tới muộn.
Đoan tần làm bộ đã hiểu, ngươi không cần giải thích vẩy vẩy tay:
- Phải phải, tỷ tỷ hiểu rồi, hẳn là muội muội bận rộn tu sửa nhan sắc, còn đặc biệt mang một cái vòng ngọc đẹp đẽ thế kia.
Dừng một chút, Đoan tần làm bộ dáng hoảng hốt nói:
- Ôi, cái vòng ngọc này, muội mới là quý nhân, phân vị làm sao được đeo nha.
Lệ quý nhân có điểm hoảng hốt nâng đầu. Vòng tay lúc nãy ở trong tay áo nên các phi tần khác không chú ý, giờ nghe Đoan tần nói vậy, đặc biệt liếc nhìn qua một phen, quả thật như vậy, vòng ngọc kia phải là phân vị tần mới được phép đeo, Lệ Tâm Như mới là quý nhân, đeo đồ trang sức vượt cấp như vậy là phạm vào cung quy.
Trong đại điện một mảnh khói súng, thái giám ở bên ngoài cao giọng:
- Hoàng hậu nương nương giá lâm.
Lệ quý nhân xem như được tạm thời giải thoát, Đoan tần kín đáo liếc Lệ quý nhân một cái, cười khẽ.
Chúng phi tần đứng dậy hành lễ thỉnh an với Hoàng hậu. Hoàng hậu luôn mang bộ dáng hiền thê mẫu mực, dịu dàng đoan trang, nhìn thấy chúng tỷ muội thì mỉm cười nhẹ nhàng, nói vài lời khách sáo liền miễn lễ. Hoàng hậu ngồi xuống chủ vị, đảo mắt liếc một vòng khắp đại điện, theo cung quy, đúng ra những lần thỉnh an như thế này, phi tần cấp bậc thấp không được phép tham gia, nếu không đại điện nào có thể chứa cho nổi, nhưng Hoàng thượng mới đăng cơ, phi tần ít ỏi, luật lệ kia vẫn chưa thực hiện. Mà Hoàng hậu, hiện tại rất vừa lòng với việc đó, chúng phi tần ấy à, tốt nhất là ra khỏi cung của mình càng nhiều càng tốt, muốn hãm hại hay gây khó dễ mới càng dễ dàng. Tựa như Lệ quý nhân kia, đang bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, cũng không cần Hoàng hậu ra tay, nàng chỉ cần tiếp tục giả bộ hiền huệ là được.
Hoàng hậu từ ngoài điện tiến vào, vẫn nghe được Đoan tần gây khó dễ Lệ quý nhân, liền ôm tâm trạng xem kịch vui, nhàn nhã ngồi trên chủ vị, ánh mắt hơi lóe lên. Đảo mắt, Hoàng hậu lại mỉm cười đoan trang nhã nhặn, hướng về phía Lệ quý nhân nói ra một câu như thế này:
- Hôm nay tỷ muội chúng ta vẫn là nên chúc mừng Lệ quý nhân muội muội phải không.
Trong cung còn chưa xuất hiện tiền lệ một tỷ muội nào mới được thị tẩm qua đêm liền thăng phân vị nhiều như vậy đâu. Tỷ đã sai người đem quà chúc mừng tới Lệ Y điện của muội rồi, nhưng tỷ vẫn muốn thưởng thêm.
Dừng một chút, Hoàng hậu hơi quay đầu nhìn đại nha hoàn phía sau, đại nha hoàn hiển nhiên đã có chuẩn bị trước, bưng lên một cái khay, trên đó có một đôi khuyên tai ngọc hình giọt nước, đơn giản mà thanh tao, mà đôi khuyên tai này, rất xứng với chữ “Lệ” trong tên của Lệ quý nhân, Hoàng hậu châm ngòi đốt lửa cũng rất có dụng ý. Hoàng hậu lại quay ra nhìn Lệ quý nhân, mỉm cười khẽ khàng:
- Tỷ tỷ vừa nhìn thấy đôi khuyên tai này, liền nghĩ ngay tới Lệ quý nhân muội muội, quả thực rất xứng với muội. Muội muội mau nhận đi.
Hoàng hậu vừa dứt lời, đại nha hoàn đã thuận lý thành chương bưng khay tới trước mặt Lệ quý nhân, duy trì trạng thái khom người, nâng cao khay. Lệ quý nhân trong lòng hốt hoảng thành một đoàn, nhưng biết Hoàng hậu trước mặt nhiều người như vậy tặng quà cho mình, không nhận là không thể nào, đành miễn cưỡng cười một tiếng, nhận lấy đôi khuyên tai bằng ngọc kia, đưa cho nha hoàn phía sau mình cất kỹ, lại hướng về phía Hoàng hậu miễn cưỡng cười lần nữa:
- Đa tạ tỷ tỷ, muội rất thích.
- Thích là tốt rồi.
Mà Thục phi ngồi bên cạnh Hoàng hậu, sóng mắt hơi chuyển, Hoàng hậu sẽ không ngang nhiên hãm hại người, hơn nữa, đôi khuyên tai bằng ngọc kia đối với Hoàng hậu cũng không có gì đáng ra, mục đích của Hoàng hậu, chỉ là muốn gợi thêm chút oán hận mà thôi. Giác quan của phụ nữ thật nhạy cảm, không chỉ riêng nàng phát hiện ra Lệ quý nhân đối với Hoàng thượng có điểm đặc biệt, mà dường như Hoàng hậu cũng lờ mờ nhận ra điều đó.
Đoan tần ở một bên thấy thời cơ thích hợp đã tới, hơi nhéo khăn tay trong tay, lại mỉm cười duyên dáng nhìn Lệ quý nhân, khuôn mặt vô cùng bình tĩnh dịu dàng, lại có điểm ngây thơ thanh thuần:
- Lệ muội muội, Hoàng hậu nương nương ban thưởng khuyên tai ngọc cho muội, khiến tỷ thật ngưỡng mộ nha, lại rất xứng với muội, muội đeo lên chắc chắn là rất đẹp. Hơn nữa muội muội dung nhan của muội cũng đã xinh đẹp rồi, đeo lên chắc chắn càng xinh đẹp hơn nữa. Chỉ có điều…
Đoan tần thả chậm giọng nói, dường như đặc biệt nhấn mạnh ý sau:
- Chỉ có điều muội dù có muốn mình xinh đẹp hơn nữa, cũng không thể dùng vòng ngọc vượt với phẩm cấp, muội không biết cung quy hay sao?
Lệ quý nhân trong lòng rối rắm thành một đoàn, nàng ta vốn không hề biết cung quy, cũng chẳng biết theo phẩm vị nào thì được phân lệ như thế nào, thấy phân lệ đến Lệ Y điện như thế nào liền nhận. Việc kiểm tra vốn giao cho đại nha hoàn bên người, chẳng lẽ… Lệ quý nhân âm thầm nhíu mày, cũng phải, nha hoàn trong điện đều không phải người của nàng, phi tần khác gài vào vô cùng dễ dàng, nhìn tình hình này, hơn phân nửa là nàng ta bị hãm hại. Tuy vậy hiện tại nàng ta cũng không biết nên đáp lại thế nào, chỉ có thể cười gượng ứng phó:
- Là muội muội không đúng, không hiểu rõ cung quy, may nhờ có tỷ tỷ nhắc nhở.
Ngoài cách thừa nhận, hiện tại nàng ta không biết nên đáp lại thế nào, dù sao vật chứng sẵn có, vòng tay nàng ta vẫn còn đeo trên tay, bây giờ muốn nói như thế nào cũng không được. Các phi tần khác thấy nàng đã thừa nhận, liền bồi thêm không ít lời châm chọc đầy ẩn ý. Mà Hoàng hậu ngồi trên cao nhìn hết một màn này, vẫn không lên tiếng, đợi chúng phi tần đã mắng một hồi lâu, Hoàng hậu mới bày ra bộ dáng đoan trang nhã nhặn như trước:
- Lệ muội muội là lần đầu vi phạm, liền phạt muội muội chép lại một bản cung quy được không?
Hình phạt này đối với chúng phi tần hậu cung có thể nói là tương đối nhẹ nhàng, Đoan tần hơi cắn răng, âm thầm hậm hực, nhưng nàng ta cũng biết, tội trạng của Lệ quý nhân còn chưa đủ để bị phạt nặng hơn như cấm túc, thu thẻ bài. Chỉ có Hoàng hậu và Thục phi biết, hình phạt này, đối với Lệ quý nhân, lại xem như cực hình, Hoàng hậu là vì có nội gián, mà Thục phi, là vì biết rõ về người xuyên không.
Buổi sáng thỉnh an cứ như vậy kết thúc. Khi Thục phi rời khỏi Chiêu Dương cung, vẫn thấy Lệ quý nhân len lén nhìn mình, xem ra còn chưa hoàn toàn từ bỏ hy vọng. Thục phi giả vờ không biết nàng nhìn lén mình, thu lại ánh mắt, một đường trở về Khương Lạc cung.
Thục phi nàng ở trong cung cũng lâu, nhân mạch không ít, so ra không hề kém Hoàng hậu, đương nhiên nàng cũng có nhân mạch trong Lệ Y điện, mà còn là nha hoàn hầu hạ ở chính phòng.
Lưu Lạc Bình nằm trên tràng kỷ, tay nâng sách, Hoàng Ly ở bên cạnh thuật lại lời nói của nha hoàn nội gián trong Lệ Y điện. Nghe thấy Hoàng Ly nói đến phản ứng của Lệ quý nhân sau khi được lâm hạnh, cũng không ngạc nhiên, chưa nói đến nàng ta có tư tưởng hiện đại, thường thì chỉ trao lần đầu tiên cho người mình yêu, nàng ta còn có ám ảnh tâm lý với lần bị Thẩm thiếu cưỡng đoạt. Nhưng nữ nhân ấy mà, càng chống đối càng khơi gợi lên dục vọng của nam nhân, hy vọng, Hoàng thượng không vì không có được, lại nảy sinh ham muốn chiếm giữ. Như vậy, rất nguy hiểm.
Lưu Lạc Bình nghe Hoàng Ly bẩm báo xong, liền gọi một tiếng:
- Tố Ngưng.
Tố Ngưng ở bên cạnh đáp lời:
- Có nô tỳ, nương nương có gì sai bảo?
Lưu Lạc Bình gác sách, chậm rãi nói:
- Đi chọn lựa ít trang sức đưa tới Lệ Y điện làm quà mừng.
Tố Ngưng hơi nhún người “vâng” một tiếng rồi rời khỏi đi làm việc được giao. Lưu Lạc Bình có hai nha hoàn Tố Ngưng và Hoàng Ly này thật sự rất tốt, khiến nàng vô cùng hài lòng, bồi dưỡng thời gian dài, rất nhiều chuyện không cần nàng đích thân nhúng tay, nhàn nhã đi không ít.
Tối hôm đó, Hoàng thượng tiếp tục điểm bài của Lệ quý nhân. Hậu cung dậy sóng.
/55
|