Kiều Minh Minh mặc một chiếc váy dáng suông màu vàng, trên mặt chỉ trang điểm rất nhẹ nhàng, chân đi một đôi giải bệt bằng vải. Cô đứng trên sân khấu, cầm một chiếc micro vừa đi lại giữa sân khấu vừa nói " trên thế giới, mỗi ngày có thêm rất nhiều người mắc bệnh ung thư, và tôi cũng đã từng là một trong số đó " cô dừng lại một chút rồi nói tiếp " hơn tám năm trước, lúc đó tôi còn là một cô bé hoạt bát, bỗng một ngày tôi nhận được thông báo bản thân mắc căn bệnh ung thư cổ tử cung và có khả năng mất đi quyền làm mẹ, cả thế giới dường như sụp đổ trước mắt tôi " nói tới đây cổ họng cô nghẹn lại.
Tô Văn Vũ ngồi ở phía dưới nhìn cô, trái tim như bị bóp chặt
Trần Mỹ Kiều ngồi bên cạnh Tô Gia Kỳ hốc mắt đã đỏ lên, anh nhìn thấy, đưa tay lên nắm lấy tay cô mỉm cười an ủi
Tiếng nói nhẹ nhàng lại truyền qua micro vang lên " lúc đó tôi đã lựa chọn từ bỏ tất cả, từ bỏ ước mơ cùng tình yêu cô tôi để sang singapore, tám năm ở xứ lạ quê người chữa bệnh, tôi từng cô đơn, cũng từng tuyệt vọng, nhưng tôi nghĩ bản thân không thể thất bại, phải chiến đấu tới cùng " cô hít vào một hơi rồi nói tiếp " có lẽ ông trời cảm động trước sự cố gắng của tôi, ban cho tôi chút may mắn, thời gian trước tôi được thông báo đã khỏe hẳn, hơn nữa bây giờ tôi còn có bảo bảo " cô mỉm cười hạnh phúc, đưa tay sờ lên bụng mình "
Cô ngước mặt lên tiếp tục hướng về phía micro " Cho nên tôi viết cuốn tự truyện này, kể về những quá trình bản thân đã trải qua với một hy vọng sẽ giúp ích một chút cho những người giống như tôi, sẽ mang lại chút động lực cho họ, tôi mong họ có thể kiên cường lên, các bạn hãy cố gắng hết sức vượt qua biên giới địa ngục sẽ bước chân tới liên đường " cô mỉm cười, một giọt nước mắt lăn xuống
Toàn bộ khán đài vang lên tiếng vỗ tay như sấm, một số người ngồi phía dưới không kìm được đã bật khóc.
Tô Gia Kỳ mỉm cười hạnh phúc nhìn cô, anh đứng dậy, nhấc chân bước lên sân khấu ôm lấy cô vào lòng, trân trọng đặt một nụ hôn lên trán cô, sau đó nhìn thẳng vào mắt cô nói " cảm ơn em, cô gái kiên cường của anh "
Tiếng vỗ tay một lần nữa vang lên
Kiều Minh Minh mỉm cười nhìn anh, sau đó quay lại về phía dưới khán đài " sau đây tôi xin được nhường lại sân khấu cho một cô gái, cô ấy cũng giống như tôi, có điều muốn truyền đạt, nhưng là với người đàn ông của cô ấy " cô nhìn về phía Trần Mỹ Kiều mỉm cười rạng rỡ
Trong lúc mọi người đang kinh ngạc tò mò, thì Trần Mỹ Kiều đã đứng dậy bước lên sân khấu, nhận lấy micro từ tay Kiều Minh Minh, mỉm cười nói một câu " cảm ơn " với cô ấy
Tô Văn Vũ cũng hơi khó hiểu, nhưng không biểu hiện gì, anh đỡ Kiều Minh Minh đi xuống phía dưới
Tô Gia Kỳ đang ngạc nhiên ngồi trên ghế, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng nghĩ lại lời nói của Kiều Minh Minh anh có chút hồi hộp có chút chờ mong
Trần Mỹ Kiều đứng trên sân khấu, cô mặc một chiếc đầm đỏ, đứng dưới ánh đèn toả sáng như một đoá hoa hồng
Cô nhẹ giọng cất lên như đang kể một câu chuyện xưa " tôi và anh ấy gặp nhau vào sáu năm trước, nhưng sau đó biến cố lớn nhất trong cuộc đời tôi xảy ra, tôi vì đau khổ lựa chọn rời khỏi đây mà không biết rằng có một người đang lật tung khắp nơi để tìm tôi, lúc nghe được chuyện này tôi liền nghĩ, nếu như tôi không rời đi thì bây giờ chúng tôi sẽ như thế nào, nhưng số phận đã sắp đặt, chúng ta không thể thay đổi " cô dừng lại nghỉ một chút rồi nói tiếp
" nhưng tôi cảm thấy may mắn vì sáu năm sau trở lại, số phận sắp đặt cho chúng tôi một lần nữa gặp lại nhau, người đàn ông này đã vì tôi làm rất nhiều điều nhưng tôi chưa từng, vì vậy hôm nay, tôi muốn vì anh làm một điều. Đó chính là hướng về mọi người, hướng về toàn thế giới nói với anh ấy "
Cô dừng lại, liếc mắt nhìn thẳng về phía anh, vì có chút căng thẳng nên thân thể run lên, cô hít vào một hơi trấn định, cất tiếng " Tô Gia Kỳ, em yêu anh
Tô Gia Kỳ đứng hình, chưa kịp phản ứng thì đã thấy cô bước xuống sân khấu đi về phía mình, đứng trước mặt anh, nhấc váy quỳ một chân xuống, từ đâu móc ra một chiếc hộp nhung, cô đưa tay mở hộp liền hiện ra một chiếc nhẫn dành cho nam, hướng anh nói " anh có đồng ý ghi tên em lên hộ khẩu nhà anh hay không? "
/64
|