Khu biệt thự Tô gia
' bụp bụp ' cánh cửa đáng thương bị một cánh tay mũm mĩm đấm mạnh, Hạ Vũ đứng trước cửa phòng Tô Gia Bảo gọi " Anh trai lớn, mở cửa cho em a! "
' bụp bụp ' ' bụp bụp ' thân thể nhỏ đứng trước cửa vẫn không ngừng nện vào cánh cửa những quả đấm.
Tiếng động truyền đến khiến Tô Gia Bảo ngồi trong phòng làm bài tập cảm thấy có chút khó chịu, cậu bực bội đứng dậy đi ra mở cửa.
Nhận thấy cửa được mở ra, gương mặt tròn tròn phấn nộn của Hạ Vũ liền nở một nụ cười tươi rói, bàn tay nhỏ nắm chặt vở bài tập trong tay đưa lên khua loạn " Bài tập hôm nay khó quá, em không thể làm được, anh giúp em nhé "
Nhìn biểu cảm trên gương mặt cô bé trước mắt, không hiểu sao sự khó chịu trong lòng cậu liền biến mất, Tô Gia Bảo thất thần đứng nhìn chằm chằm lúm đồng tiền bên má của Hạ Vũ
Nhận thấy Tô Gia Bảo không lên tiếng, Hạ Vũ nghĩ rằng cậu đã đồng ý, không chần chừ, cô bé liền bước chân thoăn thoắt lách qua người cậu đi vào phòng.
Lúc này, Tô Gia Bảo mới bừng tỉnh, cậu còn chưa kịp phản ứng thì lại xuất hiện thêm một cái đầu nhỏ trước cửa phòng " Anh hai, còn có em nữa nè! " không đợi cậu lên tiếng, tiểu Lục Lạc học theo Hạ Vũ lách qua một bên bước vào phòng.
Tô Gia Bảo đen mặt nhìn hai đứa nhóc tự nhiên như ruồi đi tới ngồi ngay ngắn bên cạnh bàn học của mình, cậu chỉ biết lắc đầu thở dài, xem ra hôm nay phải làm gia sư cho bọn chúng rồi.
Tô Gia Bảo đi tới ngồi xuống, cụp mắt nhìn bài tập dành cho trẻ bốn tuổi, cậu bắt đầu giảng giải " Chữ này em phải biết thế này..., điền vào chỗ này..., như thế này..., có nghĩa là... "
Tô Gia Bảo vừa nói vừa cầm bút chỉ vào quyển vở, động tác ung dung như một thầy giáo thực thụ.
Hạ Vũ thích thú thốt lên " anh trai lớn, anh dạy thật dễ hiểu a! Hay là sau này mỗi ngày anh đều giảng bài cho tụi em, hắc hắc "
Cô bé vừa dứt lời, tiểu Lục Lạc liền phụ hoạ, ánh mắt sùng bái " Đúng a! Từ trước tới nay thành tích của anh hai đều đứng nhất trường, em thích nhất là được anh hai phụ đạo "
Bàn tay Tô Gia Bảo gõ nhẹ trên trán hai cô cậu một cái, nghiêm khắc nói " Anh không phải là thầy giáo của tụi em, hai đứa bớt ham chơi liền làm được bài tập thôi! "
Gương mặt Hạ Vũ buồn thiu sụp xuống, cô bé im lặng cúi đầu là nốt phần bài tập còn lại.
Biểu cảm này rơi vào mắt Tô Gia Bảo, đột nhiên cậu có cảm giác một chút áy náy, có phải là cậu quá nghiêm khắc rồi không, dù sao tụi nó vẫn còn rất nhỏ.
Ngày hôm sau...
Sau khi tan việc, Trần Mỹ Kiều lái xe đến một quán cafe gần công ty, tiệm cafe được trang trí theo phong cách thời kháng chiến, xung quanh bày biện những kỷ vật thu được ở chiến trường, chủ quán là một quân nhân về hưu.
Lúc này Trương Thanh Thanh vẫn chưa tới, cô chọn ngồi vào một góc yên tĩnh phía trong, gọi cho mình một ly capuchino
Hai tay cô nâng ly cafe, hớp một ngụm nhỏ, hương thơm cafe ngào ngạt ngập tràn trong cổ họng, nhớ tới lúc xưa cô từng cùng Trương Thanh Thanh ước hẹn sau khi trở thành nhà thiết kế nổi tiếng, nhất định sẽ cùng nhau thiết kế ra một tiệm cafe có kiến trúc thật đặc biệt làm kỷ niệm tình bạn giữa bọn họ. Năm đó cô cũng chưa từng nghĩ bọn họ sẽ có kết cục như hôm nay.
" Kiều Kiều " không biết từ lúc nào, Trương Thanh Thanh đã bước đến trước mặt cô lên tiếng gọi
Trần Mỹ Kiều bị tiếng nói làm bừng tỉnh, cô ngước mắt lên nhìn Trương Thanh Thanh, năm năm không gặp, gương mặt cô ta đã già đi trông thấy, có lẽ cuộc sống tù tội trải qua rất khổ sở đi, cô đứng dậy khách sáo chỉ về chiếc ghế phía đối diện " Cô ngồi đi! "
Trương Thanh Thanh gật đầu ngồi xuống chiếc ghế phía sau lưng mình.
' reng ... reng ' chuông điện thoại vang lên đoạt lấy sự chú ý của Tô Gia Kỳ, anh buông tài liệu trong tay xuống nghe máy " alo! "
" Ông chủ, bà chủ đang đi gặp Trương Thanh Thanh! " đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của tên vệ sĩ
Tô Gia Kỳ hoảng hốt giật bắn người đứng dậy, dồn dập ra lệnh " Các anh theo sát từng hành động của cô ta cho tôi, đồng thời gửi địa chỉ cho tôi ngay lập tức! "
" Vâng " tên vệ sĩ nhanh chóng trả lời rồi cúp điện thoại.
Ngay lập tức, điện thoại anh truyền đến tin nhắn địa chỉ, không hề chần chừ, Tô Gia Kỳ cầm lấy chìa khoá xe rời khỏi công ty.
" Kiều Kiều, đã lâu không gặp! " Trương Thanh Thanh ngồi xuống nhìn Trần Mỹ Kiều mỉm cười mở miệng
Nhìn cô ta như biến thành một người khác, trong lòng Trần Mỹ Kiều có chút nghi hoặc, không phải bộ dạng lúc hai người còn là bạn thân của nhau, cũng không phải vẻ mặt hung ác lúc hãm hại cô mà trong ánh mắt cô ta tĩnh lặng như nước, không một chút gợn sóng. Cô ngước mắt liếc nhìn cô ta lạnh nhạt hỏi thẳng " Thanh Thanh, cô tìm tôi rốt cuộc có việc gì? "
/64
|