Ở một góc khác của thành phố S
Tô Gia Kỳ ngồi trước bàn làm việc đăm chiêu suy nghĩ, sau lần gặp mặt tại bữa tiệc anh liền điều tra về sự việc xảy ra tại club ngày hôm đó. Đã mấy ngày trôi qua, bóng dáng cô vẫn luôn hiện ra trong đầu anh, hôm nay anh quyết định đi tìm cô. Tô Gia Kỳ cầm điện thoại lên bấm
" alo " đầu bên kia nghe máy
" Chú Sách, là cháu, phiền chú có thể gửi thông tin của Trần Mỹ Kiều cho cháu được không, cháu muốn tìm cô ấy hợp tác " Tô Gia Kỳ liền nói, có lẽ vì nói dối trên gương mặt anh hiện lên vẻ xấu hổ
" Cậu Tô, tôi rất lấy làm tiếc, Mỹ Kiều đã xin nghỉ việc, chắc gần 1 tiếng nữa cô ấy sẽ lên máy bay đi Anh quốc " Nguyễn Sách thở dài đáp
Tô Gia Kỳ nghe vậy không nói gì liền cúp điện thoại, bật dậy nhanh chóng cầm chìa khoá lên lấy xe đi sân bay.
Lúc này tại sân bay, Trần Mỹ Kiều ngồi trên hàng ghế chờ đại sảnh, thần sắc vẫn tiều tuỵ như vậy nhưng cô không còn khóc nữa, cô bắt đầu học cách chấp nhận sự thật. Phía bên ngoài cửa kính là thành phố cô được sinh ra và lớn lên, ngước mắt nhìn bầu trời " Tạm biệt, thành phố của tôi " một giọt nước mắt rơi xuống nền gạch.
Tiếng nhân viên vang lên thông báo chuyến bay từ thành phố S tới Anh quốc sắp cất cánh, Trần Mỹ Kiều cầm hộ chiếu lên bước vào phòng kiểm sát, bỏ lại sau lưng tất cả bi thương để bước tới cuộc sống mới, cô nhìn lên bầu trời một lần nữa nở nụ cười đầu tiên trong mấy ngày qua rồi bước lên máy bay.
Khoảnh khắc máy bay cất cánh, cô không hề biết rằng một sinh linh nhỏ bé đang dần được hình thành trong cơ thể mình.
Cô cũng không biết rằng ngay lúc này có một người đàn ông chạy khắp sân bay để tìm cô.
Đôi khi là như vậy, vô duyên đối diện bất tương phùng, bỏ lỡ một tích tắc đôi khi là bỏ lỡ một đời.
Nếu như, anh đi tìm cô sớm hơn, có lẽ kết cục sẽ không phải là như vậy... Nếu như, cô đi muộn hơn một lúc, có lẽ kết cục sẽ không phải như vậy. Hai người bỏ lỡ dịp may, lại thay đổi kết cục cả tương lai.
*********************************************
6 năm sau.....
" Rầm rầm" tiếng máy bay xẹt qua bầu trời, trên chuyến bay từ Anh quốc đến thành phố S, Việt Nam.
" Oa, quê hương của mẹ, ta tới đây " Bên trong sân bay, một cậu bé 5 tuổi phấn phấn nộm nộm trắng nõn , giang tay ôm bầu trời cảm khái nói. Ngũ quan nhỏ gọn, khuôn mặt nhỏ bé vừa non nớt đáng yêu, đặc biệt cậu có cặp mắt long lanh khiến người nhìn người thích, đầu đội mũ lưỡi trai, khoác áo da màu đen, sau lưng đeo một chiếc balo nhỏ rất có phong cách.
" Trần Gia Bảo, con đừng có chạy lung tung, bị bắt cóc mẹ không có tiền chuộc đâu nhé " Trần Mỹ Kiều vừa kéo vali vừa nói, cô ăn mặc có vẻ rất chín chắn, mái tóc cột thành đuôi ngựa, quần Jean, áo sơ mi, khuôn mặt thuần khiết năm xưa nay thêm vẻ thành thục hơn, cô không trang điểm rõ ràng lại có vẻ thoát tục, xinh đẹp tự nhiên.
" Mẹ! Thật không có lương tâm, mẹ chỉ nghĩ đến tiền thôi sao " Trần bảo bối liền bĩu môi, vuốt vuốt cằm " không phải là con được mẹ nhặt về từ bãi rác đấy chứ? "
" Con là do mẹ mang thai chín tháng mười ngày sinh ra đấy nhé, vì sinh con mà mẹ còn suýt nữa mất mạng, con mới không có lương tâm " Trần Mỹ Kiều phản bác
" Mẹ! Mẹ nói câu này hoài không thấy chán sao, con nghe đến lỗ tai muốn mang thai rồi " bảo bối nheo mắt tinh quái
Trần Mỹ Kiều nhìn một màn này chỉ biết cười trừ, cô quay ra nhìn thành phố quen thuộc đã rời xa sáu năm cảm khái nói " Ba mẹ, con trở về thăm hai người đây " giọng cô dần nghẹn ngào, vành mắt đỏ lên.
Hai người bọn họ sải bước ra khỏi sân bay đón xe về nhà.
Một chuyến bay khác vừa đáp xuống sân bay thành phố S
Tô Gia Kỳ trở về sau chuyến đi công tác Hàn Quốc. Lúc đi ra khỏi cửa kiểm soát, liền thấy một bóng lưng quen mắt đi bên cạnh một lớn một nhỏ, trong chốc lát chưa nghĩ ra đã nhìn thấy bóng lưng ấy ở đâu. Không tiếp tục suy nghĩ, anh liền bước về phía chiếc xe đã chờ sẵn ngoài cửa sân bay. Anh mở cửa bước vào, ngả lưng về phía sau nhắm mắt dưỡng thần.
" Anh hai, bây giờ về nhà hay công ty " Tô Văn Vũ ngồi ở ghế lái phía trước quay ra hỏi
" Về công ty " anh lạnh nhạt đáp
/64
|