Sao Khang Hi lại tới đây, ngày hôm qua Tứ a ca xin nghỉ bệnh, Khang Hi gia sau khi hạ triều, vốn là muốn đi thăm một chút, dù sao Sướng Xuân Viên cách Viên Minh Viên rất gần lại dễ đi. Mới ra lâm viên đã nhìn thấy Thập Tam Thập Tứ, vừa hỏi mới biết Thập Tam sớm đi qua, Tứ a ca cùng Sở Sở đi Hương Sơn ngắm lá phong, Khang Hi ngược lại vui vẻ, nhìn trời rất đẹp a! Thời tiết cuối thu như thế là lúc Hương Sơn đẹp nhất, mình biết Sở Sở nha đầu kia đặc biệt thích đi nơi xinh đẹp, mỉm cười nói:
“Đi, chúng ta cũng đi náo nhiệt, không thể để cho nha đầu kia tự tại, chúng ta cũng nhảy vào!”
Nói xong mang theo mọi người chạy tới Hương Sơn, lên trên được nửa đường còn gặp được Cửu a ca – đi Viên Minh Viên thăm không gặp, lúc này mới ở lưng chừng núi vô tình gặp gỡ. Tứ a ca thầm nghĩ: thật vất vả cùng Sở Sở đơn độc ra ngoài, vốn muốn mượn cơ hội đả động nha đầu kia, nhưng một đoàn người đông đúc như vậy ở giữa, làm Tứ a ca rất buồn bực. Thập Tam liếc thấy sắc mặt Tứ a ca đen kịt không khỏi thầm vui, lặng lẽ lại gần bên tai Tứ ca, nói:
“Tứ ca ngài còn buồn cái gì, nhìn bộ dạng hoàng a mã so với mười năm trước đối với nha đầu kia còn để tâm hơn, lúc này Sở Sở trở về đúng lúc a!”
Tứ a ca khẽ thở dài, nhỏ giọng nói:
“Có lúc ta thật sự cảm thấy làm a ca không bằng tiều phu vui vẻ, ít nhất đơn giản, ít nhất có thể cùng người mình yêu mến cầm tay đến già.”
Thập Tam lắc lắc đầu nói:
“Sở Sở rất là cố chấp, mười năm trước ngài tốn bao nhiêu tâm ý mới đả động nàng, không từ mà biệt, chính là ngài vì nàng ngăn cản nhát kéo kia đệ cảm thấy nàng cho dù nhớ tới chuyện mười năm trước, cũng không nhất định như thế nào.”
Tứ a ca nhìn Sở Sở trước mặt đang cười sáng loá một chút, thì thào nói:
“Thật ra thì ta tình nguyện nàng vĩnh viễn cũng không cần nhớ tới, cứ vẫn vui vẻ như vậy, ta liền thỏa mãn rồi.”
Hôm nay Sở Sở cao hứng vô cùng, đến xem rừng lá phong mỹ lệ như thế, còn có thể ở ngủ lại lâm viên Hoàng Gia chỗ này, bao nhiêu tạo hóa nha, không khỏi mặt mày hớn hở, cùng Khang Hi dọc theo đường đi vừa nói vừa cười tựa như chim nhỏ mới vừa bay ra lồng tre, nói nói cười cười không ngừng. Khang Hi cũng rất hăng hái nghe nàng nói, thỉnh thoảng nói lên mấy câu bình luận hoặc quan điểm của mình, một già một trẻ vui vẻ hòa thuận. Tiếng cười của Sở Sở vang vọng trên đường núi, làm đại thần và các a ca phía sau đều cảm thấy tâm tình thư sướng.
Vọng Tâm Trai tọa lạc tại cửa Bắc giữa sườn núi phía Tây, là một tòa đình viện hình thức Giang Nam, bên trong có hồ nước bán nguyệt. Hồ nước trong có thể thấy được đáy, bên trong nuôi rất nhiều cá chép, chợt cao chợt thấp du động rất là vui mắt. Dọc theo hồ nước ba mặt Đông, Nam, Bắc xây một hành lang hình bán nguyệt, liên tiếp ngay mặt ba gian thủy tạ chính là cái gọi là Vọng Tâm Trai.
Phía trên thủy tạ có bảng đề ba chữ to”Vọng Tâm Trai”, Khang Hi liếc Sở Sở một cái nói:
“Như thế nào, nha đầu có biết Vọng Tâm Trai sao?”
Sở Sở suy nghĩ một chút nói:
“Đại Tống Chu Hi “chu tử ngữ loại”có: ‘thánh nhân nói chuyện, mở miệng thấy tâm, cần phải không nói nửa đoạn, cất giấu nửa đoạn.’ đoán chừng là điển cố như vậy.”
Khang Hi cười cười quay đầu hướng Lý Quang Trương Đình Ngọc nói:
“Như thế nào, quan môn đệ tử này của trẫm so với những bác học học giả uyên thâm các ngươi cũng không kém phải không?”
Hai người ứng tiếng nói:
“Môn sinh thiên tử tất nhiên mạnh hơn rất nhiều.”
Sở Sở cười nói:
“Sư phụ, ngài đây chính là lão Vương buôn dưa, mèo khen mèo dài đuôi rồi, hai vị đại học sĩ thay mặt đại nho, há là con – một tiểu nha đầu có thể so sánh, không nói gì xa, trừ chánh sự, ở ngoài thi từ hai vị cũng rất là có học thức uyên thâm.”
Lý Quang cười như không cười nói:
“A! Nếu cách cách nói là Đình Ngọc coi như bỏ qua, ngài biết hạ quan không làm thơ.”
Khang Hi chỉ chỉ Sở Sở nói:
“Cái này ngươi liền sai lầm rồi, Quang không thích làm thơ ngược lại một lòng làm việc.”
Sở Sở cười nói:
“Con biết đến một bài.”
Khang Hi Trương Đình Ngọc đều thú vị nhìn nàng, nói:
“Đọc nghe đi!”
Sở Sở nói:
“Xin hạc” (kit kok) mộc vì thuyền, “Thị khen” (ki kua) trong nước chảy.”Viện lệch ra” (inh uainh) song trảo tưởng, “Ti bá” (si sua) đến Tuyền Châu.”
Lý Quang kinh ngạc, nói:
“Cách cách thật lợi hại, sao ngài lại biết?”
Khang Hi nói:
“Hai chữ kia nghe rất cổ quái, là từ gì?”
“Là từ tượng thanh tiếng địa phương Phúc Kiến rất có ý tứ, mấy năm trước con đi Tuyền Châu du lịch thỉnh thoảng nghe được, cho nên nói Lý đại học sĩ không làm thơ không phải không biết, mà không muốn làm.”
Mọi người cười to, Thập Tứ nói:
“Cái người này mấy năm ngược lại mình chơi rất mừng rỡ, thời điểm chúng ta thương tâm hoài niệm cô, cô đang du lịch khắp nơi, rất tự tại.”
Sở Sở chu miệng nói:
“Vậy thì có biện pháp gì, người ta cũng không nhớ chuyện lúc trước.”
Thập Tam nói:
“Có thể thấy được học vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường, vẫn rất có đạo lý.”
Mọi người bất giác vừa cười to, không khí sung sướng tràn ngập cả Vọng Tâm Trai, đây chính là mị lực của Sở Sở, luôn mang cho người vui vẻ nhẹ nhõm không nghĩ tới, làm cho người ta quên mất tranh đấu, quên mất danh lợi, thuần túy bởi vì vui vẻ mà vui vẻ. Trong mắt Cửu a ca lóe lên một tia kiên định, thầm nói: như thế cũng muốn tranh một lần, không vì Đại Thanh cẩm tú hà sơn, vì cô nương trước mắt phong hoa nở rộ cũng là đáng được.
Tứ a ca khẽ cười yếu ớt, đây chính là Sở Sở trong lòng mình, đây chính là nha đầu mình mười năm nhớ mãi không quên, mình có thể nào không thương nàng, linh hoạt như vậy linh động như vậy. Khang Hi thật lâu không có cao hứng như vậy, kể từ năm 48 phế bỏ thái tử xong, hôm nay nghỉ ngơi hơn một năm, thái tử lại muốn rục rịch ngóc đầu dậy. Mình dù là phụ thân lại là quân vương, gia quốc thiên hạ không có nước thì làm sao có nhà, ánh mắt liếc nhi tử thứ tư mắt một cái, vui mừng mà gật gật đầu, ít nhất còn có một đứa có thể thành chuyện lớn.
Vừa ngắm Sở Sở một cái, vui mừng mà gật gật đầu, thông suốt như thế trí khôn như thế, mình đại khái có thể để xuống một nửa tâm, tin tưởng đợi một thời gian nha đầu này còn lợi hại hơn so với hoàng tổ mẫu của mình, chỉ là tâm nha đầu cực kỳ sắt đá, phải mau sớm nghĩ cách ổn định nàng mới phải. Quét qua thấy ánh mắt Cửu tử vô tình hay cố ý nhìn chằm chằm Sở Sở không khỏi thở dài, coi như Dận Đường rất hào hoa phong nhã, thật ra thì cùng Sở Sở nha đầu này xứng đôi nhất, nhưng là lão Bát, nghĩ đến lão Bát, Khang Hi thở dài thật thấp, nhìn một chút rồi hãy nói.
Sở Sở dĩ nhiên không biết được, mình sớm đã bị lão đầu phúc hắc cười híp mắt trước mặt tính toán xong hết, còn tới nơi tò mò nhìn.
Bởi vì hoàng đế giá lâm cũng ngủ lại, khiến cho lâm viên này tĩnh dật vô cùng nhất thời như làm ma pháp, khắp nơi là thái giám cung nữ xen kẽ đi lại, thị vệ cũng đứng ở các nơi nghiêm mật đề phòng. Sở Sở âm thầm làm mặt quỷ thầm nghĩ: thích khách nếu là nghĩ đến nơi này hành thích, đó mới là ngu điên rồi, ba mặt đều là vách đá dựng đứng, quả thực là tự sát.
Hôm nay Khang Hi gia hăng hái cực kỳ, vào noãn các của thủy tạ muốn cùng Sở Sở đánh cờ, Sở Sở không khỏi sững sờ, Tứ a ca không khỏi cười thầm, Thập Tam cũng là che miệng cười trộm, Thập Tứ nói:
“Hoàng a mã ngài đã tìm lộn người rồi…, nha đầu này chuyện khác đều có thể, duy chỉ có đánh cờ thì ngốc vô cùng, không phải cứ dạy là nàng có thể học được.”
Khang Hi nhìn Sở Sở một cái nói:
“Đệ tử của trẫm phải cầm kỳ thư họa cũng tinh thông, đến đây nha đầu, nói vậy bọn họ không chăm chú dạy, trẫm tới tự mình chỉ đạo con, trẫm cũng không tin nha đầu thông minh như vậy học không được cái này.”
Sở Sở ấp úng hồi lâu, Lý Đức Toàn đã sai người bày xong bàn cờ, Sở Sở bất đắc dĩ cùng Khang Hi ngồi trên giường, tay vươn vào giỏ trúc để cờ, chạm tay vào quân cờ, cầm lên nhìn kỹ con cờ thông suốt sáng ngời, dương chi bạch ngọc thượng hạng. Sở Sở thầm nghĩ thật là xa xỉ, cái này rất mắc tiền nha. Khang Hi để cho nàng thả cờ trước, Sở Sở bĩu môi liếc mắt một cái, đứng ở bên cạnh nàng là Thập Tứ chờ chế giễu cùng phía sau Thập Tam, Tứ a ca cười híp mắt, thậm chí mặt Cửu a ca cũng đầy thú vị nhìn chằm chằm nàng, không khỏi rất là căm tức, suy nghĩ một chút ngẩng đầu lên nói:
“Đầu tiên nói trước cái này con không biết chơi, một lát ngài cũng không thể tức giận, nóng nảy nha!”
Khang Hi hơi mỉm cười nói:
“Không tức giận, không nóng nảy mau thả cờ.”
Vì vậy khi lúc một ván thật vất vả kết thúc, Khang Hi gia nói với Lý Đức Toàn:
“Về sau thời điểm có mặt nha đầu này, ngàn vạn đừng nói tới chuyện đánh cờ nữa, nha đầu này quả thật không học được.”
Mọi người cười to, Sở Sở chu mỏ nói:
“Con không muốn học, ngài muốn dạy, không thể oán trách con.”
Khang Hi thở dài một cái, lắc đầu một cái, Trương Đình Ngọc ngược lại cười nói:
“Vạn Tuế Gia thật sự không nên than thở, cái gọi là nhân vô thập toàn (không ai hoàn hảo), phương diện khác như thi từ, ca phú, thậm chí tiếng nước ngoài, buôn bán cách cách đều là đứng đầu, không biết đánh cờ cũng không sao cả.”
Khang Hi gật gật đầu nói:
“Cũng đúng, nha đầu nói tiếng Anh so với người nước ngoài còn hay hơn.”
Sở Sở ngạc nhiên nói:
“Ngài làm sao biết?”
Thập Tứ trợn mắt một cái nói:
“Cô thậm đã chí quên rồi, cô cùng Bạch Tấn, John những người nước ngoài kia không phải rất quen ư, trước kia thường ở chung một chỗ.”
Tứ a ca trợn mắt nhìn Thập Tứ một cái thầm nghĩ: sao nhắc tới cái này, hắn cũng không quên nha đầu này ở Anh quốc có sản nghiệp, nếu như ngày nào đó không chăm coi cẩn thận, chạy đi ngoại quốc một cái làm sao bây giờ. Sở Sở liếc mắt nhìn Tứ a ca nói:
“Có thật không, vậy mấy ngày nữa ta liền đi tìm bọn họ đi, có khi lấy được mấy thứ hợp ý ta mang về chơi.”
Tứ a ca nói:
“Bạch Tấn đã trở về nước, John cũng còn chưa tới, nàng tới nơi đó tìm ai?”
Sở Sở nhất thời nhụt chí, Thập Tam liếc Cửu a ca một cái, len lén lại gần bên tai Sở Sở nhỏ giọng nói:
“Chỗ Cửu ca có rất nhiều cổ phần của cô, nhớ quản huynh ấy khỉ gió gì.”
Ánh mắt Sở Sở sáng lên, nhìn Khang Hi một cái thầm nghĩ: bây giờ nói những thứ này cũng không phải là thời cơ tốt, Cửu a ca là người có tiền nổi danh trong lịch sử, mình đã từng có cổ phần trong việc buôn bán của hắn, đây chính là chuyện vui. Nghĩ đến chỗ này, không khỏi cười rực rỡ một tiếng với Cửu a ca, Cửu a ca nhất thời sửng sốt, trong mắt lóe lên nụ cười dịu dàng cưng chiều.
Nhất thời sắc mặt Tứ a ca trầm xuống thầm nghĩ: nha đầu đáng chết càng ngày càng trêu hoa ghẹo nguyệt rồi. Mười năm trước lão Cửu liền đối với nàng có ý định, hiện tại nàng còn tới loạn cười, không khỏi trợn mắt nhìn Sở Sở một cái, nhưng vừa nghĩ tới điều hiệp nghị đó không khỏi lại có chút nổi giận, hôm nay mình thật là không cách nào giữ nổi nha đầu này.
Tứ a ca có chút nóng nảy, trong phủ bụng của Nữu Cỗ Lộc thị cùng Cảnh thị hôm nay càng lúc càng lớn, cộng thêm Niên thị không hiểu chuyện, nếu như họ không biết tự lượng sức mình tìm đến Sở Sở gây phiền phức, đại khái cũng chiếm không được cái gì tốt, chỉ là mình lo lắng nhất dạ, khiến Sở Sở nhìn đến tình huống bản thân thê thiếp thành đoàn, nghĩ vãn hồi nàng thì càng khó khăn, ảm nhiên thở dài, trong lòng đảo qua đảo lại, hết sức phiền loạn.
Tới buổi chiều, trừ Sở Sở theo Khang Hi ở tại bên ngoài thủy tạ, còn lại các a ca đại thần cũng đều ở trong sân phía sau, mọi người đối với chuyện Khang Hi cực kỳ ân sủng Sở Sở đã sớm thấy nhưng không thể trách rồi. Ba gian thủy tạ mỗi gian phòng đều là bố cục nghiêm sảnh và hai noãn các, Khang Hi gia ở thủy tạ phía đông, nơi Sở Sở ở là thủy tạ phía tây dựa vào gần hậu viện, coi như chỗ ở của Sở Sở cách hậu viện gần hơn một chút. Ban ngày Sở Sở sớm đã bị hưng trí lên cao khi được Khang Hi dẫn đi dạo hậu viện một lần, thật ra thì Sở Sở càng muốn ở tại hậu viện hơn, hậu viện trồng cả vườn cây hoàng lư, phong đỏ bồng bềnh, rất có ý cảnh.
cây hoàng lư –黄栌树
Còn có mấy cái viện cách xa nhau rất u tĩnh nhã trí, so với thủy tạ xa hoa, hậu viện thật ra thì còn có ý vị. Bất đắc dĩ Khang Hi gia ân điển Sở Sở cũng không thể phản kháng, cho nên ở ban đêm lăn qua lộn lại không ngủ được, nhớ tới mình còn chưa có ở dưới trăng sáng ngắm phong đỏ thật là rất tiếc nuối. Nhanh chóng đến nửa đêm, nghe tiếng ngáy phía ngoài của Đại Nữu, Sở Sở nghĩ nàng đã ngủ thiếp đi, nhẹ nhàng đứng lên không mặc y phục cũng không chải tóc, cứ như vậy tản ra rủ xuống bên hông, đi ra khỏi thủy tạ.
Bọn thị vệ trực đều ở phía trước, buổi chiều chắc là sẽ không đến phía sau quấy nhiễu thánh giá, cho nên Sở Sở rất thuận lợi đi vòng qua rừng phong ở bên trong hậu viện. Trăng thu hoà thuận vui vẻ còn có vài tia gió nhẹ di động, theo rừng phong giống như cảnh trong mộng tiên. Sở Sở cảm giác mình giống như là vào giấc mơ, một hồi tiếng đàn mơ hồ truyền đến, phong cách âm sắc rất cổ xưa, Sở Sở lắng nghe chốc lát, giống như là bài U Lan thao!@#$%$@, cùng tiếng đàn có giọng nam réo rắt từ tính, trong một trong đêm yên tĩnh rất là du dương.
Sở Sở theo âm thanh tìm đến, là một tiểu viện chưa đóng hết cửa, âm thanh từ bên trong nhẹ nhàng ra ngoài, đến gần, Sở Sở không khỏi càng thêm kinh ngạc,tiếng hát hẳn là u lan thao của Vương Phi!@#$%$@, đây không phải là quá kỳ quái sao, chẳng lẽ nơi này cũng có một vị nhân sĩ xuyên qua. Nghĩ đến chỗ này đưa tay đẩy cửa viện ra, trong viện có mùi hoa quế nhàn nhạt, Sở Sở ngẩng đầu thấy trong viện có một bụi cây quế rất cao lớn, đang nở ra nhiều chùm hoa quế vàng nhạt, theo gió đưa tới làm cả viện thơm ngát, dưới cây quế là một bàn đá đơn giản, một người đàn ông áo trắng đưa lưng về phía Sở Sở vừa khảy đàn vừa ca, ánh trăng sáng bạc vẩy vào trên người của hắn, mờ mịt mộng ảo.
Sở Sở không nhịn được cười một tiếng, dừng chân chờ bài hát kết thúc mới đi qua nói:
“Không nghĩ tới Cửu gia cũng là người phong nhã thú vị như thế, xem ra ban ngày ta nói một câu cũng không sai, không biết Cửu a ca dùng tiếng đàn dẫn ta tới là có chuyện gì không?”
Cửu a ca chậm rãi ngẩng đầu quan sát Sở Sở, tối nay Sở Sở hết sức bất đồng, không có mặc màu đỏ tươi diễm lệ, mặc một bộ trang phục nữ nhân Mãn Thanh vàng nhạt, tóc không có buộc lên, dưới ánh trăng giống như một đóa hoa cúc mùa thu đón gió đang hé nở, rất thanh nhã thanh tuyệt. Cửu a ca cười nói:
“Nàng sao biết ta là dẫn nàng tới?”
Sở Sở nói:
“Thủ khúc này chắc là ta mười năm trước từng hát phải không, ngài đàn hát nó còn có giải thích khác sao?”
Cửu a ca có chút sững sờ nhỏ giọng nói:
“Trong mười năm, ta cơ hồ mỗi đêm đều đàn hát nó, nhưng tối nay mới chờ được người đến!”
Sở Sở đối với lạn đào hoa như vậy không chút nào nguyện ý chạm phải, vờ như không thấy, nói tránh đi:
“Đúng rồi! Nghe nói ta có cổ phần ở chỗ của ngài, mười năm nên chia cho ta bao nhiêu bạc?”
Trên mặt Cửu a ca có chút ảm đạm trầm mặc hồi lâu, nói:
“Hoa hồng trong mười năm của Dạ Nùng Trang, ta để vào ngân hàng tư nhân cho nàng, ngày sau ra Đắc Ý lâu gặp ta, ta tự mình cho nàng được không?”
Sở Sở mừng rỡ hỏi:
“Đắc Ý lâu, là Thập Tứ gia nói tửu lâu ở Thập Sát Hải hả?”
Cửu a ca sáng quắc nhìn chằm chằm nàng nói:
“Nàng thật một chút cũng không nhớ sao, chuyện mười năm trước, nhưng là vì sao cam tâm tiếp tục làm trắc phúc tấn của Tứ ca vậy, mười năm trước…”
Nói còn chưa dứt lời, bị một âm thanh ngoài viện cắt đứt:
“Cửu đệ thì ra là ở chỗ này khảy đàn, thật hăng hái.”
“Đi, chúng ta cũng đi náo nhiệt, không thể để cho nha đầu kia tự tại, chúng ta cũng nhảy vào!”
Nói xong mang theo mọi người chạy tới Hương Sơn, lên trên được nửa đường còn gặp được Cửu a ca – đi Viên Minh Viên thăm không gặp, lúc này mới ở lưng chừng núi vô tình gặp gỡ. Tứ a ca thầm nghĩ: thật vất vả cùng Sở Sở đơn độc ra ngoài, vốn muốn mượn cơ hội đả động nha đầu kia, nhưng một đoàn người đông đúc như vậy ở giữa, làm Tứ a ca rất buồn bực. Thập Tam liếc thấy sắc mặt Tứ a ca đen kịt không khỏi thầm vui, lặng lẽ lại gần bên tai Tứ ca, nói:
“Tứ ca ngài còn buồn cái gì, nhìn bộ dạng hoàng a mã so với mười năm trước đối với nha đầu kia còn để tâm hơn, lúc này Sở Sở trở về đúng lúc a!”
Tứ a ca khẽ thở dài, nhỏ giọng nói:
“Có lúc ta thật sự cảm thấy làm a ca không bằng tiều phu vui vẻ, ít nhất đơn giản, ít nhất có thể cùng người mình yêu mến cầm tay đến già.”
Thập Tam lắc lắc đầu nói:
“Sở Sở rất là cố chấp, mười năm trước ngài tốn bao nhiêu tâm ý mới đả động nàng, không từ mà biệt, chính là ngài vì nàng ngăn cản nhát kéo kia đệ cảm thấy nàng cho dù nhớ tới chuyện mười năm trước, cũng không nhất định như thế nào.”
Tứ a ca nhìn Sở Sở trước mặt đang cười sáng loá một chút, thì thào nói:
“Thật ra thì ta tình nguyện nàng vĩnh viễn cũng không cần nhớ tới, cứ vẫn vui vẻ như vậy, ta liền thỏa mãn rồi.”
Hôm nay Sở Sở cao hứng vô cùng, đến xem rừng lá phong mỹ lệ như thế, còn có thể ở ngủ lại lâm viên Hoàng Gia chỗ này, bao nhiêu tạo hóa nha, không khỏi mặt mày hớn hở, cùng Khang Hi dọc theo đường đi vừa nói vừa cười tựa như chim nhỏ mới vừa bay ra lồng tre, nói nói cười cười không ngừng. Khang Hi cũng rất hăng hái nghe nàng nói, thỉnh thoảng nói lên mấy câu bình luận hoặc quan điểm của mình, một già một trẻ vui vẻ hòa thuận. Tiếng cười của Sở Sở vang vọng trên đường núi, làm đại thần và các a ca phía sau đều cảm thấy tâm tình thư sướng.
Vọng Tâm Trai tọa lạc tại cửa Bắc giữa sườn núi phía Tây, là một tòa đình viện hình thức Giang Nam, bên trong có hồ nước bán nguyệt. Hồ nước trong có thể thấy được đáy, bên trong nuôi rất nhiều cá chép, chợt cao chợt thấp du động rất là vui mắt. Dọc theo hồ nước ba mặt Đông, Nam, Bắc xây một hành lang hình bán nguyệt, liên tiếp ngay mặt ba gian thủy tạ chính là cái gọi là Vọng Tâm Trai.
Phía trên thủy tạ có bảng đề ba chữ to”Vọng Tâm Trai”, Khang Hi liếc Sở Sở một cái nói:
“Như thế nào, nha đầu có biết Vọng Tâm Trai sao?”
Sở Sở suy nghĩ một chút nói:
“Đại Tống Chu Hi “chu tử ngữ loại”có: ‘thánh nhân nói chuyện, mở miệng thấy tâm, cần phải không nói nửa đoạn, cất giấu nửa đoạn.’ đoán chừng là điển cố như vậy.”
Khang Hi cười cười quay đầu hướng Lý Quang Trương Đình Ngọc nói:
“Như thế nào, quan môn đệ tử này của trẫm so với những bác học học giả uyên thâm các ngươi cũng không kém phải không?”
Hai người ứng tiếng nói:
“Môn sinh thiên tử tất nhiên mạnh hơn rất nhiều.”
Sở Sở cười nói:
“Sư phụ, ngài đây chính là lão Vương buôn dưa, mèo khen mèo dài đuôi rồi, hai vị đại học sĩ thay mặt đại nho, há là con – một tiểu nha đầu có thể so sánh, không nói gì xa, trừ chánh sự, ở ngoài thi từ hai vị cũng rất là có học thức uyên thâm.”
Lý Quang cười như không cười nói:
“A! Nếu cách cách nói là Đình Ngọc coi như bỏ qua, ngài biết hạ quan không làm thơ.”
Khang Hi chỉ chỉ Sở Sở nói:
“Cái này ngươi liền sai lầm rồi, Quang không thích làm thơ ngược lại một lòng làm việc.”
Sở Sở cười nói:
“Con biết đến một bài.”
Khang Hi Trương Đình Ngọc đều thú vị nhìn nàng, nói:
“Đọc nghe đi!”
Sở Sở nói:
“Xin hạc” (kit kok) mộc vì thuyền, “Thị khen” (ki kua) trong nước chảy.”Viện lệch ra” (inh uainh) song trảo tưởng, “Ti bá” (si sua) đến Tuyền Châu.”
Lý Quang kinh ngạc, nói:
“Cách cách thật lợi hại, sao ngài lại biết?”
Khang Hi nói:
“Hai chữ kia nghe rất cổ quái, là từ gì?”
“Là từ tượng thanh tiếng địa phương Phúc Kiến rất có ý tứ, mấy năm trước con đi Tuyền Châu du lịch thỉnh thoảng nghe được, cho nên nói Lý đại học sĩ không làm thơ không phải không biết, mà không muốn làm.”
Mọi người cười to, Thập Tứ nói:
“Cái người này mấy năm ngược lại mình chơi rất mừng rỡ, thời điểm chúng ta thương tâm hoài niệm cô, cô đang du lịch khắp nơi, rất tự tại.”
Sở Sở chu miệng nói:
“Vậy thì có biện pháp gì, người ta cũng không nhớ chuyện lúc trước.”
Thập Tam nói:
“Có thể thấy được học vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường, vẫn rất có đạo lý.”
Mọi người bất giác vừa cười to, không khí sung sướng tràn ngập cả Vọng Tâm Trai, đây chính là mị lực của Sở Sở, luôn mang cho người vui vẻ nhẹ nhõm không nghĩ tới, làm cho người ta quên mất tranh đấu, quên mất danh lợi, thuần túy bởi vì vui vẻ mà vui vẻ. Trong mắt Cửu a ca lóe lên một tia kiên định, thầm nói: như thế cũng muốn tranh một lần, không vì Đại Thanh cẩm tú hà sơn, vì cô nương trước mắt phong hoa nở rộ cũng là đáng được.
Tứ a ca khẽ cười yếu ớt, đây chính là Sở Sở trong lòng mình, đây chính là nha đầu mình mười năm nhớ mãi không quên, mình có thể nào không thương nàng, linh hoạt như vậy linh động như vậy. Khang Hi thật lâu không có cao hứng như vậy, kể từ năm 48 phế bỏ thái tử xong, hôm nay nghỉ ngơi hơn một năm, thái tử lại muốn rục rịch ngóc đầu dậy. Mình dù là phụ thân lại là quân vương, gia quốc thiên hạ không có nước thì làm sao có nhà, ánh mắt liếc nhi tử thứ tư mắt một cái, vui mừng mà gật gật đầu, ít nhất còn có một đứa có thể thành chuyện lớn.
Vừa ngắm Sở Sở một cái, vui mừng mà gật gật đầu, thông suốt như thế trí khôn như thế, mình đại khái có thể để xuống một nửa tâm, tin tưởng đợi một thời gian nha đầu này còn lợi hại hơn so với hoàng tổ mẫu của mình, chỉ là tâm nha đầu cực kỳ sắt đá, phải mau sớm nghĩ cách ổn định nàng mới phải. Quét qua thấy ánh mắt Cửu tử vô tình hay cố ý nhìn chằm chằm Sở Sở không khỏi thở dài, coi như Dận Đường rất hào hoa phong nhã, thật ra thì cùng Sở Sở nha đầu này xứng đôi nhất, nhưng là lão Bát, nghĩ đến lão Bát, Khang Hi thở dài thật thấp, nhìn một chút rồi hãy nói.
Sở Sở dĩ nhiên không biết được, mình sớm đã bị lão đầu phúc hắc cười híp mắt trước mặt tính toán xong hết, còn tới nơi tò mò nhìn.
Bởi vì hoàng đế giá lâm cũng ngủ lại, khiến cho lâm viên này tĩnh dật vô cùng nhất thời như làm ma pháp, khắp nơi là thái giám cung nữ xen kẽ đi lại, thị vệ cũng đứng ở các nơi nghiêm mật đề phòng. Sở Sở âm thầm làm mặt quỷ thầm nghĩ: thích khách nếu là nghĩ đến nơi này hành thích, đó mới là ngu điên rồi, ba mặt đều là vách đá dựng đứng, quả thực là tự sát.
Hôm nay Khang Hi gia hăng hái cực kỳ, vào noãn các của thủy tạ muốn cùng Sở Sở đánh cờ, Sở Sở không khỏi sững sờ, Tứ a ca không khỏi cười thầm, Thập Tam cũng là che miệng cười trộm, Thập Tứ nói:
“Hoàng a mã ngài đã tìm lộn người rồi…, nha đầu này chuyện khác đều có thể, duy chỉ có đánh cờ thì ngốc vô cùng, không phải cứ dạy là nàng có thể học được.”
Khang Hi nhìn Sở Sở một cái nói:
“Đệ tử của trẫm phải cầm kỳ thư họa cũng tinh thông, đến đây nha đầu, nói vậy bọn họ không chăm chú dạy, trẫm tới tự mình chỉ đạo con, trẫm cũng không tin nha đầu thông minh như vậy học không được cái này.”
Sở Sở ấp úng hồi lâu, Lý Đức Toàn đã sai người bày xong bàn cờ, Sở Sở bất đắc dĩ cùng Khang Hi ngồi trên giường, tay vươn vào giỏ trúc để cờ, chạm tay vào quân cờ, cầm lên nhìn kỹ con cờ thông suốt sáng ngời, dương chi bạch ngọc thượng hạng. Sở Sở thầm nghĩ thật là xa xỉ, cái này rất mắc tiền nha. Khang Hi để cho nàng thả cờ trước, Sở Sở bĩu môi liếc mắt một cái, đứng ở bên cạnh nàng là Thập Tứ chờ chế giễu cùng phía sau Thập Tam, Tứ a ca cười híp mắt, thậm chí mặt Cửu a ca cũng đầy thú vị nhìn chằm chằm nàng, không khỏi rất là căm tức, suy nghĩ một chút ngẩng đầu lên nói:
“Đầu tiên nói trước cái này con không biết chơi, một lát ngài cũng không thể tức giận, nóng nảy nha!”
Khang Hi hơi mỉm cười nói:
“Không tức giận, không nóng nảy mau thả cờ.”
Vì vậy khi lúc một ván thật vất vả kết thúc, Khang Hi gia nói với Lý Đức Toàn:
“Về sau thời điểm có mặt nha đầu này, ngàn vạn đừng nói tới chuyện đánh cờ nữa, nha đầu này quả thật không học được.”
Mọi người cười to, Sở Sở chu mỏ nói:
“Con không muốn học, ngài muốn dạy, không thể oán trách con.”
Khang Hi thở dài một cái, lắc đầu một cái, Trương Đình Ngọc ngược lại cười nói:
“Vạn Tuế Gia thật sự không nên than thở, cái gọi là nhân vô thập toàn (không ai hoàn hảo), phương diện khác như thi từ, ca phú, thậm chí tiếng nước ngoài, buôn bán cách cách đều là đứng đầu, không biết đánh cờ cũng không sao cả.”
Khang Hi gật gật đầu nói:
“Cũng đúng, nha đầu nói tiếng Anh so với người nước ngoài còn hay hơn.”
Sở Sở ngạc nhiên nói:
“Ngài làm sao biết?”
Thập Tứ trợn mắt một cái nói:
“Cô thậm đã chí quên rồi, cô cùng Bạch Tấn, John những người nước ngoài kia không phải rất quen ư, trước kia thường ở chung một chỗ.”
Tứ a ca trợn mắt nhìn Thập Tứ một cái thầm nghĩ: sao nhắc tới cái này, hắn cũng không quên nha đầu này ở Anh quốc có sản nghiệp, nếu như ngày nào đó không chăm coi cẩn thận, chạy đi ngoại quốc một cái làm sao bây giờ. Sở Sở liếc mắt nhìn Tứ a ca nói:
“Có thật không, vậy mấy ngày nữa ta liền đi tìm bọn họ đi, có khi lấy được mấy thứ hợp ý ta mang về chơi.”
Tứ a ca nói:
“Bạch Tấn đã trở về nước, John cũng còn chưa tới, nàng tới nơi đó tìm ai?”
Sở Sở nhất thời nhụt chí, Thập Tam liếc Cửu a ca một cái, len lén lại gần bên tai Sở Sở nhỏ giọng nói:
“Chỗ Cửu ca có rất nhiều cổ phần của cô, nhớ quản huynh ấy khỉ gió gì.”
Ánh mắt Sở Sở sáng lên, nhìn Khang Hi một cái thầm nghĩ: bây giờ nói những thứ này cũng không phải là thời cơ tốt, Cửu a ca là người có tiền nổi danh trong lịch sử, mình đã từng có cổ phần trong việc buôn bán của hắn, đây chính là chuyện vui. Nghĩ đến chỗ này, không khỏi cười rực rỡ một tiếng với Cửu a ca, Cửu a ca nhất thời sửng sốt, trong mắt lóe lên nụ cười dịu dàng cưng chiều.
Nhất thời sắc mặt Tứ a ca trầm xuống thầm nghĩ: nha đầu đáng chết càng ngày càng trêu hoa ghẹo nguyệt rồi. Mười năm trước lão Cửu liền đối với nàng có ý định, hiện tại nàng còn tới loạn cười, không khỏi trợn mắt nhìn Sở Sở một cái, nhưng vừa nghĩ tới điều hiệp nghị đó không khỏi lại có chút nổi giận, hôm nay mình thật là không cách nào giữ nổi nha đầu này.
Tứ a ca có chút nóng nảy, trong phủ bụng của Nữu Cỗ Lộc thị cùng Cảnh thị hôm nay càng lúc càng lớn, cộng thêm Niên thị không hiểu chuyện, nếu như họ không biết tự lượng sức mình tìm đến Sở Sở gây phiền phức, đại khái cũng chiếm không được cái gì tốt, chỉ là mình lo lắng nhất dạ, khiến Sở Sở nhìn đến tình huống bản thân thê thiếp thành đoàn, nghĩ vãn hồi nàng thì càng khó khăn, ảm nhiên thở dài, trong lòng đảo qua đảo lại, hết sức phiền loạn.
Tới buổi chiều, trừ Sở Sở theo Khang Hi ở tại bên ngoài thủy tạ, còn lại các a ca đại thần cũng đều ở trong sân phía sau, mọi người đối với chuyện Khang Hi cực kỳ ân sủng Sở Sở đã sớm thấy nhưng không thể trách rồi. Ba gian thủy tạ mỗi gian phòng đều là bố cục nghiêm sảnh và hai noãn các, Khang Hi gia ở thủy tạ phía đông, nơi Sở Sở ở là thủy tạ phía tây dựa vào gần hậu viện, coi như chỗ ở của Sở Sở cách hậu viện gần hơn một chút. Ban ngày Sở Sở sớm đã bị hưng trí lên cao khi được Khang Hi dẫn đi dạo hậu viện một lần, thật ra thì Sở Sở càng muốn ở tại hậu viện hơn, hậu viện trồng cả vườn cây hoàng lư, phong đỏ bồng bềnh, rất có ý cảnh.
cây hoàng lư –黄栌树
Còn có mấy cái viện cách xa nhau rất u tĩnh nhã trí, so với thủy tạ xa hoa, hậu viện thật ra thì còn có ý vị. Bất đắc dĩ Khang Hi gia ân điển Sở Sở cũng không thể phản kháng, cho nên ở ban đêm lăn qua lộn lại không ngủ được, nhớ tới mình còn chưa có ở dưới trăng sáng ngắm phong đỏ thật là rất tiếc nuối. Nhanh chóng đến nửa đêm, nghe tiếng ngáy phía ngoài của Đại Nữu, Sở Sở nghĩ nàng đã ngủ thiếp đi, nhẹ nhàng đứng lên không mặc y phục cũng không chải tóc, cứ như vậy tản ra rủ xuống bên hông, đi ra khỏi thủy tạ.
Bọn thị vệ trực đều ở phía trước, buổi chiều chắc là sẽ không đến phía sau quấy nhiễu thánh giá, cho nên Sở Sở rất thuận lợi đi vòng qua rừng phong ở bên trong hậu viện. Trăng thu hoà thuận vui vẻ còn có vài tia gió nhẹ di động, theo rừng phong giống như cảnh trong mộng tiên. Sở Sở cảm giác mình giống như là vào giấc mơ, một hồi tiếng đàn mơ hồ truyền đến, phong cách âm sắc rất cổ xưa, Sở Sở lắng nghe chốc lát, giống như là bài U Lan thao!@#$%$@, cùng tiếng đàn có giọng nam réo rắt từ tính, trong một trong đêm yên tĩnh rất là du dương.
Sở Sở theo âm thanh tìm đến, là một tiểu viện chưa đóng hết cửa, âm thanh từ bên trong nhẹ nhàng ra ngoài, đến gần, Sở Sở không khỏi càng thêm kinh ngạc,tiếng hát hẳn là u lan thao của Vương Phi!@#$%$@, đây không phải là quá kỳ quái sao, chẳng lẽ nơi này cũng có một vị nhân sĩ xuyên qua. Nghĩ đến chỗ này đưa tay đẩy cửa viện ra, trong viện có mùi hoa quế nhàn nhạt, Sở Sở ngẩng đầu thấy trong viện có một bụi cây quế rất cao lớn, đang nở ra nhiều chùm hoa quế vàng nhạt, theo gió đưa tới làm cả viện thơm ngát, dưới cây quế là một bàn đá đơn giản, một người đàn ông áo trắng đưa lưng về phía Sở Sở vừa khảy đàn vừa ca, ánh trăng sáng bạc vẩy vào trên người của hắn, mờ mịt mộng ảo.
Sở Sở không nhịn được cười một tiếng, dừng chân chờ bài hát kết thúc mới đi qua nói:
“Không nghĩ tới Cửu gia cũng là người phong nhã thú vị như thế, xem ra ban ngày ta nói một câu cũng không sai, không biết Cửu a ca dùng tiếng đàn dẫn ta tới là có chuyện gì không?”
Cửu a ca chậm rãi ngẩng đầu quan sát Sở Sở, tối nay Sở Sở hết sức bất đồng, không có mặc màu đỏ tươi diễm lệ, mặc một bộ trang phục nữ nhân Mãn Thanh vàng nhạt, tóc không có buộc lên, dưới ánh trăng giống như một đóa hoa cúc mùa thu đón gió đang hé nở, rất thanh nhã thanh tuyệt. Cửu a ca cười nói:
“Nàng sao biết ta là dẫn nàng tới?”
Sở Sở nói:
“Thủ khúc này chắc là ta mười năm trước từng hát phải không, ngài đàn hát nó còn có giải thích khác sao?”
Cửu a ca có chút sững sờ nhỏ giọng nói:
“Trong mười năm, ta cơ hồ mỗi đêm đều đàn hát nó, nhưng tối nay mới chờ được người đến!”
Sở Sở đối với lạn đào hoa như vậy không chút nào nguyện ý chạm phải, vờ như không thấy, nói tránh đi:
“Đúng rồi! Nghe nói ta có cổ phần ở chỗ của ngài, mười năm nên chia cho ta bao nhiêu bạc?”
Trên mặt Cửu a ca có chút ảm đạm trầm mặc hồi lâu, nói:
“Hoa hồng trong mười năm của Dạ Nùng Trang, ta để vào ngân hàng tư nhân cho nàng, ngày sau ra Đắc Ý lâu gặp ta, ta tự mình cho nàng được không?”
Sở Sở mừng rỡ hỏi:
“Đắc Ý lâu, là Thập Tứ gia nói tửu lâu ở Thập Sát Hải hả?”
Cửu a ca sáng quắc nhìn chằm chằm nàng nói:
“Nàng thật một chút cũng không nhớ sao, chuyện mười năm trước, nhưng là vì sao cam tâm tiếp tục làm trắc phúc tấn của Tứ ca vậy, mười năm trước…”
Nói còn chưa dứt lời, bị một âm thanh ngoài viện cắt đứt:
“Cửu đệ thì ra là ở chỗ này khảy đàn, thật hăng hái.”
/87
|