Chuyển ngữ ♥ Phong Anh
Beta ♥ Nhã Vy
Cây cỏ mùa xuân đua nở, mùi thơm tươi mát truyền tới, cảnh ở ngoại ô rất này hiếm có trong thành, người tới xem không tránh khỏi tán thưởng. Cảnh sắc ngoài thành không như ngự hoa viên hôm kinh trập đó, hoa trong ngự hoa viên tuy đẹp đẽ, chọn lựa kĩ càng nhưng lại quá nhiều người quản lí, không giống nơi này không ai giới hạn.
Ngoài thành đâu đâu cũng có những đóa hoa bung nở, cỏ dại sinh trưởng, ngược lại nhiều sức sống hơn, đỏ đỏ xanh xanh khiến cho người đi ngang qua vùng ngoại ô cũng nhịn không được phải dừng ngựa dừng chân, xuống ngựa quan sát
Kinh trập có ba mùa, một mùa hoa đào, mùa tiếp theo là muôn chim cất tiếng hót, mùa cuối cùng ưng hóa thành cưu.
Lần trước Sở Thu Nguyệt đi ngự hoa viên là vừa vào Kinh Trập, mặc dù hoa đào đã nở nhưng vẫn chưa nhiều mà chỉ là loáng thoáng, mà lúc này hoa đào đã nở rộ. Địa thế trong núi tương đối cao, cũng vừa lúc đến lúc hoa nở, mỗi một đóa hoa nở sống động biết bao, tràn ngập sắc hồng, đỏ thẫm điểm trắng, dường như đang chào đón mùa xuân.
Sở Thu Nguyệt vô cùng xúc động, mắt cười tít không mở nổi ra, khắp núi đồi đều là màu hồng nhạt của hoa đào, bên cạnh còn có cây cỏ xanh ngát làm cho người xem cảm thấy thiên nhiên thật điêu luyện sắc sảo, cho dù là người làm vườn thượng đẳng tới đâu cũng không làm ra nổi vườn hoa thế này.
“Lần trước ta thấy hoa đào trong nội cung đã đẹp rồi, giờ nghĩ lại mới hiểu cái gì là thật sự đẹp.” Sở Thu Nguyệt nói: “Thủy Lễ thành bốn phía đều là núi, ta lại chưa từng nhìn thấy quang cảnh như thế này.”
Lâm Khang Dạ cười cười: “Cô thích hoa đào sao?”
“Ah, cũng tạ,… chỉ là vẻ đẹp như vậy dễ làm người khác lóa mắt.” Sở Thu Nguyệt cười cười: “Khách quan mà nói, ta thích hoa mai hơn. Hoa mai làm bạn với tuyết, hương thơm từng đợt đủ làm cho tâm người vừa vui vừa nể.”
Lâm Khang Dạ gật đầu một cái: “Thì ra là thế. Vậy cô nhất định rất thích hoa mai ở Lạc thành đúng không?”
“Ta chưa đến đó, cũng không biết thế nào.” Sở Thu Nguyệt lắc đầu, “Nhưng đã nghe nói qua, nơi đó hình như rất đẹp.”
“Đúng vậy, ta đã nhìn qua.” Lâm Khang Dạ gật đầu, “Quả thật là rất đẹp.”
Sở Thu Nguyệt cười không nói tiếp.
Tuy nói có hạ nhân bên người không có gì trở ngại nhưng dù sao đi nữa, hai người cũng không dám đi quá xa, Sở Thu Nguyệt thưởng thức cảnh núi non, đi một chút liền ngừng, thần trí của Lâm Khang Dạ không ở đây, hai người lại không giỏi ngâm thơ cho nên không khí càng lúc càng ngượng ngập.
Vì vẫn còn nhớ việc Sở Thu Nguyệt nói lúc nãy nên thoạt nhìn Lâm Khang Dạ không có nhã hứng, Sở Thu Nguyệt mỉm cười đi về phía trước, kết quả…
Nàng nghe thấy được âm thanh kỳ quái.
Kỳ thật nói kỳ quái thì có hơi quá đáng, chỉ là một nam một nữ đang nói chuyện phiếm bình thường thôi, nhưng là…!
Giọng nữ kia, rõ ràng là Sở Xuân Nguyệt…
Trong lòng Sở Thu Nguyệt rung một cái, men theo hướng âm thanh kia đi đến, trốn đằng sau một gốc cây, không hiểu sao mà mấy hôm nay cứ phải nghe lén miết, nhưng vẫn yên lặng nhìn ra ngoài xem xét, quả nhiên có một nam một nữ đang ngồi phía bên kia, nam chính là Chu Tử Giai, mà nữ tử mặt dạt dào ý xuân chính là Sở Xuân Nguyệt…
Bên tai Sở Xuân Nguyệt cài một nhánh hoa đào, thoạt nhìn chẳng ra cái gì cả, nhưng Chu Tử Giai còn nói là mỹ nhân như hoa các loại, khen ngợi đến mức làm cho Sở Xuân Nguyệt không ngậm miệng được, trên mặt cũng đỏ ửng, nhõng nhẽo cười, quả nhiên nếu so sánh với núi đồi khắp nơi đều xuân này còn muốn xuân hơn…
“Cũng may, ta có Hắc Tử quán, nếu không thì cũng phải quay về cùng bọn họ rồi.” Sở Xuân Nguyệt cười cười, nhẹ nhàng miết miết đóa hoa đào trong tay, ôn nhu nói: “Thiếu chút nữa đã không gặp nhau được rồi.”
Chu Tử Giai cười nói: “Cũng chưa chắc, trời không theo đất thì đất phải theo trời, ta cũng có thể đến Thủy Lễ thành.”
Sở Xuân Nguyệt cười: “Vậy cũng khổ sở quá, nếu để cho muội muội tinh quái kia biết được,…Ai, nó cũng thiệt quản đông quản tây, mẹ ta cũng không quản ta như nó.”
Hừ, đó là do mẹ không biết thôi!
Sở Thu Nguyệt yên lặng liếc mắt, chợt nghe sau lưng có tiếng bước chân, vừa quay đầu lại quả nhiên thấy Lâm Khang Dạ và hai hạ nhân của hắn đi đến, Sở Thu Nguyệt vội vàng đi qua nói: “Lâm nhị công tử, bây giờ huynh đi về phía đông 200 bước, chờ một lát, ta, ta lập tức có bất ngờ cho huynh!”
Lâm Khang Dạ không hiểu: “À? Bất ngờ gì vậy?”
“Trời ạ, nói cho huynh biết thì đâu còn là bất ngờ nữa?” Sở Thu Nguyệt khoát tay nói với hắn: “Nhanh đi nhanh đi!”
“… Ồ.”
Lâm Khang Dạ trừng mắt, nhìn Đông Tây Nam Bắc, sau đó liền mang bọn hạ nhân đi về phía Đông…
Thấy Lâm Khang Dạ đi xa, Sở Thu Nguyệt liền nhẹ nhàng thở ra, việc xấu trong nhà không thể để người ngoài biết được, vẫn là không cho Lâm Khang Dạ thấy thì tốt hơn.
ĐuổiLâm Khang Dạ đi, Sở Thu Nguyệt lại rón ra rón rén đi về phía trước. Đúng lúc Sở Xuân Nguyệt và Chu Tử Giai đang nói về Sở Thu Nguyệt, cũng không biết hai người nói gì nhưng đều đang cười rất vui vẻ, Sở Thu Nguyệt vẫn núp ở cái cây khi nãy, chỉ nghe thấy Sở Xuân Nguyệt nói: “… Ta đoán là muội muội của ta có hứng thú với chàng rồi…”
Sở Thu Nguyệt thiếu chút nữa cười ra tiếng. Nàng? Có ý với Chu Tử Giai?
Đầu óc của Sở Xuân Nguyệt…
Mà Chu Tử Giai cũng rất tự tin đối với mị lực của bản thân, cười cười nói: “Muội muội còn nhỏ, nàng ấy không hiểu chuyện.”
Sở Xuân Nguyệt nói: “Nhỏ cũng có kiểu của nhỏ, ai biết về sau chàng có thay đổi hay không?”
Chu Tử Giai đanh mặt lại: “Xuân Nguyệt!”
Chu Tử Giai cứ như vậy mà gọi thẳng tên của Sở Xuân Nguyệt, làm cho Sở Thu Nguyệt âm thầm thở dài một cái, xem ra mình đã đi nhầm một bước rồi, vốn cho rằng Sở Xuân Nguyệt và Chu Tử Giai đã không còn liên hệ nữa, ai ngờ bọn họ vẫn cứ vương vấn không dứt…
Sở Thu Nguyệt đảo mắt vài vòng, dù sao bây giờ cũng không có cách nào, nếu như cứ tùy tiện lao ra còn có thể bị diệt khẩu nữa ấy chứ…nhưng Chu Tử Giai đang ở đó, nếu hắn kinh sợ thì không chừng Sở Xuân Nguyệt sẽ xảy ra chuyện.
Dù sao thì Chu Tử Giai và Sở Xuân Nguyệt cũng không làm gì quá phận, Sở Thu Nguyệt nhìn lâu như vậy, bọn họ cùng lắm là đụng đụng chạm chạm vào cánh tay,… cũng không làm gì khác với những người khác.
Sở Thu Nguyệt suy nghĩ, vậy đã chứng minh Sở Xuân Nguyệt và Chu Tử Giai giao du kiểu “nửa bình thương nửa không bình thường”, nếu vậy thì không có gì quá đáng. Dù sao Sở Xuân Nguyệt cũng phải lập gia thất, bây giờ mà ngăn cản nàng ấy, không chừng về sau nàng ấy còn gặp phải hai ba tên Chu Tử Giai nữa cũng nên, cái này khó lòng mà phòng bị nổi.
Nếu như Sở Xuân Nguyệt và Chu Tử Giai đã như vậy… khi trở về Sở Thu Nguyệt sẽ nói với Giang Thiến Thiến một tiếng, để cho Giang Thiến Thiến và Sở Xuân Nguyệt nói chuyện với nhau…
Sở Thu Nguyệt cũng đã dự đoán trước kết quả, đơn giản là Sở Xuân Nguyệt sẽ không đồng ý việc rời bỏ Chu Tử Giai, còn mắng mình lắm miệng, đến lúc đó Giang Thiến Thiến cũng không nhẫn tâm chia rẽ bọn họ… Nếu Sở Xuân Nguyệt gả cho Chu Tử Giai, con gái gả đi cũng như bát nước hắt ra ngoài, Sở Xuân Nguyệt tách ra khỏi bọn họ thế giới sẽ liền thanh tĩnh lại…
Như vậy cũng không tệ.
Bây giờ nàng và Sở Xuân Nguyệt là quan hệ tỷ muội tình thân, đành bó tay bó chân, về sau nếu Sở Xuân Nguyệt gả cho Chu Tử Giai, chỉ sợ Sở Xuân Nguyệt đem lại nguy hại cho Chu gia rồi, còn mình ngược lại sẽ sống dễ chịu hơn.
Sở Thu Nguyệt liếc nhìn Sở Xuân Nguyệt rồi lắc đầu, quay người đi về phía đông, trên đường nàng nghĩ đến một vấn đề, lúc nãy nàng luôn miệng nói sẽ cho Lâm Khang Dạ một bất ngờ, bây giờ nàng phải cho hắn cái gì đây…
Nhìn trái nhìn phải, Sở Thu Nguyệt chợt nhớ tới mình còn giữ trên người miếng ngọc bài tử, thò tay vào sờ quả nhiên vẫn còn.
Sở Thu Nguyệt cười cười đi về phía trước, quả nhiên thấy Lâm Khang Dạ ở đằng kia, thấy Sở Thu Nguyệt, Lâm Khang Dạ liền đi tới, nói: “Cô đến rồi, điều bất ngờ là gì?”
Sở Thu Nguyệt đưa ngọc bài tử cho Lâm Khang Dạ: “Ừ, ngọc bài này ta luôn mang theo bên người, bây giờ trả lại cho huynh.”
Lâm Khang Dạ hoàn toàn không hiểu: “Cái này chính là bất ngờ..”
“Hả, đúng hơn là, đồ đạc huynh cho ta ta vẫn coi trọng. Đúng không?” Sở Thu Nguyệt cười cười, kỳ thật hôm nay thu dọn đồ đạc nàng mới nghĩ đến ngọc bài này, không biết nên để lại Sở phủ, trả lại cho huynh đệ Lâm gia, hay là mang theo, đang suy nghĩ đã bị Sở Lưu Uyển gọi đi, liền thuận tay mang theo bên người.
Nhưng nịnh nọt như vậy cũng tính là một điều bất ngờ đúng không?
Sắc mặt Lâm Khang Dạ không đổi nhận lấy ngọc bài, Sở Thu Nguyệt khó hiểu nhìn sắc mặt ngày càng khó coi của hắn, nửa ngày mới nghe thấy Lâm Khang Dạ gần như là nghẹn ra một câu: “… Ngọc bài tử này là đại ca ta cho cô mà.”
….
….
Sở Thu Nguyệt ngẩn người, nói: “Ơ, huynh đệ các huynh cần gì phải phân biệt lẫn nhau…”
Lâm Khang Dạ tức giận nói: “Đương nhiên cần phải phân biệt rồi!”
Dứt lời liền tức giận mà bỏ miếng ngọc bài tử vào bên hông, nói: “Đạp thanh cũng đạp xong rồi, cô còn muốn đi đâu chơi nữa không?”
“Không.” Sở Thu Nguyệt nhìn sắc mặt đen sì của Lâm Khang Dạ, làm gì còn tâm tư đi chơi, xấu hổ cười khoát tay áo.
“Ừ…, chúng ta nên trở về kinh thành, ta sẽ bảo người đưa cô trở về.” Lâm Khang Dạ nói.
Sở Thu Nguyệt gật đầu cười “…Ừ.”
Trên đường về không ai nói gì, Sở Thu Nguyệt trở về Sở phủ chỉ thấy Sở Lưu Uyển cười dịu dàng nhìn nàng: “Thế nào, Lâm nhị công tử mang muội đi chơi vui chứ?”
“Khá tốt.” Sở Thu Nguyệt nhẹ gật đầu, “Bọn muội ra ngoài chơi một chút, kết quả là thấy A tỷ và Chu Tử Giai công tử.”
“À?” Sở Lưu Uyển sững sờ, ban đầu còn định hỏi Sở Thu Nguyệt cảm thấy Lâm Khang Dạ như thế nào, bây giờ liền vội hỏi: “Bọn họ ở ngoại ô?”
Sở Thu Nguyệt nhẹ gật đầu, thở dài: “Thật ra bọn họ cũng không làm cái gì ngoài trò chuyện… Nhưng muội vẫn lo lắng nên muốn đi nói với mẹ.”
Sở Lưu Uyển cười cười: “Trước kia ta cũng khuyên nhủ Xuân Nguyệt rồi, nhưng đáng tiếc muội ấy không nghe lời ta.”
Nhìn thấy bộ dạng hả hê của Sở Lưu Uyển, trong lòng Sở Thu Nguyệt liền không vui, dù sao thì Sở Xuân Nguyệt vẫn là a tỷ của nàng. Lần trước Sở Lưu Uyển nói những lời kia cũng chưa chắc muốn Sở Xuân Nguyệt cảnh giác mà là muốn khoe khoang mình từng được Chu Tử Giai theo đuổi, cũng uyển chuyển nói với Sở Xuân Nguyệt rằng hắn có cái gì tốt chứ? Ta không thích mà thôi.
Sở Thu Nguyệt cũng lười nói chuyện với Sở Lưu Uyển, dù sao cuối cùng cũng đều là vô ích, vì vậy dứt khoát đi tìm Giang Thiến Thiến để kể cho bà ấy nghe chuyện hôm nay.
Nàng chỉ vừa nói: “Hôm nay con và Lâm nhị công tử ra vùng ngoại ô…”
Giang Thiến Thiến đã liền kinh ngạc nói: “Lâm nhị công tử? Đệ đệ của Phiêu an giáo úy sao?”
“Vâng.” Sở Thu Nguyệt nhẹ gật đầu.
“Sao con lại ra ngoại ô với hắn, hơn nữa chỉ có hai người các con sao?” Giang Thiến Thiến vô cùng kinh ngạc, cau mày nhìn Sở Thu Nguyệt.
Sở Thu Nguyệt liền giải thích: “Không phải, trước kia con và Lâm nhị công tử đã nói chuyện nhiều lần, trong hội xúc cúc hắn lại không cẩn thận đá bóng vào mặt con, mẹ không nhớ sao?”
“Nhớ rõ chứ.”Giang Thiến Thiến đau lòng sờ đầu Sở Thu Nguyệt: “Đứa nhỏ này, con quả thật không may.”
Sở Thu Nguyệt nhún vai: “Cho nên về sau hắn đã xin lỗi con, cũng coi như biết sai. Lần này đại đường tỷ cố ý giúp hắn đến gặp mặt con, nói là đưa con ra ngoài dạo chơi, cuối cùng lại bỏ đi. Con chỉ có thể cùng hắn ra ngoại thành ngắm cảnh.”
Giang Thiến Thiến sững sờ nói: “Làm sao lại có chuyện như vậy, chỉ e là đại đường tỷ con giúp con thu xếp rồi.”
Dứt lời lắc đầu nói: “Chỉ có điều Lâm gia, không khỏi quá…”
“Mẹ, mẹ đừng lo,… Con và Lâm nhị công tử không có gì, chỉ là do đại đường tỷ đa nghi thôi.” Sở Thu Nguyệt an ủi.
Giang Thiến Thiến cười cười: “Con và hắn đi ra ngoại ô rồi sao nữa?”
“Sau đó con nhìn thấy A tỷ và Chu công tử.” Sở Thu Nguyệt thành thật nói: “Lời nói và hành động của bọn họ có phần thân mật, xem ra thân thiết đã lâu.”
Giang Thiến Thiến vô cùng kinh ngạc: “Cái gì? Sao lại như thế…”’
“Đúng vậy, con cũng kinh ngạc, liền bảo Lâm nhị công tử đi trước, không để hắn nhìn thấy cảnh đó.” Sở Thu Nguyệt thở dài: “Không biết A tỷ nghĩ cái gì, rõ ràng đại đường tỷ đã nói cho tỷ ấy biết Chu công tử không tốt, vậy mà tỷ ấy vẫn qua lại với Chu công tử.”
Giang Thiến Thiến lắc đầu: “Không thể để như vậy được. Chỉ sợ Xuân Nguyệt đòi ở lại vì Hắc Tử quán là còn vì có nguyên nhân khác.”
Dứt lời lại nói: “Hai đứa nó không làm gì chứ?”
“Không ạ.” Sở Thu Nguyệt vội vàng khoát tay.
Giang Thiến Thiến nhẹ nhõm thở ra, nói: “Chờ một lát Xuân Nguyệt về, mẹ phải bảo nó dừng lại ngay.”
“Vâng, nhưng mà mẹ ơi, mẹ cũng biết tính tình a tỷ cố chấp, con sợ tỷ ấy không chịu nghe lời.” Sở Thu Nguyệt nhìn = sắc mặt Giang Thiến Thiến, muốn biết thái độ của bà ấy có kiên quyết không.
Giang Thiến Thiến thở dài: “Chuyện này cho dù nó cố chấp cũng phải đồng ý với mẹ.”
Sở Thu Nguyệt gật đầu, không nói gì nữa rồi lui ra ngoài.
Beta ♥ Nhã Vy
Cây cỏ mùa xuân đua nở, mùi thơm tươi mát truyền tới, cảnh ở ngoại ô rất này hiếm có trong thành, người tới xem không tránh khỏi tán thưởng. Cảnh sắc ngoài thành không như ngự hoa viên hôm kinh trập đó, hoa trong ngự hoa viên tuy đẹp đẽ, chọn lựa kĩ càng nhưng lại quá nhiều người quản lí, không giống nơi này không ai giới hạn.
Ngoài thành đâu đâu cũng có những đóa hoa bung nở, cỏ dại sinh trưởng, ngược lại nhiều sức sống hơn, đỏ đỏ xanh xanh khiến cho người đi ngang qua vùng ngoại ô cũng nhịn không được phải dừng ngựa dừng chân, xuống ngựa quan sát
Kinh trập có ba mùa, một mùa hoa đào, mùa tiếp theo là muôn chim cất tiếng hót, mùa cuối cùng ưng hóa thành cưu.
Lần trước Sở Thu Nguyệt đi ngự hoa viên là vừa vào Kinh Trập, mặc dù hoa đào đã nở nhưng vẫn chưa nhiều mà chỉ là loáng thoáng, mà lúc này hoa đào đã nở rộ. Địa thế trong núi tương đối cao, cũng vừa lúc đến lúc hoa nở, mỗi một đóa hoa nở sống động biết bao, tràn ngập sắc hồng, đỏ thẫm điểm trắng, dường như đang chào đón mùa xuân.
Sở Thu Nguyệt vô cùng xúc động, mắt cười tít không mở nổi ra, khắp núi đồi đều là màu hồng nhạt của hoa đào, bên cạnh còn có cây cỏ xanh ngát làm cho người xem cảm thấy thiên nhiên thật điêu luyện sắc sảo, cho dù là người làm vườn thượng đẳng tới đâu cũng không làm ra nổi vườn hoa thế này.
“Lần trước ta thấy hoa đào trong nội cung đã đẹp rồi, giờ nghĩ lại mới hiểu cái gì là thật sự đẹp.” Sở Thu Nguyệt nói: “Thủy Lễ thành bốn phía đều là núi, ta lại chưa từng nhìn thấy quang cảnh như thế này.”
Lâm Khang Dạ cười cười: “Cô thích hoa đào sao?”
“Ah, cũng tạ,… chỉ là vẻ đẹp như vậy dễ làm người khác lóa mắt.” Sở Thu Nguyệt cười cười: “Khách quan mà nói, ta thích hoa mai hơn. Hoa mai làm bạn với tuyết, hương thơm từng đợt đủ làm cho tâm người vừa vui vừa nể.”
Lâm Khang Dạ gật đầu một cái: “Thì ra là thế. Vậy cô nhất định rất thích hoa mai ở Lạc thành đúng không?”
“Ta chưa đến đó, cũng không biết thế nào.” Sở Thu Nguyệt lắc đầu, “Nhưng đã nghe nói qua, nơi đó hình như rất đẹp.”
“Đúng vậy, ta đã nhìn qua.” Lâm Khang Dạ gật đầu, “Quả thật là rất đẹp.”
Sở Thu Nguyệt cười không nói tiếp.
Tuy nói có hạ nhân bên người không có gì trở ngại nhưng dù sao đi nữa, hai người cũng không dám đi quá xa, Sở Thu Nguyệt thưởng thức cảnh núi non, đi một chút liền ngừng, thần trí của Lâm Khang Dạ không ở đây, hai người lại không giỏi ngâm thơ cho nên không khí càng lúc càng ngượng ngập.
Vì vẫn còn nhớ việc Sở Thu Nguyệt nói lúc nãy nên thoạt nhìn Lâm Khang Dạ không có nhã hứng, Sở Thu Nguyệt mỉm cười đi về phía trước, kết quả…
Nàng nghe thấy được âm thanh kỳ quái.
Kỳ thật nói kỳ quái thì có hơi quá đáng, chỉ là một nam một nữ đang nói chuyện phiếm bình thường thôi, nhưng là…!
Giọng nữ kia, rõ ràng là Sở Xuân Nguyệt…
Trong lòng Sở Thu Nguyệt rung một cái, men theo hướng âm thanh kia đi đến, trốn đằng sau một gốc cây, không hiểu sao mà mấy hôm nay cứ phải nghe lén miết, nhưng vẫn yên lặng nhìn ra ngoài xem xét, quả nhiên có một nam một nữ đang ngồi phía bên kia, nam chính là Chu Tử Giai, mà nữ tử mặt dạt dào ý xuân chính là Sở Xuân Nguyệt…
Bên tai Sở Xuân Nguyệt cài một nhánh hoa đào, thoạt nhìn chẳng ra cái gì cả, nhưng Chu Tử Giai còn nói là mỹ nhân như hoa các loại, khen ngợi đến mức làm cho Sở Xuân Nguyệt không ngậm miệng được, trên mặt cũng đỏ ửng, nhõng nhẽo cười, quả nhiên nếu so sánh với núi đồi khắp nơi đều xuân này còn muốn xuân hơn…
“Cũng may, ta có Hắc Tử quán, nếu không thì cũng phải quay về cùng bọn họ rồi.” Sở Xuân Nguyệt cười cười, nhẹ nhàng miết miết đóa hoa đào trong tay, ôn nhu nói: “Thiếu chút nữa đã không gặp nhau được rồi.”
Chu Tử Giai cười nói: “Cũng chưa chắc, trời không theo đất thì đất phải theo trời, ta cũng có thể đến Thủy Lễ thành.”
Sở Xuân Nguyệt cười: “Vậy cũng khổ sở quá, nếu để cho muội muội tinh quái kia biết được,…Ai, nó cũng thiệt quản đông quản tây, mẹ ta cũng không quản ta như nó.”
Hừ, đó là do mẹ không biết thôi!
Sở Thu Nguyệt yên lặng liếc mắt, chợt nghe sau lưng có tiếng bước chân, vừa quay đầu lại quả nhiên thấy Lâm Khang Dạ và hai hạ nhân của hắn đi đến, Sở Thu Nguyệt vội vàng đi qua nói: “Lâm nhị công tử, bây giờ huynh đi về phía đông 200 bước, chờ một lát, ta, ta lập tức có bất ngờ cho huynh!”
Lâm Khang Dạ không hiểu: “À? Bất ngờ gì vậy?”
“Trời ạ, nói cho huynh biết thì đâu còn là bất ngờ nữa?” Sở Thu Nguyệt khoát tay nói với hắn: “Nhanh đi nhanh đi!”
“… Ồ.”
Lâm Khang Dạ trừng mắt, nhìn Đông Tây Nam Bắc, sau đó liền mang bọn hạ nhân đi về phía Đông…
Thấy Lâm Khang Dạ đi xa, Sở Thu Nguyệt liền nhẹ nhàng thở ra, việc xấu trong nhà không thể để người ngoài biết được, vẫn là không cho Lâm Khang Dạ thấy thì tốt hơn.
ĐuổiLâm Khang Dạ đi, Sở Thu Nguyệt lại rón ra rón rén đi về phía trước. Đúng lúc Sở Xuân Nguyệt và Chu Tử Giai đang nói về Sở Thu Nguyệt, cũng không biết hai người nói gì nhưng đều đang cười rất vui vẻ, Sở Thu Nguyệt vẫn núp ở cái cây khi nãy, chỉ nghe thấy Sở Xuân Nguyệt nói: “… Ta đoán là muội muội của ta có hứng thú với chàng rồi…”
Sở Thu Nguyệt thiếu chút nữa cười ra tiếng. Nàng? Có ý với Chu Tử Giai?
Đầu óc của Sở Xuân Nguyệt…
Mà Chu Tử Giai cũng rất tự tin đối với mị lực của bản thân, cười cười nói: “Muội muội còn nhỏ, nàng ấy không hiểu chuyện.”
Sở Xuân Nguyệt nói: “Nhỏ cũng có kiểu của nhỏ, ai biết về sau chàng có thay đổi hay không?”
Chu Tử Giai đanh mặt lại: “Xuân Nguyệt!”
Chu Tử Giai cứ như vậy mà gọi thẳng tên của Sở Xuân Nguyệt, làm cho Sở Thu Nguyệt âm thầm thở dài một cái, xem ra mình đã đi nhầm một bước rồi, vốn cho rằng Sở Xuân Nguyệt và Chu Tử Giai đã không còn liên hệ nữa, ai ngờ bọn họ vẫn cứ vương vấn không dứt…
Sở Thu Nguyệt đảo mắt vài vòng, dù sao bây giờ cũng không có cách nào, nếu như cứ tùy tiện lao ra còn có thể bị diệt khẩu nữa ấy chứ…nhưng Chu Tử Giai đang ở đó, nếu hắn kinh sợ thì không chừng Sở Xuân Nguyệt sẽ xảy ra chuyện.
Dù sao thì Chu Tử Giai và Sở Xuân Nguyệt cũng không làm gì quá phận, Sở Thu Nguyệt nhìn lâu như vậy, bọn họ cùng lắm là đụng đụng chạm chạm vào cánh tay,… cũng không làm gì khác với những người khác.
Sở Thu Nguyệt suy nghĩ, vậy đã chứng minh Sở Xuân Nguyệt và Chu Tử Giai giao du kiểu “nửa bình thương nửa không bình thường”, nếu vậy thì không có gì quá đáng. Dù sao Sở Xuân Nguyệt cũng phải lập gia thất, bây giờ mà ngăn cản nàng ấy, không chừng về sau nàng ấy còn gặp phải hai ba tên Chu Tử Giai nữa cũng nên, cái này khó lòng mà phòng bị nổi.
Nếu như Sở Xuân Nguyệt và Chu Tử Giai đã như vậy… khi trở về Sở Thu Nguyệt sẽ nói với Giang Thiến Thiến một tiếng, để cho Giang Thiến Thiến và Sở Xuân Nguyệt nói chuyện với nhau…
Sở Thu Nguyệt cũng đã dự đoán trước kết quả, đơn giản là Sở Xuân Nguyệt sẽ không đồng ý việc rời bỏ Chu Tử Giai, còn mắng mình lắm miệng, đến lúc đó Giang Thiến Thiến cũng không nhẫn tâm chia rẽ bọn họ… Nếu Sở Xuân Nguyệt gả cho Chu Tử Giai, con gái gả đi cũng như bát nước hắt ra ngoài, Sở Xuân Nguyệt tách ra khỏi bọn họ thế giới sẽ liền thanh tĩnh lại…
Như vậy cũng không tệ.
Bây giờ nàng và Sở Xuân Nguyệt là quan hệ tỷ muội tình thân, đành bó tay bó chân, về sau nếu Sở Xuân Nguyệt gả cho Chu Tử Giai, chỉ sợ Sở Xuân Nguyệt đem lại nguy hại cho Chu gia rồi, còn mình ngược lại sẽ sống dễ chịu hơn.
Sở Thu Nguyệt liếc nhìn Sở Xuân Nguyệt rồi lắc đầu, quay người đi về phía đông, trên đường nàng nghĩ đến một vấn đề, lúc nãy nàng luôn miệng nói sẽ cho Lâm Khang Dạ một bất ngờ, bây giờ nàng phải cho hắn cái gì đây…
Nhìn trái nhìn phải, Sở Thu Nguyệt chợt nhớ tới mình còn giữ trên người miếng ngọc bài tử, thò tay vào sờ quả nhiên vẫn còn.
Sở Thu Nguyệt cười cười đi về phía trước, quả nhiên thấy Lâm Khang Dạ ở đằng kia, thấy Sở Thu Nguyệt, Lâm Khang Dạ liền đi tới, nói: “Cô đến rồi, điều bất ngờ là gì?”
Sở Thu Nguyệt đưa ngọc bài tử cho Lâm Khang Dạ: “Ừ, ngọc bài này ta luôn mang theo bên người, bây giờ trả lại cho huynh.”
Lâm Khang Dạ hoàn toàn không hiểu: “Cái này chính là bất ngờ..”
“Hả, đúng hơn là, đồ đạc huynh cho ta ta vẫn coi trọng. Đúng không?” Sở Thu Nguyệt cười cười, kỳ thật hôm nay thu dọn đồ đạc nàng mới nghĩ đến ngọc bài này, không biết nên để lại Sở phủ, trả lại cho huynh đệ Lâm gia, hay là mang theo, đang suy nghĩ đã bị Sở Lưu Uyển gọi đi, liền thuận tay mang theo bên người.
Nhưng nịnh nọt như vậy cũng tính là một điều bất ngờ đúng không?
Sắc mặt Lâm Khang Dạ không đổi nhận lấy ngọc bài, Sở Thu Nguyệt khó hiểu nhìn sắc mặt ngày càng khó coi của hắn, nửa ngày mới nghe thấy Lâm Khang Dạ gần như là nghẹn ra một câu: “… Ngọc bài tử này là đại ca ta cho cô mà.”
….
….
Sở Thu Nguyệt ngẩn người, nói: “Ơ, huynh đệ các huynh cần gì phải phân biệt lẫn nhau…”
Lâm Khang Dạ tức giận nói: “Đương nhiên cần phải phân biệt rồi!”
Dứt lời liền tức giận mà bỏ miếng ngọc bài tử vào bên hông, nói: “Đạp thanh cũng đạp xong rồi, cô còn muốn đi đâu chơi nữa không?”
“Không.” Sở Thu Nguyệt nhìn sắc mặt đen sì của Lâm Khang Dạ, làm gì còn tâm tư đi chơi, xấu hổ cười khoát tay áo.
“Ừ…, chúng ta nên trở về kinh thành, ta sẽ bảo người đưa cô trở về.” Lâm Khang Dạ nói.
Sở Thu Nguyệt gật đầu cười “…Ừ.”
Trên đường về không ai nói gì, Sở Thu Nguyệt trở về Sở phủ chỉ thấy Sở Lưu Uyển cười dịu dàng nhìn nàng: “Thế nào, Lâm nhị công tử mang muội đi chơi vui chứ?”
“Khá tốt.” Sở Thu Nguyệt nhẹ gật đầu, “Bọn muội ra ngoài chơi một chút, kết quả là thấy A tỷ và Chu Tử Giai công tử.”
“À?” Sở Lưu Uyển sững sờ, ban đầu còn định hỏi Sở Thu Nguyệt cảm thấy Lâm Khang Dạ như thế nào, bây giờ liền vội hỏi: “Bọn họ ở ngoại ô?”
Sở Thu Nguyệt nhẹ gật đầu, thở dài: “Thật ra bọn họ cũng không làm cái gì ngoài trò chuyện… Nhưng muội vẫn lo lắng nên muốn đi nói với mẹ.”
Sở Lưu Uyển cười cười: “Trước kia ta cũng khuyên nhủ Xuân Nguyệt rồi, nhưng đáng tiếc muội ấy không nghe lời ta.”
Nhìn thấy bộ dạng hả hê của Sở Lưu Uyển, trong lòng Sở Thu Nguyệt liền không vui, dù sao thì Sở Xuân Nguyệt vẫn là a tỷ của nàng. Lần trước Sở Lưu Uyển nói những lời kia cũng chưa chắc muốn Sở Xuân Nguyệt cảnh giác mà là muốn khoe khoang mình từng được Chu Tử Giai theo đuổi, cũng uyển chuyển nói với Sở Xuân Nguyệt rằng hắn có cái gì tốt chứ? Ta không thích mà thôi.
Sở Thu Nguyệt cũng lười nói chuyện với Sở Lưu Uyển, dù sao cuối cùng cũng đều là vô ích, vì vậy dứt khoát đi tìm Giang Thiến Thiến để kể cho bà ấy nghe chuyện hôm nay.
Nàng chỉ vừa nói: “Hôm nay con và Lâm nhị công tử ra vùng ngoại ô…”
Giang Thiến Thiến đã liền kinh ngạc nói: “Lâm nhị công tử? Đệ đệ của Phiêu an giáo úy sao?”
“Vâng.” Sở Thu Nguyệt nhẹ gật đầu.
“Sao con lại ra ngoại ô với hắn, hơn nữa chỉ có hai người các con sao?” Giang Thiến Thiến vô cùng kinh ngạc, cau mày nhìn Sở Thu Nguyệt.
Sở Thu Nguyệt liền giải thích: “Không phải, trước kia con và Lâm nhị công tử đã nói chuyện nhiều lần, trong hội xúc cúc hắn lại không cẩn thận đá bóng vào mặt con, mẹ không nhớ sao?”
“Nhớ rõ chứ.”Giang Thiến Thiến đau lòng sờ đầu Sở Thu Nguyệt: “Đứa nhỏ này, con quả thật không may.”
Sở Thu Nguyệt nhún vai: “Cho nên về sau hắn đã xin lỗi con, cũng coi như biết sai. Lần này đại đường tỷ cố ý giúp hắn đến gặp mặt con, nói là đưa con ra ngoài dạo chơi, cuối cùng lại bỏ đi. Con chỉ có thể cùng hắn ra ngoại thành ngắm cảnh.”
Giang Thiến Thiến sững sờ nói: “Làm sao lại có chuyện như vậy, chỉ e là đại đường tỷ con giúp con thu xếp rồi.”
Dứt lời lắc đầu nói: “Chỉ có điều Lâm gia, không khỏi quá…”
“Mẹ, mẹ đừng lo,… Con và Lâm nhị công tử không có gì, chỉ là do đại đường tỷ đa nghi thôi.” Sở Thu Nguyệt an ủi.
Giang Thiến Thiến cười cười: “Con và hắn đi ra ngoại ô rồi sao nữa?”
“Sau đó con nhìn thấy A tỷ và Chu công tử.” Sở Thu Nguyệt thành thật nói: “Lời nói và hành động của bọn họ có phần thân mật, xem ra thân thiết đã lâu.”
Giang Thiến Thiến vô cùng kinh ngạc: “Cái gì? Sao lại như thế…”’
“Đúng vậy, con cũng kinh ngạc, liền bảo Lâm nhị công tử đi trước, không để hắn nhìn thấy cảnh đó.” Sở Thu Nguyệt thở dài: “Không biết A tỷ nghĩ cái gì, rõ ràng đại đường tỷ đã nói cho tỷ ấy biết Chu công tử không tốt, vậy mà tỷ ấy vẫn qua lại với Chu công tử.”
Giang Thiến Thiến lắc đầu: “Không thể để như vậy được. Chỉ sợ Xuân Nguyệt đòi ở lại vì Hắc Tử quán là còn vì có nguyên nhân khác.”
Dứt lời lại nói: “Hai đứa nó không làm gì chứ?”
“Không ạ.” Sở Thu Nguyệt vội vàng khoát tay.
Giang Thiến Thiến nhẹ nhõm thở ra, nói: “Chờ một lát Xuân Nguyệt về, mẹ phải bảo nó dừng lại ngay.”
“Vâng, nhưng mà mẹ ơi, mẹ cũng biết tính tình a tỷ cố chấp, con sợ tỷ ấy không chịu nghe lời.” Sở Thu Nguyệt nhìn = sắc mặt Giang Thiến Thiến, muốn biết thái độ của bà ấy có kiên quyết không.
Giang Thiến Thiến thở dài: “Chuyện này cho dù nó cố chấp cũng phải đồng ý với mẹ.”
Sở Thu Nguyệt gật đầu, không nói gì nữa rồi lui ra ngoài.
/74
|