Chuyển ngữ ♥ Kẹo Dẻo Beta ♥ Nhã Vy
Hai người cùng đi đến tiền sảnh thì không thất Giang Thiến Thiến và Tiền Mộng đâu, Sở Thu Nguyệt hơi nghi ngờ, đoán là Giang Thiến Thiến và Tiền Mộng đang ở cùng nhau, chắc có chuyện gì muốn nói.
Đáng lẽ Sở Thu Nguyệt không nên đến quấy rầy Giang Thiến Thiến, nhưng bây giờ trong tay Sở Thu Nguyệt đang cầm bức họa, muốn tìm Giang Thiến Thiến nhờ người giữ giúp mình để tránh không cẩn thận bị vò nát thì thật rất đáng tiếc.
Sở Thu Nguyệt nói với Giang Thành Văn, huynh ấy liền đáp: “Huynh cũng có việc muốn tìm mẹ.”
Sở Thu Nguyệt gật đầu, hai người liền đi đến phòng của Giang Thiến Thiến, kỳ lạ là, trong phòng phát ra một tiếng vang nhỏ, mà ngoài cửa lại chẳng có lấy bóng hạ nhân nào.
Cảm thấy kỳ lạ, Sở Thu Nguyệt đang định gõ cửa lại bị Giang Thành Văn ngăn cản, Sở Thu Nguyệt khó hiểu nhìn Giang Thành Văn, hắn nói: “Chờ một lát!”
Dứt lời, hắn lặng lẽ tựa vào cửa, xem chừng là muốn nghe trộm.
Không biết vì lý do gì mà Giang Thành Văn lại làm như vậy, Sở Thu Nguyệt buồn cười làm theo hắn dựa vào cửa, nghe thấy tiếng của Tiền Mộng: “Chao ôi…Gần đây càng ngày càng không thoải mái.”
Sau đó là tiếng của Giang Thiến Thiến: “Thế nào rồi, lại vẫn là bệnh cũ sao?”
“Vâng.” Tiền Mộng bất đắc dĩ nói: “Đều trách tỷ khi đó mang thai không an phận một chút, lén lút theo tướng công lên núi, bây giờ thì hay rồi, con cũng không có, lại cũng không thể mang thai, còn mang một thân bệnh tật.”
Sở Thu Nguyệt ngạc nhiên, nhỏ giọng hỏi Giang Thành Văn: “Ồ, không ngờ mợ lại từng có con trước khi sinh huynh.”
Giang Thành Văn không trả lời, chỉ tỏ ra rất nghiêm túc tiếp tục nghe.
Sở Thu Nguyệt đảo tròn mắt, lập tức nảy ra suy nghĩ, Sở Thu Nguyệt nghĩ thầm, sẽ không phải cẩu huyết như vậy chứ…lại nghe thấy Giang Thiến Thiến nói: “Tỷ cũng quá để ý rồi, tỷ xem bây giờ không phải Thành Văn rất tốt sao? Cháu nó nghe lời như vậy, đúng là không tệ mà.”
Tiền Mộng cười cười nói: “Vậy cũng tốt. Muội muội của ta nếu biết được Thành Văn bây giờ nghe lời như vậy, có lẽ sẽ rất vui, đáng tiếc nàng lại mệnh khổ, vừa sinh hạ được Thành Văn liền qua đời.”
Giang Thiến Thiến an ủi: “Nhưng hai người đối với Thành Văn nào có khác gì so với cha mẹ ruột thịt? Tĩnh nhi bây giờ cũng sẽ không còn điều gì hối tiếc. Tỷ ấy à, thân thể đã không thoải mái, phải nghỉ ngơi nhiều, đừng có suy nghĩ nhiều như vậy có được không?”
Tiền Mộng thấp giọng đáp lời, hai người lại nói qua chuyện khác, Sở Thu Nguyệt nghe thấy rất kinh ngạc, nhìn lại chỉ thấy Giang Thành Văn sững sờ cả người, đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.
Sở Thu Nguyệt hít một hơi, trong lòng tự nhủ quả nhiên là bị nàng đoán trúng, lại thấy hai người bên trong sắp đi ra, liền tranh thủ thời gian dẫn Giang Văn Thành đi khỏi đó.
Giang Văn Thành vô thức đi theo Sở Thu Nguyệt, bước chân không vững, đợi đi đến chỗ an toàn, Sở Thu Nguyệt mới buông tay áo Giang Văn Thành ra, nhìn Giang Văn Thành, chỉ thấy hắn vẫn còn đang ngẫn người.
Sở Thu Nguyệt thở dài nhìn Giang Văn Thành nói: “Biểu ca, huynh, huynh vẫn ổn chứ?”
Giang Thành Văn sững sờ nhìn Sở Thu Nguyệt không nói gì.
Biết Giang Thành Văn vẫn chưa định thần, Sở Thu Nguyệt liền im ngậm miệng lại, im im lặng lặng đứng một bên, không nói chuyện, chỉ là chú ý đến biểu hiện của Giang Thành Văn.
Qua một lúc lâu Giang Thành Văn mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn Sở Thu Nguyệt: “Biểu muội…”
Sở Thu Nguyệt liền gật đầu: “Có chuyện gì?”
Giang Thành Văn lại không nói tiếp, ngồi xuống ghế đá ngây ngốc.
Sở Thu Nguyệt nghĩ ngợi rồi cũng ngồi xuống bên cạnh hắn nói: “Biểu ca, huynh đừng suy nghĩ nhiều, muội cảm thấy mẹ nói không sai. Kỳ thật huynh vừa rồi cần gì phải nghe lén, cậu mợ đối với huynh vô cùng tốt mà, ngay cả muội cũng nhìn ra được, hai người đều xem huynh như con ruột thịt của họ. Chẳng lẽ, huynh liền vì nguyên nhân kia mà ghét bỏ hai người họ sao?”
Giang Thành Văn lần này đã tỉnh táo hơn, liền lắc đầu: “Làm sao như vậy được.”
“Vậy thì đúng rồi!” Sở Thu Nguyệt nói: “Biểu ca, huynh vừa rồi là do tò mò nên mới nghe lén, chắc là do trước đó cũng đã có nghi ngờ. Bây giờ đã xác nhận, cũng đừng để tâm nhiều quá, hay nói cách khác, nếu huynh sống không vui vẻ thì cậu mợ cũng sẽ khổ sở.”
Giang Thành Văn gật đầu nhẹ: “Ừ, huynh hiểu rồi.”
Ngừng một chút, hắn nói: “Kỳ thật trước kia huynh cũng đã từng có một hai lần không cẩn thận nghe được chút gì đó, nhưng là phụ mẫu luôn phát hiện ra huynh rất nhanh, sau đó thì liền không nói gì nữa. Vừa rồi huynh lại nghe thấy hai người họ nhắc đến tên muội muội của mẹ huynh, liền nhịn không được muốn nghe lén…”
Sở Thu Nguyệt nói: “Muội thấy huynh lúc nãy thất thần, cho nên mới kéo huynh đi, sợ bị mẹ và mợ phát hiện. Bây giờ huynh mau mau tỉnh táo lại, ngàn vạn lần đừng để cho mợ biết. Hai người không muốn nói cho huynh biết cũng chỉ vì muốn tốt cho huynh, huynh liền xem như cái gì cũng không biết đi, bằng không nếu biết sự thật, khó tránh khỏi có khoảng cách, tội gì phải như vậy.”
“Ừ, huynh hiểu mà.” Giang Thành Văn gật đầu, xem biểu hiện của hắn so với lúc trước quả thật tốt hơn nhiều, thế nhưng vẫn có chút mơ màng, trong lòng Sở Thu Nguyệt có chút lo lắng, thực sự không biết phải nói cái gì, đành phải thở dài một tiếng, cùng hắn ngồi ngẩn người.
Một lát sau, hạ nhân tìm tới nơi, lại nói đồ ăn đã chuẩn bị xong, muốn mời bọn hắn đi dùng cơm, Sở Thu Nguyệt thấy Giang Thành Văn vẫn không để tâm đến, nói: “Nếu không huynh liền nói trong người mệt mỏi, muốn đi ngủ một chút trước?”
Giang Văn Thành gật gật đầu: “Ừ.”
Dứt lời liền làm như thế. Sở Thu Nguyệt đưa bức họa cho hạ nhân để hắn đi tìm thợ thủ công bên ngoài dán lại cho đẹp, vốn dĩ Sở Thu Nguyệt muốn để Giang Thiến Thiến xem trước, nhưng bây giờ cũng không còn lòng dạ nào, rồi đi về phía tiền sảnh.
Nhìn thấy Tiền Mộng, lúc đầu cũng không biết, nhưng lúc nãy nghe bà nói như vậy, Sở Thu Nguyệt cũng biết sắc mặt Tiền Mộng nhìn không được khỏe, da vàng như nến, thần sắc cũng có chút mơ màng, Sở Thu Nguyệt nhịn không được nói: “Sắc mặt mợ có vẻ không được tốt.”
Tiền Mộng cười cười nói: “Con cũng nhìn ra được à? Ây da, bệnh cũ thôi, đúng lúc lại tái phát.”
Sở Thu Nguyệt nói: “Sao mợ lại không dùng thuốc? Con cũng biết y thuật của mợ giỏi lắm đấy nhé!”
Tiền Mộng buồn cười nói: “Con bé này, chẳng lẽ con không biết, thầy thuốc thì khó tự chữa cho mình sao?”
Sở Thu Nguyệt ngây người nói: “Ra thế. Nhưng cậu và biểu ca có thể giúp mà. Nếu thật sự vẫn không được, có thể tìm danh y bên ngoài.”
Tiền Mộng lắc đầu nói: “Bệnh này ấy à, kỳ thật cũng không phải là có gì xấu, chỉ là không tốt ở chỗ khiến cho cơ thể không thoải mái. Nhưng cũng không gây nguy hiểm. Huống hồ, đã có tuổi trị cũng không dễ, mà cũng không thể trị được tận gốc.”
Sở Thu Nguyệt gật đầu: “Ra là vậy!”
Tiền Mộng cười cười, gắp đồ ăn: “Ừa.”
Dùng cơm xong, Sở Thu Nguyệt đang định trở về thì đã thấy Giang Thành Văn đang đi đến đây, thoạt nhìn thấy hắn đã tốt hơn nhiều, khóe miệng theo thói quen hơi khẽ mím môi, chợt nhìn có vẻ như đang cười, nhưng Sở Thu Nguyệt hiểu được lúc này chắc chắn Giang Thành Văn cười không nổi. Qủa nhiên, Giang Thành Văn chỉ là hơi mím môi suy nghĩ chứ không mỉm cười.
Sở Thu Nguyệt giơ tay quơ quơ trước mặt hắn: “Biểu ca!”
Giang Thành Văn ngẩn người: “Biểu muội…Có chuyện gì sao?”
“Huynh đi ăn cơm sao?” Sở Thu Nguyệt nhìn nhìn hắn hỏi.
“Ừ.” Giang Thành Văn gật đầu: “Vừa mới ở trong phòng ngủ một lát, đã tốt hơn nhiều, bây giờ thấy hơi đói.”
Nói đến đây, hắn vẫn không có ý muốn cười, Sở Thu Nguyệt thấy hắn không sao liền gật đầu nói: “Vậy huynh mau đi đi.”
Hai người phân ra đi, Sở Thu Nguyệt trở về phòng của mình, Giang Thành Văn thì chậm rãi đi đến tiền sảnh.
Đáng tiếc Sở Thu Nguyệt không nhìn thấy, vừa rời khỏi ánh mắt Sở Thu Nguyệt, Giang Thành Văn liền có vẻ mặt suy sụp.
++++++++++
Mấy ngày sau đó, Giang Thành Văn cũng không xảy ra chuyện lớn gì, mà thân thể của Tiền Mộng cũng bắt đầu tốt hơn…cũng không phát hiện ra Giang Thành Văn có gì không đúng, ngược lại là Giang Thiến Thiến nhìn thấy bức họa của Giang Thành Văn, cũng nghe Sở Thu Nguyệt nói trong bức họa có chứa Huyền Cơ, không khỏi khen khợi trước mặt của Tiền Mộng.
Tiền Mộng nghe xong, chỉ cười nói: “Vốn dĩ bức họa của Thành Văn là vẽ cho Thu Nguyệt đấy, lúc đó bọn tỷ đang ở lầu hai của nhà trọ để thưởng mai, cháu nó lại lại chịu đựng cái lạnh, đơn giản chỉ để vẽ tranh, lúc đó bọn ta còn có chút khó hiểu, nghĩ là hắn muốn lưu lại làm kỷ niệm, không ngờ nguyên nhân lại là thế này.”
Dứt lời lại cười thích thú.
Giang Thiến Thiến nghe Tiền Mộng nói như vậy, tự nhiên cũng hơi suy xét, đánh giá Giang Thành Văn vài lần, lại nhìn đến nhân vật chính đang vùi đầu ăn cơm là Sở Thu Nguyệt, rồi lại cười cười với Tiền Mộng: “ Thành Văn thật đúng là có lòng!”
Sở Thu Nguyệt vẫn chưa phát hiện bên vành tai ửng đỏ, nàng kiếp trước cũng không phải chưa từng yêu đương, nhưng bây giờ chỉ vừa bị người ta nói liền xấu hổ, trước kia cũng không thể xảy ra loại việc này. Chỉ là làm trẻ con lâu như vậy, khó tránh khỏi hoàn toàn không nhiễm tính trẻ con, lại vì trước đó Giang Thành Văn trong lòng nàng cũng tăng thêm vài phần tốt đẹp, cho nên bị hai vị đại nhân đây nói như vậy liền đỏ mặt.
Tiền Mộng nghe thấy Giang Thiến Thiến nói như vậy, cũng chỉ che miệng cười cười: “Đúng là vậy!”
Giang Thành Văn vốn đang dùng cơm, bấy giờ cũng ngẩn đầu lên, có hơi ngạc nhiên nhìn mọi người, sau đó thì nhìn Sở Thu Nguyệt, Sở Thu Nguyệt giả vờ như không biết, Giang Thành Văn chỉ cười, cũng không nói chuyện gì.
Giữa hai người có chút kỳ lạ, cũng không tránh khỏi ánh mắt của Giang Thiến Thiến và Tiền Mộng, hai người cũng nhìn nhau cười, ai cũng có tâm tư.
Dùng cơm xong, Giang Thiến Thiến nói với Sở Thu Nguyệt bức họa đã được dán tốt, muốn Sở Thu Nguyệt đến phòng mình, kỳ thật, nếu như muốn đưa bức họa thì có thể trực tiếp đưa cho Sở Thu Nguyệt là được, nhưng Giang Thiến Thiến lại muốn Sở Thu Nguyệt đến phòng mình cầm về, nói là có chuyện cần nói, còn về phần là chuyện gì, trong lòng Sở Thu Nguyệt ước chừng cũng đã đoán ra.
Quả nhiên, vừa cầm bức họa, Giang Thiến Thiến liền mở miệng nói: “Thu Nguyệt, con…cảm thấy Thành Văn thế nào?”
Sở Thu Nguyệt “hả” một tiếng rồi nói: “Biểu ca Thành Văn đúng là không tệ.”
Giang Thiến Thiến lại cười cười: “Mẹ thấy nó cũng cảm thấy con không tệ đấy!”
Sở Thu Nguyệt có chút xấu hổ nói: “Huynh ấy cảm thấy như thế nào, con đâu biết được.”
Giang Thiến Thiến lại cười cười: “Con và biểu ca, nếu quả thật…không cần phải gạt mẹ, mẹ cũng sẽ không ngăn cản, ngược lại còn tán thành.”
Sở Thu Nguyệt đỏ mặt nói: “Mẹ! Mẹ, mẹ nói đi đâu vậy, không phải như mẹ và mợ nói đâu…”
Nhìn thấy Sở Thu Nguyệt đỏ mặt, Giang Thiến Thiến cười cười nói: “Được rồi, mẹ hiểu rồi.”
Dứt lời lại có chút cảm thán nói: “Tỷ tỷ của con gả vào kinh thành, mọi người nhìn vào đều nói là nở mày nở mặt, chỉ có chúng ta mới hiểu được kỳ thật cũng có nhiều việc không tốt như vậy. Chỉ là, đây là con đường do nó lựa chọn, chúng ta cũng chẳng thể làm được gì? Phụ thân và mẹ cũng không phải là người ham phú quý, chỉ cần có thể bình an qua ngày, đủ ăn đủ mặc, có nơi để che mưa tránh gió là đã đủ rồi. Cho nên mẹ nghĩ nếu con thật sự thích ai đó, chỉ cần người đó thật sự là người có phẩm chất tốt, như vậy là đủ rồi.”
Biết là Giang Thiến Thiến đang nhớ đến sự việc của Sở Xuân Nguyệt, không khỏi xúc động, Sở Thu Nguyệt gật đầu nói: “Con hiểu. Con cũng không muốn gả vào nhà quan lớn.”
Giang Thiến Thiến “Ồ” một tiếng nói: “Tại sao vậy?”
“Con cảm thấy như vậy rất tốt, nhà quan lớn rất phức tạp…nếu như con gả đi, đoán chừng cũng sẽ giống như thẩm thẩm, bên trong thì phải lo đối phó với thiếp thất, bên ngoài thì lại lo trói buộc phu quân tránh xa các nữ nhân khác, làm gì nói gì đều phải cẩn thận từng ly từng tý, tuyệt đối không thể tự do tự tại.” Sở Thu Nguyệt nói.
Hơn nữa trên thực tế, trong lòng nàng còn một điều là nàng tuyệt đối không thể cùng với người khác chia sẻ phu quân của mình.
Nàng sống ở đây lâu như vậy, vẫn là có một ít nguyên tắc không thể thay đổi. Chế độ một vợ một chồng đã cắm rễ trong lòng nàng, hơn nữa còn có Giang Thiến Thiến và Sở Liên Bình làm gương, nàng càng không thể tưởng tượng được cảnh cùng chia sẻ phu quân với người khác, thậm chí là cảnh làm thiếp thân.
Tuy nàng cũng không phải lúc nào cũng ầm ĩ việc nam nữ bình đẳng trong tình yêu, nhưng nàng cảm thấy việc đó đã là tối thiểu.
Nếu như không thể lựa chọn thì cũng thôi đi, cuộc đời còn mong muốn gì hơn, nhưng bây giờ nàng có thể lựa chọn được, thì làm gì phải nhờ đến phụ thân và người khác tranh giành trượng phu.
Nghe Sở Thu Nguyệt nói vậy, Giang Thiến Thiến cười cười, quả nhiên rất vui mừng: “Thu Nguyệt, con có thể nghĩ như vậy thì tốt rồi. Mẹ thật rất sợ con lại học theo tỷ tỷ của con.”
“Không đâu ạ, chính vì nhìn thấy tỷ tỷ như vậy mới khiến cho con nghĩ lại.” Sở Thu Nguyệt dựa vào người Giang Thiến Thiến cười: “Mẹ, về sau con cũng muốn sống giống như cha mẹ, yên ổn lại thoải mái dễ chịu, như vậy là đủ rồi.”
Giang Thiến Thiến liên tục gật đầu: “Rất tốt Thu Nguyệt!”
Sở Thu Nguyệt cười cười, lại cùng Giang Thiến Thiến nói một ít chuyện, rồi cầm bức họa trở về phòng mình, treo nó lên tường, bây giờ cách Đông Chí không còn xa, lần sau có thể dùng rồi.
Nhìn thấy cảnh sắc hoa mai của bức họa rất sống động, Sở Thu Nguyệt không nhịn được mỉm cười.
Cuộc sống cứ như vậy qua đi được vài ngày, thì ở kinh thành truyền đến tin tức động trời.
Ban đêm, quán trọ của Sở Xuân Nguyệt bị niêm phong, Sở Xuân Nguyệt và Sở Lưu Uyển đều bị truy bắt, mà Sở Xuân Nguyệt lại còn đánh Chu Tử Quân một trận trong phòng lớn của Kim Hồng Nhạn, chống lại lệnh truy bắt mà bỏ trốn!
Hai người cùng đi đến tiền sảnh thì không thất Giang Thiến Thiến và Tiền Mộng đâu, Sở Thu Nguyệt hơi nghi ngờ, đoán là Giang Thiến Thiến và Tiền Mộng đang ở cùng nhau, chắc có chuyện gì muốn nói.
Đáng lẽ Sở Thu Nguyệt không nên đến quấy rầy Giang Thiến Thiến, nhưng bây giờ trong tay Sở Thu Nguyệt đang cầm bức họa, muốn tìm Giang Thiến Thiến nhờ người giữ giúp mình để tránh không cẩn thận bị vò nát thì thật rất đáng tiếc.
Sở Thu Nguyệt nói với Giang Thành Văn, huynh ấy liền đáp: “Huynh cũng có việc muốn tìm mẹ.”
Sở Thu Nguyệt gật đầu, hai người liền đi đến phòng của Giang Thiến Thiến, kỳ lạ là, trong phòng phát ra một tiếng vang nhỏ, mà ngoài cửa lại chẳng có lấy bóng hạ nhân nào.
Cảm thấy kỳ lạ, Sở Thu Nguyệt đang định gõ cửa lại bị Giang Thành Văn ngăn cản, Sở Thu Nguyệt khó hiểu nhìn Giang Thành Văn, hắn nói: “Chờ một lát!”
Dứt lời, hắn lặng lẽ tựa vào cửa, xem chừng là muốn nghe trộm.
Không biết vì lý do gì mà Giang Thành Văn lại làm như vậy, Sở Thu Nguyệt buồn cười làm theo hắn dựa vào cửa, nghe thấy tiếng của Tiền Mộng: “Chao ôi…Gần đây càng ngày càng không thoải mái.”
Sau đó là tiếng của Giang Thiến Thiến: “Thế nào rồi, lại vẫn là bệnh cũ sao?”
“Vâng.” Tiền Mộng bất đắc dĩ nói: “Đều trách tỷ khi đó mang thai không an phận một chút, lén lút theo tướng công lên núi, bây giờ thì hay rồi, con cũng không có, lại cũng không thể mang thai, còn mang một thân bệnh tật.”
Sở Thu Nguyệt ngạc nhiên, nhỏ giọng hỏi Giang Thành Văn: “Ồ, không ngờ mợ lại từng có con trước khi sinh huynh.”
Giang Thành Văn không trả lời, chỉ tỏ ra rất nghiêm túc tiếp tục nghe.
Sở Thu Nguyệt đảo tròn mắt, lập tức nảy ra suy nghĩ, Sở Thu Nguyệt nghĩ thầm, sẽ không phải cẩu huyết như vậy chứ…lại nghe thấy Giang Thiến Thiến nói: “Tỷ cũng quá để ý rồi, tỷ xem bây giờ không phải Thành Văn rất tốt sao? Cháu nó nghe lời như vậy, đúng là không tệ mà.”
Tiền Mộng cười cười nói: “Vậy cũng tốt. Muội muội của ta nếu biết được Thành Văn bây giờ nghe lời như vậy, có lẽ sẽ rất vui, đáng tiếc nàng lại mệnh khổ, vừa sinh hạ được Thành Văn liền qua đời.”
Giang Thiến Thiến an ủi: “Nhưng hai người đối với Thành Văn nào có khác gì so với cha mẹ ruột thịt? Tĩnh nhi bây giờ cũng sẽ không còn điều gì hối tiếc. Tỷ ấy à, thân thể đã không thoải mái, phải nghỉ ngơi nhiều, đừng có suy nghĩ nhiều như vậy có được không?”
Tiền Mộng thấp giọng đáp lời, hai người lại nói qua chuyện khác, Sở Thu Nguyệt nghe thấy rất kinh ngạc, nhìn lại chỉ thấy Giang Thành Văn sững sờ cả người, đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.
Sở Thu Nguyệt hít một hơi, trong lòng tự nhủ quả nhiên là bị nàng đoán trúng, lại thấy hai người bên trong sắp đi ra, liền tranh thủ thời gian dẫn Giang Văn Thành đi khỏi đó.
Giang Văn Thành vô thức đi theo Sở Thu Nguyệt, bước chân không vững, đợi đi đến chỗ an toàn, Sở Thu Nguyệt mới buông tay áo Giang Văn Thành ra, nhìn Giang Văn Thành, chỉ thấy hắn vẫn còn đang ngẫn người.
Sở Thu Nguyệt thở dài nhìn Giang Văn Thành nói: “Biểu ca, huynh, huynh vẫn ổn chứ?”
Giang Thành Văn sững sờ nhìn Sở Thu Nguyệt không nói gì.
Biết Giang Thành Văn vẫn chưa định thần, Sở Thu Nguyệt liền im ngậm miệng lại, im im lặng lặng đứng một bên, không nói chuyện, chỉ là chú ý đến biểu hiện của Giang Thành Văn.
Qua một lúc lâu Giang Thành Văn mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn Sở Thu Nguyệt: “Biểu muội…”
Sở Thu Nguyệt liền gật đầu: “Có chuyện gì?”
Giang Thành Văn lại không nói tiếp, ngồi xuống ghế đá ngây ngốc.
Sở Thu Nguyệt nghĩ ngợi rồi cũng ngồi xuống bên cạnh hắn nói: “Biểu ca, huynh đừng suy nghĩ nhiều, muội cảm thấy mẹ nói không sai. Kỳ thật huynh vừa rồi cần gì phải nghe lén, cậu mợ đối với huynh vô cùng tốt mà, ngay cả muội cũng nhìn ra được, hai người đều xem huynh như con ruột thịt của họ. Chẳng lẽ, huynh liền vì nguyên nhân kia mà ghét bỏ hai người họ sao?”
Giang Thành Văn lần này đã tỉnh táo hơn, liền lắc đầu: “Làm sao như vậy được.”
“Vậy thì đúng rồi!” Sở Thu Nguyệt nói: “Biểu ca, huynh vừa rồi là do tò mò nên mới nghe lén, chắc là do trước đó cũng đã có nghi ngờ. Bây giờ đã xác nhận, cũng đừng để tâm nhiều quá, hay nói cách khác, nếu huynh sống không vui vẻ thì cậu mợ cũng sẽ khổ sở.”
Giang Thành Văn gật đầu nhẹ: “Ừ, huynh hiểu rồi.”
Ngừng một chút, hắn nói: “Kỳ thật trước kia huynh cũng đã từng có một hai lần không cẩn thận nghe được chút gì đó, nhưng là phụ mẫu luôn phát hiện ra huynh rất nhanh, sau đó thì liền không nói gì nữa. Vừa rồi huynh lại nghe thấy hai người họ nhắc đến tên muội muội của mẹ huynh, liền nhịn không được muốn nghe lén…”
Sở Thu Nguyệt nói: “Muội thấy huynh lúc nãy thất thần, cho nên mới kéo huynh đi, sợ bị mẹ và mợ phát hiện. Bây giờ huynh mau mau tỉnh táo lại, ngàn vạn lần đừng để cho mợ biết. Hai người không muốn nói cho huynh biết cũng chỉ vì muốn tốt cho huynh, huynh liền xem như cái gì cũng không biết đi, bằng không nếu biết sự thật, khó tránh khỏi có khoảng cách, tội gì phải như vậy.”
“Ừ, huynh hiểu mà.” Giang Thành Văn gật đầu, xem biểu hiện của hắn so với lúc trước quả thật tốt hơn nhiều, thế nhưng vẫn có chút mơ màng, trong lòng Sở Thu Nguyệt có chút lo lắng, thực sự không biết phải nói cái gì, đành phải thở dài một tiếng, cùng hắn ngồi ngẩn người.
Một lát sau, hạ nhân tìm tới nơi, lại nói đồ ăn đã chuẩn bị xong, muốn mời bọn hắn đi dùng cơm, Sở Thu Nguyệt thấy Giang Thành Văn vẫn không để tâm đến, nói: “Nếu không huynh liền nói trong người mệt mỏi, muốn đi ngủ một chút trước?”
Giang Văn Thành gật gật đầu: “Ừ.”
Dứt lời liền làm như thế. Sở Thu Nguyệt đưa bức họa cho hạ nhân để hắn đi tìm thợ thủ công bên ngoài dán lại cho đẹp, vốn dĩ Sở Thu Nguyệt muốn để Giang Thiến Thiến xem trước, nhưng bây giờ cũng không còn lòng dạ nào, rồi đi về phía tiền sảnh.
Nhìn thấy Tiền Mộng, lúc đầu cũng không biết, nhưng lúc nãy nghe bà nói như vậy, Sở Thu Nguyệt cũng biết sắc mặt Tiền Mộng nhìn không được khỏe, da vàng như nến, thần sắc cũng có chút mơ màng, Sở Thu Nguyệt nhịn không được nói: “Sắc mặt mợ có vẻ không được tốt.”
Tiền Mộng cười cười nói: “Con cũng nhìn ra được à? Ây da, bệnh cũ thôi, đúng lúc lại tái phát.”
Sở Thu Nguyệt nói: “Sao mợ lại không dùng thuốc? Con cũng biết y thuật của mợ giỏi lắm đấy nhé!”
Tiền Mộng buồn cười nói: “Con bé này, chẳng lẽ con không biết, thầy thuốc thì khó tự chữa cho mình sao?”
Sở Thu Nguyệt ngây người nói: “Ra thế. Nhưng cậu và biểu ca có thể giúp mà. Nếu thật sự vẫn không được, có thể tìm danh y bên ngoài.”
Tiền Mộng lắc đầu nói: “Bệnh này ấy à, kỳ thật cũng không phải là có gì xấu, chỉ là không tốt ở chỗ khiến cho cơ thể không thoải mái. Nhưng cũng không gây nguy hiểm. Huống hồ, đã có tuổi trị cũng không dễ, mà cũng không thể trị được tận gốc.”
Sở Thu Nguyệt gật đầu: “Ra là vậy!”
Tiền Mộng cười cười, gắp đồ ăn: “Ừa.”
Dùng cơm xong, Sở Thu Nguyệt đang định trở về thì đã thấy Giang Thành Văn đang đi đến đây, thoạt nhìn thấy hắn đã tốt hơn nhiều, khóe miệng theo thói quen hơi khẽ mím môi, chợt nhìn có vẻ như đang cười, nhưng Sở Thu Nguyệt hiểu được lúc này chắc chắn Giang Thành Văn cười không nổi. Qủa nhiên, Giang Thành Văn chỉ là hơi mím môi suy nghĩ chứ không mỉm cười.
Sở Thu Nguyệt giơ tay quơ quơ trước mặt hắn: “Biểu ca!”
Giang Thành Văn ngẩn người: “Biểu muội…Có chuyện gì sao?”
“Huynh đi ăn cơm sao?” Sở Thu Nguyệt nhìn nhìn hắn hỏi.
“Ừ.” Giang Thành Văn gật đầu: “Vừa mới ở trong phòng ngủ một lát, đã tốt hơn nhiều, bây giờ thấy hơi đói.”
Nói đến đây, hắn vẫn không có ý muốn cười, Sở Thu Nguyệt thấy hắn không sao liền gật đầu nói: “Vậy huynh mau đi đi.”
Hai người phân ra đi, Sở Thu Nguyệt trở về phòng của mình, Giang Thành Văn thì chậm rãi đi đến tiền sảnh.
Đáng tiếc Sở Thu Nguyệt không nhìn thấy, vừa rời khỏi ánh mắt Sở Thu Nguyệt, Giang Thành Văn liền có vẻ mặt suy sụp.
++++++++++
Mấy ngày sau đó, Giang Thành Văn cũng không xảy ra chuyện lớn gì, mà thân thể của Tiền Mộng cũng bắt đầu tốt hơn…cũng không phát hiện ra Giang Thành Văn có gì không đúng, ngược lại là Giang Thiến Thiến nhìn thấy bức họa của Giang Thành Văn, cũng nghe Sở Thu Nguyệt nói trong bức họa có chứa Huyền Cơ, không khỏi khen khợi trước mặt của Tiền Mộng.
Tiền Mộng nghe xong, chỉ cười nói: “Vốn dĩ bức họa của Thành Văn là vẽ cho Thu Nguyệt đấy, lúc đó bọn tỷ đang ở lầu hai của nhà trọ để thưởng mai, cháu nó lại lại chịu đựng cái lạnh, đơn giản chỉ để vẽ tranh, lúc đó bọn ta còn có chút khó hiểu, nghĩ là hắn muốn lưu lại làm kỷ niệm, không ngờ nguyên nhân lại là thế này.”
Dứt lời lại cười thích thú.
Giang Thiến Thiến nghe Tiền Mộng nói như vậy, tự nhiên cũng hơi suy xét, đánh giá Giang Thành Văn vài lần, lại nhìn đến nhân vật chính đang vùi đầu ăn cơm là Sở Thu Nguyệt, rồi lại cười cười với Tiền Mộng: “ Thành Văn thật đúng là có lòng!”
Sở Thu Nguyệt vẫn chưa phát hiện bên vành tai ửng đỏ, nàng kiếp trước cũng không phải chưa từng yêu đương, nhưng bây giờ chỉ vừa bị người ta nói liền xấu hổ, trước kia cũng không thể xảy ra loại việc này. Chỉ là làm trẻ con lâu như vậy, khó tránh khỏi hoàn toàn không nhiễm tính trẻ con, lại vì trước đó Giang Thành Văn trong lòng nàng cũng tăng thêm vài phần tốt đẹp, cho nên bị hai vị đại nhân đây nói như vậy liền đỏ mặt.
Tiền Mộng nghe thấy Giang Thiến Thiến nói như vậy, cũng chỉ che miệng cười cười: “Đúng là vậy!”
Giang Thành Văn vốn đang dùng cơm, bấy giờ cũng ngẩn đầu lên, có hơi ngạc nhiên nhìn mọi người, sau đó thì nhìn Sở Thu Nguyệt, Sở Thu Nguyệt giả vờ như không biết, Giang Thành Văn chỉ cười, cũng không nói chuyện gì.
Giữa hai người có chút kỳ lạ, cũng không tránh khỏi ánh mắt của Giang Thiến Thiến và Tiền Mộng, hai người cũng nhìn nhau cười, ai cũng có tâm tư.
Dùng cơm xong, Giang Thiến Thiến nói với Sở Thu Nguyệt bức họa đã được dán tốt, muốn Sở Thu Nguyệt đến phòng mình, kỳ thật, nếu như muốn đưa bức họa thì có thể trực tiếp đưa cho Sở Thu Nguyệt là được, nhưng Giang Thiến Thiến lại muốn Sở Thu Nguyệt đến phòng mình cầm về, nói là có chuyện cần nói, còn về phần là chuyện gì, trong lòng Sở Thu Nguyệt ước chừng cũng đã đoán ra.
Quả nhiên, vừa cầm bức họa, Giang Thiến Thiến liền mở miệng nói: “Thu Nguyệt, con…cảm thấy Thành Văn thế nào?”
Sở Thu Nguyệt “hả” một tiếng rồi nói: “Biểu ca Thành Văn đúng là không tệ.”
Giang Thiến Thiến lại cười cười: “Mẹ thấy nó cũng cảm thấy con không tệ đấy!”
Sở Thu Nguyệt có chút xấu hổ nói: “Huynh ấy cảm thấy như thế nào, con đâu biết được.”
Giang Thiến Thiến lại cười cười: “Con và biểu ca, nếu quả thật…không cần phải gạt mẹ, mẹ cũng sẽ không ngăn cản, ngược lại còn tán thành.”
Sở Thu Nguyệt đỏ mặt nói: “Mẹ! Mẹ, mẹ nói đi đâu vậy, không phải như mẹ và mợ nói đâu…”
Nhìn thấy Sở Thu Nguyệt đỏ mặt, Giang Thiến Thiến cười cười nói: “Được rồi, mẹ hiểu rồi.”
Dứt lời lại có chút cảm thán nói: “Tỷ tỷ của con gả vào kinh thành, mọi người nhìn vào đều nói là nở mày nở mặt, chỉ có chúng ta mới hiểu được kỳ thật cũng có nhiều việc không tốt như vậy. Chỉ là, đây là con đường do nó lựa chọn, chúng ta cũng chẳng thể làm được gì? Phụ thân và mẹ cũng không phải là người ham phú quý, chỉ cần có thể bình an qua ngày, đủ ăn đủ mặc, có nơi để che mưa tránh gió là đã đủ rồi. Cho nên mẹ nghĩ nếu con thật sự thích ai đó, chỉ cần người đó thật sự là người có phẩm chất tốt, như vậy là đủ rồi.”
Biết là Giang Thiến Thiến đang nhớ đến sự việc của Sở Xuân Nguyệt, không khỏi xúc động, Sở Thu Nguyệt gật đầu nói: “Con hiểu. Con cũng không muốn gả vào nhà quan lớn.”
Giang Thiến Thiến “Ồ” một tiếng nói: “Tại sao vậy?”
“Con cảm thấy như vậy rất tốt, nhà quan lớn rất phức tạp…nếu như con gả đi, đoán chừng cũng sẽ giống như thẩm thẩm, bên trong thì phải lo đối phó với thiếp thất, bên ngoài thì lại lo trói buộc phu quân tránh xa các nữ nhân khác, làm gì nói gì đều phải cẩn thận từng ly từng tý, tuyệt đối không thể tự do tự tại.” Sở Thu Nguyệt nói.
Hơn nữa trên thực tế, trong lòng nàng còn một điều là nàng tuyệt đối không thể cùng với người khác chia sẻ phu quân của mình.
Nàng sống ở đây lâu như vậy, vẫn là có một ít nguyên tắc không thể thay đổi. Chế độ một vợ một chồng đã cắm rễ trong lòng nàng, hơn nữa còn có Giang Thiến Thiến và Sở Liên Bình làm gương, nàng càng không thể tưởng tượng được cảnh cùng chia sẻ phu quân với người khác, thậm chí là cảnh làm thiếp thân.
Tuy nàng cũng không phải lúc nào cũng ầm ĩ việc nam nữ bình đẳng trong tình yêu, nhưng nàng cảm thấy việc đó đã là tối thiểu.
Nếu như không thể lựa chọn thì cũng thôi đi, cuộc đời còn mong muốn gì hơn, nhưng bây giờ nàng có thể lựa chọn được, thì làm gì phải nhờ đến phụ thân và người khác tranh giành trượng phu.
Nghe Sở Thu Nguyệt nói vậy, Giang Thiến Thiến cười cười, quả nhiên rất vui mừng: “Thu Nguyệt, con có thể nghĩ như vậy thì tốt rồi. Mẹ thật rất sợ con lại học theo tỷ tỷ của con.”
“Không đâu ạ, chính vì nhìn thấy tỷ tỷ như vậy mới khiến cho con nghĩ lại.” Sở Thu Nguyệt dựa vào người Giang Thiến Thiến cười: “Mẹ, về sau con cũng muốn sống giống như cha mẹ, yên ổn lại thoải mái dễ chịu, như vậy là đủ rồi.”
Giang Thiến Thiến liên tục gật đầu: “Rất tốt Thu Nguyệt!”
Sở Thu Nguyệt cười cười, lại cùng Giang Thiến Thiến nói một ít chuyện, rồi cầm bức họa trở về phòng mình, treo nó lên tường, bây giờ cách Đông Chí không còn xa, lần sau có thể dùng rồi.
Nhìn thấy cảnh sắc hoa mai của bức họa rất sống động, Sở Thu Nguyệt không nhịn được mỉm cười.
Cuộc sống cứ như vậy qua đi được vài ngày, thì ở kinh thành truyền đến tin tức động trời.
Ban đêm, quán trọ của Sở Xuân Nguyệt bị niêm phong, Sở Xuân Nguyệt và Sở Lưu Uyển đều bị truy bắt, mà Sở Xuân Nguyệt lại còn đánh Chu Tử Quân một trận trong phòng lớn của Kim Hồng Nhạn, chống lại lệnh truy bắt mà bỏ trốn!
/74
|