Sổ Tay Sinh Tồn Ở Cổ Đại

Chương 53: Trải lòng

/74


Chuyển ngữ ♥ Gyanji Beta ♥ Đặng Trà My

Yên lặng.

Yên lặng thật lâu.

Những lời này của Lâm An Dạ thật giống như sấm chớp đột nhiên đánh vào ba người lúc đó, khiến cho bọn họ trở tay không kịp…

Giang Thành Văn và Sở Lưu Sương thì thẹn quá hóa giận, mà tâm tình Sở Thu Nguyệt cũng đang rất phức tạp…

Sở Lưu Sương bị Lâm An Dạ nói như vậy đương nhiên là vô cùng tức giận, nhìn thấy mặt Lâm An Dạ lạnh như băng nhưng lại nghĩ tới chàng là ai nên cũng chỉ có thể căn răn nuốt vào bụng, vành mắt liền đỏ ửng, khóc nức nở giậm chân rồi bỏ chạy. Giang Thành Văn nhìn thoáng qua Lâm An Dạ và Sở Thu Nguyệt, nói “Biểu muội đừng nóng giận” rồi cũng vội vàng đuổi theo.

Hai người họ trước sau bỏ đi, Sở Thu Nguyệt cũng sớm không còn tức giận, bây giờ nhìn bóng lưng chạy như điên của bọn họ còn cảm thấy vui vẻ, còn người trước mặt này lại lạnh như băng, cũng không biết nói gì cho phải.

Lâm An Dạ cũng hơi tự đắc, chỉ vào ghế đá: “Nàng không mời ta ngồi sao?”

Sở Thu Nguyệt cười: “Mời Lâm công tử ngồi.”

Lâm An Dạ vén áo choàng lên, tự nhiên ngồi xuống, nét mặt vẫn là không có biểu tình gì, nhưng không biết sao Sở Thu Nguyệt lại thấy tâm tình người này hình như hiện đang rất tốt… ?

Suy nghĩ một chút, Sở Thu Nguyệt cũng ngồi một bên, nói: “Lần trước Lâm công tử cứu ta, ta còn chưa cám ơn thật tốt, lần này lại làm phiền huynh tới Sở phủ.”

“Không có gì phiền.” Lâm An Dạ thản nhiên nói, dừng một chút, chàng đột nhiên hỏi, “… Nàng thích hoa mai ở Lạc Thành sao?” Sở Thu Nguyệt sửng sốt, biết chàng có lẽ là nghe được mình và Giang Thành Văn nói chuyện khi nãy, cười cười nói: “Đúng vậy. Chỉ là vẫn chưa thấy qua, luôn muốn được ngắm nhìn một lần.”

Lâm An Dạ nhìn khuôn mặt tươi cười của Sở Thu Nguyệt, nói: “Khang Dạ cũng đã nói việc này với ta rồi.”

“Ồ?” Sở Thu Nguyệt ngẩn người, nhớ lại lúc đó hình như mình đã nói cho Lâm Khang Dạ chuyện này, sau đó gật đầu: “À…”

“Trước đây ta và Khang Dã cũng đã đi Lạc thành, thực sự là rất đẹp, chỉ là hoa mai ở Lạc thành trăm nghìn loại, làm sao một bức tranh lại có thể vẽ nên được? Cửu cửu tiêu hàn đồ kia chỉ có tám mươi cánh hoa, đương nhiên càng không thích hợp.” Lâm An Dạ nghiêm trang nói xấu bức vẽ Giang Thành Văn tặng Sở Thu Nguyệt, Sở Thu Nguyệt nghe xong thầm cười, lẽ nào Lâm An Dạ là đang “Khiêu khích gây chia rẽ” sao?

Nhưng khi nhìn vẻ mặt hắn vô cùng đứng đắn nàng thấy, dường như là không có khả năng này…

Thấy Sở Thu Nguyệt cười như không cười nhìn mình, Lâm An Dạ khẽ nhíu mày: “Trên mặt ta có gì à?”

“Không có,” Sở Thu Nguyệt cúi đầu cười, khoát tay áo, “Cũng không có gì. Chỉ là ta nghĩ tới chút chuyện nên không nhìn được cười.”

“Có liên quan đến… Giang công tử?” Lâm An Dạ hỏi, ngữ điệu hơi ngập ngừng.

“Không có.” Sở Thu Nguyệt vội vã lắc đầu.

Lâm An Dạ liền không hỏi nữa.

Bầu không khí giữ hai người bỗng yên lặng trong chốc lát, Sở Thu Nguyệt trái lại cũng không cảm thấy có gì xấu hổ, dù sao đi nữa Lâm An Dạ cũng không phải là người thích nói chuyện, nếu như chàng hăng hái tìm mình để nói chuyện thì mới thật sự kỳ lạ… Chỉ là câu nói “Có điều mặc dù mắt ta không được tốt lắm nhưng cũng nhìn ra, Sở Tam tiểu thư trông sao cũng tốt hơn Sở tứ tiểu thư nhiều.” kia của chàng rốt cuộc là có ý gì…

Sở Thu Nguyệt xoắn xuýt một hồi, không nhịn được nói: “Đa tạ Lâm công tử rất nhiều, vì lúc nãy đã giải vây cho ta.”

Lâm An Dạ hơi nghiêng đầu nhìn nàng: “Lúc nào?”

“Huynh nói câu kia.” Khóe miệng Sở Thu Nguyệt hơi cong lên, “Là vì giúp ta giải vây đúng không?”

Lâm An Dạ nói: “Là câu nàng tốt hơn Sở tứ tiếu thư nhiều sao? Đó là nói thật, chẳng có cái gì là giải vây với không giải vây cả.”

“…”

Sở Thu Nguyệt im lặng không nói gì, đáng ra lúc nãy mình không nên hỏi câu này…

Lẽ nào Lâm An Dạ thực sự có ý gì với mình?

Mọi hành động hiện giờ của chàng rõ ràng là đều đưa đến kết luận này, nhưng nhìn dáng vẻ lạnh như băng của chàng, Sở Thu Nguyệt cũng không cảm thấy chàng thích mình. Huống gì hai người gặp mặt mới có một vài lần, cũng không nhiều lắm, mỗi lần gặp cũng đều vội vã lướt qua nhau, bây giờ danh tiếng chàng vô hạn, mỹ nữ bên người đoán chừng là không thiếu, còn mình lại không có gì đặc biệt…

Lâm An Dạ cũng không biết Sở Thu Nguyệt đang có suy nghĩ như vậy, chỉ nhìn nàng nói: “Sở tiểu thư chừng hai năm nữa cũng sẽ đến tuổi cập kê rồi nhỉ?”

“Ừ. ” Sở Thu Nguyệt gật đầu, hơi nghi hoặc, “Như thế thì sao?”

Lâm An Dạ tiếp tục hỏi: “Nàng bây giờ cũng chưa có ý trung nhân sao?”

Sở Thu Nguyệt trợn to mắt nhìn chàng, vẻ mặt người kia lúc đặt câu hỏi cũng không có một chút bất an nào, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt dường như càng sâu hơn, làm cho nàng nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.

“… Ừ.” Sở Thu Nguyệt chậm rãi gật đầu.

Lâm An Dạ nhẹ nhàng gật đầu: “Ngay cả Khang Dạ cũng không phải?”

Sở Thu Nguyệt ngẩn người, chợt hiểu được thì cười lắc đầu: “Ta tự hỏi Lâm công tử tại sao gần đây lại giúp đỡ ta nhiều như vậy, hóa ra là vì Lâm nhị công tử.”

Lâm An Dạ cũng không biện minh, Sở Thu Nguyệt nhân tiện nói: “Thật ra Lâm nhị công tử cũng đã từng nói chuyện này với ta, nhưng ta đã nói rất rõ ràng rồi, ta thật sự là không có ý nghĩ gì khác với Lâm nhị công tử… Xin lỗi.”

Lâm An Dạ không nói tiếp, chỉ trầm mặc, Sở Thu Nguyệt suy nghĩ một chút lại nói: “Lâm công tử, huynh không vui sao… ? Ơ… à, ta với đệ đệ của huynh thật sự là…”

“Không, ta rất vui.” Khóe miệng Lâm An Dạ lại hơi cong lên, lộ ra nụ cười hiếm thấy.

“Hả… ?” Sở Thu Nguyệt sửng sốt, không biết người này có ý gì. Đương nhiên, lúc đó cũng một phần là do bị nụ cười của chàng làm cho kinh ngạc.

“Nếu như nàng thích Khang Dạ, ta đây làm sao có thể cướp của đệ đệ được chứ,” Lâm An Dạ mặt không biến sắc nói ra những lời này, sau đó chậm rãi nói: “Sở tiểu thư, không gạt nàng, ta… muốn cưới nàng làm vợ.”

“?!” Sở Thu Nguyệt thực sự là giương mắt đờ đẫn không hiểu chuyện gì, “Lâm công tử, chuyện này không nên nói đùa!”

Lâm An Dạ nghi ngờ cau mày một cái: “Nhìn ta đang không đứng đắn sao? Ta nghiêm túc, cũng không nói cho vui.”

Sở Thu Nguyệt lắc đầu: “Không… Nói như thế nào… Chuyện này cũng quá đột ngột, Lâm công tử, huynh… sao huynh lại nghĩ như vậy?”

Lâm An Dạ trầm tư chốc lát, nói: “Tự ta cũng không biết vì sao. Nói chung, tự nhiên lại nghĩ như vậy. Chỉ là vì Khang Dạ nên từ trước đến nay không dám, sau này Khang Dạ lại nói với ta là nàng đã từ chối đệ ấy, mấy việc vặt vãnh lại xảy ra hết lần này tới lần khác, hơn nữa nàng cũng còn nhỏ tuổi nên vốn là định tạm hoãn. Ngày ấy ở trên núi, thấy người xung quanh không thật sự đối xử tốt với nàng, ta mới nhận ra mình không nên chờ đợi nữa.”

Lần đầu tiên nghe Lâm An Dạ nói nhiều như vậy, Sở Thu Nguyệt thực sự suýt chút nữa là ngừng thở, tim cũng không tự chủ đập mạnh hơn, chàng cũng không nói bất kỳ lời đường mật nào, giọng nói cũng bình bình như đang nói chuyện bình thường, thế nhưng lại…

Trong khoảng thời gian ngắn, Sở Thu Nguyệt không biết nên nói gì cho phải, Lâm An Dạ chợt đứng lên nói với Sở Thu Nguyệt: “Sở tiểu thư, nếu trong hai năm nàng cũng không có người trong lòng, có thể đợi ta hai năm không?”

“Cái, cái gì?” Sở Thu Nguyệt càng không biết nói cái gì cho phải, chờ hắn hai năm? Đây là ý gì?

Lâm An Dạ không nói gì nữa, chỉ nói: “Nếu ta may mắn, hai năm sau nhất định sẽ cùng Sở tiểu thư tới Lạc Thành ngắm hoa mai.”

Dứt lời, chàng hơi chắp tay: “Cáo từ.”

Sở Thu Nguyệt nãy giờ vẫn ngồi im một chỗ không hề động đậy, chỉ phản xạ có điều kiện gật đầu: “Cáo từ…” Nói xong chỉ thấy bóng lưng Lâm An Dạ từ từ đi xa, càng đi càng xa, cho đến khi không nhìn thấy nữa.

Nếu như…. nàngkhông lầm, vừa nãy Lâm An Dạ… là đang thổ lộ sao?

Không, rõ ràng là như vậy, quả thật là…

Hơn nữa, biểu lộ của Lâm An Dạ như thế, chẳng phải có phần quá là kỳ lạ sao?!

Sở Thu Nguyệt thật vất vả mới lấy lại tinh thần, mạnh mẽ thở dài — Lâm An Dạ này, cũng quá tự cho là đúng đi, vừa tỏ tình xong, mình còn chưa nói gì mà đã tự nhiên đang yên đang lành lại bắt mình đợi hắn hai năm?

Thật ra Lâm An Dạ hiện giờ đúng là cái gì cũng tốt, là chàng trai kim cương, lại còn đã cứu nàng, thế nhưng cũng không có quy định là mình nhất định phải thích hắn chứ? Nhất là vừa nãy vì mình mà chọc tức hai người Giang Thành Văn và Sở Lưu Sương, Lâm An Dạ cứ không minh bạch như vậy nói cái gì mà để nàng chờ hắn… như vậy đâu hợp lý…

Sở Thu Nguyệt từ từ đứng dậy, nhìn chung quanh một chút nhưng vẫn cảm thấy không được chân thực, sau đó cũng không nghĩ gì nữa chỉ ra trước cửa. Chẳng qua là…

Sở Thu Nguyệt sờ mặt mình, vừa nãy thật sự là quá kinh ngạc, bây giờ mặt đều đỏ bừng… Sau đó mấy ngày, trong lòng Sở Thu Nguyệt vẫn luôn nghĩ đến chuyện này, nhưng Lâm An Dạ cũng không quay lại nên lại càng làm cho Sở Thu Nguyệt chắc chắn có lẽ chuyện lần trước Lâm An Dạ nói cũng chỉ là thuận miệng nói cho vui thôi. Thật là khiến cho người ta không thể nào không tức giận. Nhưng mặc kệ nói như thế nào, coi như là hắn đã giúp mình nhiều lần, bởi vậy nên Sở Thu Nguyệt cũng không thể nào khó chịu, chỉ coi như không có chuyện này.

Về phần Giang Thành Văn và Sở Lưu Sương, là vì Giang Thành Văn nói lung tung, Sở Lưu Sương lại bị Lâm An Dạ nói mình không bằng Sở Thu Nguyệt, hơn nữa hai người cũng hiểu được việc này cũng là lỗi ở mình cho nên Sở Lưu Sương cũng an phận rất nhiều, tuy rằng vẫn có tính tiểu thư nhưng cũng không trút giận lên Sở Thu Nguyệt, hai người đều không ầm ĩ nữa.

Mỗi ngày hầu như chỉ thấy Giang Thành Văn chạy theo sau lưng Sở Lưu Sương, Sở Lưu Sương cũng không nổi giận, thỉnh thoảng bốc hỏa lên cũng đá hắn hai cước, Giang Thành Văn chỉ có thể yên lặng chịu đựng. Sở Thu Nguyệt nhìn thấy thì trong lòng buồn cười, cũng không quan tâm nhiều mà chỉ đứng ngoài xem kịch vui.

Bất kể là Sở Thu Nguyệt, Sở Lưu Sương hay Giang Thành Văn, không ai nói chuyện Lâm An Dạ đến cho người khác biết, còn người lớn ở Sở phủ chỉ cho rằng Lâm An Dạ chẳng qua là đến để thăm Sở Thu Nguyệt.

Việc này cũng khiến cho Hà Tương Tư và Giang Thiến Thiến được một trận kinh ngạc, trong lòng hai người đều cho rằng sợ là Lâm An Dạ đang có tình ý với Sở Thu Nguyệt, nhưng hỏi Sở Thu Nguyệt thì Sở Thu Nguyệt lại trưng ra dáng vẻ cái gì cũng không biết, vì thế nên cũng không tiếp tục hỏi thêm gì nữa.

Sau sự việc đó khoảng nửa tháng, một hôm Sở Thu Nguyệt ra ngoài, sau khi trở về đã thấy Lâm An Dạ đang đứng ở trước của Sở phủ, chàng cũng không đi vào, đang tự mình dắt ngựa, thấy Sở Thu Nguyệt tới thì vẻ mặt không biến sắc bước nhanh tới, Sở Thu Nguyệt mờ mịt hỏi: “Lâm công tử? Sao huynh lại tới đây?”

Lâm An Dạ cũng không nói lời nào, chỉ lấy ra một vật đưa cho Sở Thu Nguyệt.

Sở Thu Nguyệt nhận lấy, chỉ cảm thấy trong tay là một vật ấm nhuận trắng mịn, đúng là một miếng ngọc đẹp, miếng ngọc đó được khắc hình một đóa hoa sen.

“Đây là…?”

Lâm An Dạ nhìn nàng, chậm rãi nói: “Nàng chờ ta hai năm.”

Dứt lời liền không chút chần chừ phóng người ngồi lên yên ngựa chạy xa.

Sở Thu Nguyệt vẫn còn ngây người, thấy hắn đi càng lúc càng xa thì dở khóc dở cười, tình hình này không phải là cũng giống như lúc trước sao? Lại nhìn ngọc hoa sen trong tay, càng lúc càng khó hiểu.

Sở Thu Nguyệt sửng sốt nửa ngày, trên mặt bỗng nhiên đỏ lên, nhét ngọc hoa sen vào đai lưng, lòng đầy tâm sự bước vào Sở phủ.

Ngày thứ hai liền truyền đến tin An Định Hầu được phong An Kỵ đại tướng quân, là quan nhất phẩm, cùng lão tướng Lý Vận và Đoan Chính dẫn đầu ba vạn đại quân chinh phạt Lý Đức. Cho dù có một gậy đánh thắng thì chỉ e là vẫn phải tiếp tục tiến quân vào sâu bên trong để chinh phạt, triều đình sẽ tiếp tục phái binh trợ giúp, tính ra, muốn đợi hắn… ít nhất… cũng phải hai ba năm.

Lúc biết được tin này, Sở Thu Nguyệt vẫn còn đang ngồi ngắm miếng ngọc hoa sen đến xuất thần, lúc nghe thấy chuyện này liền sửng sốt hồi lâu.

Hóa ra đúng là hắn tới để từ biệt nàng…

Cũng không biết là nguyên nhân gì, Lâm Khang Dạ lại không có một lời từ biệt với Sở Thu Nguyệt, có lẽ hắn định sau khi trở về rồi sẽ đến trước mặt Sở Thu Nguyệt khoe khoang một trận đây.

Ở kinh thành một thời gian, Sở Thu Nguyệt nhớ nhà nên liền xin Giang Thiến Thiến quay lại Thủy Lễ thành, Giang Thành Văn tất nhiên là lưu luyến Sở Lưu Sương, nhưng Tiền Mộng và Giang Phàm cũng đã chờ đợi rất sốt ruột. Nếu như Giang Thành Văn còn không quay về thì đúng là không thể nào nói nổi.

Sở Lưu Sương dĩ nhiên là khóc sướt mướt, trước khi đi còn tìm đến Sở Thu Nguyệt, khóc ròng nói: “Thu nguyệt Đường tỷ, chuyện trước kia tỷ cũng đã ghi hận muội rồi, bây giờ Thành Văn biểu ca phải đi, tỷ giúp muội trông chừng huynh ấy, đừng để cho huynh ấy và nữ nhân khác khác liếc mắt đưa tình.”

Sở Lưu Sương suy cho cùng vẫn là tính tình trẻ con, không bao lâu sau cũng đã rủ Sở Thu Nguyệt ra ngoài chơi, Sở Thu Nguyệt cũng không tính toán gì nữa, thỉnh thoảng trò chuyện với nàng ta, dù gì đi nữa thì cũng đã không có gì, bây giờ nghe nàng ta nói yêu cầu này ra thì thực sự là hết chỗ nói rồi…

“Ừ.” Sở Thu Nguyệt gật đầu, nghĩ thầm, ta làm thế nào mà giúp muội trông chừng hắn được…

Sở Lưu Sương lại nhìn Sở Thu Nguyệt, hơi cảnh giác nói: “À, Thu Nguyệt Đường tỷ à, Lâm công tử tốt như vậy, tỷ cũng sẽ không có tâm tư gì với Thành Văn biểu ca chứ? Ha hả…”

Nghe thấy Sở Lưu Sương nhắc tới tên Lâm An Dạ, Sở Thu Nguyệt không khỏi hơi dừng lại một chút, sau đó nói: “Mặc kệ thế nào, tỷ đối với Thành Văn biểu ca là không thể, muội đừng nghĩ bậy.”

Sở Lưu Sương le lưỡi: “Như vậy là được rồi… Ha hả.”

Sở Thu Nguyệt cười nhạt một cái, không nói gì nữa.

Mà lúc Sở Lưu Sương và Giang Thành Văn từ biệt mới thật sự là gian nan nhưng cũng không cần phải nói năng rườm rà thế chứ. Nói chung Hà Tương Tư rất là ưu sầu, vốn vẫn nghĩ chia rẽ hai chúng nó là chuyện dễ dàng, nhưng bây giờ nhìn dáng vẻ bọn chúng như vậy, lại nghĩ đến tính tình không nghe lời của Sở Lưu Sương thì thực sự là nhức đầu không gì sánh được.

Giang Thành Văn dù sao cũng chỉ là một đại phu không có thanh danh, sau này để Sở Lưu Sương gả cho hắn thì quả thật là cho hắn trèo cao, aiz, mà dù sao đi nữa còn mấy năm nữa Lưu Sương mới cập kê, trong lúc đó còn xảy ra chuyện gì ai mà chắc chắn được?

Mấy người Sở Thu Nguyệt trở về Thủy Lễ Thành, cũng đem theo một ít quần áo và đồ dùng hằng ngày trước kia của Xuân Nguyệt, làm một phần mộ tốt chôn quần áo và di vật. Đứng trước mộ Xuân Nguyệt, Sở Thu Nguyệt dập đầu lạy ba cái rất cung kính, dập đầu này là cho tỷ tỷ Sở Xuân Nguyệt thật sự trước đây, hoàn toàn không phải là cho cái người xuyên qua kia.

Bây giờ qua lâu như vậy, nghĩ lại từ đầu quả nhiên những chuyện đã qua cứ như một giấc mộc dài…

Mà Lâm An Dạ rốt cuộc…

Sở Thu Nguyệt không nghĩ nhiều nữa, cất miếng ngọc hoa sen đi, cũng không nói cho ai biết việc này.


/74

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status