Ngày hôm đó, Ngụy La tới Mai Viên của Tứ phòng, Tứ phu nhân Tần Thị đang giúp Ngụy Tranh may khăn đội đầu cô dâu lúc thành thân.
Mẫu thân của Ngụy Tranh ở Ngân Hạnh Viên không giúp đỡ được gì cả, chuyện nào bà làm được thì liền giúp. Tần Thị thấy Ngụy La tới, liền kêu nàng tới giúp: “A La, con xem một chút, Tứ bá mẫu thêu đôi uyên ương này có được không?”
Tần Thị thêu thùa rất tốt, lúc còn chưa xuất giá là vị tiểu thư thêu tốt nhất trong nhà, nhiều năm rồi tay nghề cũng không hề lụt đi. Hai con uyên ương trong tay bà rất sống động, giống như đang thật sự hiện hữu trước mắt nàng.
Ngụy La đứng lên, nhìn thoáng qua liền tán thưởng: “Thật đẹp mắt, không nhìn kỹ con còn tưởng là thật. Khi nào Tứ bá mẫu cũng dạy con một chút đi”.
Ngụy La thuê thùa không tốt, nàng cũng không chú tâm học cái này lắm, mỗi lần thêu đều đâm kim vào ngón tay, về sau nàng ngại đau, cũng lười học.
Tần Thị bị câu nói của Ngụy La chọc cười, tâm tình u ám mấy ngày qua cũng tốt hơn nhiều.
Bà thêu đến mắt mỏi nhừ, liền đem châm tuyến bỏ vào giỏ để qua một bên, nói lời thấm thía đạo lý với Ngụy La: “Nếu con muốn học, khi nào rảnh tới chỗ ta, bá mẫu có thể dạy con. Cô nương là phải học thêu thùa mới tốt, đến nhà phu gia, người ta cũng sẽ xem trọng hơn”. Dừng một chút, bà lại nhớ tới chuyện vài ngày nay trong phủ, nhịn không được thở dài: “Ngàn vạn lần đừng như Ngụy Tranh… Cho dù gả rồi, cũng bị nhà người ta xem thường”.
Ngụy La mím môi không nói, Ngụy Tranh có kết cục như vậy, là do nàng ta tự tìm phiền toái, không trách người khác được.
Tần Thị ngồi bên cạnh Ngụy La, kéo tay nàng nói: “A La, cháu là đứa nhỏ thông minh hiểu chuyện, Tứ bá mẫu vô cùng yên tâm… Có điều Ngụy Tranh xảy ra chuyện như vậy, cháu lại hủy hôn với Tống gia, mấy ngày nay trong lòng bá mẫu có chút không yên”.
Ngụy La mỉm cười, hỏi ngược lại: “Tứ bá mẫu lo lắng cái gì? Cháu giúp được gì không?”
Tần Thị nghĩ nghĩ một chút, cuối cùng nói: “Cháu tốt như vậy, là Tống gia không có mắt, tương lai cháu nhất định sẽ gả được cho người tốt hơn… Tứ bá mẫu chỉ hy vọng cháu an phận, đừng ngốc như Ngụy Tranh, trước khi thành thân lại đem mình cho đi, sau này đến nhà phu gia cũng không được yêu thích”.
Ngụy La khựng lại, nàng nhớ tới cái gì đó, biểu hiện trên mặt nhất thời trở nên không tự nhiên.
Mặc dù nàng và Triệu Giới cũng làm ra chuyện khác người này, chính là mỗi lần gặp mặt đều không nhịn được mà ôm ôm ấp ấp, không biết ý Tứ bá mẫu có phải nói cái này hay không… Đều do Triệu Giới, hôn nàng cũng coi như thôi, còn ở bên ngoài thành ôm ấp, còn giúp nàng vân vê… Hai má Ngụy La ửng hồng, nàng ho khan một tiếng, làm bộ bình tĩnh nói: “Tứ bá mẫu yên tâm… Cháu nhất định sẽ không học muội ấy”.
Có sự cam đoan của Ngụy La, Tần Thị vỗ vỗ tay nàng, lúc này mới yên lòng.
Ngụy La ở lại dùng cơm tối với Tần Thị, lại bị tiểu mè xửng Ngụy Thường Di quấn quýt nửa canh giờ, lúc nàng ra khỏi Mai Viên sắc trời đã nhá nhem. Nàng về phòng tắm rửa thay đồ, mặc xiêm y mỏng màu ngọc lan, chờ tóc khô rồi lại đi nằm, chốc lát liền ngủ thiếp đi.
*** *** ***
Trăng sáng treo trên cao, trời đêm thật yên tĩnh.
Các phòng trong Tùng Viên đều đã đi nghỉ, chỉ có nha hoàn gác đêm ngẫu nhiên đi qua đi lại ở hành lang. Trong nội viện có tiếng côn trùng kêu vang tịch liêu, thỉnh thoảng gió nhẹ lướt qua tạo nên âm thanh sàn sạt.
Một thân hình cao ngất đi tới bên cạnh giường Ngụy La, cúi người nhẹ nhàng ôm lấy nàng, đi tới cửa sổ.
Ngụy La đang say ngủ, nàng chỉ cảm thấy cả người ngày càng nhẹ đi, giống như đang lơ lửng trên mây, bay lên không trung. Không lâu sau, nàng lại cảm thấy như đụng vào một bức tường thô ráp, bức tường này có chút cứng rắn, nhưng lại có nhiệt độ, hơn nữa còn có một đôi tay vươn ra, ôm chặt nàng. Ngụy La từ từ mở mắt, vừa mở mắt liền nhìn thấy một biển trời sao mênh mông, sao sáng rơi vào trong mắt nàng, giống như chỉ cần đưa tay liền có thể chạm được. Ngụy La mê hoặc mở to mắt nhìn trời, tinh thần còn chưa hồi phục, lại nghe thấy một giọng trầm khàn bên tai: “Nhóc con, cuối cùng cũng tỉnh?”
Ngụy La kinh ngạc quay đầu nhìn, liền thấy đôi mắt đen láy của Triệu Giới, còn có hơi thở ngập mùi đàn hương của hắn: “Tĩnh Vương ca ca?”
Ngụy La chỉ mặt đồ ngủ bằng lụa mỏng, Triệu Giới sợ nàng bị lạnh, liền cởi áo choàng khoác lên người nàng, cười nói: “Là ta”.
Sao hắn lại ở chỗ này? Hơn nữa, bọn họ đang ở đâu đây?
Triệu Giới nhìn ra nghi hoặc trong mắt nàng, cái cằm thân thiết cọ cọ trán nàng, thân mật nói: “Chúng ta đang ở trên nóc gian phòng của muội”.
Ngụy La trợn tròn mắt, nàng vô thức nhìn xuống, quả nhiên bọn họ đang ngồi trên mái ngói lưu ly, bên dưới là đình viện rộng lớn, lúc này trong viện không có ai, yên tĩnh không một chút tiếng động. Nàng phóng mắt nhìn ra xa, toàn bộ Thịnh Kinh Thành đều chìm vào giấc ngủ, cả thế giới rộng lớn giống như chỉ còn hai người bọn họ.
Ngụy La có chút sợ độ cao, chui vào trong lòng Triệu Giới: “Đại ca ca dẫn muội tới đây làm gì?”
Triệu Giới đưa tay vào trong cẩm bào, đặt trên hông nàng, đem nàng ôm chặt kéo gần sát vào người hắn: “Nhớ muội, tới thăm muội một lát”.
Mùa hè tuy nóng, nhưng gió thổi qua vẫn có chút lạnh. Hơn nữa bọn họ đang ngồi trên nóc nhà, gió mát thổi qua đỉnh đầu, khiến nàng rùng mình. Cẩm bào của Triệu Giới còn mang theo hơi ấm của hắn, vây lấy Ngụy La, vừa ấm áp lại thân thiết.
Ngụy La vốn có chút cảm động, nhưng tay người này không dừng lại, chui vào trong áo ngủ của nàng, nhẹ nhàng xoa nắn hai cái: “Ở đây còn đau không?”
Gò má Ngụy La hồng tới rỉ máu, muốn lôi tay hắn ra ngoài, nhưng sức lực của hắn hơn nàng nhiều, không cách nào lay chuyển được. Lôi lôi kéo kéo một hồi, tay Triệu Giới còn dùng sức vân vê nàng, càng vân vê càng nhanh khiến Ngụy La yêu kiều kêu lên, thanh âm mềm mại hòa vào xương tủy, nàng ghé sát vào người hắn kháng nghị: “Đau mà…”.
Triệu Giới không buông Ngụy La ra, cúi đầu hôn môi nàng, đem nức nở nghẹn ngào trong miệng nàng nuốt vào bụng, vì tránh để nàng té xuống, một cánh tay của hắn ôm chặt lấy eo nàng, một tay khác lại nhẹ nhàng xoa nắn, động tác ôn nhu hơn lúc nãy. Ngụy La làm sao chịu được loại khiêu khích này, toàn thân đều mềm nhũn. Cũng may nàng vẫn còn lý trí, cắn đầu lưỡi hắn: “Không được… sẽ bị nhìn thấy”.
Triệu Giới cười khẽ, giọng nói quyến rũ: “Đến lúc này rồi, trừ muội với ta ra, còn ai thức nữa chứ?”
Nói vậy cũng không đúng, lỡ có người dậy đi tiểu đêm, ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà, chẳng phải cái gì cũng thấy được sao? Ban ngày nàng mới đồng ý với Tứ bá mẫu sẽ giữ thân mình thật tốt, bây giờ mới qua nửa ngày, sao lại nuốt lời được!
Ngụy La né tránh về phía sau, nàng nhìn hắn bằng đôi mắt ngập nước: “Tĩnh Vương ca ca có chuyện gì thì nói, huynh lại động tay động chân nữa, muội sẽ tức giận!”
Triệu Giới cũng biết phải có chừng mực, chỉ là lâu rồi không gặp nàng, nhớ đến chết đi được mới không nhịn xuống. Cuối cùng hắn cũng phải thu liễm, ôm eo nhỏ của nàng, khàn giọng hỏi: “A La, chuyện đêm hôm đó bản vương đều nghe rồi”.
Ngụy La mơ hồ đoán hắn nghe được gì, Triệu Giới dừng một chút, không nói gì tiếp.
Không lâu sau, Triệu Giới lại nói: “Ngày nào bản vương chưa cưới muội vào phủ, liền không an lòng ngày đó. Không bằng, ngày mai ta tới Phủ Anh Quốc Công cầu hôn nhé?”
Tà tâm của Lý Tụng còn chưa chết, dám nửa đêm vụng trộm xông vào khuê phòng Ngụy La. Tay vừa mới khỏi đã có can đảm chạm vào nữ nhân của hắn. May là Ngụy Tranh ở trong phòng, nếu không hắn lóc từng miếng thịt của Lý Tụng cũng không đủ hả giận.
Tuy là như vậy, nhưng Phủ Nhữ Dương Vương cũng không thể giữ lâu nữa.
Ngụy La nghe vậy liền lắc đầu liên tục, cầm tay hắn nói: “Không được, bây giờ huynh không thể cầu hôn”.
Triệu Giới trầm mặc: “Tại sao?”
Ngụy La tự đắc nói: “Phụ thân vì chuyện của Ngụy Tranh mà bận tới sứt đầu mẻ trán, tâm tình không được tốt. Nếu lúc này ca ca tới cầu hôn, ông ấy chắc chắn sẽ không đồng ý”. Dừng một lát, nàng lại ngẩng đầu nhìn Triệu Giới: “Qua một thời gian nữa đi”.
Triệu Giới ghé đầu lên cổ nàng, hít sâu hương thơm nhàn nhạt trên người nàng, ngữ điệu có chút không vui: “Bản vương không muốn đợi, bây giờ bản vương thật muốn muội”.
Mặt Ngụy La đỏ ửng, yêu kiều trách mắng: “Không được”.
Bọn họ vẫn đang ngồi trên nóc nhà, Ngụy La thật sợ bản thân sẽ ngã xuống, cho nên gắt gao ôm chặt eo Triệu Giới, một bên lại chui vào lòng hắn nói: “Chờ Ngụy Tranh gả đi rồi… Đại ca ca lại tới nhà cầu hôn đi”.
Tiểu cô nương nói rất nghiêm túc, không chút phát hiện ngữ điệu của mình giống như đang dỗ tiểu hài tử. Triệu Giới ôm lấy thân thể nho nhỏ của nàng, khàn giọng cười, ngẩng đầu nói: “Vậy muội hôn bản vương một cái?”
Ngụy La do dự một chút, nghiêng đầu nhìn hắn, đôi mắt đen lúng liếng nhìn chằm chằm môi mỏng của Triệu Giới, cuối cùng chậm chạp gặm một cái. Hiếm khi Ngụy La chủ động, cũng không thông thạo, cái lưỡi hồng hồng của nàng liếm liếm môi hắn, nháy mắt nhìn hắn: ‘Vậy được chưa?”
Ánh mắt Triệu Giới nhìn nàng chằm chằm, khàn khàn nói: “Không được. A La, giống như bình thường ta hôn muội vậy”.
Ngụy La không có da mặt dày như Triệu Giới, gặm cắn hai cái liền rút lui, mím môi nói: “Không hôn, ăn không ngon”.
Triệu Giới bật cười, nâng mặt nàng lên hôn xuống, hôn nàng tới mấy lần, lúc này mới bằng lòng buông nàng ra.
*** *** ***
Hôn sự của Ngụy Tranh và Lý Tụng định vào cuối tháng bảy.
Một ngày trước khi thành thân, Ngụy Tranh đi Ngân Hạnh Viên một chuyến, đem chuyện này nói với Đỗ Thị. Đỗ Thị ở Ngân Hạnh Viên sớm đã nghe tin này, biết được nữ nhi sẽ gả cho thế tử Phủ Nhữ Dương Vương tất nhiên vô cùng vui mừng, khen Ngụy Tranh là người có phúc khí một lần lại một lần.
Đỗ Thị ở đây đã tám năm, sớm đã không phải là Ngũ phu nhân thong dong phú quý như trước, thời gian đã mài mòn khí chất và sự trầm ổn của bà, biến bà thành một phụ nhân bình thường. Bà nhỏ hơn Tần Thị một tuổi, tóc mai cũng đã có nhiều sợi bạc, nếp nhăn trên mặt cũng dần rõ ràng, quần áo kiểu cũ, sắc mặt trắng bệch, bộ dáng chán nản khiến người ta không nhìn ra đây là Ngũ phu nhân của Phủ Anh Quốc Công.
Ngụy Tranh thấy bà ta như vậy, nhịn không được chua xót nói: “Nương, người yên tâm, chờ con gả vào Phủ Nhữ Dương Vương rồi, quản việc bếp núc, nhất định sẽ đón nương qua, không để nương ở đây nữa”.
Lý Tụng là nhi tử duy nhất của Nhữ Dương Vương, nàng ta gả đi chính là con dâu trưởng, việc trong phủ nhất định cũng sẽ rơi vào tay nàng ta.
Đỗ Thị tất nhiên vô cùng vui mừng, ôm lấy Ngụy Tranh liên tục nói tốt: “Còn Di nhi nữa, một nhà đoàn tụ…”.
Mặc dù Ngụy Tranh không thích Ngụy Thường Di, nhưng mỗi lần nàng ta gặp Đỗ Thị đều thấy bà tâm tâm niệm niệm đến hắn, vì thế nàng ta liền gật đầu đáp ứng.
Lý Tụng không thích nàng cũng không sao, dù sao nàng cũng không thích hắn. Nàng gả cho hắn chỉ để bảo toàn thanh danh của mình, tương lai có chỗ đặt chân. Còn những chuyện khác, đều không quan trọng.
Ngày hôm sau là ngày đại hỉ.
Dù sao cũng là Phủ Anh Quốc Công gả tiểu thư ra ngoài, bên trong bên ngoài đều được bày biện vô cùng hoan hỉ. Trên cửa sổ dán chữ hỷ đỏ thẩm, hai bên hành lang cũng treo lồng đèn đỏ, pháo hoa sớm đã được đốt đùng đoàng ngoài cửa, náo nhiệt vô cùng.
Giờ lành vừa tới, người Phủ Nhữ Dương Vương đã tới đón dâu.
Lý Tụng mặc hỉ phục đỏ thẫm, ngồi trên tuấn mã thượng hạng, gương mặt anh tuấn không có chút vui mừng nào, ngược lại lạnh lẽo kinh người.
Đợi có người cõng Ngụy Tranh ra ngoài, hắn cũng không thèm nhìn một cái, môi mỏng mím chặt thành một đường, không nói lời nào đánh ngựa rời đi. Đội ngũ đón dâu đi tới Phủ Nhữ Dương Vương, bái đường thành thân, người ngoài nhìn vào hoan hỉ vui mừng, nhưng Nhữ Dương Vương và Cao Dương Trưởng Công Chúa chẳng thể cười nổi. Ngay cả Lý Tương cũng khinh thường hừ một tiếng, lúc nhìn Ngụy Tranh đều mang theo ánh mắt khinh bỉ.
Sau khi bái đường, là động phòng.
Lý Tụng không có vào tân phòng, thậm chí không uống rượu hợp cẩn, không mở khăn voan, xoay người liền đi vào nội viện uống rượu với mọi người. Tân phòng vốn nên náo nhiệt lúc này lại chẳng có ai, Lý Tương không biết đã đi nơi nào, giống như không ai để tân nương tử này vào mắt, không ai để ý Ngụy Tranh, cũng không ai hoan nghênh nàng ta.
Ngân Lâu là nha hoàn hồi môn của Ngụy Tranh, ủy khuất nói: “Tiểu thư, đây không phải là bọn họ bắt nạt người sao…”
Ngụy Tranh cúi đầu, gương mặt nhỏ trong khăn voan đầy khuất nhục, hai mắt ngập nước, cơ hồ vò nát khăn lụa trong tay.
Nàng ta biết, đây là Phủ Nhữ Dương Vương ra oai phủ đầu, không nghĩ nàng ta lại ngây thơ như vậy. Ngụy Tranh không biết đây chỉ mới là bắt đầu, về sau vẫn còn rất dài.
Ngụy Tranh ngồi ở đầu giường đợi cho tới giờ Tuất, bên ngoài cửa sổ tứ hợp trời đã tối đen, màn đêm che khuất mọi vật, Lý Tụng vẫn chưa trở về. Nàng ta ngồi tới đau người, cuối cùng nhịn không được kéo khăn voan xuống, nói với Ngân Lâu: “Hầu hạ ta thay xiêm y, không cần đợi”.
Nhưng Ngụy Tranh vừa mới dứt lời, ngoài cửa liền có động tĩnh.
Là Lý Tụng trở về.
Ngụy Tranh mím chặt môi, nhìn về phía cửa.
Nàng ta vẫn còn có chút sợ hãi với Lý Tụng, buổi sáng hôm đó hắn suýt bóp chết nàng, cho đến bây giờ cảm giác lúc đó như chỉ mới vừa xảy ra. Hắn ta nóng giận, tàn bạo, Ngụy Tranh không dám chọc giận hắn. Nhưng bởi vì tính tình của mình, Ngụy Tranh cũng không cho phép bản thân cuối đầu trước người khác, hai bên giằng co, ai cũng không nói lời nào.
Lý Tụng uống rất nhiều rượu, nhưng thần trí vẫn còn thanh tỉnh, sắc mặt không tốt chút nào. Hắn không tiến lên, yên lặng đứng nhìn Ngụy Tranh.
Hắn sao có thể nhầm người này thành Ngụy La? Hai người họ không giống nhau.
Một người trên trời, một người dưới đất, khác nhau một trời một vực.
Một lúc lâu sau, Ngụy Tranh thấy giằng co như vậy cũng không phải biện pháp, đang muốn nói gì đó cho không khí dễ chịu hơn, đã thấy sau lưng Lý Tụng đột nhiên có bốn năm nam nhân mặc hoa phục cẩm bào đi tới. Một đám bọn họ uống rượu với nhau, theo như lời Cao Dương Trưởng Công Chúa, đều là bạn của Lý Tụng, một đám hồ bằng cẩu hữu. Những người này ỷ vào trong nhà có của, phụ thân làm quan trong triều, ngày thường không học vấn không nghề nghiệp, chơi bời lêu lỏng, làm không ít chuyện bại hoại. Giờ phút này bọn họ say khướt, bày ra vẻ xấu xa, ánh mắt nhìn Ngụy Tranh không có ý tốt.
Trong lòng Ngụy Tranh lộp bộp, chẳng biết tại sao, nàng ta có dự cảm xấu.
Quả nhiên, Lý Tụng đẩy đẩy tay một người đang khoác lên bả vai hắn, phủi phủi vai, lạnh lùng nói: “Nàng ta giao cho các ngươi, chơi thế nào đều tùy, nhớ còn sống là được”.
Ngụy Tranh lui về sau hai bước, hoảng sợ nhìn Lý Tụng, không tin được nói: “Lý Tụng, ngươi không thể…”
Lý Tụng không để ý tới lời của Ngụy Tranh, lại sai người bưng lên một chén thuốc tránh thai, không chút lưu tình rời khỏi phòng, không nhìn Ngụy Tranh lấy một cái.
Mẫu thân của Ngụy Tranh ở Ngân Hạnh Viên không giúp đỡ được gì cả, chuyện nào bà làm được thì liền giúp. Tần Thị thấy Ngụy La tới, liền kêu nàng tới giúp: “A La, con xem một chút, Tứ bá mẫu thêu đôi uyên ương này có được không?”
Tần Thị thêu thùa rất tốt, lúc còn chưa xuất giá là vị tiểu thư thêu tốt nhất trong nhà, nhiều năm rồi tay nghề cũng không hề lụt đi. Hai con uyên ương trong tay bà rất sống động, giống như đang thật sự hiện hữu trước mắt nàng.
Ngụy La đứng lên, nhìn thoáng qua liền tán thưởng: “Thật đẹp mắt, không nhìn kỹ con còn tưởng là thật. Khi nào Tứ bá mẫu cũng dạy con một chút đi”.
Ngụy La thuê thùa không tốt, nàng cũng không chú tâm học cái này lắm, mỗi lần thêu đều đâm kim vào ngón tay, về sau nàng ngại đau, cũng lười học.
Tần Thị bị câu nói của Ngụy La chọc cười, tâm tình u ám mấy ngày qua cũng tốt hơn nhiều.
Bà thêu đến mắt mỏi nhừ, liền đem châm tuyến bỏ vào giỏ để qua một bên, nói lời thấm thía đạo lý với Ngụy La: “Nếu con muốn học, khi nào rảnh tới chỗ ta, bá mẫu có thể dạy con. Cô nương là phải học thêu thùa mới tốt, đến nhà phu gia, người ta cũng sẽ xem trọng hơn”. Dừng một chút, bà lại nhớ tới chuyện vài ngày nay trong phủ, nhịn không được thở dài: “Ngàn vạn lần đừng như Ngụy Tranh… Cho dù gả rồi, cũng bị nhà người ta xem thường”.
Ngụy La mím môi không nói, Ngụy Tranh có kết cục như vậy, là do nàng ta tự tìm phiền toái, không trách người khác được.
Tần Thị ngồi bên cạnh Ngụy La, kéo tay nàng nói: “A La, cháu là đứa nhỏ thông minh hiểu chuyện, Tứ bá mẫu vô cùng yên tâm… Có điều Ngụy Tranh xảy ra chuyện như vậy, cháu lại hủy hôn với Tống gia, mấy ngày nay trong lòng bá mẫu có chút không yên”.
Ngụy La mỉm cười, hỏi ngược lại: “Tứ bá mẫu lo lắng cái gì? Cháu giúp được gì không?”
Tần Thị nghĩ nghĩ một chút, cuối cùng nói: “Cháu tốt như vậy, là Tống gia không có mắt, tương lai cháu nhất định sẽ gả được cho người tốt hơn… Tứ bá mẫu chỉ hy vọng cháu an phận, đừng ngốc như Ngụy Tranh, trước khi thành thân lại đem mình cho đi, sau này đến nhà phu gia cũng không được yêu thích”.
Ngụy La khựng lại, nàng nhớ tới cái gì đó, biểu hiện trên mặt nhất thời trở nên không tự nhiên.
Mặc dù nàng và Triệu Giới cũng làm ra chuyện khác người này, chính là mỗi lần gặp mặt đều không nhịn được mà ôm ôm ấp ấp, không biết ý Tứ bá mẫu có phải nói cái này hay không… Đều do Triệu Giới, hôn nàng cũng coi như thôi, còn ở bên ngoài thành ôm ấp, còn giúp nàng vân vê… Hai má Ngụy La ửng hồng, nàng ho khan một tiếng, làm bộ bình tĩnh nói: “Tứ bá mẫu yên tâm… Cháu nhất định sẽ không học muội ấy”.
Có sự cam đoan của Ngụy La, Tần Thị vỗ vỗ tay nàng, lúc này mới yên lòng.
Ngụy La ở lại dùng cơm tối với Tần Thị, lại bị tiểu mè xửng Ngụy Thường Di quấn quýt nửa canh giờ, lúc nàng ra khỏi Mai Viên sắc trời đã nhá nhem. Nàng về phòng tắm rửa thay đồ, mặc xiêm y mỏng màu ngọc lan, chờ tóc khô rồi lại đi nằm, chốc lát liền ngủ thiếp đi.
*** *** ***
Trăng sáng treo trên cao, trời đêm thật yên tĩnh.
Các phòng trong Tùng Viên đều đã đi nghỉ, chỉ có nha hoàn gác đêm ngẫu nhiên đi qua đi lại ở hành lang. Trong nội viện có tiếng côn trùng kêu vang tịch liêu, thỉnh thoảng gió nhẹ lướt qua tạo nên âm thanh sàn sạt.
Một thân hình cao ngất đi tới bên cạnh giường Ngụy La, cúi người nhẹ nhàng ôm lấy nàng, đi tới cửa sổ.
Ngụy La đang say ngủ, nàng chỉ cảm thấy cả người ngày càng nhẹ đi, giống như đang lơ lửng trên mây, bay lên không trung. Không lâu sau, nàng lại cảm thấy như đụng vào một bức tường thô ráp, bức tường này có chút cứng rắn, nhưng lại có nhiệt độ, hơn nữa còn có một đôi tay vươn ra, ôm chặt nàng. Ngụy La từ từ mở mắt, vừa mở mắt liền nhìn thấy một biển trời sao mênh mông, sao sáng rơi vào trong mắt nàng, giống như chỉ cần đưa tay liền có thể chạm được. Ngụy La mê hoặc mở to mắt nhìn trời, tinh thần còn chưa hồi phục, lại nghe thấy một giọng trầm khàn bên tai: “Nhóc con, cuối cùng cũng tỉnh?”
Ngụy La kinh ngạc quay đầu nhìn, liền thấy đôi mắt đen láy của Triệu Giới, còn có hơi thở ngập mùi đàn hương của hắn: “Tĩnh Vương ca ca?”
Ngụy La chỉ mặt đồ ngủ bằng lụa mỏng, Triệu Giới sợ nàng bị lạnh, liền cởi áo choàng khoác lên người nàng, cười nói: “Là ta”.
Sao hắn lại ở chỗ này? Hơn nữa, bọn họ đang ở đâu đây?
Triệu Giới nhìn ra nghi hoặc trong mắt nàng, cái cằm thân thiết cọ cọ trán nàng, thân mật nói: “Chúng ta đang ở trên nóc gian phòng của muội”.
Ngụy La trợn tròn mắt, nàng vô thức nhìn xuống, quả nhiên bọn họ đang ngồi trên mái ngói lưu ly, bên dưới là đình viện rộng lớn, lúc này trong viện không có ai, yên tĩnh không một chút tiếng động. Nàng phóng mắt nhìn ra xa, toàn bộ Thịnh Kinh Thành đều chìm vào giấc ngủ, cả thế giới rộng lớn giống như chỉ còn hai người bọn họ.
Ngụy La có chút sợ độ cao, chui vào trong lòng Triệu Giới: “Đại ca ca dẫn muội tới đây làm gì?”
Triệu Giới đưa tay vào trong cẩm bào, đặt trên hông nàng, đem nàng ôm chặt kéo gần sát vào người hắn: “Nhớ muội, tới thăm muội một lát”.
Mùa hè tuy nóng, nhưng gió thổi qua vẫn có chút lạnh. Hơn nữa bọn họ đang ngồi trên nóc nhà, gió mát thổi qua đỉnh đầu, khiến nàng rùng mình. Cẩm bào của Triệu Giới còn mang theo hơi ấm của hắn, vây lấy Ngụy La, vừa ấm áp lại thân thiết.
Ngụy La vốn có chút cảm động, nhưng tay người này không dừng lại, chui vào trong áo ngủ của nàng, nhẹ nhàng xoa nắn hai cái: “Ở đây còn đau không?”
Gò má Ngụy La hồng tới rỉ máu, muốn lôi tay hắn ra ngoài, nhưng sức lực của hắn hơn nàng nhiều, không cách nào lay chuyển được. Lôi lôi kéo kéo một hồi, tay Triệu Giới còn dùng sức vân vê nàng, càng vân vê càng nhanh khiến Ngụy La yêu kiều kêu lên, thanh âm mềm mại hòa vào xương tủy, nàng ghé sát vào người hắn kháng nghị: “Đau mà…”.
Triệu Giới không buông Ngụy La ra, cúi đầu hôn môi nàng, đem nức nở nghẹn ngào trong miệng nàng nuốt vào bụng, vì tránh để nàng té xuống, một cánh tay của hắn ôm chặt lấy eo nàng, một tay khác lại nhẹ nhàng xoa nắn, động tác ôn nhu hơn lúc nãy. Ngụy La làm sao chịu được loại khiêu khích này, toàn thân đều mềm nhũn. Cũng may nàng vẫn còn lý trí, cắn đầu lưỡi hắn: “Không được… sẽ bị nhìn thấy”.
Triệu Giới cười khẽ, giọng nói quyến rũ: “Đến lúc này rồi, trừ muội với ta ra, còn ai thức nữa chứ?”
Nói vậy cũng không đúng, lỡ có người dậy đi tiểu đêm, ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà, chẳng phải cái gì cũng thấy được sao? Ban ngày nàng mới đồng ý với Tứ bá mẫu sẽ giữ thân mình thật tốt, bây giờ mới qua nửa ngày, sao lại nuốt lời được!
Ngụy La né tránh về phía sau, nàng nhìn hắn bằng đôi mắt ngập nước: “Tĩnh Vương ca ca có chuyện gì thì nói, huynh lại động tay động chân nữa, muội sẽ tức giận!”
Triệu Giới cũng biết phải có chừng mực, chỉ là lâu rồi không gặp nàng, nhớ đến chết đi được mới không nhịn xuống. Cuối cùng hắn cũng phải thu liễm, ôm eo nhỏ của nàng, khàn giọng hỏi: “A La, chuyện đêm hôm đó bản vương đều nghe rồi”.
Ngụy La mơ hồ đoán hắn nghe được gì, Triệu Giới dừng một chút, không nói gì tiếp.
Không lâu sau, Triệu Giới lại nói: “Ngày nào bản vương chưa cưới muội vào phủ, liền không an lòng ngày đó. Không bằng, ngày mai ta tới Phủ Anh Quốc Công cầu hôn nhé?”
Tà tâm của Lý Tụng còn chưa chết, dám nửa đêm vụng trộm xông vào khuê phòng Ngụy La. Tay vừa mới khỏi đã có can đảm chạm vào nữ nhân của hắn. May là Ngụy Tranh ở trong phòng, nếu không hắn lóc từng miếng thịt của Lý Tụng cũng không đủ hả giận.
Tuy là như vậy, nhưng Phủ Nhữ Dương Vương cũng không thể giữ lâu nữa.
Ngụy La nghe vậy liền lắc đầu liên tục, cầm tay hắn nói: “Không được, bây giờ huynh không thể cầu hôn”.
Triệu Giới trầm mặc: “Tại sao?”
Ngụy La tự đắc nói: “Phụ thân vì chuyện của Ngụy Tranh mà bận tới sứt đầu mẻ trán, tâm tình không được tốt. Nếu lúc này ca ca tới cầu hôn, ông ấy chắc chắn sẽ không đồng ý”. Dừng một lát, nàng lại ngẩng đầu nhìn Triệu Giới: “Qua một thời gian nữa đi”.
Triệu Giới ghé đầu lên cổ nàng, hít sâu hương thơm nhàn nhạt trên người nàng, ngữ điệu có chút không vui: “Bản vương không muốn đợi, bây giờ bản vương thật muốn muội”.
Mặt Ngụy La đỏ ửng, yêu kiều trách mắng: “Không được”.
Bọn họ vẫn đang ngồi trên nóc nhà, Ngụy La thật sợ bản thân sẽ ngã xuống, cho nên gắt gao ôm chặt eo Triệu Giới, một bên lại chui vào lòng hắn nói: “Chờ Ngụy Tranh gả đi rồi… Đại ca ca lại tới nhà cầu hôn đi”.
Tiểu cô nương nói rất nghiêm túc, không chút phát hiện ngữ điệu của mình giống như đang dỗ tiểu hài tử. Triệu Giới ôm lấy thân thể nho nhỏ của nàng, khàn giọng cười, ngẩng đầu nói: “Vậy muội hôn bản vương một cái?”
Ngụy La do dự một chút, nghiêng đầu nhìn hắn, đôi mắt đen lúng liếng nhìn chằm chằm môi mỏng của Triệu Giới, cuối cùng chậm chạp gặm một cái. Hiếm khi Ngụy La chủ động, cũng không thông thạo, cái lưỡi hồng hồng của nàng liếm liếm môi hắn, nháy mắt nhìn hắn: ‘Vậy được chưa?”
Ánh mắt Triệu Giới nhìn nàng chằm chằm, khàn khàn nói: “Không được. A La, giống như bình thường ta hôn muội vậy”.
Ngụy La không có da mặt dày như Triệu Giới, gặm cắn hai cái liền rút lui, mím môi nói: “Không hôn, ăn không ngon”.
Triệu Giới bật cười, nâng mặt nàng lên hôn xuống, hôn nàng tới mấy lần, lúc này mới bằng lòng buông nàng ra.
*** *** ***
Hôn sự của Ngụy Tranh và Lý Tụng định vào cuối tháng bảy.
Một ngày trước khi thành thân, Ngụy Tranh đi Ngân Hạnh Viên một chuyến, đem chuyện này nói với Đỗ Thị. Đỗ Thị ở Ngân Hạnh Viên sớm đã nghe tin này, biết được nữ nhi sẽ gả cho thế tử Phủ Nhữ Dương Vương tất nhiên vô cùng vui mừng, khen Ngụy Tranh là người có phúc khí một lần lại một lần.
Đỗ Thị ở đây đã tám năm, sớm đã không phải là Ngũ phu nhân thong dong phú quý như trước, thời gian đã mài mòn khí chất và sự trầm ổn của bà, biến bà thành một phụ nhân bình thường. Bà nhỏ hơn Tần Thị một tuổi, tóc mai cũng đã có nhiều sợi bạc, nếp nhăn trên mặt cũng dần rõ ràng, quần áo kiểu cũ, sắc mặt trắng bệch, bộ dáng chán nản khiến người ta không nhìn ra đây là Ngũ phu nhân của Phủ Anh Quốc Công.
Ngụy Tranh thấy bà ta như vậy, nhịn không được chua xót nói: “Nương, người yên tâm, chờ con gả vào Phủ Nhữ Dương Vương rồi, quản việc bếp núc, nhất định sẽ đón nương qua, không để nương ở đây nữa”.
Lý Tụng là nhi tử duy nhất của Nhữ Dương Vương, nàng ta gả đi chính là con dâu trưởng, việc trong phủ nhất định cũng sẽ rơi vào tay nàng ta.
Đỗ Thị tất nhiên vô cùng vui mừng, ôm lấy Ngụy Tranh liên tục nói tốt: “Còn Di nhi nữa, một nhà đoàn tụ…”.
Mặc dù Ngụy Tranh không thích Ngụy Thường Di, nhưng mỗi lần nàng ta gặp Đỗ Thị đều thấy bà tâm tâm niệm niệm đến hắn, vì thế nàng ta liền gật đầu đáp ứng.
Lý Tụng không thích nàng cũng không sao, dù sao nàng cũng không thích hắn. Nàng gả cho hắn chỉ để bảo toàn thanh danh của mình, tương lai có chỗ đặt chân. Còn những chuyện khác, đều không quan trọng.
Ngày hôm sau là ngày đại hỉ.
Dù sao cũng là Phủ Anh Quốc Công gả tiểu thư ra ngoài, bên trong bên ngoài đều được bày biện vô cùng hoan hỉ. Trên cửa sổ dán chữ hỷ đỏ thẩm, hai bên hành lang cũng treo lồng đèn đỏ, pháo hoa sớm đã được đốt đùng đoàng ngoài cửa, náo nhiệt vô cùng.
Giờ lành vừa tới, người Phủ Nhữ Dương Vương đã tới đón dâu.
Lý Tụng mặc hỉ phục đỏ thẫm, ngồi trên tuấn mã thượng hạng, gương mặt anh tuấn không có chút vui mừng nào, ngược lại lạnh lẽo kinh người.
Đợi có người cõng Ngụy Tranh ra ngoài, hắn cũng không thèm nhìn một cái, môi mỏng mím chặt thành một đường, không nói lời nào đánh ngựa rời đi. Đội ngũ đón dâu đi tới Phủ Nhữ Dương Vương, bái đường thành thân, người ngoài nhìn vào hoan hỉ vui mừng, nhưng Nhữ Dương Vương và Cao Dương Trưởng Công Chúa chẳng thể cười nổi. Ngay cả Lý Tương cũng khinh thường hừ một tiếng, lúc nhìn Ngụy Tranh đều mang theo ánh mắt khinh bỉ.
Sau khi bái đường, là động phòng.
Lý Tụng không có vào tân phòng, thậm chí không uống rượu hợp cẩn, không mở khăn voan, xoay người liền đi vào nội viện uống rượu với mọi người. Tân phòng vốn nên náo nhiệt lúc này lại chẳng có ai, Lý Tương không biết đã đi nơi nào, giống như không ai để tân nương tử này vào mắt, không ai để ý Ngụy Tranh, cũng không ai hoan nghênh nàng ta.
Ngân Lâu là nha hoàn hồi môn của Ngụy Tranh, ủy khuất nói: “Tiểu thư, đây không phải là bọn họ bắt nạt người sao…”
Ngụy Tranh cúi đầu, gương mặt nhỏ trong khăn voan đầy khuất nhục, hai mắt ngập nước, cơ hồ vò nát khăn lụa trong tay.
Nàng ta biết, đây là Phủ Nhữ Dương Vương ra oai phủ đầu, không nghĩ nàng ta lại ngây thơ như vậy. Ngụy Tranh không biết đây chỉ mới là bắt đầu, về sau vẫn còn rất dài.
Ngụy Tranh ngồi ở đầu giường đợi cho tới giờ Tuất, bên ngoài cửa sổ tứ hợp trời đã tối đen, màn đêm che khuất mọi vật, Lý Tụng vẫn chưa trở về. Nàng ta ngồi tới đau người, cuối cùng nhịn không được kéo khăn voan xuống, nói với Ngân Lâu: “Hầu hạ ta thay xiêm y, không cần đợi”.
Nhưng Ngụy Tranh vừa mới dứt lời, ngoài cửa liền có động tĩnh.
Là Lý Tụng trở về.
Ngụy Tranh mím chặt môi, nhìn về phía cửa.
Nàng ta vẫn còn có chút sợ hãi với Lý Tụng, buổi sáng hôm đó hắn suýt bóp chết nàng, cho đến bây giờ cảm giác lúc đó như chỉ mới vừa xảy ra. Hắn ta nóng giận, tàn bạo, Ngụy Tranh không dám chọc giận hắn. Nhưng bởi vì tính tình của mình, Ngụy Tranh cũng không cho phép bản thân cuối đầu trước người khác, hai bên giằng co, ai cũng không nói lời nào.
Lý Tụng uống rất nhiều rượu, nhưng thần trí vẫn còn thanh tỉnh, sắc mặt không tốt chút nào. Hắn không tiến lên, yên lặng đứng nhìn Ngụy Tranh.
Hắn sao có thể nhầm người này thành Ngụy La? Hai người họ không giống nhau.
Một người trên trời, một người dưới đất, khác nhau một trời một vực.
Một lúc lâu sau, Ngụy Tranh thấy giằng co như vậy cũng không phải biện pháp, đang muốn nói gì đó cho không khí dễ chịu hơn, đã thấy sau lưng Lý Tụng đột nhiên có bốn năm nam nhân mặc hoa phục cẩm bào đi tới. Một đám bọn họ uống rượu với nhau, theo như lời Cao Dương Trưởng Công Chúa, đều là bạn của Lý Tụng, một đám hồ bằng cẩu hữu. Những người này ỷ vào trong nhà có của, phụ thân làm quan trong triều, ngày thường không học vấn không nghề nghiệp, chơi bời lêu lỏng, làm không ít chuyện bại hoại. Giờ phút này bọn họ say khướt, bày ra vẻ xấu xa, ánh mắt nhìn Ngụy Tranh không có ý tốt.
Trong lòng Ngụy Tranh lộp bộp, chẳng biết tại sao, nàng ta có dự cảm xấu.
Quả nhiên, Lý Tụng đẩy đẩy tay một người đang khoác lên bả vai hắn, phủi phủi vai, lạnh lùng nói: “Nàng ta giao cho các ngươi, chơi thế nào đều tùy, nhớ còn sống là được”.
Ngụy Tranh lui về sau hai bước, hoảng sợ nhìn Lý Tụng, không tin được nói: “Lý Tụng, ngươi không thể…”
Lý Tụng không để ý tới lời của Ngụy Tranh, lại sai người bưng lên một chén thuốc tránh thai, không chút lưu tình rời khỏi phòng, không nhìn Ngụy Tranh lấy một cái.
/176
|