Edit: tart_trung
Beta: gaubokki
Tân khách trong tiền viện liên tục truyền ra âm thanh huyên náo, nâng ly cạn chén, ăn uống linh đình, càng làm cho sự yên tĩnh ở hành lang nhỏ này giống như đã chết.
Ngụy La cứng người trong chốc lát, theo ánh mắt của Ngụy Thường Hoằng nhìn đến trên đầu Triệu Giới, rất nhanh liền hiểu được chuyện gì xảy ra. Đây là ngọc kê lần trước nàng mua, Thường Hoằng nhất định đã nhận ra…Lần này làm sao bây giờ? Nàng không dám tiến lên, chỉ cảm thấy trong nháy mắt tiếp theo hai người họ sẽ xông lên đánh nhau.
Ngụy La vốn định lặng lẽ không tiếng động rời đi, ai ngờ tiểu cữu cữu của Ngụy Thường Di phối hợp tác chiến quay đầu nhìn qua, hiếm lạ nói: “A, Thường Di tới chơi sao?”. Ánh mắt hắn hướng về phía trước, dừng trên người Ngụy La, hắn cân nhắc một hồi rồi gọi tên nàng:“Vị này là…Tứ tỷ tỷ của Thường Di, cháu ngoại A La?”
Lúc còn nhỏ Tần Sách thường tới Phủ Anh Quốc Công, lúc đó Ngụy La mới ba bốn tuổi. Ngụy La không biết hắn là bình thường, có điều hắn lại biết nàng.
Bởi vì bộ dáng Ngụy La khi lớn lên rất giống Khương Diệu Lan, mặt hạnh má đào, diệu mục anh thần (1). Lúc Khương Diệu Lan còn chưa sinh Ngụy La và Ngụy Thường Hoằng, Tần Sách từng gặp Khương Diệu Lan vài lần, ấn tượng về nàng ấy tương đối sâu sắc. Về sau, Khương Diệu Lan không báo trước mà rời đi, lưu lại một đôi song sinh long phượng, Tần Sách vì thế mà tiếc hận rất lâu. Bây giờ đôi trai gái này đều đã trưởng thành rồi, một người là thiếu niên phong thái oai hùng đang đứng đối diện hắn; một người là tiểu cô nương mềm mại ướt át, hai má phấn nộn, thuần khiết hoàn mỹ.
Ngụy Thường Hoằng nghe Tần Sách gọi A La, ánh mắt chuyển chuyển, theo tiếng nói nhìn lại.
Ngụy La bước từng bước thật chậm, cho đến khi cả người đều xuất hiện trong tầm mắt của Ngụy Thường Hoằng. Nàng tự biết mình đuối lý, môi mấp máy lúng túng, có chút nịnh nọt gọi: “Thường Hoằng, sao đệ ở chỗ này?”
Ngụy Thường Hoằng không nói lời nào, chăm chăm nhìn thẳng vào nàng, trong mắt hắn không có tức giận, chỉ có ủy khuất, còn có bi thương. Hắn nhận ra ngọc kê trên đầu Triệu Giới, đúng là cái mua cùng với lễ vật lần trước nàng ra ngoài mua tặng hắn. Lúc ấy hắn nghĩ là tặng cho Tống Huy, dù rằng không muốn, nhưng vẫn miễn cưỡng chấp nhận được. Bây giờ lại thấy ngọc kê này trên đầu Triệu Giới, cho nên hắn mới một mạch đuổi theo đến đây, muốn hỏi cho rõ, là A La tặng cho Triệu Giới sao? Quan hệ giữa bọn họ là như thế nào?
Trong nháy mắt, cảm giác bị lừa gạt trong lòng Ngụy Thường Hoằng dâng lên, hắn thu hồi ánh mắt đáng thương đang nhìn Ngụy La, hung dữ nhìn chằm chằm Triệu Giới.
Nhất định là tên này dụ dỗ A La, nếu không A La sao có thể để ý tới hắn ta? Triệu Giới lớn hơn A La gần mười tuổi, bộ dáng cũng không tốt như Tống Huy, ngay cả Tống Huy A La còn thấy chướng mắt nói gì tới hắn ta.
Nắm đấm trong tay áo Ngụy Thường Hoằng lại khẩn trương nắm chặt lại, tiến lên nửa bước, mở miệng nói: “Ngươi…”.
Ngụy La cho rằng Thường Hoằng muốn động thủ, dù sao cũng không phải chưa từng có tiền lệ này, lúc Tết Nguyên Tiêu Lý Tụng khinh bạc nàng, không phải Thường Hoằng cũng tiến lên đánh vài quyền sao? Nghĩ vậy, Ngụy La vội vàng tiến lên giữ lấy quả đấm của Thường Hoằng, trong mắt có vẻ khẩn cầu, cuống cuồng nói: “… Đừng đánh huynh ấy”.
Một câu kia vừa thốt ra, thân thể Ngụy Thường Hoằng cứng đờ, ánh mắt ưu tư chua xót.
Ngược lại, Triệu Giới ở phía đối diện môi mỏng cong lên, vẻ bén nhọn trên mặt cũng phai nhạt hơn, biểu tình vui vẻ nhìn tiểu cô nương trước mặt.
Ngụy La không biết tại sao mình lại xông lên, lúc ấy nàng chỉ không muốn Triệu Giới bị đánh, nhưng không nghĩ tới nàng làm như vậy cũng là ngầm thừa nhận quan hệ giữa nàng và Triệu Giới. Trên mặt Ngụy La thoáng qua một chút hối hận, cũng có ảo não, Thường Hoằng nắm lấy cổ tay nàng, xoay người kéo nàng cùng rời đi. Nàng luống cuống đuổi kịp hắn, còn chưa được vài bước, tay kia đã bị Triệu Giới nắm lại.
Triệu Giới đứng tại chỗ, môi mỉm cười, ánh mắt sáng quắc: “Không cần đi”.
Triệu Giới nhìn có vẻ thoái mái, thật ra lại âm thầm ra sức, vừa không khiến Ngụy La bị đau, cũng không để nàng dễ dàng thoát thân.
Quả nhiên, Ngụy La kéo tay ra, nhưng mãi cũng không rút ra được.
Nàng ảo não nghĩ, hai người này đến cùng là muốn cái gì? Đây là Phủ An Lăng Hầu, không phải là ở nhà mình. May mà lúc này trên hành lang không có ai, nếu bị người nhìn thấy, thanh danh của nàng để ở đâu? Ngụy La đang luống cuống, Tần Sách đứng một bên cuối cùng cũng nhìn ra chút gì đó, hắn nắm tay Ngụy Thường Di, bộ dáng xem kịch hay, nhịn cười nói: “Thư phòng của ta ở gần đây, không bằng mọi người qua đó dùng trà, có chuyện gì ngồi xuống hảo hảo nói chuyện?”
Ngụy Thường Hoằng dừng bước, không lên tiếng.
Triệu Giới cũng không nói đúng sai.
Thế này xem ra đều đồng ý. Tần Sách mỉm cười, xoay người làm tư thế mời: “Vậy cùng đi với Tần mỗ thôi”.
Hôm nay là thọ yến của An Lăng Hầu, người trong Phủ cũng nhiều hơn bình thường, đi trên hành lang khó tránh khỏi gặp phải tân khách hoặc hạ nhân. Triệu Giới chắc chắn cũng biết rõ điểm này, chậm rãi buông tay Ngụy La ra, đi trước nói: “Làm phiền Phi Luận”.
Phi Luận là tên tự của Tần Sách.
Giao tình giữa Tần Sách và Triệu Giới rất tốt, hai người thường bí mật liên lạc. Lúc Triệu Giới cầm quân đi đánh Ô Khương, phần lớn đều là Tần Sách bày mưu tính kế, có thể coi như một nửa quân sư của Triệu Giới.
Mọi người đi tới thư phòng, Tần Sách đẩy cửa trực linh môn ra, mời bọn họ vào trong, ngồi ở bàn trà bằng đá cẩm thạch khắc hoa cúc lê, hắn ta lấy từ trong tủ phía sau bàn trà ra một hộp Động Đình Quân Sơn (2), dùng thìa trà bằng bạc lấy hai thìa lá trà từ miệng hộp cho vào ấm tử sa (3) pha một bình trà. Hắn không ngồi lâu, rất có nhãn lực dắt Ngụy Thường Di rời đi: “Tĩnh Vương và Lục thiếu gia chậm rãi tán gẫu, ta mang Di Ca nhi ra ngoài chơi”.
Triệu Giới xoay xoay nhẫn ngọc trên ngón cái, cúi đầu ừ một tiếng.
Ngụy Thường Di tất nhiên không muốn, nằm trên vai Tần Sách giãy giụa nói: “Đệ không muốn đi, đệ muốn ở chung với A La tỷ tỷ, tiểu cữu cữu…”
Tần Sách vỗ vỗ mông hắn, cười cười nói: “Đi nào, tiểu cữu cữu dẫn con đi chơi xích đu”.
Đứa nhỏ ngốc, A La tỷ tỷ lúc này căn bản không đếm xỉa tới ngươi đâu.
*** *** ***
Không khí trong thư phòng vô cùng tế nhị.
Ngụy La nhìn chằm chằm ấm tử sa trước mặt, chờ trà trong bình đã hãm tốt, lại dùng lọc trà hớt đi một tầng bọt trên mặt trà nóng, rót ra ba chén trà màu đen hoa văn chim tước làm bằng trúc. Một cho Thường Hoằng, một cho nàng, một chén khác đang chuẩn bị đưa cho Triệu Giới. Thường Hoằng lạnh lùng nhìn qua, Ngụy La vội dừng lại, cúi đầu nói: “Tỷ uống hai chén”.
Triệu Giới thấp giọng cười thành tiếng, không hỏi mà lấy một chén trà trước mặt Ngụy La bưng đi, ngữ khí chế nhạo: “Trà còn nóng, vẫn là để bổn vương giúp nàng”.
Tay Ngụy Thường Hoằng cầm chén trà nắm lại lộ ra khớp xương, Ngụy La lo lắng nếu nàng nói thêm gì nữa sẽ khiến Thường Hoằng động thủ nên im lặng, cúi đầu uống trà.
Trà để một lát cho bớt nóng, Ngụy Thường Hoằng bưng chén trà uống một hơi cạn sạch, cũng không quan tâm trà còn nóng hay không. Hắn chuẩn bị tư tưởng rất lâu mới từ từ hỏi: “A La, ngọc kê là tỷ tặng hắn ta sao?”
Ngụy La hớp một ngụm trà, nhỏ giọng ừ một tiếng.
Quả thế, Ngụy Thường Hoằng không biết tư vị trong lòng là gì. Có chút chua xót, lại có chút khó chịu, thà như Tống Huy còn được, cho dù hắn không thích Tống Huy cho lắm, nhưng sớm đã dự định việc đem Ngụy La giao cho Tống Huy. Thế nhưng đột nhiên vô duyên vô cớ lại có một Triệu Giới nhảy ra, khiến cho tâm lý hắn đã chuẩn bị sẵn nhiều năm tan thành mây khói, giống như có một cú đấm khổng lồ đánh thẳng vào khiến cả người hắn đều khó chịu.
Vì cái gì cứ khăng khăng là người này? Trước kia Thường Hoằng cảm thấy bộ dáng Triệu Giới miễn cưỡng vừa mắt, bây giờ nhìn thế nào cũng không thấy thuận mắt.
Trước đây Ngụy La làm thư đồng cho Triệu Lưu Ly, khi đó tiếp xúc không ít với Triệu Giới. Chỉ là mỗi lần gặp mặt không phải trong cung thì là ở ngoài cửa cung, rất ít khi ở Phủ Anh Quốc Công quang minh chính đại gặp nhau, Ngụy Thường Hoằng chỉ biết có Triệu Giới tồn tại, lại không biết quan hệ giữa hắn ta và Ngụy La.
Ngụy La cũng chưa từng cố gắng nói với hắn, thế nên cho tới hôm nay hắn mới phát hiện ra manh mối.
Ngụy Thường Hoằng ngẩng đầu, hung dữ nhìn Triệu Giới phía đối diện, nhưng lại hỏi Ngụy La: “Lần đó tỷ ra ngoài, là vì mua đồ cho hắn rồi tiện đường mua lễ vật cho đệ sao?”
Ngụy La liên tục lắc đầu, cái này thật sự không phải vậy. Nếu như hắn tức giận vì chuyện này, nàng nguyện ý giải thích một chút: “Đương nhiên không phải, tỷ là vì mua lễ vật cho đệ mới lên phố. Ngọc kê kia là thuận tiện mua về thôi”.
Lần này Triệu Giới có chút cười không nổi.
Sắc mặt Thường Hoằng có chút tốt hơn, suy nghĩ một chút lại hỏi: “Tỷ từ hôn với Tống Huy… là vì hắn ta?”
Ngụy La lắc đầu, thật thà nói: “Không phải vậy, từ sớm tỷ đã quyết định từ hôn với Tống Huy ca ca. Cho dù không có Tĩnh Vương ca ca, tỷ cũng sẽ làm như vậy”.
Khóe miệng Triệu Giới rũ xuống, sắc mặt cũng trầm hơn.
Tâm tình Ngụy Thường Hoằng dần dần tốt hơn, thậm chí khóe miệng còn cong lên thành nụ cười nhỏ khó thấy, cho rằng Triệu Giới trong lòng Ngụy La cũng không quan trọng như vậy. “Vậy sao tỷ lại tặng ngọc kê cho hắn ta? Hắn ta có quan hệ gì với tỷ? A La, có phải hắn bắt nạt tỷ còn nhỏ ngây ngô, dùng thân phận uy hiếp tỷ?”
Đáy mắt Triệu Giới bao phủ một tầng khói mờ: “…”
Triệu Giới mở mắt phượng, nhìn Ngụy La ở phía đối diện, giống như đang chờ đáp án của nàng.
Ngụy La ngẩng người, chợt khe khẽ lắc đầu: “Không phải vậy, đệ nghĩ cái gì vậy?” Nàng rũ hàng mi rậm xuống, ngăn trở ánh mắt chói lọi đang lưu chuyển trên người mình: “Chúng ta là hai bên tình nguyện”.
Triệu Giới im lặng nhìn Ngụy La, đây là lần đầu tiên hắn nghe được từ miệng tiểu cô nương này một lời thật lòng. Trước kia hắn ép hỏi rất nhiều, nàng thủy chung không chịu biểu lộ rõ tình ý, bây giờ đối với Ngụy Thường Hoằng lại chịu nói ra lời thật lòng. Triệu Giới chống cằm, đôi mắt đen không nhúc nhích nhìn chằm chằm tiểu cô nương đối diện, chỉ chờ nàng nói ra những lời hắn muốn nghe.
Ngụy La bị Triệu Giới nhìn như vậy, càng thêm thẹn thùng, hai tai nóng đến đỏ bừng, vết đỏ liên tục kéo dài tới cần cổ trơn bóng. Đôi mi dài của nàng run rẩy, thong thả mà kiên định nói: “Tĩnh Vương ca ca đối với tỷ rất tốt… Từ nhỏ đã bảo vệ tỷ, cho dù tỷ muốn làm gì cũng đều làm giúp tỷ. Trước kia tỷ coi Tĩnh Vương như Đại ca ca, nhưng bây giờ không giống vậy. Thường Hoằng, tỷ không muốn gả cho Tống Huy ca ca, nhưng muốn gả cho Tĩnh Vương ca ca”.
Đây coi như là lời tuyên bố cực kỳ táo bạo rồi.
Ngụy La dày mặt nói xong, cả gương mặt đều đỏ bừng, đôi mắt to sáng loạn chuyển, có điều không nhìn Triệu Giới đối diện.
Sau khi Ngụy Thường Hoằng nghe xong, thật lâu cũng không lên tiếng.
Trái lại khóe môi Triệu Giới cong hẳn lên, rõ ràng đối lập với Thường Hoằng. Hắn không kìm lòng được cầm tay Ngụy La, nắm tay nàng nói: “Bảo bối…”
Ngụy La đẩy tay hắn ra, tức giận: “Đừng có đụng ta”.
Thường Hoằng còn ở đây hắn dám không kiêng nể gì cả, có biết xấu hổ không hả? Nếu không phải hắn mang ngọc kê kia ra cửa, sẽ tạo thành cục diện như bây giờ sao? Nói cho cùng là hắn đường hoàng làm lỗi mà.
Triệu Giới mỉm cười, nghe lời rút tay về: “Được, được”.
Tất nhiên Ngụy Thường Hoằng thấy được một màn này, hắn bị đả kích không nhẹ, kinh ngạc hồi lâu, mới đứng lên hỏi Triệu Giới: “Vậy ngươi dự định khi nào tới cầu hôn”.
Triệu Giới ngước mắt nhìn Thường Hoằng: “Sau ngày hôm nay”.
Thường Hoằng chậm chạp gật đầu, giống như làm ra một quyết định thật lớn, kéo Ngụy La đứng dậy, dắt nàng đi ra ngoài: “Như vậy trước khi thành thân, ngươi tốt nhất không nên gặp mặt A La”.
Ngụy La vội vàng đặt chén trà xuống, theo Thường Hoằng đi ra ngoài.
Thường Hoằng đi ra ngoài cửa, Ngụy La đang muốn bước chân qua ngưỡng cửa, đột nhiên eo bị một đôi tay phía sau ôm nhẹ, chẳng tốn sức đã giữ nàng lại.
Ngụy La cả kinh, tay bị gỡ ra khỏi tay Thường Hoằng, nàng còn chưa kịp kêu thành tiếng, cửa Trực Linh Môn liền đóng lại ầm một tiếng, ngăn cách bên trong và ngoài phòng.
Triệu Giới xoay người nàng, áp nàng vào trên cửa, chăm chú nhìn gương mặt nhỏ nhắn trước mặt. Trong đầu hắn quẩn quanh đều là lời của nàng, thế cho nên khi Ngụy Thường Hoằng nói hắn không được gặp mặt nàng, hắn cũng không để trong lòng. Triệu Giới cúi người hôn lên môi nàng: “Cái miệng nhỏ này ngọt như vậy, để ta nếm xem có phải bôi mật lên không?”
“Ngô…”
Ngụy La nhắm mắt lại, không thể không nhón chân đón nhận nụ hôn của Triệu Giới.
Tay hắn thăm dò vào vạt áo nàng, chạm vào da thịt trơn mịn nhẵn bóng, không chút do dự luồn vào trong yếm, tùy ý xoa nắn.
Ngụy La cản không được hắn, bên khóe môi có nước miếng trong suốt, nàng nhắm mắt, gò má mềm mại đỏ bừng. Triệu Giới cuối cùng cũng hôn đủ rồi, buông nàng ra, mỉm cười dùng ngón cái lau đi nước trên môi nàng, giọng khàn khàn: “So với mật còn ngọt hơn”.
Hai gò má Ngụy La đỏ bừng, hé miệng cắn ngón cái Triệu Giới.
Ngụy Thường Hoằng đứng trước cửa Trực Linh Môn, nghe rõ tường tận động tĩnh bên trong. Sắc mặt hắn xanh mét, thật hối hận vừa rồi không đánh một quyền lên mặt Triệu Giới.
-----------------------------
(1) Diệu mục anh thần: đôi mắt đẹp, đôi môi anh đào
(2) Động Đình Quân Sơn (洞庭君山): loại trà nổi tiếng ở khu vực hồ Động Đình (phía Tây Bắc tỉnh Hồ Nam TQ) và hòn đảo Quân Sơn nằm giữa hồ.
(2) Tử sa (紫砂): một loại đất sét, có nhiều ở Nghi Hưng, tỉnh Giang Tô. Đất rất mịn, hàm lượng sắt cao, sau khi nung có màu nâu đỏ, tím đen. Chủ yếu dùng làm trà cụ.
Beta: gaubokki
Tân khách trong tiền viện liên tục truyền ra âm thanh huyên náo, nâng ly cạn chén, ăn uống linh đình, càng làm cho sự yên tĩnh ở hành lang nhỏ này giống như đã chết.
Ngụy La cứng người trong chốc lát, theo ánh mắt của Ngụy Thường Hoằng nhìn đến trên đầu Triệu Giới, rất nhanh liền hiểu được chuyện gì xảy ra. Đây là ngọc kê lần trước nàng mua, Thường Hoằng nhất định đã nhận ra…Lần này làm sao bây giờ? Nàng không dám tiến lên, chỉ cảm thấy trong nháy mắt tiếp theo hai người họ sẽ xông lên đánh nhau.
Ngụy La vốn định lặng lẽ không tiếng động rời đi, ai ngờ tiểu cữu cữu của Ngụy Thường Di phối hợp tác chiến quay đầu nhìn qua, hiếm lạ nói: “A, Thường Di tới chơi sao?”. Ánh mắt hắn hướng về phía trước, dừng trên người Ngụy La, hắn cân nhắc một hồi rồi gọi tên nàng:“Vị này là…Tứ tỷ tỷ của Thường Di, cháu ngoại A La?”
Lúc còn nhỏ Tần Sách thường tới Phủ Anh Quốc Công, lúc đó Ngụy La mới ba bốn tuổi. Ngụy La không biết hắn là bình thường, có điều hắn lại biết nàng.
Bởi vì bộ dáng Ngụy La khi lớn lên rất giống Khương Diệu Lan, mặt hạnh má đào, diệu mục anh thần (1). Lúc Khương Diệu Lan còn chưa sinh Ngụy La và Ngụy Thường Hoằng, Tần Sách từng gặp Khương Diệu Lan vài lần, ấn tượng về nàng ấy tương đối sâu sắc. Về sau, Khương Diệu Lan không báo trước mà rời đi, lưu lại một đôi song sinh long phượng, Tần Sách vì thế mà tiếc hận rất lâu. Bây giờ đôi trai gái này đều đã trưởng thành rồi, một người là thiếu niên phong thái oai hùng đang đứng đối diện hắn; một người là tiểu cô nương mềm mại ướt át, hai má phấn nộn, thuần khiết hoàn mỹ.
Ngụy Thường Hoằng nghe Tần Sách gọi A La, ánh mắt chuyển chuyển, theo tiếng nói nhìn lại.
Ngụy La bước từng bước thật chậm, cho đến khi cả người đều xuất hiện trong tầm mắt của Ngụy Thường Hoằng. Nàng tự biết mình đuối lý, môi mấp máy lúng túng, có chút nịnh nọt gọi: “Thường Hoằng, sao đệ ở chỗ này?”
Ngụy Thường Hoằng không nói lời nào, chăm chăm nhìn thẳng vào nàng, trong mắt hắn không có tức giận, chỉ có ủy khuất, còn có bi thương. Hắn nhận ra ngọc kê trên đầu Triệu Giới, đúng là cái mua cùng với lễ vật lần trước nàng ra ngoài mua tặng hắn. Lúc ấy hắn nghĩ là tặng cho Tống Huy, dù rằng không muốn, nhưng vẫn miễn cưỡng chấp nhận được. Bây giờ lại thấy ngọc kê này trên đầu Triệu Giới, cho nên hắn mới một mạch đuổi theo đến đây, muốn hỏi cho rõ, là A La tặng cho Triệu Giới sao? Quan hệ giữa bọn họ là như thế nào?
Trong nháy mắt, cảm giác bị lừa gạt trong lòng Ngụy Thường Hoằng dâng lên, hắn thu hồi ánh mắt đáng thương đang nhìn Ngụy La, hung dữ nhìn chằm chằm Triệu Giới.
Nhất định là tên này dụ dỗ A La, nếu không A La sao có thể để ý tới hắn ta? Triệu Giới lớn hơn A La gần mười tuổi, bộ dáng cũng không tốt như Tống Huy, ngay cả Tống Huy A La còn thấy chướng mắt nói gì tới hắn ta.
Nắm đấm trong tay áo Ngụy Thường Hoằng lại khẩn trương nắm chặt lại, tiến lên nửa bước, mở miệng nói: “Ngươi…”.
Ngụy La cho rằng Thường Hoằng muốn động thủ, dù sao cũng không phải chưa từng có tiền lệ này, lúc Tết Nguyên Tiêu Lý Tụng khinh bạc nàng, không phải Thường Hoằng cũng tiến lên đánh vài quyền sao? Nghĩ vậy, Ngụy La vội vàng tiến lên giữ lấy quả đấm của Thường Hoằng, trong mắt có vẻ khẩn cầu, cuống cuồng nói: “… Đừng đánh huynh ấy”.
Một câu kia vừa thốt ra, thân thể Ngụy Thường Hoằng cứng đờ, ánh mắt ưu tư chua xót.
Ngược lại, Triệu Giới ở phía đối diện môi mỏng cong lên, vẻ bén nhọn trên mặt cũng phai nhạt hơn, biểu tình vui vẻ nhìn tiểu cô nương trước mặt.
Ngụy La không biết tại sao mình lại xông lên, lúc ấy nàng chỉ không muốn Triệu Giới bị đánh, nhưng không nghĩ tới nàng làm như vậy cũng là ngầm thừa nhận quan hệ giữa nàng và Triệu Giới. Trên mặt Ngụy La thoáng qua một chút hối hận, cũng có ảo não, Thường Hoằng nắm lấy cổ tay nàng, xoay người kéo nàng cùng rời đi. Nàng luống cuống đuổi kịp hắn, còn chưa được vài bước, tay kia đã bị Triệu Giới nắm lại.
Triệu Giới đứng tại chỗ, môi mỉm cười, ánh mắt sáng quắc: “Không cần đi”.
Triệu Giới nhìn có vẻ thoái mái, thật ra lại âm thầm ra sức, vừa không khiến Ngụy La bị đau, cũng không để nàng dễ dàng thoát thân.
Quả nhiên, Ngụy La kéo tay ra, nhưng mãi cũng không rút ra được.
Nàng ảo não nghĩ, hai người này đến cùng là muốn cái gì? Đây là Phủ An Lăng Hầu, không phải là ở nhà mình. May mà lúc này trên hành lang không có ai, nếu bị người nhìn thấy, thanh danh của nàng để ở đâu? Ngụy La đang luống cuống, Tần Sách đứng một bên cuối cùng cũng nhìn ra chút gì đó, hắn nắm tay Ngụy Thường Di, bộ dáng xem kịch hay, nhịn cười nói: “Thư phòng của ta ở gần đây, không bằng mọi người qua đó dùng trà, có chuyện gì ngồi xuống hảo hảo nói chuyện?”
Ngụy Thường Hoằng dừng bước, không lên tiếng.
Triệu Giới cũng không nói đúng sai.
Thế này xem ra đều đồng ý. Tần Sách mỉm cười, xoay người làm tư thế mời: “Vậy cùng đi với Tần mỗ thôi”.
Hôm nay là thọ yến của An Lăng Hầu, người trong Phủ cũng nhiều hơn bình thường, đi trên hành lang khó tránh khỏi gặp phải tân khách hoặc hạ nhân. Triệu Giới chắc chắn cũng biết rõ điểm này, chậm rãi buông tay Ngụy La ra, đi trước nói: “Làm phiền Phi Luận”.
Phi Luận là tên tự của Tần Sách.
Giao tình giữa Tần Sách và Triệu Giới rất tốt, hai người thường bí mật liên lạc. Lúc Triệu Giới cầm quân đi đánh Ô Khương, phần lớn đều là Tần Sách bày mưu tính kế, có thể coi như một nửa quân sư của Triệu Giới.
Mọi người đi tới thư phòng, Tần Sách đẩy cửa trực linh môn ra, mời bọn họ vào trong, ngồi ở bàn trà bằng đá cẩm thạch khắc hoa cúc lê, hắn ta lấy từ trong tủ phía sau bàn trà ra một hộp Động Đình Quân Sơn (2), dùng thìa trà bằng bạc lấy hai thìa lá trà từ miệng hộp cho vào ấm tử sa (3) pha một bình trà. Hắn không ngồi lâu, rất có nhãn lực dắt Ngụy Thường Di rời đi: “Tĩnh Vương và Lục thiếu gia chậm rãi tán gẫu, ta mang Di Ca nhi ra ngoài chơi”.
Triệu Giới xoay xoay nhẫn ngọc trên ngón cái, cúi đầu ừ một tiếng.
Ngụy Thường Di tất nhiên không muốn, nằm trên vai Tần Sách giãy giụa nói: “Đệ không muốn đi, đệ muốn ở chung với A La tỷ tỷ, tiểu cữu cữu…”
Tần Sách vỗ vỗ mông hắn, cười cười nói: “Đi nào, tiểu cữu cữu dẫn con đi chơi xích đu”.
Đứa nhỏ ngốc, A La tỷ tỷ lúc này căn bản không đếm xỉa tới ngươi đâu.
*** *** ***
Không khí trong thư phòng vô cùng tế nhị.
Ngụy La nhìn chằm chằm ấm tử sa trước mặt, chờ trà trong bình đã hãm tốt, lại dùng lọc trà hớt đi một tầng bọt trên mặt trà nóng, rót ra ba chén trà màu đen hoa văn chim tước làm bằng trúc. Một cho Thường Hoằng, một cho nàng, một chén khác đang chuẩn bị đưa cho Triệu Giới. Thường Hoằng lạnh lùng nhìn qua, Ngụy La vội dừng lại, cúi đầu nói: “Tỷ uống hai chén”.
Triệu Giới thấp giọng cười thành tiếng, không hỏi mà lấy một chén trà trước mặt Ngụy La bưng đi, ngữ khí chế nhạo: “Trà còn nóng, vẫn là để bổn vương giúp nàng”.
Tay Ngụy Thường Hoằng cầm chén trà nắm lại lộ ra khớp xương, Ngụy La lo lắng nếu nàng nói thêm gì nữa sẽ khiến Thường Hoằng động thủ nên im lặng, cúi đầu uống trà.
Trà để một lát cho bớt nóng, Ngụy Thường Hoằng bưng chén trà uống một hơi cạn sạch, cũng không quan tâm trà còn nóng hay không. Hắn chuẩn bị tư tưởng rất lâu mới từ từ hỏi: “A La, ngọc kê là tỷ tặng hắn ta sao?”
Ngụy La hớp một ngụm trà, nhỏ giọng ừ một tiếng.
Quả thế, Ngụy Thường Hoằng không biết tư vị trong lòng là gì. Có chút chua xót, lại có chút khó chịu, thà như Tống Huy còn được, cho dù hắn không thích Tống Huy cho lắm, nhưng sớm đã dự định việc đem Ngụy La giao cho Tống Huy. Thế nhưng đột nhiên vô duyên vô cớ lại có một Triệu Giới nhảy ra, khiến cho tâm lý hắn đã chuẩn bị sẵn nhiều năm tan thành mây khói, giống như có một cú đấm khổng lồ đánh thẳng vào khiến cả người hắn đều khó chịu.
Vì cái gì cứ khăng khăng là người này? Trước kia Thường Hoằng cảm thấy bộ dáng Triệu Giới miễn cưỡng vừa mắt, bây giờ nhìn thế nào cũng không thấy thuận mắt.
Trước đây Ngụy La làm thư đồng cho Triệu Lưu Ly, khi đó tiếp xúc không ít với Triệu Giới. Chỉ là mỗi lần gặp mặt không phải trong cung thì là ở ngoài cửa cung, rất ít khi ở Phủ Anh Quốc Công quang minh chính đại gặp nhau, Ngụy Thường Hoằng chỉ biết có Triệu Giới tồn tại, lại không biết quan hệ giữa hắn ta và Ngụy La.
Ngụy La cũng chưa từng cố gắng nói với hắn, thế nên cho tới hôm nay hắn mới phát hiện ra manh mối.
Ngụy Thường Hoằng ngẩng đầu, hung dữ nhìn Triệu Giới phía đối diện, nhưng lại hỏi Ngụy La: “Lần đó tỷ ra ngoài, là vì mua đồ cho hắn rồi tiện đường mua lễ vật cho đệ sao?”
Ngụy La liên tục lắc đầu, cái này thật sự không phải vậy. Nếu như hắn tức giận vì chuyện này, nàng nguyện ý giải thích một chút: “Đương nhiên không phải, tỷ là vì mua lễ vật cho đệ mới lên phố. Ngọc kê kia là thuận tiện mua về thôi”.
Lần này Triệu Giới có chút cười không nổi.
Sắc mặt Thường Hoằng có chút tốt hơn, suy nghĩ một chút lại hỏi: “Tỷ từ hôn với Tống Huy… là vì hắn ta?”
Ngụy La lắc đầu, thật thà nói: “Không phải vậy, từ sớm tỷ đã quyết định từ hôn với Tống Huy ca ca. Cho dù không có Tĩnh Vương ca ca, tỷ cũng sẽ làm như vậy”.
Khóe miệng Triệu Giới rũ xuống, sắc mặt cũng trầm hơn.
Tâm tình Ngụy Thường Hoằng dần dần tốt hơn, thậm chí khóe miệng còn cong lên thành nụ cười nhỏ khó thấy, cho rằng Triệu Giới trong lòng Ngụy La cũng không quan trọng như vậy. “Vậy sao tỷ lại tặng ngọc kê cho hắn ta? Hắn ta có quan hệ gì với tỷ? A La, có phải hắn bắt nạt tỷ còn nhỏ ngây ngô, dùng thân phận uy hiếp tỷ?”
Đáy mắt Triệu Giới bao phủ một tầng khói mờ: “…”
Triệu Giới mở mắt phượng, nhìn Ngụy La ở phía đối diện, giống như đang chờ đáp án của nàng.
Ngụy La ngẩng người, chợt khe khẽ lắc đầu: “Không phải vậy, đệ nghĩ cái gì vậy?” Nàng rũ hàng mi rậm xuống, ngăn trở ánh mắt chói lọi đang lưu chuyển trên người mình: “Chúng ta là hai bên tình nguyện”.
Triệu Giới im lặng nhìn Ngụy La, đây là lần đầu tiên hắn nghe được từ miệng tiểu cô nương này một lời thật lòng. Trước kia hắn ép hỏi rất nhiều, nàng thủy chung không chịu biểu lộ rõ tình ý, bây giờ đối với Ngụy Thường Hoằng lại chịu nói ra lời thật lòng. Triệu Giới chống cằm, đôi mắt đen không nhúc nhích nhìn chằm chằm tiểu cô nương đối diện, chỉ chờ nàng nói ra những lời hắn muốn nghe.
Ngụy La bị Triệu Giới nhìn như vậy, càng thêm thẹn thùng, hai tai nóng đến đỏ bừng, vết đỏ liên tục kéo dài tới cần cổ trơn bóng. Đôi mi dài của nàng run rẩy, thong thả mà kiên định nói: “Tĩnh Vương ca ca đối với tỷ rất tốt… Từ nhỏ đã bảo vệ tỷ, cho dù tỷ muốn làm gì cũng đều làm giúp tỷ. Trước kia tỷ coi Tĩnh Vương như Đại ca ca, nhưng bây giờ không giống vậy. Thường Hoằng, tỷ không muốn gả cho Tống Huy ca ca, nhưng muốn gả cho Tĩnh Vương ca ca”.
Đây coi như là lời tuyên bố cực kỳ táo bạo rồi.
Ngụy La dày mặt nói xong, cả gương mặt đều đỏ bừng, đôi mắt to sáng loạn chuyển, có điều không nhìn Triệu Giới đối diện.
Sau khi Ngụy Thường Hoằng nghe xong, thật lâu cũng không lên tiếng.
Trái lại khóe môi Triệu Giới cong hẳn lên, rõ ràng đối lập với Thường Hoằng. Hắn không kìm lòng được cầm tay Ngụy La, nắm tay nàng nói: “Bảo bối…”
Ngụy La đẩy tay hắn ra, tức giận: “Đừng có đụng ta”.
Thường Hoằng còn ở đây hắn dám không kiêng nể gì cả, có biết xấu hổ không hả? Nếu không phải hắn mang ngọc kê kia ra cửa, sẽ tạo thành cục diện như bây giờ sao? Nói cho cùng là hắn đường hoàng làm lỗi mà.
Triệu Giới mỉm cười, nghe lời rút tay về: “Được, được”.
Tất nhiên Ngụy Thường Hoằng thấy được một màn này, hắn bị đả kích không nhẹ, kinh ngạc hồi lâu, mới đứng lên hỏi Triệu Giới: “Vậy ngươi dự định khi nào tới cầu hôn”.
Triệu Giới ngước mắt nhìn Thường Hoằng: “Sau ngày hôm nay”.
Thường Hoằng chậm chạp gật đầu, giống như làm ra một quyết định thật lớn, kéo Ngụy La đứng dậy, dắt nàng đi ra ngoài: “Như vậy trước khi thành thân, ngươi tốt nhất không nên gặp mặt A La”.
Ngụy La vội vàng đặt chén trà xuống, theo Thường Hoằng đi ra ngoài.
Thường Hoằng đi ra ngoài cửa, Ngụy La đang muốn bước chân qua ngưỡng cửa, đột nhiên eo bị một đôi tay phía sau ôm nhẹ, chẳng tốn sức đã giữ nàng lại.
Ngụy La cả kinh, tay bị gỡ ra khỏi tay Thường Hoằng, nàng còn chưa kịp kêu thành tiếng, cửa Trực Linh Môn liền đóng lại ầm một tiếng, ngăn cách bên trong và ngoài phòng.
Triệu Giới xoay người nàng, áp nàng vào trên cửa, chăm chú nhìn gương mặt nhỏ nhắn trước mặt. Trong đầu hắn quẩn quanh đều là lời của nàng, thế cho nên khi Ngụy Thường Hoằng nói hắn không được gặp mặt nàng, hắn cũng không để trong lòng. Triệu Giới cúi người hôn lên môi nàng: “Cái miệng nhỏ này ngọt như vậy, để ta nếm xem có phải bôi mật lên không?”
“Ngô…”
Ngụy La nhắm mắt lại, không thể không nhón chân đón nhận nụ hôn của Triệu Giới.
Tay hắn thăm dò vào vạt áo nàng, chạm vào da thịt trơn mịn nhẵn bóng, không chút do dự luồn vào trong yếm, tùy ý xoa nắn.
Ngụy La cản không được hắn, bên khóe môi có nước miếng trong suốt, nàng nhắm mắt, gò má mềm mại đỏ bừng. Triệu Giới cuối cùng cũng hôn đủ rồi, buông nàng ra, mỉm cười dùng ngón cái lau đi nước trên môi nàng, giọng khàn khàn: “So với mật còn ngọt hơn”.
Hai gò má Ngụy La đỏ bừng, hé miệng cắn ngón cái Triệu Giới.
Ngụy Thường Hoằng đứng trước cửa Trực Linh Môn, nghe rõ tường tận động tĩnh bên trong. Sắc mặt hắn xanh mét, thật hối hận vừa rồi không đánh một quyền lên mặt Triệu Giới.
-----------------------------
(1) Diệu mục anh thần: đôi mắt đẹp, đôi môi anh đào
(2) Động Đình Quân Sơn (洞庭君山): loại trà nổi tiếng ở khu vực hồ Động Đình (phía Tây Bắc tỉnh Hồ Nam TQ) và hòn đảo Quân Sơn nằm giữa hồ.
(2) Tử sa (紫砂): một loại đất sét, có nhiều ở Nghi Hưng, tỉnh Giang Tô. Đất rất mịn, hàm lượng sắt cao, sau khi nung có màu nâu đỏ, tím đen. Chủ yếu dùng làm trà cụ.
/176
|