Sổ Tay Sử Dụng Sủng Phi
Chương 107 - Bản Vương Chăm Sóc Vương Phi Của Mình, Là Thiên Kinh Địa Nghĩa
/176
|
Lần này Trần Hoàng Hậu xuất cung cũng chưa nói với Sùng Trinh Hoàng Đế.
Kể từ khi bà biết được lần trước Triệu Giới cầu hôn không thành, liền liên tục tâm tâm niệm niệm việc này trong lòng, tính toán tự mình tới đây một chuyến. Hôm nay cuối cùng bà cũng tìm được cơ hội thường phục xuất cung, cùng với Triệu Giới tới Phủ Anh Quốc Công bái phỏng.
Hoàng Hậu Nương Nương đích thân tới cửa, mọi người trong phủ đều thụ sủng nhược kinh. Nha hoàn và hạ nhân cúi đầu, lặng lẽ quan sát Trần Hoàng Hậu, trong mắt đều là kính sợ.
Vẻ mặt Anh Quốc Công nghiêm túc, có thể đoán được đại khái nguyên nhân Trần Hoàng Hậu tới đây. Nếu như bởi vì hôn sự của Ngụy La và Triệu Giới, thì ông thật sự cho dù không muốn đồng ý cũng phải đồng ý.
Trần Hoàng Hậu nâng tay, ý bảo mọi người đứng lên, mỉm cười hỏi: “Hôm nay Anh Quốc Công không ra ngoài sao? Nghe nói lần trước khi Giới nhi tới ngài không có ở nhà”.
Trước nay Anh Quốc Công ở trước mặt người khác đều không kiêu không nịnh, cho dù đối mặt với Hoàng thượng cũng dám nói những lời nên nói. Trần Hoàng Hậu bây giờ lại trêu ghẹo ông, biểu hiện của Anh Quốc Công vẫn lạnh nhạt, chắp tay nói: “Lần trước thần không biết Tĩnh Vương điện hạ tới cửa nên đến nhà đồng liêu làm khách, khi trở về điện hạ đã rời đi. Nếu có chỗ nào tiếp đãi không chu toàn, mong nương nương và điện hạ bao dung”.
Anh Quốc Công trả lời đâu ra đấy làm Trần Hoàng Hậu cảm thấy không còn ý nghĩa. May là hôm nay bà tới đây không phải gặp ông ta, mà có chuyện quan trọng hơn, bà nhìn một vòng cũng không thấy Ngụy La, liền hỏi: “Bản cung lúc xuất cung đã đồng ý với Lưu Ly, tới thăm Tứ tiểu thư Ngụy La một chút, không biết nàng đang ở đâu rồi?”
Nói là yêu cầu của Triệu Lưu Ly, nhưng thật ra là gì mọi người đều biết rõ trong lòng. Đặc biệt là sau lưng bà còn có một Tĩnh Vương đang đứng, ý đồ lại càng thêm rõ ràng.
Trần Hoàng Hậu coi trọng Ngụy La như vậy, thậm chí tự mình tới cửa thăm nàng, không chỉ khiến Anh Quốc Công kinh ngạc, mà ngay cả mọi người trong phòng cũng giật mình không nhỏ. Có thể nói là có người hâm mộ, có người vui mừng, cũng có kẻ ghen tị.
Anh Quốc Công thản nhiên nói: “Chắt nữ A La đang ở Tùng Viên, nếu nương nương muốn gặp nàng, thần liền cho người gọi nàng tới”.
Trần Hoàng Hậu nghe vậy liền suy nghĩ một lát.
Anh Quốc Công cho rằng bà đồng ý rồi, không nghĩ tới Trần Hoàng Hậu lại nói: “Không cần, bản cung tự mình đi qua tìm nàng”.
Nét mặt già nua của Anh Quốc Công khựng lại, vẻ mặt hết sức vi diệu, may là chỉ chớp mắt sau liền khôi phục như thường. Hoàng Hậu muốn gặp cháu gái ông, cho dù không được cũng phải được, ông hiểu rõ điều này, đành cung kính đi trước dẫn đường: “Hoàng Hậu Nương Nương, mời ngài đi theo cựu thần”.
Vì vậy đoàn người đổi sang hướng khác, đi tới cửa Tùng Viên.
Triệu Giới mặc cẩm bào màu xanh thêu hoa văn thị đế, hắn vốn cao ngất, thân hình mạnh mẽ, lúc mặc xiêm y này lên càng làm rõ tư thế oai hùng, khí thế bất phàm của hắn.
Anh Quốc Công dẫn Trần Hoàng Hậu tới hậu viện Tùng Viên, còn vài vị phu nhân không tiện vào trong, chỉ đành nhịn xuống lòng hiếu kỳ, kính cẩn đưa tới cửa. Đợi tới khi Trần Hoàng Hậu đi vào trong mọi người mới tự mình rời đi. Vẻ mặt Tam phu nhân Liễu Thị rất đặc sắc, hâm mộ, lại ghen tị tới thẫn thờ, vẻ mặt từ phức tạp tới tái lại, khiến người khác nhìn hoa cả mắt. Ngoại trừ bà ta, Đại phu nhân, Nhị phu nhân và Tứ phu nhân đều thật tâm vui mừng thay cho Ngụy La.
Nhất là Tứ phu nhân Tần thị, từ sau khi Ngụy La cùng Phủ Trung Nghĩa Bá giải trừ hôn ước, bà luôn rầu rĩ lo lắng cho hôn sự của Ngụy La. Khi bà nói chuyện hôn sự với Ngụy La, đứa nhỏ này lại làm ra bộ dáng không có chút hứng thú nào, lại càng làm bà lo lắng. Nhưng giờ thì tốt rồi, Tĩnh Vương muốn kết hôn với Ngụy La, bà còn cái gì có thể ưu sầu? Bà vì nàng vui mừng còn không kịp.
Phủ Anh Quốc Công có một vị Tĩnh Vương Phi, thật đúng là một đại hỉ sự.
*** *** ***
Anh Quốc Công, Ngụy Côn và Trần Hoàng Hậu đi vào phòng, lúc này Kim Lũ đang lau bàn dài màu men trắng và bình củ tỏi màu hồng. Kim Lũ nghiêng đầu, vừa nhìn thấy người vào, lập tức bị dọa kêu lên một tiếng, rồi gấp gáp bỏ khăn trong tay xuống mà hành lễ: “Tham kiến Hoàng Hậu Nương Nương, Nương nương vạn phúc kim an”.
Kim Lũ đi cùng Ngụy La vào cung mấy lần, cũng may mắn từng thấy mặt Trần Hoàng Hậu, lúc này nàng ấy chỉ cần nhìn một cái liền nhận ra.
Trần Hoàng Hậu kêu Kim Lũ đứng lên, nhìn nhìn trong phòng hỏi: “A La đâu?”
Kim Lũ đáp: “Bẩm nương nương, tiểu thư đang luyện chữ ở trong phòng”.
Anh Quốc Công thỉnh Trần Hoàng Hậu và Triệu Giới ngồi trong phòng, lại dặn dò Kim Lũ: “Gọi A La tới đây!”
Kim Lũ gật đầu dạ vâng, đang muốn đi mời Ngụy La thì Trần Hoàng Hậu lại đột nhiên lên tiếng:”Chậm đã, A La là cô nương, không tiện ra gặp mọi người, vẫn là để bản cung đi cùng ngươi đi. Dù sao cũng chỉ nói vài câu, không mất bao nhiêu thời gian”.
Kim Lũ nghe vậy lại thấy căng thẳng, vô thức nhìn qua chỗ Anh Quốc Công, thấy ông không có phản ứng gì, hiển nhiên là đồng ý. Nàng ấy đành cúi đầu nhu thuận nói: “Mời nương nương đi theo nô tỳ”.
Đến khuê phòng của Ngụy La, Kim Lũ đẩy cửa vào, đi vào trong phòng. Sau tấm bình phong mười hai phiến thêu đàn chim triền cành là thân ảnh nho nhỏ nằm sấp, đầu vểnh lên trên bàn mà ngủ, tóc đen nhánh rơi ra sau lưng, chảy xuống như thác, trơn mượt, đen bóng, có vài sợi lòa xòa xuống má nàng, chạm vào đôi môi anh đào của nàng. Lông mi dài khẽ run, mặc dù nàng ngủ không được yên giấc, nhưng lại không hề tỉnh dậy.
Sáng nay Ngụy La tắm rửa xong, đầu tóc còn chưa khô đã ngồi ở đây luyện chữ, viết viết liền ngủ thiếp đi.
Trên bàn bày biện mấy bản vẽ, giấy, mực và các thứ đều đủ cả, cánh tay nàng đang đè lên một trang giấy, Trần Hoàng Hậu tiến lên nhìn, trên đó là phần mở đầu của. Trần Hoàng Hậu không khỏi sững sốt, một cô nương lại học những thứ này, bình thường chỉ có tứ thư ngũ kinh cũng coi như cực hạn rồi, không nghĩ nàng còn biết triết học, thật khiến bà lau mắt mà nhìn.
Kim Lũ thấy Ngụy La không tỉnh, trong lòng liền sốt ruột, ở bên gọi hai tiếng: “Tiểu thư…”
Lúc này Ngụy La mới từ từ mở mắt ngồi dậy, tóc dài chảy xuống càng khiến gương mặt nhỏ trắng hồng của nàng thêm nổi bật, làn da mịn màng. Ngụy La cúi đầu dụi dụi mắt, thì thầm hỏi: “Có chuyện gì vậy…” Nàng chưa dứt lời, ngước mắt liền thấy Trần Hoàng Hậu ở đối diện, nhất thời sững sờ, miệng nhỏ mấp máy: “Hoàng Hậu Nương Nương?”
Trần Hoàng Hậu chỉ cười không nói.
Ngụy La giật mình, sao Hoàng Hậu Nương Nương lại ở trong phòng nàng? Nàng cũng không có thời gian nghĩ nhiều, vội vã đứng dậy khom người hành lễ: “Thần nữ tham kiến Hoàng Hậu Nương Nương”.
Trần Hoàng Hậu đỡ nàng đứng dậy, trêu ghẹo: “Sao mới sáng sớm đã ngủ gật, tối hôm qua không nghỉ ngơi tốt sao?”
Ngụy La có chút thẹn thùng, chép sách là việc Tiết tiên sinh căn dặn, nàng chép tới nỗi ngủ thiếp đi, nói ra quả thật khiến người ta chê cười: “Nội dung quyển sách này quá phức tạp… Thần nữ cố hết sức, vốn muốn nghỉ một lát lại xem tiếp, không nghĩ lại ngủ quên mất, khiến Hoàng Hậu Nương Nương chê cười”.
Trần Hoàng Hậu tuyệt không để ý, ngược lại còn cho rằng nàng rất biết cố gắng học hành: “Cô nương gia lại học mấy thứ này đúng là vất vả… Đừng nói con, ngay cả ta cũng không xem nỗi mấy thứ này, trước giờ chỉ có Trường Sinh thích chúng”.
Đến nay Ngụy La vẫn hết sức xa lạ với cái tên “Trường Sinh” này, nghĩ một hồi nàng mới nhớ tới đó là nhũ danh của Triệu Giới. Ngụy La khựng lại: “Không biết Hoàng Hậu Nương Nương tới tìm thần nữ có việc gì?”
Trần Hoàng Hậu mỉm cười, hàm súc nói: “Bản cung và phụ thân con có việc thương lượng”.
Ngụy La: ...
Về chuyện thương lượng cái gì, không cần đoán cũng biết. Trần Hoàng Hậu coi trọng nhất là Triệu Lưu Ly và Triệu Giới, có thể làm cho bà tự mình đi một chuyến, ngoại trừ hai người này cũng không còn ai khác. Triệu Lưu Ly gần đây rất an phận, không có việc gì, vậy khả năng duy nhất… cũng chỉ ở Triệu Giới.
Ngụy La quấn quấn tóc, thẹn thùng nói: “Hoàng Hậu Nương Nương có thể chờ một lát không… thần nữ chải tóc đàng hoàng lại nói chuyện với ngài”.
Trần Hoàng Hậu ngồi trên sạp mĩ nhân, nhìn nàng, cười cười nói: “Con cứ rửa mặt chỉnh trang đi, bản cung cũng sắp rời đi rồi”.
Trần Hoàng Hậu đã nói vậy, Ngụy La cũng không thể mạnh miệng đuổi ngừơi, chỉ có thể ngồi trên ghế khắc song phượng quấn nhau ở trước gương bồ đào, kêu Kim Lũ chải đầu cho nàng. Kim Lũ nhận lược bí, chuẩn bị búi kiểu tóc nguyên bảo.
Ngụy La cũng không thể gạt Hoàng Hậu Nương Nương qua một bên, đang muốn tìm đề tài mở miệng, bên kia Trần Hoàng Hậu đã đi thẳng vào vấn đề hỏi: “A La, con thấy Trường Sinh thế nào?”
Ngụy La nhìn hai gò má phiếm hồng của cô nương trong gương, suy nghĩ một lát, trả lời rất quy củ: “Tĩnh Vương thành thục trầm ổn, săn sóc tỉ mỉ chu đáo, là một vị vương giá tốt hiếm thấy”.
Nói xong, hồi lâu sau nàng cũng không thấy người phía sau lưng có phản ứng gì.
Chẳng lẽ nàng nói sai rồi?
Ngụy La nhịn không được quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bộ dáng muốn cười lại thôi của Trần Hoàng Hậu. Ngụy La có chút quẫn bách, không rõ chuyện gì bèn hỏi: “Nương nương, thần nữ nói sai sao?”
Trần Hoàng Hậu mỉm cười: “Không có, con nói rất đúng”.
Trong mắt người khác, Triệu Giới là một vị vương gia tàn nhẫn bạo ngược, lòng dạ độc ác, ngay cả Triệu Lưu Ly cũng có vài phần kinh sợ hắn. Nhưng đến chỗ tiểu cô nương này lại thành “Trầm ổn thành thục, săn sóc tỉ mỉ chu đáo”. Nếu không phải ánh mắt nhìn người của Ngụy La vô cùng có vấn đề, thì chính là nhi tử của bà quả thật thích cô nương này không ít, vì thế ở trước mặt nàng và trước mặt người khác hoàn toàn là hai bộ dáng khác nhau.
Không lâu sau, Kim Lũ đã búi xong tóc cho Ngụy La, lại đeo lên một cây trâm ngọc bích khảm vàng. Ngụy La đứng dậy chuẩn bị cùng Trần Hoàng Hậu rời khỏi phòng, Trần Hoàng Hậu lại nói với nàng: “Con ở trong phòng đi, không cần đi nhà chính. Bản cung có việc nói với phụ thân con, nói xong sẽ trở về”.
Ngụy La suy nghĩ một chút, nếu Trần Hoàng Hậu đã tới đây thì chắc hẳn Triệu Giới cũng tới. Lúc này nàng đi ra ngoài thật không tốt lắm, vì thế cũng không kiên trì, tiễn Trần Hoàng Hậu tới ngoài cửa, lại đưa mắt nhìn bà đi xa.
*** *** ***
Nhà chính trong Tùng Viên.
Trần Hoàng Hậu ngồi ngay ngắn trên ghế bành bằng gỗ cúc lê, ngược lại cũng không quanh co lòng vòng, khai môn kiến địa nói với Anh Quốc Công và Ngụy Côn: “Hôm nay bản cung tới là vì hôn sự của A La và Giới Nhi”.
Anh Quốc Công sớm đã chuẩn bị, bây giờ nghe vậy cũng coi như bình tĩnh.
Ngụy Côn ngược lại có chút căng thẳng, nắm chặt chén trà sứ trắng trong tay.
Trần Hoàng Hậu lại nói: “Nếu Anh Quốc Công không có ý kiến gì, ngày mai bản cung liền nói với Bệ hạ, thỉnh ngài tứ hôn cho Triệu Giới và A La”.
Anh Quốc Công không lên tiếng, Ngụy Côn chần chừ một lát, không nhịn được nói: “A La tuổi còn nhỏ, lại nghịch ngợm, gả cho Tĩnh Vương điện hạ, e là sẽ khiến điện hạ thêm phiền toái…”
Triệu Giới ngồi bên dưới Trần Hoàng Hậu, nghe vậy liền tỏ thái độ: “A La gả cho bản vương thì chính là Vương phi của Phủ Tĩnh Vương, bản vương chiếu cố nàng là chuyện hiển nhiên, sao lại nói phiền toái?”
Người còn chưa có gả đâu, lại dùng giọng điệu giống như đồ của mình vậy.
Chỉ là câu trả lời chân thành lại tha thiết này đã xua tan tất cả cố kỵ trong lòng Ngụy Côn. Trước kia Triệu Giới trong mắt ông là một người cao cao tại thượng, vừa uy phong vừa trang nghiêm; bây giờ thoắt cái đã thành con rể của ông, trong nhất thời Ngụy Côn khó có thể tiếp nhận loại chuyển biến này, lúc đối mặt với Triệu Giới ông cũng không biết nên dùng thái độ gì.
Không chỉ ông, mà ngay cả Anh Quốc Công cũng thế.
Lúc trước Triệu Giới tới Phủ Anh Quốc Công, biểu hiện lúc nào cũng rất bình thản, cũng không gặp được A La mấy lần chứ đừng nói có hành động gì khác. Đến tột cùng thì hắn coi trọng A La từ lúc nào? Sao ngay cả một chút dấu hiệu cũng không thấy?
Nghi hoặc thì vẫn là nghi hoặc, nếu sự tình đã tới mức này, Hoàng Hậu Nương Nương đã tự mình tới cửa, bọn họ còn từ chối thì chính là không biết phân biệt đúng sai.
Triệu Giới nhìn nét mặt hai người dãn ra, đứng dậy ôm quyền nói; “Thỉnh nhị vị đồng ý gả A La cho bản vương”.
Ngụy Côn chần chừ do dự, cuối cùng gật đầu, nói: “Có điều A La còn chưa cập kê, ta và phụ thân đều không nỡ để nàng gả đi sớm như vậy, muốn giữ nàng thêm một năm nữa, chờ tới khi cập kê lại nói…”
Triệu Giới cũng thấy yêu cầu này hợp tình hợp lý, gật đầu nói: “Cũng nên như thế, bản vương nguyện ý chờ nàng cập kê sau lại đón nàng vào cửa”.
Ngụy Côn thở phào, coi như là yên tâm.
Sau khi thương lượng hôn sự xong, Anh Quốc Công tự mình tiếp đãi Trần Hoàng Hậu và Tĩnh Vương một lát, đang chuẩn bị lưu hai người lại cùng dùng bữa trưa, Trần Hoàng Hậu liền uyển chuyển từ chối: “Bản cung không nên ra ngoài quá lâu, không làm phiền nữa, Anh Quốc Công và mọi người chậm rãi dùng bữa”.
Anh Quốc Công nghe vậy đành thôi, mang theo gia quyến tiễn Trần Hoàng Hậu và Triệu Giới tới cửa. Cho tới khi chiếc xe ngựa nắp xanh lộng lẫy rời đi, mọi người mới như tỉnh mộng, có chút cảm giác không chân thật.
Không quá ba ngày, thánh chỉ tứ hôn của Hoàng Đế Sùng Trinh quả nhiên tới phủ.
Anh Quốc Công dẫn cả nhà quỳ trong viện, người đến truyền chỉ đầu đội mũ lụa đen mạ vàng, mặc áo bào đỏ thẫm thêu mẫu đơn, từng chữ từng chữ đọc rõ ràng: “… Đặc biệt gả cho Tĩnh Vương Triệu Giới làm phu nhân, tháng chín sang năm thành hôn”.
Anh Quốc Công phất tay áo, tiến lên trước nói: “Thần tiếp chỉ”.
Chuyện hôn sự của Ngụy La Và Triệu Giới tới giờ cuối cùng cũng định xuống.
Phủ Anh Quốc Công rất nhanh sẽ gả ra ngoài một vị Tĩnh Vương Phi!
Cung nhân truyền chỉ đi rồi, Đại phòng, Nhị Phòng, Tứ phòng rối rít chúc mừng Ngụy Côn và Ngụy La. Tam phu nhân cũng bất chấp nước chua trong lòng, nghĩ tới sau này Ngụy La chính là Tĩnh Vương Phi, cũng không thể không trình ra gương mặt tươi cười, hư tình giả ý chúc mừng: “A La thật sự là người có phúc khí”.
Ngụy La đứng phía sau Ngụy Côn, cầm thánh chỉ trong tay, căn bản không đem lời của Tam phu nhân để trong lòng. Nàng nhớ tới bộ dáng sốt ruột trước kia của Triệu Giới, nhịn không được cong khóe môi. Lần này thì tốt rồi, hắn cuối cùng cũng đạt được ước muốn, nàng liền gả cho hắn, không biết lúc này hắn vui tới cỡ nào đâu?
-----------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Thường Hoằng: Trước khi thành thân không được gặp mặt.
Kể từ khi bà biết được lần trước Triệu Giới cầu hôn không thành, liền liên tục tâm tâm niệm niệm việc này trong lòng, tính toán tự mình tới đây một chuyến. Hôm nay cuối cùng bà cũng tìm được cơ hội thường phục xuất cung, cùng với Triệu Giới tới Phủ Anh Quốc Công bái phỏng.
Hoàng Hậu Nương Nương đích thân tới cửa, mọi người trong phủ đều thụ sủng nhược kinh. Nha hoàn và hạ nhân cúi đầu, lặng lẽ quan sát Trần Hoàng Hậu, trong mắt đều là kính sợ.
Vẻ mặt Anh Quốc Công nghiêm túc, có thể đoán được đại khái nguyên nhân Trần Hoàng Hậu tới đây. Nếu như bởi vì hôn sự của Ngụy La và Triệu Giới, thì ông thật sự cho dù không muốn đồng ý cũng phải đồng ý.
Trần Hoàng Hậu nâng tay, ý bảo mọi người đứng lên, mỉm cười hỏi: “Hôm nay Anh Quốc Công không ra ngoài sao? Nghe nói lần trước khi Giới nhi tới ngài không có ở nhà”.
Trước nay Anh Quốc Công ở trước mặt người khác đều không kiêu không nịnh, cho dù đối mặt với Hoàng thượng cũng dám nói những lời nên nói. Trần Hoàng Hậu bây giờ lại trêu ghẹo ông, biểu hiện của Anh Quốc Công vẫn lạnh nhạt, chắp tay nói: “Lần trước thần không biết Tĩnh Vương điện hạ tới cửa nên đến nhà đồng liêu làm khách, khi trở về điện hạ đã rời đi. Nếu có chỗ nào tiếp đãi không chu toàn, mong nương nương và điện hạ bao dung”.
Anh Quốc Công trả lời đâu ra đấy làm Trần Hoàng Hậu cảm thấy không còn ý nghĩa. May là hôm nay bà tới đây không phải gặp ông ta, mà có chuyện quan trọng hơn, bà nhìn một vòng cũng không thấy Ngụy La, liền hỏi: “Bản cung lúc xuất cung đã đồng ý với Lưu Ly, tới thăm Tứ tiểu thư Ngụy La một chút, không biết nàng đang ở đâu rồi?”
Nói là yêu cầu của Triệu Lưu Ly, nhưng thật ra là gì mọi người đều biết rõ trong lòng. Đặc biệt là sau lưng bà còn có một Tĩnh Vương đang đứng, ý đồ lại càng thêm rõ ràng.
Trần Hoàng Hậu coi trọng Ngụy La như vậy, thậm chí tự mình tới cửa thăm nàng, không chỉ khiến Anh Quốc Công kinh ngạc, mà ngay cả mọi người trong phòng cũng giật mình không nhỏ. Có thể nói là có người hâm mộ, có người vui mừng, cũng có kẻ ghen tị.
Anh Quốc Công thản nhiên nói: “Chắt nữ A La đang ở Tùng Viên, nếu nương nương muốn gặp nàng, thần liền cho người gọi nàng tới”.
Trần Hoàng Hậu nghe vậy liền suy nghĩ một lát.
Anh Quốc Công cho rằng bà đồng ý rồi, không nghĩ tới Trần Hoàng Hậu lại nói: “Không cần, bản cung tự mình đi qua tìm nàng”.
Nét mặt già nua của Anh Quốc Công khựng lại, vẻ mặt hết sức vi diệu, may là chỉ chớp mắt sau liền khôi phục như thường. Hoàng Hậu muốn gặp cháu gái ông, cho dù không được cũng phải được, ông hiểu rõ điều này, đành cung kính đi trước dẫn đường: “Hoàng Hậu Nương Nương, mời ngài đi theo cựu thần”.
Vì vậy đoàn người đổi sang hướng khác, đi tới cửa Tùng Viên.
Triệu Giới mặc cẩm bào màu xanh thêu hoa văn thị đế, hắn vốn cao ngất, thân hình mạnh mẽ, lúc mặc xiêm y này lên càng làm rõ tư thế oai hùng, khí thế bất phàm của hắn.
Anh Quốc Công dẫn Trần Hoàng Hậu tới hậu viện Tùng Viên, còn vài vị phu nhân không tiện vào trong, chỉ đành nhịn xuống lòng hiếu kỳ, kính cẩn đưa tới cửa. Đợi tới khi Trần Hoàng Hậu đi vào trong mọi người mới tự mình rời đi. Vẻ mặt Tam phu nhân Liễu Thị rất đặc sắc, hâm mộ, lại ghen tị tới thẫn thờ, vẻ mặt từ phức tạp tới tái lại, khiến người khác nhìn hoa cả mắt. Ngoại trừ bà ta, Đại phu nhân, Nhị phu nhân và Tứ phu nhân đều thật tâm vui mừng thay cho Ngụy La.
Nhất là Tứ phu nhân Tần thị, từ sau khi Ngụy La cùng Phủ Trung Nghĩa Bá giải trừ hôn ước, bà luôn rầu rĩ lo lắng cho hôn sự của Ngụy La. Khi bà nói chuyện hôn sự với Ngụy La, đứa nhỏ này lại làm ra bộ dáng không có chút hứng thú nào, lại càng làm bà lo lắng. Nhưng giờ thì tốt rồi, Tĩnh Vương muốn kết hôn với Ngụy La, bà còn cái gì có thể ưu sầu? Bà vì nàng vui mừng còn không kịp.
Phủ Anh Quốc Công có một vị Tĩnh Vương Phi, thật đúng là một đại hỉ sự.
*** *** ***
Anh Quốc Công, Ngụy Côn và Trần Hoàng Hậu đi vào phòng, lúc này Kim Lũ đang lau bàn dài màu men trắng và bình củ tỏi màu hồng. Kim Lũ nghiêng đầu, vừa nhìn thấy người vào, lập tức bị dọa kêu lên một tiếng, rồi gấp gáp bỏ khăn trong tay xuống mà hành lễ: “Tham kiến Hoàng Hậu Nương Nương, Nương nương vạn phúc kim an”.
Kim Lũ đi cùng Ngụy La vào cung mấy lần, cũng may mắn từng thấy mặt Trần Hoàng Hậu, lúc này nàng ấy chỉ cần nhìn một cái liền nhận ra.
Trần Hoàng Hậu kêu Kim Lũ đứng lên, nhìn nhìn trong phòng hỏi: “A La đâu?”
Kim Lũ đáp: “Bẩm nương nương, tiểu thư đang luyện chữ ở trong phòng”.
Anh Quốc Công thỉnh Trần Hoàng Hậu và Triệu Giới ngồi trong phòng, lại dặn dò Kim Lũ: “Gọi A La tới đây!”
Kim Lũ gật đầu dạ vâng, đang muốn đi mời Ngụy La thì Trần Hoàng Hậu lại đột nhiên lên tiếng:”Chậm đã, A La là cô nương, không tiện ra gặp mọi người, vẫn là để bản cung đi cùng ngươi đi. Dù sao cũng chỉ nói vài câu, không mất bao nhiêu thời gian”.
Kim Lũ nghe vậy lại thấy căng thẳng, vô thức nhìn qua chỗ Anh Quốc Công, thấy ông không có phản ứng gì, hiển nhiên là đồng ý. Nàng ấy đành cúi đầu nhu thuận nói: “Mời nương nương đi theo nô tỳ”.
Đến khuê phòng của Ngụy La, Kim Lũ đẩy cửa vào, đi vào trong phòng. Sau tấm bình phong mười hai phiến thêu đàn chim triền cành là thân ảnh nho nhỏ nằm sấp, đầu vểnh lên trên bàn mà ngủ, tóc đen nhánh rơi ra sau lưng, chảy xuống như thác, trơn mượt, đen bóng, có vài sợi lòa xòa xuống má nàng, chạm vào đôi môi anh đào của nàng. Lông mi dài khẽ run, mặc dù nàng ngủ không được yên giấc, nhưng lại không hề tỉnh dậy.
Sáng nay Ngụy La tắm rửa xong, đầu tóc còn chưa khô đã ngồi ở đây luyện chữ, viết viết liền ngủ thiếp đi.
Trên bàn bày biện mấy bản vẽ, giấy, mực và các thứ đều đủ cả, cánh tay nàng đang đè lên một trang giấy, Trần Hoàng Hậu tiến lên nhìn, trên đó là phần mở đầu của
Kim Lũ thấy Ngụy La không tỉnh, trong lòng liền sốt ruột, ở bên gọi hai tiếng: “Tiểu thư…”
Lúc này Ngụy La mới từ từ mở mắt ngồi dậy, tóc dài chảy xuống càng khiến gương mặt nhỏ trắng hồng của nàng thêm nổi bật, làn da mịn màng. Ngụy La cúi đầu dụi dụi mắt, thì thầm hỏi: “Có chuyện gì vậy…” Nàng chưa dứt lời, ngước mắt liền thấy Trần Hoàng Hậu ở đối diện, nhất thời sững sờ, miệng nhỏ mấp máy: “Hoàng Hậu Nương Nương?”
Trần Hoàng Hậu chỉ cười không nói.
Ngụy La giật mình, sao Hoàng Hậu Nương Nương lại ở trong phòng nàng? Nàng cũng không có thời gian nghĩ nhiều, vội vã đứng dậy khom người hành lễ: “Thần nữ tham kiến Hoàng Hậu Nương Nương”.
Trần Hoàng Hậu đỡ nàng đứng dậy, trêu ghẹo: “Sao mới sáng sớm đã ngủ gật, tối hôm qua không nghỉ ngơi tốt sao?”
Ngụy La có chút thẹn thùng, chép sách là việc Tiết tiên sinh căn dặn, nàng chép tới nỗi ngủ thiếp đi, nói ra quả thật khiến người ta chê cười: “Nội dung quyển sách này quá phức tạp… Thần nữ cố hết sức, vốn muốn nghỉ một lát lại xem tiếp, không nghĩ lại ngủ quên mất, khiến Hoàng Hậu Nương Nương chê cười”.
Trần Hoàng Hậu tuyệt không để ý, ngược lại còn cho rằng nàng rất biết cố gắng học hành: “Cô nương gia lại học mấy thứ này đúng là vất vả… Đừng nói con, ngay cả ta cũng không xem nỗi mấy thứ này, trước giờ chỉ có Trường Sinh thích chúng”.
Đến nay Ngụy La vẫn hết sức xa lạ với cái tên “Trường Sinh” này, nghĩ một hồi nàng mới nhớ tới đó là nhũ danh của Triệu Giới. Ngụy La khựng lại: “Không biết Hoàng Hậu Nương Nương tới tìm thần nữ có việc gì?”
Trần Hoàng Hậu mỉm cười, hàm súc nói: “Bản cung và phụ thân con có việc thương lượng”.
Ngụy La: ...
Về chuyện thương lượng cái gì, không cần đoán cũng biết. Trần Hoàng Hậu coi trọng nhất là Triệu Lưu Ly và Triệu Giới, có thể làm cho bà tự mình đi một chuyến, ngoại trừ hai người này cũng không còn ai khác. Triệu Lưu Ly gần đây rất an phận, không có việc gì, vậy khả năng duy nhất… cũng chỉ ở Triệu Giới.
Ngụy La quấn quấn tóc, thẹn thùng nói: “Hoàng Hậu Nương Nương có thể chờ một lát không… thần nữ chải tóc đàng hoàng lại nói chuyện với ngài”.
Trần Hoàng Hậu ngồi trên sạp mĩ nhân, nhìn nàng, cười cười nói: “Con cứ rửa mặt chỉnh trang đi, bản cung cũng sắp rời đi rồi”.
Trần Hoàng Hậu đã nói vậy, Ngụy La cũng không thể mạnh miệng đuổi ngừơi, chỉ có thể ngồi trên ghế khắc song phượng quấn nhau ở trước gương bồ đào, kêu Kim Lũ chải đầu cho nàng. Kim Lũ nhận lược bí, chuẩn bị búi kiểu tóc nguyên bảo.
Ngụy La cũng không thể gạt Hoàng Hậu Nương Nương qua một bên, đang muốn tìm đề tài mở miệng, bên kia Trần Hoàng Hậu đã đi thẳng vào vấn đề hỏi: “A La, con thấy Trường Sinh thế nào?”
Ngụy La nhìn hai gò má phiếm hồng của cô nương trong gương, suy nghĩ một lát, trả lời rất quy củ: “Tĩnh Vương thành thục trầm ổn, săn sóc tỉ mỉ chu đáo, là một vị vương giá tốt hiếm thấy”.
Nói xong, hồi lâu sau nàng cũng không thấy người phía sau lưng có phản ứng gì.
Chẳng lẽ nàng nói sai rồi?
Ngụy La nhịn không được quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bộ dáng muốn cười lại thôi của Trần Hoàng Hậu. Ngụy La có chút quẫn bách, không rõ chuyện gì bèn hỏi: “Nương nương, thần nữ nói sai sao?”
Trần Hoàng Hậu mỉm cười: “Không có, con nói rất đúng”.
Trong mắt người khác, Triệu Giới là một vị vương gia tàn nhẫn bạo ngược, lòng dạ độc ác, ngay cả Triệu Lưu Ly cũng có vài phần kinh sợ hắn. Nhưng đến chỗ tiểu cô nương này lại thành “Trầm ổn thành thục, săn sóc tỉ mỉ chu đáo”. Nếu không phải ánh mắt nhìn người của Ngụy La vô cùng có vấn đề, thì chính là nhi tử của bà quả thật thích cô nương này không ít, vì thế ở trước mặt nàng và trước mặt người khác hoàn toàn là hai bộ dáng khác nhau.
Không lâu sau, Kim Lũ đã búi xong tóc cho Ngụy La, lại đeo lên một cây trâm ngọc bích khảm vàng. Ngụy La đứng dậy chuẩn bị cùng Trần Hoàng Hậu rời khỏi phòng, Trần Hoàng Hậu lại nói với nàng: “Con ở trong phòng đi, không cần đi nhà chính. Bản cung có việc nói với phụ thân con, nói xong sẽ trở về”.
Ngụy La suy nghĩ một chút, nếu Trần Hoàng Hậu đã tới đây thì chắc hẳn Triệu Giới cũng tới. Lúc này nàng đi ra ngoài thật không tốt lắm, vì thế cũng không kiên trì, tiễn Trần Hoàng Hậu tới ngoài cửa, lại đưa mắt nhìn bà đi xa.
*** *** ***
Nhà chính trong Tùng Viên.
Trần Hoàng Hậu ngồi ngay ngắn trên ghế bành bằng gỗ cúc lê, ngược lại cũng không quanh co lòng vòng, khai môn kiến địa nói với Anh Quốc Công và Ngụy Côn: “Hôm nay bản cung tới là vì hôn sự của A La và Giới Nhi”.
Anh Quốc Công sớm đã chuẩn bị, bây giờ nghe vậy cũng coi như bình tĩnh.
Ngụy Côn ngược lại có chút căng thẳng, nắm chặt chén trà sứ trắng trong tay.
Trần Hoàng Hậu lại nói: “Nếu Anh Quốc Công không có ý kiến gì, ngày mai bản cung liền nói với Bệ hạ, thỉnh ngài tứ hôn cho Triệu Giới và A La”.
Anh Quốc Công không lên tiếng, Ngụy Côn chần chừ một lát, không nhịn được nói: “A La tuổi còn nhỏ, lại nghịch ngợm, gả cho Tĩnh Vương điện hạ, e là sẽ khiến điện hạ thêm phiền toái…”
Triệu Giới ngồi bên dưới Trần Hoàng Hậu, nghe vậy liền tỏ thái độ: “A La gả cho bản vương thì chính là Vương phi của Phủ Tĩnh Vương, bản vương chiếu cố nàng là chuyện hiển nhiên, sao lại nói phiền toái?”
Người còn chưa có gả đâu, lại dùng giọng điệu giống như đồ của mình vậy.
Chỉ là câu trả lời chân thành lại tha thiết này đã xua tan tất cả cố kỵ trong lòng Ngụy Côn. Trước kia Triệu Giới trong mắt ông là một người cao cao tại thượng, vừa uy phong vừa trang nghiêm; bây giờ thoắt cái đã thành con rể của ông, trong nhất thời Ngụy Côn khó có thể tiếp nhận loại chuyển biến này, lúc đối mặt với Triệu Giới ông cũng không biết nên dùng thái độ gì.
Không chỉ ông, mà ngay cả Anh Quốc Công cũng thế.
Lúc trước Triệu Giới tới Phủ Anh Quốc Công, biểu hiện lúc nào cũng rất bình thản, cũng không gặp được A La mấy lần chứ đừng nói có hành động gì khác. Đến tột cùng thì hắn coi trọng A La từ lúc nào? Sao ngay cả một chút dấu hiệu cũng không thấy?
Nghi hoặc thì vẫn là nghi hoặc, nếu sự tình đã tới mức này, Hoàng Hậu Nương Nương đã tự mình tới cửa, bọn họ còn từ chối thì chính là không biết phân biệt đúng sai.
Triệu Giới nhìn nét mặt hai người dãn ra, đứng dậy ôm quyền nói; “Thỉnh nhị vị đồng ý gả A La cho bản vương”.
Ngụy Côn chần chừ do dự, cuối cùng gật đầu, nói: “Có điều A La còn chưa cập kê, ta và phụ thân đều không nỡ để nàng gả đi sớm như vậy, muốn giữ nàng thêm một năm nữa, chờ tới khi cập kê lại nói…”
Triệu Giới cũng thấy yêu cầu này hợp tình hợp lý, gật đầu nói: “Cũng nên như thế, bản vương nguyện ý chờ nàng cập kê sau lại đón nàng vào cửa”.
Ngụy Côn thở phào, coi như là yên tâm.
Sau khi thương lượng hôn sự xong, Anh Quốc Công tự mình tiếp đãi Trần Hoàng Hậu và Tĩnh Vương một lát, đang chuẩn bị lưu hai người lại cùng dùng bữa trưa, Trần Hoàng Hậu liền uyển chuyển từ chối: “Bản cung không nên ra ngoài quá lâu, không làm phiền nữa, Anh Quốc Công và mọi người chậm rãi dùng bữa”.
Anh Quốc Công nghe vậy đành thôi, mang theo gia quyến tiễn Trần Hoàng Hậu và Triệu Giới tới cửa. Cho tới khi chiếc xe ngựa nắp xanh lộng lẫy rời đi, mọi người mới như tỉnh mộng, có chút cảm giác không chân thật.
Không quá ba ngày, thánh chỉ tứ hôn của Hoàng Đế Sùng Trinh quả nhiên tới phủ.
Anh Quốc Công dẫn cả nhà quỳ trong viện, người đến truyền chỉ đầu đội mũ lụa đen mạ vàng, mặc áo bào đỏ thẫm thêu mẫu đơn, từng chữ từng chữ đọc rõ ràng: “… Đặc biệt gả cho Tĩnh Vương Triệu Giới làm phu nhân, tháng chín sang năm thành hôn”.
Anh Quốc Công phất tay áo, tiến lên trước nói: “Thần tiếp chỉ”.
Chuyện hôn sự của Ngụy La Và Triệu Giới tới giờ cuối cùng cũng định xuống.
Phủ Anh Quốc Công rất nhanh sẽ gả ra ngoài một vị Tĩnh Vương Phi!
Cung nhân truyền chỉ đi rồi, Đại phòng, Nhị Phòng, Tứ phòng rối rít chúc mừng Ngụy Côn và Ngụy La. Tam phu nhân cũng bất chấp nước chua trong lòng, nghĩ tới sau này Ngụy La chính là Tĩnh Vương Phi, cũng không thể không trình ra gương mặt tươi cười, hư tình giả ý chúc mừng: “A La thật sự là người có phúc khí”.
Ngụy La đứng phía sau Ngụy Côn, cầm thánh chỉ trong tay, căn bản không đem lời của Tam phu nhân để trong lòng. Nàng nhớ tới bộ dáng sốt ruột trước kia của Triệu Giới, nhịn không được cong khóe môi. Lần này thì tốt rồi, hắn cuối cùng cũng đạt được ước muốn, nàng liền gả cho hắn, không biết lúc này hắn vui tới cỡ nào đâu?
-----------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Thường Hoằng: Trước khi thành thân không được gặp mặt.
/176
|