Phu xe không đuổi ông đi, hướng về người bên trong xe xin chỉ thị: “Phu nhân, người xem làm sao bây giờ…”
Khương Diệu Lan nhắm chặt mắt, rất lâu sau mới chậm rãi mở ra, thanh âm kiên định từ trong xe truyền ra: “Không cần để ý tới hắn”.
Phu xe được lệnh, lúc nhìn lại Ngụy Côn liền có chút không kiên nhẫn. Bọn họ đều là người Ổ Nhung, tính cách thô lỗ tàn bạo, bởi vì cố kỵ đây là lãnh thổ của Đại Lương mới không trực tiếp nghiền qua người, xem như cũng khách khí lắm rồi. Bây giờ được Khương Diệu Lan dặn dò, phu xe trực tiếp vung roi quất lên mông ngựa, không chút lưu tình chạy qua Ngụy Côn.
Ngụy Côn kinh ngạc mở to mắt, nhanh chóng tránh qua một bên, ông mới vừa đứng vững, vó ngựa liền nặng nề rơi lên chỗ ông vừa đứng, giương cao vó ngựa khuấy lên một trận bụi bặm. Xe ngựa đỉnh xanh cứ thế chạy qua ông, màn xe bị gió thổi lên lại rơi xuống, ông nhìn qua khe hở, có thể thấy được gò má quen thuộc, còn chưa kịp tìm tòi nghiên cứu, xe ngựa đã nghênh ngang rời đi.
Ngụy Côn cứng người đứng tại chỗ nhìn hướng xe ngựa rời đi, kích động không thể kiềm chế được.
Là nàng, thật sự là nàng.
Qua nhiều năm như vậy rồi, cuối cùng nàng cũng trở lại.
Giọng nói Khương Diệu Lan ông còn nhớ rất rõ, chỉ cần nghe qua liền có thể khẳng định. Bởi vì lúc nàng nói chuyện âm cuối có hơi cao lên, kéo thật dài, mềm mại lại mang theo kiều mỵ, điều này ông không tài nào quên được.
Nàng trở về lúc nào, sao lại ở chung một chỗ với người Ổ Nhung? Mấy năm nay nàng đi đâu? Nàng về Phủ Anh Quốc Công là để gặp hai đứa nhỏ sao?
Ngụy Côn không kiềm chế được mà nghĩ ngợi lung tung, tâm tình xúc động tới thiếu chút nữa đã kéo con ngựa đỏ thẫm bên cạnh mà đuổi theo xe ngựa. Nhưng ông mới vừa phi thân lên ngựa, chợt nhớ ra gì đó lại dừng lại. Lúc này nàng không muốn gặp ông, ông tùy tiện đuổi theo chỉ khiến nàng thêm chán ghét. Giống như lúc nãy vậy, nàng không chịu xuống gặp ông một lần, nhẫn tâm lệnh cho phu xe cứ thế mà đi qua.
Ngụy Côn nắm chặt dây cương, mu bàn tay nổi gân xanh, ông giãy giụa rất lâu, rốt cuộc quyết định nhảy xuống ngựa. Người gác cổng chạy ra đón tiếp, Ngụy Côn đưa dây cương cho hắn, cũng không trực tiếp về phủ, mà gọi thị vệ đang núp trong bóng tối, dặn dò: “Đuổi kịp chiếc xe ngựa vừa rồi, xem coi nó dừng ở đâu… Người trong xe đi nơi nào. Cho dù nghe được gì cũng đều báo cáo lại”.
Thị vệ mặc áo vải xanh đen gật đầu nhận lệnh: “Thuộc hạ tuân mệnh”.
Ngụy Côn không nói gì nữa, hồn bay phách lạc đi vào phủ.
Trong Tùng Viên, Ngụy La mới từ Dung Viện về, nhìn thấy Ngụy Côn, lại nhớ tới lúc nãy nàng đi Đại Từ Tự xin bùa bình an, đôi mắt hạnh cong cong, vui vẻ tiến lên nói: “Phụ thân, hôm nay con và Thường Hoằng đi Đại Từ Tự, xin cho người một cái bùa bình an”. Nói xong, nàng lấy trong tay áo ra một cái túi thơm đỏ thẫm, bên trong bỏ bùa bình an, đưa cho Ngụy Côn: “Đây là do chính trụ trì làm lễ, có thể bảo vệ bình an cả đời”.
Ngụy Côn mất hồn mất vía nhận lấy, cầm trong tay xoay xoay hai lần, không biết trong đầu đang nghĩ gì. Bỗng nhiên ông ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng rỡ nhìn Ngụy La: “A La, hôm nay con đi Đại Từ Tự có gặp ai không?”
Ngụy La nghiêng đầu, không rõ có chuyện gì, hỏi ngược lại: “Hôm nay con gặp rất nhiều người, không biết phụ thân nói tới ai?”
Ngụy Côn dừng lại, ngẫm nghĩ một chút lại khó nói nên lời: “Ví dụ như, con cảm thấy quen thuộc…”
Ngụy La theo lời của phụ thân suy nghĩ một lát, lắc lắc đầu nói: “Không có”.
Trong ánh mắt Ngụy Côn khó tránh khỏi có chút thất vọng, gật nhẹ đầu, không nói gì với Ngụy La nữa, đi về hướng thư phòng.
Nếu là bình thường, Ngụy La tặng ông bùa bình an, Ngụy Côn nhất định sẽ vui mừng cao hứng, hỏi thăm nàng ngoài Đại Từ Tự còn đi chỗ nào khác nữa không. Nhưng hôm nay phụ thân lại trầm mặc ít nói, chỉ sợ ngay cả đồ đang cầm trong tay là gì cũng không biết, chỉ biết ngẩn ngơ rời đi.
Ngụy La đứng tại chỗ nhìn bóng lưng ông, nụ cười trên mặt dần thu lại, trở nên vô cùng khó đoán.
*** *** ***
Hôm nay là ngày thi cưỡi ngựa bắn cung.
Đại điển thi đấu được dựng ở võ trường sau Thái Dịch Trì, mời rất nhiều thanh niên dũng sĩ trong triều tới tham gia. Võ trường nằm trên bãi đất mênh mông không thấy điểm cuối, lúc này đang là cuối mùa thu, cỏ hoàng vân (1) cũng trở nên khô héo, lá khô rơi đầy trên mặt đất, gió lạnh cuốn lá đi tăng thêm vài phần phóng khoáng phong tình. Ở phía bắc võ trường có dựng lên khán đài ở hai bên để mọi người xem thi đấu.
Ngụy La và Lương Ngọc Dung được Triệu Lưu Ly mời đi theo, đặc biệt trợ trận cho dũng sĩ Đại Lương.
Triệu Lưu Ly là công chúa cao quý, tất nhiên ngồi chung với Sùng Trinh Hoàng Đế và Trần Hoàng Hậu sau vân án tử đàn, Ngụy La và Lương Ngọc Dung cũng được hưởng lây chút hào quang, ngồi trên một tầng. Tầm nhìn ở đây rất tốt, có thể đem toàn bộ võ trường thu vào tầm mắt, nhìn rõ không sót thứ gì.
Chỉ thấy hai bên võ trường có hai hàng người đứng thẳng, một bên mặc áo chéo Hồ Phục của Ổ Nhung, một bên mặc đồ của dũng sĩ Đại Lương màu xanh đen dệt kim thêu hoa văn tối màu. Người Ổ Nhung có chút thô, lưng hùm vai gấu, thoạt nhìn rất dọa người.
Ngược lại, người Đại Lương mặc dù không tráng kiện bằng, nhưng tuyệt không thua về khí thế, một đám người oai hùng hiên ngang. Đặc biệt là người cưỡi ngựa đứng đầu - Triệu Giới, rõ ràng mặc xiêm y giống hệt người khác, nhưng trên người lại nhiều thêm vài phần oai hùng. Cổ áo của hắn thêu hoa văn cánh sen cuộn tròn viền theo mép vải, sống lưng thẳng tắp, mày kiếm nhập tấn, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, không cần mở miệng đã đủ làm người khác có cảm giác áp bách vô hình.
Ngụy La ngẩng đầu, muốn nhìn cho kỹ lại xấu hổ, ánh mắt mơ hồ hệt như kẻ trộm.
Triệu Lưu Ly và Lương Ngọc Dung thấy nàng như vậy, nhịn không được cười xì một tiếng. Ai mà chẳng biết hai người họ đính hôn rồi chứ? Cho dù quang minh chính đại nhìn cũng không có ai nói gì, vậy mà da mặt Ngụy La mỏng, khi không lại khiến cho người khác chê cười.
Triệu Lưu Ly ghé vào tai Ngụy La, nhỏ giọng nói: “A La, ca ca ta đang nhìn ngươi”.
Ngụy La động tâm, nghe thấy lời Triệu Lưu Ly nói, men theo tầm mắt nàng ấy nhìn lại, chỉ thấy Triệu Giới ngồi trên con ngựa Thanh Hải màu trắng xám, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, nhìn nàng chỗ nào chứ? Lúc này Ngụy La mới phát giác mình bị lừa, mắt hạnh trợn tròn, trừng Triệu Lưu Ly một cái.
Triệu Lưu Ly này, từ lúc ở với Dương Chẩn liền học thói xấu!
Ngụy La không thèm đáp lại hai người bọn họ, vô cùng chuyên tâm nghe lão công công bên cạnh Sùng Trinh Hoàng Đế đọc quy tắc trận đấu.
Thi đấu cưỡi ngựa bắn cung tổng cộng có ba trận, trận đấu so tài bắn cung, trận hai so tài cưỡi ngựa, trận thứ ba so cưỡi ngựa bắn cung. Ở mỗi trận mỗi bên sẽ phái ra ba người thi đấu, theo quy tắc ba ván thắng hai để quyết định thắng bại cuối cùng. Triệu Chương bị phân tới trận thứ hai – thi cưỡi ngựa, Triệu Giới được xếp vào trận ba, đối đầu với hoàng tử Mặc Sĩ Chân của Ổ Nhung.
Một trận đấu diễn ra khoảng nửa canh giờ, tối thiểu phải đợi một canh giờ mới tới phiên Triệu Giới thi đấu. Ngụy La nhìn Triệu Giới tới thất thần, lúc hoàn hồn lại liền thấy Triệu Giới cũng đang nhìn nàng mỉm cười. Má Ngụy La nóng như phỏng, nhưng không thu hồi tầm mắt, miệng mở ra hợp lại nói với hắn một câu: “Thi đấu cho tốt”.
Triệu Giới cong mắt thành ý cười, thu hồi tầm mắt, nói với Sùng Trinh Hoàng Đế trên khán đài: “Nhi thần nhất định không phụ mong đợi của phụ hoàng”.
Sùng Trinh Hoàng Đế gật đầu hài lòng, phất tay ý bảo hắn và mọi người tiếp tục trận đấu.
Triệu Giới nắm dây cương, cưỡi ngựa rời đi.
Chẳng biết tại sao, Ngụy La cảm thấy hắn nói câu kia là cho mình nghe. Nàng sờ sờ gò má đỏ bừng của mình, mím môi vui mừng. Từ sau khi cung yến bọn họ đã mấy ngày chưa gặp mặt, Ngụy La vừa nhìn thấy hắn liền nhớ tay mình đã từng nắm thứ kia, vừa ngượng ngùng lại thẹn thùng, nhưng không thấy phản cảm. Bởi vì nàng cũng thích hắn, muốn hắn được vui vẻ. Hôm nay vừa nhìn thấy, Ngụy La mới phát hiện nàng cũng rất nhớ hắn.
*** *** ***
Cung nhân cầm dùi trống trong tay, nặng nề gõ lên trống da trâu lớn, ba tiếng “thùng thùng thùng” vang lên, báo hiệu đại điển cưỡi ngựa bắn cung chính thức bắt đầu.
Lão Công Công ở trên khán đài cao giọng nói: “Trận đấu cưỡi ngựa bắn cung trận đầu tiên, thi bắn cung - -“.
Theo hiệu lệnh này, hai bên mỗi bên có ba thanh niên dũng sĩ tiến vào võ trường, trong đó có một người đúng là Tam ca ca của Ngụy La – Ngụy Thường Huyền. Năm nay Ngụy Thường Huyền mới vừa nhược quán, đừng nhìn hắn trước kia chỉ là hài tử bất hảo, sau khi lớn lên lại là công tử dáng vẻ đường hoàng, tác phong nhanh nhẹn. Hắn cưỡi tuấn mã đi tới chính giữa võ trường, ôm quyền hành lễ với đối phương, có chút suy tính gì đó.
Ngụy La biết rõ Ngụy Thường Huyền từ nhỏ am hiểu bắn cung, độ chính xác rất cao, chỉ là không biết so với người Ổ Nhung thì như thế nào?
Hơn mười vị cung nhân đẩy mục tiêu đi xa, lão công công đang giảng giải quy tắc của trận đấu. Trên võ trường có tổng cộng mười mục tiêu, cái sau xa hơn với cái trước, mỗi người theo thứ tự ra sân, mở cung, lắp tên, tính theo mục tiêu xa nhất bắn được, người bắn trúng xa nhất ở bên nào thì bên đó thắng.
Người Đại Lương ra sân đầu tiên là nhi tử của một vị Hộ Bộ Thượng Thư, hắn ta rút một mũi tên trong bao ra, lắp vào cung tên khảm sừng, động tác lưu loát như nước chảy mây trôi, hắn rất nhanh bắn ra ba mũi tên, đều trúng chính giữa hồng tâm! Đến mục tiêu thứ tư lại bắn chệch hồng tâm, mục tiêu thứ năm xa ba trượng so với mục tiêu thứ tư thì trúng lệch nửa bên bảng, miễn cưỡng tới mục tiêu thứ sáu thì bay ra ngoài.
Như thế coi như chỉ bắn trúng năm mục tiêu.
Người tiếp theo là dũng sĩ của Ổ Nhung, cũng là nhi tử của Hộ Bộ Thượng Thư Ổ Nhung, cũng bắn trúng năm mục tiêu.
Người Đại Lương thứ hai bắn trúng sáu mục tiêu.
Người Ổ Nhung thứ hai bắn trúng bảy mục tiêu, thêm một người bắn trúng tám mục tiêu, việc này khiến tình huống bên Đại Lương trở nên khẩn trương.
Hoàng đế Ổ Nhung hàm súc cười một tiếng, hai tay chắp lại nói với Sùng Trinh Hoàng đế: “Đa tạ”.
Sùng Trinh Hoàng Đế miễn cưỡng cười, đem hy vọng đều ký thác trên người Ngụy Thường Huyền.
Ngược lại Ngụy Thường Huyền không chút hoang mang, lạnh nhạt cưỡi ngựa đi dạo hai vòng, đo đạc một chút khoảng cách giữa chỗ bắn và mục tiêu thứ mười. Hắn trực tiếp bỏ qua chín mục tiêu trước, từ trong bao đựng tên rút ra một mũi tên, kéo căng dây cung, nheo một mắt lại nhắm vào hồng tâm nơi xa xôi.
Người xem nhịn không được thay hắn đổ mồ hôi, hành động này thật sự mạo hiểm, nếu không bắn trúng vậy trận này coi như không trúng một mục tiêu nào cả!
Ngay cả Sùng Trinh Hoàng Đế cũng không nhịn được mà nhíu mày.
Ngụy Thường Huyền không chút bối rối, hắn không chớp mắt nhìn chằm chằm hồng tâm thứ mười, tay phải không báo trước buông ra, “Vút” một tiếng, một cái bóng nhanh chóng xẹt qua - -
Trúng giữa hồng tâm!
Trên khán đài vang lên tiếng hô hào vang dội, ngay cả đối thủ Ổ Nhung cũng nhịn không được mà gật đầu tán thưởng.
Ngụy Thường Huyền quay đầu ngược lại, khóe môi cong lên cười hăng hái, đi theo hai người còn lại trở về khán đài.
Không cần nghi ngờ, trận này Đại Lương thắng.
Sắc mặt Ổ Nhung hoàng đế biến chuyển nhanh chóng, ông nói với Sùng Trinh Hoàng Đế: “Nhân tài Đại Lương quả nhiên rất nhiều”.
Sùng Trinh Hoàng đế cười cười, học bộ dáng vừa rồi của ông ta, nói: “Đa tạ, đa tạ”.
*** *** ***
Trận thứ hai là thi cưỡi ngựa.
Ngụy La vừa rồi chăm chú theo dõi trận đấu, vừa nghiêng đầu liền không thấy Lương Ngọc Dung bên cạnh đâu, tò mò hỏi: “Ngọc Dung đâu rồi?”
Triệu Lưu Ly cũng không biết nàng ấy rời đi lúc nào, đành hỏi cung nữ mặc xiêm y xanh lục bên cạnh, cung nữ bẩm lại rõ ràng: “Lương cô nương hình như có chút việc, đã rời đi trước”.
Lúc này nàng ấy có thể có việc gì?
Ngụy La vô cùng buồn bực, vốn nàng cũng không nghĩ gì nhiều, nhưng trong đầu đột nhiên lóe lên một ý niệm, vội vàng nhìn qua bên khán đài bên kia. Quả nhiên thấy Ngụy Thường Dẫn vốn đang ngồi bên đó cũng không thấy đâu! Ngụy La lập tức đoán được là chuyện gì, vừa tức vừa giận, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, trong lòng hung hăng mắng Lương Ngọc Dung một trận.
Ngụy La suy đi nghĩ lại, cũng không ngồi yên được, viện cớ đi nhà nhỏ, nói với Triệu Lưu Ly một tiếng liền rời khỏi khán đài.
Sau khán đài không xa là cửa chính của võ trường, nàng men theo cửa chính đi ra ngoài, đi qua một con đường lát đá xanh trồng đủ loại cây thủy sam (2) hai bên đường, phía trước chính là hậu hoa viên. Ngụy La đi về phía trước một đoạn, quả nhiên dưới gốc cây thủy sam nhìn thấy hai người.
Lương Ngọc Dung mặc áo màu xanh nhạt và váy thắt lưng cao, ngồi trên một tảng đá dưới tán cây, đầu cúi xuống, không biết đang nói gì với Ngụy Thường Dẫn. Ngụy Thường Dẫn vẫn ngồi trên xe lăn gỗ, lẳng lặng nhìn nàng ấy, ánh mắt trong suốt lại dịu dàng, cánh môi mở ra hợp lại, về phần nói gì, Ngụy La cách xa quá không nghe được.
Sau đó Ngụy Thường Dẫn thấy Lương Ngọc Dung khóc, vẻ mặt hắn trầm xuống, có chút luống cuống, từ trong tay áo lấy ra một cái khăn lụa đưa cho nàng ấy lau nước mắt. Lương Ngọc Dung không nhận, cúi đầu yên lặng khóc, cũng may chỗ bọn họ đứng tương đối bí mật, bình thường cũng hiếm ai qua lại. Nếu không phải Ngụy La ra sức tìm kiếm, chắc cũng chẳng có ai phát hiện ra chỗ này.
Ngụy Thường Dẫn thấy Lương Ngọc Dung không nhận, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, cầm khăn lụa, động tác dịu dàng tự mình lau nước mắt cho nàng ấy.
Đây là lần đầu tiên Ngụy La thấy đại ca ca nhà mình đối xử với người khác tỉ mỉ ôn nhu như vậy.
Huynh ấy chắc là cũng thích Lương Ngọc Dung? Đời trước chắc là vì chân có bệnh mới bất đắc dĩ bỏ qua nàng ấy.
Đã có cơ hội làm lại một lần, nếu đã tới mức này, Ngụy La không muốn phụ mẫu Lương Ngọc Dung chia rẽ bọn họ như trước kia. Nàng nhất định phải nghĩ cách chữa lành bệnh cho Ngụy Thường Dẫn, cho dù không trị khỏi cũng sẽ giúp bọn họ người có tình sớm thành người một nhà.
Quyết định xong, Ngụy La cũng không tiến lên mà xoay người rời đi.
Trở lại trên khán đài của võ trường, Triệu Lưu Ly nghiêng đầu hỏi Ngụy La: “A La, sao ngươi đi lâu vậy? Trận đấu thứ hai đã xong rồi”.
Ngụy La mím môi giải thích: “Ta đi nhầm đường cho nên mới lâu một chút…” Nàng nói lảng sang chuyện khác, nhìn về phía võ trường hỏi: “Đấu xong rồi sao? Ai thắng?”
Trận thứ hai là Triệu Chương đấu với người Ổ Nhung.
Triệu Lưu Ly liếc mắt nhìn Sùng Trinh Hoàng Đế, bả vai rụt lại, nhỏ giọng nói: “Ngũ ca xảy ra chút chuyện, người Ổ Nhung thắng”.
---------------------------
(1) Cỏ Hoàng Vân (草黄云)
(2) Cây thủy sam (水杉) là loại cây gỗ lớn (loài thông) có nguồn gốc ở vùng Hồ Bắc-Tứ Xuyên, TQ
Khương Diệu Lan nhắm chặt mắt, rất lâu sau mới chậm rãi mở ra, thanh âm kiên định từ trong xe truyền ra: “Không cần để ý tới hắn”.
Phu xe được lệnh, lúc nhìn lại Ngụy Côn liền có chút không kiên nhẫn. Bọn họ đều là người Ổ Nhung, tính cách thô lỗ tàn bạo, bởi vì cố kỵ đây là lãnh thổ của Đại Lương mới không trực tiếp nghiền qua người, xem như cũng khách khí lắm rồi. Bây giờ được Khương Diệu Lan dặn dò, phu xe trực tiếp vung roi quất lên mông ngựa, không chút lưu tình chạy qua Ngụy Côn.
Ngụy Côn kinh ngạc mở to mắt, nhanh chóng tránh qua một bên, ông mới vừa đứng vững, vó ngựa liền nặng nề rơi lên chỗ ông vừa đứng, giương cao vó ngựa khuấy lên một trận bụi bặm. Xe ngựa đỉnh xanh cứ thế chạy qua ông, màn xe bị gió thổi lên lại rơi xuống, ông nhìn qua khe hở, có thể thấy được gò má quen thuộc, còn chưa kịp tìm tòi nghiên cứu, xe ngựa đã nghênh ngang rời đi.
Ngụy Côn cứng người đứng tại chỗ nhìn hướng xe ngựa rời đi, kích động không thể kiềm chế được.
Là nàng, thật sự là nàng.
Qua nhiều năm như vậy rồi, cuối cùng nàng cũng trở lại.
Giọng nói Khương Diệu Lan ông còn nhớ rất rõ, chỉ cần nghe qua liền có thể khẳng định. Bởi vì lúc nàng nói chuyện âm cuối có hơi cao lên, kéo thật dài, mềm mại lại mang theo kiều mỵ, điều này ông không tài nào quên được.
Nàng trở về lúc nào, sao lại ở chung một chỗ với người Ổ Nhung? Mấy năm nay nàng đi đâu? Nàng về Phủ Anh Quốc Công là để gặp hai đứa nhỏ sao?
Ngụy Côn không kiềm chế được mà nghĩ ngợi lung tung, tâm tình xúc động tới thiếu chút nữa đã kéo con ngựa đỏ thẫm bên cạnh mà đuổi theo xe ngựa. Nhưng ông mới vừa phi thân lên ngựa, chợt nhớ ra gì đó lại dừng lại. Lúc này nàng không muốn gặp ông, ông tùy tiện đuổi theo chỉ khiến nàng thêm chán ghét. Giống như lúc nãy vậy, nàng không chịu xuống gặp ông một lần, nhẫn tâm lệnh cho phu xe cứ thế mà đi qua.
Ngụy Côn nắm chặt dây cương, mu bàn tay nổi gân xanh, ông giãy giụa rất lâu, rốt cuộc quyết định nhảy xuống ngựa. Người gác cổng chạy ra đón tiếp, Ngụy Côn đưa dây cương cho hắn, cũng không trực tiếp về phủ, mà gọi thị vệ đang núp trong bóng tối, dặn dò: “Đuổi kịp chiếc xe ngựa vừa rồi, xem coi nó dừng ở đâu… Người trong xe đi nơi nào. Cho dù nghe được gì cũng đều báo cáo lại”.
Thị vệ mặc áo vải xanh đen gật đầu nhận lệnh: “Thuộc hạ tuân mệnh”.
Ngụy Côn không nói gì nữa, hồn bay phách lạc đi vào phủ.
Trong Tùng Viên, Ngụy La mới từ Dung Viện về, nhìn thấy Ngụy Côn, lại nhớ tới lúc nãy nàng đi Đại Từ Tự xin bùa bình an, đôi mắt hạnh cong cong, vui vẻ tiến lên nói: “Phụ thân, hôm nay con và Thường Hoằng đi Đại Từ Tự, xin cho người một cái bùa bình an”. Nói xong, nàng lấy trong tay áo ra một cái túi thơm đỏ thẫm, bên trong bỏ bùa bình an, đưa cho Ngụy Côn: “Đây là do chính trụ trì làm lễ, có thể bảo vệ bình an cả đời”.
Ngụy Côn mất hồn mất vía nhận lấy, cầm trong tay xoay xoay hai lần, không biết trong đầu đang nghĩ gì. Bỗng nhiên ông ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng rỡ nhìn Ngụy La: “A La, hôm nay con đi Đại Từ Tự có gặp ai không?”
Ngụy La nghiêng đầu, không rõ có chuyện gì, hỏi ngược lại: “Hôm nay con gặp rất nhiều người, không biết phụ thân nói tới ai?”
Ngụy Côn dừng lại, ngẫm nghĩ một chút lại khó nói nên lời: “Ví dụ như, con cảm thấy quen thuộc…”
Ngụy La theo lời của phụ thân suy nghĩ một lát, lắc lắc đầu nói: “Không có”.
Trong ánh mắt Ngụy Côn khó tránh khỏi có chút thất vọng, gật nhẹ đầu, không nói gì với Ngụy La nữa, đi về hướng thư phòng.
Nếu là bình thường, Ngụy La tặng ông bùa bình an, Ngụy Côn nhất định sẽ vui mừng cao hứng, hỏi thăm nàng ngoài Đại Từ Tự còn đi chỗ nào khác nữa không. Nhưng hôm nay phụ thân lại trầm mặc ít nói, chỉ sợ ngay cả đồ đang cầm trong tay là gì cũng không biết, chỉ biết ngẩn ngơ rời đi.
Ngụy La đứng tại chỗ nhìn bóng lưng ông, nụ cười trên mặt dần thu lại, trở nên vô cùng khó đoán.
*** *** ***
Hôm nay là ngày thi cưỡi ngựa bắn cung.
Đại điển thi đấu được dựng ở võ trường sau Thái Dịch Trì, mời rất nhiều thanh niên dũng sĩ trong triều tới tham gia. Võ trường nằm trên bãi đất mênh mông không thấy điểm cuối, lúc này đang là cuối mùa thu, cỏ hoàng vân (1) cũng trở nên khô héo, lá khô rơi đầy trên mặt đất, gió lạnh cuốn lá đi tăng thêm vài phần phóng khoáng phong tình. Ở phía bắc võ trường có dựng lên khán đài ở hai bên để mọi người xem thi đấu.
Ngụy La và Lương Ngọc Dung được Triệu Lưu Ly mời đi theo, đặc biệt trợ trận cho dũng sĩ Đại Lương.
Triệu Lưu Ly là công chúa cao quý, tất nhiên ngồi chung với Sùng Trinh Hoàng Đế và Trần Hoàng Hậu sau vân án tử đàn, Ngụy La và Lương Ngọc Dung cũng được hưởng lây chút hào quang, ngồi trên một tầng. Tầm nhìn ở đây rất tốt, có thể đem toàn bộ võ trường thu vào tầm mắt, nhìn rõ không sót thứ gì.
Chỉ thấy hai bên võ trường có hai hàng người đứng thẳng, một bên mặc áo chéo Hồ Phục của Ổ Nhung, một bên mặc đồ của dũng sĩ Đại Lương màu xanh đen dệt kim thêu hoa văn tối màu. Người Ổ Nhung có chút thô, lưng hùm vai gấu, thoạt nhìn rất dọa người.
Ngược lại, người Đại Lương mặc dù không tráng kiện bằng, nhưng tuyệt không thua về khí thế, một đám người oai hùng hiên ngang. Đặc biệt là người cưỡi ngựa đứng đầu - Triệu Giới, rõ ràng mặc xiêm y giống hệt người khác, nhưng trên người lại nhiều thêm vài phần oai hùng. Cổ áo của hắn thêu hoa văn cánh sen cuộn tròn viền theo mép vải, sống lưng thẳng tắp, mày kiếm nhập tấn, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, không cần mở miệng đã đủ làm người khác có cảm giác áp bách vô hình.
Ngụy La ngẩng đầu, muốn nhìn cho kỹ lại xấu hổ, ánh mắt mơ hồ hệt như kẻ trộm.
Triệu Lưu Ly và Lương Ngọc Dung thấy nàng như vậy, nhịn không được cười xì một tiếng. Ai mà chẳng biết hai người họ đính hôn rồi chứ? Cho dù quang minh chính đại nhìn cũng không có ai nói gì, vậy mà da mặt Ngụy La mỏng, khi không lại khiến cho người khác chê cười.
Triệu Lưu Ly ghé vào tai Ngụy La, nhỏ giọng nói: “A La, ca ca ta đang nhìn ngươi”.
Ngụy La động tâm, nghe thấy lời Triệu Lưu Ly nói, men theo tầm mắt nàng ấy nhìn lại, chỉ thấy Triệu Giới ngồi trên con ngựa Thanh Hải màu trắng xám, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, nhìn nàng chỗ nào chứ? Lúc này Ngụy La mới phát giác mình bị lừa, mắt hạnh trợn tròn, trừng Triệu Lưu Ly một cái.
Triệu Lưu Ly này, từ lúc ở với Dương Chẩn liền học thói xấu!
Ngụy La không thèm đáp lại hai người bọn họ, vô cùng chuyên tâm nghe lão công công bên cạnh Sùng Trinh Hoàng Đế đọc quy tắc trận đấu.
Thi đấu cưỡi ngựa bắn cung tổng cộng có ba trận, trận đấu so tài bắn cung, trận hai so tài cưỡi ngựa, trận thứ ba so cưỡi ngựa bắn cung. Ở mỗi trận mỗi bên sẽ phái ra ba người thi đấu, theo quy tắc ba ván thắng hai để quyết định thắng bại cuối cùng. Triệu Chương bị phân tới trận thứ hai – thi cưỡi ngựa, Triệu Giới được xếp vào trận ba, đối đầu với hoàng tử Mặc Sĩ Chân của Ổ Nhung.
Một trận đấu diễn ra khoảng nửa canh giờ, tối thiểu phải đợi một canh giờ mới tới phiên Triệu Giới thi đấu. Ngụy La nhìn Triệu Giới tới thất thần, lúc hoàn hồn lại liền thấy Triệu Giới cũng đang nhìn nàng mỉm cười. Má Ngụy La nóng như phỏng, nhưng không thu hồi tầm mắt, miệng mở ra hợp lại nói với hắn một câu: “Thi đấu cho tốt”.
Triệu Giới cong mắt thành ý cười, thu hồi tầm mắt, nói với Sùng Trinh Hoàng Đế trên khán đài: “Nhi thần nhất định không phụ mong đợi của phụ hoàng”.
Sùng Trinh Hoàng Đế gật đầu hài lòng, phất tay ý bảo hắn và mọi người tiếp tục trận đấu.
Triệu Giới nắm dây cương, cưỡi ngựa rời đi.
Chẳng biết tại sao, Ngụy La cảm thấy hắn nói câu kia là cho mình nghe. Nàng sờ sờ gò má đỏ bừng của mình, mím môi vui mừng. Từ sau khi cung yến bọn họ đã mấy ngày chưa gặp mặt, Ngụy La vừa nhìn thấy hắn liền nhớ tay mình đã từng nắm thứ kia, vừa ngượng ngùng lại thẹn thùng, nhưng không thấy phản cảm. Bởi vì nàng cũng thích hắn, muốn hắn được vui vẻ. Hôm nay vừa nhìn thấy, Ngụy La mới phát hiện nàng cũng rất nhớ hắn.
*** *** ***
Cung nhân cầm dùi trống trong tay, nặng nề gõ lên trống da trâu lớn, ba tiếng “thùng thùng thùng” vang lên, báo hiệu đại điển cưỡi ngựa bắn cung chính thức bắt đầu.
Lão Công Công ở trên khán đài cao giọng nói: “Trận đấu cưỡi ngựa bắn cung trận đầu tiên, thi bắn cung - -“.
Theo hiệu lệnh này, hai bên mỗi bên có ba thanh niên dũng sĩ tiến vào võ trường, trong đó có một người đúng là Tam ca ca của Ngụy La – Ngụy Thường Huyền. Năm nay Ngụy Thường Huyền mới vừa nhược quán, đừng nhìn hắn trước kia chỉ là hài tử bất hảo, sau khi lớn lên lại là công tử dáng vẻ đường hoàng, tác phong nhanh nhẹn. Hắn cưỡi tuấn mã đi tới chính giữa võ trường, ôm quyền hành lễ với đối phương, có chút suy tính gì đó.
Ngụy La biết rõ Ngụy Thường Huyền từ nhỏ am hiểu bắn cung, độ chính xác rất cao, chỉ là không biết so với người Ổ Nhung thì như thế nào?
Hơn mười vị cung nhân đẩy mục tiêu đi xa, lão công công đang giảng giải quy tắc của trận đấu. Trên võ trường có tổng cộng mười mục tiêu, cái sau xa hơn với cái trước, mỗi người theo thứ tự ra sân, mở cung, lắp tên, tính theo mục tiêu xa nhất bắn được, người bắn trúng xa nhất ở bên nào thì bên đó thắng.
Người Đại Lương ra sân đầu tiên là nhi tử của một vị Hộ Bộ Thượng Thư, hắn ta rút một mũi tên trong bao ra, lắp vào cung tên khảm sừng, động tác lưu loát như nước chảy mây trôi, hắn rất nhanh bắn ra ba mũi tên, đều trúng chính giữa hồng tâm! Đến mục tiêu thứ tư lại bắn chệch hồng tâm, mục tiêu thứ năm xa ba trượng so với mục tiêu thứ tư thì trúng lệch nửa bên bảng, miễn cưỡng tới mục tiêu thứ sáu thì bay ra ngoài.
Như thế coi như chỉ bắn trúng năm mục tiêu.
Người tiếp theo là dũng sĩ của Ổ Nhung, cũng là nhi tử của Hộ Bộ Thượng Thư Ổ Nhung, cũng bắn trúng năm mục tiêu.
Người Đại Lương thứ hai bắn trúng sáu mục tiêu.
Người Ổ Nhung thứ hai bắn trúng bảy mục tiêu, thêm một người bắn trúng tám mục tiêu, việc này khiến tình huống bên Đại Lương trở nên khẩn trương.
Hoàng đế Ổ Nhung hàm súc cười một tiếng, hai tay chắp lại nói với Sùng Trinh Hoàng đế: “Đa tạ”.
Sùng Trinh Hoàng Đế miễn cưỡng cười, đem hy vọng đều ký thác trên người Ngụy Thường Huyền.
Ngược lại Ngụy Thường Huyền không chút hoang mang, lạnh nhạt cưỡi ngựa đi dạo hai vòng, đo đạc một chút khoảng cách giữa chỗ bắn và mục tiêu thứ mười. Hắn trực tiếp bỏ qua chín mục tiêu trước, từ trong bao đựng tên rút ra một mũi tên, kéo căng dây cung, nheo một mắt lại nhắm vào hồng tâm nơi xa xôi.
Người xem nhịn không được thay hắn đổ mồ hôi, hành động này thật sự mạo hiểm, nếu không bắn trúng vậy trận này coi như không trúng một mục tiêu nào cả!
Ngay cả Sùng Trinh Hoàng Đế cũng không nhịn được mà nhíu mày.
Ngụy Thường Huyền không chút bối rối, hắn không chớp mắt nhìn chằm chằm hồng tâm thứ mười, tay phải không báo trước buông ra, “Vút” một tiếng, một cái bóng nhanh chóng xẹt qua - -
Trúng giữa hồng tâm!
Trên khán đài vang lên tiếng hô hào vang dội, ngay cả đối thủ Ổ Nhung cũng nhịn không được mà gật đầu tán thưởng.
Ngụy Thường Huyền quay đầu ngược lại, khóe môi cong lên cười hăng hái, đi theo hai người còn lại trở về khán đài.
Không cần nghi ngờ, trận này Đại Lương thắng.
Sắc mặt Ổ Nhung hoàng đế biến chuyển nhanh chóng, ông nói với Sùng Trinh Hoàng Đế: “Nhân tài Đại Lương quả nhiên rất nhiều”.
Sùng Trinh Hoàng đế cười cười, học bộ dáng vừa rồi của ông ta, nói: “Đa tạ, đa tạ”.
*** *** ***
Trận thứ hai là thi cưỡi ngựa.
Ngụy La vừa rồi chăm chú theo dõi trận đấu, vừa nghiêng đầu liền không thấy Lương Ngọc Dung bên cạnh đâu, tò mò hỏi: “Ngọc Dung đâu rồi?”
Triệu Lưu Ly cũng không biết nàng ấy rời đi lúc nào, đành hỏi cung nữ mặc xiêm y xanh lục bên cạnh, cung nữ bẩm lại rõ ràng: “Lương cô nương hình như có chút việc, đã rời đi trước”.
Lúc này nàng ấy có thể có việc gì?
Ngụy La vô cùng buồn bực, vốn nàng cũng không nghĩ gì nhiều, nhưng trong đầu đột nhiên lóe lên một ý niệm, vội vàng nhìn qua bên khán đài bên kia. Quả nhiên thấy Ngụy Thường Dẫn vốn đang ngồi bên đó cũng không thấy đâu! Ngụy La lập tức đoán được là chuyện gì, vừa tức vừa giận, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, trong lòng hung hăng mắng Lương Ngọc Dung một trận.
Ngụy La suy đi nghĩ lại, cũng không ngồi yên được, viện cớ đi nhà nhỏ, nói với Triệu Lưu Ly một tiếng liền rời khỏi khán đài.
Sau khán đài không xa là cửa chính của võ trường, nàng men theo cửa chính đi ra ngoài, đi qua một con đường lát đá xanh trồng đủ loại cây thủy sam (2) hai bên đường, phía trước chính là hậu hoa viên. Ngụy La đi về phía trước một đoạn, quả nhiên dưới gốc cây thủy sam nhìn thấy hai người.
Lương Ngọc Dung mặc áo màu xanh nhạt và váy thắt lưng cao, ngồi trên một tảng đá dưới tán cây, đầu cúi xuống, không biết đang nói gì với Ngụy Thường Dẫn. Ngụy Thường Dẫn vẫn ngồi trên xe lăn gỗ, lẳng lặng nhìn nàng ấy, ánh mắt trong suốt lại dịu dàng, cánh môi mở ra hợp lại, về phần nói gì, Ngụy La cách xa quá không nghe được.
Sau đó Ngụy Thường Dẫn thấy Lương Ngọc Dung khóc, vẻ mặt hắn trầm xuống, có chút luống cuống, từ trong tay áo lấy ra một cái khăn lụa đưa cho nàng ấy lau nước mắt. Lương Ngọc Dung không nhận, cúi đầu yên lặng khóc, cũng may chỗ bọn họ đứng tương đối bí mật, bình thường cũng hiếm ai qua lại. Nếu không phải Ngụy La ra sức tìm kiếm, chắc cũng chẳng có ai phát hiện ra chỗ này.
Ngụy Thường Dẫn thấy Lương Ngọc Dung không nhận, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, cầm khăn lụa, động tác dịu dàng tự mình lau nước mắt cho nàng ấy.
Đây là lần đầu tiên Ngụy La thấy đại ca ca nhà mình đối xử với người khác tỉ mỉ ôn nhu như vậy.
Huynh ấy chắc là cũng thích Lương Ngọc Dung? Đời trước chắc là vì chân có bệnh mới bất đắc dĩ bỏ qua nàng ấy.
Đã có cơ hội làm lại một lần, nếu đã tới mức này, Ngụy La không muốn phụ mẫu Lương Ngọc Dung chia rẽ bọn họ như trước kia. Nàng nhất định phải nghĩ cách chữa lành bệnh cho Ngụy Thường Dẫn, cho dù không trị khỏi cũng sẽ giúp bọn họ người có tình sớm thành người một nhà.
Quyết định xong, Ngụy La cũng không tiến lên mà xoay người rời đi.
Trở lại trên khán đài của võ trường, Triệu Lưu Ly nghiêng đầu hỏi Ngụy La: “A La, sao ngươi đi lâu vậy? Trận đấu thứ hai đã xong rồi”.
Ngụy La mím môi giải thích: “Ta đi nhầm đường cho nên mới lâu một chút…” Nàng nói lảng sang chuyện khác, nhìn về phía võ trường hỏi: “Đấu xong rồi sao? Ai thắng?”
Trận thứ hai là Triệu Chương đấu với người Ổ Nhung.
Triệu Lưu Ly liếc mắt nhìn Sùng Trinh Hoàng Đế, bả vai rụt lại, nhỏ giọng nói: “Ngũ ca xảy ra chút chuyện, người Ổ Nhung thắng”.
---------------------------
(1) Cỏ Hoàng Vân (草黄云)
(2) Cây thủy sam (水杉) là loại cây gỗ lớn (loài thông) có nguồn gốc ở vùng Hồ Bắc-Tứ Xuyên, TQ
/176
|