“Ai đó?” Ngụy La nhíu mày, lớn tiếng hỏi.
Nếu là một trong hai người Kim Lũ hoặc Bạch Lam, bước chân đáng lẽ nên nhẹ nhàng hơn, hơn nữa cũng sẽ không tới gần mà vẫn không gọi tên nàng, càng không có loại cử chỉ lén lút như vậy. Cũng không thể nào là Lương Ngọc Dung, nàng ấy mệt tới ngủ thiếp đi, ngủ liền quên hết trời đất, điểm này Ngụy La rất rõ. Bước chân người này trầm ổn, không nhanh không chậm, nếu không phải lỗ tai Ngụy La nhạy bén, cũng không nghe được tiếng bước chân của hắn.
Trong núi này ngoại trừ người Ngụy gia còn có ai khác sao? Ai lại lỗ mãng như vậy?
Ngụy La nhìn chằm chằm bình phong tử đàn khắc hoa sen và tranh mỹ nhân trong tịnh phòng, trước bình phong có một bóng người, xem ra là nam nhân. Hắn dừng lại trước bình phong, không tiến lên nữa, giọng nói có chút trầm khàn: “Là ta”.
Ngụy La lập tức ngây người.
Núi Thiên Thiền cách Thịnh Kinh Thành cũng phải trăm dặm, Triệu Giới sao lại tới đây? Hắn làm sao biết nàng ở đây, còn xông vào tịnh phòng?
Ngụy La vừa thẹn vừa giận, che lại cảnh xuân trước ngực: “Huynh đi ra ngoài cho ta!”
Giọng Triệu Giới hồi lâu sau mới truyền đến: “Ta ở chỗ này chờ muội, A La, muội tắm xong liền đi ra!”
Đôi mắt Ngụy La hồng hồng nhìn chằm chằm bình phong, cho tới giờ nàng còn chưa thấy qua ai vô liêm sỉ như vậy, hắn đứng ở đó, nàng sao dám đứng lên mặc xiêm y? Hơn nữa xiêm y đều treo trên bình phong, tranh mỹ nhân căn bản không ngăn được quang cảnh bên này, cái gì cũng bị hắn nhìn thấy hết, nàng cũng không có da mặt dày như hắn. Ngụy La cắn cắn môi: “Huynh xoay ra chỗ khác”.
Triệu Giới tự biết mình đường đột, quả thật ngoan ngoãn xoay người đi. Thật ra hắn không muốn làm chuyện gì quá phận, chỉ muốn tới thăm nàng một chút, nói vài chuyện mà thôi. Ai biết tính cảnh giác của tiểu gia hỏa này quá cao, hắn mới đứng sau bình phong, nàng liền phát hiện dị thường.
Tuy Triệu Giới nói xoay người đi, nhưng vẫn có thể nghe được thanh âm phía sau.
Ngụy La đứng dậy khỏi hồ nước, mang theo một trận nước chảy “Ào Ào”, bọt nước chảy dọc theo thân thể trơn mịn, như dòng suối uốn lượn trong sơn cốc, lướt qua mỏm núi và khe rãnh, cuối cùng rơi xuống sàn nhà cẩm thạch trơn bóng, phát ra tiếng tí tách. Ngụy La cố kỵ Triệu Giới ở đây, mặc xiêm y vô cùng nhanh, chuông trên xiêm y va chạm kêu leng keng, phát ra tiếng vang trong trẻo giòn tan.
Có điều bình thường đều có Kim Lũ và Bạch Lam hầu hạ nàng mặc xiêm y, lúc này Ngụy La càng vội càng làm không tốt. Ngụy La mặc yếm màu hồng phấn thêu phù dung, khoác thêm áo mỏng màu ngọc lan, trên núi trời lạnh, bên ngoài lại mặc thêm áo choàng gấm Tô Châu màu hồng phấn thêu phong lan và đi giầy vải viền hoa. Nhưng không biết vì sao, áo mỏng bên trong sao cũng không mặc được.
Ngụy La gấp tới độ cắn môi, đôi mắt hạnh hàm nước, hai tay khẽ run lên, quả thật đang chiến đấu với xiêm y trong tay.
Triệu Giới đợi đã lâu cũng không nghe thấy động tĩnh sau tấm bình phong, nhịn không được quay đầu lại hỏi: “A La, muội mặc xong chưa?”
Giọng nói Ngụy La rầu rĩ: “Chưa xong”.
Triệu Giới nói một câu liền trúng điểm quẫn bách của nàng: “Có phải muội không mặc được không?”
Ngụy La cách tấm bình phong giận dỗi trừng Triệu Giới một cái, nghe xem hắn nói gì, nói như chuyện đương nhiên vậy? Nàng là đứa ngốc vậy sao? Nhưng Ngụy La lại không có cách nào phản bác được, nàng nắm chặt dây buộc tơ lụa trong tay: “Huynh gọi Kim Lũ hoặc Bạch Lam vào đây”.
Trên môi Triệu Giới thoáng ý cười: “Nếu gọi bọn họ vào đây, bản vương liền không thể ở đây với muội”. Ý chính là từ chối.
Ngụy La không nói lời nào.
Triệu Giới nhìn về phía trước: “Nếu muội không phản đối, ta đi vào giúp muội mặc”.
Ngụy La cúi đầu nhìn xiêm y của mình, ngoại trừ áo mỏng bên ngoài chưa mặc tốt, chỗ khác đều ổn cả, nhưng nàng cũng không lên tiếng.
Triệu Giới cất bước đi vòng qua tấm bình phong, nhìn mặt tiểu cô nương sau bình phong, bước chân hắn dừng lại, đôi mắt đen lại sâu thêm vài phần. Ngụy La mới từ hồ tắm đi ra, gương mặt nhỏ nhắn oánh hồng, trên mặt còn ửng một tầng đỏ hồng, đôi mắt hạnh đen láy, giống như được một tầng hơi nước bao phủ, mờ mờ mịt mịt, rõ ràng vô cùng câu dẫn người, nhưng cố tình lại bày ra ánh mắt vô tội, khiến người ta càng muốn cướp đi phần ngây thơ này của nàng. Ánh mắt Triệu Giới dời xuống, xiêm y của nàng đều mặc tốt rồi, chỉ có cổ áo trượt qua một bên, lộ ra cái cổ và vòng ngực, bọt nước từ cằm nàng nhỏ xuống, từ từ trượt vào trong yếm. Có lẽ vì vừa mới tắm xong chưa kịp lau khô người, xiêm y cũng vì thế dán vào thân thể, phác họa thân mình mềm mại lung linh hấp dẫn, so với không mặc quần áo càng làm người ta thêm mơ màng.
Ngụy La đại khái không biết bộ dáng mình lúc này mê người cỡ nào, cho nên mới không chút đề phòng cho Triệu Giới vào đây.
Triệu Giới điều chỉnh hô hấp, đi lên nhìn nhìn, rất nhanh liền phát hiện ra chỗ sai: “Cô nương ngốc, muội mặc áo trái rồi”.
Ngụy La cúi đầu nhìn kỹ lại, lúc này mới phát hiện ra: “Thảo nào muội cột dây lưng sao cũng không được…” áo mỏng ngoài bị mặc trái, nên dây tơ hiển nhiên cũng sai vị trí, khó trách nàng buộc nửa ngày cũng không được. Nếu là bình thường nhất định Ngụy La có thể phát hiện ra, hôm nay vì có Triệu Giới ở đây, nàng vừa thẹn vừa vội mới không để ý.
Triệu Giới mỉm cười nhìn nàng: “Cởi ra mặc lại lần nữa”.
Ngụy La đỏ mặt, đẩy hắn ra ngoài: “Muội tự biết mặc, muội tự làm, huynh đi ra ngoài đi”.
Hắn tự tiện xông vào phòng, chuyện này nàng còn chưa tính sổ đâu!
Triệu Giới cười cười, làm ra bộ dáng thương tâm: “Có tiểu gia hỏa lúc cần thì gọi vào, không cần nữa liền đẩy ta ra ngoài, ta ở trong lòng nàng thật chẳng có chút địa vị gì cả!”
Ngụy La phồng má: “Muội không có kêu huynh vào đây, là tự Đại ca ca đi vào”.
Ngụy La thấy Triệu Giới đứng tại chỗ không động, giậm chân hỏi: “Sao huynh còn chưa đi?”
Triệu Giới nhìn nàng: “Ta muốn giúp muội mặc quần áo”.
Mặt Ngụy La so với tranh mỹ nhân trên bình phong còn hồng hơn, hai đời cộng lại nàng chưa từng nghe qua lời nói như vậy, chỉ có thể lầm bầm nói: “Đại ca ca thật không biết xấu hổ”.
Triệu Giới thấy nàng giãn mày, bước lên một bước, giơ hai tay lên nói: “Đại ca ca đảm bảo, chỉ mặc quần áo, cái gì khác cũng không làm”.
Sau đó thật sự chứng minh, nếu tin được lời Triệu Giới thì thật sự gặp quỷ rồi.
Lúc đầu Triệu Giới cũng có vẻ thành thật, giúp nàng bỏ áo khoác đi, nhưng lúc cởi quần mỏng xuống thì ánh mắt không được bình thường. Triệu Giới nhìn cô nương nũng nịu dưới thân, thân thể trắng trắng non mềm, cố nén xúc động muốn khảm nàng vào người, giúp nàng mặc lại áo, lại ngồi xổm xuống giúp nàng cột dây tơ, lúc này mới đứng lên ôm nàng vào lòng, kề sát vào tai nàng, trầm giọng nói: “A La, muội thật thơm”.
Ngụy La: “…”
Triệu Giới lại từ từ nói: “Ta rất muốn muội”.
Ngụy La giãy giãy, bàn tay nóng hổi của hắn dán sau lưng giữ lấy eo nàng, bất kỳ lúc nào cũng có thể đi xuống. Nàng vô thức trốn tránh tay Triệu Giới, thân thể co rụt, lại càng thêm dán sát vào ngực hắn, giọng nói gấp gáp: “Huynh thả muội ra”.
Triệu Giới không buông nàng ra, cắn lấy dái tai nàng, ngậm vào trong miệng liếm láp: “Thành thân rồi ngày nào ta cũng sẽ mặc xiêm y cho muội”.
Ngụy La liên tục lắc đầu: “Không cần, muội có nha hoàn hầu hạ”.
Còn để hắn mặc xiêm y cho sao? Chỉ cần nghĩ tới liền khiến nàng xấu hổ muốn chết.
Triệu Giới nghiêng đầu nhìn tiểu cô nương dễ xấu hổ trong lòng, cười nói: “Muội đuổi hết bọn họ đi là được rồi, không phải sao?”
Ngụy La đang muốn phản bác, chợt nhớ tới gì đó, bật cười xì một tiếng: “Đại ca ca muốn làm phu quân của muội, hay muốn làm nha hoàn của muội hử?”
Triệu Giới yên lặng nhìn nàng: “Muội kêu ta là gì?”
Ngụy La ngẩn người, lúc kịp phản ứng thì mặt đỏ ửng.
Triệu Giới nâng cằm nàng lên, nhìn thẳng vào mắt nàng hỏi: “A La, muội vừa gọi ta là gì?”
Ngụy La đạp Triệu Giới một cước, trốn ra khỏi ngực hắn, như một làn khói chạy nhanh ra khỏi tịnh phòng: “Ngươi nghe lầm, cái gì ta cũng chưa nói!”
Triệu Giới đưa tay bắt lấy nàng, có điều nàng chạy quá nhanh, chỉ có vài sợi tóc đen nhánh lướt qua tay hắn, lưu lại hương thơm nồng đậm. Triệu Giới nhìn thân ảnh chạy đi xa, hiếm khi, hắn cúi đầu, bật cười sung sướng.
*** *** ***
Ban ngày núi Thiên Thiền mới vừa rơi xuống một trận tuyết, bông tuyết trắng xóa bao trùm cả ngọn núi. Ban đêm, ánh trăng chiếu trên nền tuyết trắng, hiện lên ngân quang nho nhỏ. Họ ngồi trên nóc nhà, ánh sao lấp lánh trên đỉnh đầu, giống như chỉ cần vươn tay ra liền có thể chạm tới.
Ngụy La vô cùng mệt mỏi, chỉ muốn chui vào ổ chăn mà ngủ một giấc ngon lành, nhưng Triệu Giới nhất định mang nàng lên nóc nhà, không cho nàng ngủ. Ngụy La nghi ngờ có phải hắn làm chuyện này tới nghiện rồi không, dù sao cũng không phải là lần đầu. Nàng co người vào trong lòng Triệu Giới, ỉu xìu đạp đạp hắn một cái, ngáp nói: “Tĩnh Vương ca ca, sao huynh lại ở đây?”
Một tay Triệu Giới ôm lấy eo nàng, một tay từ từ luồn qua mái tóc dày của nàng, nhẹ nhàng giúp Ngụy La chà xát da đầu: “Thôn trang này trước kia vì trị bệnh cho Lưu Ly mà cố ý mua lại. Đại bá phụ của muội tới cầu bản vương, bản vương có thể không đồng ý sao?”
Ngụy La mở to mắt: “Vậy sao Đại ca ca biết muội cũng tới?”
Triệu Giới gật đầu hôn nhẹ lên môi nàng: “Chỗ tốt như vậy, A La của ta sao có thể không tới chứ?”
Quả nhiên là vậy, Ngụy La cũng biết hắn chẳng có chủ ý gì tốt, tay nàng vòng qua eo Triệu Giới, dùng sức nhéo một cái: “Vậy huynh cũng không thể nhìn lén muội tắm rửa…”
Triệu Giới bật cười nói: “Ta đứng bên ngoài đợi một lúc cũng không nghe thấy trong phòng có thanh âm nào, còn tưởng rằng muội ngủ thiếp đi, cho nên mới muốn vào xem một chút”. Môi Triệu Giới dán lên môi nàng, triền miên cọ xát nói: “Hơn nữa, bản vương là phu quân của muội, nhìn một chút thì đã sao?”
Eo Triệu Giới cứng rắn, nàng nhéo không nổi, còn khiến tay mình đau. Ngụy La trợn tròn mắt nói: “Còn chưa phải đâu!”
Triệu Giới suy nghĩ một chút, bởi vì còn chưa phải, cho nên hắn không liều lĩnh xông vào, nếu phải rồi, tiểu gia hỏa này cho rằng nàng có thể toàn thân trở ra sao? Đương nhiên, lời này hắn chỉ có thể thầm nói trong lòng, nếu nói ra ngoài, Ngụy La nhất định sẽ xù lông.
Triệu Giới cởi xuống áo choàng gấm đen viền lông hồ ly khoác lên người Ngụy La, hắn nhớ nàng mới tắm xong, đầu tóc cũng chưa lau khô, lo lắng ngồi lâu sẽ bị lạnh, không bao lâu liền ôm nàng nhảy xuống nóc nhà, đi vào tẩm điện.
Triệu Giới thả Ngụy La xuống giường bằng gỗ tử đàn khắc linh chi, lại thấy người trong lòng đã ngủ, gương mặt yên ổn, hàng mi vừa dài vừa cong buông xuống, gương mặt tinh xảo như búp bê. Hắn cong môi, kéo chăn đỏ thẫm thêu hoa nở phú quý bên cạnh đắp lên cho nàng, hôn nhẹ lên trán nàng, lúc này mới xoay người rời đi.
----------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Triệu Giới: tiếp tục như vậy nữa, bản vương sẽ là nam chủ đầu tiên trong sử sách chết vì nghẹn
*******
Tĩnh cục cưng, ngươi nhịn thêm chút nữa, sắp thành thân rồi!!
Sau khi thành thân có thể ngày ngày giúp A La mặc quần áo, còn có thể ngày ngày giúp A La cởi quần áo. (╯▽╰ )
Mục tiêu của chúng ta là, không có đen tối nhất, chỉ có đen tối hơn~
Nếu là một trong hai người Kim Lũ hoặc Bạch Lam, bước chân đáng lẽ nên nhẹ nhàng hơn, hơn nữa cũng sẽ không tới gần mà vẫn không gọi tên nàng, càng không có loại cử chỉ lén lút như vậy. Cũng không thể nào là Lương Ngọc Dung, nàng ấy mệt tới ngủ thiếp đi, ngủ liền quên hết trời đất, điểm này Ngụy La rất rõ. Bước chân người này trầm ổn, không nhanh không chậm, nếu không phải lỗ tai Ngụy La nhạy bén, cũng không nghe được tiếng bước chân của hắn.
Trong núi này ngoại trừ người Ngụy gia còn có ai khác sao? Ai lại lỗ mãng như vậy?
Ngụy La nhìn chằm chằm bình phong tử đàn khắc hoa sen và tranh mỹ nhân trong tịnh phòng, trước bình phong có một bóng người, xem ra là nam nhân. Hắn dừng lại trước bình phong, không tiến lên nữa, giọng nói có chút trầm khàn: “Là ta”.
Ngụy La lập tức ngây người.
Núi Thiên Thiền cách Thịnh Kinh Thành cũng phải trăm dặm, Triệu Giới sao lại tới đây? Hắn làm sao biết nàng ở đây, còn xông vào tịnh phòng?
Ngụy La vừa thẹn vừa giận, che lại cảnh xuân trước ngực: “Huynh đi ra ngoài cho ta!”
Giọng Triệu Giới hồi lâu sau mới truyền đến: “Ta ở chỗ này chờ muội, A La, muội tắm xong liền đi ra!”
Đôi mắt Ngụy La hồng hồng nhìn chằm chằm bình phong, cho tới giờ nàng còn chưa thấy qua ai vô liêm sỉ như vậy, hắn đứng ở đó, nàng sao dám đứng lên mặc xiêm y? Hơn nữa xiêm y đều treo trên bình phong, tranh mỹ nhân căn bản không ngăn được quang cảnh bên này, cái gì cũng bị hắn nhìn thấy hết, nàng cũng không có da mặt dày như hắn. Ngụy La cắn cắn môi: “Huynh xoay ra chỗ khác”.
Triệu Giới tự biết mình đường đột, quả thật ngoan ngoãn xoay người đi. Thật ra hắn không muốn làm chuyện gì quá phận, chỉ muốn tới thăm nàng một chút, nói vài chuyện mà thôi. Ai biết tính cảnh giác của tiểu gia hỏa này quá cao, hắn mới đứng sau bình phong, nàng liền phát hiện dị thường.
Tuy Triệu Giới nói xoay người đi, nhưng vẫn có thể nghe được thanh âm phía sau.
Ngụy La đứng dậy khỏi hồ nước, mang theo một trận nước chảy “Ào Ào”, bọt nước chảy dọc theo thân thể trơn mịn, như dòng suối uốn lượn trong sơn cốc, lướt qua mỏm núi và khe rãnh, cuối cùng rơi xuống sàn nhà cẩm thạch trơn bóng, phát ra tiếng tí tách. Ngụy La cố kỵ Triệu Giới ở đây, mặc xiêm y vô cùng nhanh, chuông trên xiêm y va chạm kêu leng keng, phát ra tiếng vang trong trẻo giòn tan.
Có điều bình thường đều có Kim Lũ và Bạch Lam hầu hạ nàng mặc xiêm y, lúc này Ngụy La càng vội càng làm không tốt. Ngụy La mặc yếm màu hồng phấn thêu phù dung, khoác thêm áo mỏng màu ngọc lan, trên núi trời lạnh, bên ngoài lại mặc thêm áo choàng gấm Tô Châu màu hồng phấn thêu phong lan và đi giầy vải viền hoa. Nhưng không biết vì sao, áo mỏng bên trong sao cũng không mặc được.
Ngụy La gấp tới độ cắn môi, đôi mắt hạnh hàm nước, hai tay khẽ run lên, quả thật đang chiến đấu với xiêm y trong tay.
Triệu Giới đợi đã lâu cũng không nghe thấy động tĩnh sau tấm bình phong, nhịn không được quay đầu lại hỏi: “A La, muội mặc xong chưa?”
Giọng nói Ngụy La rầu rĩ: “Chưa xong”.
Triệu Giới nói một câu liền trúng điểm quẫn bách của nàng: “Có phải muội không mặc được không?”
Ngụy La cách tấm bình phong giận dỗi trừng Triệu Giới một cái, nghe xem hắn nói gì, nói như chuyện đương nhiên vậy? Nàng là đứa ngốc vậy sao? Nhưng Ngụy La lại không có cách nào phản bác được, nàng nắm chặt dây buộc tơ lụa trong tay: “Huynh gọi Kim Lũ hoặc Bạch Lam vào đây”.
Trên môi Triệu Giới thoáng ý cười: “Nếu gọi bọn họ vào đây, bản vương liền không thể ở đây với muội”. Ý chính là từ chối.
Ngụy La không nói lời nào.
Triệu Giới nhìn về phía trước: “Nếu muội không phản đối, ta đi vào giúp muội mặc”.
Ngụy La cúi đầu nhìn xiêm y của mình, ngoại trừ áo mỏng bên ngoài chưa mặc tốt, chỗ khác đều ổn cả, nhưng nàng cũng không lên tiếng.
Triệu Giới cất bước đi vòng qua tấm bình phong, nhìn mặt tiểu cô nương sau bình phong, bước chân hắn dừng lại, đôi mắt đen lại sâu thêm vài phần. Ngụy La mới từ hồ tắm đi ra, gương mặt nhỏ nhắn oánh hồng, trên mặt còn ửng một tầng đỏ hồng, đôi mắt hạnh đen láy, giống như được một tầng hơi nước bao phủ, mờ mờ mịt mịt, rõ ràng vô cùng câu dẫn người, nhưng cố tình lại bày ra ánh mắt vô tội, khiến người ta càng muốn cướp đi phần ngây thơ này của nàng. Ánh mắt Triệu Giới dời xuống, xiêm y của nàng đều mặc tốt rồi, chỉ có cổ áo trượt qua một bên, lộ ra cái cổ và vòng ngực, bọt nước từ cằm nàng nhỏ xuống, từ từ trượt vào trong yếm. Có lẽ vì vừa mới tắm xong chưa kịp lau khô người, xiêm y cũng vì thế dán vào thân thể, phác họa thân mình mềm mại lung linh hấp dẫn, so với không mặc quần áo càng làm người ta thêm mơ màng.
Ngụy La đại khái không biết bộ dáng mình lúc này mê người cỡ nào, cho nên mới không chút đề phòng cho Triệu Giới vào đây.
Triệu Giới điều chỉnh hô hấp, đi lên nhìn nhìn, rất nhanh liền phát hiện ra chỗ sai: “Cô nương ngốc, muội mặc áo trái rồi”.
Ngụy La cúi đầu nhìn kỹ lại, lúc này mới phát hiện ra: “Thảo nào muội cột dây lưng sao cũng không được…” áo mỏng ngoài bị mặc trái, nên dây tơ hiển nhiên cũng sai vị trí, khó trách nàng buộc nửa ngày cũng không được. Nếu là bình thường nhất định Ngụy La có thể phát hiện ra, hôm nay vì có Triệu Giới ở đây, nàng vừa thẹn vừa vội mới không để ý.
Triệu Giới mỉm cười nhìn nàng: “Cởi ra mặc lại lần nữa”.
Ngụy La đỏ mặt, đẩy hắn ra ngoài: “Muội tự biết mặc, muội tự làm, huynh đi ra ngoài đi”.
Hắn tự tiện xông vào phòng, chuyện này nàng còn chưa tính sổ đâu!
Triệu Giới cười cười, làm ra bộ dáng thương tâm: “Có tiểu gia hỏa lúc cần thì gọi vào, không cần nữa liền đẩy ta ra ngoài, ta ở trong lòng nàng thật chẳng có chút địa vị gì cả!”
Ngụy La phồng má: “Muội không có kêu huynh vào đây, là tự Đại ca ca đi vào”.
Ngụy La thấy Triệu Giới đứng tại chỗ không động, giậm chân hỏi: “Sao huynh còn chưa đi?”
Triệu Giới nhìn nàng: “Ta muốn giúp muội mặc quần áo”.
Mặt Ngụy La so với tranh mỹ nhân trên bình phong còn hồng hơn, hai đời cộng lại nàng chưa từng nghe qua lời nói như vậy, chỉ có thể lầm bầm nói: “Đại ca ca thật không biết xấu hổ”.
Triệu Giới thấy nàng giãn mày, bước lên một bước, giơ hai tay lên nói: “Đại ca ca đảm bảo, chỉ mặc quần áo, cái gì khác cũng không làm”.
Sau đó thật sự chứng minh, nếu tin được lời Triệu Giới thì thật sự gặp quỷ rồi.
Lúc đầu Triệu Giới cũng có vẻ thành thật, giúp nàng bỏ áo khoác đi, nhưng lúc cởi quần mỏng xuống thì ánh mắt không được bình thường. Triệu Giới nhìn cô nương nũng nịu dưới thân, thân thể trắng trắng non mềm, cố nén xúc động muốn khảm nàng vào người, giúp nàng mặc lại áo, lại ngồi xổm xuống giúp nàng cột dây tơ, lúc này mới đứng lên ôm nàng vào lòng, kề sát vào tai nàng, trầm giọng nói: “A La, muội thật thơm”.
Ngụy La: “…”
Triệu Giới lại từ từ nói: “Ta rất muốn muội”.
Ngụy La giãy giãy, bàn tay nóng hổi của hắn dán sau lưng giữ lấy eo nàng, bất kỳ lúc nào cũng có thể đi xuống. Nàng vô thức trốn tránh tay Triệu Giới, thân thể co rụt, lại càng thêm dán sát vào ngực hắn, giọng nói gấp gáp: “Huynh thả muội ra”.
Triệu Giới không buông nàng ra, cắn lấy dái tai nàng, ngậm vào trong miệng liếm láp: “Thành thân rồi ngày nào ta cũng sẽ mặc xiêm y cho muội”.
Ngụy La liên tục lắc đầu: “Không cần, muội có nha hoàn hầu hạ”.
Còn để hắn mặc xiêm y cho sao? Chỉ cần nghĩ tới liền khiến nàng xấu hổ muốn chết.
Triệu Giới nghiêng đầu nhìn tiểu cô nương dễ xấu hổ trong lòng, cười nói: “Muội đuổi hết bọn họ đi là được rồi, không phải sao?”
Ngụy La đang muốn phản bác, chợt nhớ tới gì đó, bật cười xì một tiếng: “Đại ca ca muốn làm phu quân của muội, hay muốn làm nha hoàn của muội hử?”
Triệu Giới yên lặng nhìn nàng: “Muội kêu ta là gì?”
Ngụy La ngẩn người, lúc kịp phản ứng thì mặt đỏ ửng.
Triệu Giới nâng cằm nàng lên, nhìn thẳng vào mắt nàng hỏi: “A La, muội vừa gọi ta là gì?”
Ngụy La đạp Triệu Giới một cước, trốn ra khỏi ngực hắn, như một làn khói chạy nhanh ra khỏi tịnh phòng: “Ngươi nghe lầm, cái gì ta cũng chưa nói!”
Triệu Giới đưa tay bắt lấy nàng, có điều nàng chạy quá nhanh, chỉ có vài sợi tóc đen nhánh lướt qua tay hắn, lưu lại hương thơm nồng đậm. Triệu Giới nhìn thân ảnh chạy đi xa, hiếm khi, hắn cúi đầu, bật cười sung sướng.
*** *** ***
Ban ngày núi Thiên Thiền mới vừa rơi xuống một trận tuyết, bông tuyết trắng xóa bao trùm cả ngọn núi. Ban đêm, ánh trăng chiếu trên nền tuyết trắng, hiện lên ngân quang nho nhỏ. Họ ngồi trên nóc nhà, ánh sao lấp lánh trên đỉnh đầu, giống như chỉ cần vươn tay ra liền có thể chạm tới.
Ngụy La vô cùng mệt mỏi, chỉ muốn chui vào ổ chăn mà ngủ một giấc ngon lành, nhưng Triệu Giới nhất định mang nàng lên nóc nhà, không cho nàng ngủ. Ngụy La nghi ngờ có phải hắn làm chuyện này tới nghiện rồi không, dù sao cũng không phải là lần đầu. Nàng co người vào trong lòng Triệu Giới, ỉu xìu đạp đạp hắn một cái, ngáp nói: “Tĩnh Vương ca ca, sao huynh lại ở đây?”
Một tay Triệu Giới ôm lấy eo nàng, một tay từ từ luồn qua mái tóc dày của nàng, nhẹ nhàng giúp Ngụy La chà xát da đầu: “Thôn trang này trước kia vì trị bệnh cho Lưu Ly mà cố ý mua lại. Đại bá phụ của muội tới cầu bản vương, bản vương có thể không đồng ý sao?”
Ngụy La mở to mắt: “Vậy sao Đại ca ca biết muội cũng tới?”
Triệu Giới gật đầu hôn nhẹ lên môi nàng: “Chỗ tốt như vậy, A La của ta sao có thể không tới chứ?”
Quả nhiên là vậy, Ngụy La cũng biết hắn chẳng có chủ ý gì tốt, tay nàng vòng qua eo Triệu Giới, dùng sức nhéo một cái: “Vậy huynh cũng không thể nhìn lén muội tắm rửa…”
Triệu Giới bật cười nói: “Ta đứng bên ngoài đợi một lúc cũng không nghe thấy trong phòng có thanh âm nào, còn tưởng rằng muội ngủ thiếp đi, cho nên mới muốn vào xem một chút”. Môi Triệu Giới dán lên môi nàng, triền miên cọ xát nói: “Hơn nữa, bản vương là phu quân của muội, nhìn một chút thì đã sao?”
Eo Triệu Giới cứng rắn, nàng nhéo không nổi, còn khiến tay mình đau. Ngụy La trợn tròn mắt nói: “Còn chưa phải đâu!”
Triệu Giới suy nghĩ một chút, bởi vì còn chưa phải, cho nên hắn không liều lĩnh xông vào, nếu phải rồi, tiểu gia hỏa này cho rằng nàng có thể toàn thân trở ra sao? Đương nhiên, lời này hắn chỉ có thể thầm nói trong lòng, nếu nói ra ngoài, Ngụy La nhất định sẽ xù lông.
Triệu Giới cởi xuống áo choàng gấm đen viền lông hồ ly khoác lên người Ngụy La, hắn nhớ nàng mới tắm xong, đầu tóc cũng chưa lau khô, lo lắng ngồi lâu sẽ bị lạnh, không bao lâu liền ôm nàng nhảy xuống nóc nhà, đi vào tẩm điện.
Triệu Giới thả Ngụy La xuống giường bằng gỗ tử đàn khắc linh chi, lại thấy người trong lòng đã ngủ, gương mặt yên ổn, hàng mi vừa dài vừa cong buông xuống, gương mặt tinh xảo như búp bê. Hắn cong môi, kéo chăn đỏ thẫm thêu hoa nở phú quý bên cạnh đắp lên cho nàng, hôn nhẹ lên trán nàng, lúc này mới xoay người rời đi.
----------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Triệu Giới: tiếp tục như vậy nữa, bản vương sẽ là nam chủ đầu tiên trong sử sách chết vì nghẹn
*******
Tĩnh cục cưng, ngươi nhịn thêm chút nữa, sắp thành thân rồi!!
Sau khi thành thân có thể ngày ngày giúp A La mặc quần áo, còn có thể ngày ngày giúp A La cởi quần áo. (╯▽╰ )
Mục tiêu của chúng ta là, không có đen tối nhất, chỉ có đen tối hơn~
/176
|