Thoạt đầu khi hạ nhân nói Triệu Giới ở trong thư phòng, Ngụy La cũng không nghi ngờ gì, nàng chỉ nghĩ hắn đang đọc sách hoặc xử lý công vụ, không ngờ, lúc nàng đi vào thư phòng, đã thấy Triệu Giới ngồi trên ghế bát tiên bằng gỗ lim bọc tơ vàng, chân trái tùy ý vắt trên đùi phải, ống tay áo thêu hoa văn được cuốn lên, lộ ra cánh tay tinh tráng hữu lực, trong tay hắn cầm một khối chì đá nho nhỏ, vẽ vẽ gì đó lên cánh tay.
Lúc Ngụy La tới gần, mới nhìn rõ trên cánh tay hắn vẽ những đường nét tinh tế, đường cong dài ngắn dày mỏng không đồng nhất, những đường này nếu nhìn kỹ mới thấy có chút xiêu vẹo, lại có chút giống hồi sáng hắn vẽ mày cho nàng.
“Đại ca ca đang làm gì?” Ngụy La lên tiếng hỏi.
Triệu Giới ngẩng đầu, đem khối chì đá kia để lại trên bàn gỗ lim, thấy nàng liền cười cười, giang hai tay nói: “Về rồi? Cho vi phu ôm một cái”.
Ngụy La tiến lên, cũng nhu thuận chui vào trong lòng hắn, cho hắn ôm chặt lấy nàng, nhưng vẫn không quên việc nàng vừa thấy, chỉ chỉ mấy đường cong xiêu xiêu vẹo vẹo trên tay Triệu Giới, hỏi: “Chàng vẽ cái này làm gì?”
Triệu Giới ôm nàng ngồi lên chân mình, tay siết chặt vòng eo mềm mại tinh tế, lại cười nói: “Không phải nàng chê ta vẽ mày không đẹp sao, nên mới muốn luyện tập tay nghề một chút, sau này vẽ mày thật đẹp cho nàng”.
Đúng là miệng lưỡi trơn tru! Ngụy La nhăn mũi, nhìn trái nhìn phải, cảm thấy hắn vẽ mấy đường này so với lúc sáng đẹp hơn nhiều, liền tò mò hỏi: “Cả buổi chiều chàng đều luyện cái này sao? Sao chàng biết vẽ thế nào thì hợp với ta?”
Triệu Giới giữ lấy cái cằm nhỏ nhắn xinh xắn của nàng, để mặt nàng đối diện với mặt hắn, tay kia nhẹ nhàng vuốt ve hàng mi nàng: “Chân mày A La là chân mày lá liễu, sao ta lại không biết được! Cũng chưa luyện được bao lâu, chỉ nửa canh giờ mà thôi”. Hắn xử lý xong công việc, lại không có việc gì làm, nhớ tới bộ dáng ghét bỏ lúc sáng của Ngụy La, liền tâm huyết dâng trào, kêu Chu Cảnh mang chì đá tới, ban đầu luyện trên giấy Tuyên Thành, sau lại cảm thấy vẽ trên giấy dù sao cũng không chính xác như vẽ trên da người, sau đó hắn mới vẽ lên tay mình. Mới luyện được một chút, A La đã về rồi. Triệu Giới không bỏ qua nhìn ra được một chút không vui trong mắt Ngụy La, hắn cúi đầu hôn lên miệng nhỏ của nàng một cái: “Sao vậy, nhìn nàng không vui lắm? Là ai khi dễ A La nhà ta?”
Ngụy La không nghĩ tới hắn lại nhạy cảm như vậy, nàng cho rằng mình che giấu rất khá, tâm tình một chút cũng không để lộ ra ngoài đâu. Nàng ôm lấy cổ Triệu Giới, dán vào lồng ngực hắn, nói: “Hôm nay thiếp đi Thiên Phật Tự dâng hương, gặp Ninh Quý Phi và Tề Vương Phi”.
Ngũ hoàng tử Triệu Chương bởi vì xử lý tốt chuyện đại hạn ở Tây Bắc mà năm trước đã được Sùng Trinh Hoàng Đế phong làm nhất đẳng thân vương, Cao Uyển Nhi Phủ Định Quốc Công gả cho hắn, tất nhiên trở thành Tề Vương Phi, thời gian trước cũng vừa được thái y chẩn ra có thai, nghe nói ngưỡng cửa Tề Vương Phủ bị người mang quà tới chúc mừng nhiều đến mức giẫm hư.
Bây giờ nghĩ lại, Ninh Quý Phi dẫn Cao Uyển Nhi đi Thiên Phật Tự thắp hương bái Phật, một mặt là vì thân thể bà ta, mặt khác hẳn là vì đứa nhỏ trong bụng Cao Uyển Nhi đi.
Ngược lai, Triệu Giới chẳng có phản ứng gì lớn, một chút gợn sóng lo lắng cũng không có, chỉ “a” một tiếng: “Bọn họ nói gì với nàng?”
Ngụy La suy nghĩ một chút, không trả lời chi tiết, chỉ nói: “Cũng không có nói gì, chỉ thuận miệng hàn huyên vài câu. Ninh Quý Phi hỏi thương thế của thiếp lành chưa, thiếp liền cảm tạ bà ấy đã tặng Tố Cơ Tán. Thân thể bà ấy không tốt, nói vài lời liền ra về, tính tình Tề Vương Phi cũng không tệ, nói với thiếp vài lời”.
Ngụy La vừa nói vừa kêu Kim Lũ bên cạnh đi lấy chậu nước nóng, sau khi nước ấm đưa tới, nàng lấy khăn nhỏ nhúng ướt, nhè nhẹ lau sạch mấy vết vẽ mày trên tay hắn, lại nói tiếp: “Ninh Quý Phi còn quan tâm hỏi han chàng vài câu”.
Triệu Giới cong cong môi như cười như không, lại nói: “Nàng trả lời như thế nào?”
Ngụy La cụp mắt, hai hàng mi dài rậm như hai cây quạt nhỏ chớp chớp: “Tất nhiên là ta thành thật trả lời rồi, nói chàng tốt vô cùng”.
Một lát sau, Ngụy La lau tay Triệu Giới cho khô, lại buông tay áo thêu vân của hắn xuống, ngẩng đầu nhìn hắn: “Tề Vương Phi nói cách đây không lâu Vĩnh An Vương Phimới sinh hạ một tiểu thế tử, sắp tới đầy tháng rồi, lúc đó muốn mời thiếp đi dự tiệc”.
Triệu Giới vừa hưởng thụ sự hầu hạ của Ngụy La, vừa ngậm cười nói: “Nàng nghĩ sao? Nếu không muốn đi, ta liền kêu người đưa một phần lễ qua đó, nàng cứ ở nhà là được”.
Ngụy La suy nghĩ một chút, nói: “Hay là ta đi thôi, dù sao nhân duyên của chàng kém như vậy, ta cũng nên giúp chàng lấy lại một chút. Nếu ta lại không đi nữa, trong Thịnh Kinh Thành này không ai muốn lui tới với chàng đâu”.
Mấy lời này thật không phải giả, nhân duyên Triệu Giới quả không tốt lắm. Trời sinh tính tình hắn lạnh lùng, không hợp tình người, ở trước mặt người khác vô cùng kiệm lời, có thể cười với ai một cái đúng là ban ân lớn rồi. Hơn nữa danh tiếng của hắn không tốt, lúc xử lý công vụ quả thật là thủ đoạn cay nghiệt, quả quyết vô tình, sớm đã bị người trong Thịnh Kinh Thành gọi là “Diêm Vương sống”. Ngoại trừ các đại thần ủng hộ hắn, giới quý tộc thế gia trong Thịnh Kinh Thành quả thật không muốn lui tới nhiều với Triệu Giới, sợ không cẩn thận liền chọc giận vị đại gia này, bị hắn ghi hận, sau đó cả một nhà lớn bé khó bảo toàn tính mạng.
Nếu Ngụy La đã gả cho Triệu Giới, tất nhiên không muốn để hắn gây thù quá nhiều, nàng lôi kéo phu nhân các đại thần một chút, ít nhiều có thể vãn hồi danh dự của hắn một ít, miễn cho thanh danh của hắn ngày một kém.
Mặc dù, thật ra sâu trong tâm, nàng cũng không thích ứng phó những trường hợp hư tình giả ý thế này.
*** *** ***
Đến ngày mừng đầy tháng của tiểu thế tử phủ Vĩnh An Vương, Ngụy La và Triệu Giới cùng nhau đi đến Phủ Lục hoàng tử.
Trước kia Vĩnh An Vương Phi sinh được hai nữ nhi, bây giờ cuối cùng cũng có một nhi tử, phu thê hai người vô cùng coi trọng đứa con này, tổ chức một buổi tiệc rượu lớn, mời trọng thần trong triều và con cháu thế gia tới dự, quang cảnh vô cùng náo nhiệt, vừa vào phủ liền có thể cảm nhận được niềm vui tràn đầy.
Xe ngựa dừng ở cổng trong, Kim Lũ đỡ tay Ngụy La giúp nàng xuống xe, nàng vừa ngẩng đầu liền thấy Tề Vương Phi Cao Uyển Nhi mặc xiêm y nguyệt sắc thêu hoa phù dung và giày bồi tử viền hoa, bên cạnh là một cô nương mặc váy ngắn màu vàng mùa thu – đúng là Cao Tình Dương. Cao Tình Dương và Cao Uyển Nhi là quan hệ đường tỷ muội, bây giờ vừa lúc chạm mặt, đi cùng nhau cũng là hợp tình hợp lý, chỉ là nhìn bộ dáng Cao Tình Dương có vẻ cũng không quá thân cận với vị đường tỷ này.
Cao Uyển Nhi đang nói chuyện với Cao Tình Dương thì nhìn thấy Ngụy La, vội vàng tươi cười, chờ Ngụy La đi tới gần liền nói: “Hoàng tẩu, muội còn mới nói đến tẩu đấy, không ngờ đã thấy tẩu ngay rồi, xem ra thật không nên nghị luận sau lưng người khác”.
Cao Uyển Nhi trời sinh đã có bộ dáng luôn tươi cười, gương mặt tròn, mắt hạnh, có chút đáng yêu. Nếu không phải lập trường của họ không đồng nhất, Ngụy La hẳn có thể làm bạn với nàng ta.
Ngụy La khách khí chào hỏi: “Mọi người đang nói cái gì về ta?”
Cao Uyển Nhi cố tình nhìn nhìn phía sau Ngụy La, thấy Triệu Giới không có cùng đi tới, híp mắt cười nói: “Muội nói chuyện luôn nhanh mồm nhanh miệng, hoàng tẩu không cần để trong lòng”. Nàng ta kéo tay Ngụy La, vừa đi vào nội viện vừa nói: “Muội chỉ là cảm thấy tỷ và Tĩnh Vương khác biệt quá lớn, Tĩnh Vương lãnh khốc vô tình như vậy, tỷ thoạt nhìn lại là người bình dị gần gũi, lại có chút yếu ớt mềm mại, giống như chỉ cần hơi mạnh tay liền vỡ, muội lo lắng Tĩnh Vương bắt nạt tỷ”.
Bình dị gần gũi – đây là lần đầu tiên có người hình dung Ngụy La như vậy. Nàng liễm mắt cười cười, giọng nói nhẹ nhàng: “Tĩnh Vương ca ca đối với ta rất tốt”.
Cao Uyển Nhi tất nhiên không tin, còn cho là Ngụy La vì giữ mặt mũi cho Triệu Giới mới nói vậy, huống gì có ai lại đi công khai nói với người ngoài là phu quân mình không tốt cơ chứ? Đây không phải là tự đánh vào mặt mình sao.
Cao Uyển Nhi cũng không đem lời nói của Ngụy La để trong lòng, đoàn người cùng đi vào phòng khách.
Vĩnh An Vương Phi dẫn một đám mệnh phụ phu nhân hành lễ với Ngụy La và Cao Uyển Nhi, lại mời hai người họ ngồi ở ghế trên, thái độ vô cùng khiêm tốn hòa nhã. Dù sao Vĩnh An Vương cũng là vương gia khác họ, năm đó vì theo Hoàng Thái tổ tranh đoạt quyền vị mà được phong Vương, tới bây giờ cũng đã qua rất nhiều năm, trong tay chẳng còn bao nhiêu thực quyền, chỉ còn lại cái danh rỗng mà thôi. Vì thế Vĩnh An Vương Phi đối đãi với nữ quyến của các Thân Vương vô cùng để tâm, một phần cũng không thiếu.
Vĩnh An Vương Phi nói: “Nhị vị vương phi địa vị cao quý lại tự hạ mình quang lâm tệ phủ đã là phúc khí của Bảo nhi”. Nói xong, bà lại kêu ma ma ôm tiểu thế tử ra, mím môi cười nói: “Đứa nhỏ này vừa sinh ra đã bệnh một trận, vô cùng yếu ớt, nhị vị Vương phi không trách hắn khóc nháo ồn ào là tốt rồi”.
Cao Uyển Nhi ở trước mặt người khác luôn bày ra bộ dáng đoan trang hiền thục, hoàn toàn không có chút bộ dáng tinh quái nào: “Sao có thể như vậy được, ta rất thích tiểu hài tử”.
Lúc ma ma ôm tiểu thế tử tới, Ngụy La nhìn qua, bộ dáng đứa nhỏ tinh xảo đáng yêu, mắt to tròn vo, môi phấn mềm mềm, còn có cái mũi xinh xắn, khó trách Vĩnh An Vương Phi vừa nhìn thấy hắn liền cười, thật là đứa bé khiến mọi người yêu thích.
Cao Uyển Nhi yêu thích đến không buông tay, ôm đứa nhỏ vào ngực dỗ rồi lại dỗ: “Đứa nhỏ này có đôi mắt thật đẹp, không biết sau này hài tử của ta có thể xinh đẹp bằng một nửa hắn không”.
Cao Uyển Nhi thành thân sớm hơn Ngụy La một tháng, bây giờ đã chẩn ra được là đang mang thai.
Vĩnh An Vương Phi lấy lòng nói: “Hài tử của Vương Phi và Tề Vương tất nhiên là anh kiệt long phụng trong loài người”.
Cao Uyển Nhi cười cười, không nói đúng sai.
“Hoàng tẩu, tỷ cũng nhìn một chút đi, hắn cười lên rất đáng yêu”. Cao Uyển Nhi ôm đứa nhỏ tới trước mặt Ngụy La.
Ngụy La để chén trà nhỏ xuống, cũng không muốn quét đi mặt mũi của Cao Uyển Nhi, nàng đưa tay sờ sờ gò má đứa bé. Nào biết tiểu gia hỏa này lại nắm lấy ngón tay nàng, bàn tay nhỏ nắm thành quả đấm, “y y nha nha” rồi ngậm vào trong miệng.
Ngụy La giật mình, vô thức rút tay về.
Vĩnh An Vương Phi vội ôm đứa nhỏ lại, chê cười nói: “Bảo nhi hình như rất thích Tĩnh Vương Phi”.
Ngón tay Ngụy La dính nước miếng của đứa nhỏ, cũng không nói gì: “Không có gì đáng ngại, hắn còn nhỏ”. Kim Lũ cầm khăn lau tay cho nàng, Ngụy La bất giác nghĩ tới, bộ dáng hài tử của nàng và Triệu Giới sẽ như thế nào? Trước kia nàng cũng không nghĩ tới chuyện này, dù sao hai người cũng mới vừa thành thân, bây giờ lại thấy qua đứa nhỏ, còn có Cao Uyển Nhi đang mang thai, khó trách nghĩ ngợi nhiều hơn một chút.
Sau đó, Vĩnh An Vương Phi sai người ôm tiểu thế tử về phòng, bà dẫn Ngụy La và Cao Uyển Nhi cùng mọi người đi hậu viện thưởng mai.
Trong Vĩnh An Vương Phủ có một mai viên, hoa mai nở sớm hơn so với các nhà khác, bây giờ mới chỉ vừa vào đông, nhưng hoa trên cây đã lần lượt nở rộ, phủ đầy trên cành.
Đi dạo một vòng, Vĩnh An Vương Phi lo lắng mọi người bị lạnh, liền đề nghị mọi người vào trong lầu các nghỉ ngơi một lát.
Không quá nửa ngày, Ngụy La liền để lại ấn tượng vô cùng tốt trong lòng các mệnh phụ phu nhân này, nàng không kiêu ngạo, không nóng nảy, có tri thức, biết lễ nghĩa, lại thông tuệ tinh tế, chiếm được không ít hảo cảm của mọi người. Chỉ là có người không khỏi thở dài, cô nương tốt như vậy, lại gả cho “Diêm vương sống” Tĩnh Vương, cũng không biết đang sống trong cuộc sống dầu sôi lửa bỏng thế nào.
--------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Đề cử với mọi người cổ ngôn ngọt văn của hảo bằng hữu, vô cùng manh! Văn án viết ra cũng khá tốt, ngọt ngào lại mềm mại, bảo đảm hay!
Hoan nghênh mọi người vây xem ~
Sống hai mươi năm ở thế kỷ 21, Chu Bảo Nhi cũng chưa từng gặp qua người nào bị tâm thần phân liệt.
Không nghĩ tới lúc xuyên qua lại gặp một vị hoàng đế hai mặt?
Một là phong lưu không điểm dừng, nhưng lại đối xử ôn hòa với nàng.
Một nhân cách khác lại lạnh lùng nghiêm túc, hết lần này tới lần khác công kích đối tượng của nàng.
Có đôi khi, Chu Bảo Nhi thà rằng đây là hai người mới tốt!
- - ồ? Đợi chút! Hình như Hoàng đế thật sự là hai người Σ ( ° △ °||| )︴
Lúc Ngụy La tới gần, mới nhìn rõ trên cánh tay hắn vẽ những đường nét tinh tế, đường cong dài ngắn dày mỏng không đồng nhất, những đường này nếu nhìn kỹ mới thấy có chút xiêu vẹo, lại có chút giống hồi sáng hắn vẽ mày cho nàng.
“Đại ca ca đang làm gì?” Ngụy La lên tiếng hỏi.
Triệu Giới ngẩng đầu, đem khối chì đá kia để lại trên bàn gỗ lim, thấy nàng liền cười cười, giang hai tay nói: “Về rồi? Cho vi phu ôm một cái”.
Ngụy La tiến lên, cũng nhu thuận chui vào trong lòng hắn, cho hắn ôm chặt lấy nàng, nhưng vẫn không quên việc nàng vừa thấy, chỉ chỉ mấy đường cong xiêu xiêu vẹo vẹo trên tay Triệu Giới, hỏi: “Chàng vẽ cái này làm gì?”
Triệu Giới ôm nàng ngồi lên chân mình, tay siết chặt vòng eo mềm mại tinh tế, lại cười nói: “Không phải nàng chê ta vẽ mày không đẹp sao, nên mới muốn luyện tập tay nghề một chút, sau này vẽ mày thật đẹp cho nàng”.
Đúng là miệng lưỡi trơn tru! Ngụy La nhăn mũi, nhìn trái nhìn phải, cảm thấy hắn vẽ mấy đường này so với lúc sáng đẹp hơn nhiều, liền tò mò hỏi: “Cả buổi chiều chàng đều luyện cái này sao? Sao chàng biết vẽ thế nào thì hợp với ta?”
Triệu Giới giữ lấy cái cằm nhỏ nhắn xinh xắn của nàng, để mặt nàng đối diện với mặt hắn, tay kia nhẹ nhàng vuốt ve hàng mi nàng: “Chân mày A La là chân mày lá liễu, sao ta lại không biết được! Cũng chưa luyện được bao lâu, chỉ nửa canh giờ mà thôi”. Hắn xử lý xong công việc, lại không có việc gì làm, nhớ tới bộ dáng ghét bỏ lúc sáng của Ngụy La, liền tâm huyết dâng trào, kêu Chu Cảnh mang chì đá tới, ban đầu luyện trên giấy Tuyên Thành, sau lại cảm thấy vẽ trên giấy dù sao cũng không chính xác như vẽ trên da người, sau đó hắn mới vẽ lên tay mình. Mới luyện được một chút, A La đã về rồi. Triệu Giới không bỏ qua nhìn ra được một chút không vui trong mắt Ngụy La, hắn cúi đầu hôn lên miệng nhỏ của nàng một cái: “Sao vậy, nhìn nàng không vui lắm? Là ai khi dễ A La nhà ta?”
Ngụy La không nghĩ tới hắn lại nhạy cảm như vậy, nàng cho rằng mình che giấu rất khá, tâm tình một chút cũng không để lộ ra ngoài đâu. Nàng ôm lấy cổ Triệu Giới, dán vào lồng ngực hắn, nói: “Hôm nay thiếp đi Thiên Phật Tự dâng hương, gặp Ninh Quý Phi và Tề Vương Phi”.
Ngũ hoàng tử Triệu Chương bởi vì xử lý tốt chuyện đại hạn ở Tây Bắc mà năm trước đã được Sùng Trinh Hoàng Đế phong làm nhất đẳng thân vương, Cao Uyển Nhi Phủ Định Quốc Công gả cho hắn, tất nhiên trở thành Tề Vương Phi, thời gian trước cũng vừa được thái y chẩn ra có thai, nghe nói ngưỡng cửa Tề Vương Phủ bị người mang quà tới chúc mừng nhiều đến mức giẫm hư.
Bây giờ nghĩ lại, Ninh Quý Phi dẫn Cao Uyển Nhi đi Thiên Phật Tự thắp hương bái Phật, một mặt là vì thân thể bà ta, mặt khác hẳn là vì đứa nhỏ trong bụng Cao Uyển Nhi đi.
Ngược lai, Triệu Giới chẳng có phản ứng gì lớn, một chút gợn sóng lo lắng cũng không có, chỉ “a” một tiếng: “Bọn họ nói gì với nàng?”
Ngụy La suy nghĩ một chút, không trả lời chi tiết, chỉ nói: “Cũng không có nói gì, chỉ thuận miệng hàn huyên vài câu. Ninh Quý Phi hỏi thương thế của thiếp lành chưa, thiếp liền cảm tạ bà ấy đã tặng Tố Cơ Tán. Thân thể bà ấy không tốt, nói vài lời liền ra về, tính tình Tề Vương Phi cũng không tệ, nói với thiếp vài lời”.
Ngụy La vừa nói vừa kêu Kim Lũ bên cạnh đi lấy chậu nước nóng, sau khi nước ấm đưa tới, nàng lấy khăn nhỏ nhúng ướt, nhè nhẹ lau sạch mấy vết vẽ mày trên tay hắn, lại nói tiếp: “Ninh Quý Phi còn quan tâm hỏi han chàng vài câu”.
Triệu Giới cong cong môi như cười như không, lại nói: “Nàng trả lời như thế nào?”
Ngụy La cụp mắt, hai hàng mi dài rậm như hai cây quạt nhỏ chớp chớp: “Tất nhiên là ta thành thật trả lời rồi, nói chàng tốt vô cùng”.
Một lát sau, Ngụy La lau tay Triệu Giới cho khô, lại buông tay áo thêu vân của hắn xuống, ngẩng đầu nhìn hắn: “Tề Vương Phi nói cách đây không lâu Vĩnh An Vương Phimới sinh hạ một tiểu thế tử, sắp tới đầy tháng rồi, lúc đó muốn mời thiếp đi dự tiệc”.
Triệu Giới vừa hưởng thụ sự hầu hạ của Ngụy La, vừa ngậm cười nói: “Nàng nghĩ sao? Nếu không muốn đi, ta liền kêu người đưa một phần lễ qua đó, nàng cứ ở nhà là được”.
Ngụy La suy nghĩ một chút, nói: “Hay là ta đi thôi, dù sao nhân duyên của chàng kém như vậy, ta cũng nên giúp chàng lấy lại một chút. Nếu ta lại không đi nữa, trong Thịnh Kinh Thành này không ai muốn lui tới với chàng đâu”.
Mấy lời này thật không phải giả, nhân duyên Triệu Giới quả không tốt lắm. Trời sinh tính tình hắn lạnh lùng, không hợp tình người, ở trước mặt người khác vô cùng kiệm lời, có thể cười với ai một cái đúng là ban ân lớn rồi. Hơn nữa danh tiếng của hắn không tốt, lúc xử lý công vụ quả thật là thủ đoạn cay nghiệt, quả quyết vô tình, sớm đã bị người trong Thịnh Kinh Thành gọi là “Diêm Vương sống”. Ngoại trừ các đại thần ủng hộ hắn, giới quý tộc thế gia trong Thịnh Kinh Thành quả thật không muốn lui tới nhiều với Triệu Giới, sợ không cẩn thận liền chọc giận vị đại gia này, bị hắn ghi hận, sau đó cả một nhà lớn bé khó bảo toàn tính mạng.
Nếu Ngụy La đã gả cho Triệu Giới, tất nhiên không muốn để hắn gây thù quá nhiều, nàng lôi kéo phu nhân các đại thần một chút, ít nhiều có thể vãn hồi danh dự của hắn một ít, miễn cho thanh danh của hắn ngày một kém.
Mặc dù, thật ra sâu trong tâm, nàng cũng không thích ứng phó những trường hợp hư tình giả ý thế này.
*** *** ***
Đến ngày mừng đầy tháng của tiểu thế tử phủ Vĩnh An Vương, Ngụy La và Triệu Giới cùng nhau đi đến Phủ Lục hoàng tử.
Trước kia Vĩnh An Vương Phi sinh được hai nữ nhi, bây giờ cuối cùng cũng có một nhi tử, phu thê hai người vô cùng coi trọng đứa con này, tổ chức một buổi tiệc rượu lớn, mời trọng thần trong triều và con cháu thế gia tới dự, quang cảnh vô cùng náo nhiệt, vừa vào phủ liền có thể cảm nhận được niềm vui tràn đầy.
Xe ngựa dừng ở cổng trong, Kim Lũ đỡ tay Ngụy La giúp nàng xuống xe, nàng vừa ngẩng đầu liền thấy Tề Vương Phi Cao Uyển Nhi mặc xiêm y nguyệt sắc thêu hoa phù dung và giày bồi tử viền hoa, bên cạnh là một cô nương mặc váy ngắn màu vàng mùa thu – đúng là Cao Tình Dương. Cao Tình Dương và Cao Uyển Nhi là quan hệ đường tỷ muội, bây giờ vừa lúc chạm mặt, đi cùng nhau cũng là hợp tình hợp lý, chỉ là nhìn bộ dáng Cao Tình Dương có vẻ cũng không quá thân cận với vị đường tỷ này.
Cao Uyển Nhi đang nói chuyện với Cao Tình Dương thì nhìn thấy Ngụy La, vội vàng tươi cười, chờ Ngụy La đi tới gần liền nói: “Hoàng tẩu, muội còn mới nói đến tẩu đấy, không ngờ đã thấy tẩu ngay rồi, xem ra thật không nên nghị luận sau lưng người khác”.
Cao Uyển Nhi trời sinh đã có bộ dáng luôn tươi cười, gương mặt tròn, mắt hạnh, có chút đáng yêu. Nếu không phải lập trường của họ không đồng nhất, Ngụy La hẳn có thể làm bạn với nàng ta.
Ngụy La khách khí chào hỏi: “Mọi người đang nói cái gì về ta?”
Cao Uyển Nhi cố tình nhìn nhìn phía sau Ngụy La, thấy Triệu Giới không có cùng đi tới, híp mắt cười nói: “Muội nói chuyện luôn nhanh mồm nhanh miệng, hoàng tẩu không cần để trong lòng”. Nàng ta kéo tay Ngụy La, vừa đi vào nội viện vừa nói: “Muội chỉ là cảm thấy tỷ và Tĩnh Vương khác biệt quá lớn, Tĩnh Vương lãnh khốc vô tình như vậy, tỷ thoạt nhìn lại là người bình dị gần gũi, lại có chút yếu ớt mềm mại, giống như chỉ cần hơi mạnh tay liền vỡ, muội lo lắng Tĩnh Vương bắt nạt tỷ”.
Bình dị gần gũi – đây là lần đầu tiên có người hình dung Ngụy La như vậy. Nàng liễm mắt cười cười, giọng nói nhẹ nhàng: “Tĩnh Vương ca ca đối với ta rất tốt”.
Cao Uyển Nhi tất nhiên không tin, còn cho là Ngụy La vì giữ mặt mũi cho Triệu Giới mới nói vậy, huống gì có ai lại đi công khai nói với người ngoài là phu quân mình không tốt cơ chứ? Đây không phải là tự đánh vào mặt mình sao.
Cao Uyển Nhi cũng không đem lời nói của Ngụy La để trong lòng, đoàn người cùng đi vào phòng khách.
Vĩnh An Vương Phi dẫn một đám mệnh phụ phu nhân hành lễ với Ngụy La và Cao Uyển Nhi, lại mời hai người họ ngồi ở ghế trên, thái độ vô cùng khiêm tốn hòa nhã. Dù sao Vĩnh An Vương cũng là vương gia khác họ, năm đó vì theo Hoàng Thái tổ tranh đoạt quyền vị mà được phong Vương, tới bây giờ cũng đã qua rất nhiều năm, trong tay chẳng còn bao nhiêu thực quyền, chỉ còn lại cái danh rỗng mà thôi. Vì thế Vĩnh An Vương Phi đối đãi với nữ quyến của các Thân Vương vô cùng để tâm, một phần cũng không thiếu.
Vĩnh An Vương Phi nói: “Nhị vị vương phi địa vị cao quý lại tự hạ mình quang lâm tệ phủ đã là phúc khí của Bảo nhi”. Nói xong, bà lại kêu ma ma ôm tiểu thế tử ra, mím môi cười nói: “Đứa nhỏ này vừa sinh ra đã bệnh một trận, vô cùng yếu ớt, nhị vị Vương phi không trách hắn khóc nháo ồn ào là tốt rồi”.
Cao Uyển Nhi ở trước mặt người khác luôn bày ra bộ dáng đoan trang hiền thục, hoàn toàn không có chút bộ dáng tinh quái nào: “Sao có thể như vậy được, ta rất thích tiểu hài tử”.
Lúc ma ma ôm tiểu thế tử tới, Ngụy La nhìn qua, bộ dáng đứa nhỏ tinh xảo đáng yêu, mắt to tròn vo, môi phấn mềm mềm, còn có cái mũi xinh xắn, khó trách Vĩnh An Vương Phi vừa nhìn thấy hắn liền cười, thật là đứa bé khiến mọi người yêu thích.
Cao Uyển Nhi yêu thích đến không buông tay, ôm đứa nhỏ vào ngực dỗ rồi lại dỗ: “Đứa nhỏ này có đôi mắt thật đẹp, không biết sau này hài tử của ta có thể xinh đẹp bằng một nửa hắn không”.
Cao Uyển Nhi thành thân sớm hơn Ngụy La một tháng, bây giờ đã chẩn ra được là đang mang thai.
Vĩnh An Vương Phi lấy lòng nói: “Hài tử của Vương Phi và Tề Vương tất nhiên là anh kiệt long phụng trong loài người”.
Cao Uyển Nhi cười cười, không nói đúng sai.
“Hoàng tẩu, tỷ cũng nhìn một chút đi, hắn cười lên rất đáng yêu”. Cao Uyển Nhi ôm đứa nhỏ tới trước mặt Ngụy La.
Ngụy La để chén trà nhỏ xuống, cũng không muốn quét đi mặt mũi của Cao Uyển Nhi, nàng đưa tay sờ sờ gò má đứa bé. Nào biết tiểu gia hỏa này lại nắm lấy ngón tay nàng, bàn tay nhỏ nắm thành quả đấm, “y y nha nha” rồi ngậm vào trong miệng.
Ngụy La giật mình, vô thức rút tay về.
Vĩnh An Vương Phi vội ôm đứa nhỏ lại, chê cười nói: “Bảo nhi hình như rất thích Tĩnh Vương Phi”.
Ngón tay Ngụy La dính nước miếng của đứa nhỏ, cũng không nói gì: “Không có gì đáng ngại, hắn còn nhỏ”. Kim Lũ cầm khăn lau tay cho nàng, Ngụy La bất giác nghĩ tới, bộ dáng hài tử của nàng và Triệu Giới sẽ như thế nào? Trước kia nàng cũng không nghĩ tới chuyện này, dù sao hai người cũng mới vừa thành thân, bây giờ lại thấy qua đứa nhỏ, còn có Cao Uyển Nhi đang mang thai, khó trách nghĩ ngợi nhiều hơn một chút.
Sau đó, Vĩnh An Vương Phi sai người ôm tiểu thế tử về phòng, bà dẫn Ngụy La và Cao Uyển Nhi cùng mọi người đi hậu viện thưởng mai.
Trong Vĩnh An Vương Phủ có một mai viên, hoa mai nở sớm hơn so với các nhà khác, bây giờ mới chỉ vừa vào đông, nhưng hoa trên cây đã lần lượt nở rộ, phủ đầy trên cành.
Đi dạo một vòng, Vĩnh An Vương Phi lo lắng mọi người bị lạnh, liền đề nghị mọi người vào trong lầu các nghỉ ngơi một lát.
Không quá nửa ngày, Ngụy La liền để lại ấn tượng vô cùng tốt trong lòng các mệnh phụ phu nhân này, nàng không kiêu ngạo, không nóng nảy, có tri thức, biết lễ nghĩa, lại thông tuệ tinh tế, chiếm được không ít hảo cảm của mọi người. Chỉ là có người không khỏi thở dài, cô nương tốt như vậy, lại gả cho “Diêm vương sống” Tĩnh Vương, cũng không biết đang sống trong cuộc sống dầu sôi lửa bỏng thế nào.
--------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Đề cử với mọi người cổ ngôn ngọt văn của hảo bằng hữu, vô cùng manh! Văn án viết ra cũng khá tốt, ngọt ngào lại mềm mại, bảo đảm hay!
Hoan nghênh mọi người vây xem ~
Sống hai mươi năm ở thế kỷ 21, Chu Bảo Nhi cũng chưa từng gặp qua người nào bị tâm thần phân liệt.
Không nghĩ tới lúc xuyên qua lại gặp một vị hoàng đế hai mặt?
Một là phong lưu không điểm dừng, nhưng lại đối xử ôn hòa với nàng.
Một nhân cách khác lại lạnh lùng nghiêm túc, hết lần này tới lần khác công kích đối tượng của nàng.
Có đôi khi, Chu Bảo Nhi thà rằng đây là hai người mới tốt!
- - ồ? Đợi chút! Hình như Hoàng đế thật sự là hai người Σ ( ° △ °||| )︴
/176
|