Trong Chiêu Dương Điện chỉ còn vài cung nữ mặc xiêm y tím ở lại dọn dẹp, bọn họ thấy Sùng Trinh Hoàng Đế đi vào, liền vội vàng quỳ gối hành lễ: “Tham kiến Bệ hạ”.
Sùng Trinh Hoàng đế nhìn một vòng quanh điện, không thấy bóng dáng Trần Hoàng hậu đâu, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Hoàng hậu đâu?”
một cung nữ tên Tử Trúc nói: “Bẩm Bệ hạ, Nương nương mới nói chuyện một lúc với Tĩnh Vương Phi, lúc này mệt mỏi, đang nghỉ ngơi trong noãn phòng”.
Sùng Trinh Hoàng đế gật đầu, nhìn thức ăn trên bàn sơn son khảm trai, thuận miệng hỏi: “Tĩnh Vương Phi về rồi?”
Tử Trúc đáp: “Vừa đi không bao lâu, Tĩnh Vương tự mình tới đón Vương Phi về”.
Sùng Trinh Hoàng đế không hỏi nhiều nữa, ông cất bước đi vào phòng trong: “Trẫm đi thăm Hoàng hậu một lát”.
Nhắc tới cũng có chút kỳ quái, quan hệ của Sùng Trinh Hoàng đế và Hoàng hậu nương nương mười năm nay đều là giằng co lẫn nhau, gặp nhau mười lần thì chín lần huyên náo rồi tan rã không vui. Cho dù như vậy, Sùng Trinh Hoàng đế vẫn như cũ, mỗi tháng đều tới Điện Chiêu Dương ít nhất một lần, cũng không biết là có dụng ý gì.
Cung tỳ và ma ma trong Điện Chiêu Dương cũng đã sớm quen với phương thức chung sống của họ, giống như hôm nay vậy, Trần Hoàng hậu đã buồn ngủ, Sùng Trinh Hoàng đế còn khăng khăng muốn đivào, bọn họ thấy, cũng không lấy làm lạ.
Sùng Trinh đi qua cổng tròn bằng gỗ khắc chim khách đậu cành, đẩy tấm bình phong ra, liền nhìn thấy sạp mĩ nhân bằng gỗ hoa lê kề sát cửa sổ. Trần Hoàng hậu nằm nghiêng trên tháp mỹ nhân, trên người đắp chăn màu đỏ tía thêu long phượng trình tường, đầu tựa lên gối dựa thêu hoa, trang sức trên đầu đều đã lấy xuống, mái tóc đen xõa dài trên gối, bỗng nhiên ông nhớ tới một câu – chẩn phát như vân, tố cảnh xán ngọc (1)
Sùng Trinh Hoàng đế đi tới bên cạnh sạp mĩ nhân, nhìn nữ nhân trên giường, không kìm lòng sa vào trầm tư.
Còn nhớ năm đó khi ông và bà cùng nhau đoạt chính, so với bây giờ bà còn mạnh mẽ và kiêu ngạo hơn. Khi đó bà như một cây ớt nhỏ, khó mà thuần phục, chỉ cần chút không hài lòng liền cáu kỉnh với ông. Khi đó ông ngoài miệng luôn nói không thể chịu nổi bà nhưng thật ra trong lòng lại vui vẻ nhường nhịn, cho dù bà làm gì, ông cũng có thể dễ dàng tha thứ cho chút tính khí của bà. Còn nhớ có một lần bọn họ nói chuyện không hợp, bà vung dây cương quất ngựa chạy ra ngoài, cho tới khuya cũng không trở về. Khi đó lại là thời điểm trọng yếu hai quân giao nhau, ông lo bà bị kẻ địch bắt đi, gặp nguy hiểm, cuống cuồng tìm bà hai ngày, thậm chí còn mạo hiểm trà trộn vào quân đội của địch để tìm tung tích của bà. Ai biết tới ngày thứ ba, bà một người một ngựa từ trong quân địch lao ra, trên lưng ngựa còn có cả thủ cấp của địch, kiêu ngạo và tự hào hất cằm lên, nói với ông: “Mưu kế của muội được không?”
Đối với Sùng Trinh Hoàng đế, ký ức kia tới nay vẫn còn như mới, lúc đó bà đưa lưng về phía mặt trời, như một đóa hoa hồng nở rộ rực rỡ, kiều mỵ lại chói mắt.
Sau đó, ông tự tay bẻ gãy cánh chim của bà, bức bà buông tha tự do nơi sa trường, làm chim yến trong lồng tre do ông tạo ra. Ông biết rõ trong lòng bà không tình nguyện, nhiều năm như vậy, vẫn luôn oán hận ông, không muốn thân cận với ông, cho nên bọn họ càng lúc càng xa.
Sùng Trinh Hoàng đế ngồi bên mép giường, ngón tay khẽ chạm vào gò má Trần Hoàng hậu, nhẹ nhàng gọi: “Vãn Vãn…”
Khuê danh của Trần Hoàng hậu là Trần Như Phức, bởi vì là cô nương nhỏ nhất trong nhà, nên nhũ danh gọi là Vãn Vãn. Năm đó, lúc quan hệ của bọn họ còn không có nháo tới như vậy, ông gọi bà là “Vãn Vãn”, bà gọi ông là “Chỉ Khanh ca ca”, bây giờ nghĩ lại, đã là chuyện từ rất lâu rồi.
Trần Hoàng hậu ngủ không say, Sùng Trinh Hoàng đế ngồi không lâu, bà liền nhíu mày tỉnh lại, sau khi thấy ông, đầu tiên bà ngẩn người, rồi sắc mặt lại trở lại bình thường: “Bệ hạ tới lúc nào? Thần thiếp buồn ngủ”.
Sắc mặt Sùng Trinh Hoàng đế không đổi, ông thu tay lại nói: “Trẫm tới xem thân thể nàng thế nào, lúc nãy không thoải mái, bây giờ đỡ hơn chút nào chưa?”
Trần Hoàng hậu cong cong khóe miệng, không biết là cảm động ông có lòng, hay là cười ông làm chuyện dư thừa: “Bệnh vặt mà thôi, không cần lo. Lúc nãy A La ở với thiếp một lúc, đã đỡ hơn nhiều”.
Hoàng Đế gật gật đầu, trong lúc nhất thời lại càng không có gì để nói.
Trần Hoàng hậu ngồi dậy, vuốt lại đầu tóc, nhìn Hoàng đế nói: “Thần thiếp muốn ngủ, nếu Bệ hạ khôngcòn chuyện gì khác, thần thiếp sai người đưa ngài về”.
Đây là quang minh chính đại đuổi người. Sùng Trinh Hoàng đế trong lòng cảm thấy như có một tảng đá lớn, nhấc lên không được bỏ xuống cũng không xong, không nói rõ được cảm xúc. Ông thấy Trần Hoàng hậu đã chuẩn bị thay áo ngủ, mặt không đổi nói: “Đêm nay Trẫm ngủ ở đây”.
Động tác rửa mặt của Trần Hoàng hậu chợt dừng lại, bà lạnh nhạt nhận lấy khăn mặt Tử Trúc đưa qua, lau mặt, nói: “Toàn bộ hậu cung đều là của Bệ hạ, Bệ hạ muốn đi nơi nào là tự do của ngài”. nói xong, bà dặn dò Tử Trúc: “Lấy đồ ngủ của Hoàng thượng đến đây, hầu hạ Bệ hạ rửa mặt thay đồ”.
Tử Trúc vâng lệnh mà làm.
Hôm nay là ngày cuối cùng của năm Nguyên Gia hai mươi lăm, qua giờ tý sẽ là năm Nguyên gia hai mươi sáu. Sùng Trinh Hoàng đế vừa thay đồ ngủ xong, liền nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng pháo hoa đùng đoàng, tiếng nổ lớn kéo dài gần cả một chum trà, năm mới đã đến. Trần Hoàng hậu ngồi ở bên giường, quay đầu nhìn ông, trong mắt không có chút tình cảm nào, một hồi lâu sau, bà mới mỉm cười nói: “Lại thêm một năm mới, thần thiếp sai người nấu ít bánh sủi cảo nhân măng mùa đông, Bệ hạ nếm thử đi”.
Sùng Trinh Hoàng đế không nhúc nhích, trong đầu vẫn là vẻ mặt của bà. Tại sao bà lại nhìn ông như vậy? Giống như bà đối với ông đã là vô dục vô cầu, chỉ còn lại mệt mỏi. Lạnh lùng làm ông kinh hồn táng đảm.
Sùng Trinh Hoàng đế ăn sủi cảo, lại nhìn Trần Hoàng hậu một lúc, bây giờ ông đã không nhìn thấy vẻ mặt đó nữa.
Hai người đều tự ngủ, suốt một đêm không nói chuyện.
*** *** ***
Mồng một đầu năm, Ngụy La và Triệu Giới không đi đâu hết. Bên ngoài là hàn thiên địa đống, Ngụy La choàng áo choàng bằng lông hồ ly, trong tay ôm một lò sưởi nhỏ, ngồi trên đùi Triệu Giới ngủ gật. mộttay Triệu Giới ôm lấy eo nàng, một tay cầm quyển, chốc lát lại lật thêm một trang.
Đột nhiên Ngụy La nghe được bên tai có tiếng thanh thúy dễ nghe. Nàng tò mò nghiêng đầu, chỉ thấy trên bàn tử đàn có một cái hộp bằng sắt và trúc, cái bệ rất dày, tiếng động chính là truyền từ nơi này ra. không những thế, bên trong nó còn có hai con chim sơn ca trông rất sống động, đậu trên cành cao mà hót, cánh và tròng mắt cũng cùng chuyển động, ngay cả phiến lá và bươm bướm cũng sẽ vỗ cánh, không biết còn tưởng đây đều là thật. Ngụy La hiếm khi tò mò: “Đây là gì?”
Triệu Giới thấy nàng thích, cười một tiếng, nói: “Là món đồ chơi nhỏ từ ngoại quốc đưa tới, tên là hộp bát âm, tặng cho nàng”.
Chỉ một lát sau, thanh âm ngừng lại, chim sơn ca trong hộp cũng bất động. Ngụy La ngẩng đầu xin Triệu Giới giúp đỡ, Triệu Giới sờ sờ dây cót hai bên một chút, cái hộp kia liền vang lên tiếng nhạc. Ngụy La đưa tay đụng mỏ chim sơn ca một cái: “thật thú vị”.
Triệu Giới xoa xoa đầu nàng, nói: “A La, hài nàng làm cho ta đâu?”
Ngụy La lúc này mới nhớ tới còn có chuyện như vậy, lập tức nhảy xuống khỏi đùi hắn: “Chàng chờ ta một lát”.
Lúc bọn họ đi Thiên Thiền Sơn Trang, nàng cũng mang theo đôi hài đã làm được một nửa. Ở Sơn trang cũng không có chuyện gì để làm, chưa tới nửa tháng, Ngụy La đã làm xong hài cho Triệu Giới. Chỉ là nàng quên bẵng đi mất, nên không lấy ra. Nàng đi tới trước tủ vuông khắc hoa, lấy ra đôi giày ở tầng trên, đi tới chỗ Triệu Giới: “Thiếp dựa theo hài của chàng mà làm, kích thước chắc là vừa vặn, chàng thử xem”.
Triệu Giới nhận lấy, nhìn nhìn, trên giày thêu cây kim ngân, hình thức có chút đơn giản, nhưng thắng ở đường may tỉ mỉ, vừa nhìn liền biết người làm dụng tâm. Triệu Giới vô cùng thích, hắn cũng không vội thử, kéo tay nhỏ của Ngụy La qua nhìn nhìn: “Làm bao lâu? Có đâm vào tay không?”
Ngụy La yêu kiều hừ một tiếng: “Lúc này chàng mới nhớ hỏi tới sao? Đây là lần đầu thiếp làm giày, làm hơn nửa năm, đầu ngón tay đều đâm hư rồi, khi đó chàng còn bận rộn giám sát hà đạo, cũng khôngquan tâm thiếp”.
Triệu Giới hôn lên mặt nàng một cái, đau lòng nói: “Đều là ta không tốt. Nàng chỉ cần làm một đôi này thôi, ta có thể mang suốt đời”.
thật ra cũng không hẳn là hắn không quan tâm nàng, lúc đó Triệu Giới đi Vu sơn trang cùng vào trong thành mấy ngày, vừa được rảnh rỗi liền ở cùng nàng. Tay nàng bị kim đâm, là Triệu Giới giúp nàng mút máu. Lúc này nói như vậy, chẳng qua là tiểu cô nương muốn tranh công mà thôi.
Triệu Giới thử giày một chút, rất phù hợp, nhưng hơi mỏng, lúc này không mang được, đợi tới đầu xuân mang là vừa hợp.
Triệu Giới cười nói: “Giày A La làm thoải mái hơn hẳn người khác”.
Ngụy La biết hắn dỗ nàng, nhưng vẫn rất cao hứng.
Dùng xong cơm trưa, Ngụy La nhớ tới hai chuyện hôm qua nàng nhờ hắn, liền hỏi hắn. Triệu Giới nói“Ta đã kêu Chu Cảnh phái người đi Quảng Đông rồi, nếu ra roi thúc ngựa mà chạy, trong một tháng sẽcó tin tức của Dương Chẩn”. nói xong, hắn dừng một chút, lại nói tới chuyện khác: “Còn truyện Lưu Ly bị trúng độc, ma ma và cung nữ mười năm trước đều đã thả ra ngoài cung, tìm người có chút khó khăn, sợ là phải chờ thêm một thời gian nữa”.
Ngụy La hỏi: “Có thể tìm được không?”
Triệu Giới nói: “Người trong cung đều có danh sách, tất nhiên có thể tìm được”.
Lúc này Ngụy La mới an tâm
Ngày hôm sau, Ngụy La và Triệu Giới rời giường sớm một chút, chuẩn bị trở về Phủ anh Quốc Công thăm người thân.
Ngụy La trở về kinh đã muộn nửa tháng, bỏ lỡ hôn sự của Ngụy Thường Dẫn và Lương Ngọc Dung. Lúc này Lương Ngọc Dung đã ở Phủ anh Quốc Công ba ngày rồi.
***************
Tác giả có lời muốn nói:
Thường Dẫn đại ca cũng gả rồi, có muốn biết chuyện lý thú chốn khuê phòng của hắn và Ngọc Dung không? Chúng ta phỏng vấn chút đi~
Béo Nguyệt: Thỉnh hỏi chuyện động phòng hoa chúc hai người giải quyết thế nào?
Ngọc Dung: nếu muốn hình dung, đại khái chỉ có sáu chữ.
Béo Nguyệt: Sáu chữ gì?
Ngọc Dung: (không nói lời nào)
Thường Dẫn: (mỉm cười) ngồi lên, tự mình động.
-----------------------
(1) Nguyên văn: 缜发如云, 素颈灿玉: tóc đen nhiều và đẹp như mây, cổ trắng và sáng như ngọc
Sùng Trinh Hoàng đế nhìn một vòng quanh điện, không thấy bóng dáng Trần Hoàng hậu đâu, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Hoàng hậu đâu?”
một cung nữ tên Tử Trúc nói: “Bẩm Bệ hạ, Nương nương mới nói chuyện một lúc với Tĩnh Vương Phi, lúc này mệt mỏi, đang nghỉ ngơi trong noãn phòng”.
Sùng Trinh Hoàng đế gật đầu, nhìn thức ăn trên bàn sơn son khảm trai, thuận miệng hỏi: “Tĩnh Vương Phi về rồi?”
Tử Trúc đáp: “Vừa đi không bao lâu, Tĩnh Vương tự mình tới đón Vương Phi về”.
Sùng Trinh Hoàng đế không hỏi nhiều nữa, ông cất bước đi vào phòng trong: “Trẫm đi thăm Hoàng hậu một lát”.
Nhắc tới cũng có chút kỳ quái, quan hệ của Sùng Trinh Hoàng đế và Hoàng hậu nương nương mười năm nay đều là giằng co lẫn nhau, gặp nhau mười lần thì chín lần huyên náo rồi tan rã không vui. Cho dù như vậy, Sùng Trinh Hoàng đế vẫn như cũ, mỗi tháng đều tới Điện Chiêu Dương ít nhất một lần, cũng không biết là có dụng ý gì.
Cung tỳ và ma ma trong Điện Chiêu Dương cũng đã sớm quen với phương thức chung sống của họ, giống như hôm nay vậy, Trần Hoàng hậu đã buồn ngủ, Sùng Trinh Hoàng đế còn khăng khăng muốn đivào, bọn họ thấy, cũng không lấy làm lạ.
Sùng Trinh đi qua cổng tròn bằng gỗ khắc chim khách đậu cành, đẩy tấm bình phong ra, liền nhìn thấy sạp mĩ nhân bằng gỗ hoa lê kề sát cửa sổ. Trần Hoàng hậu nằm nghiêng trên tháp mỹ nhân, trên người đắp chăn màu đỏ tía thêu long phượng trình tường, đầu tựa lên gối dựa thêu hoa, trang sức trên đầu đều đã lấy xuống, mái tóc đen xõa dài trên gối, bỗng nhiên ông nhớ tới một câu – chẩn phát như vân, tố cảnh xán ngọc (1)
Sùng Trinh Hoàng đế đi tới bên cạnh sạp mĩ nhân, nhìn nữ nhân trên giường, không kìm lòng sa vào trầm tư.
Còn nhớ năm đó khi ông và bà cùng nhau đoạt chính, so với bây giờ bà còn mạnh mẽ và kiêu ngạo hơn. Khi đó bà như một cây ớt nhỏ, khó mà thuần phục, chỉ cần chút không hài lòng liền cáu kỉnh với ông. Khi đó ông ngoài miệng luôn nói không thể chịu nổi bà nhưng thật ra trong lòng lại vui vẻ nhường nhịn, cho dù bà làm gì, ông cũng có thể dễ dàng tha thứ cho chút tính khí của bà. Còn nhớ có một lần bọn họ nói chuyện không hợp, bà vung dây cương quất ngựa chạy ra ngoài, cho tới khuya cũng không trở về. Khi đó lại là thời điểm trọng yếu hai quân giao nhau, ông lo bà bị kẻ địch bắt đi, gặp nguy hiểm, cuống cuồng tìm bà hai ngày, thậm chí còn mạo hiểm trà trộn vào quân đội của địch để tìm tung tích của bà. Ai biết tới ngày thứ ba, bà một người một ngựa từ trong quân địch lao ra, trên lưng ngựa còn có cả thủ cấp của địch, kiêu ngạo và tự hào hất cằm lên, nói với ông: “Mưu kế của muội được không?”
Đối với Sùng Trinh Hoàng đế, ký ức kia tới nay vẫn còn như mới, lúc đó bà đưa lưng về phía mặt trời, như một đóa hoa hồng nở rộ rực rỡ, kiều mỵ lại chói mắt.
Sau đó, ông tự tay bẻ gãy cánh chim của bà, bức bà buông tha tự do nơi sa trường, làm chim yến trong lồng tre do ông tạo ra. Ông biết rõ trong lòng bà không tình nguyện, nhiều năm như vậy, vẫn luôn oán hận ông, không muốn thân cận với ông, cho nên bọn họ càng lúc càng xa.
Sùng Trinh Hoàng đế ngồi bên mép giường, ngón tay khẽ chạm vào gò má Trần Hoàng hậu, nhẹ nhàng gọi: “Vãn Vãn…”
Khuê danh của Trần Hoàng hậu là Trần Như Phức, bởi vì là cô nương nhỏ nhất trong nhà, nên nhũ danh gọi là Vãn Vãn. Năm đó, lúc quan hệ của bọn họ còn không có nháo tới như vậy, ông gọi bà là “Vãn Vãn”, bà gọi ông là “Chỉ Khanh ca ca”, bây giờ nghĩ lại, đã là chuyện từ rất lâu rồi.
Trần Hoàng hậu ngủ không say, Sùng Trinh Hoàng đế ngồi không lâu, bà liền nhíu mày tỉnh lại, sau khi thấy ông, đầu tiên bà ngẩn người, rồi sắc mặt lại trở lại bình thường: “Bệ hạ tới lúc nào? Thần thiếp buồn ngủ”.
Sắc mặt Sùng Trinh Hoàng đế không đổi, ông thu tay lại nói: “Trẫm tới xem thân thể nàng thế nào, lúc nãy không thoải mái, bây giờ đỡ hơn chút nào chưa?”
Trần Hoàng hậu cong cong khóe miệng, không biết là cảm động ông có lòng, hay là cười ông làm chuyện dư thừa: “Bệnh vặt mà thôi, không cần lo. Lúc nãy A La ở với thiếp một lúc, đã đỡ hơn nhiều”.
Hoàng Đế gật gật đầu, trong lúc nhất thời lại càng không có gì để nói.
Trần Hoàng hậu ngồi dậy, vuốt lại đầu tóc, nhìn Hoàng đế nói: “Thần thiếp muốn ngủ, nếu Bệ hạ khôngcòn chuyện gì khác, thần thiếp sai người đưa ngài về”.
Đây là quang minh chính đại đuổi người. Sùng Trinh Hoàng đế trong lòng cảm thấy như có một tảng đá lớn, nhấc lên không được bỏ xuống cũng không xong, không nói rõ được cảm xúc. Ông thấy Trần Hoàng hậu đã chuẩn bị thay áo ngủ, mặt không đổi nói: “Đêm nay Trẫm ngủ ở đây”.
Động tác rửa mặt của Trần Hoàng hậu chợt dừng lại, bà lạnh nhạt nhận lấy khăn mặt Tử Trúc đưa qua, lau mặt, nói: “Toàn bộ hậu cung đều là của Bệ hạ, Bệ hạ muốn đi nơi nào là tự do của ngài”. nói xong, bà dặn dò Tử Trúc: “Lấy đồ ngủ của Hoàng thượng đến đây, hầu hạ Bệ hạ rửa mặt thay đồ”.
Tử Trúc vâng lệnh mà làm.
Hôm nay là ngày cuối cùng của năm Nguyên Gia hai mươi lăm, qua giờ tý sẽ là năm Nguyên gia hai mươi sáu. Sùng Trinh Hoàng đế vừa thay đồ ngủ xong, liền nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng pháo hoa đùng đoàng, tiếng nổ lớn kéo dài gần cả một chum trà, năm mới đã đến. Trần Hoàng hậu ngồi ở bên giường, quay đầu nhìn ông, trong mắt không có chút tình cảm nào, một hồi lâu sau, bà mới mỉm cười nói: “Lại thêm một năm mới, thần thiếp sai người nấu ít bánh sủi cảo nhân măng mùa đông, Bệ hạ nếm thử đi”.
Sùng Trinh Hoàng đế không nhúc nhích, trong đầu vẫn là vẻ mặt của bà. Tại sao bà lại nhìn ông như vậy? Giống như bà đối với ông đã là vô dục vô cầu, chỉ còn lại mệt mỏi. Lạnh lùng làm ông kinh hồn táng đảm.
Sùng Trinh Hoàng đế ăn sủi cảo, lại nhìn Trần Hoàng hậu một lúc, bây giờ ông đã không nhìn thấy vẻ mặt đó nữa.
Hai người đều tự ngủ, suốt một đêm không nói chuyện.
*** *** ***
Mồng một đầu năm, Ngụy La và Triệu Giới không đi đâu hết. Bên ngoài là hàn thiên địa đống, Ngụy La choàng áo choàng bằng lông hồ ly, trong tay ôm một lò sưởi nhỏ, ngồi trên đùi Triệu Giới ngủ gật. mộttay Triệu Giới ôm lấy eo nàng, một tay cầm quyển
Đột nhiên Ngụy La nghe được bên tai có tiếng thanh thúy dễ nghe. Nàng tò mò nghiêng đầu, chỉ thấy trên bàn tử đàn có một cái hộp bằng sắt và trúc, cái bệ rất dày, tiếng động chính là truyền từ nơi này ra. không những thế, bên trong nó còn có hai con chim sơn ca trông rất sống động, đậu trên cành cao mà hót, cánh và tròng mắt cũng cùng chuyển động, ngay cả phiến lá và bươm bướm cũng sẽ vỗ cánh, không biết còn tưởng đây đều là thật. Ngụy La hiếm khi tò mò: “Đây là gì?”
Triệu Giới thấy nàng thích, cười một tiếng, nói: “Là món đồ chơi nhỏ từ ngoại quốc đưa tới, tên là hộp bát âm, tặng cho nàng”.
Chỉ một lát sau, thanh âm ngừng lại, chim sơn ca trong hộp cũng bất động. Ngụy La ngẩng đầu xin Triệu Giới giúp đỡ, Triệu Giới sờ sờ dây cót hai bên một chút, cái hộp kia liền vang lên tiếng nhạc. Ngụy La đưa tay đụng mỏ chim sơn ca một cái: “thật thú vị”.
Triệu Giới xoa xoa đầu nàng, nói: “A La, hài nàng làm cho ta đâu?”
Ngụy La lúc này mới nhớ tới còn có chuyện như vậy, lập tức nhảy xuống khỏi đùi hắn: “Chàng chờ ta một lát”.
Lúc bọn họ đi Thiên Thiền Sơn Trang, nàng cũng mang theo đôi hài đã làm được một nửa. Ở Sơn trang cũng không có chuyện gì để làm, chưa tới nửa tháng, Ngụy La đã làm xong hài cho Triệu Giới. Chỉ là nàng quên bẵng đi mất, nên không lấy ra. Nàng đi tới trước tủ vuông khắc hoa, lấy ra đôi giày ở tầng trên, đi tới chỗ Triệu Giới: “Thiếp dựa theo hài của chàng mà làm, kích thước chắc là vừa vặn, chàng thử xem”.
Triệu Giới nhận lấy, nhìn nhìn, trên giày thêu cây kim ngân, hình thức có chút đơn giản, nhưng thắng ở đường may tỉ mỉ, vừa nhìn liền biết người làm dụng tâm. Triệu Giới vô cùng thích, hắn cũng không vội thử, kéo tay nhỏ của Ngụy La qua nhìn nhìn: “Làm bao lâu? Có đâm vào tay không?”
Ngụy La yêu kiều hừ một tiếng: “Lúc này chàng mới nhớ hỏi tới sao? Đây là lần đầu thiếp làm giày, làm hơn nửa năm, đầu ngón tay đều đâm hư rồi, khi đó chàng còn bận rộn giám sát hà đạo, cũng khôngquan tâm thiếp”.
Triệu Giới hôn lên mặt nàng một cái, đau lòng nói: “Đều là ta không tốt. Nàng chỉ cần làm một đôi này thôi, ta có thể mang suốt đời”.
thật ra cũng không hẳn là hắn không quan tâm nàng, lúc đó Triệu Giới đi Vu sơn trang cùng vào trong thành mấy ngày, vừa được rảnh rỗi liền ở cùng nàng. Tay nàng bị kim đâm, là Triệu Giới giúp nàng mút máu. Lúc này nói như vậy, chẳng qua là tiểu cô nương muốn tranh công mà thôi.
Triệu Giới thử giày một chút, rất phù hợp, nhưng hơi mỏng, lúc này không mang được, đợi tới đầu xuân mang là vừa hợp.
Triệu Giới cười nói: “Giày A La làm thoải mái hơn hẳn người khác”.
Ngụy La biết hắn dỗ nàng, nhưng vẫn rất cao hứng.
Dùng xong cơm trưa, Ngụy La nhớ tới hai chuyện hôm qua nàng nhờ hắn, liền hỏi hắn. Triệu Giới nói“Ta đã kêu Chu Cảnh phái người đi Quảng Đông rồi, nếu ra roi thúc ngựa mà chạy, trong một tháng sẽcó tin tức của Dương Chẩn”. nói xong, hắn dừng một chút, lại nói tới chuyện khác: “Còn truyện Lưu Ly bị trúng độc, ma ma và cung nữ mười năm trước đều đã thả ra ngoài cung, tìm người có chút khó khăn, sợ là phải chờ thêm một thời gian nữa”.
Ngụy La hỏi: “Có thể tìm được không?”
Triệu Giới nói: “Người trong cung đều có danh sách, tất nhiên có thể tìm được”.
Lúc này Ngụy La mới an tâm
Ngày hôm sau, Ngụy La và Triệu Giới rời giường sớm một chút, chuẩn bị trở về Phủ anh Quốc Công thăm người thân.
Ngụy La trở về kinh đã muộn nửa tháng, bỏ lỡ hôn sự của Ngụy Thường Dẫn và Lương Ngọc Dung. Lúc này Lương Ngọc Dung đã ở Phủ anh Quốc Công ba ngày rồi.
***************
Tác giả có lời muốn nói:
Thường Dẫn đại ca cũng gả rồi, có muốn biết chuyện lý thú chốn khuê phòng của hắn và Ngọc Dung không? Chúng ta phỏng vấn chút đi~
Béo Nguyệt: Thỉnh hỏi chuyện động phòng hoa chúc hai người giải quyết thế nào?
Ngọc Dung: nếu muốn hình dung, đại khái chỉ có sáu chữ.
Béo Nguyệt: Sáu chữ gì?
Ngọc Dung: (không nói lời nào)
Thường Dẫn: (mỉm cười) ngồi lên, tự mình động.
-----------------------
(1) Nguyên văn: 缜发如云, 素颈灿玉: tóc đen nhiều và đẹp như mây, cổ trắng và sáng như ngọc
/176
|