Edit: tart_trung
Beta: gaubokki
Sau khi từ Thiên Phật Tự về, Phủ Anh Quốc Công xảy ra một chuyện lớn.
Nhị lão gia Ngụy Thịnh và Nhị phu nhân Tống Thị huyên náo rầm trời, kinh động đến cả Anh Quốc Công Ngụy Trường Xuân và thái phu nhân La Thị. Đó là bởi vì Nhị lão gia nhậm chức tròn ba năm, từ vùng Giang Nam sông nước trở về, lại không phải một mình trở về, mà còn mang theo một ngoại thất nữ (1).
Ngoại thất nữ kia bây giờ đã mười bốn tuổi, là Nhị lão gia lúc ở ngoài sinh ra. Bây giờ nàng ta sắp tới tuổi xuất giá, Nhị lão gia dẫn nàng ta về Phủ Anh Quốc Công, cho nàng một thân phận, đến lúc đó cũng dễ tìm mối hôn sự tốt.
Chuyện này vừa nói ra, cả nhà đều khiếp sợ, ngay cả thái phu nhân cũng giật mình.
Mười bốn tuổi! Ngụy Thịnh vậy mà giấu diếm mọi người lâu như vậy. Tống Thị tâm như tro tàn, có chút giống như bình nứt không sợ vỡ, cùng ông quậy long trời, cho dù thế nào cũng không chịu để ngoại thất nữ kia bước vào Phủ Anh Quốc Công.
Tống Thị gã cho Nhị lão gia đã mười sáu năm, dưới gối có hai nữ nhi, không có nhi tử. Đại nữ nhi Ngụy Sênhnăm nay mười lăm, đã gả cho người ta; nhị nữ nhi Ngụy Đông, năm nay mười bốn, vẫn còn là khuê nữ. Vốn tưởng rằng hai người bọn họ là đôi vợ chồng ân ái, tương kính như tân, cử án tề mi (2) nhưng không ngờ rằng Ngụy Thịnh vậy mà lại cho bà một đả kích lớn như vậy. Ngoại thất nữ đã mười bốn, nói cách khác bọn họ tư thông ít nhất mười lăm năm, khi đó bà mới vừa gả vào Phủ Anh Quốc Công, cũng là thời điểm tân hôn vui vẻ. Ngụy Thịnh một bên hư tình giả ý đối phó bà, một bên lại cùng nữ nhân khác làm chuyện cẩu thả, Tống Thị nghĩ đến đây liền chán ghét vô cùng!
Nếu Ngụy Thịnh muốn nạp thiếp, nói cho bà biết, chưa chắc bà không đồng ý. Nhưng ông lại cố tình chọn cách thứcnhư vậy, đem tình cảm nhiều năm của bà đánh tan thành mây khói.
Trải qua chuyện này, Tống Thị hận Ngụy Thịnh và ngoại thất nữ kia tới thấu xương, chỉ thiếu chút nữa là đuổi Ngụy Thịnh ra khỏi cửa.
Ngụy La và Tứ phu nhân Tần thị cùng nhau đến Nhị phòng – Trúc Viên, lúc đó Tống Thị đang ném đồ ở trong phòng - - một bình hoa đồng tráng men, ba pho tượng phúc lộc thọ bằng bạch ngọc, bình hoa lớn bằng men màukhắc tùngtrúc mai (3)… tất cả đều ném về hướng Nhị lão gia, đồ sứ vỡ tan dưới đất, tất cả đều là đồ cổ thượng đẳng. Ngụy La đứng nhìnở cửa, trong lòng cũng cảm thấy tiếc.
Tống Thị đem đồ sứ trên kệ ném xong rồi, đỏ mắt nhìn Nhị lão gia nói: “Nếu ông muốn cho nữ nhi của tiện nhân kia vào phủ, thì đem đống đồ sứ này khôi phục lại, khôi phục xong rồi hãy nghĩ tới chuyện tôi đồng ý”.
Điều kiện này cũng thật xảo diệu, Tống Thị đập bể hơn mười loại đồ sứ, đa dạng không giống nhau, hình dáng hoa văn khác nhau, huống gì ném bể thành từng mảnh nhỏ như vậy, muốn khôi phục lại thật sự quá khó, căn bản là chuyện không thể.
Nhị lão gia bị Tống Thị ném trúng trán, chảy máu, mặt lộ vẻgiận dữ, đại khái cũng lười chấp nhặt với bà, phất tay áo rời đi, còn nói: “Bà có đồng ý hay không cũng không cần thiết, chỉ cần mẫu thân đồng ý là được”.
Mẹ đẻ của Nhị lão gia – Lan Thị là nha hoàn bên cạnh thái phu nhân, từng cứu thái phu nhân một mạng. Thái phu nhân nhớ ân tình của Lan Thị, coi Nhị lão gia như thân sinh của mình, đối xử với ông không tệ. Bây giờ nếu Ngụy Thịnh lấy ân tình của Lan Thị nói với thái phu nhân, thái phu nhân nhất định sẽ đồng ý.
Chẳng qua là nhiều hơn một đôi đũa, sự tình cũng không có gì khó.
Tống thị chắc hẳn cũng hiểu điểm này, sau khi Ngụy Thịnh rời đi, bà không như ý ngồi về trên ghế bát tiên, cầm khăn lụa khóc rống thất thanh.
Phụ thân của Tống Thị là Võ Anh Điện Đại học sĩ kiêm nhiệm chức Hộ Bộ Thượng Thư, gia thế hiển hách. Bà tuy là thứ nữ, nhưng rất được phụ thân Tống Anh Tề yêu thích, địa vị ở trong nhà cũng không kém so với đích nữ. Tống Thị và Nhị lão gia Ngụy Thịnh coi như môn đăng hộ đối, vô cùng thích hợp. Nhưng mối nhân duyên mọi người đều xem trọng này, hôm nay lại xảy ra vấn đề như vậy.
Tống thị khóc thút thít không thôi, dỗ thế nào cũng không được, vừa khóc vừa trách Nhị lão gia: “Chẳng lẽ còn muốn ta chuẩn bị đồ xuất giá cho ngoại thất nữ kia sao…”
Tần Thị ở bên cạnh khuyên nhủ: “Sự việc đến nước này, khóc còn có tác dụng gì? Nhị tẩu, tẩu phải nghĩ biện pháp, giải quyết xong chuyện này mới được… Nhị bá không phải muốn nàng ta xuất giá sao, tẩu là chủ mẫu của nhị phòng, đến lúc đó nàng ta gả đi chỗ nào cũng không phải là do tẩu quyết sao”.
Tuy nói như thế, nhưng Tống Thị vẫn cảm thấy chán ghét như cũ, Tần Thị nói gì bà cũng không tiếp thu được, nói gì cũng không nghe lọt.
Ngụy La không biết hóa ra đời trước còn có chuyện như vậy, đời trước nàng không ở Phủ Anh Quốc Công, bỏ lỡ rất nhiều chuyện, không cách nào biết được kết cục của chuyện này như thế nào. Ngụy La ở bên cạnh, im lặng ngồi một lát rồi đứng dậy rời đi.
*** *** ***
Nửa tháng sau, Nhị lão gia Ngụy Thịnh đem ngoại thất nữ kia đón về Phủ Anh Quốc Công, nghe nói Trúc Viên lại một trận ầm ĩ long trời lở đất.
Vài vị phu nhân trong phủ cũng không muốn để ngoại thất nữ này vào phủ, nhưng đây là chuyện nhà thúc bá, bọn họ không tiện nhúng tay vào, chỉ đành giấu tâm tư trong lòng, yên lặng theo dõi diễn biến. Đoạn thời gian này Tần Thị tới Trúc Viên nhiều lần, khuyên Tống Thị lại khuyên Ngụy Thịnh, sớm nói đến miệng đắng lưỡi khô, còn vì thế mà bệnh nặng một trận, thật không còn tinh lực để quản hai người họ.
Nhưng mà Tần thị chung quy cũng không yên lòng, nhắc Ngụy La đi qua xem một chút, nếu Tống Thị có làm chuyện gì xúc động, Ngụy La cũng có thể ngăn cản.
Lúc Ngụy La đến Trúc Viên, chính đường yên tĩnh không có âm thanh, khiến nàng có chút không quen. Ngụy La đi vào bên trong, chỉ thấy một cô nương mặc xiêm y vàng nhạt bằng gấm đang quỳ, gương mặt giảo lệ, dáng người nhu nhược, eo như bồ liễu, vừa nhìn liền biết là người được vùng Giang Nam sông nước nuôi dưỡng. Cô nương nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn Ngụy La, đôi mắt đen nhánh tràn ngập bất an bàng hoàng, giống như chim sợ cành cong. Mặc dù xinh đẹp, nhưng không có bao nhiêu linh khí.
Đây chắc hẳn là ngoại thất nữ mà Nhị bá phụ nuôi dưỡng bên ngoài.
Ánh mắt Ngụy La dừng trên người nàng ta, chớp mắt một cái, lại không đổi sắc rời đi, xoay người đi tới phía sau chính đường.
Trên đường nàng hỏi nha hoàn, nha hoàn nói Nhị phu nhân đang ở chính phòng, Ngụy La liền cất bước đi tới chính phòng.
Đến chính phòng, trên hành lang nhỏ không có bóng người, nàng từ bậc thang trước cửa đi lên, đang muốn đi tới cửa, chợt nghe bên trong có thanh âm truyền ra. Bình thường Ngụy La rất khinh thường việc nghe vách tường này, nhưng bây giờ, nàng lại thấp thoáng nghe được một cái tên quen thuộc, không khỏi ngẩn người, còn chưa hiểu rõ chân đã đi tới bậc thang cuối cùng.
Bên trong có hai thanh âm, một là của Nhị bá mẫu Tống Thị, một là Tam bá mẫu Liễu Thị.
Người vừa nói đúng là Liễu Thị, thanh âm đứt quãng không được rõ ràng: “… Nam nhân đều có thói hư tật xấu, đều không quản được chính mình. Nữ nhân nào hiểu được, nịnh nọt hắn, thì hắn theo người đó. Việc đến nước này, tẩu phải nhìn thoáng một chút, đừng tức giận nữa…”
Tống Thị hình như đang khóc, thanh âm thút tha thút thít: “Muội cho là tẩu không muốn nhìn thoáng sao? Chỉ là tẩu thật thất vọng, không tin được tình cảm phu thê nhiều năm như vậy lại không là gì cả…”
Liễu thị cắt ngang lời Tống Thị, có chút đồng cảm: “Tình cảm phu thê là gì chứ? Muội gả cho Tam lão gia nhiều năm như vậy, ông ấy đối xử với muội thế nào?” Nói xong lại thở dài một tiếng, căm giận bất bình nói: “Trong lòng ông ấy chỉ có Khương Diệu Lan, không để muội vào mắt, nói vắng vẻ liền vắng vẻ. Có vài nữ nhân chính là có bản lãnh như vậy, khiến nam nhân si mê, cam tâm vì nàng ta làm bất cứ chuyện gì. Chúng ta không có bản lãnh như thế, đành phải an phận giúp chồng dạy con, chỉ hy vọng một ngày nào đó hắn quay đầu lại sẽ phát hiện ngươi rất tốt”.
Tống Thị không nói lời nào, Ngụy La nghe thấy hình như bà vẫn đang sụt sùi khóc.
Đại để là Liễu Thị nói tới chuyện thương tâm của mình khiến Tống Thị bớt khóc, rồi tiếp tục nói: “Lúc trước nếu không phải muội liên thủ với Đỗ Thị… chỉ sợ Khương Diệu Lan vẫn còn ở trong phủ, chỉ cần nàng ta còn ở đây, Phủ Anh Quốc Công liền không được yên ổn”.
Ngụy La đứng ở bậc thang, càng nghe càng trầm mặc.
Liễu Thị lại đi so Khương Diệu Lan với Đổng Thị sao? Đổng Thị chỉ là ngoại thất không thể lộ diện, Khương Diệu Lan lại là phu nhân Ngụy Côn cưới hỏi đàng hoàng! Sao có thể so sánh!
Hơn nữa bà ta vừa nói gì? Bà ta và Đỗ Thị liên thủ, bức Khương Diệu Lan rời đi.
Nói cách khác, Khương Diệu Lan không chết?
Ngụy La im hơi lặng tiếng xoay người rời đi trở lại Tùng Viên, trong đầu không ngừng nghĩ lại mấy lời Liễu Thị nói.
Khương Diệu Lan không chết, bà chỉ bị Đỗ Thị và Liễu Thị bức phải rời đi. Nếu bà không chết, sao không trở lại tìm nàng và Thường Hoằng? Đời trước nàng bị Đỗ Thị lừa bán, Thường Hoằng bị Ngụy Tranh và Lý Tụng hãm hại, bà ấy cũng không ra mặt, bà ấy đang ở đâu? Vì sao Khương Diệu Lan không chết đi? Ngụy La thừa nhận mình oán hận bà, cho dù biết rõ bà có nỗi khổ tâm, cũng không thể tha thứ.
Tuy rằng oán hận, Ngụy La cũng tò mò chân tướng năm đó. Liễu Thị và Đỗ Thị liên thủ làm ra chuyện tốt gì, mới có thể khiến Khương Diệu Lan tàn nhẫn rời bỏ nàng và Thường Hoằng mà ra đi? Nếu không điều tra rõ nguyên nhân chân tướng, chuyện này sẽ mãi là vướng mắc trong lòng nàng, không bỏ được, thối rữa trong lòng.
Ngụy La vốn định đi thư phòng của Ngụy Côn tìm lại bức họa, nói không chừng có thể lần ra chút dấu vết. Nhưng nàng vừa mới chuẩn bịrời đi, nha hoàn từ tiền viện vào báo: “Tiểu thư, thiên kim Phủ Bình Viễn Hầu tìm tiểu thư, bây giờ đang ở tiền thính đợi ngài”.
Lương Ngọc Dung?
Nàng ấy tìm nàng có chuyện gì sao?
Ngụy La mang theo nghi hoặc đi tới tiền thính.
Đến tiền thính, Ngụy La thấy Lương Ngọc Dung ngồi trên ghế gỗ, vừa uống trà vừa đợi nàng. Thấy nàng đến, nàng ấy gấp gáp đứng dậy giữ lấy tay nàng, cười dài nói: “A La, hôm nay ta muốn tới Bát Trân Phường mua điểm tâm, ngươi đi cùng chứ?”
Tâm tư Ngụy La rối loạn, nàng vốn muốn từ chối.
Ngụy La nghiêng đầu liền nhìn thấy đôi mắt mong chờ nhìn mình chằm chằm, mấy lời từ chối cứ luẩn quẩn trong miệng, cuối cùng nàng gật đầu nói: “Được”.
*** *** ***
Bát Trân Phường nằm ở giữa phố Tây, có các cửa hàng mọc dày đặc, vô cùng náo nhiệt.
Điểm tâm ở Bát Trân Phường vô cùng nổi tiếng, mỗi ngày khách tới đông như trẩy hội, nối liền không dứt. Ngụy La và Lương Ngọc Dung xuống xe ngựa, đi vào cửa chính Bát Trân Phường, liền nhìn thấy một thiếu niên mặc cẩm bào màu xanh ngọc thêu tứ phúc như ý đang đứng đưa lưng về phía bọn họ, không nhìn thấy mặt. Tới đây mua điểm tâm đa phần là khách nữ, nam nhân thường không thích ăn mấy thứ ngọt ngấy này, ở đây lại có một vị khách nam khiến không ít cô nương trong tiệm đưa mắt nhìn.
Hơn nữa dung mạo hắn đoan chính, phong thần tuấn lãng, làm cho tâm hồn thiếu nữ của mấy vị cô nương đại động, thỉnh thoảng vụng trộm liếc nhìn hắn một cái rồi lại cười,mặt đỏ bừng e thẹn.
Thiếu niên nghiêng đầu, chỉ chỉ bánh hoa hồng và bánh mật ong hạt thông (4), nói với chưởng quầy: “Ta muốn hai thứ này”.
Lần này, rốt cuộc Ngụy La cũng thấy rõ mặt hắn.
Đó là Ngũ hoàng tử Triệu Chương!
Chưởng quầy ân cần giúp hắn bọc lại, lại lấy thêm đườngbánh và mứt hoa quả, giao cho thị vệ đi sau, lúc này hắn mới xoay người rời đi.
Triệu Chương quay đầu, liền nhìn thấy Ngụy La và Lương Ngọc Dung đứng ở phía sau.
Triệu Chương biết Ngụy La, lúc tết Nguyên Tiêu hắn thay Lý Tụng bồi tội, mời nàng và đám người Tống Huy tới Phỉ Thúy Hiên dùng bữa. Bây giờ gặp lại, đầu tiên Triệu Chương sững sờ, sau đó cười hỏi: “Ngụy Tứ tiểu thư cũng thích dùng điểm tâm ở đây sao?”
Ngụy La lắc đầu, kéo Lương Ngọc Dung ở bên cạnh ra nói: “Muội bồi Ngọc Dung đi thôi”. Nàng dừng một chút, nhìn bao giấy dầu trong tay hắn, cong môi hỏi: “Ngũ… Công tử thích dùng điểm tâm ngọt sao?”
Triệu Chương biết rõ nàng hiểu lầm, khẽ mỉm cười giải thích: Sáng nay ta ra ngoàicó việc, vừa vặn đi ngang qua đây. Cái này không phải cho ta, là ta mua cho Lâm Lang”.
A, Triệu Chương và Lâm Lang là thân huynh muội, suýt nữa Ngụy La đã quên cái này.
Ngụy La mỉm cười gật đầu, không hỏi nhiều, kéo Lương Ngọc Dung đi qua một bên, ý tứ không cần nói cũng biết.
Triệu Chương đi qua bọn họ, rồi giống như chợt nhớ ra gì đó, nghiêng đầu cười hỏi: “Nghe nói thời gian trước Phủ Anh Quốc Công có đi Thiên Phật Tự, vừa lúc Nhị ca cũng đi qua đó, không biết Ngụy Tứ tiểu thư có gặp huynh ấy?”
Nhắc tới Triệu Giới, Ngụy La khựng lại.
Rất nhanh nàng hoàn hồn, chợt nhớ ngày đó Triệu Giới có nói hắn cải trang xuất hành, có lẽ là không muốn để người ta biết rõ tung tích. Ngụy La thẳng thắn nhìn Triệu Chương, bộ dáng chân thành nói: “Bọn muội đi là vì muốn cầu kiến trụ trì Thanh Vọng, mọi người cũng không để ý xung quanh, chỉ sợ không thể trả lời vẫn đề của Ngũ công tử rồi”.
Thái độ Ngụy La đột nhiên lãnh đạm khiến Triệu Chương hơi đình trệ, chợt bật cười, bồi tội nói: “Là ta thất lễ”.
Nói xong, hắn thi lễ với Ngụy La, xoay người rời khỏiBát Trân Phường, ngồi trên xe ngựa lộng lẫy hồi cung.
Sau khi thấy Triệu Chương rời đi, Lương Ngọc Dung không chịu nổi hiếu kỳ trong lòng, nhỏ giọng hỏi: “Người mới rồi là…”
Triệu Chương còn chưa xuất cung xây phủ, vẫn đang ở trong cung, Lương Ngọc Dung chưa gặp qua hắn cũng là bình thường. Huống gì nam nữ khác biệt, cho dù trong cung thiết yến, cũng là phân chỗ mà ngồi, đừng nói Triệu Chương, ngay cả Triệu Giới Lương Ngọc Dung cũng không gặp được mấy lần.
Ngụy La thu hồi sự chú ý, ánh mắt nhìn vô số điểm tâm trong tiệm, mặt không đổi sắc nói: “Hắn là Ngũ đệ của Triệu Giới”.
Vừa nói xong Lương Ngọc Dung liền hiểu, Triệu Giới là Nhị hoàng tử, Ngũ đệ của hắn không phải là Ngũ hoàng tử sao! Lương Ngọc Dung như bừng tỉnh đại ngộ, trong lòng vẫn còn sợ hãi vỗ ngực: “May mà vừa rồi ta không có nói lung tung”.
Ngụy La mím môi khẽ cười, nhịn không được trêu ghẹo nàng: “Ngươi muốn nói gì?”
Lương Ngọc Dung rụt đầu nói: “Ăn nhiều đồ ngọt như vậy, coi chừng đau răng…”
Đúng là lời thật lòng.
Hai người không tiếp tục thảo luận về Triệu Chương nữa, nghiêm túc chăm chỉ lựa chọn điểm tâm.
Lương Ngọc Dung vốn muốn trả lễ cho Ngụy Thường Dẫn một phần kẹo đường tuyết (5), bây giờ nhìn thấy các loại điểm tâm đều linh lung đáng yêu khiến nàng cái gì cũng muốn. Do dự một hồi, nàng liền mua cho Ngụy Thường Dẫn kẹo đường tuyết và hai loại điểm tâm nữa, mua cho Ngụy La bốn năm loại, bản thân nàng cũng chọn rất nhiều, lúc này mới thỏa mãn rời khỏi Bát Trân Phường.
*** *** ***
Bên kia, Triệu Chương rời khỏi Bát Trân Phường, ngồi vào trong xe ngựa.
Xe ngựa từ từ lăn bánh về trước, hắn nhấc rèm lên, hỏi thị vệ mặc áo vải xanh bên cạnh: “Ngày đó Nhị ca đi Thiên Phật Tự gặp trụ trì Thanh Vọng, có tra được hắn hỏi gì không?”
Thị vệ cưỡi ngựa đuổi kịp, hổ thẹn nói: “Thuộc hạ bất lực, đến nay cũng không tra ra nội tình”.
Sắc mặt Triệu Chương có chút không vui, trụ trì Thanh Vọng là cao tăng đắc đạo, Triệu Giới cầu kiến ông ta, hẳn là hỏi một chút về vận mệnh triều đình. Nếu trụ trì chỉ điểm chỗ sai cho Triệu Giới, khiến hắn ta sáng tỏ thông suốt, vậy thì tình cảnh của hắn có chút không ổn. Hiện giờcục diện trong triều chia làm ba, một bên ủng hộ hắn, một bênủng hộ Triệu Giới, còn một số ít đại thần bảo trì trung lập, không cùng làm việc xấu. Hắn vốn bị thế lực của Triệu Giới áp chế, bây giờ Triệu Giới lại được cao tăng Thanh Vọng hiệp trợ, như vậy hắn không phải sẽ gặp nguy hiểm sao?
Triệu Chương suy nghĩ một lát, quyết định việc cấp bách bây giờ là nâng đỡ tâm phúc của mình, tiện đường lôi kéo một số đại thần bên phe Triệu Giới.
Triệu Chương nhớ tới Đại công tử Tống huy của Phủ Trung Nghĩa Bá, Tống Huy là một gã đọc nhiều thi thư,thiếu niên đầy bụng kinh luân, tuy đọc nhiều sách nhưng cũng không phải là người chết vì đọc sách. Đó là người có đầu óc, cũng thông hiểu đạo lý, đợi một thời gian nữa, là nhân tài có thể trọng dụng. Không bao lâu nữa là kỳ thi đình Tháng Tư, nếu Tống Huy có thể đỗ được Tam giáp, có được sự tán thưởng của Sùng Trinh Hoàng Đế, dựa vào quan hệ của hắn và Phủ Trung Nghĩa Bá, vậy là lại có thêm một cánh tay trái đắc lực.
Phủ Trung Nghĩa Bá và Phủ Anh Quốc Công qua lại thân thiết, nếu hắn có thể nhét luôn Phủ Anh Quốc Công vào dưới trướng mình thì không còn gì tốt hơn.
Triệu Chương suy nghĩ một chút lại hỏi: “Nghe nói Ngụy gia Tứ tiểu thư và Tống Huy đính hôn từ khi còn trong bụng mẹ, hai người có hôn ước trong người?”
Thị vệ gật đầu, đáp một tiếng.
Triệu Chương nghe vậy, cánh môi cong lên, sa vào trầm tư.
Hôm sau Sùng Trinh Hoàng Đế gọi Triệu Chương và Triệu Giới vào ngự thư phòng, có chuyện quan trọng muốn thương lượng với bọn họ. Không bao lâu nữa là kỳ thi đình, không biết bọn họ có suy nghĩ gì, có nhân tài nào cần tiến cử.
Sùng Trinh Hoàng Đế muốn khảo nghiệm năng lực của hai người, thường gọi bọn họ vào cung, hỏi thăm những việc nhỏ nhặt này.
Bây giờ Sùng Trinh Hoàng Đế đang ngồi trước văn án, đầu đội song long hí châu bằng vàng, cầm trong tay danh sách thi đình năm nay, xem xét từng người, chờ Triệu Giới và Triệu Chương trả lời.
Triệu Chương chắp tay, thái độ kính cẩn nói: Bẩm phụ hoàng, nhi thần cho rằng trưởng tôn của Trung Nghĩa Bá năng lực trác đoàn, tài hoa xuất chúng, nhất định có thể trổ hết tài năng trong kỳ thi năm nay”.
Sùng Trinh Hoàng Đế suy nghĩ gì đó rồi a một tiếng, đối với cái tên này cũng có chút ấn tượng, để danh sách xuống hỏi: “Con nói Tống Huy?”
Triệu Chương gật đầu nói phải.
Sùng Trinh Hoàng Đế gật đầu tán thành, trầm ngâm nói: Trẫm gặp qua hắn mấy lần, đầy bụng kinh luân, lại không phải người cổ hủ ngoan cố, đầu óc thông tuệ, quả thật không tệ.
Được hoàng đế khen ngợi, cánh môi Triệu Chương cong lên cười vui mừng.
Triệu Giới đứng một bên rủ mắt, mặt không lộ vẻ gì, thanh âm bình tĩnh: “Tống Huy mặc dù có tài năng xuất chúng, nhưng tính tình ôn hòa mềm yếu, làm văn có thể, làm quan thì chưa chắc thích hợp”. Triệu Giới ngẩng đầu, nghênh đón ánh mắt của Sùng Trinh, không nhanh không chậm nói: “Nhi thần cũng muốn đề cử một người”.
Sùng Trinh Hoàng Đế hỏi: Ai?
Hắn nói: Nhi tử của Lễ bộ Thượng Thư Tả Tông – Tả Thừa Hoài .
Sùng Trinh Hoàng Đế hơi kinh ngạc, người này ông cũng có ấn tượng. Tả Thừa Hoài tham gia kỳ thi mùa xuân năm ngoái, đỗ cống sĩ đứng hạng nhất. Không phải bởi vì tài hoa của hắn không tốt, mà bởi vì hắn nói năng sắc bén, kiếm tẩu thiên phong (6), là người hành sự độc lập. Chủ khảo chấm thi năm ngoái là một người theo khuôn phép, không thích văn chương của hắn, mặc dù hắn nói những câu sắc bén đúng lẽ, nhưng vẫn bị để lại một lời bình cực thấp.
Triệu Giới tiến cử hắn, là vì cùng người này có duyên qua lại vài lần, cũng có chút tán thưởng. Tả Thừa Hoài không thích hợp làm văn, nhưng lại thích hợp với quan trường, nếu để hắn quản việc cứu trợ thiên tai nhất định sẽ đâu vào đấy.
Sùng Trinh Hoàng Đế suy nghĩ một lát, chợt nói: Đến lúc đó, bài thi của hai người này trẫm sẽ tự mình duyệt, lại nhìn xem ai hơn một bậc, chắc chắn cho hai con một đáp án công bằng”.
Nói xong, ông lại quay về tình hình thiên tai và thuế má ở Tây Bắc, hai người mỗi người một ý, không ai nhường ai.
Sau nửa canh giờ, Sùng Trinh Hoàng Đế nghe cũng mệt mỏi, phất tay ý bảo hai người bọn họ rời đi.
Triệu Chương đột nhiên tiến lên nói: “Nhi thần còn có chuyện muốn nói”.
Sùng Trinh cầm bút tuyên nhỏ trên tay, đánh dấu lên tên của hai người trong danh sách, đầu không ngẩng lên hỏi: “Nói đi”.
Triệu Chương rũ mắt, chậm rãi nói: “Thần nghe nói Tống Huy và Tứ tiểu thư Phủ Anh Quốc Công Ngụy La đính hôn từ nhỏ, nếu lần thi đình này hắn có thể đỗ được trạng nguyên, không biết phụ hoàng có thể tứ hôn cho hai người họ?”
Beta: gaubokki
Sau khi từ Thiên Phật Tự về, Phủ Anh Quốc Công xảy ra một chuyện lớn.
Nhị lão gia Ngụy Thịnh và Nhị phu nhân Tống Thị huyên náo rầm trời, kinh động đến cả Anh Quốc Công Ngụy Trường Xuân và thái phu nhân La Thị. Đó là bởi vì Nhị lão gia nhậm chức tròn ba năm, từ vùng Giang Nam sông nước trở về, lại không phải một mình trở về, mà còn mang theo một ngoại thất nữ (1).
Ngoại thất nữ kia bây giờ đã mười bốn tuổi, là Nhị lão gia lúc ở ngoài sinh ra. Bây giờ nàng ta sắp tới tuổi xuất giá, Nhị lão gia dẫn nàng ta về Phủ Anh Quốc Công, cho nàng một thân phận, đến lúc đó cũng dễ tìm mối hôn sự tốt.
Chuyện này vừa nói ra, cả nhà đều khiếp sợ, ngay cả thái phu nhân cũng giật mình.
Mười bốn tuổi! Ngụy Thịnh vậy mà giấu diếm mọi người lâu như vậy. Tống Thị tâm như tro tàn, có chút giống như bình nứt không sợ vỡ, cùng ông quậy long trời, cho dù thế nào cũng không chịu để ngoại thất nữ kia bước vào Phủ Anh Quốc Công.
Tống Thị gã cho Nhị lão gia đã mười sáu năm, dưới gối có hai nữ nhi, không có nhi tử. Đại nữ nhi Ngụy Sênhnăm nay mười lăm, đã gả cho người ta; nhị nữ nhi Ngụy Đông, năm nay mười bốn, vẫn còn là khuê nữ. Vốn tưởng rằng hai người bọn họ là đôi vợ chồng ân ái, tương kính như tân, cử án tề mi (2) nhưng không ngờ rằng Ngụy Thịnh vậy mà lại cho bà một đả kích lớn như vậy. Ngoại thất nữ đã mười bốn, nói cách khác bọn họ tư thông ít nhất mười lăm năm, khi đó bà mới vừa gả vào Phủ Anh Quốc Công, cũng là thời điểm tân hôn vui vẻ. Ngụy Thịnh một bên hư tình giả ý đối phó bà, một bên lại cùng nữ nhân khác làm chuyện cẩu thả, Tống Thị nghĩ đến đây liền chán ghét vô cùng!
Nếu Ngụy Thịnh muốn nạp thiếp, nói cho bà biết, chưa chắc bà không đồng ý. Nhưng ông lại cố tình chọn cách thứcnhư vậy, đem tình cảm nhiều năm của bà đánh tan thành mây khói.
Trải qua chuyện này, Tống Thị hận Ngụy Thịnh và ngoại thất nữ kia tới thấu xương, chỉ thiếu chút nữa là đuổi Ngụy Thịnh ra khỏi cửa.
Ngụy La và Tứ phu nhân Tần thị cùng nhau đến Nhị phòng – Trúc Viên, lúc đó Tống Thị đang ném đồ ở trong phòng - - một bình hoa đồng tráng men, ba pho tượng phúc lộc thọ bằng bạch ngọc, bình hoa lớn bằng men màukhắc tùngtrúc mai (3)… tất cả đều ném về hướng Nhị lão gia, đồ sứ vỡ tan dưới đất, tất cả đều là đồ cổ thượng đẳng. Ngụy La đứng nhìnở cửa, trong lòng cũng cảm thấy tiếc.
Tống Thị đem đồ sứ trên kệ ném xong rồi, đỏ mắt nhìn Nhị lão gia nói: “Nếu ông muốn cho nữ nhi của tiện nhân kia vào phủ, thì đem đống đồ sứ này khôi phục lại, khôi phục xong rồi hãy nghĩ tới chuyện tôi đồng ý”.
Điều kiện này cũng thật xảo diệu, Tống Thị đập bể hơn mười loại đồ sứ, đa dạng không giống nhau, hình dáng hoa văn khác nhau, huống gì ném bể thành từng mảnh nhỏ như vậy, muốn khôi phục lại thật sự quá khó, căn bản là chuyện không thể.
Nhị lão gia bị Tống Thị ném trúng trán, chảy máu, mặt lộ vẻgiận dữ, đại khái cũng lười chấp nhặt với bà, phất tay áo rời đi, còn nói: “Bà có đồng ý hay không cũng không cần thiết, chỉ cần mẫu thân đồng ý là được”.
Mẹ đẻ của Nhị lão gia – Lan Thị là nha hoàn bên cạnh thái phu nhân, từng cứu thái phu nhân một mạng. Thái phu nhân nhớ ân tình của Lan Thị, coi Nhị lão gia như thân sinh của mình, đối xử với ông không tệ. Bây giờ nếu Ngụy Thịnh lấy ân tình của Lan Thị nói với thái phu nhân, thái phu nhân nhất định sẽ đồng ý.
Chẳng qua là nhiều hơn một đôi đũa, sự tình cũng không có gì khó.
Tống thị chắc hẳn cũng hiểu điểm này, sau khi Ngụy Thịnh rời đi, bà không như ý ngồi về trên ghế bát tiên, cầm khăn lụa khóc rống thất thanh.
Phụ thân của Tống Thị là Võ Anh Điện Đại học sĩ kiêm nhiệm chức Hộ Bộ Thượng Thư, gia thế hiển hách. Bà tuy là thứ nữ, nhưng rất được phụ thân Tống Anh Tề yêu thích, địa vị ở trong nhà cũng không kém so với đích nữ. Tống Thị và Nhị lão gia Ngụy Thịnh coi như môn đăng hộ đối, vô cùng thích hợp. Nhưng mối nhân duyên mọi người đều xem trọng này, hôm nay lại xảy ra vấn đề như vậy.
Tống thị khóc thút thít không thôi, dỗ thế nào cũng không được, vừa khóc vừa trách Nhị lão gia: “Chẳng lẽ còn muốn ta chuẩn bị đồ xuất giá cho ngoại thất nữ kia sao…”
Tần Thị ở bên cạnh khuyên nhủ: “Sự việc đến nước này, khóc còn có tác dụng gì? Nhị tẩu, tẩu phải nghĩ biện pháp, giải quyết xong chuyện này mới được… Nhị bá không phải muốn nàng ta xuất giá sao, tẩu là chủ mẫu của nhị phòng, đến lúc đó nàng ta gả đi chỗ nào cũng không phải là do tẩu quyết sao”.
Tuy nói như thế, nhưng Tống Thị vẫn cảm thấy chán ghét như cũ, Tần Thị nói gì bà cũng không tiếp thu được, nói gì cũng không nghe lọt.
Ngụy La không biết hóa ra đời trước còn có chuyện như vậy, đời trước nàng không ở Phủ Anh Quốc Công, bỏ lỡ rất nhiều chuyện, không cách nào biết được kết cục của chuyện này như thế nào. Ngụy La ở bên cạnh, im lặng ngồi một lát rồi đứng dậy rời đi.
*** *** ***
Nửa tháng sau, Nhị lão gia Ngụy Thịnh đem ngoại thất nữ kia đón về Phủ Anh Quốc Công, nghe nói Trúc Viên lại một trận ầm ĩ long trời lở đất.
Vài vị phu nhân trong phủ cũng không muốn để ngoại thất nữ này vào phủ, nhưng đây là chuyện nhà thúc bá, bọn họ không tiện nhúng tay vào, chỉ đành giấu tâm tư trong lòng, yên lặng theo dõi diễn biến. Đoạn thời gian này Tần Thị tới Trúc Viên nhiều lần, khuyên Tống Thị lại khuyên Ngụy Thịnh, sớm nói đến miệng đắng lưỡi khô, còn vì thế mà bệnh nặng một trận, thật không còn tinh lực để quản hai người họ.
Nhưng mà Tần thị chung quy cũng không yên lòng, nhắc Ngụy La đi qua xem một chút, nếu Tống Thị có làm chuyện gì xúc động, Ngụy La cũng có thể ngăn cản.
Lúc Ngụy La đến Trúc Viên, chính đường yên tĩnh không có âm thanh, khiến nàng có chút không quen. Ngụy La đi vào bên trong, chỉ thấy một cô nương mặc xiêm y vàng nhạt bằng gấm đang quỳ, gương mặt giảo lệ, dáng người nhu nhược, eo như bồ liễu, vừa nhìn liền biết là người được vùng Giang Nam sông nước nuôi dưỡng. Cô nương nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn Ngụy La, đôi mắt đen nhánh tràn ngập bất an bàng hoàng, giống như chim sợ cành cong. Mặc dù xinh đẹp, nhưng không có bao nhiêu linh khí.
Đây chắc hẳn là ngoại thất nữ mà Nhị bá phụ nuôi dưỡng bên ngoài.
Ánh mắt Ngụy La dừng trên người nàng ta, chớp mắt một cái, lại không đổi sắc rời đi, xoay người đi tới phía sau chính đường.
Trên đường nàng hỏi nha hoàn, nha hoàn nói Nhị phu nhân đang ở chính phòng, Ngụy La liền cất bước đi tới chính phòng.
Đến chính phòng, trên hành lang nhỏ không có bóng người, nàng từ bậc thang trước cửa đi lên, đang muốn đi tới cửa, chợt nghe bên trong có thanh âm truyền ra. Bình thường Ngụy La rất khinh thường việc nghe vách tường này, nhưng bây giờ, nàng lại thấp thoáng nghe được một cái tên quen thuộc, không khỏi ngẩn người, còn chưa hiểu rõ chân đã đi tới bậc thang cuối cùng.
Bên trong có hai thanh âm, một là của Nhị bá mẫu Tống Thị, một là Tam bá mẫu Liễu Thị.
Người vừa nói đúng là Liễu Thị, thanh âm đứt quãng không được rõ ràng: “… Nam nhân đều có thói hư tật xấu, đều không quản được chính mình. Nữ nhân nào hiểu được, nịnh nọt hắn, thì hắn theo người đó. Việc đến nước này, tẩu phải nhìn thoáng một chút, đừng tức giận nữa…”
Tống Thị hình như đang khóc, thanh âm thút tha thút thít: “Muội cho là tẩu không muốn nhìn thoáng sao? Chỉ là tẩu thật thất vọng, không tin được tình cảm phu thê nhiều năm như vậy lại không là gì cả…”
Liễu thị cắt ngang lời Tống Thị, có chút đồng cảm: “Tình cảm phu thê là gì chứ? Muội gả cho Tam lão gia nhiều năm như vậy, ông ấy đối xử với muội thế nào?” Nói xong lại thở dài một tiếng, căm giận bất bình nói: “Trong lòng ông ấy chỉ có Khương Diệu Lan, không để muội vào mắt, nói vắng vẻ liền vắng vẻ. Có vài nữ nhân chính là có bản lãnh như vậy, khiến nam nhân si mê, cam tâm vì nàng ta làm bất cứ chuyện gì. Chúng ta không có bản lãnh như thế, đành phải an phận giúp chồng dạy con, chỉ hy vọng một ngày nào đó hắn quay đầu lại sẽ phát hiện ngươi rất tốt”.
Tống Thị không nói lời nào, Ngụy La nghe thấy hình như bà vẫn đang sụt sùi khóc.
Đại để là Liễu Thị nói tới chuyện thương tâm của mình khiến Tống Thị bớt khóc, rồi tiếp tục nói: “Lúc trước nếu không phải muội liên thủ với Đỗ Thị… chỉ sợ Khương Diệu Lan vẫn còn ở trong phủ, chỉ cần nàng ta còn ở đây, Phủ Anh Quốc Công liền không được yên ổn”.
Ngụy La đứng ở bậc thang, càng nghe càng trầm mặc.
Liễu Thị lại đi so Khương Diệu Lan với Đổng Thị sao? Đổng Thị chỉ là ngoại thất không thể lộ diện, Khương Diệu Lan lại là phu nhân Ngụy Côn cưới hỏi đàng hoàng! Sao có thể so sánh!
Hơn nữa bà ta vừa nói gì? Bà ta và Đỗ Thị liên thủ, bức Khương Diệu Lan rời đi.
Nói cách khác, Khương Diệu Lan không chết?
Ngụy La im hơi lặng tiếng xoay người rời đi trở lại Tùng Viên, trong đầu không ngừng nghĩ lại mấy lời Liễu Thị nói.
Khương Diệu Lan không chết, bà chỉ bị Đỗ Thị và Liễu Thị bức phải rời đi. Nếu bà không chết, sao không trở lại tìm nàng và Thường Hoằng? Đời trước nàng bị Đỗ Thị lừa bán, Thường Hoằng bị Ngụy Tranh và Lý Tụng hãm hại, bà ấy cũng không ra mặt, bà ấy đang ở đâu? Vì sao Khương Diệu Lan không chết đi? Ngụy La thừa nhận mình oán hận bà, cho dù biết rõ bà có nỗi khổ tâm, cũng không thể tha thứ.
Tuy rằng oán hận, Ngụy La cũng tò mò chân tướng năm đó. Liễu Thị và Đỗ Thị liên thủ làm ra chuyện tốt gì, mới có thể khiến Khương Diệu Lan tàn nhẫn rời bỏ nàng và Thường Hoằng mà ra đi? Nếu không điều tra rõ nguyên nhân chân tướng, chuyện này sẽ mãi là vướng mắc trong lòng nàng, không bỏ được, thối rữa trong lòng.
Ngụy La vốn định đi thư phòng của Ngụy Côn tìm lại bức họa, nói không chừng có thể lần ra chút dấu vết. Nhưng nàng vừa mới chuẩn bịrời đi, nha hoàn từ tiền viện vào báo: “Tiểu thư, thiên kim Phủ Bình Viễn Hầu tìm tiểu thư, bây giờ đang ở tiền thính đợi ngài”.
Lương Ngọc Dung?
Nàng ấy tìm nàng có chuyện gì sao?
Ngụy La mang theo nghi hoặc đi tới tiền thính.
Đến tiền thính, Ngụy La thấy Lương Ngọc Dung ngồi trên ghế gỗ, vừa uống trà vừa đợi nàng. Thấy nàng đến, nàng ấy gấp gáp đứng dậy giữ lấy tay nàng, cười dài nói: “A La, hôm nay ta muốn tới Bát Trân Phường mua điểm tâm, ngươi đi cùng chứ?”
Tâm tư Ngụy La rối loạn, nàng vốn muốn từ chối.
Ngụy La nghiêng đầu liền nhìn thấy đôi mắt mong chờ nhìn mình chằm chằm, mấy lời từ chối cứ luẩn quẩn trong miệng, cuối cùng nàng gật đầu nói: “Được”.
*** *** ***
Bát Trân Phường nằm ở giữa phố Tây, có các cửa hàng mọc dày đặc, vô cùng náo nhiệt.
Điểm tâm ở Bát Trân Phường vô cùng nổi tiếng, mỗi ngày khách tới đông như trẩy hội, nối liền không dứt. Ngụy La và Lương Ngọc Dung xuống xe ngựa, đi vào cửa chính Bát Trân Phường, liền nhìn thấy một thiếu niên mặc cẩm bào màu xanh ngọc thêu tứ phúc như ý đang đứng đưa lưng về phía bọn họ, không nhìn thấy mặt. Tới đây mua điểm tâm đa phần là khách nữ, nam nhân thường không thích ăn mấy thứ ngọt ngấy này, ở đây lại có một vị khách nam khiến không ít cô nương trong tiệm đưa mắt nhìn.
Hơn nữa dung mạo hắn đoan chính, phong thần tuấn lãng, làm cho tâm hồn thiếu nữ của mấy vị cô nương đại động, thỉnh thoảng vụng trộm liếc nhìn hắn một cái rồi lại cười,mặt đỏ bừng e thẹn.
Thiếu niên nghiêng đầu, chỉ chỉ bánh hoa hồng và bánh mật ong hạt thông (4), nói với chưởng quầy: “Ta muốn hai thứ này”.
Lần này, rốt cuộc Ngụy La cũng thấy rõ mặt hắn.
Đó là Ngũ hoàng tử Triệu Chương!
Chưởng quầy ân cần giúp hắn bọc lại, lại lấy thêm đườngbánh và mứt hoa quả, giao cho thị vệ đi sau, lúc này hắn mới xoay người rời đi.
Triệu Chương quay đầu, liền nhìn thấy Ngụy La và Lương Ngọc Dung đứng ở phía sau.
Triệu Chương biết Ngụy La, lúc tết Nguyên Tiêu hắn thay Lý Tụng bồi tội, mời nàng và đám người Tống Huy tới Phỉ Thúy Hiên dùng bữa. Bây giờ gặp lại, đầu tiên Triệu Chương sững sờ, sau đó cười hỏi: “Ngụy Tứ tiểu thư cũng thích dùng điểm tâm ở đây sao?”
Ngụy La lắc đầu, kéo Lương Ngọc Dung ở bên cạnh ra nói: “Muội bồi Ngọc Dung đi thôi”. Nàng dừng một chút, nhìn bao giấy dầu trong tay hắn, cong môi hỏi: “Ngũ… Công tử thích dùng điểm tâm ngọt sao?”
Triệu Chương biết rõ nàng hiểu lầm, khẽ mỉm cười giải thích: Sáng nay ta ra ngoàicó việc, vừa vặn đi ngang qua đây. Cái này không phải cho ta, là ta mua cho Lâm Lang”.
A, Triệu Chương và Lâm Lang là thân huynh muội, suýt nữa Ngụy La đã quên cái này.
Ngụy La mỉm cười gật đầu, không hỏi nhiều, kéo Lương Ngọc Dung đi qua một bên, ý tứ không cần nói cũng biết.
Triệu Chương đi qua bọn họ, rồi giống như chợt nhớ ra gì đó, nghiêng đầu cười hỏi: “Nghe nói thời gian trước Phủ Anh Quốc Công có đi Thiên Phật Tự, vừa lúc Nhị ca cũng đi qua đó, không biết Ngụy Tứ tiểu thư có gặp huynh ấy?”
Nhắc tới Triệu Giới, Ngụy La khựng lại.
Rất nhanh nàng hoàn hồn, chợt nhớ ngày đó Triệu Giới có nói hắn cải trang xuất hành, có lẽ là không muốn để người ta biết rõ tung tích. Ngụy La thẳng thắn nhìn Triệu Chương, bộ dáng chân thành nói: “Bọn muội đi là vì muốn cầu kiến trụ trì Thanh Vọng, mọi người cũng không để ý xung quanh, chỉ sợ không thể trả lời vẫn đề của Ngũ công tử rồi”.
Thái độ Ngụy La đột nhiên lãnh đạm khiến Triệu Chương hơi đình trệ, chợt bật cười, bồi tội nói: “Là ta thất lễ”.
Nói xong, hắn thi lễ với Ngụy La, xoay người rời khỏiBát Trân Phường, ngồi trên xe ngựa lộng lẫy hồi cung.
Sau khi thấy Triệu Chương rời đi, Lương Ngọc Dung không chịu nổi hiếu kỳ trong lòng, nhỏ giọng hỏi: “Người mới rồi là…”
Triệu Chương còn chưa xuất cung xây phủ, vẫn đang ở trong cung, Lương Ngọc Dung chưa gặp qua hắn cũng là bình thường. Huống gì nam nữ khác biệt, cho dù trong cung thiết yến, cũng là phân chỗ mà ngồi, đừng nói Triệu Chương, ngay cả Triệu Giới Lương Ngọc Dung cũng không gặp được mấy lần.
Ngụy La thu hồi sự chú ý, ánh mắt nhìn vô số điểm tâm trong tiệm, mặt không đổi sắc nói: “Hắn là Ngũ đệ của Triệu Giới”.
Vừa nói xong Lương Ngọc Dung liền hiểu, Triệu Giới là Nhị hoàng tử, Ngũ đệ của hắn không phải là Ngũ hoàng tử sao! Lương Ngọc Dung như bừng tỉnh đại ngộ, trong lòng vẫn còn sợ hãi vỗ ngực: “May mà vừa rồi ta không có nói lung tung”.
Ngụy La mím môi khẽ cười, nhịn không được trêu ghẹo nàng: “Ngươi muốn nói gì?”
Lương Ngọc Dung rụt đầu nói: “Ăn nhiều đồ ngọt như vậy, coi chừng đau răng…”
Đúng là lời thật lòng.
Hai người không tiếp tục thảo luận về Triệu Chương nữa, nghiêm túc chăm chỉ lựa chọn điểm tâm.
Lương Ngọc Dung vốn muốn trả lễ cho Ngụy Thường Dẫn một phần kẹo đường tuyết (5), bây giờ nhìn thấy các loại điểm tâm đều linh lung đáng yêu khiến nàng cái gì cũng muốn. Do dự một hồi, nàng liền mua cho Ngụy Thường Dẫn kẹo đường tuyết và hai loại điểm tâm nữa, mua cho Ngụy La bốn năm loại, bản thân nàng cũng chọn rất nhiều, lúc này mới thỏa mãn rời khỏi Bát Trân Phường.
*** *** ***
Bên kia, Triệu Chương rời khỏi Bát Trân Phường, ngồi vào trong xe ngựa.
Xe ngựa từ từ lăn bánh về trước, hắn nhấc rèm lên, hỏi thị vệ mặc áo vải xanh bên cạnh: “Ngày đó Nhị ca đi Thiên Phật Tự gặp trụ trì Thanh Vọng, có tra được hắn hỏi gì không?”
Thị vệ cưỡi ngựa đuổi kịp, hổ thẹn nói: “Thuộc hạ bất lực, đến nay cũng không tra ra nội tình”.
Sắc mặt Triệu Chương có chút không vui, trụ trì Thanh Vọng là cao tăng đắc đạo, Triệu Giới cầu kiến ông ta, hẳn là hỏi một chút về vận mệnh triều đình. Nếu trụ trì chỉ điểm chỗ sai cho Triệu Giới, khiến hắn ta sáng tỏ thông suốt, vậy thì tình cảnh của hắn có chút không ổn. Hiện giờcục diện trong triều chia làm ba, một bên ủng hộ hắn, một bênủng hộ Triệu Giới, còn một số ít đại thần bảo trì trung lập, không cùng làm việc xấu. Hắn vốn bị thế lực của Triệu Giới áp chế, bây giờ Triệu Giới lại được cao tăng Thanh Vọng hiệp trợ, như vậy hắn không phải sẽ gặp nguy hiểm sao?
Triệu Chương suy nghĩ một lát, quyết định việc cấp bách bây giờ là nâng đỡ tâm phúc của mình, tiện đường lôi kéo một số đại thần bên phe Triệu Giới.
Triệu Chương nhớ tới Đại công tử Tống huy của Phủ Trung Nghĩa Bá, Tống Huy là một gã đọc nhiều thi thư,thiếu niên đầy bụng kinh luân, tuy đọc nhiều sách nhưng cũng không phải là người chết vì đọc sách. Đó là người có đầu óc, cũng thông hiểu đạo lý, đợi một thời gian nữa, là nhân tài có thể trọng dụng. Không bao lâu nữa là kỳ thi đình Tháng Tư, nếu Tống Huy có thể đỗ được Tam giáp, có được sự tán thưởng của Sùng Trinh Hoàng Đế, dựa vào quan hệ của hắn và Phủ Trung Nghĩa Bá, vậy là lại có thêm một cánh tay trái đắc lực.
Phủ Trung Nghĩa Bá và Phủ Anh Quốc Công qua lại thân thiết, nếu hắn có thể nhét luôn Phủ Anh Quốc Công vào dưới trướng mình thì không còn gì tốt hơn.
Triệu Chương suy nghĩ một chút lại hỏi: “Nghe nói Ngụy gia Tứ tiểu thư và Tống Huy đính hôn từ khi còn trong bụng mẹ, hai người có hôn ước trong người?”
Thị vệ gật đầu, đáp một tiếng.
Triệu Chương nghe vậy, cánh môi cong lên, sa vào trầm tư.
Hôm sau Sùng Trinh Hoàng Đế gọi Triệu Chương và Triệu Giới vào ngự thư phòng, có chuyện quan trọng muốn thương lượng với bọn họ. Không bao lâu nữa là kỳ thi đình, không biết bọn họ có suy nghĩ gì, có nhân tài nào cần tiến cử.
Sùng Trinh Hoàng Đế muốn khảo nghiệm năng lực của hai người, thường gọi bọn họ vào cung, hỏi thăm những việc nhỏ nhặt này.
Bây giờ Sùng Trinh Hoàng Đế đang ngồi trước văn án, đầu đội song long hí châu bằng vàng, cầm trong tay danh sách thi đình năm nay, xem xét từng người, chờ Triệu Giới và Triệu Chương trả lời.
Triệu Chương chắp tay, thái độ kính cẩn nói: Bẩm phụ hoàng, nhi thần cho rằng trưởng tôn của Trung Nghĩa Bá năng lực trác đoàn, tài hoa xuất chúng, nhất định có thể trổ hết tài năng trong kỳ thi năm nay”.
Sùng Trinh Hoàng Đế suy nghĩ gì đó rồi a một tiếng, đối với cái tên này cũng có chút ấn tượng, để danh sách xuống hỏi: “Con nói Tống Huy?”
Triệu Chương gật đầu nói phải.
Sùng Trinh Hoàng Đế gật đầu tán thành, trầm ngâm nói: Trẫm gặp qua hắn mấy lần, đầy bụng kinh luân, lại không phải người cổ hủ ngoan cố, đầu óc thông tuệ, quả thật không tệ.
Được hoàng đế khen ngợi, cánh môi Triệu Chương cong lên cười vui mừng.
Triệu Giới đứng một bên rủ mắt, mặt không lộ vẻ gì, thanh âm bình tĩnh: “Tống Huy mặc dù có tài năng xuất chúng, nhưng tính tình ôn hòa mềm yếu, làm văn có thể, làm quan thì chưa chắc thích hợp”. Triệu Giới ngẩng đầu, nghênh đón ánh mắt của Sùng Trinh, không nhanh không chậm nói: “Nhi thần cũng muốn đề cử một người”.
Sùng Trinh Hoàng Đế hỏi: Ai?
Hắn nói: Nhi tử của Lễ bộ Thượng Thư Tả Tông – Tả Thừa Hoài .
Sùng Trinh Hoàng Đế hơi kinh ngạc, người này ông cũng có ấn tượng. Tả Thừa Hoài tham gia kỳ thi mùa xuân năm ngoái, đỗ cống sĩ đứng hạng nhất. Không phải bởi vì tài hoa của hắn không tốt, mà bởi vì hắn nói năng sắc bén, kiếm tẩu thiên phong (6), là người hành sự độc lập. Chủ khảo chấm thi năm ngoái là một người theo khuôn phép, không thích văn chương của hắn, mặc dù hắn nói những câu sắc bén đúng lẽ, nhưng vẫn bị để lại một lời bình cực thấp.
Triệu Giới tiến cử hắn, là vì cùng người này có duyên qua lại vài lần, cũng có chút tán thưởng. Tả Thừa Hoài không thích hợp làm văn, nhưng lại thích hợp với quan trường, nếu để hắn quản việc cứu trợ thiên tai nhất định sẽ đâu vào đấy.
Sùng Trinh Hoàng Đế suy nghĩ một lát, chợt nói: Đến lúc đó, bài thi của hai người này trẫm sẽ tự mình duyệt, lại nhìn xem ai hơn một bậc, chắc chắn cho hai con một đáp án công bằng”.
Nói xong, ông lại quay về tình hình thiên tai và thuế má ở Tây Bắc, hai người mỗi người một ý, không ai nhường ai.
Sau nửa canh giờ, Sùng Trinh Hoàng Đế nghe cũng mệt mỏi, phất tay ý bảo hai người bọn họ rời đi.
Triệu Chương đột nhiên tiến lên nói: “Nhi thần còn có chuyện muốn nói”.
Sùng Trinh cầm bút tuyên nhỏ trên tay, đánh dấu lên tên của hai người trong danh sách, đầu không ngẩng lên hỏi: “Nói đi”.
Triệu Chương rũ mắt, chậm rãi nói: “Thần nghe nói Tống Huy và Tứ tiểu thư Phủ Anh Quốc Công Ngụy La đính hôn từ nhỏ, nếu lần thi đình này hắn có thể đỗ được trạng nguyên, không biết phụ hoàng có thể tứ hôn cho hai người họ?”
/176
|