Chim bồ câu? Bé muốn nuôi sao?
Đồng Đồng sửng sốt một chút, cô không thể tự mình nuôi được...mang về nhà căn bản phải nhờ đến mẹ...Khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt trở nên ảm đạm: Không nuôi được...
A...lại nói những lời ngu ngốc rồi. Đồng Đồng cúi đầu, bản thân lúc nào cũng tùy hứng lại không hiểu cái gọi là có chừng mực, luôn làm phiền anh Úy Ương và mọi người...Cô...Đang muốn xin lỗi thì nghe được Úy Ương cười khẽ, xoa xoa mái tóc đen mềm mại: Anh có thể giúp em nuôi, nhưng mà em phải đáp ứng một việc, thường xuyên đến xem nó, có chịu không?
Đồng Đồng kinh ngạc ngẩng đầu, cái miệng nhỏ cười rộ lên, nhào vào trong lòng Úy Ương làm nũng: Anh Úy Ương thật tốt, bé thích anh Úy Ương nhất!
Úy Ương cười khổ lắc đầu, cậu đối với cô chính là không có biện pháp nào để cự tuyệt: Chỉ cần con chim bồ câu đó thôi sao?
Đồng Đồng suy nghĩ một chút, ngón tay chỉ vào một con rùa nhỏ: Cái kia nữa, nhưng mà em cũng muốn gà con. Gà con a, lớn lên vừa buồn cười vừa đáng yêu.
Được. Úy Ương đồng ý, thử ném hai lần nhưng không thành công, Đồng Đồng vẫn như cũ tin tưởng nhìn cậu, chỉ cần là anh Úy Ương đáp ứng thì cho tới bây giờ không có gì không làm được. Cô chưa từng hoài nghi.
Quả nhiên hai lần thử kia chỉ để nắm được cách ném, những lần sau đã thuận lợi lấy được chim bồ câu, chú rùa nhỏ màu đen và gà con, trong tay vẫn còn thừa vài vòng. Đồng Đồng không thích cái gì nữa nên Úy Ương đem trả lại cho chủ sạp, một bên dắt tay Đồng Đồng, một bên cầm cái lồng sắt: Hôm nay đến trường thấy thế nào?
Đồng Đồng chu môi: Không vui, các bạn quá ngây thơ. Lời như thế lại phát ra từ nhóc con bốn tuổi khiến cho Úy Ương buồn cười, hai tay đều vướng nên chỉ có thể cúi xuống cắn lên chóp mũi Đồng Đồng: Nói cứ như là người lớn vậy.
Mới mấy tuổi đầu lại mang khẩu khí trưởng thành thế, chắc chắn là xem TV quá nhiều.
Úy Ương hơi nhíu mày, nhớ ra quả thực một ngày bé xem TV rất lâu, xem ra nên hạn chế một chút: Em xem TV nhiều quá, cẩn thận cận thị đấy.
Đôi mắt to xinh đẹp mà cận thị thì thật tiếc, cậu cũng không cho phép chuyện đó xảy ra. Đồng Đồng... là của cậu, phải bảo vệ thật tốt.
Đừng có xem em là con nít! Giọng nói Đồng Đồng trong phút chốc trở nên cao hơn, cái cổ cũng ngẩng lên nhìn Úy Ương, bộ dạng quả thực rất đáng yêu: Anh Úy Ương...bé không đi học được không?
Không đi học?
Nếu như cô không muốn đi, cậu đương nhiên sẽ không miễn cưỡng. Thực sự không muốn đến trường? Không phải lúc nào cũng than phiền không có bạn sao? Ở nhà trẻ có rất nhiều bạn chơi với em mà. Cậu chỉ là hỏi một chút, cũng không phải thật tâm suy nghĩ như vậy, bởi vì...ừm...có chút khó mở miệng.
Cậu chỉ muốn bé cứ ở nhà như thế, trưởng thành thì gả cho cậu, hai người làm vợ chồng vĩnh viễn không hề xa nhau.
Cô nhỏ như thế, nếu thêm nhiều hiểu biết sẽ không thích cậu nữa thì sao?
Úy Ương không dám đánh cuộc, cũng không dám nghĩ đến, cho tới bây giờ cậu chưa từng như vậy, nhưng lại không có cách nào khống chế bản thân mình.
Bé không thích chơi cùng các bạn đó. Lúc nào cũng dùng ngữ khí của con nít để nói chuyện thật mệt! Đồng Đồng khó chịu nói. Mấy bạn quá ngây thơ, không chơi được cùng bé. Không biết đánh cờ, không biết đọc sách, chỉ ăn và ngủ thôi, đôi khi còn đánh nhau nữa. Cô không thích trẻ con, tuy rằng bản thân cũng là trẻ con.
Ừ...Úy Ương trầm ngâm một chút: Lát nữa về nhà chúng ta cùng nhau nói với mẹ em được không? Chú Đồng và Đồng gia gia chắc chắn sẽ chấp nhận, còn cô Đồng thì không biết có đồng ý hay không.
Bà luôn muốn Đồng Đồng lớn lên giống những đứa trẻ bình thường mà không bị hai nhà Đồng Úy trói buộc. Cô muốn làm gì khi lớn lên, muốn trở thành người như thế nào đều giao cho cô tự quyết định.
Đồng Đồng gật đầu: Vâng, cảm ơn anh. Nói xong nhảy lên hôn Úy Ương một cái.
Về đến nhà, Đồng Đống vẫn chưa tan học, ông bà Đồng đang đi làm, trong nhà cũng chỉ có mình Đồng gia gia.
Thấy bảo bối đã về, Đồng gia gia vô cùng cao hứng, vội vàng cướp Đồng Đồng từ trong tay Úy Ương, vừa hôn vừa nói: Bé ngoan, hôm nay đến trường thế nào? Có vui không? Có ồn ào không? Gia gia đã nói ở đó rất nhiều người, ở nhà thoải mái hơn nhiều, gia gia nói có đúng không?
Đồng Đồng cười thật lớn: Đúng ạ.
Đồng gia gia càng đắc ý hơn, Úy Ương ngồi đối diện nhấp một ngụm trà, cười bất đắc dĩ: Gia gia, bé nói không thích đến trường, cháu nghĩ nên nói với cô Đồng một chút, nếu bé thực sự không muốn thì chúng ta không nên miễn cưỡng.
Cậu và Đồng Đống không đi nhà trẻ mà trực tiếp lên tiểu học, cũng không thấy tới nhà trẻ thì có gì tốt, hơn nữa Đồng Đồng là một cô bé tinh quái, nhà trẻ toàn những đứa trẻ non nớt chắc chắn không thể chơi cùng.
Ngẫm lại thì cô mới bốn tuổi nhưng khi chơi cờ cùng cô, chỉ cần lơ là chút sẽ thua, huống gì là chơi cùng một đám trẻ con?
Đối với tin tức này đương nhiên Đồng gia gia giơ hai tay hai chân đồng ý: Tốt tốt, vậy đợi Tu Trúc về ta sẽ nói với nó. Hai nhà Đồng Úy đều theo chế độ nữ quyền, chỉ cần hai vị phu nhân mở miệng thì những người khác không ai dám có ý kiến.
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền xuất hiện, ông bà Đồng bước vào phòng khách thấy con gái bảo bối đã về liền đi đến cướp từ trong tay Đồng gia gia, hôn loạn trên mặt Đồng Đồng, đến khi cô xin tha mới thôi: Bé ngoan, ngày đầu tiên đến trường vui không?
Sao ai cũng hỏi những lời này vậy? Lẽ nào nhìn cô rất giống con nhóc rắc rối sao? Đồng Đồng chu môi: Không vui, bé không nên đi.
Ông Đồng chiều con gái đương nhiên sẽ không có ý kiến: Được được được, bé không muốn thì không đi nữa! Sau đó nhìn sang vợ mình, khuôn mặt liền trở nên đáng thương: Em à, em xem...
Đồng phu nhân tuy cưng chiều con gái nhưng vẫn rất có uy nghiêm. Bà đặt con gái lên đùi, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hỏi: Tại sao không muốn đến nhà trẻ? Có bạn không phải rất tốt sao?
Đồng Đồng chớp chớp mắt: Nhưng bé không thích chơi với các bạn ấy, rất ngốc nghếch.
Đồng phu nhân không ngờ sẽ nhận được đáp án như thế, đôi lông mày thanh tú hơi nhíu lại: Đi nhà trẻ có thể học được rất nhiều thứ, như là học đếm này, đánh vần này, những bài hát cho trẻ con này, còn học cả thơ nữa, rất nhiều thứ để học nha.
Ở nhà gia gia cũng dạy được mà mẹ. Đồng Đồng lại nói vòng vo.
Đồng Đồng sửng sốt một chút, cô không thể tự mình nuôi được...mang về nhà căn bản phải nhờ đến mẹ...Khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt trở nên ảm đạm: Không nuôi được...
A...lại nói những lời ngu ngốc rồi. Đồng Đồng cúi đầu, bản thân lúc nào cũng tùy hứng lại không hiểu cái gọi là có chừng mực, luôn làm phiền anh Úy Ương và mọi người...Cô...Đang muốn xin lỗi thì nghe được Úy Ương cười khẽ, xoa xoa mái tóc đen mềm mại: Anh có thể giúp em nuôi, nhưng mà em phải đáp ứng một việc, thường xuyên đến xem nó, có chịu không?
Đồng Đồng kinh ngạc ngẩng đầu, cái miệng nhỏ cười rộ lên, nhào vào trong lòng Úy Ương làm nũng: Anh Úy Ương thật tốt, bé thích anh Úy Ương nhất!
Úy Ương cười khổ lắc đầu, cậu đối với cô chính là không có biện pháp nào để cự tuyệt: Chỉ cần con chim bồ câu đó thôi sao?
Đồng Đồng suy nghĩ một chút, ngón tay chỉ vào một con rùa nhỏ: Cái kia nữa, nhưng mà em cũng muốn gà con. Gà con a, lớn lên vừa buồn cười vừa đáng yêu.
Được. Úy Ương đồng ý, thử ném hai lần nhưng không thành công, Đồng Đồng vẫn như cũ tin tưởng nhìn cậu, chỉ cần là anh Úy Ương đáp ứng thì cho tới bây giờ không có gì không làm được. Cô chưa từng hoài nghi.
Quả nhiên hai lần thử kia chỉ để nắm được cách ném, những lần sau đã thuận lợi lấy được chim bồ câu, chú rùa nhỏ màu đen và gà con, trong tay vẫn còn thừa vài vòng. Đồng Đồng không thích cái gì nữa nên Úy Ương đem trả lại cho chủ sạp, một bên dắt tay Đồng Đồng, một bên cầm cái lồng sắt: Hôm nay đến trường thấy thế nào?
Đồng Đồng chu môi: Không vui, các bạn quá ngây thơ. Lời như thế lại phát ra từ nhóc con bốn tuổi khiến cho Úy Ương buồn cười, hai tay đều vướng nên chỉ có thể cúi xuống cắn lên chóp mũi Đồng Đồng: Nói cứ như là người lớn vậy.
Mới mấy tuổi đầu lại mang khẩu khí trưởng thành thế, chắc chắn là xem TV quá nhiều.
Úy Ương hơi nhíu mày, nhớ ra quả thực một ngày bé xem TV rất lâu, xem ra nên hạn chế một chút: Em xem TV nhiều quá, cẩn thận cận thị đấy.
Đôi mắt to xinh đẹp mà cận thị thì thật tiếc, cậu cũng không cho phép chuyện đó xảy ra. Đồng Đồng... là của cậu, phải bảo vệ thật tốt.
Đừng có xem em là con nít! Giọng nói Đồng Đồng trong phút chốc trở nên cao hơn, cái cổ cũng ngẩng lên nhìn Úy Ương, bộ dạng quả thực rất đáng yêu: Anh Úy Ương...bé không đi học được không?
Không đi học?
Nếu như cô không muốn đi, cậu đương nhiên sẽ không miễn cưỡng. Thực sự không muốn đến trường? Không phải lúc nào cũng than phiền không có bạn sao? Ở nhà trẻ có rất nhiều bạn chơi với em mà. Cậu chỉ là hỏi một chút, cũng không phải thật tâm suy nghĩ như vậy, bởi vì...ừm...có chút khó mở miệng.
Cậu chỉ muốn bé cứ ở nhà như thế, trưởng thành thì gả cho cậu, hai người làm vợ chồng vĩnh viễn không hề xa nhau.
Cô nhỏ như thế, nếu thêm nhiều hiểu biết sẽ không thích cậu nữa thì sao?
Úy Ương không dám đánh cuộc, cũng không dám nghĩ đến, cho tới bây giờ cậu chưa từng như vậy, nhưng lại không có cách nào khống chế bản thân mình.
Bé không thích chơi cùng các bạn đó. Lúc nào cũng dùng ngữ khí của con nít để nói chuyện thật mệt! Đồng Đồng khó chịu nói. Mấy bạn quá ngây thơ, không chơi được cùng bé. Không biết đánh cờ, không biết đọc sách, chỉ ăn và ngủ thôi, đôi khi còn đánh nhau nữa. Cô không thích trẻ con, tuy rằng bản thân cũng là trẻ con.
Ừ...Úy Ương trầm ngâm một chút: Lát nữa về nhà chúng ta cùng nhau nói với mẹ em được không? Chú Đồng và Đồng gia gia chắc chắn sẽ chấp nhận, còn cô Đồng thì không biết có đồng ý hay không.
Bà luôn muốn Đồng Đồng lớn lên giống những đứa trẻ bình thường mà không bị hai nhà Đồng Úy trói buộc. Cô muốn làm gì khi lớn lên, muốn trở thành người như thế nào đều giao cho cô tự quyết định.
Đồng Đồng gật đầu: Vâng, cảm ơn anh. Nói xong nhảy lên hôn Úy Ương một cái.
Về đến nhà, Đồng Đống vẫn chưa tan học, ông bà Đồng đang đi làm, trong nhà cũng chỉ có mình Đồng gia gia.
Thấy bảo bối đã về, Đồng gia gia vô cùng cao hứng, vội vàng cướp Đồng Đồng từ trong tay Úy Ương, vừa hôn vừa nói: Bé ngoan, hôm nay đến trường thế nào? Có vui không? Có ồn ào không? Gia gia đã nói ở đó rất nhiều người, ở nhà thoải mái hơn nhiều, gia gia nói có đúng không?
Đồng Đồng cười thật lớn: Đúng ạ.
Đồng gia gia càng đắc ý hơn, Úy Ương ngồi đối diện nhấp một ngụm trà, cười bất đắc dĩ: Gia gia, bé nói không thích đến trường, cháu nghĩ nên nói với cô Đồng một chút, nếu bé thực sự không muốn thì chúng ta không nên miễn cưỡng.
Cậu và Đồng Đống không đi nhà trẻ mà trực tiếp lên tiểu học, cũng không thấy tới nhà trẻ thì có gì tốt, hơn nữa Đồng Đồng là một cô bé tinh quái, nhà trẻ toàn những đứa trẻ non nớt chắc chắn không thể chơi cùng.
Ngẫm lại thì cô mới bốn tuổi nhưng khi chơi cờ cùng cô, chỉ cần lơ là chút sẽ thua, huống gì là chơi cùng một đám trẻ con?
Đối với tin tức này đương nhiên Đồng gia gia giơ hai tay hai chân đồng ý: Tốt tốt, vậy đợi Tu Trúc về ta sẽ nói với nó. Hai nhà Đồng Úy đều theo chế độ nữ quyền, chỉ cần hai vị phu nhân mở miệng thì những người khác không ai dám có ý kiến.
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền xuất hiện, ông bà Đồng bước vào phòng khách thấy con gái bảo bối đã về liền đi đến cướp từ trong tay Đồng gia gia, hôn loạn trên mặt Đồng Đồng, đến khi cô xin tha mới thôi: Bé ngoan, ngày đầu tiên đến trường vui không?
Sao ai cũng hỏi những lời này vậy? Lẽ nào nhìn cô rất giống con nhóc rắc rối sao? Đồng Đồng chu môi: Không vui, bé không nên đi.
Ông Đồng chiều con gái đương nhiên sẽ không có ý kiến: Được được được, bé không muốn thì không đi nữa! Sau đó nhìn sang vợ mình, khuôn mặt liền trở nên đáng thương: Em à, em xem...
Đồng phu nhân tuy cưng chiều con gái nhưng vẫn rất có uy nghiêm. Bà đặt con gái lên đùi, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hỏi: Tại sao không muốn đến nhà trẻ? Có bạn không phải rất tốt sao?
Đồng Đồng chớp chớp mắt: Nhưng bé không thích chơi với các bạn ấy, rất ngốc nghếch.
Đồng phu nhân không ngờ sẽ nhận được đáp án như thế, đôi lông mày thanh tú hơi nhíu lại: Đi nhà trẻ có thể học được rất nhiều thứ, như là học đếm này, đánh vần này, những bài hát cho trẻ con này, còn học cả thơ nữa, rất nhiều thứ để học nha.
Ở nhà gia gia cũng dạy được mà mẹ. Đồng Đồng lại nói vòng vo.
/142
|