Bao nhiêu tuổi rồi mà uống nước còn phun ra ngoài. Đồng Đống trên miệng trách móc nhưng tay đã theo bản năng lấy khăn giấy cho Đồng Đồng lau miệng.
Đồng Đồng quay đầu cho Đồng Đống một ánh mắt cảm kích, đâu phải cô cố ý, nếu Khổng Phương Phương không nói lời quan tâm như vậy, sao cô có thể phun nước ra ngoài? Rất khó coi được không!
Đồng Đồng cảm thấy rất kì lạ, hai nhà quan hệ tốt như thế từ khi nào?
Bác cả từng giây từng phút ngấp nghé bố cô, muốn từ bố cô chấm mút lợi ích, lúc nào thì anh em tình thâm như thế?
Ngay cả tình cảm anh em cũng không có, Khổng Phương Phương biểu hiện quan tâm cuồng nhiệt đến bố cô thế làm gì? Nghe sao cũng thấy lạ.
Chị họ này, đột nhiên chị hỏi đến sức khỏe bố mẹ em làm gì? Thật kỳ lạ, trong trí nhớ của cô, ngay cả ông bà ngoại còn không nói một lời nào liên quan đến mẹ cô, càng không nói đến thăm hỏi ân cần như Khổng Phương Phương.
Lời kia vừa thốt ra, Úy Ương liền nhếch khóe miệng, vẫy tay bảo cô đi qua.
Mặc dù trong đầu oán thầm động tác này chẳng khác gì gọi chó con nhưng Đồng Đồng vẫn đi qua, Úy Ương ghé sát tai cô nói gì đó, Đồng Đồng liền lộ vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ.
Thì ra là như vậy, cô hiểu rồi! Trên môi thì ân cần thăm hỏi nhưng sự thật thì lại không khỏi không liên quan đến tiền.
Khổng Phương Phương bị một câu của Đồng Đồng chặn lại, chợt cảm thấy xấu hổ, khóe mắt lại liếc thấy những nhân viên khác không giấu được tò mò nhìn sang bên này, mặt mũi không tươi tỉnh nổi.
Lúc nãy Đồng Đồng vừa đến cô đã chú ý tới, chẳng qua là không dám nhận mặt, dù sao hồi đó Đồng Đồng mới mười hai tuổi, hiện tại trưởng thành hơn nhiều. Nhưng khi nhìn thấy Úy Ương, cô liền chắc chắn. Vì anh nhìn vẫn như năm đó, hoàn toàn không thay đổi gì.
Cô nói với đồng nghiệp hai người này là họ hàng của mình, các cô ấy không tin, còn nói cô bịa đặt, cho nên cô mới tức giận bưng đồ uống đến.
Ai ngờ Đồng Đồng không hề nhớ cô, may là còn có Đồng Đống, không thì mặt mũi cô để ở đâu, cứ thế này mà quay lại thì không bị những cô gái đỏ mắt kia đâm sau lưng một cái à?
Nếu như cô có thể theo bọn họ vào trong phòng bao ngồi một chút thì nhất định sẽ rất có mặt mũi!
Vừa nãy quản lý cung kính với mấy người Đồng gia như thế nào cô đều thấy, nếu như mọi người biết đây là họ hàng của cô, để xem cái tên quản lý bụng phệ kia còn dám ăn đậu hũ của cô nữa không!
Cho nên dù Đồng Đồng làm cô mất mặt, cô cũng cười nói: Không phải đã nhiều năm chị chưa gặp bác hai sao? Chị chỉ muốn hỏi thăm sức khỏe một chút, còn có mẹ em, khi bác ấy sinh em chị còn chưa đến mười tuổi, đã quên mẹ em như thế nào rồi, haha.
Không khí có chút xẩu hổ. Đồng Đồng nhìn trái nhìn phải, thấy hai anh không ai định tiếp lời, không còn cách nào, cô đành nói: Chuyện này... Chị họ à, hôm nay là bữa ăn gia đình nhà em, có lẽ là không tiện chiêu đãi chị, mong chị bỏ qua cho.
Đồng Đồng nói lời này không có ý gì, nhưng vào tai Khổng Phương Phương thì lại thành nói cô ta dư thừa: Xem em nói kìa, chị họ là người ngoài à? Không sao, ba người cứ đi đi, chị còn phải làm việc!
Chị làm ở đây à? Đồng Đồng đánh gia quang cảnh xung quanh, gật đầu nói, Khách sạn này đúng là không tệ.
Haha, đúng vậy, chị vừa mới đến đây làm, chỉ muốn thử xem xem, nếu đãi ngộ không tốt thì chị sẽ về.
Khổng Phương Phương mất tự nhiên nhìn Úy Ương và Đồng Đống, thấy hai người họ thần sắc bình thản không có ý khinh thường thì khối đá trong ngực cũng buông xuống: À đúng rồi, Đình Đình đã lên đại học rồi đấy!
...Đình Đình là ai? Đồng Đồng mờ mịt nhìn Đồng Đống, mong anh cho mình một đáp án, Đồng Đống không để cô thất vọng, nhẹ giọng nói cho cô biết: Cũng là chị họ của em.
Ồ, đã biết. Đồng Đồng gật đầu: Vậy à... Trong đầu Đồng Đồng đang nghĩ làm sao để rời đi thì điện thoại di động vang lên, lấy ra nhìn thì phát hiện là bố gọi đến, thế là cô rất sung sướng nhận.
Alo, bố. Dạ, anh đến rồi, dạ, vậy bố cứ cho người mang thức ăn lên trước đi, con muốn ăn bánh bánh khoai tím chiên giòn[1] lần trước, cái loại bên trên có phết đường ấy... Dạ, là cái đó, dạ, con vào ngay đây.
Cúp điện thoại, Đồng Đồng nở một nụ cười khách sáo với Khổng Phương Phương: Chị họ, bọn em phải vào rồi, không quấy rầy chị làm việc nữa. Nói xong hai tay kéo hai người hai bên đi.
Ừ, ừ, không quấy rầy, không quấy rầy. Ánh mắt Khổng Phương Phương dừng ở Úy Ương, dường như là nhìn không chớp mắt.
Úy Ương bình tĩnh không nhìn lại, dù sao anh bị nhìn chằm chằm thành quen. Nhưng Đồng Đống thì không thích bị người khác nhìn, ánh mắt lạnh như băng quét quanh một vòng thì không ai nhìn nữa.
Cuối cùng cũng tạm biệt được Khổng Phương Phương, Đồng Đồng suýt chút nữa nước mắt ròng ròng.
Cô cầm ngón tay hai người Đồng Đống và Úy Ương, cố sức bới móc một chút, chu môi oán hận: Sao hai anh không giúp em, không thấy em rất xấu hổ à?
Đồng Đống liếc mắt nhìn cô: Anh lại nghĩ người xấu hổ là Khổng Phương Phương.
... Em cũng rất xấu hổ mà! Đồng Đồng bị chặn miệng thì rất bất mãn: Hai người các anh, trời ơi, có người anh nào gặp người không quen liền giao cho em gái? Đúng là không có lương tâm, không có lương tâm, lương tâm hỏng hết rồi.
Là học hỏi em thôi. Cô cho là thần không biết quỷ không hay, thực ra là anh và Úy Ương đã thu hết vẻ mặt đáng yêu của cô vào mắt, vì muốn tiếp tục xem cho nên mới không lên tiếng.
Lý do này khiến Đồng Đồng thiếu chút nữa thổ huyết, cô nhăn mặt oán giận: Em cảm thấy chuyện hôm nay gặp chị họ không đơn giản như vậy, lỡ như chị ấy ở bên ngoài chờ gặp bố thì làm sao đây?
Cô không ấn tượng lắm với Khổng Phương Phương, cũng không biết nhân phẩm chị ta ra sao, nhưng với cách chị ta nhìn anh Úy Ương, Đồng Đồng tuyệt đối sẽ không cho chị ta có cơ hội theo chân làm quen.
Hơn nữa bốn năm qua nhà cô vui vẻ yên bình, cô không hy vọng Khổng gia sẽ đến quấy rối.
Mặc kệ mục đích của Khổng Phương Phương là gì, dù muốn nhận thân thích để chiếm tiện nghi, hay tìm một chỗ dựa vững chắc và điểm dừng chân ở Đế Đô thì cũng đừng mong được toại nguyện.
Về phòng nói lại chuyện này với ông Đồng, ông Đồng không dậy sóng cũng không lo lắng, ông vốn chỉ thấy thất vọng với bố mẹ anh em mình, còn mấy tiểu bối thì vẫn nguyện ý chiếu cố.
Dù là không muốn có quan hệ gì nữa với mấy người kia, nhưng nếu mấy đứa cháu gặp phiền phức hoặc cần giúp đỡ ở Đế Đô thì ông vẫn giúp. Tuy nhiên ông tuyệt đối sẽ không cho bọn họ có cơ hội được nước lấn tới.
Đồng Đồng thì không nói gì, việc này cô không cần quan tâm. Hơn nữa mẹ cô cũng không phải chỉ biết ngồi không, nếu ai muốn chen chân vào nhà cô thì phải biết tự lượng sức mình đã.
Đồng Đồng quay đầu cho Đồng Đống một ánh mắt cảm kích, đâu phải cô cố ý, nếu Khổng Phương Phương không nói lời quan tâm như vậy, sao cô có thể phun nước ra ngoài? Rất khó coi được không!
Đồng Đồng cảm thấy rất kì lạ, hai nhà quan hệ tốt như thế từ khi nào?
Bác cả từng giây từng phút ngấp nghé bố cô, muốn từ bố cô chấm mút lợi ích, lúc nào thì anh em tình thâm như thế?
Ngay cả tình cảm anh em cũng không có, Khổng Phương Phương biểu hiện quan tâm cuồng nhiệt đến bố cô thế làm gì? Nghe sao cũng thấy lạ.
Chị họ này, đột nhiên chị hỏi đến sức khỏe bố mẹ em làm gì? Thật kỳ lạ, trong trí nhớ của cô, ngay cả ông bà ngoại còn không nói một lời nào liên quan đến mẹ cô, càng không nói đến thăm hỏi ân cần như Khổng Phương Phương.
Lời kia vừa thốt ra, Úy Ương liền nhếch khóe miệng, vẫy tay bảo cô đi qua.
Mặc dù trong đầu oán thầm động tác này chẳng khác gì gọi chó con nhưng Đồng Đồng vẫn đi qua, Úy Ương ghé sát tai cô nói gì đó, Đồng Đồng liền lộ vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ.
Thì ra là như vậy, cô hiểu rồi! Trên môi thì ân cần thăm hỏi nhưng sự thật thì lại không khỏi không liên quan đến tiền.
Khổng Phương Phương bị một câu của Đồng Đồng chặn lại, chợt cảm thấy xấu hổ, khóe mắt lại liếc thấy những nhân viên khác không giấu được tò mò nhìn sang bên này, mặt mũi không tươi tỉnh nổi.
Lúc nãy Đồng Đồng vừa đến cô đã chú ý tới, chẳng qua là không dám nhận mặt, dù sao hồi đó Đồng Đồng mới mười hai tuổi, hiện tại trưởng thành hơn nhiều. Nhưng khi nhìn thấy Úy Ương, cô liền chắc chắn. Vì anh nhìn vẫn như năm đó, hoàn toàn không thay đổi gì.
Cô nói với đồng nghiệp hai người này là họ hàng của mình, các cô ấy không tin, còn nói cô bịa đặt, cho nên cô mới tức giận bưng đồ uống đến.
Ai ngờ Đồng Đồng không hề nhớ cô, may là còn có Đồng Đống, không thì mặt mũi cô để ở đâu, cứ thế này mà quay lại thì không bị những cô gái đỏ mắt kia đâm sau lưng một cái à?
Nếu như cô có thể theo bọn họ vào trong phòng bao ngồi một chút thì nhất định sẽ rất có mặt mũi!
Vừa nãy quản lý cung kính với mấy người Đồng gia như thế nào cô đều thấy, nếu như mọi người biết đây là họ hàng của cô, để xem cái tên quản lý bụng phệ kia còn dám ăn đậu hũ của cô nữa không!
Cho nên dù Đồng Đồng làm cô mất mặt, cô cũng cười nói: Không phải đã nhiều năm chị chưa gặp bác hai sao? Chị chỉ muốn hỏi thăm sức khỏe một chút, còn có mẹ em, khi bác ấy sinh em chị còn chưa đến mười tuổi, đã quên mẹ em như thế nào rồi, haha.
Không khí có chút xẩu hổ. Đồng Đồng nhìn trái nhìn phải, thấy hai anh không ai định tiếp lời, không còn cách nào, cô đành nói: Chuyện này... Chị họ à, hôm nay là bữa ăn gia đình nhà em, có lẽ là không tiện chiêu đãi chị, mong chị bỏ qua cho.
Đồng Đồng nói lời này không có ý gì, nhưng vào tai Khổng Phương Phương thì lại thành nói cô ta dư thừa: Xem em nói kìa, chị họ là người ngoài à? Không sao, ba người cứ đi đi, chị còn phải làm việc!
Chị làm ở đây à? Đồng Đồng đánh gia quang cảnh xung quanh, gật đầu nói, Khách sạn này đúng là không tệ.
Haha, đúng vậy, chị vừa mới đến đây làm, chỉ muốn thử xem xem, nếu đãi ngộ không tốt thì chị sẽ về.
Khổng Phương Phương mất tự nhiên nhìn Úy Ương và Đồng Đống, thấy hai người họ thần sắc bình thản không có ý khinh thường thì khối đá trong ngực cũng buông xuống: À đúng rồi, Đình Đình đã lên đại học rồi đấy!
...Đình Đình là ai? Đồng Đồng mờ mịt nhìn Đồng Đống, mong anh cho mình một đáp án, Đồng Đống không để cô thất vọng, nhẹ giọng nói cho cô biết: Cũng là chị họ của em.
Ồ, đã biết. Đồng Đồng gật đầu: Vậy à... Trong đầu Đồng Đồng đang nghĩ làm sao để rời đi thì điện thoại di động vang lên, lấy ra nhìn thì phát hiện là bố gọi đến, thế là cô rất sung sướng nhận.
Alo, bố. Dạ, anh đến rồi, dạ, vậy bố cứ cho người mang thức ăn lên trước đi, con muốn ăn bánh bánh khoai tím chiên giòn[1] lần trước, cái loại bên trên có phết đường ấy... Dạ, là cái đó, dạ, con vào ngay đây.
Cúp điện thoại, Đồng Đồng nở một nụ cười khách sáo với Khổng Phương Phương: Chị họ, bọn em phải vào rồi, không quấy rầy chị làm việc nữa. Nói xong hai tay kéo hai người hai bên đi.
Ừ, ừ, không quấy rầy, không quấy rầy. Ánh mắt Khổng Phương Phương dừng ở Úy Ương, dường như là nhìn không chớp mắt.
Úy Ương bình tĩnh không nhìn lại, dù sao anh bị nhìn chằm chằm thành quen. Nhưng Đồng Đống thì không thích bị người khác nhìn, ánh mắt lạnh như băng quét quanh một vòng thì không ai nhìn nữa.
Cuối cùng cũng tạm biệt được Khổng Phương Phương, Đồng Đồng suýt chút nữa nước mắt ròng ròng.
Cô cầm ngón tay hai người Đồng Đống và Úy Ương, cố sức bới móc một chút, chu môi oán hận: Sao hai anh không giúp em, không thấy em rất xấu hổ à?
Đồng Đống liếc mắt nhìn cô: Anh lại nghĩ người xấu hổ là Khổng Phương Phương.
... Em cũng rất xấu hổ mà! Đồng Đồng bị chặn miệng thì rất bất mãn: Hai người các anh, trời ơi, có người anh nào gặp người không quen liền giao cho em gái? Đúng là không có lương tâm, không có lương tâm, lương tâm hỏng hết rồi.
Là học hỏi em thôi. Cô cho là thần không biết quỷ không hay, thực ra là anh và Úy Ương đã thu hết vẻ mặt đáng yêu của cô vào mắt, vì muốn tiếp tục xem cho nên mới không lên tiếng.
Lý do này khiến Đồng Đồng thiếu chút nữa thổ huyết, cô nhăn mặt oán giận: Em cảm thấy chuyện hôm nay gặp chị họ không đơn giản như vậy, lỡ như chị ấy ở bên ngoài chờ gặp bố thì làm sao đây?
Cô không ấn tượng lắm với Khổng Phương Phương, cũng không biết nhân phẩm chị ta ra sao, nhưng với cách chị ta nhìn anh Úy Ương, Đồng Đồng tuyệt đối sẽ không cho chị ta có cơ hội theo chân làm quen.
Hơn nữa bốn năm qua nhà cô vui vẻ yên bình, cô không hy vọng Khổng gia sẽ đến quấy rối.
Mặc kệ mục đích của Khổng Phương Phương là gì, dù muốn nhận thân thích để chiếm tiện nghi, hay tìm một chỗ dựa vững chắc và điểm dừng chân ở Đế Đô thì cũng đừng mong được toại nguyện.
Về phòng nói lại chuyện này với ông Đồng, ông Đồng không dậy sóng cũng không lo lắng, ông vốn chỉ thấy thất vọng với bố mẹ anh em mình, còn mấy tiểu bối thì vẫn nguyện ý chiếu cố.
Dù là không muốn có quan hệ gì nữa với mấy người kia, nhưng nếu mấy đứa cháu gặp phiền phức hoặc cần giúp đỡ ở Đế Đô thì ông vẫn giúp. Tuy nhiên ông tuyệt đối sẽ không cho bọn họ có cơ hội được nước lấn tới.
Đồng Đồng thì không nói gì, việc này cô không cần quan tâm. Hơn nữa mẹ cô cũng không phải chỉ biết ngồi không, nếu ai muốn chen chân vào nhà cô thì phải biết tự lượng sức mình đã.
/142
|