Ngôn Khánh ở trong thư phòng tiến tới sa bàn luyện chữ một lúc, hắn hiện tại đã biết rõ tầm quan trọng của cái cơ bản này, nếu như muốn thể chữ Nhan trở nên đại thành thì cái điều cơ bản này tuyệt đối quan trọng vô cùng. Như Lý Cơ nói, đồ vật thành hình mà không có nội dung thì cũng không dùng được, những thứ cơ bản này không thể coi khinh.
Ở ngoài sân vang lên tiếc bước chân.
Trịnh Thế An đã quay trở lại rồi!
Ngôn Khánh cũng đúng lúc viết chữ đã mệt cho nên quay ra khỏi phòng, nhìn Trịnh Thế An mặt mày đỏ bừng, tựa hồ uống rượu với người bên ngoài.
- Gia gia, ông uống rượu sao?
- À, mấy lão gia hỏa ở Thiên Tân Kiều phố đến chơi, mọi người ở cùng một chỗ uống rượu một chút, không có gì đâu.
Trịnh Ngôn Khánh biết rõ, những người mà Trịnh Thế An nói là đám lão quân ở Thiên Tân Kiều phố.
Ngôn Khánh ôm lấy Trịnh Thế An, đỡ vào phò ngủ, gió đêm từ từ quét tới, mang theo hương vị mát lạnh.
- Gia gia, đám lão quân kia tới đây làm chi?
Trịnh Thế An thở dài một hơi:
- Sinh ý khó kiếm, đám già này nhất thời buồn bã nên tới đây.
- A...
- Vốn Thiên Tân Kiều phố không tốt lắm, cũng may có di mệnh của đại đô đốc cho nên hàng năm An Viễn đường đều đưa bạc triệu phụ cấp, nhưng trước đó vài ngày đại công tử tới Lạc Dương, mấy lão gia hỏa này kích động nên đã nói không cần phụ cấp nữa... Không ngờ hôm nay lão trạch truyền tới, sẽ đình chỉ lương tháng sau.
Trước kia chiến sự không ngớt, Thiên Tân Kiều phố náo nhiệt vô cùng.
Nhưng hiện tại chiến sự cơ bản đã được dẹp loạn, đám già này hiện nay đã hơi hối hận, không biết phải làm gì cho phải, cho nên liền đến điền trang giải sầu, vừa lúc gặp ta nên kéo ta tới uống vài chén. Ngôn Khánh, đại công tử lần này lại làm chuyện không tốt, khiến người ta lạnh lẽo trong lòng, Trịnh gia có thể đứng vững không ngã, không thể bỏ qua công lao của đám lão già này.
Loại chuyện này, Trịnh Ngôn Khánh cũng khó nói.
Dù trong thời gian này hắn đối với phu thê Trịnh Nhân Cơ hiểu rõ nhưng lại không biết tình huống rõ ràng.
Trịnh Nhân Cơ là một người điển hình cho tính tình công tử, không thích quản lý việc lặt vặt, tất cả mọi chuyện trong nhà đều do Thôi phu nhân tiếp quản, mà vị Thôi phu nhân này tính tình tính toán tỉ mỉ, lão quân nói câu kia, có lẽ nàng để trong lòng nên mới cắt phụ cấp.
Dù sao, bọn họ vừa tới Lạc Dương đã bị đám người này ra oai khiến cho kế hoạch cải tạo Thiên Tân Kiều phố không tiến hành được.
Chỉ sợ chuyện đó, Thôi phu nhân vẫn chưa bỏ qua cho.
- Ngôn Khánh, hai ngày nữa là học xá nghỉ, con đến Thiên Tân Kiều phố giúp ta một chuyến.
- Đi Thiên Tân Kiều phố làm gì?
Trịnh Thế An do dự một chút rồi nhẹ nhàng nói:
- Đại công tử không thèm để ý đến những lão quân này nhưng ta không thể không để ý, những người kia có không ít người năm đó lớn lên cùng ta, thậm chí là trưởng bối của ta, chúng ta không thể uổng phí tâm huyết của đại lão gia, nên đến đó xem một phen, cho dù là hỏi thăm cũng tốt.
Nói xong, học xá chỉ dạy một tuần bốn ngày nghỉ ba ngày để bọn nhỏ có thể ở nhà làm việc.
Trịnh Ngôn Khánh nghĩ một hồi rồi đáp ứng.
Trịnh Thế An đứng dậy hướng vào trong phòng ngủ, cao thấp lải nhải nói:
- Già rồi, không cần đến nữa, bị ghét bỏ rồi.
Nhìn theo dáng vẻ còng lưng xuống của ông, khóe mũi của Ngôn Khánh bỗng cảm thấy cay cay.
Những lời này của Trịnh Thế An, chỉ sợ là nói chính ông.
Trịnh Nhân Cơ cuối cùng vẫn không thể so được với Trịnh Đại Sĩ.
------------------------------
Ngày hôm sau, Trịnh Ngôn Khánh như thường lệ tới học xá.
Đậu Phụng Tiết so với ngày thường còn tới sớm hơn, các đệ tử khác còn chưa tới thì hắn đã xuất hiện, còn mang theo một gói nhỏ đi vào trong lớp.
Nhìn thấy Ngôn Khánh đang lau bàn giáo viên, hắn vội vàng chạy tới.
- Ngôn Khánh, ngươi có ăn điểm tâm không?
Thời đại này người bình thường mỗi ngày chỉ ăn hai bữa, buổi trưa và buổi tối, trừ phi là gia đình giàu có và đông đúc mới ăn ngày ba bữa, nhưng đại đa số người không có điều kiện như vậy. Đậu Phụng Tiết đem cái túi xách mở ra, bên trong là một cái hộp cơm, hắn mở hộp cơm ra, bên trong là bốn cái bánh màn thầu.
Màn thầu ở thời kỳ Tùy Đường, không gọi là màn thầu mà gọi là bánh hấp.
Đây là đồ ăn tốt nhất, ở thành Lạc Dương, có một tiểu điếm rất nổi danh với món bánh này.
Ngôn Khánh nhìn hộp cơm đã biết bánh màn thầu này xuất phát từ tiểu điếm kia.
Đậu Phụng Tiết hơi khoe khoang nói:
- Đây là món bánh rất ngon, hai người chúng ta mỗi người ăn một nửa được không?
Ánh mắt của nó man theo vẻ chờ đợi.
Hắn tuy là con của vợ cả, nhìn có vẻ huynh đệ rất nhiều nhưng thực tế lại không hề có. Những người hầu xung quanh hắn cũng không dám cùng hắn kết giao, ở trong Học Xá, hắn lại bị người ta khi dễ, hôm qua Ngôn Khánh ra tay giúp đỡ làm cho Đậu Phụng Tiết tâm tình rất vui vẻ.
Nhiều người chỉ đứng nhìn, chỉ có Ngôn Khánh là đứng ra ngăn cản.
Đối với một tiểu hài tử mà nói, đây chính là bằng hữu...
Ngôn Khánh đứng ở bên cạnh rửa tay, buổi sáng hắn chưa ăn gì, cũng hơi đói rồi.
Hắn cầm một cái bánh ngọt, hung hăng cắn một cái.
Cái bánh ngọt dùng nước mật ong mà nấu, mang theo một mùi thơm trong veo, lúc vừa tới Lạc Dương, Trịnh Thế An đã mua cho hắn, cái bánh ngọt này mười đồng một cái, so với bánh bình thường còn đánh gấp năm lần. Nhưng mà cũng đúng thôi, bọn họ dùng mật ong thượng hạng làm ra, tinh mỹ đóng gói, không phải là món ăn của người bình thường.
Về phần những gia đình giàu có đông đúc dĩ nhiên sẽ không để ý tới mười đồng này.
Ngôn Khánh cầm một cái, đưa cho Đậu Phụng Tiết một cái.
Nhìn thấy Trịnh Ngôn Khánh ăn rất ngon, Đậu Phụng Tiết liền vui vẻ:
- Ăn ngon lắm không? Về sau mỗi ngày ta mang cho ngươi ăn được không?
Đối với Đậu Phụng Tiết mà nói, tiền không tính là gì.
Ở thành Lạc Dương, hắn rất khao khát bằng hữu.
Hiện tại Đậu Phụng Tiết đã cảm thấy bằng hữu đã tới.
Tiểu hài tử này ở trong lớp vừa ăn bánh hấp vừa cười nói.
- Đúng rồi, hôm qua Đậu Hiếu có làm phiền ngươi nữa không?
- Đậu Hiếu?
- Đúng thế, là cái tên gia hỏa hôm qua khi dễ ngươi đó.
Đậu Phụng Tiết lắc đầu:
- Không có, hôm qua Thiên quản gia tới đón ta nên ta không thấy bọn họ, thế nào, bọn hắn làm phiền ngươi sao?
- Ừ.
Đậu Phụng Tiết lòng run lên, lo lắng nhìn Trịnh Ngôn Khánh.
Hhắn không phải lo lắng rằng Trịnh Ngôn Khánh thế nào mà lo lắng rằng Trịnh Ngôn Khánh sẽ vì chuyện này mà bỏ hắn, không làm bằng hữu với hắn.
Trịnh Ngôn Khánh cười cười:
- Ngươi không cần phải lo lắng, về sau Đậu Hiếu sẽ không khi dễ ngươi nữa.
- Tại sao?
- Hắn ngày hôm qua chặn đường ta, cuối cùng bị ta đánh cho.
Ở ngoài sân vang lên tiếc bước chân.
Trịnh Thế An đã quay trở lại rồi!
Ngôn Khánh cũng đúng lúc viết chữ đã mệt cho nên quay ra khỏi phòng, nhìn Trịnh Thế An mặt mày đỏ bừng, tựa hồ uống rượu với người bên ngoài.
- Gia gia, ông uống rượu sao?
- À, mấy lão gia hỏa ở Thiên Tân Kiều phố đến chơi, mọi người ở cùng một chỗ uống rượu một chút, không có gì đâu.
Trịnh Ngôn Khánh biết rõ, những người mà Trịnh Thế An nói là đám lão quân ở Thiên Tân Kiều phố.
Ngôn Khánh ôm lấy Trịnh Thế An, đỡ vào phò ngủ, gió đêm từ từ quét tới, mang theo hương vị mát lạnh.
- Gia gia, đám lão quân kia tới đây làm chi?
Trịnh Thế An thở dài một hơi:
- Sinh ý khó kiếm, đám già này nhất thời buồn bã nên tới đây.
- A...
- Vốn Thiên Tân Kiều phố không tốt lắm, cũng may có di mệnh của đại đô đốc cho nên hàng năm An Viễn đường đều đưa bạc triệu phụ cấp, nhưng trước đó vài ngày đại công tử tới Lạc Dương, mấy lão gia hỏa này kích động nên đã nói không cần phụ cấp nữa... Không ngờ hôm nay lão trạch truyền tới, sẽ đình chỉ lương tháng sau.
Trước kia chiến sự không ngớt, Thiên Tân Kiều phố náo nhiệt vô cùng.
Nhưng hiện tại chiến sự cơ bản đã được dẹp loạn, đám già này hiện nay đã hơi hối hận, không biết phải làm gì cho phải, cho nên liền đến điền trang giải sầu, vừa lúc gặp ta nên kéo ta tới uống vài chén. Ngôn Khánh, đại công tử lần này lại làm chuyện không tốt, khiến người ta lạnh lẽo trong lòng, Trịnh gia có thể đứng vững không ngã, không thể bỏ qua công lao của đám lão già này.
Loại chuyện này, Trịnh Ngôn Khánh cũng khó nói.
Dù trong thời gian này hắn đối với phu thê Trịnh Nhân Cơ hiểu rõ nhưng lại không biết tình huống rõ ràng.
Trịnh Nhân Cơ là một người điển hình cho tính tình công tử, không thích quản lý việc lặt vặt, tất cả mọi chuyện trong nhà đều do Thôi phu nhân tiếp quản, mà vị Thôi phu nhân này tính tình tính toán tỉ mỉ, lão quân nói câu kia, có lẽ nàng để trong lòng nên mới cắt phụ cấp.
Dù sao, bọn họ vừa tới Lạc Dương đã bị đám người này ra oai khiến cho kế hoạch cải tạo Thiên Tân Kiều phố không tiến hành được.
Chỉ sợ chuyện đó, Thôi phu nhân vẫn chưa bỏ qua cho.
- Ngôn Khánh, hai ngày nữa là học xá nghỉ, con đến Thiên Tân Kiều phố giúp ta một chuyến.
- Đi Thiên Tân Kiều phố làm gì?
Trịnh Thế An do dự một chút rồi nhẹ nhàng nói:
- Đại công tử không thèm để ý đến những lão quân này nhưng ta không thể không để ý, những người kia có không ít người năm đó lớn lên cùng ta, thậm chí là trưởng bối của ta, chúng ta không thể uổng phí tâm huyết của đại lão gia, nên đến đó xem một phen, cho dù là hỏi thăm cũng tốt.
Nói xong, học xá chỉ dạy một tuần bốn ngày nghỉ ba ngày để bọn nhỏ có thể ở nhà làm việc.
Trịnh Ngôn Khánh nghĩ một hồi rồi đáp ứng.
Trịnh Thế An đứng dậy hướng vào trong phòng ngủ, cao thấp lải nhải nói:
- Già rồi, không cần đến nữa, bị ghét bỏ rồi.
Nhìn theo dáng vẻ còng lưng xuống của ông, khóe mũi của Ngôn Khánh bỗng cảm thấy cay cay.
Những lời này của Trịnh Thế An, chỉ sợ là nói chính ông.
Trịnh Nhân Cơ cuối cùng vẫn không thể so được với Trịnh Đại Sĩ.
------------------------------
Ngày hôm sau, Trịnh Ngôn Khánh như thường lệ tới học xá.
Đậu Phụng Tiết so với ngày thường còn tới sớm hơn, các đệ tử khác còn chưa tới thì hắn đã xuất hiện, còn mang theo một gói nhỏ đi vào trong lớp.
Nhìn thấy Ngôn Khánh đang lau bàn giáo viên, hắn vội vàng chạy tới.
- Ngôn Khánh, ngươi có ăn điểm tâm không?
Thời đại này người bình thường mỗi ngày chỉ ăn hai bữa, buổi trưa và buổi tối, trừ phi là gia đình giàu có và đông đúc mới ăn ngày ba bữa, nhưng đại đa số người không có điều kiện như vậy. Đậu Phụng Tiết đem cái túi xách mở ra, bên trong là một cái hộp cơm, hắn mở hộp cơm ra, bên trong là bốn cái bánh màn thầu.
Màn thầu ở thời kỳ Tùy Đường, không gọi là màn thầu mà gọi là bánh hấp.
Đây là đồ ăn tốt nhất, ở thành Lạc Dương, có một tiểu điếm rất nổi danh với món bánh này.
Ngôn Khánh nhìn hộp cơm đã biết bánh màn thầu này xuất phát từ tiểu điếm kia.
Đậu Phụng Tiết hơi khoe khoang nói:
- Đây là món bánh rất ngon, hai người chúng ta mỗi người ăn một nửa được không?
Ánh mắt của nó man theo vẻ chờ đợi.
Hắn tuy là con của vợ cả, nhìn có vẻ huynh đệ rất nhiều nhưng thực tế lại không hề có. Những người hầu xung quanh hắn cũng không dám cùng hắn kết giao, ở trong Học Xá, hắn lại bị người ta khi dễ, hôm qua Ngôn Khánh ra tay giúp đỡ làm cho Đậu Phụng Tiết tâm tình rất vui vẻ.
Nhiều người chỉ đứng nhìn, chỉ có Ngôn Khánh là đứng ra ngăn cản.
Đối với một tiểu hài tử mà nói, đây chính là bằng hữu...
Ngôn Khánh đứng ở bên cạnh rửa tay, buổi sáng hắn chưa ăn gì, cũng hơi đói rồi.
Hắn cầm một cái bánh ngọt, hung hăng cắn một cái.
Cái bánh ngọt dùng nước mật ong mà nấu, mang theo một mùi thơm trong veo, lúc vừa tới Lạc Dương, Trịnh Thế An đã mua cho hắn, cái bánh ngọt này mười đồng một cái, so với bánh bình thường còn đánh gấp năm lần. Nhưng mà cũng đúng thôi, bọn họ dùng mật ong thượng hạng làm ra, tinh mỹ đóng gói, không phải là món ăn của người bình thường.
Về phần những gia đình giàu có đông đúc dĩ nhiên sẽ không để ý tới mười đồng này.
Ngôn Khánh cầm một cái, đưa cho Đậu Phụng Tiết một cái.
Nhìn thấy Trịnh Ngôn Khánh ăn rất ngon, Đậu Phụng Tiết liền vui vẻ:
- Ăn ngon lắm không? Về sau mỗi ngày ta mang cho ngươi ăn được không?
Đối với Đậu Phụng Tiết mà nói, tiền không tính là gì.
Ở thành Lạc Dương, hắn rất khao khát bằng hữu.
Hiện tại Đậu Phụng Tiết đã cảm thấy bằng hữu đã tới.
Tiểu hài tử này ở trong lớp vừa ăn bánh hấp vừa cười nói.
- Đúng rồi, hôm qua Đậu Hiếu có làm phiền ngươi nữa không?
- Đậu Hiếu?
- Đúng thế, là cái tên gia hỏa hôm qua khi dễ ngươi đó.
Đậu Phụng Tiết lắc đầu:
- Không có, hôm qua Thiên quản gia tới đón ta nên ta không thấy bọn họ, thế nào, bọn hắn làm phiền ngươi sao?
- Ừ.
Đậu Phụng Tiết lòng run lên, lo lắng nhìn Trịnh Ngôn Khánh.
Hhắn không phải lo lắng rằng Trịnh Ngôn Khánh thế nào mà lo lắng rằng Trịnh Ngôn Khánh sẽ vì chuyện này mà bỏ hắn, không làm bằng hữu với hắn.
Trịnh Ngôn Khánh cười cười:
- Ngươi không cần phải lo lắng, về sau Đậu Hiếu sẽ không khi dễ ngươi nữa.
- Tại sao?
- Hắn ngày hôm qua chặn đường ta, cuối cùng bị ta đánh cho.
/876
|