Bút lông toàn quốc thì bút lông Tuyên Châu và bút lông Hồ Châu là nổi danh nhất. Bút lông của Tuyên châu là bút lông nhỏ, được gọi là Tuyên bút. Ở thời đại này, Tuyên bút tốt giá trị đến hàng trăm quan một cái, người bình thường không thể mua nổi, Đậu Phụng Tiết mua cho Ngôn Khánh bảy cây bút, bằng vào một năm thu nhập của nhà bình thường. Ngay từ đầu Ngôn Khánh đã cảm thấy quá quý giá cho nên không dám tiếp nhận nhưng Đậu Phụng Tiết không chịu, nhất định phải tặng cho Trịnh Ngôn Khánh, Ngôn Khánh cũng chỉ có thể tiếp nhận.
Tính tình của Đậu Phụng Tiết mà nói, đúng là một gia hỏa không tệ.
Hắn nhát gan, thậm chí là nhu nhược nhưng người như vậy vô cùng nhạy cảm, Ngôn Khánh nếu như cự tuyệt hắn sẽ cho rằng Ngôn Khánh xem thường hắn, không muốn nhận hắn làm bằng hữu. Ngôn Khánh nhận hắn mới tươi cười rạng rỡ, cao hứng trở lại.
Kỳ thật Ngôn Khánh đối với bảy cây bút lông nhỏ này vô cùng thích thú.
Đừng nhìn Trịnh Thế An là quản gia mỗi tháng đều cho hắn tiền tiêu vặt nhưng mua một cây bút lông Tuyên Châu này không phải là dễ dàng.
Cũng chỉ có Đậu Phụng Tiết, người xuất thân từ thế gia vọng tộc môn phiệt mới có thể dùng vật này tặng cho người khác.
Trịnh Ngôn Khánh mở giáo trình chuẩn bị đọc.
Ở ngoài cửa truyền tới một hồi thanh âm gõ cửa, sau đó một thanh âm non nớt truyền tới:
- Ngôn Khánh, ngươi ở trong nhà sao?
Trịnh Ngôn Khánh khẽ giật mình, thò đầu ra khỏi cửa sổ.
- Là ai vậy?
- Là ta, Từ Thế Tích.
Từ Thế Tích tại sao lại tới đây?
Ngôn Khánh nghi hoặc trong lòng, vì vậy đi ra khỏi thư phòng, tới cạnh của.
Hắn mở cửa ra chỉ thấy Từ Thế Tích đang đứng ngoài cửa, bên cạnh còn có một tiểu tử bảy tuổi, so với Ngôn Khánh còn thấp hơn một chút. Xem cách ăn mặc thì người này là người phú quý, phấn điêu ngọc mài, béo mập trắng trẻo, vô cùng đáng yêu.
- Thế Tích, tại sao ngươi lại tới đây, hôm nay không đi học sao?
Từ Thế Tích mở miệng cười:
- Hôm nay không học, tiên sinh bề bộn chuyện sách vở, không rảnh thời gian để ý tới chúng ta, đại công tử đi dự tiệc, phu nhân cũng có chuyện cho nên ta mang tiểu công tử tới đây một chút.
Ngôn Khánh đã mơ hồ đoán được lai lịch của đồng tử kia, bây giờ Từ Thế Tích nói lập tức hiểu rõ.
Trịnh Hoành Nghị.
Tiểu tử này chính là con của Trịnh Nhân Cơ, năm đó hắn có duyên phận cùng với Hoành Nghị, Ngôn Khánh được Trịnh gia nhận làm con nuôi, cùng ngồi một xe với hắn. Chỉ là sau khi tới Huỳnh Dương, Ngôn Khánh không tiếp xúc với Hoành Nghị nữa, Trịnh Nhân Cơ sau đó mang Hoành Nghị đi Trường An, nhoáng một cái, đứa bé năm xưa đã trở thành một đồng tử khôi ngô tuấn tú. Trịnh Ngôn Khánh không kìm được mở một nụ cười, nghiêng người đi tới.
- Ngươi chính là tiểu công tử?
Trịnh Hoành Nghị tuy là tiểu hài tử, được nuông chiều từ bé, bên trong lộ ra một vẻ ưu việt.
Hắn nhìn thấy Ngôn Khánh mặc quần áo mộc mạc vì vậy gật đầu nói:
- Ngươi là Trịnh Ngôn Khánh, là cháu trai của Trịnh Thế An, ta đã từng nghe nói tới ngươi.
Nói xong Trịnh Hoành Nghị cất bước vào sân nhỏ.
Trịnh Ngôn Khánh thấy Hoành Nghị gọi thẳng danh tự của Trịnh Thế An thì hơi mất hứng.
Hắn hơi nhíu lông mày, quay đầu nhìn Từ Thế Tích, ý nói: Ngươi dẫn hắn tới đây làm gì.
Từ Thế Tích cười khổ một tiếng rồi nói:
- Ngươi đừng trách ta, cũng là ta bị tiểu ma đầu này quấn quít đến mức không chịu nổi. Ngươi không biết từ sau khi ta kể cho hắn nghe câu chuyện mà ngươi kể với ta, tiểu tử này quân quít không thôi...Ta không có biện pháp nào nên mới mang hắn qua đây tìm ngươi. Thế nào, gần đây ngươi có chuyện gì xảy ra không?
Trịnh Ngôn Khánh tức giận trừng mắt liếc hắn một cái.
- Ngươi còn không biết xấu hổ kể chuyện, ngươi làm cho ta gặp tai họa lớn rồi.
- Sao?
Trịnh Ngôn Khánh đang muốn đem chuyện Nhan Sư cổ tới thăm mình nói cho Từ Thế Tích, thì Trịnh Hoành Nghị đã kêu lên:
- Trịnh Ngôn Khánh, Trịnh Ngôn Khánh, ta nghe Từ Thế Tích ca ca nói, ngươi rất biết kể chuyện xưa đúng không?
- À, có biết một hai.
- Vậy ngươi kể cho ta vài câu chuyện đi!
Từ Thế Tích nghe được trong lòng thầm nghĩ không hay, hắn và Ngôn Khánh từng ở cạnh nhau, hắn biết rõ tính tình Ngôn Khánh là gì, Trịnh Hoành Nghị mang theo ý sai sử, tuy nói là tiểu hài tử nhưng thật giống cao cao tại thượng, vạn nhất chọc giận Trịnh Ngôn Khánh thì thật phiền toái. Từ Thế Tích cũng biết Trịnh Ngôn Khánh hôm nay tình cảnh không tốt, nếu hôm nay tính tình hắn phát tác thì sẽ không hay rồi.
Trịnh Ngôn Khánh nở ra một nụ cười.
Hắn dĩ nhiên không so đo với một đứa bé nhỏ.
Ở trong mắt hắn, Trịnh Hoành Nghị nói chuyện với giọng điệu như vậy cũng không trách được hắn, nhất định là Trịnh Nhân Cơ gia giáo vô phương, Nhan Sư Cổ dạy bảo không có kết quả.
- Ngươi muốn nghe kể chuyện?
- Đúng thế, Thế Tích ca ca kể cho ta nghe chuyện Lưu Quan Trương, ta rất thích, đặc biệt là bạch mã ngân thương Triệu Tử Long. Ngue kể cho ta nghe đi.
Trịnh Ngôn Khánh nói:
- Được, để ta kể cho ngươi nghe.
Nói xong hắn kéo Trịnh Hoành Nghị tiến vào trong phòng sách.
Từ Thế Tích cũng tiến vào, nhìn thấy thư án giấy bút tràn ngập thì lập tức sinh ý kính nể.
Xem ra hắn không hổ danh là thần đồng Vịnh Ngỗng thơ.
Từ Thế Tích cũng biết Trịnh Ngôn Khánh là Ngỗng công tử, những người khác cũng bàn tán về hắn rất nhiều, vậy mà Trịnh Ngôn Khánh lại không muốn cho người biết, bởi vì nếu như bị bóc trần thất phận, sẽ có rất nhiều tràng diện. Hắn từng nghe nói qua, ở trong các thế gia vọng tộc,chuyện giết nô diễn ra rất nhiều.
Trên đời này, kẻ có tâm tư xấu xa không thiếu.
Trịnh Nhân Cơ là chính nhân quân tử nhưng hắn chưa chắc có thể bỏ qua. Một gia nô mà đã có danh tiếng vượt qua chủ của mình, đây chẳng phải là muốn chết sao? Hiện tại Thôi phu nhân là đương gia, vạn nhất không vui thì cái mạng nhỏ này sẽ phải gặp nguy.
Cho nên Ngôn Khánh mới đặc biệt coi chừng, yên lặng tìm cơ hội.
Hắn kéo Hoành Nghị xuống rồi hỏi:
- Tiểu công tử, Thế Tích đã kể cho ngươi nghe chuyện gì?
Lại nói tiếp, hắn là thân phận gia nô nào có tư cách luận bàn cùng Trịnh Hoành Nghị.
Cũng may Trịnh Hoành Nghị tuổi còn nhỏ cũng không có sự cổ quái của thế gia đệ tử, lại sốt ruột nghe chuyện nên cũng không để ý.
- À, đã kể qua chuyện Đào Viên kết nghĩa, lại kể chuyện Quan Trường phản pha, còn có chuyện nghìn dặm cưỡi ngựa.
Trịnh Ngôn Khánh cười nói:
- Vậy hôm nay ta kể cho ngươi nghe câu chuyện Hổ Loa Quan, Tam Anh chiến đấu với Lữ Bố, ngươi có chịu không?
- Được!
Tính tình của Đậu Phụng Tiết mà nói, đúng là một gia hỏa không tệ.
Hắn nhát gan, thậm chí là nhu nhược nhưng người như vậy vô cùng nhạy cảm, Ngôn Khánh nếu như cự tuyệt hắn sẽ cho rằng Ngôn Khánh xem thường hắn, không muốn nhận hắn làm bằng hữu. Ngôn Khánh nhận hắn mới tươi cười rạng rỡ, cao hứng trở lại.
Kỳ thật Ngôn Khánh đối với bảy cây bút lông nhỏ này vô cùng thích thú.
Đừng nhìn Trịnh Thế An là quản gia mỗi tháng đều cho hắn tiền tiêu vặt nhưng mua một cây bút lông Tuyên Châu này không phải là dễ dàng.
Cũng chỉ có Đậu Phụng Tiết, người xuất thân từ thế gia vọng tộc môn phiệt mới có thể dùng vật này tặng cho người khác.
Trịnh Ngôn Khánh mở giáo trình chuẩn bị đọc.
Ở ngoài cửa truyền tới một hồi thanh âm gõ cửa, sau đó một thanh âm non nớt truyền tới:
- Ngôn Khánh, ngươi ở trong nhà sao?
Trịnh Ngôn Khánh khẽ giật mình, thò đầu ra khỏi cửa sổ.
- Là ai vậy?
- Là ta, Từ Thế Tích.
Từ Thế Tích tại sao lại tới đây?
Ngôn Khánh nghi hoặc trong lòng, vì vậy đi ra khỏi thư phòng, tới cạnh của.
Hắn mở cửa ra chỉ thấy Từ Thế Tích đang đứng ngoài cửa, bên cạnh còn có một tiểu tử bảy tuổi, so với Ngôn Khánh còn thấp hơn một chút. Xem cách ăn mặc thì người này là người phú quý, phấn điêu ngọc mài, béo mập trắng trẻo, vô cùng đáng yêu.
- Thế Tích, tại sao ngươi lại tới đây, hôm nay không đi học sao?
Từ Thế Tích mở miệng cười:
- Hôm nay không học, tiên sinh bề bộn chuyện sách vở, không rảnh thời gian để ý tới chúng ta, đại công tử đi dự tiệc, phu nhân cũng có chuyện cho nên ta mang tiểu công tử tới đây một chút.
Ngôn Khánh đã mơ hồ đoán được lai lịch của đồng tử kia, bây giờ Từ Thế Tích nói lập tức hiểu rõ.
Trịnh Hoành Nghị.
Tiểu tử này chính là con của Trịnh Nhân Cơ, năm đó hắn có duyên phận cùng với Hoành Nghị, Ngôn Khánh được Trịnh gia nhận làm con nuôi, cùng ngồi một xe với hắn. Chỉ là sau khi tới Huỳnh Dương, Ngôn Khánh không tiếp xúc với Hoành Nghị nữa, Trịnh Nhân Cơ sau đó mang Hoành Nghị đi Trường An, nhoáng một cái, đứa bé năm xưa đã trở thành một đồng tử khôi ngô tuấn tú. Trịnh Ngôn Khánh không kìm được mở một nụ cười, nghiêng người đi tới.
- Ngươi chính là tiểu công tử?
Trịnh Hoành Nghị tuy là tiểu hài tử, được nuông chiều từ bé, bên trong lộ ra một vẻ ưu việt.
Hắn nhìn thấy Ngôn Khánh mặc quần áo mộc mạc vì vậy gật đầu nói:
- Ngươi là Trịnh Ngôn Khánh, là cháu trai của Trịnh Thế An, ta đã từng nghe nói tới ngươi.
Nói xong Trịnh Hoành Nghị cất bước vào sân nhỏ.
Trịnh Ngôn Khánh thấy Hoành Nghị gọi thẳng danh tự của Trịnh Thế An thì hơi mất hứng.
Hắn hơi nhíu lông mày, quay đầu nhìn Từ Thế Tích, ý nói: Ngươi dẫn hắn tới đây làm gì.
Từ Thế Tích cười khổ một tiếng rồi nói:
- Ngươi đừng trách ta, cũng là ta bị tiểu ma đầu này quấn quít đến mức không chịu nổi. Ngươi không biết từ sau khi ta kể cho hắn nghe câu chuyện mà ngươi kể với ta, tiểu tử này quân quít không thôi...Ta không có biện pháp nào nên mới mang hắn qua đây tìm ngươi. Thế nào, gần đây ngươi có chuyện gì xảy ra không?
Trịnh Ngôn Khánh tức giận trừng mắt liếc hắn một cái.
- Ngươi còn không biết xấu hổ kể chuyện, ngươi làm cho ta gặp tai họa lớn rồi.
- Sao?
Trịnh Ngôn Khánh đang muốn đem chuyện Nhan Sư cổ tới thăm mình nói cho Từ Thế Tích, thì Trịnh Hoành Nghị đã kêu lên:
- Trịnh Ngôn Khánh, Trịnh Ngôn Khánh, ta nghe Từ Thế Tích ca ca nói, ngươi rất biết kể chuyện xưa đúng không?
- À, có biết một hai.
- Vậy ngươi kể cho ta vài câu chuyện đi!
Từ Thế Tích nghe được trong lòng thầm nghĩ không hay, hắn và Ngôn Khánh từng ở cạnh nhau, hắn biết rõ tính tình Ngôn Khánh là gì, Trịnh Hoành Nghị mang theo ý sai sử, tuy nói là tiểu hài tử nhưng thật giống cao cao tại thượng, vạn nhất chọc giận Trịnh Ngôn Khánh thì thật phiền toái. Từ Thế Tích cũng biết Trịnh Ngôn Khánh hôm nay tình cảnh không tốt, nếu hôm nay tính tình hắn phát tác thì sẽ không hay rồi.
Trịnh Ngôn Khánh nở ra một nụ cười.
Hắn dĩ nhiên không so đo với một đứa bé nhỏ.
Ở trong mắt hắn, Trịnh Hoành Nghị nói chuyện với giọng điệu như vậy cũng không trách được hắn, nhất định là Trịnh Nhân Cơ gia giáo vô phương, Nhan Sư Cổ dạy bảo không có kết quả.
- Ngươi muốn nghe kể chuyện?
- Đúng thế, Thế Tích ca ca kể cho ta nghe chuyện Lưu Quan Trương, ta rất thích, đặc biệt là bạch mã ngân thương Triệu Tử Long. Ngue kể cho ta nghe đi.
Trịnh Ngôn Khánh nói:
- Được, để ta kể cho ngươi nghe.
Nói xong hắn kéo Trịnh Hoành Nghị tiến vào trong phòng sách.
Từ Thế Tích cũng tiến vào, nhìn thấy thư án giấy bút tràn ngập thì lập tức sinh ý kính nể.
Xem ra hắn không hổ danh là thần đồng Vịnh Ngỗng thơ.
Từ Thế Tích cũng biết Trịnh Ngôn Khánh là Ngỗng công tử, những người khác cũng bàn tán về hắn rất nhiều, vậy mà Trịnh Ngôn Khánh lại không muốn cho người biết, bởi vì nếu như bị bóc trần thất phận, sẽ có rất nhiều tràng diện. Hắn từng nghe nói qua, ở trong các thế gia vọng tộc,chuyện giết nô diễn ra rất nhiều.
Trên đời này, kẻ có tâm tư xấu xa không thiếu.
Trịnh Nhân Cơ là chính nhân quân tử nhưng hắn chưa chắc có thể bỏ qua. Một gia nô mà đã có danh tiếng vượt qua chủ của mình, đây chẳng phải là muốn chết sao? Hiện tại Thôi phu nhân là đương gia, vạn nhất không vui thì cái mạng nhỏ này sẽ phải gặp nguy.
Cho nên Ngôn Khánh mới đặc biệt coi chừng, yên lặng tìm cơ hội.
Hắn kéo Hoành Nghị xuống rồi hỏi:
- Tiểu công tử, Thế Tích đã kể cho ngươi nghe chuyện gì?
Lại nói tiếp, hắn là thân phận gia nô nào có tư cách luận bàn cùng Trịnh Hoành Nghị.
Cũng may Trịnh Hoành Nghị tuổi còn nhỏ cũng không có sự cổ quái của thế gia đệ tử, lại sốt ruột nghe chuyện nên cũng không để ý.
- À, đã kể qua chuyện Đào Viên kết nghĩa, lại kể chuyện Quan Trường phản pha, còn có chuyện nghìn dặm cưỡi ngựa.
Trịnh Ngôn Khánh cười nói:
- Vậy hôm nay ta kể cho ngươi nghe câu chuyện Hổ Loa Quan, Tam Anh chiến đấu với Lữ Bố, ngươi có chịu không?
- Được!
/876
|