Trong lúc nhất thời đánh cho Tần Quỳnh chật vật không chịu nổi, không có sức hoàn thủ. Đồng thời trong lòng, nảy sinh ra biết bao phiền muộn không hiểu được, nhớ lại hồi đầu khi mình là quan quân, Trịnh Đại Bưu chẳng qua là sơn tặc mà thôi. . . . . . Nhưng bây giờ, tình thế lại thay đổi. Hắn trở thành tặc tử loạn thần còn Trịnh Đại Bưu lại trở thành quan quân?
Trên đời này thật sự có nhiều chuyện buồn cười.
Tần Quỳnh vốn đã bị Trịnh Đại Bưu áp chế, lại vừa phân tâm, nhiều lần nằm trong thế hạ phong, hắn suýt nữa bị Trịnh Đại Bưu đâm trúng.
Sau khi Tần Dụng bỏ qua Mạch Tử Trọng, Mạch Tử Trọng cũng không đuổi theo hắn.
Nếu Lý Ngôn Khánh đã xuất kích, nói rõ quyết chiến sắp đến. Hắn lập tức hội tụ với Diêu Ý, dốc sức liều mạng xông ra ngoài. Sau khi Tần Dụng chạy ra ngoài, quay đầu phát hiện thúc phụ Tần Quỳnh bị một đại hán bám lấy, cực kỳ nguy hiểm, trong nội tâm lập tức khẩn trương, thúc ngựa trở về.
- Thúc phụ, đi mau.
Tần Dụng vung côn lên, ngăn cản Trịnh Đại Bưu cho Tần Quỳnh.
Tần Quỳnh thật sự cũng vô tâm ham chiến.
Tâm tình của hắn lúc này rất phức tạp, làm gì còn tâm tư liều mạng chém giết với người khác. Gọi Tần Dụng một tiếng, hắn liền chuẩn bị phá vòng vây, nhưng không ngờ, mới chạy được vài bước, một tên Tùy tướng đã ngăn cản đường đi của hắn. Tùy tướng kia thân mặc chiến bào màu xanh chim két, trong tay cầm Thanh Long Yển Nguyệt Đao.
Hai ngựa đối mặt, Tùy tướng xoay đao đánh tới.
Tần Quỳnh cũng hơi tức giận.
Hẳn xem ta là quả hồng mềm sao?
Hắn xoay thương đón đỡ, sau khi hai người đánh mấy hiệp tại chỗ, trong nội tâm Tần Quỳnh bắt đầu nổi giận…
Tên Lý Ngôn Khánh này rút cuộc tìm được từ đâu nhiều mãnh tướng như vậy chứ?
Trước kia có La Sĩ Tín thì cũng thôi đi, Hùng Khoát Hải, Hám Lăng đều có dũng khí vạn người không đỡ được. Trịnh Đại Bưu kém hơn hai người kia một chút, nhưng cũng là một tên mãnh tướng khó tìm trong thiên hạ. Bây giờ lại còn xuất hiện một tên dùng đao? Trang phục của tên này nhìn rất quen mắt. . . . . . Mẹ kiếp, trên người mặc chiến bào màu xanh, ngươi chính là Quan Vân Trường sao? Nhưng tên thằng này thật sự rất lợi hại.
Tần Quỳnh giao thủ với tên Tùy tướng, sau mười hiệp vẫn bất phân thắng bại.
Hắn nhìn trộm sang bên cạnh, trái tim lúc này khẽ run lên. Trên bãi sông lúc này, đang trùng lặp diễn ra một vở kịch đồ sát, chỉ có điều vừa rồi quân Ngoã Cương đồ sát Tùy quân, bây giờ lại là Tùy quân đồ sát quân Ngoã Cương. Tình hình chiến đấu vô cùng kịch liệt, bại cục của quân Ngoã Cương đã định.
Đan Hùng Tín lại đang ngăn cản Lý Ngôn Khánh, liều mạng đọ sức chém giết lẫn nhau.
Cái này gọi là cừu nhân gặp mặt, bất chấp tất cả.
Đan Hùng Tín và Lý Ngôn Khánh thù sâu như biển. Con trai trưởng của hắn chết ở cửa Bạch Thạch Độ, con trai thứ bị Lý Ngôn Khánh bắn chết, hơn nữa còn chết không toàn thây.
Nghĩa tử Thành Mạc Ngôn, sống chết không rõ, đoán chừng lành ít dữ nhiều.
Thâm cừu đại hận như thế, Đan Hùng Tín làm sao có thể từ bỏ ý đồ với Lý Ngôn Khánh? Khi nhìn thấy Lý Ngôn Khánh, Đan Hùng Tín như phát điên, múa giáo ngăn cản Ngôn Khánh, tư thế hoàn toàn không thiết tha đến tính mạng. Luận về võ nghệ, Đan Hùng Tín thua Lý Ngôn Khánh một bậc, Ngôn Khánh cũng cao minh hơn Đan Hùng Tín một chút, nhưng dưới công kích liều mạng của Đan Hùng Tín, nhất thời cũng bó tay không biết làm thế nào.
Không thể tiếp tục đánh như vậy.
Trong lòng Tần Quỳnh âm thầm nói thầm: Nếu tiếp tục đánh như vậy, cuối cùng bản thân nhất định rơi vào thế hạ phong.
- Tần Dụng, chớ có ham chiến, theo ta phá vòng vây.
Tần Quỳnh hô to một tiếng, liên tiếp tung thương ba phát, bức lui Vương Phục Bảo, cùng lúc đó Tần Dụng đang bất phân thắng bại với Trịnh Đại Bưu, nghe thấy thúc phụ la lên, hắn chặn ngang một côn. Đại trường côn của hắn ngắn hơn song thương của Trịnh Đại Bưu một chút, nếu dùng sức mạnh, làm không tốt sẽ dẫn đến kết quả lưỡng bại câu thương. Mặc dù Trịnh Đại Bưu rất hận Tần Quỳnh, nhưng cũng chưa đến mức bất chấp tính mạng của mình, vì vậy ghìm ngựa nhảy về phía sau, tránh thoát một kích của Tần Dụng. Tần Dụng cũng thuận thế, thoát ra khỏi vòng chiến.
Hai chú cháu tụ hợp lại một chỗ, lao về phía Lý Ngôn Khánh.
Ngôn Khánh cũng bị hù dọa khiếp sợ.
Nếu đơn độc đấu với Tần Quỳnh và Đan Hùng Tín, hắn hoàn toàn không sợ.
Nhưng kêu hắn một mình đấu với hai người, hắn lại không có nắm chắc. Hơn nữa lại có một Hắc tiểu tử có thể phân tài cao thấp với Trịnh Đại Bưu, cũng là một tên gia hỏa khó lường. Mặc dù trong lòng Ngôn Khánh rất muốn giữ Tần Quỳnh và Đan Hùng Tín lại, nhưng hắn cũng sẽ không bất chấp tính mạng của mình.
Nhìn thấy chú cháu Tần Quỳnh tiến lên, hắn lập tức thúc ngựa đi.
Đan Hùng Tín còn muốn đuổi theo, nhưng bị Tần Quỳnh kéo hàm thiếc và dây cương lại. . . . . .
- Lão Đan, núi xanh còn đấy, không sợ không có củi đốt, hôm nay chúng ta thua, đừng ham chiến, phá vòng vây, tụ hợp với Ngụy vương trước đã.
Mặc dù Đan Hùng Tín hận Lý Ngôn Khánh thấu xương, nhưng cũng biết rất rõ tình huống trước mắt. Cảnh tượng trước mắt thắng bại vừa nhìn đã biết ngay, nếu quả thật cứ tiếp tục đánh như vậy, làm không tốt, không giết chết được Lý Ngôn Khánh mà bản thân lại phải bỏ mạng ở nơi này.
- Vậy thì tha cho tên Lý gia tử đó một lần.
Lúc gần đi, còn muốn quẳng lại một câu cũng là thói quen của người trong lục lâm.
Ba người tụ hợp lại một chỗ, hợp lực phá vòng vây ra ngoài. Mặc dù nói ý chí chiến đấu của Tùy quân rất dạt dào, nhưng cũng không thể ngăn cản ba con mãnh hổ Tần Quỳnh, Đan Hùng Tín.
Trịnh Đại Bưu và Vương Phục Bảo định đuổi theo, nhưng bị Lý Ngôn Khánh ngăn lại.
- Giặc cùng đường chớ đuổi, đánh được như vậy, chúng ta đã được ông trời phù hộ rồi.
Yên tâm đi, chúng ta còn rất nhiều cơ hội giao thủ với bọn chúng, lần này thả bọn chúng đi, lần sau chúng ta sẽ lấy đầu chó của chúng.
Trong lòng Lý Ngôn Khánh biết rất rõ, có thể có chiến đấu hôm nay, nói thật thuần túy là may mắn.
Nếu như không có sự tồn tại của nhóm kỵ binh Diêu Ý, nói không chừng Lý Mật đã vượt qua sông Gi áp Thạch Tử, lao thẳng tới Yển Sư. Mình xem như đã cứu Vương Thế Sung một lần nhưng đây mới chỉ là bắt đầu, Vương Thế Sung còn sống, Lý Mật còn sống, lẽ nào sau này, mình và Vương Thế Sung phải quyết đấu? Đây không phải là chuyện Lý Ngôn Khánh muốn nhìn thấy .
. Nói thật lòng, hắn thật sự không muốn loại cuộc sống này.
- Lập tức quét dọn chiến trường, tất cả tù binh bất luận là Tùy hay Ngụy, bắt giữ tất cả đến Hắc Thạch quan.
Những quận binh của Vương Thế Sung hoàn toàn không kém, sức chiến đấu rất lợi hại.
Đáng tiếc bọn chúng lại nằm trong tay Vương Thế Sung, không khỏi khiến người khác cảm giác người tài giỏi không được trọng dụng.
Hắc Thạch quan trải qua trận chiến này, tổn thất cũng không nhỏ. Bây giờ kêu Lý Ngôn Khánh trả lại những lão binh kinh nghiệm đầy mình cho cho Vương Thế Sung sao? Chuyện này quyết không thể.
Vậy chi bằng làm tiện nghi cho mình?
Trên đời này thật sự có nhiều chuyện buồn cười.
Tần Quỳnh vốn đã bị Trịnh Đại Bưu áp chế, lại vừa phân tâm, nhiều lần nằm trong thế hạ phong, hắn suýt nữa bị Trịnh Đại Bưu đâm trúng.
Sau khi Tần Dụng bỏ qua Mạch Tử Trọng, Mạch Tử Trọng cũng không đuổi theo hắn.
Nếu Lý Ngôn Khánh đã xuất kích, nói rõ quyết chiến sắp đến. Hắn lập tức hội tụ với Diêu Ý, dốc sức liều mạng xông ra ngoài. Sau khi Tần Dụng chạy ra ngoài, quay đầu phát hiện thúc phụ Tần Quỳnh bị một đại hán bám lấy, cực kỳ nguy hiểm, trong nội tâm lập tức khẩn trương, thúc ngựa trở về.
- Thúc phụ, đi mau.
Tần Dụng vung côn lên, ngăn cản Trịnh Đại Bưu cho Tần Quỳnh.
Tần Quỳnh thật sự cũng vô tâm ham chiến.
Tâm tình của hắn lúc này rất phức tạp, làm gì còn tâm tư liều mạng chém giết với người khác. Gọi Tần Dụng một tiếng, hắn liền chuẩn bị phá vòng vây, nhưng không ngờ, mới chạy được vài bước, một tên Tùy tướng đã ngăn cản đường đi của hắn. Tùy tướng kia thân mặc chiến bào màu xanh chim két, trong tay cầm Thanh Long Yển Nguyệt Đao.
Hai ngựa đối mặt, Tùy tướng xoay đao đánh tới.
Tần Quỳnh cũng hơi tức giận.
Hẳn xem ta là quả hồng mềm sao?
Hắn xoay thương đón đỡ, sau khi hai người đánh mấy hiệp tại chỗ, trong nội tâm Tần Quỳnh bắt đầu nổi giận…
Tên Lý Ngôn Khánh này rút cuộc tìm được từ đâu nhiều mãnh tướng như vậy chứ?
Trước kia có La Sĩ Tín thì cũng thôi đi, Hùng Khoát Hải, Hám Lăng đều có dũng khí vạn người không đỡ được. Trịnh Đại Bưu kém hơn hai người kia một chút, nhưng cũng là một tên mãnh tướng khó tìm trong thiên hạ. Bây giờ lại còn xuất hiện một tên dùng đao? Trang phục của tên này nhìn rất quen mắt. . . . . . Mẹ kiếp, trên người mặc chiến bào màu xanh, ngươi chính là Quan Vân Trường sao? Nhưng tên thằng này thật sự rất lợi hại.
Tần Quỳnh giao thủ với tên Tùy tướng, sau mười hiệp vẫn bất phân thắng bại.
Hắn nhìn trộm sang bên cạnh, trái tim lúc này khẽ run lên. Trên bãi sông lúc này, đang trùng lặp diễn ra một vở kịch đồ sát, chỉ có điều vừa rồi quân Ngoã Cương đồ sát Tùy quân, bây giờ lại là Tùy quân đồ sát quân Ngoã Cương. Tình hình chiến đấu vô cùng kịch liệt, bại cục của quân Ngoã Cương đã định.
Đan Hùng Tín lại đang ngăn cản Lý Ngôn Khánh, liều mạng đọ sức chém giết lẫn nhau.
Cái này gọi là cừu nhân gặp mặt, bất chấp tất cả.
Đan Hùng Tín và Lý Ngôn Khánh thù sâu như biển. Con trai trưởng của hắn chết ở cửa Bạch Thạch Độ, con trai thứ bị Lý Ngôn Khánh bắn chết, hơn nữa còn chết không toàn thây.
Nghĩa tử Thành Mạc Ngôn, sống chết không rõ, đoán chừng lành ít dữ nhiều.
Thâm cừu đại hận như thế, Đan Hùng Tín làm sao có thể từ bỏ ý đồ với Lý Ngôn Khánh? Khi nhìn thấy Lý Ngôn Khánh, Đan Hùng Tín như phát điên, múa giáo ngăn cản Ngôn Khánh, tư thế hoàn toàn không thiết tha đến tính mạng. Luận về võ nghệ, Đan Hùng Tín thua Lý Ngôn Khánh một bậc, Ngôn Khánh cũng cao minh hơn Đan Hùng Tín một chút, nhưng dưới công kích liều mạng của Đan Hùng Tín, nhất thời cũng bó tay không biết làm thế nào.
Không thể tiếp tục đánh như vậy.
Trong lòng Tần Quỳnh âm thầm nói thầm: Nếu tiếp tục đánh như vậy, cuối cùng bản thân nhất định rơi vào thế hạ phong.
- Tần Dụng, chớ có ham chiến, theo ta phá vòng vây.
Tần Quỳnh hô to một tiếng, liên tiếp tung thương ba phát, bức lui Vương Phục Bảo, cùng lúc đó Tần Dụng đang bất phân thắng bại với Trịnh Đại Bưu, nghe thấy thúc phụ la lên, hắn chặn ngang một côn. Đại trường côn của hắn ngắn hơn song thương của Trịnh Đại Bưu một chút, nếu dùng sức mạnh, làm không tốt sẽ dẫn đến kết quả lưỡng bại câu thương. Mặc dù Trịnh Đại Bưu rất hận Tần Quỳnh, nhưng cũng chưa đến mức bất chấp tính mạng của mình, vì vậy ghìm ngựa nhảy về phía sau, tránh thoát một kích của Tần Dụng. Tần Dụng cũng thuận thế, thoát ra khỏi vòng chiến.
Hai chú cháu tụ hợp lại một chỗ, lao về phía Lý Ngôn Khánh.
Ngôn Khánh cũng bị hù dọa khiếp sợ.
Nếu đơn độc đấu với Tần Quỳnh và Đan Hùng Tín, hắn hoàn toàn không sợ.
Nhưng kêu hắn một mình đấu với hai người, hắn lại không có nắm chắc. Hơn nữa lại có một Hắc tiểu tử có thể phân tài cao thấp với Trịnh Đại Bưu, cũng là một tên gia hỏa khó lường. Mặc dù trong lòng Ngôn Khánh rất muốn giữ Tần Quỳnh và Đan Hùng Tín lại, nhưng hắn cũng sẽ không bất chấp tính mạng của mình.
Nhìn thấy chú cháu Tần Quỳnh tiến lên, hắn lập tức thúc ngựa đi.
Đan Hùng Tín còn muốn đuổi theo, nhưng bị Tần Quỳnh kéo hàm thiếc và dây cương lại. . . . . .
- Lão Đan, núi xanh còn đấy, không sợ không có củi đốt, hôm nay chúng ta thua, đừng ham chiến, phá vòng vây, tụ hợp với Ngụy vương trước đã.
Mặc dù Đan Hùng Tín hận Lý Ngôn Khánh thấu xương, nhưng cũng biết rất rõ tình huống trước mắt. Cảnh tượng trước mắt thắng bại vừa nhìn đã biết ngay, nếu quả thật cứ tiếp tục đánh như vậy, làm không tốt, không giết chết được Lý Ngôn Khánh mà bản thân lại phải bỏ mạng ở nơi này.
- Vậy thì tha cho tên Lý gia tử đó một lần.
Lúc gần đi, còn muốn quẳng lại một câu cũng là thói quen của người trong lục lâm.
Ba người tụ hợp lại một chỗ, hợp lực phá vòng vây ra ngoài. Mặc dù nói ý chí chiến đấu của Tùy quân rất dạt dào, nhưng cũng không thể ngăn cản ba con mãnh hổ Tần Quỳnh, Đan Hùng Tín.
Trịnh Đại Bưu và Vương Phục Bảo định đuổi theo, nhưng bị Lý Ngôn Khánh ngăn lại.
- Giặc cùng đường chớ đuổi, đánh được như vậy, chúng ta đã được ông trời phù hộ rồi.
Yên tâm đi, chúng ta còn rất nhiều cơ hội giao thủ với bọn chúng, lần này thả bọn chúng đi, lần sau chúng ta sẽ lấy đầu chó của chúng.
Trong lòng Lý Ngôn Khánh biết rất rõ, có thể có chiến đấu hôm nay, nói thật thuần túy là may mắn.
Nếu như không có sự tồn tại của nhóm kỵ binh Diêu Ý, nói không chừng Lý Mật đã vượt qua sông Gi áp Thạch Tử, lao thẳng tới Yển Sư. Mình xem như đã cứu Vương Thế Sung một lần nhưng đây mới chỉ là bắt đầu, Vương Thế Sung còn sống, Lý Mật còn sống, lẽ nào sau này, mình và Vương Thế Sung phải quyết đấu? Đây không phải là chuyện Lý Ngôn Khánh muốn nhìn thấy .
. Nói thật lòng, hắn thật sự không muốn loại cuộc sống này.
- Lập tức quét dọn chiến trường, tất cả tù binh bất luận là Tùy hay Ngụy, bắt giữ tất cả đến Hắc Thạch quan.
Những quận binh của Vương Thế Sung hoàn toàn không kém, sức chiến đấu rất lợi hại.
Đáng tiếc bọn chúng lại nằm trong tay Vương Thế Sung, không khỏi khiến người khác cảm giác người tài giỏi không được trọng dụng.
Hắc Thạch quan trải qua trận chiến này, tổn thất cũng không nhỏ. Bây giờ kêu Lý Ngôn Khánh trả lại những lão binh kinh nghiệm đầy mình cho cho Vương Thế Sung sao? Chuyện này quyết không thể.
Vậy chi bằng làm tiện nghi cho mình?
/876
|