Sắc mặt của Vương Thế Sung lộ ra vài phần xấu hổ.
Đúng thế, lúc ấy hắn kết minh với Đột Quyết vì Đột Quyết có vũ lực cường đại.
Nhưng mà Đột Quyết ở phía xa nghìn dặm, cho dù bọn họ muốn trợ giúp bề bộn thì cũng là nước xa không cứu được lửa gần, Vương Thế Sung cho rằng sau khi giải quyết Lý Mật hắn có thể thông qua Vương Đức Nhân thu nạp Tề Lỗ rồi đối phó với Lý Ngôn Khánh, nhưng hiện tại xem ra không thể.
- Vậy theo Trương khanh phải làm thế nào?
- Bệ hạ, vẫn là biện pháp cũ, cùng với Lý Hà Nam kết thân, chống lại Lý Đường.
Lý Hà Nam tọa trấn Hổ Lao quan, thủ phủ cổ họng của Lạc Dương, nếu như có thể kết minh với hắn thì bệ hạ không cần lo lắng phía đông, phía nam thì có thể khuếch trương chiếm lĩnh Giang Ai, mưu đồ Tề Lỗ, sau đó có thể trực diện đối phó với Quan Trung.
- Thế nhưng mà cháu ngoại ta đã gả cho Đột Quyết,, công chúa cũng đã gả cho Lý Uyên, làm sao có thể kết thân với Lý Hà Nam?
Trương Trấn Chu nở ra nụ cười:
- Bệ hạ, trong thành Lạc Dương này thiếu mỹ nữ sao?
Hơn nữa, Lý Hà Nam mới chỉ cưới có ba vợ một thiếp, đối với nữ nhân chỉ sợ nhu cầu vẫn còn thiếu, thần nghe nói qua, Lý Hà Nam đối với Kỳ Lân quán vô cùng coi trọng, bệ hạ tại sao không phái nho sinh danh sĩ ở Quốc Tử Giám tiến tới đó giúp đỡ? Không chừng Lý Hà Nam sẽ cao hứng kết minh với bệ hạ.
Vương Thế Sung nghe được thì lâm vào trầm tư.
- Hắn muốn nữ nhân thì chuyện này quá đơn giản.
- Vậy Trương khanh cho rằng nên phái ai tới Huỳnh Dương, cùng với Lý Ngôn Khánh cầu minh.
- Thần tiến cử hai người, người thứ nhất là Thư Ký giam, Âu Dương Tuân người thứ hai là Ngự Sử đài Đỗ Sở Khách. Âu Dương Tuân chính là tông sư của sĩ lâm, cũng là tông sư của thư pháp, giống như Lý Ngôn Khánh là tông sư của Vịnh Ngỗng thể, bọn họ gặp nhau nhất định có nhiều lời để nói. Mà Đỗ Sở Khách có huynh trưởng là Đỗ Như Hối rất được Lý Hà Nam tín nhiệm,.
Âu Dương Tuân Lý Sở Khách?
Vương Thế Sung nghe được liền đại hỉ, vỗ tay nói:
- Trương khanh nói rất đúng, vậy cứ theo lời nói của Trương khanh, mau chóng kết thân với Lý Hà Nam.
Lý Ngôn Khánh sau khi trở về Củng huyện đã mang theo hai mươi thần tăng tới đây, hai mươi võ tăng này cũng không lạ lẫm gì Lý Ngôn Khánh, Chí Thao Huệ Tích bọn họ từ nhỏ đã quen biết Lý Ngôn Khánh, về phần Giác Viễn thì là đồ đệ của Ngôn Hổ, sáu năm trước đã từng gặp mặt Lý Ngôn Khánh lúc hắn u cư ở Củng huyện. Sau đó vì bố cục Huỳnh Dương, Lý Ngôn Khánh cơ hồ điều hết cao thủ trong nhà đi, mời mười hai võ tăng tới nhà hộ viện, những võ tăng này không chỉ quen thuộc Lý Ngôn Khánh và những võ tướng dưới trướng Lý Ngôn Khánh cũng biết tới bọn họ.
Lúc đầu Lý Ngôn Khánh mời tới bọn họ còn tưởng những võ tăng này dùng để tăng cường bảo vệ với Lý phủ.
Nhưng sau khi tất cả mọi người biết được Lý Ngôn Khánh mời mười hai võ tăng này tới Lạc Khẩu kho thì tất cả đều lộ vẻ mờ mịt.
Sau đó Ngôn Khánh hạ lệnh từ trong quân điều ra 1200 tinh tốt, để cho bọn người Chí Thao dạy dỗ.
Chuyện này khiến cho mọi người khó hiểu, Tiết Thu tìm tới Lý Ngôn Khánh hỏi:
- Chúa công, chúa công đem mười hai vị hòa thượng này vào trong quân là tại sao vậy?
Lý Ngôn Khánh đưa tay ý bảo Tiết Thu ngồi xuống.
- Trước đây Tân thái thú và Trịnh thái thú báo rằng, vì mở rộng đội ngũ cho nên trang bị khó có thể theo kịp đặc biệt là giáo khó có thể chế được nhanh, tình huống này không chỉ ở Vinh Châu Trịnh Châu mà cả Dương thành, Hà nội và Cấp quận cũng vậy, ta thấy rằng giáo tuy rằng trong quân có tác dụng lớn nhưng tổn hao cũng kinh người.
Ta suy nghĩ một hồi thấy trường thương có thể thay cho giáo.
Tuy sức chiến đấu của trường thương kém hơn so với giáo nhưng phí tổn chế tạo một thanh giáo có thể dùng để chế ra mười htanh trường thương, mà trường thương sau khi luyện thành thục chưa hẳn kém hơn so với giáo, vì vậy lần này ta mời võ tăng ở Thiếu Lâm tới dạy cho binh lính ba chiêu mà bọn họ đã sáng chế, ta đoán chừng một hai tháng nữa, bọn họ luyện xong sẽ bắt đầu mở diễn võ trường ở Bách Hoa cốc cho tất cả tranh tài, xem tác dụng của trường thương.
Nếu như hiệu quả tốt thì sẽ mở rộng ở trong quân, ừ, 1200 người này sẽ trở thành giáo đầu ở trong quân.
Lông mày của Tiết Thu nhăn lại khẽ nói:
- Như vậy được sao?
- Không thử thì vĩnh viễn không thể biết được có được hay không.
Ngôn Khánh đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Tiết Thu:
- Hiện tại Huỳnh Dương chỉ sợ không có quá nhiều thu nhập cho nên chi tiêu ở trong quân cần phải khống chế, lần này chúng ta chế tạo trường thương ngươi xem có thể tiết kiệm biết bao nhiêu phí tổn, đồng thời những phí tổn tiết kiệm này chúng ta có thể chế tạo vũ khí áo giáp, từ đó cho dù chúng ta không tăng quân phí nhưng cũng trang bị cho tám vạn quân tốt chỉnh tề được.
Ngươi tới đây xem.
Ngôn Khánh kéo Tiết Thu từ trên trúc lâu xuống, lấy từ khung binh khí ra một cây trường thương.
Tiết Thu mặc dù là nho sinh nhưng cũng văn võ song tu.
Võ nghệ của hắn không cao minh cho lắm, nhưng lên ngựa cầm thương cũng không phải là vấn đề lớn.
- Đây là trường thương do ta thiết kế, các chiêu số chém giết uy lực vô cùng lớn.
Ngôn Khánh nói xong đi xuống trúc lâu, cầm thương rung rung miệng quát to:
- Giết.
Ba đạo tàn ảnh đâm ra, như thiểm điện.
Tiết Thu đứng ở trước cửa hiên cảm thấy một luồng sát khí tràn ngập, hắn vô thức lui về phía sau, khuôn mặt lộ vẻ sợ hãi.
- Thương pháp này rất đơn giản, nhưng cũng rất thực dụng, thích hợp để chém giết trên chiến trường.
Tiết Thu suy nghĩ từ trên cửa hiên đi xuống, tiếm nhận trường thương trong tay của Lý Ngôn Khánh rồi múa tít một vòng:
- Sức mạnh rất lớn.
Hắn đột nhiên ngẩng đầu cười:
- Đã như vậy chờ sau khi trường luyện thương của ngươi thành công, giao cho ta hai trăm giáo đầu.
Tiết Thu không phải là người cứng nhắc, năng lực tiếp nhận sự vật của hắn cũng vô cùng lợi hại. Ngôn Khánh muốn vứt bỏ Trực Viên cày đổi thành Khúc Viên cày, Tiết Thu là người hưởng ứng đầu tiên.
Trên thực tế Khúc Viên cày mở rộng trên quy mô lớn ở Huỳnh Dương thì Củng huyện dẫn đầu về sử dụng.
Đến bây giờ hắn phát hiện ra chỗ tốt của việc dùng thương liền cảm thấy hiếu kỳ, nếu như binh mã ở Củng Châu đều đượng phân phối thương thì có thể gairm bớt hao phí hàng năm,.
Đem trường thương bỏ lại chỗ cũ, Tiết Thu cùng với Lý Ngôn Khánh ngồi trước cửa hiên.
- Chúa công nhìn dáng vẻ của ngươi thì hình như có tâm sự ở trong lòng.
Ngôn Khánh mỉm cười cũng không mở miệng.
Đúng thế hắn đúng là có chuyện phiền não.
Từ khi Vương Hoàng triệt để riờ khỏi Kỳ Lân đài, Sài Hiếu Hòa cũng tiếp nhận.
Tuy nhiên Sài Hiếu Hòa và Vương Hoàng thì hoàn toàn khác nhau, Vương Hoàng tuyệt đối khống chế Kỳ Lân đài về vấn đề văn võ, mà Sài Hiếu Hòa lại chú trọng vào việc tin tức tình báo, về chuyện ám sát hắn hầu như chẳng thèm ngó tới.
Hắn cực kỳ coi trọng tin tức lưu thông, hơn nữa còn tỏ vẻ bất mãn với hệ thống tin tức trước kia của Vương Hoàng.
Đúng thế, lúc ấy hắn kết minh với Đột Quyết vì Đột Quyết có vũ lực cường đại.
Nhưng mà Đột Quyết ở phía xa nghìn dặm, cho dù bọn họ muốn trợ giúp bề bộn thì cũng là nước xa không cứu được lửa gần, Vương Thế Sung cho rằng sau khi giải quyết Lý Mật hắn có thể thông qua Vương Đức Nhân thu nạp Tề Lỗ rồi đối phó với Lý Ngôn Khánh, nhưng hiện tại xem ra không thể.
- Vậy theo Trương khanh phải làm thế nào?
- Bệ hạ, vẫn là biện pháp cũ, cùng với Lý Hà Nam kết thân, chống lại Lý Đường.
Lý Hà Nam tọa trấn Hổ Lao quan, thủ phủ cổ họng của Lạc Dương, nếu như có thể kết minh với hắn thì bệ hạ không cần lo lắng phía đông, phía nam thì có thể khuếch trương chiếm lĩnh Giang Ai, mưu đồ Tề Lỗ, sau đó có thể trực diện đối phó với Quan Trung.
- Thế nhưng mà cháu ngoại ta đã gả cho Đột Quyết,, công chúa cũng đã gả cho Lý Uyên, làm sao có thể kết thân với Lý Hà Nam?
Trương Trấn Chu nở ra nụ cười:
- Bệ hạ, trong thành Lạc Dương này thiếu mỹ nữ sao?
Hơn nữa, Lý Hà Nam mới chỉ cưới có ba vợ một thiếp, đối với nữ nhân chỉ sợ nhu cầu vẫn còn thiếu, thần nghe nói qua, Lý Hà Nam đối với Kỳ Lân quán vô cùng coi trọng, bệ hạ tại sao không phái nho sinh danh sĩ ở Quốc Tử Giám tiến tới đó giúp đỡ? Không chừng Lý Hà Nam sẽ cao hứng kết minh với bệ hạ.
Vương Thế Sung nghe được thì lâm vào trầm tư.
- Hắn muốn nữ nhân thì chuyện này quá đơn giản.
- Vậy Trương khanh cho rằng nên phái ai tới Huỳnh Dương, cùng với Lý Ngôn Khánh cầu minh.
- Thần tiến cử hai người, người thứ nhất là Thư Ký giam, Âu Dương Tuân người thứ hai là Ngự Sử đài Đỗ Sở Khách. Âu Dương Tuân chính là tông sư của sĩ lâm, cũng là tông sư của thư pháp, giống như Lý Ngôn Khánh là tông sư của Vịnh Ngỗng thể, bọn họ gặp nhau nhất định có nhiều lời để nói. Mà Đỗ Sở Khách có huynh trưởng là Đỗ Như Hối rất được Lý Hà Nam tín nhiệm,.
Âu Dương Tuân Lý Sở Khách?
Vương Thế Sung nghe được liền đại hỉ, vỗ tay nói:
- Trương khanh nói rất đúng, vậy cứ theo lời nói của Trương khanh, mau chóng kết thân với Lý Hà Nam.
Lý Ngôn Khánh sau khi trở về Củng huyện đã mang theo hai mươi thần tăng tới đây, hai mươi võ tăng này cũng không lạ lẫm gì Lý Ngôn Khánh, Chí Thao Huệ Tích bọn họ từ nhỏ đã quen biết Lý Ngôn Khánh, về phần Giác Viễn thì là đồ đệ của Ngôn Hổ, sáu năm trước đã từng gặp mặt Lý Ngôn Khánh lúc hắn u cư ở Củng huyện. Sau đó vì bố cục Huỳnh Dương, Lý Ngôn Khánh cơ hồ điều hết cao thủ trong nhà đi, mời mười hai võ tăng tới nhà hộ viện, những võ tăng này không chỉ quen thuộc Lý Ngôn Khánh và những võ tướng dưới trướng Lý Ngôn Khánh cũng biết tới bọn họ.
Lúc đầu Lý Ngôn Khánh mời tới bọn họ còn tưởng những võ tăng này dùng để tăng cường bảo vệ với Lý phủ.
Nhưng sau khi tất cả mọi người biết được Lý Ngôn Khánh mời mười hai võ tăng này tới Lạc Khẩu kho thì tất cả đều lộ vẻ mờ mịt.
Sau đó Ngôn Khánh hạ lệnh từ trong quân điều ra 1200 tinh tốt, để cho bọn người Chí Thao dạy dỗ.
Chuyện này khiến cho mọi người khó hiểu, Tiết Thu tìm tới Lý Ngôn Khánh hỏi:
- Chúa công, chúa công đem mười hai vị hòa thượng này vào trong quân là tại sao vậy?
Lý Ngôn Khánh đưa tay ý bảo Tiết Thu ngồi xuống.
- Trước đây Tân thái thú và Trịnh thái thú báo rằng, vì mở rộng đội ngũ cho nên trang bị khó có thể theo kịp đặc biệt là giáo khó có thể chế được nhanh, tình huống này không chỉ ở Vinh Châu Trịnh Châu mà cả Dương thành, Hà nội và Cấp quận cũng vậy, ta thấy rằng giáo tuy rằng trong quân có tác dụng lớn nhưng tổn hao cũng kinh người.
Ta suy nghĩ một hồi thấy trường thương có thể thay cho giáo.
Tuy sức chiến đấu của trường thương kém hơn so với giáo nhưng phí tổn chế tạo một thanh giáo có thể dùng để chế ra mười htanh trường thương, mà trường thương sau khi luyện thành thục chưa hẳn kém hơn so với giáo, vì vậy lần này ta mời võ tăng ở Thiếu Lâm tới dạy cho binh lính ba chiêu mà bọn họ đã sáng chế, ta đoán chừng một hai tháng nữa, bọn họ luyện xong sẽ bắt đầu mở diễn võ trường ở Bách Hoa cốc cho tất cả tranh tài, xem tác dụng của trường thương.
Nếu như hiệu quả tốt thì sẽ mở rộng ở trong quân, ừ, 1200 người này sẽ trở thành giáo đầu ở trong quân.
Lông mày của Tiết Thu nhăn lại khẽ nói:
- Như vậy được sao?
- Không thử thì vĩnh viễn không thể biết được có được hay không.
Ngôn Khánh đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Tiết Thu:
- Hiện tại Huỳnh Dương chỉ sợ không có quá nhiều thu nhập cho nên chi tiêu ở trong quân cần phải khống chế, lần này chúng ta chế tạo trường thương ngươi xem có thể tiết kiệm biết bao nhiêu phí tổn, đồng thời những phí tổn tiết kiệm này chúng ta có thể chế tạo vũ khí áo giáp, từ đó cho dù chúng ta không tăng quân phí nhưng cũng trang bị cho tám vạn quân tốt chỉnh tề được.
Ngươi tới đây xem.
Ngôn Khánh kéo Tiết Thu từ trên trúc lâu xuống, lấy từ khung binh khí ra một cây trường thương.
Tiết Thu mặc dù là nho sinh nhưng cũng văn võ song tu.
Võ nghệ của hắn không cao minh cho lắm, nhưng lên ngựa cầm thương cũng không phải là vấn đề lớn.
- Đây là trường thương do ta thiết kế, các chiêu số chém giết uy lực vô cùng lớn.
Ngôn Khánh nói xong đi xuống trúc lâu, cầm thương rung rung miệng quát to:
- Giết.
Ba đạo tàn ảnh đâm ra, như thiểm điện.
Tiết Thu đứng ở trước cửa hiên cảm thấy một luồng sát khí tràn ngập, hắn vô thức lui về phía sau, khuôn mặt lộ vẻ sợ hãi.
- Thương pháp này rất đơn giản, nhưng cũng rất thực dụng, thích hợp để chém giết trên chiến trường.
Tiết Thu suy nghĩ từ trên cửa hiên đi xuống, tiếm nhận trường thương trong tay của Lý Ngôn Khánh rồi múa tít một vòng:
- Sức mạnh rất lớn.
Hắn đột nhiên ngẩng đầu cười:
- Đã như vậy chờ sau khi trường luyện thương của ngươi thành công, giao cho ta hai trăm giáo đầu.
Tiết Thu không phải là người cứng nhắc, năng lực tiếp nhận sự vật của hắn cũng vô cùng lợi hại. Ngôn Khánh muốn vứt bỏ Trực Viên cày đổi thành Khúc Viên cày, Tiết Thu là người hưởng ứng đầu tiên.
Trên thực tế Khúc Viên cày mở rộng trên quy mô lớn ở Huỳnh Dương thì Củng huyện dẫn đầu về sử dụng.
Đến bây giờ hắn phát hiện ra chỗ tốt của việc dùng thương liền cảm thấy hiếu kỳ, nếu như binh mã ở Củng Châu đều đượng phân phối thương thì có thể gairm bớt hao phí hàng năm,.
Đem trường thương bỏ lại chỗ cũ, Tiết Thu cùng với Lý Ngôn Khánh ngồi trước cửa hiên.
- Chúa công nhìn dáng vẻ của ngươi thì hình như có tâm sự ở trong lòng.
Ngôn Khánh mỉm cười cũng không mở miệng.
Đúng thế hắn đúng là có chuyện phiền não.
Từ khi Vương Hoàng triệt để riờ khỏi Kỳ Lân đài, Sài Hiếu Hòa cũng tiếp nhận.
Tuy nhiên Sài Hiếu Hòa và Vương Hoàng thì hoàn toàn khác nhau, Vương Hoàng tuyệt đối khống chế Kỳ Lân đài về vấn đề văn võ, mà Sài Hiếu Hòa lại chú trọng vào việc tin tức tình báo, về chuyện ám sát hắn hầu như chẳng thèm ngó tới.
Hắn cực kỳ coi trọng tin tức lưu thông, hơn nữa còn tỏ vẻ bất mãn với hệ thống tin tức trước kia của Vương Hoàng.
/876
|