Trên thực tế hai người sở dĩ có thể gặp mặt nhau là do Trương Trọng Kiên gặp mặt Lý Ngôn Khánh cho nên Lý Ngôn Khánh dựa vào tình huống lúc đó Phùng Áng vẫn có vẻ do dự, chớ luận Tùy Dạng Đế anh minh hay là ngu ngốc nhưng đối đãi với Phùng gia đều vô cùng tốt, nhiều lần tha thứ đặc biệt tổ mẫu của Phùng Áng Tiễn phu nhân chịu ân điển rất sâu của nhà Tùy, trong năm Khai Hoàng được phong làm Đế Quốc phu nhân, ở trong năm Nhân Thọ được phong làm Thành Kính phu nhân.
Đối với một nữ nhân của dân tộc thiểu số mà nói là một ân sủng cực kỳ lớn.
Cứ như vậy mà phản bộ nhà Tùy?
Phùng Áng lúc đó chủ ý hoàn toàn rất khó xác định.
Tuy nhiên hắn cũng không cự tuyệt hảo ý của Lý Đường bởi vì xem tình huống lúc đó thì khí thế của Lý Đường đã vô cùng cực thịnh muốn ngăn cản thì vô cùng khó khăn cho nên Phùng Áng vẫn bảo trì sự trung lập.
Cho dù Lý Ngôn Khánh đánh chiếm khắp nơi cũng khiến cho hắn dao động mà thôi.
Chính thức làm cho Phùng Áng quyết định chính là thái độ của Tiêu thái hậu, Trương Trọng Kiên phụng mệnh tới đây Phùng Áng biết rõ, mình phải đưa ra quyết định.
Tiêu thái hậu đã quyết định bỏ thiên hạ mình cần gì phải tiếp tục ngu trung?
Tuy nhiên Phùng Áng vẫn biết được nhu cầu cấp bách hiện tại của Trương Trọng Kiên là thuyền biển hắn lập tức điều tới sáu mươi chiếc thuyền lớn hiệp trợ cho Tiêu thái hậu rút khỏi đồng thời Phùng Áng còn phái nhị ca ruột của mình là Phùng Huyên hộ tống Tiêu thái hậu tới Nam dương, Phùng Huyên là anh cùng cha khác mẹ của Phùng Áng, nhiều năm làm mậu dịch ở hải ngoại đồng thời còn có một thân phận bí mật: Hải tặc.
Người này đối với đường biển Nam Dương vô cùng quen thuộc.
Đồng thời Phùng Áng trong tay còn nắm gần trăm chiếc thuyền biển, có mấy điểm tiếp tế bí mật trên biển.
Tiêu thái hậu có Phùng Huyên tương trợ đường đi nhất định thuận lợi.
Mà Phùng Áng tuy tổn thất thực lực nhưng vẫn yên tâm.
Lý Ngôn Khánh sau khi gặp mặt Trương Trọng Kiên đã nhanh chóng tới Hải Môn trấn gặp mặt Phùng Áng.
Lý Ngôn Khánh cố ý làm vậy.
Mà Phùng Áng đối với chuyện này cũng không tỏ vẻ gì.
Thời cuộc đã rõ hắn hạ quyết tâm nhăn nhăn nhó nhó che che lấp lấp cũng không có ý nghĩa.
Thế nhưng mà La Hoàn thấy rằng Lý Phùng gặp nhau liệu có đại biểu cho hai người kết đồng minh hay không?
Không bao lâu sau ở Giao Chỉ phía xa xa truyền tới tin tức.
Lý Ngôn Khánh từ Nha Châu điều tới sáu trăm Lý nhân cũng xây dựng quân đội, quả nhiên người này muốn tấn công Chân Tịch quốc kiếm tài phú.
La Hoàn cảm thấy áp lực.
Lý Ngôn Khánh một mặt làm ra vẻ khó nhìn do dự một lát sau đó nói:
- Xem ra Lý vương cũng biết chuyện này rồi sao?
La Hoàn từ chối cho ý kiến nhìn Lý Ngôn Khánh mà không nói câu nào.
- Được rồi để công bằng cho Lý vương thì bổn vương dứt khoát nói rõ ràng mọi chuyện ra.
- Đúng thế ta và Phùng Áng đích thực đã làm một hiệp nghị chuẩn bị xây dựng tám nghìn quân đội viễn chinh tuy nhiên quân đội này không thuộc về sở hữu triều đình mà là tư nhân võ trang, gọi là lính đánh thuê. Lần này xuất binh tới Chân Tịch quốc trên danh nghĩa là quốc chủ Chân Tịch quốc thuê cướp lấy Đơn Văn thành, Lý vương cũng chắc hiểu rõ tình hình Chân Tịch quốc còn chưa có chủ ý của triều đình nhưng theo tin tức của ta triều đình cũng có chút động tâm. Bản vương cho rằng chúng ta bây giờ đánh Chân Tịch dùng danh nghĩa là quốc chủ bnọ họ thuê cũng không liên quan đến chúng ta.
La Hoàn nhíu mày:
- Phùng Áng sẽ đồng ý sao?
Lý Ngôn Khánh liền cười to:
- Sao hắn lại không đồng ý?
- Ta cũng không phải để hắn phái ra đội ngũ bổn tộc đại khái là đem nô lệ và tù binh sung công bổn vương thì cắt cử đại tướng lãnh binh.
Tù binh nô lệ.
Vốn để La Hoàn chi tiêu tám nghìn binh lính cường tráng cũng không phải không thể được.
Nhưng vấn đề ở chỗ La Hoàn cũng không nỡ đem nhiều người như vậy giao cho Lý Ngôn Khánh.
Thế nhưng mà những đầy tớ và tù binh này thì đáng gì, La Hoàn thiếu tiền thiếu vật nhưng không thiếu người.
Ninh Trường Chân sau khi chết La Hoàn bắt được rất nhiều nô lệ và tù binh, người hắc lý không biết kinh doanh cho nên nhiều người như vậy cũng không biết sử dụng thế nào, có người bán những nô lệ kia đi thậm chí còn giết chết.
Dù sao nhiều nô lệ tù binh như vậy mỗi ngày cũng có chi tiêu cực lớn.
Nhưng nếu như để bọn họ đi đánh giặc thì...
La Hoàn nháy nháy mắt chủ ý trong lòng cũng dần hiện ra.
- Hà Nam vương, tiểu vương tài học sơ thiển nhưng cũng biết đạo lý binh quý thần tốc.
Theo ta biết được Phùng Áng trong tay có không nhiều tù binh và nô lệ, nếu muốn hắn kiếm đủ tám nghìn người chỉ sợ tổn hao rất nhiều khâu trung gian.
Vương gia đã từng nói thời gian càng lâu thì Ninh Huyền chuẩn bị càng đầy đủ.
Như vậy diết tiểu vương nguyện ý điều đi vạn người phối hợp với vương gia xây dựng cái gì...
- Lính đánh thuê.
Thẩm Quang ở sau lưng Lý Ngôn Khánh mở miệng nhắc nhở.
- Đúng thế chính là lính đánh thuê.
La Hoàn cảm kích nhìn qua Thẩm Quang liên tục gật đầu.
- Tuy nhiên nếu như công chiếm Chân Tịch quốc đám bọn chúng...
- Trả thù lao chính là kho phủ Đơn Văn thành, quốc chủ Chân Tịch quốc nói kho phủ cho ta và Lý vương sử dụng tuy nhiên cũng phải cân nhắc đến sức chiến đấu của những đám nô lệ tù binh này, sợ rằng xây dựng ra một đạo nhân mã vô dụng, cho nên ta quyết định chiến lợi phẩm ở trên chiến trường đoạt được có thể quy về cá nhân, kho phủ tài hàng có thể chia cho bọn họ ba thành, dư thì quy về, hắc hắc...
Lý Ngôn Khánh nở ra nụ cười này La Hoàn còn không rõ ràng lắm.
Tuy nhiên để cho hắn phải vứt bỏ ba thành tài hàng thì không khỏi đau lòng.
Lý Ngôn Khánh cười nói:
- Lý vương có phải sau lòng vì ba thành tài hàng?
La Hoàn tuy tham tài nhưng cũng biết xấu hổ, khuôn mặt của hắn đỏ lên.
- Lý vương, trọng thưởng tất có dũng phu các huynh đệ tham chiên không phải binh mã của triều đình không có chỗ tốt làm sao bọn họ có thể cống hiến.
Tuy nhiên Lý vương không cần phải lo lắng muốn thu hồi những tài hàng này không phải là không được.
Bổn vương nghe nói ở trong đám nô lệ và tù binh có chuyện tự chuộc thân đúng không?
La Hoàn nghĩ nghĩ rồi nhẹ nhàng gật đầu:
- Đúng là có chuyện này.
- Như vậy đi để cho các huynh đệ giữ lại một bộ phận tài hàng, đến lúc đó Lý vương có thể đưa ra chỉ cần giao nộp một số tài hàng nhất định thì có thể khôi phục thân phận tự do, Lý vương đem tiêu chuẩn kia cao một chút, thì những tài hàng xói mòn không phải sẽ trở về với Lý vương sao?
- Diệu kế diệu kế.
La Hoàn nghe Lý Ngôn Khánh nói xong liền đại hỉ.
Mà Lý Ngôn Khánh cũng lộ ra một vẻ sâm lãnh không dễ phát giác.
Đắc ý à, xem ngươi đắc ý được bao lâu?
Đối với một nữ nhân của dân tộc thiểu số mà nói là một ân sủng cực kỳ lớn.
Cứ như vậy mà phản bộ nhà Tùy?
Phùng Áng lúc đó chủ ý hoàn toàn rất khó xác định.
Tuy nhiên hắn cũng không cự tuyệt hảo ý của Lý Đường bởi vì xem tình huống lúc đó thì khí thế của Lý Đường đã vô cùng cực thịnh muốn ngăn cản thì vô cùng khó khăn cho nên Phùng Áng vẫn bảo trì sự trung lập.
Cho dù Lý Ngôn Khánh đánh chiếm khắp nơi cũng khiến cho hắn dao động mà thôi.
Chính thức làm cho Phùng Áng quyết định chính là thái độ của Tiêu thái hậu, Trương Trọng Kiên phụng mệnh tới đây Phùng Áng biết rõ, mình phải đưa ra quyết định.
Tiêu thái hậu đã quyết định bỏ thiên hạ mình cần gì phải tiếp tục ngu trung?
Tuy nhiên Phùng Áng vẫn biết được nhu cầu cấp bách hiện tại của Trương Trọng Kiên là thuyền biển hắn lập tức điều tới sáu mươi chiếc thuyền lớn hiệp trợ cho Tiêu thái hậu rút khỏi đồng thời Phùng Áng còn phái nhị ca ruột của mình là Phùng Huyên hộ tống Tiêu thái hậu tới Nam dương, Phùng Huyên là anh cùng cha khác mẹ của Phùng Áng, nhiều năm làm mậu dịch ở hải ngoại đồng thời còn có một thân phận bí mật: Hải tặc.
Người này đối với đường biển Nam Dương vô cùng quen thuộc.
Đồng thời Phùng Áng trong tay còn nắm gần trăm chiếc thuyền biển, có mấy điểm tiếp tế bí mật trên biển.
Tiêu thái hậu có Phùng Huyên tương trợ đường đi nhất định thuận lợi.
Mà Phùng Áng tuy tổn thất thực lực nhưng vẫn yên tâm.
Lý Ngôn Khánh sau khi gặp mặt Trương Trọng Kiên đã nhanh chóng tới Hải Môn trấn gặp mặt Phùng Áng.
Lý Ngôn Khánh cố ý làm vậy.
Mà Phùng Áng đối với chuyện này cũng không tỏ vẻ gì.
Thời cuộc đã rõ hắn hạ quyết tâm nhăn nhăn nhó nhó che che lấp lấp cũng không có ý nghĩa.
Thế nhưng mà La Hoàn thấy rằng Lý Phùng gặp nhau liệu có đại biểu cho hai người kết đồng minh hay không?
Không bao lâu sau ở Giao Chỉ phía xa xa truyền tới tin tức.
Lý Ngôn Khánh từ Nha Châu điều tới sáu trăm Lý nhân cũng xây dựng quân đội, quả nhiên người này muốn tấn công Chân Tịch quốc kiếm tài phú.
La Hoàn cảm thấy áp lực.
Lý Ngôn Khánh một mặt làm ra vẻ khó nhìn do dự một lát sau đó nói:
- Xem ra Lý vương cũng biết chuyện này rồi sao?
La Hoàn từ chối cho ý kiến nhìn Lý Ngôn Khánh mà không nói câu nào.
- Được rồi để công bằng cho Lý vương thì bổn vương dứt khoát nói rõ ràng mọi chuyện ra.
- Đúng thế ta và Phùng Áng đích thực đã làm một hiệp nghị chuẩn bị xây dựng tám nghìn quân đội viễn chinh tuy nhiên quân đội này không thuộc về sở hữu triều đình mà là tư nhân võ trang, gọi là lính đánh thuê. Lần này xuất binh tới Chân Tịch quốc trên danh nghĩa là quốc chủ Chân Tịch quốc thuê cướp lấy Đơn Văn thành, Lý vương cũng chắc hiểu rõ tình hình Chân Tịch quốc còn chưa có chủ ý của triều đình nhưng theo tin tức của ta triều đình cũng có chút động tâm. Bản vương cho rằng chúng ta bây giờ đánh Chân Tịch dùng danh nghĩa là quốc chủ bnọ họ thuê cũng không liên quan đến chúng ta.
La Hoàn nhíu mày:
- Phùng Áng sẽ đồng ý sao?
Lý Ngôn Khánh liền cười to:
- Sao hắn lại không đồng ý?
- Ta cũng không phải để hắn phái ra đội ngũ bổn tộc đại khái là đem nô lệ và tù binh sung công bổn vương thì cắt cử đại tướng lãnh binh.
Tù binh nô lệ.
Vốn để La Hoàn chi tiêu tám nghìn binh lính cường tráng cũng không phải không thể được.
Nhưng vấn đề ở chỗ La Hoàn cũng không nỡ đem nhiều người như vậy giao cho Lý Ngôn Khánh.
Thế nhưng mà những đầy tớ và tù binh này thì đáng gì, La Hoàn thiếu tiền thiếu vật nhưng không thiếu người.
Ninh Trường Chân sau khi chết La Hoàn bắt được rất nhiều nô lệ và tù binh, người hắc lý không biết kinh doanh cho nên nhiều người như vậy cũng không biết sử dụng thế nào, có người bán những nô lệ kia đi thậm chí còn giết chết.
Dù sao nhiều nô lệ tù binh như vậy mỗi ngày cũng có chi tiêu cực lớn.
Nhưng nếu như để bọn họ đi đánh giặc thì...
La Hoàn nháy nháy mắt chủ ý trong lòng cũng dần hiện ra.
- Hà Nam vương, tiểu vương tài học sơ thiển nhưng cũng biết đạo lý binh quý thần tốc.
Theo ta biết được Phùng Áng trong tay có không nhiều tù binh và nô lệ, nếu muốn hắn kiếm đủ tám nghìn người chỉ sợ tổn hao rất nhiều khâu trung gian.
Vương gia đã từng nói thời gian càng lâu thì Ninh Huyền chuẩn bị càng đầy đủ.
Như vậy diết tiểu vương nguyện ý điều đi vạn người phối hợp với vương gia xây dựng cái gì...
- Lính đánh thuê.
Thẩm Quang ở sau lưng Lý Ngôn Khánh mở miệng nhắc nhở.
- Đúng thế chính là lính đánh thuê.
La Hoàn cảm kích nhìn qua Thẩm Quang liên tục gật đầu.
- Tuy nhiên nếu như công chiếm Chân Tịch quốc đám bọn chúng...
- Trả thù lao chính là kho phủ Đơn Văn thành, quốc chủ Chân Tịch quốc nói kho phủ cho ta và Lý vương sử dụng tuy nhiên cũng phải cân nhắc đến sức chiến đấu của những đám nô lệ tù binh này, sợ rằng xây dựng ra một đạo nhân mã vô dụng, cho nên ta quyết định chiến lợi phẩm ở trên chiến trường đoạt được có thể quy về cá nhân, kho phủ tài hàng có thể chia cho bọn họ ba thành, dư thì quy về, hắc hắc...
Lý Ngôn Khánh nở ra nụ cười này La Hoàn còn không rõ ràng lắm.
Tuy nhiên để cho hắn phải vứt bỏ ba thành tài hàng thì không khỏi đau lòng.
Lý Ngôn Khánh cười nói:
- Lý vương có phải sau lòng vì ba thành tài hàng?
La Hoàn tuy tham tài nhưng cũng biết xấu hổ, khuôn mặt của hắn đỏ lên.
- Lý vương, trọng thưởng tất có dũng phu các huynh đệ tham chiên không phải binh mã của triều đình không có chỗ tốt làm sao bọn họ có thể cống hiến.
Tuy nhiên Lý vương không cần phải lo lắng muốn thu hồi những tài hàng này không phải là không được.
Bổn vương nghe nói ở trong đám nô lệ và tù binh có chuyện tự chuộc thân đúng không?
La Hoàn nghĩ nghĩ rồi nhẹ nhàng gật đầu:
- Đúng là có chuyện này.
- Như vậy đi để cho các huynh đệ giữ lại một bộ phận tài hàng, đến lúc đó Lý vương có thể đưa ra chỉ cần giao nộp một số tài hàng nhất định thì có thể khôi phục thân phận tự do, Lý vương đem tiêu chuẩn kia cao một chút, thì những tài hàng xói mòn không phải sẽ trở về với Lý vương sao?
- Diệu kế diệu kế.
La Hoàn nghe Lý Ngôn Khánh nói xong liền đại hỉ.
Mà Lý Ngôn Khánh cũng lộ ra một vẻ sâm lãnh không dễ phát giác.
Đắc ý à, xem ngươi đắc ý được bao lâu?
/876
|