Long kỵ quân cũng không phải là quân đội Đại Đường, bọn họ lại ra mặt mua bán sao? Ba người Bùi Thế Củ tuyệt đối không tin tưởng. Long kỵ quân tất nhiên sẽ không có vốn liếng này. Còn long kỵ quân mua bán với ai nữa? Tất cả mọi người đều biết rõ cả! Nhưng dù có biết thì đã làm sao? Long kỵ quân không thuộc Đại Đường mà đang đóng quân tại Chân Tịch quốc.
Lý Ngôn Khánh thông qua phương thức như vậy hoàn toàn khiến mình trong sạch. Lúc trước Long kỵ quân này tổ chức do lý nhân là chính. Hiện tại La Hoàn chết rồi, thực tế chủ nhân của Long kỵ quân cũng chỉ có mình Lý Ngôn Khánh. Nhưng ai lại dám bôi xấu hắn chứ? Bởi nếu nhìn biểu hiện bên ngoài thì quả Lý Ngôn Khánh không chút liên quan tới long kỵ quân.
Long kỵ quân cướp đoạt rất nhiều nhân khẩu cho Lý Ngôn Khánh, Lý Ngôn Khánh lại dùng tiếng là mua bán, trợ giúp long kỵ quân khuếch trương. Chẳng qua thủ đoạn này không quá hợp với đạo trị quốc của thánh nhân rồi!
- Nhiều nhân khẩu như vậy là từ đâu mà đến?
- Là khổ dân từ những nơi khô hạn tại Thiên Trúc, Chân Tịch và Bà La châu tới.
Đặc biệt là Thiên Trúc quốc, nhân khẩu rất đông.
Trịnh Hoành Nghị cũng không giấu diếm chút nào, nhưng lại không bình luận gì nhiều.
Hắn chỉ kể rõ mọi chuyện mà thôi. Còn về suy nghĩ của mấy người Bùi Thế Củ thì đều không thuộc về chức trách của hắn. Kỳ thật Bùi thị Hà Đông khi đặt mua sản nghiệp tại An Nam cũng nghe được không ít mánh khóe.
Trịnh Hoành Nghị giải thích với ba người Bùi Thế Củ, chẳng thà nói là giới thiệu với Trường Tôn Thuận Đức và Ngụy Chinh. Dù sao thì loại chuyện này cũng không thể dấu diếm quá lâu được. Nhưng Lý Ngôn Khánh tại sao lại nói hết những chuyện này ra thì Trịnh Hoành Nghị cũng không rõ lắm. Trời sắp tồi lại nổi mưa nhỏ. Đoàn xe không thể không ngừng lại, tìm một dịch trạm nghĩ ngơi. Đêm đã về khuya, Ngụy Chinh ngồi một mình trước đèn, không thể nào ngủ nổi.
Hắn thật sự nghĩ mãi không ra Lý Ngôn Khánh rốt cục là người thế nào? Còn trẻ tài hoa hơn người, thanh danh trác tuyệt, văn võ song toàn.
Mặt ngoài nhìn lại thì hắn cũng không phải là người có dã tâm.
Hoặc có thể nói hắn muốn là thổ hoàng đế hơn chăng?
Nhưng Ngụy Chinh lại tin rằng Lý Ngôn Khánh tuyệt đối không đơn giản như biểu hiện bên ngoài.
Thủ đoạn của hắn rất mạnh mẽ!
Vì đạt được mục đích, hắn sẽ không từ thủ đoạn nào, càng không để ý tới lễ nghĩa nhân đạo. Hạng người như vậy, nếu nói hắn không có dã tâm thì Ngụy Chinh tuyệt đối không tin. Chỉ là tại sao hắn lại phải mượn miệng Trịnh Hoành Nghị để nói hết mọi chuyện với ta chứ?
Ngụy Chinh không phải kẻ ngu, đương nhiên nhận ra Trịnh Hoành Nghị được người nhờ vả mới vậy.
Nhưng hắn nghĩ mãi vẫn không ra là Lý Ngôn Khánh làm vậy với mục đích gì.
Mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ khiến không khí ban đêm tĩnh lặng lại càng an lành.
Ngụy Chinh đứng dậy, đẩy cửa sổ ra. Gió mang theo hơi bùn đất ập tới, khiến tinh thần hắn liền dễ chịu hẳn.
Không biết là vì nguyên nhân gì, hắn vô thức so sánh Lý Kiến Thành với Lý Ngôn Khánh.
Lý Kiến Thành là một người khoan hậu.
Hắn cũng hơi mềm lòng, có chút lòng dạ đàn bà. Nhưng tổng thể mà nói thì hắn cũng không quá kém. Sau chuyện Dương Văn Kiền, Ngụy Chinh từng đề nghị Lý Kiến Thành thừa cơ áp bức chết Lý Thế Dân.
- Yến Vân Loạn không chết thì Thái tử khó sống nổi!
Đây là lời khuyên can của Ngụy Chinh lúc đó. Lý Kiến Thành tuy rằng đồng ý nhưng cũng không chính thức tiếp nhận.
Nói thật là sau khi đám người Kiều Công Sơn, Hoán Vi bại lộ thì tình thế đã rất rõ ràng. Lúc ấy Lý Kiến Thành nếu kiên trì điều tra việc này, Tần vương dù không chết, Ngụy Chinh cũng nắm chắc khiến hắn sống không bằng chết. Vu hãm Thái tử cũng không phải là việc nhỏ. Việc Dương Văn Kiền khởi binh cũng không liên quan gì tới Lý Kiến Thành. Huống chi trong đó còn liên lụy tới tính mạng của một công sai - Vũ Dĩnh. Có thể là vì Bình Dương công chúa gặp mặt hết lần này tới lần khác mới khiến Lý Kiến Thành thay đổi chủ ý.
Lý Uyên đương nhiên không muốn truy cứu nữa. Nếu như Lý Kiến Thành thỏa hiệp vậy thì Lý Uyên kia lại càng không lôi ra. Chuyện giống như vậy nếu là Hà Nam Vương thì hắn sẽ làm gì đây?
Có lẽ Hà Nam Vương liền lập tức lôi ra, thậm chí không chết không ngừng. Tranh dành Thái tử dù sao cũng là một chuyện quan hệ tới quốc thể. Ngay cả Thái tử cũng có thể bị hãm hại thì những người khác còn có thể làm được gì? Lý Kiến Thành khoan dung nhân hậu làm cho thần tử Đông cũng cũng hơi thất vọng. Ngụy Chinh thậm chí nghe người ta nói Thái tử nhát gan quá, sẽ bị người ta bắt nạt như vậy. Tại thời bình thì loại khoan dung này có lẽ không sao.
Nhưng ở thời đại loạn lạc này, thịnh thế chưa tới, khoan dung chính là thuốc độc chứ không còn nghi ngờ gì nữa. Ngụy Chinh có thể khẳng định Lý Kiến Thành lúc này nhượng bộ sẽ khiến khí thế của Tần vương càng hung hăng càn quấy. Như vậy thì tiếp theo Tần vương tuyệt đối sẽ lại bày quỷ kế với Lý Kiến Thành. Đề cử Lý Ngôn Khánh với Lý Kiến Thành, mời Lý Ngôn Khánh trở về trường an chính là muốn trấn nhiếp Lý Thế Dân.
Nhưng lúc này nhìn mưa nhỏ tí tách ngoài cửa sổ, Ngụy Chinh bỗng nhiên cảm thấy, làm việc có thủ đoạn như Lý Ngôn Khánh có lẽ mới là người thích hợp nhất trong thời loạn này... Ôi, Ngụy Chinh hít sâu một hơi, vội vàng lắc đầu, muốn xóa bỏ ý niệm hoang đường kia đi. Lý Ngôn Khánh tuy là tôn thất nhưng cũng không phải hoàng tử.
Lý Uyên ngày nay đã có hai mươi hai con trai, nhỏ nhất là Lý Nguyên Anh cũng đã ba tuổi. Thế thì nói thế nào cũng không tới phiên Lý Ngôn Khánh mà. Nghĩ tới đây Ngụy Chinh không nhịn được mà bật cười. Lý Ngôn Khánh không có khả năng kế vị, tất nhiên cũng không sinh ra bất cứ uy hiếp nào đối với Lý Kiến Thành.
Có lẽ hắn trở lại Trường An mới là biện pháp tốt nhất. Một mặt có thể mượn hắn khắc chế Tần vương, hai là cũng có thể khống chế hắn trong tầm tay. Ngụy Chinh nhẹ gật đầu, vô ý nắm chặt nắm tay.
Một loại cảm giác mất mát kỳ lạ trong lúc này sinh ra trong lòng Ngụy Chinh. Hắn không nói rõ được cảm giác mất mát này rốt cục tới từ đâu!
Cả đêm đó có thể nói là Ngụy Chinh thức trắng.
Một mặt hắn hy vọng Lý Ngôn Khánh có thể phụ tá Lý Kiến Thành thuận lợi leo lên ngôi hoàng đế, giải trừ uy hiếp của Lý Thế Dân. Một mặt khác hắn lại hơi do dự, bởi nhớ tới thủ đoạn mạnh mẽ của Lý Ngôn Khánh, dường như tại thời điểm này còn thích hợp lên ngôi hơn Lý Kiến Thành. Về phần Lý Thế Dân thì sao? Ngụy Chinh cũng không phải chưa nghĩ qua. Nhưng bởi vì ở trận doanh bất đồng nên hắn tất nhiên không thể coi trọng Lý Thế Dân quá.
Hơn nữa bởi Lý Ngôn Khánh xuất hiện khiến cho vầng sáng trên đầu Lý Thế Dân bị yếu đi rất nhiều. Ngụy Chinh cũng không có ý định thuần phục. Luận xuất thân thì Lý Ngôn Khánh là quý tộc Quan lũng, luận danh khí thì Lý Ngôn Khánh tuổi trẻ đã thành danh, trở thành đại biểu của sĩ lâm. Luận nhân mạch, Lý Ngôn Khánh có quan hệ mật thiết với nhiều thế gia. Luận chiến công, danh tiếng Lý Vô Địch này Lý Thế Dân không so được.
Lý Ngôn Khánh thông qua phương thức như vậy hoàn toàn khiến mình trong sạch. Lúc trước Long kỵ quân này tổ chức do lý nhân là chính. Hiện tại La Hoàn chết rồi, thực tế chủ nhân của Long kỵ quân cũng chỉ có mình Lý Ngôn Khánh. Nhưng ai lại dám bôi xấu hắn chứ? Bởi nếu nhìn biểu hiện bên ngoài thì quả Lý Ngôn Khánh không chút liên quan tới long kỵ quân.
Long kỵ quân cướp đoạt rất nhiều nhân khẩu cho Lý Ngôn Khánh, Lý Ngôn Khánh lại dùng tiếng là mua bán, trợ giúp long kỵ quân khuếch trương. Chẳng qua thủ đoạn này không quá hợp với đạo trị quốc của thánh nhân rồi!
- Nhiều nhân khẩu như vậy là từ đâu mà đến?
- Là khổ dân từ những nơi khô hạn tại Thiên Trúc, Chân Tịch và Bà La châu tới.
Đặc biệt là Thiên Trúc quốc, nhân khẩu rất đông.
Trịnh Hoành Nghị cũng không giấu diếm chút nào, nhưng lại không bình luận gì nhiều.
Hắn chỉ kể rõ mọi chuyện mà thôi. Còn về suy nghĩ của mấy người Bùi Thế Củ thì đều không thuộc về chức trách của hắn. Kỳ thật Bùi thị Hà Đông khi đặt mua sản nghiệp tại An Nam cũng nghe được không ít mánh khóe.
Trịnh Hoành Nghị giải thích với ba người Bùi Thế Củ, chẳng thà nói là giới thiệu với Trường Tôn Thuận Đức và Ngụy Chinh. Dù sao thì loại chuyện này cũng không thể dấu diếm quá lâu được. Nhưng Lý Ngôn Khánh tại sao lại nói hết những chuyện này ra thì Trịnh Hoành Nghị cũng không rõ lắm. Trời sắp tồi lại nổi mưa nhỏ. Đoàn xe không thể không ngừng lại, tìm một dịch trạm nghĩ ngơi. Đêm đã về khuya, Ngụy Chinh ngồi một mình trước đèn, không thể nào ngủ nổi.
Hắn thật sự nghĩ mãi không ra Lý Ngôn Khánh rốt cục là người thế nào? Còn trẻ tài hoa hơn người, thanh danh trác tuyệt, văn võ song toàn.
Mặt ngoài nhìn lại thì hắn cũng không phải là người có dã tâm.
Hoặc có thể nói hắn muốn là thổ hoàng đế hơn chăng?
Nhưng Ngụy Chinh lại tin rằng Lý Ngôn Khánh tuyệt đối không đơn giản như biểu hiện bên ngoài.
Thủ đoạn của hắn rất mạnh mẽ!
Vì đạt được mục đích, hắn sẽ không từ thủ đoạn nào, càng không để ý tới lễ nghĩa nhân đạo. Hạng người như vậy, nếu nói hắn không có dã tâm thì Ngụy Chinh tuyệt đối không tin. Chỉ là tại sao hắn lại phải mượn miệng Trịnh Hoành Nghị để nói hết mọi chuyện với ta chứ?
Ngụy Chinh không phải kẻ ngu, đương nhiên nhận ra Trịnh Hoành Nghị được người nhờ vả mới vậy.
Nhưng hắn nghĩ mãi vẫn không ra là Lý Ngôn Khánh làm vậy với mục đích gì.
Mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ khiến không khí ban đêm tĩnh lặng lại càng an lành.
Ngụy Chinh đứng dậy, đẩy cửa sổ ra. Gió mang theo hơi bùn đất ập tới, khiến tinh thần hắn liền dễ chịu hẳn.
Không biết là vì nguyên nhân gì, hắn vô thức so sánh Lý Kiến Thành với Lý Ngôn Khánh.
Lý Kiến Thành là một người khoan hậu.
Hắn cũng hơi mềm lòng, có chút lòng dạ đàn bà. Nhưng tổng thể mà nói thì hắn cũng không quá kém. Sau chuyện Dương Văn Kiền, Ngụy Chinh từng đề nghị Lý Kiến Thành thừa cơ áp bức chết Lý Thế Dân.
- Yến Vân Loạn không chết thì Thái tử khó sống nổi!
Đây là lời khuyên can của Ngụy Chinh lúc đó. Lý Kiến Thành tuy rằng đồng ý nhưng cũng không chính thức tiếp nhận.
Nói thật là sau khi đám người Kiều Công Sơn, Hoán Vi bại lộ thì tình thế đã rất rõ ràng. Lúc ấy Lý Kiến Thành nếu kiên trì điều tra việc này, Tần vương dù không chết, Ngụy Chinh cũng nắm chắc khiến hắn sống không bằng chết. Vu hãm Thái tử cũng không phải là việc nhỏ. Việc Dương Văn Kiền khởi binh cũng không liên quan gì tới Lý Kiến Thành. Huống chi trong đó còn liên lụy tới tính mạng của một công sai - Vũ Dĩnh. Có thể là vì Bình Dương công chúa gặp mặt hết lần này tới lần khác mới khiến Lý Kiến Thành thay đổi chủ ý.
Lý Uyên đương nhiên không muốn truy cứu nữa. Nếu như Lý Kiến Thành thỏa hiệp vậy thì Lý Uyên kia lại càng không lôi ra. Chuyện giống như vậy nếu là Hà Nam Vương thì hắn sẽ làm gì đây?
Có lẽ Hà Nam Vương liền lập tức lôi ra, thậm chí không chết không ngừng. Tranh dành Thái tử dù sao cũng là một chuyện quan hệ tới quốc thể. Ngay cả Thái tử cũng có thể bị hãm hại thì những người khác còn có thể làm được gì? Lý Kiến Thành khoan dung nhân hậu làm cho thần tử Đông cũng cũng hơi thất vọng. Ngụy Chinh thậm chí nghe người ta nói Thái tử nhát gan quá, sẽ bị người ta bắt nạt như vậy. Tại thời bình thì loại khoan dung này có lẽ không sao.
Nhưng ở thời đại loạn lạc này, thịnh thế chưa tới, khoan dung chính là thuốc độc chứ không còn nghi ngờ gì nữa. Ngụy Chinh có thể khẳng định Lý Kiến Thành lúc này nhượng bộ sẽ khiến khí thế của Tần vương càng hung hăng càn quấy. Như vậy thì tiếp theo Tần vương tuyệt đối sẽ lại bày quỷ kế với Lý Kiến Thành. Đề cử Lý Ngôn Khánh với Lý Kiến Thành, mời Lý Ngôn Khánh trở về trường an chính là muốn trấn nhiếp Lý Thế Dân.
Nhưng lúc này nhìn mưa nhỏ tí tách ngoài cửa sổ, Ngụy Chinh bỗng nhiên cảm thấy, làm việc có thủ đoạn như Lý Ngôn Khánh có lẽ mới là người thích hợp nhất trong thời loạn này... Ôi, Ngụy Chinh hít sâu một hơi, vội vàng lắc đầu, muốn xóa bỏ ý niệm hoang đường kia đi. Lý Ngôn Khánh tuy là tôn thất nhưng cũng không phải hoàng tử.
Lý Uyên ngày nay đã có hai mươi hai con trai, nhỏ nhất là Lý Nguyên Anh cũng đã ba tuổi. Thế thì nói thế nào cũng không tới phiên Lý Ngôn Khánh mà. Nghĩ tới đây Ngụy Chinh không nhịn được mà bật cười. Lý Ngôn Khánh không có khả năng kế vị, tất nhiên cũng không sinh ra bất cứ uy hiếp nào đối với Lý Kiến Thành.
Có lẽ hắn trở lại Trường An mới là biện pháp tốt nhất. Một mặt có thể mượn hắn khắc chế Tần vương, hai là cũng có thể khống chế hắn trong tầm tay. Ngụy Chinh nhẹ gật đầu, vô ý nắm chặt nắm tay.
Một loại cảm giác mất mát kỳ lạ trong lúc này sinh ra trong lòng Ngụy Chinh. Hắn không nói rõ được cảm giác mất mát này rốt cục tới từ đâu!
Cả đêm đó có thể nói là Ngụy Chinh thức trắng.
Một mặt hắn hy vọng Lý Ngôn Khánh có thể phụ tá Lý Kiến Thành thuận lợi leo lên ngôi hoàng đế, giải trừ uy hiếp của Lý Thế Dân. Một mặt khác hắn lại hơi do dự, bởi nhớ tới thủ đoạn mạnh mẽ của Lý Ngôn Khánh, dường như tại thời điểm này còn thích hợp lên ngôi hơn Lý Kiến Thành. Về phần Lý Thế Dân thì sao? Ngụy Chinh cũng không phải chưa nghĩ qua. Nhưng bởi vì ở trận doanh bất đồng nên hắn tất nhiên không thể coi trọng Lý Thế Dân quá.
Hơn nữa bởi Lý Ngôn Khánh xuất hiện khiến cho vầng sáng trên đầu Lý Thế Dân bị yếu đi rất nhiều. Ngụy Chinh cũng không có ý định thuần phục. Luận xuất thân thì Lý Ngôn Khánh là quý tộc Quan lũng, luận danh khí thì Lý Ngôn Khánh tuổi trẻ đã thành danh, trở thành đại biểu của sĩ lâm. Luận nhân mạch, Lý Ngôn Khánh có quan hệ mật thiết với nhiều thế gia. Luận chiến công, danh tiếng Lý Vô Địch này Lý Thế Dân không so được.
/876
|