Hắn một bên hướng về phía cửa cung miệng lại chửi bới, đúng vào lúc này ở trên thành Chu tước môn đèn đuốc sáng trức, Lý Nguyên Cát khẽ giật mình, vừa muốn ngẩng đầu thì thấy từ phía sau cửa cung truyền tới một tiếng rống to:
- Nguyên Cát tiểu nhi tới đây.
Một con khoái mã từ phía sau Chu Tước môn lao ra, ngồi trên đó là một viên đại tướng, trong tay là mã giáo hàn quang lóng lánh, Lý Nguyên Cát càng hoảng sợ đầu óc trở nên mơ hồ.
Vấn đề này phát sinh quá mức đột ngộ quá quỷ dị hắn không kịp phản ứng thì viên đại tướng kia đã tới trước mặt, mã giáo đâm ra mang theo một luồng duệ phong, Lý Nguyên Cát hai mắt trừng lớn, đầu óc trống rỗng.
Hắn bị sợ làm cho choáng váng.
Đây chính là Trường An!
Đây là Chu Tước môn có người dám giết ta.
Chỉ nghe phập một tiếng, mã giáo đã xuyên qua ngực của Lý Nguyên Cát, mà Lý Nguyên Cát thậm chí không có động tác trốn tránh, cứ như vậy trơ mắt nhìn mã giáo đâm vào mình, đồng thời hắn cũng nhìn rõ viên đại tướng này là đại tướng Thiên Sách phủ, Trình Tri Tiết, nhị ca huynh muốn tạo phản sao?
Đây cũng là ý niệm cuối cùng hiện ra trong đầu của Lý Nguyên Cát, Trình Giảo Kim mang theo khuôn mặt dữ tợn dùng lực vung mã giáo, quăng thi thể của Lý Nguyên Cát ra khỏi ngựa:
- Lý Kiến Thành, ngươi ghen ghét hiền tài giết hại tay chân, có mặt mũi nào mà làm thái tử?
Trình Giảo Kim quát lên một tiếng chói tai, hai bên Chu Tước môn liền xông ra một đạo nhân mã.
Lý Thế Dân thân mặc kim giáp, như hung thần ác sát tiến về phía Lý Kiến Thành.
Mà ở bên cạnh là một viên đại tướng mang thiết chùy như là hổ lạc bầy đê, song chùy tung bay, giết không ít cận vệ của Lý Kiến Thành.
Lý Kiến Thành nhìn thấy rõ ràng viên đại tướng dùng thiết chùy kia chính là mãnh tướng dưới trướng của tam đệ Lý Huyền Phách, Lương Sư Thái.
Sự tình phát sinh quá nhanh quá mức đột nhiên, trước đây Lý Kiến Thành đã cân nhắc qua đủ loại khả năng, thậm chí kể cả Lý Thế Dân xếp đặt kế vu hãm mình nhưng không ngờ Lý Thế Dân lại làm thủ đoạn kiên quyết như vậy trong đầu của hắn chỉ có một ý niệm: Nhị lang điên rồi.
Ở Long Khánh phường có một tòa trúc lâu cao bảy tầng gọi là Triệu Nam các, theo độ cao mà nói có thể bài danh một trong mười kiến trúc cao nhất ở Trường An.
Tuy nhiên tác dụng của nó chính là nơi chơi đùa của đám người Bùi Thúy Vân, Trưởng Tôn Vô Cấu và Mao Tiểu Niệm, ở đây có thể nhìn thấy tận phong tình ở Trường An, tất cả mọi người đều biết rõ, cái gọi là Triệu Nam là hi vọng Lĩnh Nam Hà Nam vương Lý Ngôn Khánh sớm ngày trở về, bất kể Lý Uyên hay những người khác đối với chuyện này cũng không có bất kỳ ý kiến gì.
Nhưng lúc này ngồi ở Triệu Nam trúc lâu không phải là đám người Bùi Thúy Vân, Trưởng Tôn Vô Cấu hay Mao Tiểu Niệm.
Sài Hiếu Hòa hướng về phía Chu Tước môn nhìn lại, đôi mắt hiện ra vài phần sâm lãnh.
- Văn Ngọc Đông và Long Khởi đã chuẩn bị xong chưa?
- Bẩm Sài lão Văn hộ pháp cùng với Long hộ pháp đã chuẩn bị thỏa đáng, chỉ cần Triệu Nam lửa cháy bọn họ sẽ lập tức hành động.
- Mấy vị phu nhân và thế tử có an toàn?
- Trước khi trời tối ba vị phu nhân và thế tử đã từ Trường Hưng môn bí mật riờ đi, đoán chừng hiện tại đã tới Đồng Quan rồi.
- Rất tốt.
Sài Hiếu Hòa gật đàu, sau đó dừng mắt ở phía hoàng thành.
Trên mặt hắn không có biểu tình gì nhưng trong lòng lại vạn phần khiếp sợ.
Vương gia quả nhiên đoán không sai, Tần vương hôm nay đâm lao phải theo lao,đập nồi dìm thuyền, mạo hiểm một phen, chỉ tiếc trận này thắng lợi đến tột cùng là rơi vào tay ai giờ cũng không rõ ràng lắm. Sài Hiếu Hòa cũng nhận được thủ lệnh của Lý Ngôn Khánh, mệnh cho hắn đảo loạn Trường An... Nhưng Lý Ngôn Khánh ở sau sẽ làm gì, Sài Hiếu Hòa cũng không rõ ràng lắm nhưng Sài Hiếu Hòa tin tưởng, thắng lợi cuối cùng nhất định thuộc về chúa công nhà mình, không vì điều gì khác ngoài việc Lý Ngôn Khánh có nhiều tính toán, có thể nhìn thấy kết cục.
Lý Ngôn Khánh trước sau sắp xếp Liễu Hanh, Trịnh Đại Bưu vào trong quân đảm nhiệm chức thủ bị Trường Hưng môn, mà Văn Ngọc Đông cùng Long Khởi cũng đã làm cấm quân, tính toán nhiều như vậy chúa công làm sao không thắng cho được? Tuy Lý Ngôn Khánh mấy năm nay không trở về Trường An nhưng thực tế thì sao Lý Ngôn Khánh đối với Trường An nắm giữ chưa bao giờ buông lỏng, chỉ cần qua đêm nay mọi chuyện sẽ rõ ràng....
****
Lý Thế Dân trong tay cầm trường sào, hùng hổ đánh về phía Lý Kiến Thành, Lý Kiến Thành cuối cùng cũng tỉnh tạo lại: Lý Thế Dân muốn giết hắn.
- Ngăn hắn lại.
Lý Kiến Thành khàn giọng gầm rú luống cuống tay chân muốn lấy binh khí nhưng hắn đã quên, hắn chủ trì tang lễ ngoại trừ một thanh bội kiếm thì không mang bất kỳ vũ khí gì theo, đông cung cận vệ tuy lợi hại nhưng vấn đề phát sinh đột ngột nên không kịp phản ứng, đội ngũ cũng bị tách ra.
Binh mã trong tay Lý Thế Dân ngoại trừ tinh nhuệ của Thiên Sách phủ còn là tinh nhuệ của Mãnh hổ cận vệ của Lý Huyền Phách, hai chi đội ngũ này thân kinh bách chiến, so với đông cung cận vệ thì cao minh hơn rất nhiều.
Lý Kiến Thành từ năm Vũ Đức thứ ba đã rời khỏi chiến trường trở về Trường An, mà Huyền Giáp thiên binh cùng với Mãnh Hổ cận vệ mấy năm nay khong ngừng chinh phạt, đặc biệt là Mãnh Hổ cận vệ của Lý Huyền Phách tất cả đều la sĩ tốt tinh nhuệ nguyên một đám thân hình cao lớn cường tráng hữu lực, đáng sợ hơn là bọn họ có một dũng khí bỏ mạng, cận vệ sống sung sướng an nhàn ở Đông cung không thể so sánh được.
Chỉ trong chốc lát cận vệ Đông cung đã tán loạn.
- Thái tử đi mau.
Vài tên cận vệ liều chết ngăn cản Lý Thế Dân, lớn tiếng la lên.
Lý Kiến Thành cũng có phản ứng: Đúng thế ta ở nơi này dây dưa với nhị lang làm gì?
Chỉ thấy hắn khàn giọng quát:
- Ngăn phản tặc lại cho ta.
Nói xong Lý Kiến Thành liền thúc ngựa rời đi.
Đúng như Lý Ngôn Khánh đã từng nói chuyện tới bây giờ Lý Thế Dân đâm lao phải theo lao... Lý Uyên đem tang lễ công chúa giao cho Lý Kiến Thành cử hành đồng nghĩa với truyền ra ngoài một tín hiệu xác minh Lý Kiến Thành sẽ là người thừa kế ta, cái này không thay đổi, Lý Kiến Thành sẽ trở thành hoàng đế Lý Thế Dân thê thảm rồi.
Với tư cách là người tranh đoạt ngôi vị thái tử, Lý Thế Dân rất rõ ràng một khi Lý Kiến Thành đăng cơ tất sẽ tính sổ với hắn, dù Lý Kiến Thành tính tình khoan hậu nhưng cũng không dễ dàng cho một người tranh giành ngôi vị hoàng đế với mình được tiêu dao khoái hoạt, Lý Thế Dân cũng biết Lý Uyên đã nghĩ đường lui cho hắn nhưng cho dù như vậy thì thế nào Lý Kiến Thành đã trở thành hoàng đế thì việc giết hắn dễ như trở bàn tay, huống chi người ủng hộ sau lưng Lý Thế Dân cũng không cho phép hắn làm như vậy.
- Nguyên Cát tiểu nhi tới đây.
Một con khoái mã từ phía sau Chu Tước môn lao ra, ngồi trên đó là một viên đại tướng, trong tay là mã giáo hàn quang lóng lánh, Lý Nguyên Cát càng hoảng sợ đầu óc trở nên mơ hồ.
Vấn đề này phát sinh quá mức đột ngộ quá quỷ dị hắn không kịp phản ứng thì viên đại tướng kia đã tới trước mặt, mã giáo đâm ra mang theo một luồng duệ phong, Lý Nguyên Cát hai mắt trừng lớn, đầu óc trống rỗng.
Hắn bị sợ làm cho choáng váng.
Đây chính là Trường An!
Đây là Chu Tước môn có người dám giết ta.
Chỉ nghe phập một tiếng, mã giáo đã xuyên qua ngực của Lý Nguyên Cát, mà Lý Nguyên Cát thậm chí không có động tác trốn tránh, cứ như vậy trơ mắt nhìn mã giáo đâm vào mình, đồng thời hắn cũng nhìn rõ viên đại tướng này là đại tướng Thiên Sách phủ, Trình Tri Tiết, nhị ca huynh muốn tạo phản sao?
Đây cũng là ý niệm cuối cùng hiện ra trong đầu của Lý Nguyên Cát, Trình Giảo Kim mang theo khuôn mặt dữ tợn dùng lực vung mã giáo, quăng thi thể của Lý Nguyên Cát ra khỏi ngựa:
- Lý Kiến Thành, ngươi ghen ghét hiền tài giết hại tay chân, có mặt mũi nào mà làm thái tử?
Trình Giảo Kim quát lên một tiếng chói tai, hai bên Chu Tước môn liền xông ra một đạo nhân mã.
Lý Thế Dân thân mặc kim giáp, như hung thần ác sát tiến về phía Lý Kiến Thành.
Mà ở bên cạnh là một viên đại tướng mang thiết chùy như là hổ lạc bầy đê, song chùy tung bay, giết không ít cận vệ của Lý Kiến Thành.
Lý Kiến Thành nhìn thấy rõ ràng viên đại tướng dùng thiết chùy kia chính là mãnh tướng dưới trướng của tam đệ Lý Huyền Phách, Lương Sư Thái.
Sự tình phát sinh quá nhanh quá mức đột nhiên, trước đây Lý Kiến Thành đã cân nhắc qua đủ loại khả năng, thậm chí kể cả Lý Thế Dân xếp đặt kế vu hãm mình nhưng không ngờ Lý Thế Dân lại làm thủ đoạn kiên quyết như vậy trong đầu của hắn chỉ có một ý niệm: Nhị lang điên rồi.
Ở Long Khánh phường có một tòa trúc lâu cao bảy tầng gọi là Triệu Nam các, theo độ cao mà nói có thể bài danh một trong mười kiến trúc cao nhất ở Trường An.
Tuy nhiên tác dụng của nó chính là nơi chơi đùa của đám người Bùi Thúy Vân, Trưởng Tôn Vô Cấu và Mao Tiểu Niệm, ở đây có thể nhìn thấy tận phong tình ở Trường An, tất cả mọi người đều biết rõ, cái gọi là Triệu Nam là hi vọng Lĩnh Nam Hà Nam vương Lý Ngôn Khánh sớm ngày trở về, bất kể Lý Uyên hay những người khác đối với chuyện này cũng không có bất kỳ ý kiến gì.
Nhưng lúc này ngồi ở Triệu Nam trúc lâu không phải là đám người Bùi Thúy Vân, Trưởng Tôn Vô Cấu hay Mao Tiểu Niệm.
Sài Hiếu Hòa hướng về phía Chu Tước môn nhìn lại, đôi mắt hiện ra vài phần sâm lãnh.
- Văn Ngọc Đông và Long Khởi đã chuẩn bị xong chưa?
- Bẩm Sài lão Văn hộ pháp cùng với Long hộ pháp đã chuẩn bị thỏa đáng, chỉ cần Triệu Nam lửa cháy bọn họ sẽ lập tức hành động.
- Mấy vị phu nhân và thế tử có an toàn?
- Trước khi trời tối ba vị phu nhân và thế tử đã từ Trường Hưng môn bí mật riờ đi, đoán chừng hiện tại đã tới Đồng Quan rồi.
- Rất tốt.
Sài Hiếu Hòa gật đàu, sau đó dừng mắt ở phía hoàng thành.
Trên mặt hắn không có biểu tình gì nhưng trong lòng lại vạn phần khiếp sợ.
Vương gia quả nhiên đoán không sai, Tần vương hôm nay đâm lao phải theo lao,đập nồi dìm thuyền, mạo hiểm một phen, chỉ tiếc trận này thắng lợi đến tột cùng là rơi vào tay ai giờ cũng không rõ ràng lắm. Sài Hiếu Hòa cũng nhận được thủ lệnh của Lý Ngôn Khánh, mệnh cho hắn đảo loạn Trường An... Nhưng Lý Ngôn Khánh ở sau sẽ làm gì, Sài Hiếu Hòa cũng không rõ ràng lắm nhưng Sài Hiếu Hòa tin tưởng, thắng lợi cuối cùng nhất định thuộc về chúa công nhà mình, không vì điều gì khác ngoài việc Lý Ngôn Khánh có nhiều tính toán, có thể nhìn thấy kết cục.
Lý Ngôn Khánh trước sau sắp xếp Liễu Hanh, Trịnh Đại Bưu vào trong quân đảm nhiệm chức thủ bị Trường Hưng môn, mà Văn Ngọc Đông cùng Long Khởi cũng đã làm cấm quân, tính toán nhiều như vậy chúa công làm sao không thắng cho được? Tuy Lý Ngôn Khánh mấy năm nay không trở về Trường An nhưng thực tế thì sao Lý Ngôn Khánh đối với Trường An nắm giữ chưa bao giờ buông lỏng, chỉ cần qua đêm nay mọi chuyện sẽ rõ ràng....
****
Lý Thế Dân trong tay cầm trường sào, hùng hổ đánh về phía Lý Kiến Thành, Lý Kiến Thành cuối cùng cũng tỉnh tạo lại: Lý Thế Dân muốn giết hắn.
- Ngăn hắn lại.
Lý Kiến Thành khàn giọng gầm rú luống cuống tay chân muốn lấy binh khí nhưng hắn đã quên, hắn chủ trì tang lễ ngoại trừ một thanh bội kiếm thì không mang bất kỳ vũ khí gì theo, đông cung cận vệ tuy lợi hại nhưng vấn đề phát sinh đột ngột nên không kịp phản ứng, đội ngũ cũng bị tách ra.
Binh mã trong tay Lý Thế Dân ngoại trừ tinh nhuệ của Thiên Sách phủ còn là tinh nhuệ của Mãnh hổ cận vệ của Lý Huyền Phách, hai chi đội ngũ này thân kinh bách chiến, so với đông cung cận vệ thì cao minh hơn rất nhiều.
Lý Kiến Thành từ năm Vũ Đức thứ ba đã rời khỏi chiến trường trở về Trường An, mà Huyền Giáp thiên binh cùng với Mãnh Hổ cận vệ mấy năm nay khong ngừng chinh phạt, đặc biệt là Mãnh Hổ cận vệ của Lý Huyền Phách tất cả đều la sĩ tốt tinh nhuệ nguyên một đám thân hình cao lớn cường tráng hữu lực, đáng sợ hơn là bọn họ có một dũng khí bỏ mạng, cận vệ sống sung sướng an nhàn ở Đông cung không thể so sánh được.
Chỉ trong chốc lát cận vệ Đông cung đã tán loạn.
- Thái tử đi mau.
Vài tên cận vệ liều chết ngăn cản Lý Thế Dân, lớn tiếng la lên.
Lý Kiến Thành cũng có phản ứng: Đúng thế ta ở nơi này dây dưa với nhị lang làm gì?
Chỉ thấy hắn khàn giọng quát:
- Ngăn phản tặc lại cho ta.
Nói xong Lý Kiến Thành liền thúc ngựa rời đi.
Đúng như Lý Ngôn Khánh đã từng nói chuyện tới bây giờ Lý Thế Dân đâm lao phải theo lao... Lý Uyên đem tang lễ công chúa giao cho Lý Kiến Thành cử hành đồng nghĩa với truyền ra ngoài một tín hiệu xác minh Lý Kiến Thành sẽ là người thừa kế ta, cái này không thay đổi, Lý Kiến Thành sẽ trở thành hoàng đế Lý Thế Dân thê thảm rồi.
Với tư cách là người tranh đoạt ngôi vị thái tử, Lý Thế Dân rất rõ ràng một khi Lý Kiến Thành đăng cơ tất sẽ tính sổ với hắn, dù Lý Kiến Thành tính tình khoan hậu nhưng cũng không dễ dàng cho một người tranh giành ngôi vị hoàng đế với mình được tiêu dao khoái hoạt, Lý Thế Dân cũng biết Lý Uyên đã nghĩ đường lui cho hắn nhưng cho dù như vậy thì thế nào Lý Kiến Thành đã trở thành hoàng đế thì việc giết hắn dễ như trở bàn tay, huống chi người ủng hộ sau lưng Lý Thế Dân cũng không cho phép hắn làm như vậy.
/876
|