Đêm trong ngõ Thanh Thạch vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng gió thổi lá cây xào xạc, côn trùng và chim chóc kêu rả rích. Dưới ánh trăng mông lung, chiếc rèm lụa trắng phất phơ bên cửa sổ hệt như cảnh trong giấc mơ dịu êm.
Ngôn Hàm đang ngủ mơ màng, cảm thấy một thân thể mềm mại cuộn tròn trong lòng mình, anh lại mơ về ngày cơn bão Thiên Sứ ập đến.
Đó là vào kỳ nghỉ hè của Thâm Thành. Ba mẹ hai nhà cùng nhau đi Nam Xung du lịch. Mùa xuân, Ngôn Hàm và Hạ Thời đã đến đó rồi nên anh không chịu đi nữa, chỉ muốn luyện tập với bạn bè trong ban nhạc. Anh không đi thì đương nhiên Hạ Thời cũng không đi.
Trong quán bar vắng tanh mờ tối, đám con trai luyện tập đàn hát trên sân khấu, Hạ Thời ngồi một mình trong góc lẳng lặng ngước nhìn. Anh chú tâm chơi bass của anh, thỉnh thoảng nhớ đến gì đó liền nhảy xuống hỏi một mình cô có chán không. Cô mỉm cười đáp: “Không chán ạ, nhìn thế nào cũng thấy hay.”
Anh sửng sốt, mặt ửng đỏ: “Chậc chậc, em thật là càng lúc càng không biết xấu hổ.”
“Em nói thật mà.” Vẻ mặt cô vừa thuần khiết vừa khó hiểu. “Ơ? Anh Tiểu Hoả sao mặt anh lại đỏ vậy?”
“Ngốc quá, đó là ánh đèn thôi.”
“Nhưng đèn màu xanh mà, để em xem nào.”
“Có gì hay đâu mà xem?” Anh tóm lấy cổ cô, kéo đi như xách một chú mèo con. “Đi, đi, đi, đi sang bên kia. Em ngồi đây sẽ quấy rầy anh.”
“Em có làm gì đâu chứ?”
“...” Anh á khẩu.
Cơn bão ập đến ngày đó mang tên “Thiên Sứ”. Ngôn Hàm đã sớm biết, nhưng đội Cola vẫn phải tập luyện, trong mắt đám thanh niên thì làm gì có bão. Mưa bão quá lớn nên anh để Hạ Thời ở nhà nghỉ ngơi rồi một mình đi đến quán bar, hai giờ sau mới trở về. Thời gian luyện tập trong quán khá dài. Dần dần, tiếng mưa gió át cả tiếng trống. Sau khi bàn bạc, mọi người quyết định ở trong bar chơi tiếp để tránh bão.
Ngôn Hàm gọi điện thoại cho nhà Hạ Thời, định nói cho cô biết sẽ về nhà trễ. Thế nhưng, điện thoại bàn không ai nghe máy, cô lại không dùng điện thoại di động.
Mấy người đoán rằng do tiếng gió lớn quá nên cô không nghe thấy thôi. Ngôn Hàm không chút nghĩ ngợi, cây bass cũng không thu dọn đã cất bước chạy ra ngoài: “Tôi ra cửa không mang theo ô, cô ấy cứ nghĩ rằng hai giờ sau tôi sẽ về nên nhất định đã cầm ô đến trạm xe buýt đón tôi rồi.”
“Đã trễ nửa giờ rồi, xe buýt đều đã dừng chạy. Dù cậu có chạy về cũng phải mất hai, ba mươi phút nữa, cô ấy không đợi được thì sẽ trở về thôi.”
“Cô ấy sẽ không về đâu.”
Mọi người không tin Ngôn Hàm. Họ từng gặp Hạ Thời, vừa nhìn dáng vẻ dịu dàng yếu đuối, cá tính lại nhu nhược của cô đã biết từ bé luôn được nuông chiều và bảo vệ quá mức, làm sao chịu đứng chờ trong cơn bão được. Nói không chừng, cô còn không ra khỏi nhà nữa kìa.
Ngôn Hàm vẫn cố chấp muốn đi, ngăn thế nào cũng không được.
“Ngôn Hàm, cậu điên rồi à? Có biết bão to như thế rất nguy hiểm không?” Cô bé DJ tỏ vẻ không phục. “Có lẽ cô ta đang ở trong nhà nên không nghe thấy thôi. Mà dù đang ở ngoài thì sao? Trạm xe buýt thế nào cũng có nhà chờ, cậu còn sợ gió thổi bay cô ta đi à?”
“Tôi sợ gió thổi bay cô ấy đi đấy!” Ngôn Hàm nói nhỏ, chạy đi không hề ngoảnh lại.
Cơn bão Thiên Sứ càn quét khiến trời đất tăm tối, cả thành phố đều chìm trong màn mưa trắng xoá. Khắp nơi núi rung đất chuyển, ô, mũ và chai nhựa bay đầy trời. Đến gốc cây đại thụ cũng bị nhổ bật, cả toà nhà đều rung chuyển. Đường phố vắng tanh, khắp nơi đều là cột đèn và nhánh cây.
Ngôn Hàm bước đi khó nhọc, nhiều lần bị gió thổi đến mức liên tục lùi về sau, ngã vào vũng nước. Anh càng lo lắng cho Hạ Thời hơn, không biết liệu cô bé ngốc kia không đợi được anh đã về nhà chưa? Ngôn Hàm chạy gần bốn mươi phút mới đến trạm xe buýt đầu ngõ, nhưng nơi ấy không một bóng người.
Trong lòng anh vô cùng mừng rỡ, dầm mình băng qua từng ngõ hẻm trong cơn mưa gió mỗi lúc một lớn để chạy đến nhà cô, nhưng cửa sổ đóng im im, gọi cửa cũng không ai đáp. Anh leo từ giàn hoa lên tầng hai, trông thấy cửa gỗ màu xanh đã bị bão phá hỏng, vỡ thành những mảnh nhỏ đang lắc lư. Đồ vật trong phòng Hạ Thời bị thổi tứ tung hệt như đống đổ nát chìm trong hơi nước mông lung.
Anh nhảy vào trong, tìm kiếm khắp tầng trên tầng dưới nhưng vẫn không thấy cô đâu. Trái tim anh bỗng trĩu nặng như sắp vỡ vụn. Anh xông vào màn mưa lần nữa, chưa chạy được mấy bước thì điện thoại trong nhà đã vang lên. Anh quay lại nghe, là giọng của tay đánh organ báo rằng Hạ Thời đã đến quán bar.
Ngôn Hàm nói: “Cậu bảo cô ấy ở đấy đợi tôi, tôi lập tức đến ngay!”
Tay organ uể oải: “Cô ấy nghe nói cậu đã về nhà liền bỏ đi rồi. Tôi quên cản cô ấy lại, lúc này mới nhớ ra gọi điện thoại về nhà cho cậu.”
“Mẹ kiếp! Cậu bị điên à?”
Ngôn Hàm vứt điện thoại, lại chạy đua với cơn bão suốt nửa giờ để trở lại quán bar, nhưng suốt quãng đường bừa bộn vẫn không gặp được Hạ Thời. Anh cạn kiệt sức lực, cơ thể lạnh lẽo, mệt mỏi kèm theo nỗi tuyệt vọng vô tận.
Ngôn Hàm đưa tay chỉ vào bạn mình, chẳng nói lấy một câu rồi lại quay người biến mất trong cơn bão. Anh gọi tên Hạ Thời suốt cả quãng đường, gần như muốn gào thét. Tiếng gió càng lớn, tiếng hét của anh lại càng lớn hơn.
Anh cắn răng, dốc hết toàn bộ sức lực, lần nữa trở về nhà Hạ Thời. Anh mệt mỏi như thể đã chạy đua vài trăm cuộc thi marathon rồi, ngồi bệt trên bậc thang xanh, thảm hại như chú chó vừa rơi xuống nước. Hoa cỏ, cây cối và chiếc xích đu trong sân đều gào thét cùng cơn bão, có thể Hạ Thời đã bị cột điện đè ngã, hoặc bị gió cuốn rơi vào hố nước, cũng có thể đã gặp phải người xấu...
Anh chìm đắm trong mớ cảm xúc khủng hoảng, chán chường, sợ hãi và tự trách, đau khổ đến gào khóc: “A Thời!!!”
“Anh Tiểu Hoả?” Trong cơn mưa giăng khắp đất trời vang lên âm thanh yếu ớt và mỏng manh.
Ngôn Hàm ngẩng phắt đầu lên, Hạ Thời đang đứng bên hàng rào gỗ ngơ ngác nhìn anh. Toàn thân cô ướt đẫm, chiếc ô đã bị bão thổi bật chỉ còn lại khung sắt, cánh tay và bắp chân đầy rẫy vết thương do bị nhánh cây và thanh sắt va quệt. Cô ngơ ngẩn nhìn anh trong khi hai chân đang run rẩy vì mệt lả, lạnh đến mức mặt mũi trắng bệch như quỷ.
Trong phút chốc, anh mừng rỡ như vừa tìm được thứ quý giá tưởng chừng đã mất, đứng bật dậy lao về phía cô.
“Anh Tiểu Hoả...” Cô loạng choạng chạy tới.
Bão thổi tốc váy cô, cuốn cô vào lòng anh. Anh ôm siết cô vào ngực, cúi đầu cắn môi cô thật mạnh. Toàn thân cô bủn rủn, không đứng vững nổi nữa, bám vào người anh như sợi tơ hồng.
Anh bị chuột rút nhưng vẫn ôm chặt lấy eo cô, giữ lấy gáy cô mà điên cuồng hôn lấy. Cán ô rơi xuống đất, bị bước chân loạn nhịp của hai người giẫm đạp nhưng chẳng ai để ý.
Cơn cuồng phong càn quét, mưa to tầm tã.
Anh ôm cô vào nhà rồi lên tầng, đè thân thể đã ướt sũng nước mưa của cô lên giường.
Hạ Thời như đang ngâm mình trong nước biển, cơn lạnh cóng khiến ý thức cô mơ hồ, lại bị anh hôn đến ngực nóng rực, chỉ biết ôm lấy thân thể trong nóng ngoài lạnh của anh để sưởi ấm, lẩm bẩm gọi: “Anh Tiểu Hoả!”
Cửa sổ đã hỏng, rèm cửa bay phần phật, cơn mưa lạnh lẽo xối vào, vỗ vào thân thể hai người. Thiếu niên và thiếu nữ đang ôm nhau run rẩy, chiếc giường rung lắc, âm thanh bị cơn mưa gió ầm ĩ nhấn chìm giữa đất trời.
“Ôi... Anh Tiểu Hoả, chúng ta xuống tầng dưới hơ lửa được không...”
“Em không thích nơi này à?” Anh hôn lên môi cô, quấn lấy lưỡi cô.
Hơi thở cô rối loạn, nói năng mơ hồ. “Giường... ướt, lạnh quá!”
“Anh muốn ở trên giường của em.” Giọng anh đầy cám dỗ khiến tai cô đỏ gay.
“Vậy anh đừng cởi quần áo em, lạnh quá đi mất!”
“Ngoan, cởi hết quần áo ướt ra rồi ôm anh thì sẽ không lạnh như vậy nữa.” Anh dụ dỗ.
“Nước mưa đều rơi cả vào người rồi. Ối!”
“Để anh che lại cho em.” Anh giơ tay che mắt cô.
“Nhưng anh sẽ lạnh.”
“Bây giờ anh rất nóng.”
“Ơ... Tay anh, đừng... Ối... Lạnh quá...”
“Sẽ nóng lên ngay!”
“Á... Đừng chỗ đó... Ối... Lạnh quá... Nóng quá...”
Hơi nước mông lung và đặc sệt như thể đang chìm trong Bắc Băng Dương. Mưa gió mang theo cánh hoa nhài phủ vỗ vào da thịt đang quấn quýt của họ. Họ run rẩy giữa hai tầng lửa băng, kích thích đến mức sởn cả gai ốc.
Hạ Thời nhìn lên bầu trời, thấy những giọt mưa dày đặc mang theo hơi lạnh rơi xuống mặt mình. Cô gần như ngạt thở, lưng nằm trên giường băng, lấy anh làm chăn phủ phía trên. Cô hít vào từng hơi gió rét nhưng thở ra lại là ngọn lửa nóng rực. Băng và lửa hoà vào nhau khiến cô choáng váng.
Mưa gió rít gào, sấm chớp vang dội.
“A Thời...” Hai mắt anh đỏ lên, giọng khản đặc.
“Dạ?” Đôi mắt cô ươn ướt, mông lung và mơ màng.
Tay anh mơn trớn bắp chân cô: “Giang rộng ra một chút.”
Cô hơi sợ, nhưng lại lặng im như thể đang nghênh đón số mệnh của mình: “Anh định làm gì?”
“Làm người đàn ông của em.”
***
Trở về Dự Thành, vừa xuống máy bay, Chân Noãn đã lạnh cóng co ro, dù được Ngôn Hàm ôm vào lòng vẫn không sao ngăn nổi cơn run rẩy. Vừa lên xe, Ngôn Hàm liền nói phải đi mua găng tay cho cô. Chân Noãn chợt nhớ lại găng tay của mình đã bị Amoxicillin tha đi rồi, thì ra Ngôn Hàm lo lắng cô sợ lạnh.
Trong trung tâm thương mại đã trang trí cây thông Giáng sinh và bông tuyết lớn, khắp nơi tràn ngập không khí ngày lễ. Ngôn Hàm thấy lạ: “Đến Giáng sinh rồi sao?”
“Ừm, hôm nay là đêm Bình an mà.” Chân Noãn nói xong sắc mặt liền hơi thay đổi, cô chợt nhớ đến Thẩm Dực từng nói đêm Giáng sinh sẽ đưa cô đi chơi.
Dường như Ngôn Hàm không phát hiện ra điều khác thường, anh tìm được cửa hàng bán găng tay trong trung tâm đang bày bán đủ loại đủ kiểu. Chân Noãn xem một vòng, tuỳ tiện lấy: “Đôi này đi!”
Ngôn Hàm nhìn ra tâm tư của cô: “Không có loại em thích à?”
“Đôi này em cũng thích.”
“Nói thật đi!”
“...”
Chân Noãn cúi đầu vân vê sợi vải trên găng tay, thì thầm: “Em thích loại bao tay dày dặn kiểu bốn ngón chụm lại để ngón tay có thể hoạt động bên trong, còn phải có nhiều nhung và lớp ngoài kín gió, như vậy mới ấm được.”
Anh cười: “Anh không biết găng tay lại phải chú trọng nhiều thứ như vậy.”
Cô vội vàng nói: “Đi về thôi, hôm nay không cần mua đâu, em biết trung tâm thương mại ở đâu rồi, lần sau tự em đi là được mà.”
“Anh đi với em không được sao?”
Cô thảng thốt, đỏ mặt: “Em sợ anh chê em phiền phức...”
Anh nhìn cô, nhất thời không biết nên nói gì.
“Tại sao lại nghĩ như vậy?”
“Trong lòng anh có rất nhiều việc phải nghĩ.”
“Ví dụ?”
“Có một phần rất lớn chứa đựng A Thời, phần còn lại là dành cho công việc, em chỉ chiếm một điểm bé tẹo thôi.” Cô chụm ngón cái và ngón trỏ lại với nhau ước lượng, lại vội nói: “Em không phải muốn bành trướng địa bàn đâu, chỉ là sợ mình không cẩn thận vừa cử động, còn chưa ngồi vững đã ngã xuống rồi.”
Anh lại im lặng, nắm chặt tay cô bước ra ngoài, một lát sau lại hỏi: “Em vẫn nhát vậy sao?”
Chân Noãn hoang mang. Lúc còn ở bên Thẩm Dực, cô chưa bao giờ lo lắng được mất như thế. Nhưng lúc ở bên anh, cô luôn cảm thấy anh khi gần khi xa. Cô ngô nghê lẩm bẩm: “Chưa từng thích ai như vậy...”
Anh đi đến trước mặt cô, hơi khom người, nhìn thẳng vào mắt cô: “Biết bạn trai là để làm gì không?”
Cô ngốc nghếch lắc đầu: “Không rõ lắm.”
“Là sẽ đối xử tốt với em, không để em lo lắng, còn sẽ vì em làm rất nhiều việc.”
Cô ngẫm nghĩ chốc lát: “Mua găng tay cũng tính là vậy sao?”
“Đúng thế!”
Họ đi đến cửa hàng ngày trước Chân Noãn mua găng tay, quả nhiên tìm được loại cô cần. Chân Noãn chọn màu xanh, vì nhìn ngôi nhà màu xanh của Hạ Thời làm cô cảm thấy màu sắc này thật xinh đẹp. Ngôn Hàm chọn thêm đôi hai màu, nói để cho Amoxicillin chơi.
Bước lên thang cuốn, Chân Noãn hỏi thăm tình hình gần đây của nó, Ngôn Hàm đáp: “Quan tâm như thế thì đến thăm nó đi!”
“Nhà anh sao?”
“Nếu không thì sao?”
Chân Noãn ấm lòng, lại hơi lúng túng. Anh bằng lòng đón cô đến nhà anh làm cô cảm thấy rất vinh hạnh, nhưng trong căn nhà kia đều là bóng dáng của Hạ Thời, khiến lòng cô đầy bất an, ngưỡng mộ xen lẫn áy náy. Cô vừa ghen tị vừa cảm thấy có lỗi với cô ấy.
Cô ngẩng đầu lên với tâm trạng phức tạp, bao suy nghĩ vẩn vơ phút chốc đều bay biến. Thẩm Dực mặc chiếc áo khoác màu đen, dáng người cao dong dỏng đang đứng trên thang cuốn, bình tĩnh và lạnh lùng nhìn cô. Tay Chân Noãn vẫn còn đặt trong lòng bàn tay Ngôn Hàm. Thẩm Dực liếc nhìn cô một cái rồi cất bước bỏ đi.
Chân Noãn bàng hoàng một giây, đột nhiên giãy ra khỏi tay Ngôn Hàm, chạy xuống. Thẩm Dực thấy cô sốt ruột và hoảng sợ chạy đến thì dừng bước. Cô nắm chặt lấy bàn tay phải tàn phế của anh, tự thấy không ổn nên lại nhích sang nắm ống tay áo anh: “Thẩm Dực!”
Anh “ừ” một tiếng: “Bạn trai mới à?”
Cô thừ người giây lát mới trả lời thật khẽ: “Vâng.”
Mắt cô cay cay, chợt nghĩ đến nỗi ghen tuông và chua xót của mình đối với Hạ Thời, rồi lại nghĩ đến cảm giác lúc nóng lúc lạnh như lớp băng mỏng trong tình yêu hiện tại của mình. Giờ phút này, cô lại đồng cảm sâu sắc với cảnh ngộ đáng thương mà anh từng trải qua.
Thẩm Dực nhìn về phía Ngôn Hàm ở sau cô, trong tay anh ta đang cầm món đồ mà anh từng dẫn cô đi mua.
“Đến mua găng tay à?”
“Vâng, cái lúc trước... mất rồi.”
“Đi trước đây.”
Anh đi được nửa bước bỗng khựng lại vì Chân Noãn không kịp phản ứng nên vẫn chưa buông tay ra. Dường như anh đã hết cách với cô, chợt thở dài: “Em làm gì vậy hả?”
“Thẩm Dực, chuyện trước kia em không để ý đến nữa. Sau này, anh đừng nên làm những việc ấy, anh... phải sống cho tốt đấy.”
Thẩm Dực im lặng, cô ngoan cố lặp lại: “Anh phải sống cho tốt đấy!”
“Ừ!” Xem như anh đã nhận lời, lại như vô thức rụt tay về.
Cô trấn tĩnh lại, lập tức buông ra rồi lùi về sau: “Dĩ nhiên, em cũng không có quyền nói những điều này với anh. Em xin lỗi.”
Ngôn Hàm im lặng.
Thời cấp ba, anh khá thân với một cô bạn chơi nhạc. Đám bạn chơi nhạc đều nói cô ta có ý với anh nhưng anh không buồn quan tâm, ngày ngày vẫn chơi nhạc cùng cô ta như bình thường, dần dần lơ là Hạ Thời, cũng quên cả việc về nhà cùng cô. Có lần Hạ Thời đến tìm, anh và cô gái kia đang luyện kéo đĩa, không có thời gian để ý đến cô. Họ luyện giữa chừng thì cô bạn học kia nói anh trai cô ta có dàn DJ siêu bảnh trong quán bar, nhưng Hạ Thời phải đến trường nên không thể cùng đi. Thấy Ngôn Hàm sắp sửa đi theo cô bạn kia, cô liền chạy lên khẽ níu tay anh, dịu dàng mỉm cười, nói: “Anh Tiểu Hoả, không có thời gian đi với em cũng không sao, anh tự mình chơi vui nhé!”
Khi đó, anh chỉ “ừ” một tiếng mà không hề có cảm giác nào khác. Chuyện đã cách nhiều năm, giờ nhớ lại khiến lòng anh đau như cắt.
Thẩm Dực đi xuống thang cuốn không hề ngoảnh lại. Chân Noãn vô thức đi lên vài bước, trông thấy anh vừa xuống đến nơi đã có một cô gái nhào đến ôm lấy cổ anh, gần như dán sát vào người anh rồi kéo tay anh đi ra cổng.
Là Đổng Tư Tư.
Chân Noãn bỗng lao xuống thang cuốn, cô chạy băng qua đại sảnh, xông đến cửa xoay tròn, không nắm bắt đúng lúc nên tay và chân đều bị mắc kẹt.
Cô đâm sầm vào cửa, vô cùng chật vật ngã xuống giữa hai cánh cửa thuỷ tinh. Cô bò dậy bằng cả tay và chân, nhưng cánh cửa kính tự động xoay chuyển đẩy cô ra ngoài, bồi thêm một cú ngã lộn nhào nữa.
Cô như con thú con bị giam trong lồng kính. Thân thể không giữ được thăng bằng, tay không biết đặt đâu và cũng không biết cần nắm vào đâu, cứ lảo đảo bên trong rồi té ngã hết lần này đến lần khác.
Người qua lại trong trung tâm đều sửng sốt nhìn. Khó khăn lắm cửa kính mới xoay ra ngoài, cô loạng choạng bò ra, chân lại bị kẹp lại khiến giày rơi xuống đất bị cửa cuốn đi.
Cô không ngừng chạy ra ngoài, giẫm lên băng rồi lại ngã cắm đầu vào đống tuyết. Gió bấc thổi ào ào, cô vừa cóng vừa đau, không bò dậy nổi, đành ngẩng đầu nhìn lên. Thẩm Dực đã sớm biến mất giữa màn tuyết bay lả tả.
Ngôn Hàm kéo cửa xông ra, lại nhanh chóng lùi lại, nhặt lên chiếc giày đi tuyết của Chân Noãn ở cạnh cửa xoay. Tuyết bay như lông ngỗng, Chân Noãn nằm nhoài trong đống tuyết, cứ ngẩng đầu bất động nhìn về phía trước.
Ngôn Hàm bàng hoàng. Đã bao lần anh chạy băng băng trong ngõ Thanh Thạch, khi thì cố ý cắt đuôi Hạ Thời, khi thì không cẩn thận bỏ quên cô, để rồi sau đó lúc chạy trở về, Hạ Thời bé nhỏ cũng với tư thế như vậy nằm gục trên mặt đất không đứng dậy nổi, hoang mang và ngây dại ngẩng đầu ngóng đợi anh Tiểu Hoả của cô trở về tìm lại cô bé đã bị lạc mất hay bị bỏ rơi của anh.
Anh giẫm tuyết đi đến, đỡ cô ngồi dậy. Trong ánh sáng phản chiếu từ mặt tuyết, làn da cô trắng nõn gần như trong suốt. Bông tuyết rơi xuống mái tóc dài mềm mượt của cô, điểm xuyết rực rỡ như khảm kim cương, toả sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, trông xinh đẹp tựa công chúa phương Tây.
Ngôn Hàm nói: “Cởi tất ra đi!”
Cô ngước nhìn anh với đôi mắt màu hổ phách thoáng mơ màng.
“Tất dính tuyết rồi, em muốn ngâm chân trong nước đá à?”
Cô ngoan ngoãn cởi ra, Ngôn Hàm nhìn thấy chân cô dính đầy nước do tuyết tan liền cầm tất lau một lượt. Chân cô lành lạnh, anh thở dài, dùng hai tay ủ chân cô.
Một dòng nước ấm bỗng chốc bao lấy lòng bàn chân, từ chân len lỏi đến đáy lòng Chân Noãn. Cô giật mình, định rút chân lại: “Bẩn.”
Nhưng Ngôn Hàm nắm chặt không buông tay.
Mùa đông năm nay rất lạnh... nhưng lòng bàn tay anh lại ấm nóng đến lạ. Cách màn tuyết rơi lả tả, cô ngơ ngác nhìn anh, nước mắt lăn dài: “Thật xin lỗi.”
“Làm sao vậy?” Ngôn Hàm ngẩng đầu.
Cô quỳ lên bổ nhào vào lòng anh: “Em không nên kéo anh ấy. Em chỉ muốn nói vài câu thôi. Em xin lỗi.”
“Biết.” Anh vỗ vỗ vai cô. “Anh biết mà.”
Từ kính chiếu hậu, Thẩm Dực nhìn Chân Noãn ngã gục xuống đất rồi không bò dậy nữa, còn Ngôn Hàm thì nhanh chóng đuổi theo, ngồi xổm giữa đống tuyết mang giày cho cô.
Anh dời mắt rồi lái xe đi. Đổng Tư Tư ngồi ở ghế lái phụ, bình tĩnh và ôn hoà nói: “Tôi biết tại sao đàn ông đều thích kiểu con gái như cô ấy rồi, người vừa xinh đẹp, tính cách lại yếu đuối, mặc người khác giày vò.”
“Câm miệng!”
Sắc mặt Đổng Tư Tư khẽ biến. Ánh mắt Thẩm Dực hiu quạnh. Chân Noãn... cô gái mềm yếu như cô quả là ít thấy, có thể gọi là quý hiếm. Cô ấm áp hệt như cái tên của mình, tính cách dịu dàng nhưng không nhu nhược.
Là cô gái vẫn khăng khăng rằng Khương Hiểu tự sát khi người thân và họ hàng của cô ta đến gây chuyện. Là cô gái vẫn bò dậy nắm lấy giày của Nguyễn Vân Chinh không buông dù đã bị gã đánh đến vỡ đầu chảy máu. Là cô gái đuổi theo xe hơi Trịnh Dung, bị lôi theo mấy trăm mét cũng không buông ra.
Đôi mắt hổ phách kia luôn khiến anh nhớ đến đôi mắt khác, nhìn chằm chằm vào anh với vẻ kinh ngạc không thể tin nổi: “Là anh ư?”
Chuyện cô đã làm, đến tận bây giờ nhớ lại vẫn khiến người ta khiếp đảm. Cô gái có nụ cười ấm áp và hiền dịu nhất cõi đời này, nhưng lại mang trong mình trái tim cứng cỏi và kiên quyết không ai sánh bằng.
Đổng Tư Tư đúng lúc nhắc nhở: “Anh bảo Kỷ Thâm nghỉ ngơi điều trị bệnh cấp tính nên phải từ chối chức Chủ tịch Hội đồng quản trị thì hẳn đã biết rõ khi kỳ hạn đến, Kỷ Thâm và anh vẫn sẽ tan rã. Cũng phải thôi, tuy Thân Trạch Thiên làm gì cũng không thuận lợi, lại mất đi trợ lý đắc lực, nhưng chỉ cần anh trai Thân Hồng Ưng của anh ta vẫn còn thì đám thành viên hội đồng quản trị đều phải nhìn sắc mặt anh ta.”
Thẩm Dực lạnh lùng nói: “Sắc mặt? Chỉ là đe doạ dụ dỗ thôi.”
“Có thể ép buộc cũng là bản lĩnh của người ta mà. Nói đến hợp tác giữa chúng ta, nếu anh cũng cho tôi nhiều lợi ích thì tôi có thể nhận lời ngay thôi.”
“Trước mắt, tôi chưa nhìn thấy được thành ý của cô, huống chi cô là người nhà họ Thân, không thể không đề phòng.”
Mắt Đổng Tư Tư ánh lên tia nhìn rét lạnh: “Thân Trạch Thiên? Hừ, lúc anh ta lợi dụng tôi để loại trừ Khương Hiểu, tôi đã hết hy vọng với anh ta rồi. Nhưng mà sở thích của hai anh em họ...”
Cô ta bỗng ghê tởm, sau một lúc lâu lại từ từ nở nụ cười: “Với lại, tâm tư của tôi đối với anh... lẽ nào anh không nhìn ra? Anh hy vọng tôi chứng minh lòng trung thành của mình với anh bằng cách nào đây?”
Cô ta lả lướt vươn người đến, tay đặt lên bắp đùi anh khẽ mơn trớn, vuốt ve giữa hai chân, nắm lấy vật to lớn đang mềm nhũn kia.
Thẩm Dực vẻ mặt bình tĩnh, quay tay lái, chân giẫm phanh, tiếng thắng xe vang lên lanh lảnh. Chiếc xe dừng lại ở ngã rẽ xuống lối đi ngầm ít ai qua lại, bên cạnh là cánh rừng xanh rậm rạp.
Anh đẩy cửa xuống xe, không nói một câu mà đi vòng sang ghế phụ, mở cửa xe ra, nắm lấy cánh tay Đổng Tư Tư lôi xuống xe.
Anh ta thích dã chiến trong tuyết à? Trái tim Đổng Tư Tư rạo rực, tinh thần bấn loạn.
Thẩm Dực lôi cô ta vào khu rừng cây phủ đầy tuyết, lập tức cởi tuột áo khoác cô ta ra rồi ấn cô ta lên một thân cây to lớn.
Đổng Tư Tư khẽ rên lên, gió rét thổi qua làm các giác quan càng nhạy cảm hơn. Đôi mắt Thẩm Dực u ám, bàn tay mang găng nhanh chóng vén áo cô ta lên, luồn vào trong áo lót bóp thật mạnh: “Đây là thứ cô muốn sao?”
Đổng Tư Tư nắm chặt cánh tay anh, đôi chân run rẩy đứng trên tuyết, chỉ cảm thấy gương mặt anh tuấn như thần gần trong gang tấc của anh gợi cảm vô cùng. Tuy cô ta thấy ngực đau nhói nhưng lại bị ánh mắt lạnh lùng của anh khiêu khích. Thân thể đã sớm vô cảm với hai anh em Thân Trạch Thiên bỗng chốc trở nên mềm như nước trước mặt anh, toàn thân đều đang kêu gào khao khát.
EFF – Ebook Fun & Free
“Đúng!” Đôi môi đỏ thắm run run trong gió rét. “Thẩm Dực, tôi muốn anh làm người đàn ông của tôi.”
Đôi mắt anh sâu hút như đáy giếng, khoé môi mỏng nhếch lên, đầu khẽ gật. Một tay anh đưa xuống xé toạc chiếc váy nỉ rồi lần đến giữa đùi cô ta.
Đổng Tư Tư khẽ rên rỉ, ngúng nguẩy eo mông cọ vào tay anh, hai tay luồn vào áo khoác anh. Nhưng cách lớp quần lót, tay anh vừa dùng sức đã đẩy vào trong. Cô ta ngửa cổ “a” lên một tiếng. Sóng triều lan tràn, bất giác co chặt nhưng vẫn cảm nhận được khoái cảm đã lâu không có.
Trái tim và thân thể Đổng Tư Tư đều trống rỗng, cô ta muốn có được người đàn ông gợi cảm này, muốn ngay bây giờ. Cô ta khát khao kéo quần anh, nhưng bất ngờ phát hiện đến lúc này mà anh lại không có bất kỳ phản ứng nào với mình.
Đổng Tư Tư si mê ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt lạnh lẽo như băng tuyết của anh. Anh cúi người, kề sát vào tai cô: “Vừa nãy, cô đột nhiên sà vào lòng tôi là vì đã nhìn thấy cô ấy. Sau này, đừng giở mấy trò thấp kém đó với tôi. Cùng lắm là tan đàn xẻ nghé. Tin tức trong tay cô, tôi không cần nữa. Nhưng tâm tư muốn lật đổ nhà họ Thân để làm bà chủ của cô cũng sẽ chẳng tìm được người hợp mưu nào khác đâu.”
“Tôi đang trút giận giúp anh mà.”
“Đến lượt cô à?”
Khuôn mặt Đổng Tư Tư đỏ bừng, nửa thân dưới còn đang ngây ngất co rúm, nhưng trái tim đã bị khoét ra vứt vào đống tuyết. “Ha ha, vậy anh cũng nên nhìn xem cô ta đã là bạn gái của người khác rồi. Mới vừa nãy, trước mặt anh còn tỏ vẻ tình cũ khó dứt, bây giờ không chừng đang nằm dưới thân Đội trưởng Ngôn tìm thú vui...”
Đổng Tư Tư còn chưa dứt lời đã bị ánh mắt bỗng sa sầm của Thẩm Dực làm giật mình. Nhưng trong nháy mắt, anh đã khống chế trở lại.
“Mắt nhìn đàn ông của cô quá kém.” Thẩm Dực rút tay lại, không hề khách sáo đẩy cô ta đang quần áo xốc xếch lại vách tường. “Sau này, đừng nên bí mật gặp tôi nữa, lo mà quản cái thân cô đi, đừng để nó làm đầu óc cô ngu muội.”
Anh quay người rời đi, vừa đi vừa vội vàng cởi bao tay ra vứt xuống mặt tuyết, lại cúi người vốc một nắm tuyết lên rửa tay.
“Mắt nhìn đàn ông của tôi kém à?” Đổng Tư Tư cười khẩy. “Tôi nhìn trúng anh đấy. Kém chỗ nào?”
“Đã có bến đỗ rồi, không nhìn ra được sao?”
Thẩm Dực đi nhanh khỏi rừng cây, bỏ Đổng Tư Tư ở lại vùng đất tuyết, lái xe rời đi. Anh mở điện thoại ra xem tin nhắn MMS kia lần nữa. Một mảnh da người đen nhẻm đã bị nhựa đường nhiễm bẩn chín năm.
Ngôn Hàm đang ngủ mơ màng, cảm thấy một thân thể mềm mại cuộn tròn trong lòng mình, anh lại mơ về ngày cơn bão Thiên Sứ ập đến.
Đó là vào kỳ nghỉ hè của Thâm Thành. Ba mẹ hai nhà cùng nhau đi Nam Xung du lịch. Mùa xuân, Ngôn Hàm và Hạ Thời đã đến đó rồi nên anh không chịu đi nữa, chỉ muốn luyện tập với bạn bè trong ban nhạc. Anh không đi thì đương nhiên Hạ Thời cũng không đi.
Trong quán bar vắng tanh mờ tối, đám con trai luyện tập đàn hát trên sân khấu, Hạ Thời ngồi một mình trong góc lẳng lặng ngước nhìn. Anh chú tâm chơi bass của anh, thỉnh thoảng nhớ đến gì đó liền nhảy xuống hỏi một mình cô có chán không. Cô mỉm cười đáp: “Không chán ạ, nhìn thế nào cũng thấy hay.”
Anh sửng sốt, mặt ửng đỏ: “Chậc chậc, em thật là càng lúc càng không biết xấu hổ.”
“Em nói thật mà.” Vẻ mặt cô vừa thuần khiết vừa khó hiểu. “Ơ? Anh Tiểu Hoả sao mặt anh lại đỏ vậy?”
“Ngốc quá, đó là ánh đèn thôi.”
“Nhưng đèn màu xanh mà, để em xem nào.”
“Có gì hay đâu mà xem?” Anh tóm lấy cổ cô, kéo đi như xách một chú mèo con. “Đi, đi, đi, đi sang bên kia. Em ngồi đây sẽ quấy rầy anh.”
“Em có làm gì đâu chứ?”
“...” Anh á khẩu.
Cơn bão ập đến ngày đó mang tên “Thiên Sứ”. Ngôn Hàm đã sớm biết, nhưng đội Cola vẫn phải tập luyện, trong mắt đám thanh niên thì làm gì có bão. Mưa bão quá lớn nên anh để Hạ Thời ở nhà nghỉ ngơi rồi một mình đi đến quán bar, hai giờ sau mới trở về. Thời gian luyện tập trong quán khá dài. Dần dần, tiếng mưa gió át cả tiếng trống. Sau khi bàn bạc, mọi người quyết định ở trong bar chơi tiếp để tránh bão.
Ngôn Hàm gọi điện thoại cho nhà Hạ Thời, định nói cho cô biết sẽ về nhà trễ. Thế nhưng, điện thoại bàn không ai nghe máy, cô lại không dùng điện thoại di động.
Mấy người đoán rằng do tiếng gió lớn quá nên cô không nghe thấy thôi. Ngôn Hàm không chút nghĩ ngợi, cây bass cũng không thu dọn đã cất bước chạy ra ngoài: “Tôi ra cửa không mang theo ô, cô ấy cứ nghĩ rằng hai giờ sau tôi sẽ về nên nhất định đã cầm ô đến trạm xe buýt đón tôi rồi.”
“Đã trễ nửa giờ rồi, xe buýt đều đã dừng chạy. Dù cậu có chạy về cũng phải mất hai, ba mươi phút nữa, cô ấy không đợi được thì sẽ trở về thôi.”
“Cô ấy sẽ không về đâu.”
Mọi người không tin Ngôn Hàm. Họ từng gặp Hạ Thời, vừa nhìn dáng vẻ dịu dàng yếu đuối, cá tính lại nhu nhược của cô đã biết từ bé luôn được nuông chiều và bảo vệ quá mức, làm sao chịu đứng chờ trong cơn bão được. Nói không chừng, cô còn không ra khỏi nhà nữa kìa.
Ngôn Hàm vẫn cố chấp muốn đi, ngăn thế nào cũng không được.
“Ngôn Hàm, cậu điên rồi à? Có biết bão to như thế rất nguy hiểm không?” Cô bé DJ tỏ vẻ không phục. “Có lẽ cô ta đang ở trong nhà nên không nghe thấy thôi. Mà dù đang ở ngoài thì sao? Trạm xe buýt thế nào cũng có nhà chờ, cậu còn sợ gió thổi bay cô ta đi à?”
“Tôi sợ gió thổi bay cô ấy đi đấy!” Ngôn Hàm nói nhỏ, chạy đi không hề ngoảnh lại.
Cơn bão Thiên Sứ càn quét khiến trời đất tăm tối, cả thành phố đều chìm trong màn mưa trắng xoá. Khắp nơi núi rung đất chuyển, ô, mũ và chai nhựa bay đầy trời. Đến gốc cây đại thụ cũng bị nhổ bật, cả toà nhà đều rung chuyển. Đường phố vắng tanh, khắp nơi đều là cột đèn và nhánh cây.
Ngôn Hàm bước đi khó nhọc, nhiều lần bị gió thổi đến mức liên tục lùi về sau, ngã vào vũng nước. Anh càng lo lắng cho Hạ Thời hơn, không biết liệu cô bé ngốc kia không đợi được anh đã về nhà chưa? Ngôn Hàm chạy gần bốn mươi phút mới đến trạm xe buýt đầu ngõ, nhưng nơi ấy không một bóng người.
Trong lòng anh vô cùng mừng rỡ, dầm mình băng qua từng ngõ hẻm trong cơn mưa gió mỗi lúc một lớn để chạy đến nhà cô, nhưng cửa sổ đóng im im, gọi cửa cũng không ai đáp. Anh leo từ giàn hoa lên tầng hai, trông thấy cửa gỗ màu xanh đã bị bão phá hỏng, vỡ thành những mảnh nhỏ đang lắc lư. Đồ vật trong phòng Hạ Thời bị thổi tứ tung hệt như đống đổ nát chìm trong hơi nước mông lung.
Anh nhảy vào trong, tìm kiếm khắp tầng trên tầng dưới nhưng vẫn không thấy cô đâu. Trái tim anh bỗng trĩu nặng như sắp vỡ vụn. Anh xông vào màn mưa lần nữa, chưa chạy được mấy bước thì điện thoại trong nhà đã vang lên. Anh quay lại nghe, là giọng của tay đánh organ báo rằng Hạ Thời đã đến quán bar.
Ngôn Hàm nói: “Cậu bảo cô ấy ở đấy đợi tôi, tôi lập tức đến ngay!”
Tay organ uể oải: “Cô ấy nghe nói cậu đã về nhà liền bỏ đi rồi. Tôi quên cản cô ấy lại, lúc này mới nhớ ra gọi điện thoại về nhà cho cậu.”
“Mẹ kiếp! Cậu bị điên à?”
Ngôn Hàm vứt điện thoại, lại chạy đua với cơn bão suốt nửa giờ để trở lại quán bar, nhưng suốt quãng đường bừa bộn vẫn không gặp được Hạ Thời. Anh cạn kiệt sức lực, cơ thể lạnh lẽo, mệt mỏi kèm theo nỗi tuyệt vọng vô tận.
Ngôn Hàm đưa tay chỉ vào bạn mình, chẳng nói lấy một câu rồi lại quay người biến mất trong cơn bão. Anh gọi tên Hạ Thời suốt cả quãng đường, gần như muốn gào thét. Tiếng gió càng lớn, tiếng hét của anh lại càng lớn hơn.
Anh cắn răng, dốc hết toàn bộ sức lực, lần nữa trở về nhà Hạ Thời. Anh mệt mỏi như thể đã chạy đua vài trăm cuộc thi marathon rồi, ngồi bệt trên bậc thang xanh, thảm hại như chú chó vừa rơi xuống nước. Hoa cỏ, cây cối và chiếc xích đu trong sân đều gào thét cùng cơn bão, có thể Hạ Thời đã bị cột điện đè ngã, hoặc bị gió cuốn rơi vào hố nước, cũng có thể đã gặp phải người xấu...
Anh chìm đắm trong mớ cảm xúc khủng hoảng, chán chường, sợ hãi và tự trách, đau khổ đến gào khóc: “A Thời!!!”
“Anh Tiểu Hoả?” Trong cơn mưa giăng khắp đất trời vang lên âm thanh yếu ớt và mỏng manh.
Ngôn Hàm ngẩng phắt đầu lên, Hạ Thời đang đứng bên hàng rào gỗ ngơ ngác nhìn anh. Toàn thân cô ướt đẫm, chiếc ô đã bị bão thổi bật chỉ còn lại khung sắt, cánh tay và bắp chân đầy rẫy vết thương do bị nhánh cây và thanh sắt va quệt. Cô ngơ ngẩn nhìn anh trong khi hai chân đang run rẩy vì mệt lả, lạnh đến mức mặt mũi trắng bệch như quỷ.
Trong phút chốc, anh mừng rỡ như vừa tìm được thứ quý giá tưởng chừng đã mất, đứng bật dậy lao về phía cô.
“Anh Tiểu Hoả...” Cô loạng choạng chạy tới.
Bão thổi tốc váy cô, cuốn cô vào lòng anh. Anh ôm siết cô vào ngực, cúi đầu cắn môi cô thật mạnh. Toàn thân cô bủn rủn, không đứng vững nổi nữa, bám vào người anh như sợi tơ hồng.
Anh bị chuột rút nhưng vẫn ôm chặt lấy eo cô, giữ lấy gáy cô mà điên cuồng hôn lấy. Cán ô rơi xuống đất, bị bước chân loạn nhịp của hai người giẫm đạp nhưng chẳng ai để ý.
Cơn cuồng phong càn quét, mưa to tầm tã.
Anh ôm cô vào nhà rồi lên tầng, đè thân thể đã ướt sũng nước mưa của cô lên giường.
Hạ Thời như đang ngâm mình trong nước biển, cơn lạnh cóng khiến ý thức cô mơ hồ, lại bị anh hôn đến ngực nóng rực, chỉ biết ôm lấy thân thể trong nóng ngoài lạnh của anh để sưởi ấm, lẩm bẩm gọi: “Anh Tiểu Hoả!”
Cửa sổ đã hỏng, rèm cửa bay phần phật, cơn mưa lạnh lẽo xối vào, vỗ vào thân thể hai người. Thiếu niên và thiếu nữ đang ôm nhau run rẩy, chiếc giường rung lắc, âm thanh bị cơn mưa gió ầm ĩ nhấn chìm giữa đất trời.
“Ôi... Anh Tiểu Hoả, chúng ta xuống tầng dưới hơ lửa được không...”
“Em không thích nơi này à?” Anh hôn lên môi cô, quấn lấy lưỡi cô.
Hơi thở cô rối loạn, nói năng mơ hồ. “Giường... ướt, lạnh quá!”
“Anh muốn ở trên giường của em.” Giọng anh đầy cám dỗ khiến tai cô đỏ gay.
“Vậy anh đừng cởi quần áo em, lạnh quá đi mất!”
“Ngoan, cởi hết quần áo ướt ra rồi ôm anh thì sẽ không lạnh như vậy nữa.” Anh dụ dỗ.
“Nước mưa đều rơi cả vào người rồi. Ối!”
“Để anh che lại cho em.” Anh giơ tay che mắt cô.
“Nhưng anh sẽ lạnh.”
“Bây giờ anh rất nóng.”
“Ơ... Tay anh, đừng... Ối... Lạnh quá...”
“Sẽ nóng lên ngay!”
“Á... Đừng chỗ đó... Ối... Lạnh quá... Nóng quá...”
Hơi nước mông lung và đặc sệt như thể đang chìm trong Bắc Băng Dương. Mưa gió mang theo cánh hoa nhài phủ vỗ vào da thịt đang quấn quýt của họ. Họ run rẩy giữa hai tầng lửa băng, kích thích đến mức sởn cả gai ốc.
Hạ Thời nhìn lên bầu trời, thấy những giọt mưa dày đặc mang theo hơi lạnh rơi xuống mặt mình. Cô gần như ngạt thở, lưng nằm trên giường băng, lấy anh làm chăn phủ phía trên. Cô hít vào từng hơi gió rét nhưng thở ra lại là ngọn lửa nóng rực. Băng và lửa hoà vào nhau khiến cô choáng váng.
Mưa gió rít gào, sấm chớp vang dội.
“A Thời...” Hai mắt anh đỏ lên, giọng khản đặc.
“Dạ?” Đôi mắt cô ươn ướt, mông lung và mơ màng.
Tay anh mơn trớn bắp chân cô: “Giang rộng ra một chút.”
Cô hơi sợ, nhưng lại lặng im như thể đang nghênh đón số mệnh của mình: “Anh định làm gì?”
“Làm người đàn ông của em.”
***
Trở về Dự Thành, vừa xuống máy bay, Chân Noãn đã lạnh cóng co ro, dù được Ngôn Hàm ôm vào lòng vẫn không sao ngăn nổi cơn run rẩy. Vừa lên xe, Ngôn Hàm liền nói phải đi mua găng tay cho cô. Chân Noãn chợt nhớ lại găng tay của mình đã bị Amoxicillin tha đi rồi, thì ra Ngôn Hàm lo lắng cô sợ lạnh.
Trong trung tâm thương mại đã trang trí cây thông Giáng sinh và bông tuyết lớn, khắp nơi tràn ngập không khí ngày lễ. Ngôn Hàm thấy lạ: “Đến Giáng sinh rồi sao?”
“Ừm, hôm nay là đêm Bình an mà.” Chân Noãn nói xong sắc mặt liền hơi thay đổi, cô chợt nhớ đến Thẩm Dực từng nói đêm Giáng sinh sẽ đưa cô đi chơi.
Dường như Ngôn Hàm không phát hiện ra điều khác thường, anh tìm được cửa hàng bán găng tay trong trung tâm đang bày bán đủ loại đủ kiểu. Chân Noãn xem một vòng, tuỳ tiện lấy: “Đôi này đi!”
Ngôn Hàm nhìn ra tâm tư của cô: “Không có loại em thích à?”
“Đôi này em cũng thích.”
“Nói thật đi!”
“...”
Chân Noãn cúi đầu vân vê sợi vải trên găng tay, thì thầm: “Em thích loại bao tay dày dặn kiểu bốn ngón chụm lại để ngón tay có thể hoạt động bên trong, còn phải có nhiều nhung và lớp ngoài kín gió, như vậy mới ấm được.”
Anh cười: “Anh không biết găng tay lại phải chú trọng nhiều thứ như vậy.”
Cô vội vàng nói: “Đi về thôi, hôm nay không cần mua đâu, em biết trung tâm thương mại ở đâu rồi, lần sau tự em đi là được mà.”
“Anh đi với em không được sao?”
Cô thảng thốt, đỏ mặt: “Em sợ anh chê em phiền phức...”
Anh nhìn cô, nhất thời không biết nên nói gì.
“Tại sao lại nghĩ như vậy?”
“Trong lòng anh có rất nhiều việc phải nghĩ.”
“Ví dụ?”
“Có một phần rất lớn chứa đựng A Thời, phần còn lại là dành cho công việc, em chỉ chiếm một điểm bé tẹo thôi.” Cô chụm ngón cái và ngón trỏ lại với nhau ước lượng, lại vội nói: “Em không phải muốn bành trướng địa bàn đâu, chỉ là sợ mình không cẩn thận vừa cử động, còn chưa ngồi vững đã ngã xuống rồi.”
Anh lại im lặng, nắm chặt tay cô bước ra ngoài, một lát sau lại hỏi: “Em vẫn nhát vậy sao?”
Chân Noãn hoang mang. Lúc còn ở bên Thẩm Dực, cô chưa bao giờ lo lắng được mất như thế. Nhưng lúc ở bên anh, cô luôn cảm thấy anh khi gần khi xa. Cô ngô nghê lẩm bẩm: “Chưa từng thích ai như vậy...”
Anh đi đến trước mặt cô, hơi khom người, nhìn thẳng vào mắt cô: “Biết bạn trai là để làm gì không?”
Cô ngốc nghếch lắc đầu: “Không rõ lắm.”
“Là sẽ đối xử tốt với em, không để em lo lắng, còn sẽ vì em làm rất nhiều việc.”
Cô ngẫm nghĩ chốc lát: “Mua găng tay cũng tính là vậy sao?”
“Đúng thế!”
Họ đi đến cửa hàng ngày trước Chân Noãn mua găng tay, quả nhiên tìm được loại cô cần. Chân Noãn chọn màu xanh, vì nhìn ngôi nhà màu xanh của Hạ Thời làm cô cảm thấy màu sắc này thật xinh đẹp. Ngôn Hàm chọn thêm đôi hai màu, nói để cho Amoxicillin chơi.
Bước lên thang cuốn, Chân Noãn hỏi thăm tình hình gần đây của nó, Ngôn Hàm đáp: “Quan tâm như thế thì đến thăm nó đi!”
“Nhà anh sao?”
“Nếu không thì sao?”
Chân Noãn ấm lòng, lại hơi lúng túng. Anh bằng lòng đón cô đến nhà anh làm cô cảm thấy rất vinh hạnh, nhưng trong căn nhà kia đều là bóng dáng của Hạ Thời, khiến lòng cô đầy bất an, ngưỡng mộ xen lẫn áy náy. Cô vừa ghen tị vừa cảm thấy có lỗi với cô ấy.
Cô ngẩng đầu lên với tâm trạng phức tạp, bao suy nghĩ vẩn vơ phút chốc đều bay biến. Thẩm Dực mặc chiếc áo khoác màu đen, dáng người cao dong dỏng đang đứng trên thang cuốn, bình tĩnh và lạnh lùng nhìn cô. Tay Chân Noãn vẫn còn đặt trong lòng bàn tay Ngôn Hàm. Thẩm Dực liếc nhìn cô một cái rồi cất bước bỏ đi.
Chân Noãn bàng hoàng một giây, đột nhiên giãy ra khỏi tay Ngôn Hàm, chạy xuống. Thẩm Dực thấy cô sốt ruột và hoảng sợ chạy đến thì dừng bước. Cô nắm chặt lấy bàn tay phải tàn phế của anh, tự thấy không ổn nên lại nhích sang nắm ống tay áo anh: “Thẩm Dực!”
Anh “ừ” một tiếng: “Bạn trai mới à?”
Cô thừ người giây lát mới trả lời thật khẽ: “Vâng.”
Mắt cô cay cay, chợt nghĩ đến nỗi ghen tuông và chua xót của mình đối với Hạ Thời, rồi lại nghĩ đến cảm giác lúc nóng lúc lạnh như lớp băng mỏng trong tình yêu hiện tại của mình. Giờ phút này, cô lại đồng cảm sâu sắc với cảnh ngộ đáng thương mà anh từng trải qua.
Thẩm Dực nhìn về phía Ngôn Hàm ở sau cô, trong tay anh ta đang cầm món đồ mà anh từng dẫn cô đi mua.
“Đến mua găng tay à?”
“Vâng, cái lúc trước... mất rồi.”
“Đi trước đây.”
Anh đi được nửa bước bỗng khựng lại vì Chân Noãn không kịp phản ứng nên vẫn chưa buông tay ra. Dường như anh đã hết cách với cô, chợt thở dài: “Em làm gì vậy hả?”
“Thẩm Dực, chuyện trước kia em không để ý đến nữa. Sau này, anh đừng nên làm những việc ấy, anh... phải sống cho tốt đấy.”
Thẩm Dực im lặng, cô ngoan cố lặp lại: “Anh phải sống cho tốt đấy!”
“Ừ!” Xem như anh đã nhận lời, lại như vô thức rụt tay về.
Cô trấn tĩnh lại, lập tức buông ra rồi lùi về sau: “Dĩ nhiên, em cũng không có quyền nói những điều này với anh. Em xin lỗi.”
Ngôn Hàm im lặng.
Thời cấp ba, anh khá thân với một cô bạn chơi nhạc. Đám bạn chơi nhạc đều nói cô ta có ý với anh nhưng anh không buồn quan tâm, ngày ngày vẫn chơi nhạc cùng cô ta như bình thường, dần dần lơ là Hạ Thời, cũng quên cả việc về nhà cùng cô. Có lần Hạ Thời đến tìm, anh và cô gái kia đang luyện kéo đĩa, không có thời gian để ý đến cô. Họ luyện giữa chừng thì cô bạn học kia nói anh trai cô ta có dàn DJ siêu bảnh trong quán bar, nhưng Hạ Thời phải đến trường nên không thể cùng đi. Thấy Ngôn Hàm sắp sửa đi theo cô bạn kia, cô liền chạy lên khẽ níu tay anh, dịu dàng mỉm cười, nói: “Anh Tiểu Hoả, không có thời gian đi với em cũng không sao, anh tự mình chơi vui nhé!”
Khi đó, anh chỉ “ừ” một tiếng mà không hề có cảm giác nào khác. Chuyện đã cách nhiều năm, giờ nhớ lại khiến lòng anh đau như cắt.
Thẩm Dực đi xuống thang cuốn không hề ngoảnh lại. Chân Noãn vô thức đi lên vài bước, trông thấy anh vừa xuống đến nơi đã có một cô gái nhào đến ôm lấy cổ anh, gần như dán sát vào người anh rồi kéo tay anh đi ra cổng.
Là Đổng Tư Tư.
Chân Noãn bỗng lao xuống thang cuốn, cô chạy băng qua đại sảnh, xông đến cửa xoay tròn, không nắm bắt đúng lúc nên tay và chân đều bị mắc kẹt.
Cô đâm sầm vào cửa, vô cùng chật vật ngã xuống giữa hai cánh cửa thuỷ tinh. Cô bò dậy bằng cả tay và chân, nhưng cánh cửa kính tự động xoay chuyển đẩy cô ra ngoài, bồi thêm một cú ngã lộn nhào nữa.
Cô như con thú con bị giam trong lồng kính. Thân thể không giữ được thăng bằng, tay không biết đặt đâu và cũng không biết cần nắm vào đâu, cứ lảo đảo bên trong rồi té ngã hết lần này đến lần khác.
Người qua lại trong trung tâm đều sửng sốt nhìn. Khó khăn lắm cửa kính mới xoay ra ngoài, cô loạng choạng bò ra, chân lại bị kẹp lại khiến giày rơi xuống đất bị cửa cuốn đi.
Cô không ngừng chạy ra ngoài, giẫm lên băng rồi lại ngã cắm đầu vào đống tuyết. Gió bấc thổi ào ào, cô vừa cóng vừa đau, không bò dậy nổi, đành ngẩng đầu nhìn lên. Thẩm Dực đã sớm biến mất giữa màn tuyết bay lả tả.
Ngôn Hàm kéo cửa xông ra, lại nhanh chóng lùi lại, nhặt lên chiếc giày đi tuyết của Chân Noãn ở cạnh cửa xoay. Tuyết bay như lông ngỗng, Chân Noãn nằm nhoài trong đống tuyết, cứ ngẩng đầu bất động nhìn về phía trước.
Ngôn Hàm bàng hoàng. Đã bao lần anh chạy băng băng trong ngõ Thanh Thạch, khi thì cố ý cắt đuôi Hạ Thời, khi thì không cẩn thận bỏ quên cô, để rồi sau đó lúc chạy trở về, Hạ Thời bé nhỏ cũng với tư thế như vậy nằm gục trên mặt đất không đứng dậy nổi, hoang mang và ngây dại ngẩng đầu ngóng đợi anh Tiểu Hoả của cô trở về tìm lại cô bé đã bị lạc mất hay bị bỏ rơi của anh.
Anh giẫm tuyết đi đến, đỡ cô ngồi dậy. Trong ánh sáng phản chiếu từ mặt tuyết, làn da cô trắng nõn gần như trong suốt. Bông tuyết rơi xuống mái tóc dài mềm mượt của cô, điểm xuyết rực rỡ như khảm kim cương, toả sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, trông xinh đẹp tựa công chúa phương Tây.
Ngôn Hàm nói: “Cởi tất ra đi!”
Cô ngước nhìn anh với đôi mắt màu hổ phách thoáng mơ màng.
“Tất dính tuyết rồi, em muốn ngâm chân trong nước đá à?”
Cô ngoan ngoãn cởi ra, Ngôn Hàm nhìn thấy chân cô dính đầy nước do tuyết tan liền cầm tất lau một lượt. Chân cô lành lạnh, anh thở dài, dùng hai tay ủ chân cô.
Một dòng nước ấm bỗng chốc bao lấy lòng bàn chân, từ chân len lỏi đến đáy lòng Chân Noãn. Cô giật mình, định rút chân lại: “Bẩn.”
Nhưng Ngôn Hàm nắm chặt không buông tay.
Mùa đông năm nay rất lạnh... nhưng lòng bàn tay anh lại ấm nóng đến lạ. Cách màn tuyết rơi lả tả, cô ngơ ngác nhìn anh, nước mắt lăn dài: “Thật xin lỗi.”
“Làm sao vậy?” Ngôn Hàm ngẩng đầu.
Cô quỳ lên bổ nhào vào lòng anh: “Em không nên kéo anh ấy. Em chỉ muốn nói vài câu thôi. Em xin lỗi.”
“Biết.” Anh vỗ vỗ vai cô. “Anh biết mà.”
Từ kính chiếu hậu, Thẩm Dực nhìn Chân Noãn ngã gục xuống đất rồi không bò dậy nữa, còn Ngôn Hàm thì nhanh chóng đuổi theo, ngồi xổm giữa đống tuyết mang giày cho cô.
Anh dời mắt rồi lái xe đi. Đổng Tư Tư ngồi ở ghế lái phụ, bình tĩnh và ôn hoà nói: “Tôi biết tại sao đàn ông đều thích kiểu con gái như cô ấy rồi, người vừa xinh đẹp, tính cách lại yếu đuối, mặc người khác giày vò.”
“Câm miệng!”
Sắc mặt Đổng Tư Tư khẽ biến. Ánh mắt Thẩm Dực hiu quạnh. Chân Noãn... cô gái mềm yếu như cô quả là ít thấy, có thể gọi là quý hiếm. Cô ấm áp hệt như cái tên của mình, tính cách dịu dàng nhưng không nhu nhược.
Là cô gái vẫn khăng khăng rằng Khương Hiểu tự sát khi người thân và họ hàng của cô ta đến gây chuyện. Là cô gái vẫn bò dậy nắm lấy giày của Nguyễn Vân Chinh không buông dù đã bị gã đánh đến vỡ đầu chảy máu. Là cô gái đuổi theo xe hơi Trịnh Dung, bị lôi theo mấy trăm mét cũng không buông ra.
Đôi mắt hổ phách kia luôn khiến anh nhớ đến đôi mắt khác, nhìn chằm chằm vào anh với vẻ kinh ngạc không thể tin nổi: “Là anh ư?”
Chuyện cô đã làm, đến tận bây giờ nhớ lại vẫn khiến người ta khiếp đảm. Cô gái có nụ cười ấm áp và hiền dịu nhất cõi đời này, nhưng lại mang trong mình trái tim cứng cỏi và kiên quyết không ai sánh bằng.
Đổng Tư Tư đúng lúc nhắc nhở: “Anh bảo Kỷ Thâm nghỉ ngơi điều trị bệnh cấp tính nên phải từ chối chức Chủ tịch Hội đồng quản trị thì hẳn đã biết rõ khi kỳ hạn đến, Kỷ Thâm và anh vẫn sẽ tan rã. Cũng phải thôi, tuy Thân Trạch Thiên làm gì cũng không thuận lợi, lại mất đi trợ lý đắc lực, nhưng chỉ cần anh trai Thân Hồng Ưng của anh ta vẫn còn thì đám thành viên hội đồng quản trị đều phải nhìn sắc mặt anh ta.”
Thẩm Dực lạnh lùng nói: “Sắc mặt? Chỉ là đe doạ dụ dỗ thôi.”
“Có thể ép buộc cũng là bản lĩnh của người ta mà. Nói đến hợp tác giữa chúng ta, nếu anh cũng cho tôi nhiều lợi ích thì tôi có thể nhận lời ngay thôi.”
“Trước mắt, tôi chưa nhìn thấy được thành ý của cô, huống chi cô là người nhà họ Thân, không thể không đề phòng.”
Mắt Đổng Tư Tư ánh lên tia nhìn rét lạnh: “Thân Trạch Thiên? Hừ, lúc anh ta lợi dụng tôi để loại trừ Khương Hiểu, tôi đã hết hy vọng với anh ta rồi. Nhưng mà sở thích của hai anh em họ...”
Cô ta bỗng ghê tởm, sau một lúc lâu lại từ từ nở nụ cười: “Với lại, tâm tư của tôi đối với anh... lẽ nào anh không nhìn ra? Anh hy vọng tôi chứng minh lòng trung thành của mình với anh bằng cách nào đây?”
Cô ta lả lướt vươn người đến, tay đặt lên bắp đùi anh khẽ mơn trớn, vuốt ve giữa hai chân, nắm lấy vật to lớn đang mềm nhũn kia.
Thẩm Dực vẻ mặt bình tĩnh, quay tay lái, chân giẫm phanh, tiếng thắng xe vang lên lanh lảnh. Chiếc xe dừng lại ở ngã rẽ xuống lối đi ngầm ít ai qua lại, bên cạnh là cánh rừng xanh rậm rạp.
Anh đẩy cửa xuống xe, không nói một câu mà đi vòng sang ghế phụ, mở cửa xe ra, nắm lấy cánh tay Đổng Tư Tư lôi xuống xe.
Anh ta thích dã chiến trong tuyết à? Trái tim Đổng Tư Tư rạo rực, tinh thần bấn loạn.
Thẩm Dực lôi cô ta vào khu rừng cây phủ đầy tuyết, lập tức cởi tuột áo khoác cô ta ra rồi ấn cô ta lên một thân cây to lớn.
Đổng Tư Tư khẽ rên lên, gió rét thổi qua làm các giác quan càng nhạy cảm hơn. Đôi mắt Thẩm Dực u ám, bàn tay mang găng nhanh chóng vén áo cô ta lên, luồn vào trong áo lót bóp thật mạnh: “Đây là thứ cô muốn sao?”
Đổng Tư Tư nắm chặt cánh tay anh, đôi chân run rẩy đứng trên tuyết, chỉ cảm thấy gương mặt anh tuấn như thần gần trong gang tấc của anh gợi cảm vô cùng. Tuy cô ta thấy ngực đau nhói nhưng lại bị ánh mắt lạnh lùng của anh khiêu khích. Thân thể đã sớm vô cảm với hai anh em Thân Trạch Thiên bỗng chốc trở nên mềm như nước trước mặt anh, toàn thân đều đang kêu gào khao khát.
EFF – Ebook Fun & Free
“Đúng!” Đôi môi đỏ thắm run run trong gió rét. “Thẩm Dực, tôi muốn anh làm người đàn ông của tôi.”
Đôi mắt anh sâu hút như đáy giếng, khoé môi mỏng nhếch lên, đầu khẽ gật. Một tay anh đưa xuống xé toạc chiếc váy nỉ rồi lần đến giữa đùi cô ta.
Đổng Tư Tư khẽ rên rỉ, ngúng nguẩy eo mông cọ vào tay anh, hai tay luồn vào áo khoác anh. Nhưng cách lớp quần lót, tay anh vừa dùng sức đã đẩy vào trong. Cô ta ngửa cổ “a” lên một tiếng. Sóng triều lan tràn, bất giác co chặt nhưng vẫn cảm nhận được khoái cảm đã lâu không có.
Trái tim và thân thể Đổng Tư Tư đều trống rỗng, cô ta muốn có được người đàn ông gợi cảm này, muốn ngay bây giờ. Cô ta khát khao kéo quần anh, nhưng bất ngờ phát hiện đến lúc này mà anh lại không có bất kỳ phản ứng nào với mình.
Đổng Tư Tư si mê ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt lạnh lẽo như băng tuyết của anh. Anh cúi người, kề sát vào tai cô: “Vừa nãy, cô đột nhiên sà vào lòng tôi là vì đã nhìn thấy cô ấy. Sau này, đừng giở mấy trò thấp kém đó với tôi. Cùng lắm là tan đàn xẻ nghé. Tin tức trong tay cô, tôi không cần nữa. Nhưng tâm tư muốn lật đổ nhà họ Thân để làm bà chủ của cô cũng sẽ chẳng tìm được người hợp mưu nào khác đâu.”
“Tôi đang trút giận giúp anh mà.”
“Đến lượt cô à?”
Khuôn mặt Đổng Tư Tư đỏ bừng, nửa thân dưới còn đang ngây ngất co rúm, nhưng trái tim đã bị khoét ra vứt vào đống tuyết. “Ha ha, vậy anh cũng nên nhìn xem cô ta đã là bạn gái của người khác rồi. Mới vừa nãy, trước mặt anh còn tỏ vẻ tình cũ khó dứt, bây giờ không chừng đang nằm dưới thân Đội trưởng Ngôn tìm thú vui...”
Đổng Tư Tư còn chưa dứt lời đã bị ánh mắt bỗng sa sầm của Thẩm Dực làm giật mình. Nhưng trong nháy mắt, anh đã khống chế trở lại.
“Mắt nhìn đàn ông của cô quá kém.” Thẩm Dực rút tay lại, không hề khách sáo đẩy cô ta đang quần áo xốc xếch lại vách tường. “Sau này, đừng nên bí mật gặp tôi nữa, lo mà quản cái thân cô đi, đừng để nó làm đầu óc cô ngu muội.”
Anh quay người rời đi, vừa đi vừa vội vàng cởi bao tay ra vứt xuống mặt tuyết, lại cúi người vốc một nắm tuyết lên rửa tay.
“Mắt nhìn đàn ông của tôi kém à?” Đổng Tư Tư cười khẩy. “Tôi nhìn trúng anh đấy. Kém chỗ nào?”
“Đã có bến đỗ rồi, không nhìn ra được sao?”
Thẩm Dực đi nhanh khỏi rừng cây, bỏ Đổng Tư Tư ở lại vùng đất tuyết, lái xe rời đi. Anh mở điện thoại ra xem tin nhắn MMS kia lần nữa. Một mảnh da người đen nhẻm đã bị nhựa đường nhiễm bẩn chín năm.
/115
|