Hôm nay thời tiết cũng không tệ lắm, tuy nhiệt độ vẫn còn rất thấp nhưng ánh mặt trời chói sáng, gió cũng không lớn.
Trước khi ra khỏi cửa, vì hưng phấn quá độ mà Khưu Ngạn chạy lòng vòng khắp nhà đến nỗi mồ hôi đầm đìa, bị Khưu Dịch phạt đứng hai mươi phút, đợi đến khi mồ hôi trên người khô hết, nhóc mới bọc áo lông dày cộm ra cửa.
“Đừng mua áo bông đỏ cho bố nữa đấy!” Bố Khưu ở trong nhà nhắc một câu.
“Vâng ạ!” Khưu Ngạn trả lời vang dội, chạy ra sân lại bồi thêm một câu, “Vậy mua áo bông đầy hoa!”
“Gu thẩm mỹ gì thế này…” Biên Nam thở dài, thấy Khưu Ngạn đã lao ra sân, cậu vội vàng đứng cạnh cửa sân, vẫy vẫy tay với Khưu Dịch, “Nhanh lên, cục cưng qua đây hôn một cái.”
Khưu Dịch quay đầu lại nhìn ngó, Biên Nam tặc lưỡi: “Mau lên có cửa che không nhìn thấy đâu!”
Khưu Dịch mỉm cười đi tới, thuận tay đóng cửa sân, hôn mạnh hai cái rõ kêu lên môi Biên Nam, còn liếm nhẹ môi cậu một cái: “Vậy được chưa?”
“Được rồi, hê,” Biên Nam hí hửng, vỗ tay ra tiếng, “Quá được ấy chứ.”
Lúc hai người đi tới đầu hẻm, Khưu Ngạn đang ngồi xổm ven đường cùng một bé trai nhìn chằm chằm mặt đất.
“Làm gì vậy?” Biên Nam cũng lại gần ngồi xổm xuống.
“Nhìn ạ,” Khưu Ngạn chỉ vũng nước dưới đất, “Đại hổ tử anh nói xem khi nào vũng nước tiểu này mới đông thành đá?”
“Chắc cũng phải nửa…” Biên Nam nói được phân nửa đột nhiên khựng lại, cất cao giọng, “Cái này là gì?”
“Nước tiểu nha.” Bé trai kia nói.
“Đậu má!” Biên Nam nổi gai ốc, đưa tay vòng quanh bụng Khưu Ngạn xốc nhóc lên, “Hai đứa có bệnh à tự dưng ngồi chồm hổm ở đây nhìn chằm chằm nước tiểu!”
“Nửa tiếng hả anh?” Khưu Ngạn đong đưa trên cánh tay Biên Nam mà vẫn không quên nói với bé trai kia, “Nửa tiếng đó, cậu xem tiếp đi, khi nào tớ về nói cho tớ biết.”
“Ừa!” Bé trai gật đầu.
Biên Nam đi ra thật xa mới thả Khưu Ngạn xuống đất, kéo tay nhóc, nắn găng tay của nhóc, hỏi: “Em thật không cẩn thận gì cả, có bị dơ tay không?”
“Anh ngốc nha, biết là nước tiểu ai lại rớ vào,” Khưu Ngạn rút tay về, “Là nước tiểu đó!”
“Hay quá, biết là nước tiểu mà em còn ngồi chồm hổm ở đó ngắm nghía nghiên cứu, giờ còn nói anh ngốc?” Biên Nam kinh ngạc.
“Em biết tính toán.” Khưu Ngạn vỗ tay.
“Đừng học theo anh hai em!” Biên Nam tặc lưỡi, nắm tay nhóc đi về phía trạm xe.
Khưu Dịch hoàn toàn không để ý hai người bọn họ, chỉ vừa đi vừa nhìn tờ danh sách trong tay.
“Em cậu chơi nước tiểu mà cậu chẳng thèm quan tâm gì cả.” Biên Nam dùng cánh tay huých Khưu Dịch một cái.
“Có bị bẩn không?” Khưu Dịch cất tờ danh sách vào túi quần.
“… Không.” Biên Nam lại nhéo nhéo tay Khưu Ngạn, găng tay rất dày, tay của Khưu Ngạn trong găng tay chẳng ngoan ngoãn tí nào, lúc thì duỗi thẳng lúc thì cong lại.
“Vậy cậu cứ kệ nó.” Khưu Dịch thờ ơ nói.
“Coi như tôi chưa nói vậy.” Biên Nam thở dài.
Quảng trường cách đây không hẳn là xa, ngồi xe bus qua năm trạm là tới nơi.
Biên Nam theo sau Khưu Dịch bế Khưu Ngạn lên xe bus, đã là ngày 29 Tết, không ít người đi làm mới được nghỉ vài bữa nay đều ra ngoài mua đồ, trên xe bus đông nghịt người.
Sau khi lên xe đứng vững xong, Khưu Ngạn nắm lưng quần của Biên Nam, hớn hở hết nhìn đông tới nhìn tây.
Đứng một lát, Biên Nam cảm thấy cực kỳ không ổn, bèn cúi đầu nói nhỏ với Khưu Ngạn: “Ầy nhị bảo, em nắm quần của anh hai em được không? Quần anh hai em có dây nịt, anh mặc quần thể thao em kéo thêm mấy cái là cởi giùm anh luôn.”
“Dạ.” Khưu Ngạn gật đầu, bọc một thân quần áo trông như quả bóng xoay người lại, nắm lưng quần của Khưu Dịch.
“Kéo rớt rồi à?” Khưu Dịch cười cười, nhỏ giọng hỏi, còn liếc mắt xuống dòm ngó.
“Giữa chốn đông người thế này,” Biên Nam cũng nói nhỏ, “Đùa giỡn cái gì lưu manh…”
“Ăn trộm!” Khưu Ngạn đột nhiên kêu to, “Chú kia trộm đồ!”
Tiếng kêu này làm cho hành khách chen chúc xung quanh hoảng hốt, tất cả mọi người che túi xách và túi tiền xoay người nhìn sang đây.
“Gì vậy?” Trước tiên Khưu Dịch kéo Khưu Ngạn ở bên cạnh đến giữa mình và Biên Nam.
“Chú kia trộm đồ!” Khưu Ngạn chỉ vào một người đàn ông đứng sau Khưu Dịch, “Chú kia lấy điện thoại của chị đó!”
“Á!” Một cô gái đứng bên cạnh thình lình kêu lên, “Điện thoại di động của tôi!”
“Nhóc con đừng nói bậy nhé!” Người đàn ông kia mặt mày cáu gắt chỉ vào Khưu Ngạn, “Nhỏ như vậy đã biết nói xạo! Cha mẹ dạy dỗ thế nào đấy!”
“Con không có nói xạo!” Khưu Ngạn có chút nóng nảy, “Con đã thấy mà, ngay trong túi quần của chú!”
“Trong túi quần của tao?” Người đàn ông kia lập tức hô lên, vừa hô vừa lục hết túi quần và túi áo của mình, “Ở đâu! Làm gì có?”
Khưu Dịch nhíu mày, còn chưa mở miệng, một gã đội mũ ushanka đứng sau người đàn ông nọ bỗng chỉ xuống đất: “Ủa điện thoại di động của ai rớt kìa?”
sd7
Mũ ushanka
“A điện thoại di động của tôi, của tôi.” Cô gái vội cố sức khom lưng nhặt di động lên.
“Nhóc con giỏi thật, mới tí tuổi đầu đã biết hại người, người lớn liệu mà dạy dỗ cho đàng hoàng!” Mũ ushanka nói.
“Con không có…” Khưu Ngạn nhất thời nức nở kêu lên, “Con không có!”
“Ông nội mày!” Biên Nam nghe vậy liền nổi nóng, cậu đẩy nhóm hành khách ra, lách người xông về phía gã đàn ông nọ.
“Anh biết,” Khưu Dịch vỗ mặt Khưu Ngạn, xoay lại cùng Biên Nam mỗi người một bên đứng cạnh hai gã nọ, “Cùng một giuộc à?”
“Khùng điên! Cũng vì có người lớn như mày nên mới có trẻ ranh như thế!” Gã đàn ông nọ gắt gỏng.
Còn đang nói chuyện, xe đã đến trạm. Cửa xe vừa mở ra, hai gã kia lập tức xoay người lủi về phía cửa xe.
“Mẹ nó đứng lại!” Biên Nam túm lấy cánh tay của một trong hai gã.
“Làm gì vậy! Muốn đánh người hả!” Hai gã đàn ông đều quát to.
“Xuống xe,” Khưu Dịch nói với Biên Nam, lấy di động ra, “Tôi báo cảnh sát, hai người này nhất định là khách quen.”
Hai gã đàn ông đã lủi đến cạnh cửa xe, Biên Nam đá thẳng một cú vào lưng một gã, gã ta ngã nhào xuống xe, kế đến cậu lại kéo cánh tay của gã đội mũ ushanka, lôi cả gã xuống xe.
Khưu Dịch nhảy xuống theo, ghìm chặt gã đàn ông dưới đất đang bò dậy định bỏ chạy.
“Làm gì thế! Đánh người! Đánh người kìa!” Gã nọ lập tức tru tréo, trở tay định đấm vào mặt Khưu Dịch.
“Đánh mày thì sao,” Khưu Dịch đỡ cánh tay gã, đẩy mạnh một cái, gã ta lại nhào đầu xuống đất.
Khưu Ngạn cũng lách người nhảy xuống, vừa xuống xe đã chạy tới bên cạnh một tốp người đang chờ xe kêu to: “Anh ơi chú ơi! Mau giúp bắt cướp đi!”
Nói đến đánh nhau, hai gã này thật sự không phải là đối thủ của Biên Nam và Khưu Dịch, cho dù đến thêm mấy gã, cậu và Khưu Dịch cũng có thể xử đẹp.
Một gã bị Biên Nam bị vặn ngược tay ra sau thét lên, cậu kéo cánh tay gã ta xuống, gã khuỵu gối quỳ dưới đất cùng đồng bọn.
Ngay sau đó, trong tốp người xếp hàng chờ xe có vài nam sinh trông giống sinh viên chạy tới, cả bọn đè hai tên trộm dưới mặt đất.
Có người lần mò quần áo của một gã trong số đó, vài chiếc ví nữ rớt ra.
“Má, nhiều ví quá nhỉ, của mẹ mày hay là của vợ mày? Vội vàng đi sắm đồ Tết à?” Biên Nam nói.
Khưu Dịch gọi 110, chừng mấy phút sau cảnh sát đã đến hiện trường.
Biên Nam và Khưu Dịch dẫn Khưu Ngạn cùng chú cảnh sát quay về đồn lập biên bản, hai gã này đúng là từng phạm tội nhiều lần, cảnh sát thấy hai gã cũng nhịn không được thốt lên: “Lại là các người.”
Lập biên bản không tốn bao nhiêu thời gian, từ lúc ra khỏi đồn cảnh sát, Khưu Ngạn cứ khoa tay múa chân, thoạt nhìn rõ là vừa sợ vừa hưng phấn không kiềm lại được.
“Chú cảnh sát khen em đó!” Khưu Ngạn nắm tay Biên Nam lắc tới lắc lui.
“Ừ, em giỏi lắm.” Biên Nam ngồi xổm xuống xoa đầu Khưu Ngạn, nhưng chuyện hôm nay cậu không dám tùy tiện nhiều lời, cậu không chắc mình nên khuyến khích hay nên dạy Khưu Ngạn bớt xen vào chuyện của người khác, chỉ đành ngẩng đầu liếc mắt nhìn Khưu Dịch.
“Hôm nay dũng cảm thật,” Khưu Dịch cũng ngồi chồm hổm xuống, “Sao biết kêu gan thế?”
“Anh và đại hổ tử đều ở đó mà,” Khưu Ngạn có chút đắc ý ôm cổ Khưu Dịch, nghiêng đầu tựa lên vai anh mình, “Nên em mới kêu!”
“Nếu bọn anh không ở đó thì sao?” Khưu Dịch vỗ vỗ lưng nhóc.
“Lặng lẽ nói với tài xế, lặng lẽ báo cảnh sát, lặng lẽ nhắc nhở chị kia,” Khưu Ngạn trả lời vô cùng trôi chảy, “Đúng không anh?”
“Đúng rồi,” Khưu Dịch cào cào tóc của nhóc, “Đi thôi, bây giờ chúng ta phải đón taxi đến quảng trường.”
“Dạy trước rồi hả?” Biên Nam nhỏ giọng hỏi Khưu Dịch.
“Ừ, nhóc này cực kỳ có tinh thần chính nghĩa, không dạy trước không được,” Khưu Dịch gật đầu, “Tôi rất sợ ngày nào đó nó tự mình xông lên.”
“Nói cho nó biết không xen vào chuyện người khác không phải… mà cũng không được,” Biên Nam suy tư, “Đàn ông con trai không thể yếu bóng vía như thế.”
“Dẫn con nít theo phiền thật,” Khưu Dịch mỉm cười choàng tay lên vai Biên Nam, “Đặc biệt là dẫn hai đứa.”
“Biến đi,” Biên Nam bật cười, “Hôm nay nếu không có con nít bên cạnh cậu định làm thế nào.”
“Hai gã này đâu có sức chiến đấu gì, với lại túm được người nào hay người nấy, túm xong hét toáng lên, ngồi dưới đất vừa xoạc chân vừa quát to, nói mình mất ví không cho mở cửa, đợi cảnh sát tới rồi tính sau.” Khưu Dịch cười nói.
Biên Nam cười cả buổi: “Má, thiệt không tưởng tượng nổi, đường đường là cựu anh đại lại túm cánh tay người ta ngồi dưới đất không chịu dậy.”
“Có ai biết tôi đâu.” Khưu Dịch tặc lưỡi.
***
Đến quảng trường cũng vừa lúc, hội chợ còn kha khá quầy hàng đang bày bán, người đi mua sắm cũng rất đông.
Khưu Ngạn hưng phấn vịn từng quầy hàng nhìn ngó cả buổi trời, chạy chưa được vài phút, nhóc đã chấm trúng một chiếc áo bông đỏ chót đầy hoa: “Cái này bố mặc đẹp nè!”
“Ầy, đừng hành hạ bố nữa,” Khưu Dịch nở nụ cười, “Hôm nay em chọn đồ cho mình là được rồi.”
“Dì ơi,” Khưu Ngạn chỉ vào áo bông, hỏi bà chủ, “Cái này có size của con không?”
“Thôi anh xin em,” Biên Nam túm áo Khưu Ngạn nhấc nhóc ra ngoài, “Em đừng như vậy được không, lát nữa anh mua quần áo cho em, tút lại gu thẩm mỹ của em mới được!”
“Quần áo của anh toàn là đồ thể thao,” Khưu Ngạn bí xị, “Em không muốn mặc đồ thể thao nha.”
“Không có mua đồ thể thao cho em!” Biên Nam bất đắc dĩ nói, “Anh mua cái khác cho em, em không muốn mặc đồ thể thao cũng đừng dán mắt vào áo bông đính cúc hạt cườm chứ…”
Biên Nam không biết trước đây Khưu Dịch dẫn Khưu Ngạn thế nào, nói chung hôm nay cậu cảm thấy mình hoàn toàn chẳng có cách nào đi dạo, toàn bị Khưu Ngạn kéo tới đủ loại quầy hàng, nhìn Khưu Ngạn chọn ra những món kỳ dị nhất trong từng quầy…
Trái lại Khưu Dịch vô cùng thư thả, dựa theo danh sách đã lên mua từng món một, nào là câu đối xuân, quà vặt, các loại thực phẩm.
“Tôi không được rồi,” Biên Nam dẫn Khưu Ngạn đi tới bên cạnh Khưu Dịch, “Tôi với cậu đổi chỗ đi, tôi mua đồ, cậu dẫn nhị bảo nhà cậu, nó cứ ủn khắp nơi y như đầu heo, tôi chịu không nổi.”
“Cậu không cần để ý tới nó,” Khưu Dịch nhìn Biên Nam, đưa tay sờ chóp mũi của cậu, “Đổ mồ hôi luôn rồi à? Tôi tưởng cậu muốn ủn khắp nơi với nó chứ…”
“Vớ vẩn, nó chạy như vậy tôi không theo sao được, lỡ lạc mất thì biết làm thế nào!” Biên Nam cau mày.
“Cậu đừng trông chừng nó, nó sẽ không chạy loạn,” Khưu Dịch đưa mấy cái túi trên tay cho Biên Nam, “Qua bên kia xem đi, còn phải mua một ít bánh ngọt…”
Biên Nam thoáng do dự, xách túi đi theo sau Khưu Dịch, đi một đoạn mới phát hiện Khưu Ngạn đúng là không chạy loạn, ngoan ngoãn đi cạnh cậu và Khưu Dịch.
“Làm sao hay vậy?” Biên Nam cảm thấy quá thần kỳ.
“Không ai đi theo nó, nó sợ mình đi lạc nên ngoan ngoãn ngay thôi.” Khưu Dịch nói.
“… Ồ.” Biên Nam nhìn Khưu Ngạn, tật xấu gì lạ đời thế này.
Sau khi sắm gần như đủ đồ Tết, Khưu Dịch và Biên Nam dẫn Khưu Ngạn vào trung tâm mua sắm, cất hết đồ đạc.
“Bây giờ mua quần áo,” Biên Nam kéo tay Khưu Ngạn, “Anh chọn cho em, em im miệng đi theo, biết chưa?”
“Vâng ạ.” Khưu Ngạn cầm một miếng sôcôla gặm ngon lành.
Biên Nam đi loanh quanh vài vòng, mua cho Khưu Ngạn một chiếc áo lông nhỏ màu cam, phối với một chiếc quần jeans, còn định chọn thêm thì bị Khưu Dịch cản lại: “Đủ rồi.”
“Không có gì đâu, dù sao…” Biên Nam định nói dù sao tiền dùng để mua quà cho bố và người nhà cũng chẳng có chỗ dùng.
“Sao gì?” Khưu Dịch nhìn cậu.
“Dù sao tôi cũng có nhiều tiền.” Biên Nam buồn bực nói.
“Ơ, một tháng kiếm chưa đến hai ngàn mà dám nói mình có tiền?” Khưu Dịch cười nói.
“Rồi rồi rồi, không mua cho nhị bảo, cũng không mua cho cậu, tôi mua ít đồ cho chú được chứ?” Trước đó Biên Nam đã cân nhắc sẽ mua cho bố Khưu một chiếc máy mát xa có thể đặt ở sau lưng mát xa cả cổ lẫn lưng, khi nằm xuống còn có thể đặt dưới chân mát xa chân luôn.
“Ừm.” Khưu Dịch đáp.
Khưu Dịch mua cho bố Khưu một cái dao cạo râu, nghe đâu bố Khưu tuy rằng sức khỏe không tốt nhưng râu mép lại là sát thủ dao cạo râu, một năm phải đổi tận mấy cái.
Ở lầu một có quầy hàng đan dệt giảm giá, Khưu Dịch suy nghĩ một chút, kéo Biên Nam tới đó.
“Chi vậy?” Biên Nam đi theo Khưu Dịch chen vào trong đám người.
“Khăn quàng cổ, mỗi người một cái đi?” Khưu Dịch nói.
“Tình nhân à?” Biên Nam ghé vào tai Khưu Dịch nhỏ giọng hỏi.
“Ừ.” Khưu Dịch cười cười.
Biên Nam vốn dĩ đi dạo hơi mệt, vừa nghe lời này lập tức phấn chấn tinh thần, nhào tới trước quầy khăn quàng cổ bắt đầu chọn.
“Muốn hoa văn hay màu trơn?” Biên Nam quay đầu lại hỏi Khưu Dịch.
“Nào cũng được.” Khưu Dịch đáp.
Biên Nam chọn một chiếc khăn quàng cổ màu xám có sọc xanh thẫm, rồi lại chọn một chiếc màu trắng có sọc xanh tương tự: “Được không?”
“Ừ,” Khưu Dịch cầm hai chiếc khăn quàng cổ so sánh, đưa chiếc màu trắng cho Biên Nam, “Cậu dùng cái này đi.”
“Tại sao, tôi muốn màu xám.” Biên Nam nắm cái màu xám.
“Cùng một màu với mặt cậu mà.” Khưu Dịch giật cái màu xám lại.
“Má,” Biên Nam có hơi bất đắc dĩ, “Tôi đây là màu lúa mì khỏe mạnh, không phải màu xám được chưa!”
“Không được.” Khưu Dịch nói.
“Ầy, rồi rồi rồi, tôi lấy trắng.” Biên Nam choàng chiếc khăn quàng cổ màu trắng quanh cổ mình xem thử, cậu nhe răng với mình trong gương, trông cũng ổn lắm.
“Em lấy cái này.” Khưu Ngạn bỗng nhiên đưa tay kéo một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ trên kệ.
“Không có phần em.” Khưu Dịch nói.
“Em muốn cái màu đỏ này.” Khưu Ngạn giống như không nghe thấy lời Khưu Dịch nói, lặp lại lần nữa.
“Chẳng phải em có rồi sao?” Khưu Dịch giật giật khăn quàng nhỏ màu xanh trên cổ nhóc.
“Tết đến em muốn màu đỏ,” Khưu Ngạn ngửa đầu nói, “Em và bố đều phải màu đỏ nha.”
Biên Nam nín cười nhìn Khưu Dịch, Khưu Dịch bất đắc dĩ thở dài, lấy chiếc khăn màu đỏ kia xuống, rồi lại tìm một chiếc khăn nhỏ cho Khưu Ngạn.
Khưu Ngạn thỏa mãn cầm hai chiếc khăn quàng cổ đỏ chót xoay người đi tới quầy thu ngân.
“Chậc,” Biên Nam cười không ngừng được, “May là không đòi sọc, nếu không khăn tình nhân biến thành khăn gia đình rồi.”
“Hay là hai đứa mình cũng đổi sang màu đỏ luôn đi?” Khưu Dịch liếc mắt nhìn Biên Nam.
“Đừng đừng đừng, đừng nha,” Biên Nam hối hả kéo Khưu Dịch lại, “Khó khăn lắm mới được tình nhân một lần.”
Mua xong toàn bộ mọi thứ, đã đến giờ cơm trưa, bố Khưu gọi điện thoại tới, nói rằng mình đã ăn ké lẩu của nhà chú Lưu ở sân kế bên, bảo hai người dẫn Khưu Ngạn ra ngoài ăn chút gì rồi hẵng về.
“Muốn ăn gì?” Khưu Dịch khom lưng nhìn Khưu Ngạn.
“Sữa chua, sôcôla, khô bò…” Khưu Ngạn há miệng nói ngay một chuỗi đồ ăn vặt.
“Nói lại lần nữa coi.” Khưu Dịch nhìn nhóc.
“Cơm gà om vàng.” Khưu Ngạn lập tức đổi đáp án.
sd8
Cơm gà om vàng
“Món đó khó ăn lắm…” Biên Nam đứng bên cạnh tặc lưỡi, đang định nói hay là mình đi ăn xương ống hầm đi, di động đột nhiên reo lên.
Cậu thả túi cầm trên tay xuống bên chân, lấy di động ra, vừa nhìn liền sửng sốt.
Biên Hạo.
Biên Hạo mười năm cũng không gọi cho cậu một lần, bây giờ tự dưng nhận được điện thoại của Biên Hạo khiến Biên Nam khá bất ngờ.
“Tôi nghe… điện thoại tí,” Biên Nam nhìn Khưu Dịch, cầm di động giả vờ như không có việc gì bước chậm sang một bên, sau đó mới bấm nút nghe, “A lô?”
“Biên Nam hả?” Biên Hạo hỏi một câu như để xác định, có lẽ vì gọi số này quá ít lần.
“Phải,” Biên Nam nhỏ giọng nói, “Có gì không?”
“Mày… ngày mai có về nhà không.” Biên Hạo hỏi.
“Ngày mai?” Biên Nam ngẩn ra, im lặng một hồi mới đáp, “Tôi mà về… bố sẽ phiền lòng nhỉ.”
“Không biết.” Biên Hạo nói.
“Bố còn đang giận à?” Nhớ đến ánh mắt của bố, tâm trạng vốn dĩ không tệ lắm của cậu tức thì rơi xuống đáy.
“Chắc là vậy, mấy ngày nay đều ở lì trong phòng sách không chịu ra.” Giọng Biên Hạo nghe không rõ cảm xúc.
“Vậy tôi…” Vừa nghĩ tới tình cảnh phải đối mặt khi về nhà, Biên Nam lập tức cảm thấy luýnh quýnh, do dự hồi lâu mới cắn môi nói, “Tạm thời không về thì hơn.”
Biên Hạo không trả lời, một lát sau mới mở miệng: “Giờ mày đang ở đâu?”
“Có bạn cho tôi thuê nhà.” Biên Nam nhìn thoáng qua Khưu Dịch ở bên kia, Khưu Dịch đang ngồi chồm hổm choàng chiếc khăn đỏ nhỏ cho Khưu Ngạn.
“Vậy tùy mày.” Biên Hạo nói.
“Được rồi,” Biên Nam suy nghĩ một lát, “Hơn tám chục ngàn trong thẻ của tôi… là bố…”
“Là anh chuyển cho mày,” Biên Hạo hắng giọng một cái, nghe như hơi xấu hổ, “Bố không phải muốn mày biến thật, nếu mày thật sự xảy ra chuyện, ai cũng không sống yên được.”
“Tôi có thể xảy ra chuyện gì chứ,” Biên Nam không ngờ tiền thật sự là do Biên Hạo chuyển, cậu không biết phải nói gì, “Trong thẻ của tôi vẫn còn tiền.”
“Anh không biết mày có bao nhiêu tiền,” Biên Hạo nói, “Được rồi, thế thôi nhé, cúp máy đây.”
Biên Nam cúp điện thoại, đưa lưng về phía Khưu Dịch nhe răng nhếch miệng cử động cơ mặt một chút, sau khi chỉnh thành nét mặt thoải mái phù hợp, cậu mới xoay người chạy trở về.
“Ai gọi vậy?” Khưu Dịch đứng lên.
“Đẹp không anh?” Khưu Ngạn kéo kéo khăn quàng cổ của mình nhìn Biên Nam.
“Đẹp, bé đẹp trai,” Biên Nam búng má Khưu Ngạn, rồi lại nhìn Khưu Dịch, “Bố… tôi gọi.”
“Không có chuyện gì chứ?” Khưu Dịch hỏi.
“Không có chuyện gì, tại ngại quá nên không muốn nói trước mặt cậu.” Biên Nam cười ha ha, âm thầm giơ ngón cái cho kỹ năng nói dối nhanh lẹ của mình.
“Ăn cơm gà om vàng?” Khưu Dịch xách túi dưới đất lên.
“Uầy, nhị bảo,” Biên Nam thật sự không có hứng thú với cơm gà om vàng, “Chúng ta đi ăn lẩu xương ống nha? Hay lẩu dê?”
“Lẩu dê!” Hai mắt Khưu Ngạn sáng lên, “Lẩu dê!”
Muốn tìm một quán lẩu dê có bàn trống ở trung tâm thành phố chẳng dễ dàng gì, hai người đón taxi chạy sang khu bên cạnh.
“Tết mà,” Biên Nam nói nhỏ, “Lại mua nhiều đồ như thế, còn dẫn theo một em nhỏ, đón taxi cho thoải mái.”
Khưu Dịch nghe xong bèn cười, nhích đến bên tai cậu: “Tôi có nói không cho đón taxi đâu?”
“Tôi nói cho chính mình nghe,” Biên Nam tặc lưỡi, “Bây giờ không phải đang học cách sống sao, tính toán một chút ấy mà.”
“Lát nữa tôi mời cậu ăn lẩu dê, cậu đừng tính nữa,” Khưu Dịch cười nói, “Tôi đang có lộc ngoài ý muốn mà.”
Vị trí của quán lẩu dê mà bọn họ tìm được hơi hẻo lánh, cộng thêm thời gian khá muộn, cho nên khách không đông lắm, khi vào còn tìm được bàn gần cửa sổ, tuy rằng ngoài cửa sổ chính là đường cái, chẳng có gì có để ngắm.
Biên Nam cởi áo khoác, giúp Khưu Ngạn ăn mặc như cái bánh chưng cử động không linh hoạt cởi áo khoác trên người: “Nhị bảo thích ăn lẩu dê hả?”
“Thích ạ, bố em cũng thích nữa,” Khưu Ngạn nằm nhoài trên bàn, “Em ngửi được mùi luôn rồi nè.”
“Uầy, vậy chúng ta tự đi ăn, bố em không được ăn cũng không tốt lắm,” Biên Nam ngẫm nghĩ, vỗ vỗ tay Khưu Dịch, “Hay là chiều nay mua chút thịt dê về chần?”
“Buổi tối cậu ăn ở nhà tôi? Không về nhà à?” Khưu Dịch nhìn Biên Nam.
“Không về đâu, chỗ tôi loạn xà ngầu chưa dọn dẹp xong nữa, toàn bụi là bụi, tôi về một mình chẳng có ý ng…” Lời còn chưa dứt, Biên Nam chợt ngừng.
Đậu má! Mình nói cái gì vậy!
Sao lại buột miệng nói ra lời như thế!
“Ý tôi là… nhà tôi… mọi người đều ra… ra ngoài ăn,” Biên Nam vùng vẫy giãy chết một cách vất vả, “Tôi…”
Khưu Dịch không lên tiếng, một tay cầm thực đơn từ từ xem, một tay cầm ly nhấp hớp trà, khóe miệng nhếch thành nụ cười không nín được.
“Ý tôi là… thôi!” Biên Nam ngả người tựa lên ghế, “Không nói nữa!”
“Cẩn thận mấy cũng có sơ sót mà,” Nụ cười bên khóe miệng Khưu Dịch từ từ lan ra, “Biên Nam à, trình độ nói dối của cậu còn không bằng nhị bảo.”
Trước khi ra khỏi cửa, vì hưng phấn quá độ mà Khưu Ngạn chạy lòng vòng khắp nhà đến nỗi mồ hôi đầm đìa, bị Khưu Dịch phạt đứng hai mươi phút, đợi đến khi mồ hôi trên người khô hết, nhóc mới bọc áo lông dày cộm ra cửa.
“Đừng mua áo bông đỏ cho bố nữa đấy!” Bố Khưu ở trong nhà nhắc một câu.
“Vâng ạ!” Khưu Ngạn trả lời vang dội, chạy ra sân lại bồi thêm một câu, “Vậy mua áo bông đầy hoa!”
“Gu thẩm mỹ gì thế này…” Biên Nam thở dài, thấy Khưu Ngạn đã lao ra sân, cậu vội vàng đứng cạnh cửa sân, vẫy vẫy tay với Khưu Dịch, “Nhanh lên, cục cưng qua đây hôn một cái.”
Khưu Dịch quay đầu lại nhìn ngó, Biên Nam tặc lưỡi: “Mau lên có cửa che không nhìn thấy đâu!”
Khưu Dịch mỉm cười đi tới, thuận tay đóng cửa sân, hôn mạnh hai cái rõ kêu lên môi Biên Nam, còn liếm nhẹ môi cậu một cái: “Vậy được chưa?”
“Được rồi, hê,” Biên Nam hí hửng, vỗ tay ra tiếng, “Quá được ấy chứ.”
Lúc hai người đi tới đầu hẻm, Khưu Ngạn đang ngồi xổm ven đường cùng một bé trai nhìn chằm chằm mặt đất.
“Làm gì vậy?” Biên Nam cũng lại gần ngồi xổm xuống.
“Nhìn ạ,” Khưu Ngạn chỉ vũng nước dưới đất, “Đại hổ tử anh nói xem khi nào vũng nước tiểu này mới đông thành đá?”
“Chắc cũng phải nửa…” Biên Nam nói được phân nửa đột nhiên khựng lại, cất cao giọng, “Cái này là gì?”
“Nước tiểu nha.” Bé trai kia nói.
“Đậu má!” Biên Nam nổi gai ốc, đưa tay vòng quanh bụng Khưu Ngạn xốc nhóc lên, “Hai đứa có bệnh à tự dưng ngồi chồm hổm ở đây nhìn chằm chằm nước tiểu!”
“Nửa tiếng hả anh?” Khưu Ngạn đong đưa trên cánh tay Biên Nam mà vẫn không quên nói với bé trai kia, “Nửa tiếng đó, cậu xem tiếp đi, khi nào tớ về nói cho tớ biết.”
“Ừa!” Bé trai gật đầu.
Biên Nam đi ra thật xa mới thả Khưu Ngạn xuống đất, kéo tay nhóc, nắn găng tay của nhóc, hỏi: “Em thật không cẩn thận gì cả, có bị dơ tay không?”
“Anh ngốc nha, biết là nước tiểu ai lại rớ vào,” Khưu Ngạn rút tay về, “Là nước tiểu đó!”
“Hay quá, biết là nước tiểu mà em còn ngồi chồm hổm ở đó ngắm nghía nghiên cứu, giờ còn nói anh ngốc?” Biên Nam kinh ngạc.
“Em biết tính toán.” Khưu Ngạn vỗ tay.
“Đừng học theo anh hai em!” Biên Nam tặc lưỡi, nắm tay nhóc đi về phía trạm xe.
Khưu Dịch hoàn toàn không để ý hai người bọn họ, chỉ vừa đi vừa nhìn tờ danh sách trong tay.
“Em cậu chơi nước tiểu mà cậu chẳng thèm quan tâm gì cả.” Biên Nam dùng cánh tay huých Khưu Dịch một cái.
“Có bị bẩn không?” Khưu Dịch cất tờ danh sách vào túi quần.
“… Không.” Biên Nam lại nhéo nhéo tay Khưu Ngạn, găng tay rất dày, tay của Khưu Ngạn trong găng tay chẳng ngoan ngoãn tí nào, lúc thì duỗi thẳng lúc thì cong lại.
“Vậy cậu cứ kệ nó.” Khưu Dịch thờ ơ nói.
“Coi như tôi chưa nói vậy.” Biên Nam thở dài.
Quảng trường cách đây không hẳn là xa, ngồi xe bus qua năm trạm là tới nơi.
Biên Nam theo sau Khưu Dịch bế Khưu Ngạn lên xe bus, đã là ngày 29 Tết, không ít người đi làm mới được nghỉ vài bữa nay đều ra ngoài mua đồ, trên xe bus đông nghịt người.
Sau khi lên xe đứng vững xong, Khưu Ngạn nắm lưng quần của Biên Nam, hớn hở hết nhìn đông tới nhìn tây.
Đứng một lát, Biên Nam cảm thấy cực kỳ không ổn, bèn cúi đầu nói nhỏ với Khưu Ngạn: “Ầy nhị bảo, em nắm quần của anh hai em được không? Quần anh hai em có dây nịt, anh mặc quần thể thao em kéo thêm mấy cái là cởi giùm anh luôn.”
“Dạ.” Khưu Ngạn gật đầu, bọc một thân quần áo trông như quả bóng xoay người lại, nắm lưng quần của Khưu Dịch.
“Kéo rớt rồi à?” Khưu Dịch cười cười, nhỏ giọng hỏi, còn liếc mắt xuống dòm ngó.
“Giữa chốn đông người thế này,” Biên Nam cũng nói nhỏ, “Đùa giỡn cái gì lưu manh…”
“Ăn trộm!” Khưu Ngạn đột nhiên kêu to, “Chú kia trộm đồ!”
Tiếng kêu này làm cho hành khách chen chúc xung quanh hoảng hốt, tất cả mọi người che túi xách và túi tiền xoay người nhìn sang đây.
“Gì vậy?” Trước tiên Khưu Dịch kéo Khưu Ngạn ở bên cạnh đến giữa mình và Biên Nam.
“Chú kia trộm đồ!” Khưu Ngạn chỉ vào một người đàn ông đứng sau Khưu Dịch, “Chú kia lấy điện thoại của chị đó!”
“Á!” Một cô gái đứng bên cạnh thình lình kêu lên, “Điện thoại di động của tôi!”
“Nhóc con đừng nói bậy nhé!” Người đàn ông kia mặt mày cáu gắt chỉ vào Khưu Ngạn, “Nhỏ như vậy đã biết nói xạo! Cha mẹ dạy dỗ thế nào đấy!”
“Con không có nói xạo!” Khưu Ngạn có chút nóng nảy, “Con đã thấy mà, ngay trong túi quần của chú!”
“Trong túi quần của tao?” Người đàn ông kia lập tức hô lên, vừa hô vừa lục hết túi quần và túi áo của mình, “Ở đâu! Làm gì có?”
Khưu Dịch nhíu mày, còn chưa mở miệng, một gã đội mũ ushanka đứng sau người đàn ông nọ bỗng chỉ xuống đất: “Ủa điện thoại di động của ai rớt kìa?”
sd7
Mũ ushanka
“A điện thoại di động của tôi, của tôi.” Cô gái vội cố sức khom lưng nhặt di động lên.
“Nhóc con giỏi thật, mới tí tuổi đầu đã biết hại người, người lớn liệu mà dạy dỗ cho đàng hoàng!” Mũ ushanka nói.
“Con không có…” Khưu Ngạn nhất thời nức nở kêu lên, “Con không có!”
“Ông nội mày!” Biên Nam nghe vậy liền nổi nóng, cậu đẩy nhóm hành khách ra, lách người xông về phía gã đàn ông nọ.
“Anh biết,” Khưu Dịch vỗ mặt Khưu Ngạn, xoay lại cùng Biên Nam mỗi người một bên đứng cạnh hai gã nọ, “Cùng một giuộc à?”
“Khùng điên! Cũng vì có người lớn như mày nên mới có trẻ ranh như thế!” Gã đàn ông nọ gắt gỏng.
Còn đang nói chuyện, xe đã đến trạm. Cửa xe vừa mở ra, hai gã kia lập tức xoay người lủi về phía cửa xe.
“Mẹ nó đứng lại!” Biên Nam túm lấy cánh tay của một trong hai gã.
“Làm gì vậy! Muốn đánh người hả!” Hai gã đàn ông đều quát to.
“Xuống xe,” Khưu Dịch nói với Biên Nam, lấy di động ra, “Tôi báo cảnh sát, hai người này nhất định là khách quen.”
Hai gã đàn ông đã lủi đến cạnh cửa xe, Biên Nam đá thẳng một cú vào lưng một gã, gã ta ngã nhào xuống xe, kế đến cậu lại kéo cánh tay của gã đội mũ ushanka, lôi cả gã xuống xe.
Khưu Dịch nhảy xuống theo, ghìm chặt gã đàn ông dưới đất đang bò dậy định bỏ chạy.
“Làm gì thế! Đánh người! Đánh người kìa!” Gã nọ lập tức tru tréo, trở tay định đấm vào mặt Khưu Dịch.
“Đánh mày thì sao,” Khưu Dịch đỡ cánh tay gã, đẩy mạnh một cái, gã ta lại nhào đầu xuống đất.
Khưu Ngạn cũng lách người nhảy xuống, vừa xuống xe đã chạy tới bên cạnh một tốp người đang chờ xe kêu to: “Anh ơi chú ơi! Mau giúp bắt cướp đi!”
Nói đến đánh nhau, hai gã này thật sự không phải là đối thủ của Biên Nam và Khưu Dịch, cho dù đến thêm mấy gã, cậu và Khưu Dịch cũng có thể xử đẹp.
Một gã bị Biên Nam bị vặn ngược tay ra sau thét lên, cậu kéo cánh tay gã ta xuống, gã khuỵu gối quỳ dưới đất cùng đồng bọn.
Ngay sau đó, trong tốp người xếp hàng chờ xe có vài nam sinh trông giống sinh viên chạy tới, cả bọn đè hai tên trộm dưới mặt đất.
Có người lần mò quần áo của một gã trong số đó, vài chiếc ví nữ rớt ra.
“Má, nhiều ví quá nhỉ, của mẹ mày hay là của vợ mày? Vội vàng đi sắm đồ Tết à?” Biên Nam nói.
Khưu Dịch gọi 110, chừng mấy phút sau cảnh sát đã đến hiện trường.
Biên Nam và Khưu Dịch dẫn Khưu Ngạn cùng chú cảnh sát quay về đồn lập biên bản, hai gã này đúng là từng phạm tội nhiều lần, cảnh sát thấy hai gã cũng nhịn không được thốt lên: “Lại là các người.”
Lập biên bản không tốn bao nhiêu thời gian, từ lúc ra khỏi đồn cảnh sát, Khưu Ngạn cứ khoa tay múa chân, thoạt nhìn rõ là vừa sợ vừa hưng phấn không kiềm lại được.
“Chú cảnh sát khen em đó!” Khưu Ngạn nắm tay Biên Nam lắc tới lắc lui.
“Ừ, em giỏi lắm.” Biên Nam ngồi xổm xuống xoa đầu Khưu Ngạn, nhưng chuyện hôm nay cậu không dám tùy tiện nhiều lời, cậu không chắc mình nên khuyến khích hay nên dạy Khưu Ngạn bớt xen vào chuyện của người khác, chỉ đành ngẩng đầu liếc mắt nhìn Khưu Dịch.
“Hôm nay dũng cảm thật,” Khưu Dịch cũng ngồi chồm hổm xuống, “Sao biết kêu gan thế?”
“Anh và đại hổ tử đều ở đó mà,” Khưu Ngạn có chút đắc ý ôm cổ Khưu Dịch, nghiêng đầu tựa lên vai anh mình, “Nên em mới kêu!”
“Nếu bọn anh không ở đó thì sao?” Khưu Dịch vỗ vỗ lưng nhóc.
“Lặng lẽ nói với tài xế, lặng lẽ báo cảnh sát, lặng lẽ nhắc nhở chị kia,” Khưu Ngạn trả lời vô cùng trôi chảy, “Đúng không anh?”
“Đúng rồi,” Khưu Dịch cào cào tóc của nhóc, “Đi thôi, bây giờ chúng ta phải đón taxi đến quảng trường.”
“Dạy trước rồi hả?” Biên Nam nhỏ giọng hỏi Khưu Dịch.
“Ừ, nhóc này cực kỳ có tinh thần chính nghĩa, không dạy trước không được,” Khưu Dịch gật đầu, “Tôi rất sợ ngày nào đó nó tự mình xông lên.”
“Nói cho nó biết không xen vào chuyện người khác không phải… mà cũng không được,” Biên Nam suy tư, “Đàn ông con trai không thể yếu bóng vía như thế.”
“Dẫn con nít theo phiền thật,” Khưu Dịch mỉm cười choàng tay lên vai Biên Nam, “Đặc biệt là dẫn hai đứa.”
“Biến đi,” Biên Nam bật cười, “Hôm nay nếu không có con nít bên cạnh cậu định làm thế nào.”
“Hai gã này đâu có sức chiến đấu gì, với lại túm được người nào hay người nấy, túm xong hét toáng lên, ngồi dưới đất vừa xoạc chân vừa quát to, nói mình mất ví không cho mở cửa, đợi cảnh sát tới rồi tính sau.” Khưu Dịch cười nói.
Biên Nam cười cả buổi: “Má, thiệt không tưởng tượng nổi, đường đường là cựu anh đại lại túm cánh tay người ta ngồi dưới đất không chịu dậy.”
“Có ai biết tôi đâu.” Khưu Dịch tặc lưỡi.
***
Đến quảng trường cũng vừa lúc, hội chợ còn kha khá quầy hàng đang bày bán, người đi mua sắm cũng rất đông.
Khưu Ngạn hưng phấn vịn từng quầy hàng nhìn ngó cả buổi trời, chạy chưa được vài phút, nhóc đã chấm trúng một chiếc áo bông đỏ chót đầy hoa: “Cái này bố mặc đẹp nè!”
“Ầy, đừng hành hạ bố nữa,” Khưu Dịch nở nụ cười, “Hôm nay em chọn đồ cho mình là được rồi.”
“Dì ơi,” Khưu Ngạn chỉ vào áo bông, hỏi bà chủ, “Cái này có size của con không?”
“Thôi anh xin em,” Biên Nam túm áo Khưu Ngạn nhấc nhóc ra ngoài, “Em đừng như vậy được không, lát nữa anh mua quần áo cho em, tút lại gu thẩm mỹ của em mới được!”
“Quần áo của anh toàn là đồ thể thao,” Khưu Ngạn bí xị, “Em không muốn mặc đồ thể thao nha.”
“Không có mua đồ thể thao cho em!” Biên Nam bất đắc dĩ nói, “Anh mua cái khác cho em, em không muốn mặc đồ thể thao cũng đừng dán mắt vào áo bông đính cúc hạt cườm chứ…”
Biên Nam không biết trước đây Khưu Dịch dẫn Khưu Ngạn thế nào, nói chung hôm nay cậu cảm thấy mình hoàn toàn chẳng có cách nào đi dạo, toàn bị Khưu Ngạn kéo tới đủ loại quầy hàng, nhìn Khưu Ngạn chọn ra những món kỳ dị nhất trong từng quầy…
Trái lại Khưu Dịch vô cùng thư thả, dựa theo danh sách đã lên mua từng món một, nào là câu đối xuân, quà vặt, các loại thực phẩm.
“Tôi không được rồi,” Biên Nam dẫn Khưu Ngạn đi tới bên cạnh Khưu Dịch, “Tôi với cậu đổi chỗ đi, tôi mua đồ, cậu dẫn nhị bảo nhà cậu, nó cứ ủn khắp nơi y như đầu heo, tôi chịu không nổi.”
“Cậu không cần để ý tới nó,” Khưu Dịch nhìn Biên Nam, đưa tay sờ chóp mũi của cậu, “Đổ mồ hôi luôn rồi à? Tôi tưởng cậu muốn ủn khắp nơi với nó chứ…”
“Vớ vẩn, nó chạy như vậy tôi không theo sao được, lỡ lạc mất thì biết làm thế nào!” Biên Nam cau mày.
“Cậu đừng trông chừng nó, nó sẽ không chạy loạn,” Khưu Dịch đưa mấy cái túi trên tay cho Biên Nam, “Qua bên kia xem đi, còn phải mua một ít bánh ngọt…”
Biên Nam thoáng do dự, xách túi đi theo sau Khưu Dịch, đi một đoạn mới phát hiện Khưu Ngạn đúng là không chạy loạn, ngoan ngoãn đi cạnh cậu và Khưu Dịch.
“Làm sao hay vậy?” Biên Nam cảm thấy quá thần kỳ.
“Không ai đi theo nó, nó sợ mình đi lạc nên ngoan ngoãn ngay thôi.” Khưu Dịch nói.
“… Ồ.” Biên Nam nhìn Khưu Ngạn, tật xấu gì lạ đời thế này.
Sau khi sắm gần như đủ đồ Tết, Khưu Dịch và Biên Nam dẫn Khưu Ngạn vào trung tâm mua sắm, cất hết đồ đạc.
“Bây giờ mua quần áo,” Biên Nam kéo tay Khưu Ngạn, “Anh chọn cho em, em im miệng đi theo, biết chưa?”
“Vâng ạ.” Khưu Ngạn cầm một miếng sôcôla gặm ngon lành.
Biên Nam đi loanh quanh vài vòng, mua cho Khưu Ngạn một chiếc áo lông nhỏ màu cam, phối với một chiếc quần jeans, còn định chọn thêm thì bị Khưu Dịch cản lại: “Đủ rồi.”
“Không có gì đâu, dù sao…” Biên Nam định nói dù sao tiền dùng để mua quà cho bố và người nhà cũng chẳng có chỗ dùng.
“Sao gì?” Khưu Dịch nhìn cậu.
“Dù sao tôi cũng có nhiều tiền.” Biên Nam buồn bực nói.
“Ơ, một tháng kiếm chưa đến hai ngàn mà dám nói mình có tiền?” Khưu Dịch cười nói.
“Rồi rồi rồi, không mua cho nhị bảo, cũng không mua cho cậu, tôi mua ít đồ cho chú được chứ?” Trước đó Biên Nam đã cân nhắc sẽ mua cho bố Khưu một chiếc máy mát xa có thể đặt ở sau lưng mát xa cả cổ lẫn lưng, khi nằm xuống còn có thể đặt dưới chân mát xa chân luôn.
“Ừm.” Khưu Dịch đáp.
Khưu Dịch mua cho bố Khưu một cái dao cạo râu, nghe đâu bố Khưu tuy rằng sức khỏe không tốt nhưng râu mép lại là sát thủ dao cạo râu, một năm phải đổi tận mấy cái.
Ở lầu một có quầy hàng đan dệt giảm giá, Khưu Dịch suy nghĩ một chút, kéo Biên Nam tới đó.
“Chi vậy?” Biên Nam đi theo Khưu Dịch chen vào trong đám người.
“Khăn quàng cổ, mỗi người một cái đi?” Khưu Dịch nói.
“Tình nhân à?” Biên Nam ghé vào tai Khưu Dịch nhỏ giọng hỏi.
“Ừ.” Khưu Dịch cười cười.
Biên Nam vốn dĩ đi dạo hơi mệt, vừa nghe lời này lập tức phấn chấn tinh thần, nhào tới trước quầy khăn quàng cổ bắt đầu chọn.
“Muốn hoa văn hay màu trơn?” Biên Nam quay đầu lại hỏi Khưu Dịch.
“Nào cũng được.” Khưu Dịch đáp.
Biên Nam chọn một chiếc khăn quàng cổ màu xám có sọc xanh thẫm, rồi lại chọn một chiếc màu trắng có sọc xanh tương tự: “Được không?”
“Ừ,” Khưu Dịch cầm hai chiếc khăn quàng cổ so sánh, đưa chiếc màu trắng cho Biên Nam, “Cậu dùng cái này đi.”
“Tại sao, tôi muốn màu xám.” Biên Nam nắm cái màu xám.
“Cùng một màu với mặt cậu mà.” Khưu Dịch giật cái màu xám lại.
“Má,” Biên Nam có hơi bất đắc dĩ, “Tôi đây là màu lúa mì khỏe mạnh, không phải màu xám được chưa!”
“Không được.” Khưu Dịch nói.
“Ầy, rồi rồi rồi, tôi lấy trắng.” Biên Nam choàng chiếc khăn quàng cổ màu trắng quanh cổ mình xem thử, cậu nhe răng với mình trong gương, trông cũng ổn lắm.
“Em lấy cái này.” Khưu Ngạn bỗng nhiên đưa tay kéo một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ trên kệ.
“Không có phần em.” Khưu Dịch nói.
“Em muốn cái màu đỏ này.” Khưu Ngạn giống như không nghe thấy lời Khưu Dịch nói, lặp lại lần nữa.
“Chẳng phải em có rồi sao?” Khưu Dịch giật giật khăn quàng nhỏ màu xanh trên cổ nhóc.
“Tết đến em muốn màu đỏ,” Khưu Ngạn ngửa đầu nói, “Em và bố đều phải màu đỏ nha.”
Biên Nam nín cười nhìn Khưu Dịch, Khưu Dịch bất đắc dĩ thở dài, lấy chiếc khăn màu đỏ kia xuống, rồi lại tìm một chiếc khăn nhỏ cho Khưu Ngạn.
Khưu Ngạn thỏa mãn cầm hai chiếc khăn quàng cổ đỏ chót xoay người đi tới quầy thu ngân.
“Chậc,” Biên Nam cười không ngừng được, “May là không đòi sọc, nếu không khăn tình nhân biến thành khăn gia đình rồi.”
“Hay là hai đứa mình cũng đổi sang màu đỏ luôn đi?” Khưu Dịch liếc mắt nhìn Biên Nam.
“Đừng đừng đừng, đừng nha,” Biên Nam hối hả kéo Khưu Dịch lại, “Khó khăn lắm mới được tình nhân một lần.”
Mua xong toàn bộ mọi thứ, đã đến giờ cơm trưa, bố Khưu gọi điện thoại tới, nói rằng mình đã ăn ké lẩu của nhà chú Lưu ở sân kế bên, bảo hai người dẫn Khưu Ngạn ra ngoài ăn chút gì rồi hẵng về.
“Muốn ăn gì?” Khưu Dịch khom lưng nhìn Khưu Ngạn.
“Sữa chua, sôcôla, khô bò…” Khưu Ngạn há miệng nói ngay một chuỗi đồ ăn vặt.
“Nói lại lần nữa coi.” Khưu Dịch nhìn nhóc.
“Cơm gà om vàng.” Khưu Ngạn lập tức đổi đáp án.
sd8
Cơm gà om vàng
“Món đó khó ăn lắm…” Biên Nam đứng bên cạnh tặc lưỡi, đang định nói hay là mình đi ăn xương ống hầm đi, di động đột nhiên reo lên.
Cậu thả túi cầm trên tay xuống bên chân, lấy di động ra, vừa nhìn liền sửng sốt.
Biên Hạo.
Biên Hạo mười năm cũng không gọi cho cậu một lần, bây giờ tự dưng nhận được điện thoại của Biên Hạo khiến Biên Nam khá bất ngờ.
“Tôi nghe… điện thoại tí,” Biên Nam nhìn Khưu Dịch, cầm di động giả vờ như không có việc gì bước chậm sang một bên, sau đó mới bấm nút nghe, “A lô?”
“Biên Nam hả?” Biên Hạo hỏi một câu như để xác định, có lẽ vì gọi số này quá ít lần.
“Phải,” Biên Nam nhỏ giọng nói, “Có gì không?”
“Mày… ngày mai có về nhà không.” Biên Hạo hỏi.
“Ngày mai?” Biên Nam ngẩn ra, im lặng một hồi mới đáp, “Tôi mà về… bố sẽ phiền lòng nhỉ.”
“Không biết.” Biên Hạo nói.
“Bố còn đang giận à?” Nhớ đến ánh mắt của bố, tâm trạng vốn dĩ không tệ lắm của cậu tức thì rơi xuống đáy.
“Chắc là vậy, mấy ngày nay đều ở lì trong phòng sách không chịu ra.” Giọng Biên Hạo nghe không rõ cảm xúc.
“Vậy tôi…” Vừa nghĩ tới tình cảnh phải đối mặt khi về nhà, Biên Nam lập tức cảm thấy luýnh quýnh, do dự hồi lâu mới cắn môi nói, “Tạm thời không về thì hơn.”
Biên Hạo không trả lời, một lát sau mới mở miệng: “Giờ mày đang ở đâu?”
“Có bạn cho tôi thuê nhà.” Biên Nam nhìn thoáng qua Khưu Dịch ở bên kia, Khưu Dịch đang ngồi chồm hổm choàng chiếc khăn đỏ nhỏ cho Khưu Ngạn.
“Vậy tùy mày.” Biên Hạo nói.
“Được rồi,” Biên Nam suy nghĩ một lát, “Hơn tám chục ngàn trong thẻ của tôi… là bố…”
“Là anh chuyển cho mày,” Biên Hạo hắng giọng một cái, nghe như hơi xấu hổ, “Bố không phải muốn mày biến thật, nếu mày thật sự xảy ra chuyện, ai cũng không sống yên được.”
“Tôi có thể xảy ra chuyện gì chứ,” Biên Nam không ngờ tiền thật sự là do Biên Hạo chuyển, cậu không biết phải nói gì, “Trong thẻ của tôi vẫn còn tiền.”
“Anh không biết mày có bao nhiêu tiền,” Biên Hạo nói, “Được rồi, thế thôi nhé, cúp máy đây.”
Biên Nam cúp điện thoại, đưa lưng về phía Khưu Dịch nhe răng nhếch miệng cử động cơ mặt một chút, sau khi chỉnh thành nét mặt thoải mái phù hợp, cậu mới xoay người chạy trở về.
“Ai gọi vậy?” Khưu Dịch đứng lên.
“Đẹp không anh?” Khưu Ngạn kéo kéo khăn quàng cổ của mình nhìn Biên Nam.
“Đẹp, bé đẹp trai,” Biên Nam búng má Khưu Ngạn, rồi lại nhìn Khưu Dịch, “Bố… tôi gọi.”
“Không có chuyện gì chứ?” Khưu Dịch hỏi.
“Không có chuyện gì, tại ngại quá nên không muốn nói trước mặt cậu.” Biên Nam cười ha ha, âm thầm giơ ngón cái cho kỹ năng nói dối nhanh lẹ của mình.
“Ăn cơm gà om vàng?” Khưu Dịch xách túi dưới đất lên.
“Uầy, nhị bảo,” Biên Nam thật sự không có hứng thú với cơm gà om vàng, “Chúng ta đi ăn lẩu xương ống nha? Hay lẩu dê?”
“Lẩu dê!” Hai mắt Khưu Ngạn sáng lên, “Lẩu dê!”
Muốn tìm một quán lẩu dê có bàn trống ở trung tâm thành phố chẳng dễ dàng gì, hai người đón taxi chạy sang khu bên cạnh.
“Tết mà,” Biên Nam nói nhỏ, “Lại mua nhiều đồ như thế, còn dẫn theo một em nhỏ, đón taxi cho thoải mái.”
Khưu Dịch nghe xong bèn cười, nhích đến bên tai cậu: “Tôi có nói không cho đón taxi đâu?”
“Tôi nói cho chính mình nghe,” Biên Nam tặc lưỡi, “Bây giờ không phải đang học cách sống sao, tính toán một chút ấy mà.”
“Lát nữa tôi mời cậu ăn lẩu dê, cậu đừng tính nữa,” Khưu Dịch cười nói, “Tôi đang có lộc ngoài ý muốn mà.”
Vị trí của quán lẩu dê mà bọn họ tìm được hơi hẻo lánh, cộng thêm thời gian khá muộn, cho nên khách không đông lắm, khi vào còn tìm được bàn gần cửa sổ, tuy rằng ngoài cửa sổ chính là đường cái, chẳng có gì có để ngắm.
Biên Nam cởi áo khoác, giúp Khưu Ngạn ăn mặc như cái bánh chưng cử động không linh hoạt cởi áo khoác trên người: “Nhị bảo thích ăn lẩu dê hả?”
“Thích ạ, bố em cũng thích nữa,” Khưu Ngạn nằm nhoài trên bàn, “Em ngửi được mùi luôn rồi nè.”
“Uầy, vậy chúng ta tự đi ăn, bố em không được ăn cũng không tốt lắm,” Biên Nam ngẫm nghĩ, vỗ vỗ tay Khưu Dịch, “Hay là chiều nay mua chút thịt dê về chần?”
“Buổi tối cậu ăn ở nhà tôi? Không về nhà à?” Khưu Dịch nhìn Biên Nam.
“Không về đâu, chỗ tôi loạn xà ngầu chưa dọn dẹp xong nữa, toàn bụi là bụi, tôi về một mình chẳng có ý ng…” Lời còn chưa dứt, Biên Nam chợt ngừng.
Đậu má! Mình nói cái gì vậy!
Sao lại buột miệng nói ra lời như thế!
“Ý tôi là… nhà tôi… mọi người đều ra… ra ngoài ăn,” Biên Nam vùng vẫy giãy chết một cách vất vả, “Tôi…”
Khưu Dịch không lên tiếng, một tay cầm thực đơn từ từ xem, một tay cầm ly nhấp hớp trà, khóe miệng nhếch thành nụ cười không nín được.
“Ý tôi là… thôi!” Biên Nam ngả người tựa lên ghế, “Không nói nữa!”
“Cẩn thận mấy cũng có sơ sót mà,” Nụ cười bên khóe miệng Khưu Dịch từ từ lan ra, “Biên Nam à, trình độ nói dối của cậu còn không bằng nhị bảo.”
/107
|