Tào Nhạc Hữu không tài nào lường trước được sẽ gặp lại Dận Tự ở đây.
Sau giây phút ngạc nhiên, là cảm xúc mừng rỡ, y vội vàng sấn bước, đi đến trước mặt đối phương, đang định hành lễ thỉnh an, mới phát hiện hắn không đi một mình.
“Yến Hào?” hai người từng cộng sự với nhau một thời gian ở Giang Nam, đương nhiên Dận Tự sẽ không nhận nhầm giọng y, khẽ híp mắt, xoay người hướng về phía Tào Nhạc Hữu, chợt nhớ ra bản thân không thấy đường, cảm giác ảo não lại bốc lên trong đầu.
“Bát gia, mắt ngài . . . .” Tào Nhạc Hữu thấy hắn được dìu đi, hai mắt vô hồn, không khỏi bàng hoàng.
“Ừ, xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không thấy đường, sao ngươi lại ở đây?”
“Đúng là không ngờ đấy, ngoại hình trông cũng thường, nhưng lại khá quyến rũ người đấy . . . .”
Tào Nhạc Hữu đang định trả lời, nhưng giọng nói cợt nhã ban nãy lại bất ngờ vang lên lần nữa, nghiêng đầu nhìn qua, đó là một thanh niên ước chừng trên dưới hai mươi, mặc áo gấm, mặt mày ngã ngớn, trông là biết hàng ăn chơi trác táng, đang tán nhảm với bằng hữu cùng bàn, khóe mắt lại lượn lờ xung quanh Dận Tự, giọng gã vốn không to, nhưng do cách đoàn người Dận Tự không xa, nên cũng nghe được hơn nửa đoạn.
Dận Chân nổi lòng giết người, chúng thị vệ là người giỏi quan sát, chỉ trong tích tắc, đao đã kề cổ đối phương.
Lục Cửu nghe không lọt tai người ngoài miệt thị chủ tử mình, hắn bước đi qua với gương mặt lạnh lùng, giơ tay cho một bạt tay, khiến cho đối phương ngoặc cổ, đầu óc quay cuồng, cả buổi sau mới định thần lại được.
“Tát vào cái miệng không sạch sẽ của mày, hôm nay tao phải thay cha mẹ mày dạy dỗ mày cho đàng hoàng!”
“Tụi bây giỏi lắm, dưới thanh thiên bạch nhật mà dám cầm đao hành hung, tụi bây có biết tỷ phu của tao là ai không hả!”
Người nọ che mặt hét toáng cả lên, nhưng do đao kiếm sáng loáng trước mặt, không dám sấn lên nửa bước.
Tào Nhạc Hữu vốn cũng muốn đi qua dạy dỗ gã kia, nhưng lại bị người của Dận Chân giành trước, nên giờ mới tường tận quan sát Dận Chân cùng nhóm người đồng hành.
Y làm quan nhiều năm, đã không còn là đại thiếu gia Tào gia chỉ biết đóng cửa đọc sách năm nào, chỉ vừa đưa mắt quan sát, đã ngay tức khắc nhận ra đối phương diện mạo hiên ngang, không phải hạng tầm thường, chủ tử của đoàn người này, hiển nhiên thân phận phải cực kỳ hiển hách.
Dận Tự nói: “Chỉ là một tên hề nhảy nhót, không đáng tính toán, đã lâu không gặp, không bằng lên lầu ngồi hàn huyên?”
Dận Chân thấy hắn không có vẻ không vui, như không hề bận lòng chuyện vừa xảy ra, bèn gật đầu nói: “Cũng được, ngươi chính là Tào Nhạc Hữu? Đi thôi.”
Trong cách nói, thể hiện rõ chất không cho phép ý kiến, hiển nhiên đã ra lệnh thành quen, Tào Nhạc Hữu ngay từ đầu đã nhận định y là một nhân vật hàng Vương gia, nên không lấy làm lạ, lập tức đồng ý, theo hai người lên lầu, còn hai thị vệ thì đánh cho tên công tử bộ kia một trận, rồi đuổi khỏi khách ***.
Chưởng quỹ chứng kiến cảnh này, ngay từ lúc bắt đầu đã mặt nhăn mày nhó, nhưng do ngại họ người đông thế mạnh, không dám lên tiếng.
Ba người phần ai nấy ngồi, Tào Nhạc Hữu không nhịn được nữa mở lời trước: “Mắt của Bát gia, rốt cuộc là sao?”
“Bệnh cũ năm xưa, bỗng dưng tái phát, lần này đến Giang Nam, là để tìm thầy.” Dận Tự chỉ tóm tắt ngắn gọn cho qua, hiển nhiên không muốn nói nhiều, bèn chuyển hướng câu chuyện ngay sau đó, “Sao ngươi lại ở đây, là thăng quan à?”
Tào Nhạc Hữu thấy hắn hoàn toàn không thấy đường, trong lòng trào dâng cảm xúc lo lắng lẫn nôn nóng, vốn muốn hỏi thêm mấy câu, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, trả lời vấn đề của đối phương trước, “Nhờ ơn Bát gia dìu dắt, sau mấy năm ở Vân Nam thì được thuyên chuyển qua nhiều chỗ, hiện tại là Lương trữ đạo Giang An Thập Phủ.”
Danh hàm vừa thoát ra khỏi miệng, lập tức dẫn đến sự chú ý của Dận Chân dành cho y.
Chức vị lớn không lớn, nhỏ không nhỏ, nhưng lại là công việc béo bở, những chuyện Dận Tự trải qua ở Vân Nam, về sau Dận Chân cũng từng nghe hắn kể qua, đương nhiên có cả cái tên Tào Nhạc Hữu, vả lại còn biết người này rất được Dận Tự xem trọng, hiện giờ gặp người thật, chỉ cảm thấy khá chất phác câu nệ, không có điểm nào đặc sắc.
Dận Tự cười nói: “Chà, là quan tứ phẩm đấy, có thể nói một bước lên mây, chắc hẳn chiến tích cao ngất nhỉ.”
Tào Nhạc Hữu vội cười gượng xin tha: “Bát gia đừng ghẹo tiểu nhân, tiểu nhân nào có chiến tích gì, nhiều lắm là năm xưa ở Vân Nam đi theo Bát gia làm một số chuyện, nói ra toàn nhờ vào ngài, bằng không bây giờ có khi tiểu nhân còn đang khai hoang ở Nam Trữ kìa!”
Xem ra cũng tự hiểu lấy mình đấy!
Dận Chân oán thầm một câu, không hiểu sao nhìn hắn thật chướng mắt.
“Vị này là . . . .?” Tào Nhạc Hữu không quên Dận Chân đang ngồi đấy, khí thế của người này thật sự khiến người khác khó lòng bỏ quên.
Dận Tự nói: “Vị này chính là đương kim Thánh thượng.”
Tào Nhạc Hữu nghẹn họng nhìn trân trối, không biết là do bị chấn động, hay do thấy thái độ Dận Tự quá đỗi hờ hững mà bàng hoàng.
Nhưng chỉ trong tích tắc đã phản ứng lại ngay, vội vàng quỳ xuống.
“Lương trữ đạo Giang An Thập Phủ khấu kiến Ngô Hoàng!”
Dận Chân ừ một tiếng, không gọi y dậy. “Năm nay lương thực vận chuyển đường thủy thuận lợi chứ, phủ Giang Ninh hiện có bao nhiêu lương thực, tình hình thủy lợi thế nào?”
Hỏi một hơi ba vấn đề, trong số đó có thứ không thuộc về chức trách của Tào Nhạc Hữu, đây rõ ràng có ý làm khó dễ mà.
Nhưng đây là đối đáp trước ngự tiền, nếu nói không biết, thì rất dễ bị hiềm nghi là lười nhác không tròn chức trách.
Tào Nhạc Hữu bị hỏi đến đần mặt, miễn cưỡng định thần lại, trả lời từng thứ một.
Đối đáp lưu loát, tuy không thể nói là trả lời tỉ mỉ chính xác, nhưng cũng không để lộ sơ hở, giữ đúng khuôn phép, không soi ra được khuyết điểm nào.
Người thế này mà cũng có thể khiến đệ đệ y xem trọng đến giờ, nhớ mãi không quên?
Dận Chân lén đưa mắt nhìn Dận Tự, rồi mới cho Tào Nhạc Hữu đứng dậy về chỗ ngồi.
“Trẫm đang cải trang đi tuần, không muốn công khai, ngươi đã biết thì thôi, không cần phái người đến đón, nhỡ quan thần vô tình chạm mặt nhau, cũng không cần quá giữ lễ.”
Tào Nhạc Hữu hành lễ tạ ơn, cử chỉ theo khuôn phép, không nom nớp lo sợ, cũng không làm bộ làm tịch.
Nếu là mọi khi, người như thế thường sẽ được Dận Chân tán thưởng, nhưng hiện tại không biết vì cớ gì, y nhìn tới nhìn lui chỉ thấy mỗi chướng mắt.
Tào Nhạc Hữu cũng dần dần thả lỏng, Dận Tự cùng y từng có khởi đầu sâu xa, giao tình không thường, nay gặp lại nơi chốn cũ, không khỏi gợi lại hồi ức xa xưa, Dận Chân ngồi bên thấy bực bội, nhưng không thể nói rõ nguyên nhân.
Chỉ nghe Dận Tự nói: “Yến Hào đã cưới vợ chưa, ta nhớ lúc còn ở Vân Nam, ngươi vẫn lẻ loi một mình, nếu như chưa lấy vợ, ta có thể chọn cho ngươi một người.”
Tào Nhạc Hữu chợt đỏ mặt, ấp úng nói: “Phiền Vương gia quan tâm, người thiếp Lưu thị ngày trước, đã được tiểu nhân đưa lên làm chính rồi.”
Dận Tự ngạc nhiên nói: “Không nhận ra ngươi lại là người thâm tình vậy đấy nha.”
Tào Nhạc Hữu cười buồn: “Vương gia đừng ghẹo tiểu nhân nữa.”
Lưu thị, là do Dận Tự tặng y vào năm ở Vân Nam, được Tào Nhạc Hữu nạp làm thiếp, sau đấy lại sinh được một trai một gái, trong lòng Tào Nhạc Hữu vốn chất chứa một bóng hình không nguôi, nay đã có con nối dõi, lại càng không muốn lấy vợ, quyết định đưa Lưu thị lên làm chính, không nạp thêm một người thiếp nào nữa.
Hai người hàn huyên hăng say, Dận Chân đã nóng trong người rồi, không nhịn được nữa, lên tiếng cắt ngang họ.
“Tào Nhạc Hữu, ngươi ở Giang Ninh, có từng nghe về cuộc tranh cãi của Cát Lễ cùng Trương Bá Hành chứ?”
Hoàng đế đã đề cập đến chính sự, y vội vàng lấy lại vẻ nghiêm trang, cung kính nói: “Đúng là thần từng nghe nói về chuyện này, có người nói là do sĩ tử của kỳ thi hương Giang Nam dựng lên.”
“Hai ngày rồi đã bình ổn hơn, nhưng đại lao phủ Giang Ninh lại giam giữ không ít sĩ tử gây sự.” Tào Nhạc Hữu thở dài thườn thượt, “Sở dĩ thần đi ra ngoài giải sầu, cũng là vì chuyện này, Tổng đốc Lưỡng Giang Cát Lễ đại nhân muốn tố cáo Trương Bá Hành đại nhân lần nữa, nên tập hợp người dâng tấu, mấy lần phái người mời thần ghé phủ một chuyến, nhưng bị thần tránh.”
Dận Chân chau mày, sắc mặt sa sầm. “Vậy theo ngươi, Trương Bá Hành và Cát Lễ, làm quan thế nào?”
“Thần chỉ mới đến địa phận Lưỡng Giang một năm trở lại đây, không dám tự ý kết luận, không có qua lại nhiều với Cát đại nhân, chỉ là dựa theo những gì tai nghe mắt thấy, thần cho rằng Trương đại nhân là một vị quan tốt.”
“Dựa vào đâu mà nói thế?”
“Có một lần thần đi ra ngoài, ở trên đường bắt gặp Trương đại nhân bị một đứa nhỏ quần áo tả tơi tông phải, không chỉ không giận, ngược lại còn ôm nó, cho nó ít tiền để mua quần áo mới, lúc đó Trương đại nhân cũng không chú ý đến thần, vậy nên thần cho rằng, một người có thể đối xử thân thiện với mọi người xung quanh, thì làm quan nhất định sẽ không xảo trá.”
Dận Chân gật đầu, lúc trước y còn lo rằng Trương Bá Hành là người trong ngoài bất nhất, hiện tại xem ra, năm xưa Hoàng a mã xưng ông là “Thiên hạ đệ nhất thanh quan”, quả thật không sai.
Tào Nhạc Hữu đã nhiều năm không gặp Dận Tự, tưởng niệm chất chồng trong lòng, nhưng do đối phương là Vương gia, không phụng chỉ không thể rời kinh, y lại là quan địa phương, không thể tự ý rời cương vị, từ lúc chia tay ở Vân Nam, chưa một lần gặp mặt.
Y không ngừng hồi tưởng về cảnh hai người khi mới quen nhau ở Giang Nam, không ngừng tưởng tượng một lần rồi lại một lần, nếu đối phương không phải Vương gia, còn mình không phải đại công tử Tào gia, thì sẽ có kết cuộc thế nào, nhưng cuối cùng tất cả chỉ là mơ ước viễn vông mà thôi, thân phận người đó, mãi xa tầm với, thậm chí Tào Nhạc Hữu còn cảm thấy bản thân ôm ý nghĩ như vậy về đối phương, chính là vấy bẩn đối phương.
Giây phút này, người bản thân tâm tâm niệm niệm suốt nhiều năm ở gần trong gang tấc, nhưng trong mắt đối phương lại không hiện lên bóng dáng y.
Tào Nhạc Hữu hận đến độ chỉ muốn nắm lấy tay đối phương mà hỏi thăm cặn kẽ, xui rủi sao ở giữa chen ngang một vị đại Phật, làm y không dám cựa quậy.
Dận Tự không thấy đường, nhưng thị lực của Dận Chân thì rất tinh, sao y có thể không nhận ra Tào Nhạc Hữu đang bồn chồn đứng ngồi không yên.
“Tào Nhạc Hữu, ngươi lui về trước đi, thời gian không còn sớm, trẫm và Vương gia phải nghỉ ngơi.”
Hiện tại chỉ mới qua trưa.
Tào Nhạc Hữu há cứng miệng, cuối cùng không nói gì, chỉ có thể đứng dậy xin cáo lui.
Hoàng đế muốn nói trăng hình vuông, ngươi cũng phải gật đầu đồng ý.
Tào Nhạc Hữu vừa đi, Tô Bồi Thịnh canh giữ ngoài cửa vội hạ nhỏ giọng nói: “Chủ tử, cơm nước đã chuẩn bị sẵn sàng.”
“Bưng vào đi.”
Thức ăn ở khách *** đương nhiên không thể so với cung đình, nhưng đi ra bên ngoài không thể yêu cầu nhiều, trước khi đăng cơ Dận Chân cũng không phải một vị Hoàng tử được nuông chiều chưa từng ra đời, chẳng qua y đang lo ban nãy đuổi người đi khá gấp, khiến Dận Tự nhận ra gì đấy, nên muốn mượn việc khác đánh lạc hướng hắn.
Y đằng hắng một tiếng, giới thiệu một loạt thức ăn trên bàn, cuối cùng nói: “Đệ thích ăn gì, nếu không hợp khẩu vị, huynh kêu họ làm lại.”
Dận Tự xua tay: “Không cần phiền phức, không phải Hoàng thượng muốn ra ngoài ngắm cảnh sao, dùng mau rồi còn đi.”
Dận Chân cười nói: “Mai đi cũng được, đi một mạch đến đây có hơi mệt, không bằng nghỉ ngơi trước.” một bên nói, một bên gắp thức ăn bỏ vào chén của Dận Tự.
Từ sau khi bệnh mắt tái phát, thể lực của Dận Tự đã không bằng trước đây, quả thật có hơi mệt, nghe vậy gật đầu, tiếp tục ăn, không nói thêm lời nào.
Dùng cơm xong, Lục Cửu hầu hạ hắn thay đồ chải chuốt, ngã người xuống giường, chăn đệm mềm mượt thoải mái, Dận Tự vừa đặt người xuống, đã bị cơn mệt ùn ùn kéo đến, ngủ thiếp đi.
Vừa nhắm mắt là ngủ suốt mấy canh giờ.
Lúc tỉnh lại, không biết đã đến giờ nào, hắn chỉ cảm thấy khát nước, gọi Lục Cửu, nhưng không thấy ai trả lời, chỉ đành tự thân đứng dậy lần mò đi tìm nước.
Chân vừa đụng tới giầy, một chung trà nóng đã được đặt vào tay hắn.
Dận Tự thoáng giật bắn, nước trong chung thiếu điều muốn văng ra ngoài.
“Ai?”
“Là huynh.”
Dận Chân lấy một cái áo ngoài khoác lên người hắn.
“Đêm lạnh, đừng để bị trúng gió.”
Dận Tự bưng chung trà, thở dài nói: “Hoàng thượng cần gì phải làm đến thế, nô tài nhận không nổi.”
“Đừng tự xưng nô tài, huynh nghe khó chịu.” Dận Chân cũng thở dài, ngồi xuống bên cạnh rồi cầm tay hắn lên, “Chúng ta đừng tiếp tục dằn vặt nhau nữa, có được không?”
Thấy hắn rủ mắt im lặng, Dận Chân lại hạ thấp giọng thủ thỉ: “Nếu đệ nói đệ không thích huynh ở trên . . . . Vậy sau này, để đệ . . . . Được không?”
Dận Tự sửng sờ, suốt nửa ngày không phản ứng lại.
Dận Chân lại cho rằng hắn ngầm đồng ý, thầm cười khổ, khẽ cắn môi, vươn tay định cởi đồ của hắn.
“Đệ không trả lời, tức là đồng ý . . . . Để huynh hầu hạ đệ . . . .”
Bàn tay đang cởi nút áo bị đối phương giữ lại.
Dận Chân đưa mắt nhìn lên, nhờ vào ánh trăng, y nhìn thấy sắc mặt u ám tối tăm của đối phương, dường như loáng thoáng tức giận.
“Dận Chân.”
“Hử?” Dận Tự cực ít khi gọi thẳng tên y, từ lúc đăng cơ đến nay lại càng chưa từng.
“Huynh đi ra ngoài ngay.”
Thấy đối phương không có phản ứng, Dận Tự hít một hơi thật sâu, chầm chậm nói: “Huynh đi ra ngoài ngay.”
“Tiểu Bát . . . .” người nọ định thần lại, ôm hắn, trán kề ngay cổ hắn, “Như vậy không tốt à, vì đệ, huynh cũng đồng ý nhượng bộ.”
Dận Tự bỗng có thứ cảm giác đuối sức, đúng là tự làm bậy không thể sống.
“Huynh đi ra ngoài, đệ muốn nghỉ ngơi.”
Dận Chân kéo dài tiếng thở, tiếng thở dài ý vị thâm trường, tựa như đối phương là kẻ bội tình bạc nghĩa.
Sắc mặt Dận Tự lại đen hơn thấy rõ, cái người nghiêm nghị không biết giả vờ này, không biết từ lúc nào học được thủ đoạn giả đò đáng thương lung lạc lòng người.
“Vậy đệ nghỉ ngơi cho khỏe.”
Nghe tiếng bước chân xa dần của đối phương, tiếng cửa phòng khép lại, Dận Tự đứng dậy lần mò ngồi xuống cạnh bàn, bần thần trong giây lát, thấp giọng lẩm nhẩm một câu: “Dận Chân . . . .”
“Có huynh.” hắn bất ngờ bị ôm chầm từ sau lưng, giọng nói đột ngột vang lên khiến người khác khó tránh lông tơ dựng đứng.
Dận Tự tức giận nói: “Không phải huynh ra ngoài rồi sao!”
Thật hận bản thân không thấy đường, nên mới bị y lừa gạt.
Dận Chân nói một cách vô tội: “Mắt đệ không tiện hoạt động, sao huynh dám để lại một mình đệ trong phòng, dù sao cũng phải đợi đệ ngủ rồi mới đi chứ.”
“Ngoài cửa còn có Lục Cửu, đệ có thể gọi hắn vào hầu hạ, huynh buông ra!”
Đối phương không trả lời, chỉ siết chặt vòng tay hơn.
Dận Tự hết cách, muốn mắng lại không thể mắng ra miệng, bèn để mặc y ôm, đến cả bản thân thiếp đi trong vòng tay y từ khi nào cũng không hay.
Một đêm không mộng.
Dận Chân phái người đi tìm đại phu, tổ tiên mấy đời nguyên là lang trung hành tẩu giang hồ, luận về y thuật, có thể kém hơn Thái y trong Thái Y Viện, nhưng Dận Chân nghe nói ông từng trị khỏi bệnh mắt cho không ít người, không khỏi dấy lên một tia hi vọng, dù sao hiện giờ Thái y cũng đành bó tay, cứ tiếp tục kéo dài như thế, chi bằng mạo hiểm thử một lần.
Hiển nhiên Dận Tự cũng không muốn tiếp tục làm một người mù, nên Dận Chân vừa nói thì hắn lập tức đồng ý, với hắn mà nói, thà rằng mạo hiểm, còn hơn cả ngày uống không biết bao nhiêu thuốc đắng mà không hề có khởi sắc.
Đại phu họ Trữ, là một lão già đã qua tuổi thất tuần, râu tóc bạc phơ, đã cứu chữa cho vô số người ở vùng Giang Ninh, lại từng chẩn bệnh cho Tổng đốc Lưỡng Giang tiền nhiệm – Vu Thành Long, vì vậy thanh danh lan xa.
Đến nơi ông chưa bắt mạch cho Dận Tự, mà chỉ ngồi quan sát tỉ mỉ sắc mặt của Dận Tự, nét mặt có vẻ trầm ngâm.
“Thế nào?” Dận Chân không khỏi truy hỏi.
Đại phu từng gặp qua vô số người, đương nhiên nhận ra họ phi phú tức quý, trong giọng nói pha thêm vài phần trịnh trọng.
“Trông tình trạng của vị công tử này, có vẻ như thời trẻ hai mắt từng bị thương?”
Dận Tự gật đầu, ngoài mặt tuy bình tĩnh, nhưng trong lòng không thiếu sự mong mỏi. “Về sau trong nhiều năm điều dưỡng, chỉ thỉnh thoảng cảm thấy hơi đau, nhưng khoảng thời gian trước lại bỗng nhiên tái phát, trở nên hoàn toàn không thấy đường.”
Lão đại phu gật đầu, dùng tay nhấn nhẹ lên hai mắt trong giây lát, khẽ chau mày nói: “Có phải lúc đó công tử đang cấp nộ công tâm, khiến bệnh cũ tái phát?”
Tim Dận Chân như siết lại, nghe thấy Dận Tự thấp giọng ừ một tiếng.
Lão đại phu thở dài: “Chỗ lão hủ có một phương thuốc, được tổ truyền nhiều đời, khá phù hợp với bệnh trạng của công tử, có điều lão hủ chưa từng dùng, cũng không biết công hiệu được tới đâu, nếu như công tử đồng ý mạo hiểm một lần . . . .”
Dận Tự ngắt lời ông: “Ta đồng ý thử một lần.”
“Không được! Để cho người khác thử. . . .” ý của Dận Chân là đem phương thuốc này cho người khác dùng trước, xác định không có vấn đề gì rồi mới để Dận Tự thử.
Chẳng qua y nói được một nửa, Dận Tự đã biết y muốn nói gì, bèn đưa tay vỗ nhẹ lên vai y.
“Tứ ca, hết cách rồi, đệ không muốn tiếp tục làm một người mù, dù có tệ hơn cũng đến thế này là cùng.”
Tay Dận Chân khẽ run lên, câu cự tuyệt như bị nghẹn trong cổ họng.
/160
|