Dận Tự nhịp ngón tay, cứ một nhịp gõ một nghịp ngừng, Dận Tự suy nghĩ không nên mở lời thế nào.
Kiếp này hắn vô tâm đoạt vị, đương nhiên cũng sẽ không tận lực lôi kéo Lão Cửu Lão Thập. Lão Thập thì thôi không nói, tuy hắn xuất thân cao quý, lại chưa từng nghĩ tới việc tranh giành vị trí ấy, kiếp trước hắn chỉ đơn thuần là bị mình kéo xuống nước, nhưng Lão Cửu thì lại khác.
Cửu gia yêu tiền, đây là chuyện người người đều biết, dã tâm của hắn không phải nằm trong quyền thế, mà là trong theo đuổi tiền tài, trên đời này chữ tiền không thể tách khỏi chữ quyền, việc buôn bán hiện tại của hắn, chủ yếu dựa vào thân phận Hoàng tử của bản thân, nhưng trong thiên hạ có ai không muốn tiến xa hơn, có thể nhận được sự che chở của người trên ngôi cao, giúp đường làm ăn của bản thân đi khắp thiên hạ không trở ngại, hiển nhiên rất tốt.
Dận Đường có hiềm khích với Thái tử, sẽ không đầu quân cho hắn, Dận Tự lại không có dã tâm, nên hắn chuyển qua tìm Đại A ca, Đại A ca đương nhiên sẽ không cự tuyệt, nên hai người họ bắt tay hợp tác?
Trước kia vẫn chưa cảm thấy gì, hôm nay huynh đệ tề tựu, biểu hiện của Dận Đường và Đại A ca trên bàn tiệc, rõ ràng là bình thường rất thân nhau.
Vì tình cảm kiếp trước cùng giao tình kiếp này, nên Dận Tự vẫn mong kéo hắn lại, tránh cho hắn nhìn sai tình thế, tương lai rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
“Tiểu Cửu, việc đệ muốn làm nhất, là gì?”
Dận Đường thoáng bất ngờ, xong lại không chút do dự trả lời: “Đương nhiên là kiếm tiền, càng nhiều càng tốt.”
Dận Tự bất đắc dĩ cười. “Nhiều, là nhiều tới đâu, chẳng lẽ đệ muốn bì với quốc khố?”
“Đương nhiên không phải.” Dận Đường vui vẻ cười, “Có tiền có thể sai khiến cả ma quỷ, không ai lại chê tiền ít, đương nhiên càng nhiều càng tốt, nhưng nhiều tới đâu, thật sự đệ đệ vẫn chưa nghĩ tới, tóm lại bản thân có thể thích gì làm nấy, tự tại hưởng thụ là được.”
Ví như trong thiên hạ này, có người yêu quyền, có người thích chưng diện, còn hắn, chỉ có mỗi tình yêu với tiền.
Dận Tự rút lại nụ cười trên mặt, nhìn hắn, lạnh nhạt nói: “Dục vọng không có chừng mực, tiền cũng không kiếm được, đệ có mục tiêu, là chuyện tốt. Huynh cũng không ngăn cản, nhưng, con thuyền của đại ca, cũng không dễ lên.”
Dận Đường ngỡ ngàng, cũng bỏ đi điệu bộ cợt nhã, nhíu mày nhìn hắn: “Bát ca, thành thật mà nói, đệ không biết huynh đang lo lắng cái gì, tuy hiện giờ Thái tử là Thái tử, nhưng không phải sẽ không có thay đổi, đừng nói Hoàng a mã, trong mấy huynh đệ chúng ta, có mấy người tâm phục khẩu phục? Thuyền của đại ca có gì không tốt?”
Dận Tự không nói gì.
Đúng rồi, bản thân đã sống qua hai kiếp, cũng mới nhìn rõ được cục diện, nếu là bản thân hắn trước đây, không phải cũng là người trong cuộc sao, người trong cuộc u mê?
Hắn phải khuyện Dận Đường thế nào đây, nói với hắn, suy cho cùng Đại A ca cũng không phải người mà Hoàng a mã chọn? Hay nói với hắn, Thái tử sau khi bị phế truất còn có thể được sắc lập lần nữa?
Hiện tại Thái tử đang ngồi vững chỗ, hắn có thể sống lại lần nữa, lịch sử không hẳn sẽ không có biến chuyển, cuối cùng ai thắng ai thua, vẫn chưa biết được, bản thân không có dã tâm, cần gì phải ngăn cản đường đi của người khác.
“Bát ca?” Dận Đường chỉ cho là lời hắn nói làm Dận Tự khó chịu, vội vàng gọi tên hắn.
Dận Tự thở dài, ngữ điệu nặng nề: “Mà thôi, lòng đệ đã quyết, huynh cũng không khuyên nữa, nhưng vạn sự cẩn thận, tóm lại cố đừng phạm sai lầm, đặt việc bảo toàn bản thân lên hàng đầu.”
Dận Đường gật đầu, người cũng theo đó sáp lại, giọng điệu làm nũng: “Đệ biết bát ca tốt với đệ nhất mà.”
Hai người kém nhau nhiều lắm hai tuổi, nhưng hồn phách trong Dận Tự đã vượt xa tuổi tác của cơ thể này từ lâu, so với Dận Đường, phong thái kém xa vạn dặm, vì người kia mới là một thiếu niên hào hoa phong nhã phóng khoáng chân chính.
Hắn nghe vậy chỉ cười, vỗ nhẹ bờ vai Dận Đường, bày tỏ an ủi.
Sắp tới canh ba.
Dận Chân quay về từ chỗ Dận Tự.
Lúc nãy đang tiến tới bước nồng cháy ngọt ngào, thình lình bị Dận Đường cắt ngang, trong lòng như có một ngọn lửa cháy âm ỉ, Dận Chân thở dài, rót ly trà lạnh uống cạn, không biết nên đáng buồn cho vận khí đen đủi của bản thân, hay nên thù Dận Đường không biết thức thời.
Khó có dịp người kia không khước từ, ngược lại như còn có dấu hiệu chủ động, Dận Chân hồi tưởng lại cảnh tượng vừa nãy, càng nghĩ càng nóng, ngọn lửa vừa bị trà lạnh dập tắt như lại có xu hướng bùng dậy, quăng ý nghĩ đó ra khỏi đầu, cởi áo ngoài, định đi ngủ.
Bên ngoài truyền đến tiếng huyên náo ầm ĩ, càng lúc càng gần, tiếng bước chân hỗn loạn cùng tiếng nói chuyện.
Chốc lát sau, tiếng đập cửa rung trời, tiếng động vang vọng đập vào tai, khiến cho cái đầu vốn đã vương men say càng khó chịu hơn.
Dận Chân nhíu mày, gương mặt càng lạnh hơn.
“Chuyện gì?”
“Bẩm Tứ gia, bên ngoài có người đến báo, Đại A ca phủ ngài lên cơn sốt cao, hình như rất nghiêm trọng.”
Dận Chân hoảng hồn, như bị xối một châu nước lạnh từ đầu tới chân, cơn buồn ngủ bay biến.
Tứ A ca thành thân đã mấy năm, con cái ít ỏi, một đứa chết yểu, chỉ còn lại một đứa, đây là chuyện người người đều biết.
Dận Chân cho người đến thông báo vào, hỏi han kỹ càng.
Người nọ mặc đồ hạ nhân trong phủ, cúi đầu tường thuật đâu vào đấy tình hình ở phủ, cuối cùng nói: “Phúc tấn đã phái người vào trong cung mời Thái y, sai nô tài đến mời gia về.”
Dận Chân không tốn thời gian suy nghĩ, lập tức gật đầu: “Vậy ta về cùng ngươi.”
Hoằng Huy bệnh nặng, y cũng không dám nán lại, nghe vậy phái người đến báo cho Đại A ca và Dận Tự một tiếng, còn y thì dẫn theo người chạy suốt đêm hồi phủ trước.
Điền trang cách phủ không mấy xa, phóng ngựa chừng nửa canh giờ là đến.
Kinh thành vào đêm không có sự ồn ào huyên náo phồn hoa như ban ngày, có vẻ hơi yên tĩnh.
Tiếng vó ngựa trên con đường yên tĩnh dường như đặc biệt chói tai, Dận Chân ghìm ngựa dừng trước cổng, chắc là người bên trong nghe thấy động tĩnh, vội vàng ra mở cổng, nhưng lúc thấy người thì lại sửng sốt.
“Gia?”
Dận Chân ghìm cương xuống ngựa, không nhiều lời với hắn, bước gấp vào phủ.
“Phúc tấn đâu?”
Người nọ không kịp phản ứng, vội đáp: “Phúc tấn ở trong ạ!”
Y sải bước vào nội viện, lúc này mọi người bị kinh động lục tục thức dậy, Na Lạp thị vội vàng mặc đồ vào, cũng không kịp quan tâm đến đầu tóc, đã gấp gáp đi ra đón.
“Gia, chuyện gì vậy, sao lại về lúc nửa đêm thế này?”
Dận Chân chợt cảm thấy đáng ngờ, nhíu mày nói: “Hoằng Huy không bị bệnh?”
Na Lạp thị khó hiểu hỏi lại: “Sao Hoằng Huy lại bị bệnh?”
Dận Chân đứng hình, quay phắt lại nhìn mấy người vừa theo y về, quét mắt một vòng, đều là những gương mặt quen thuộc, nào có bóng dáng người lúc nãy đến bẩm báo Hoằng Huy bị bệnh nặng?
Quan tâm ắt loạn, bản thân vậy mà quên tra hỏi kỹ.
Na Lạp thị cũng nhận ra điều bất thường, quay đầu bảo mọi người lui xuống, lúc chỉ còn hai mgười mới quay ra đóng cửa rồi hỏi rõ ngọn ngành.
Dận Chân dùng gương mặt bình tĩnh kể vắn tắt lại cho Na Lạp thị nghe.
Na Lạp thị hoảng sợ đến toát mồ hôi lạnh.
Nếu người nọ không vì lừa Dận Chân về, mà giả như có ác ý khác, vậy . . . .
“Gia, chuyện này . . . .”
Dận Chân suốt dọc đường phóng như tên bay, giờ thả lỏng, chỉ cảm thấy hơi mệt, lắc đầu nói: “Nàng đừng suy nghĩ nhiều, ngày mai hẳn nói.”
Na Lạp thị gật đầu, nhưng cảm giác bàng hoàng trong lòng vẫn không cách nào giảm bớt.
Người nọ chịu sự sai khiến của ai, lừa Tứ A ca về, là có mục đích gì, những người khác . . . .
Nghĩ đến đây, Na Lạp thị vội hỏi: “Gia, Bát gia cũng ở điền trang à?”
Dận Chân ngẩn ra, tay cầm chung trà thoáng khựng lại, đặt xuống bàn, đứng bật dậy, đi qua đi lại trong phòng.
“Manh động không bằng bình tĩnh, hiện tại chúng ta vẫn chưa biết mục đích của đối phương, khoan hãy gọi bát đệ về, cứ để đệ ấy ở lại điền trang, tránh bị liên lụy.”
Dận Tự nghe nói Hoằng Huy bị bệnh, hôm sau trời vừa chớm sáng đã lập tức ra về, đến thăm bệnh.
Dận Chân không muốn đả thảo kinh xà, với người ngoài chỉ nói là bệnh vặt, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe, còn trước mặt Dận Tự, hiển nhiên không điều giấu diếm.
“Huynh không hiểu, kẻ đó giả mạo hạ nhân trong phủ huynh, lừa huynh về, nhưng chỉ dừng ở đó, không phải không hợp lẽ tí nào sao.”
Dận Tự trầm ngâm nói: “Tứ ca đã tra rõ người trên kẻ dưới trong phủ chưa?”
“Tra rồi, người đêm qua, tuy đã cố gắng che giấu diện mạo bản thân, nhưng huynh vẫn có chút ấn tượng, trong phủ không hề có người như vậy.”
“Vậy hiện tại chỉ có thể bình tĩnh theo dõi biến động.” Dận Chân xưa nay rất ít dính vào chuyện tranh chấp giữa Đại A ca và Thái tử, theo lẽ mà nói hẳn không ai mưu tính y, nhưng thế sự khó lường, Dận Tự không dám vội vàng đưa ra kết luận.
Dận Chân gật đầu, kết quả thảo luận giữa y và phụ tá Thẩm Trúc cũng y như vậy.
Trong lòng không khỏi cười lạnh, bản thân không muốn sinh chuyện, cho nên vẫn luôn khiêm tốn, cũng không để ai nắm được nhược điểm, nhưng thế gian này luôn luôn có những người, thích gây sóng gió, khiêu khích sinh sự.
Dận Tự nhìn gương mặt lạnh băng của y, quay đầu nhìn về phía chân trời ngoài cửa.
Bầu trời quang đãng, không một áng mây, hắn nhẹ giọng nói: “Sắp đổi trời rồi.”
/160
|