Thương Tâm Đoạn Lòng
____
Trở lại Tây Viên khi trời đã hoàn toàn tối đen, cửa đại sảnh trăng đèn đuốc huy hoàng, Yên Hồng đã đứng lặng ở kia, thân thủ tiếp nhận áo khoác của An An, xong xuôi mới mở miệng nói: “ Tiểu thư, Nhị tiểu thư đợi cô lâu rồi.”
An An đi vào trong phòng khách nhỏ, ngọn đèn điện chiếu sáng như ánh tuyết, chính giữa vách tường là bức tranh thêu tứ phúc rất tao nhã và khác biệt. Trên thanh gác đồng có đặt những chiếc lư hoa màu trắng, cả phòng có những làn khói nhẹ bay lượn lờ cùng mùi hương thơm thoang thoảng. Cố Hoan Hoan tà ý ngồi trên sô pha, cầm sách trong tay lật xem. Sườn xám màu vàng, áo choàng kết dây hoa râm, mái tóc xõa tung nhưng dòng suối, gối dựa sô pha lông vịt bọc nhung gắn sa tanh thêu hoa mẫu đơn màu xanh, Hoan Hoan ngồi đó, tựa như một đóa hoa yêu kiều.
Nhịn An An đi đến, Hoan Hoan ngừng lật sách ngẩng đầu lên mỉm cười nói: “ Chờ em đã lâu rồi, chị cứ tưởng em muốn trốn chị cho nên định rời đi, nhưng Yên Hồng sống chết giữ lại.”
“ Em thật không biết Nhị tỷ sẽ đến, nếu biết trước nhất định em sẽ không đi ra ngoài!” Thần sắc của Hoan Hoan như vậy càng khiến An An cảm thấy căng thẳng. Nàng vội vàng ngồi xuống bên cạnh Hoan Hoan, cười nói: “ Em mời chị ăn đường cát hoa xem như bồi tội, có được không?”
“ Chị nghĩ chúng ta là chị em nhiều năm như vậy, tình cảm gắn bó như chân với tay làm sao có thể vì một người đàn ông mà bị phá hỏng.”
Cười nói, Hoan Hoan lại suy nghĩ rồi nhìn An An.
An An run lên rồi rút lấy ra một chiếc khăn tay hoa hồ phượng, xoa xoa lên mũi, nhẹ giọng nói: “ Nhị tỷ nói đúng, chúng ta là chị em nhiều năm, không thể vì một người đàn ông mà chia rẽ tình cảm.”
“ Gặp Vĩ Dạ rồi sao?”
“ Dạ! Ăn một viên nhé, Nhị tỷ!” An An vừa nói vừa bỏ một viên đường cát hoa vào trong miệng.
“ Phải không? Em gọi đây là bồi tội sao? Xem ra muốn phạt chị thì đúng hơn.” Nhìn An An ăn một các ngon lành, má phồng lên tròn trịa, Hoan Hoan nhịn không được mà bật cười, “ Khó nuốt như vậy mà em cũng vui vẻ chịu đựng, chị nếu không say rượu thì quyết không chạm vào nó.”
“ Nhưng em thực sự thích ăn mà.” Trong mắt An An lơ đãng hiện lên ý cười. Đó là nụ cười vui vẻ chân chính phát ra từ tận đáy lòng.
Hoan Hoan hơi có chút khẩn trương, muốn nói điều gì đó, lấy đồ mà người hầu đang cầm đặt lên trên bàn.
Một hộp thuốc lá Anh Quốc bắng bạc, hai tách cà phê, bên cạnh là hai chiếc ly in hoa tinh xảo, một đĩa đựng sữa cùng đường khối.
Hoan Hoan nói: “ Toàn là đồ ngoại quốc đấy.”
Người hầu đem cà phê đặt trước mặt hai người, bỏ một viên đường vào, rồi đứng sang một bên. An An lấy một điếu thuốc lên đưa cho Hoan Hoan trước. Sau đó, nàng mới châm một điếu cho mình. Người hầu quẹt diêm, trước châm cho An An, sau đó đi sang muốn châm tiếp cho Hoan Hoan.
An An đưa tay nhận diêm, nói: “ Cô lui xuống trước đi.”
Người hầu vâng lệnh lui xuống.
An An lúc này mới mỉm cười, lắc lắc thân mình tự châm thuốc cho Hoan Hoan.
Thổi ra một đám khói trắng, cẩm tách cà phê sứ in hoa trắng tinh, Hoan Hoan nheo mắt lại nhìn An An bên cạnh, lơ đãng hỏi: “ Cửu thiếu hôm nay có về đây không?”
“ Đêm nay hắn đi xã giao. Đã trẽ thế này rồi chắc không về đâu! Nhị tỷ, chị ở lại đây ngủ đi.” Quăng giầy, đem hai chân thả trên sô pha, An An cũng rít một hơi thuốc, nhỏ giọng nói.
Ánh sáng trong mắt của An An, tựa như nắng cuối ngày, một chút, một chút, từ từ trầm xuống.
An An hôm nay mặc một bộ sườn xám màu xanh nhạt, trong sáng và thuần khiết, tuyệt không có một đường nét dư thừa, mà dưới ngọn đèn thủy tinh hoa mỹ, một màu hồng thản nhiên ánh lên trên nền xanh thẳm, giống như cầu vồng sau cơn mưa.
Xinh đẹp, nhưng không thấy khoái hoạt.
Máy quay đĩa chuyển động, tiếng hát của nữ ca sĩ từ từ vang lên, Hoan Hoan ngồi, lắng nghe giai điệu có phần bi thương cùng dai dẳng.
Giờ phút này, các nàng đều hiểu, Hoan Hoan biết rõ đêm nay Hiên Viên Tư Cửu sẽ trở về cho nên mới đến.
Nhưng, lời nói dối vẫn phải nói.
Sương khói tạo thành một bức tưởng mỏng, các nàng nhìn ở hai bên bức tường sừng sững đó, trong mắt ẩn hiện tia sáng….. Trầm mặc một hòi, đều không hiểu thần sắc trong mắt đối phương là gì.
“ Được! Chỉ sợ em đuổi chị thôi!”.
oOo
Ánh trăng trên trời chiếu hắt lên những tán cây, loang lổ trên tấm rèm cửa sổ. Ở ngoài cửa, có một loại tiếng động lạnh lẽo rung rung, có lẽ là tiếng lá cây thổi xào xạc qua lại.
Đột nhiên ở dưới lầu có tiếng phanh xe ô tô chói tai, đèn xe chiếu lên cả cửa số trên này, ánh sáng chớp nhoáng phiến động qua lại trên mặt Hoan Hoan, hình thành một bức sơn dầu loang lổ.
Hoan Hoan chậm rãi đứng lên, đi tới trước cửa sổ, thảm dày che giấu hết thảy tiếng động cùng ý đồ của nàng ngưng tụ trong những bước chân. Lặng lẽ đi đến cửa sổ, kéo nhẹ để chừa ra một khoảng trống nho nhỏ, nàng âm thầm nhìn xuống phía dưới đất. Xe dừng trước cửa, ánh trăng trên không chiếu trên thân xe, chỉ thấy hắn mặc một thân nhung trang bước từ trên xe xuống, vừa bước lên từng bậc cầu thang vừa nhìn về hướng này.
Hoan Hoan cả kinh vội vàng trốn sau rèm cửa, một cảm giác chua xót tràn dấy lên trong lòng của nàng. Dựa vào tưởng, nàng đem mặt vùi trong tấm sa mỏng của rèm cửa, da thịt chạm với bức tường lạnh lẽo đến mức nàng muốn rơi lệ.
Trên giường, An An cuộn mình lại, hơi thở đều đều, ngủ rất say, lông mi ngẫu nhiên rung rung vài cái, có lẽ đang nằm mơ.
“ Chị sẽ không nói lời cảm ơn em đâu!”
……..
Cửa vừa đóng lại, trên giường An An liền mở mắt. Cả căn phòng lạnh lẽo, trong không khí có mùi ẩm ướt, hình như trời đang mưa.
Ban đêm, hành lang mơ mơ hồ hồ, không khí yên tĩnh, không một âm thanh, trên chiếc thảm đỏ sậm là chiếc bóng cô đơn của Hoan Hoan.
Hương vị của Hiên Viên Tư Cửu tràn ngập trong căn nhà rộng lớn, lạnh lùng, Hoan Hoan nhịn không được mà rùng mình một cái.
Hoan Hoan nhớ rõ, mỗi đêm Hiên Viên Tư Cửu trở về là sẽ đến thẳng thư phòng.
Từng bước một tìm ngọn đèn, thảm mềm nhũn, nhưng những bước chân này khiến lòng nàng đau vô cùng, giống như từng bước đang giày xéo lên lục phủ ngũ tạng của nàng.
Bàn tay chậm rãi đẩy cửa ra, gỗ ma sát với gỗ, phát ra những tiếng kẽo kẹt. Thư phòng tựa hồ mới vừa có người bước vào, rèm còn chưa kịp vắt, đèn mới vừa được bật. Ngọn đèn lóng lánh chiếu lên đồ thủy tinh, lắc lắc đến chói mắt. Thân ảnh của Hoan Hoan ánh lên bên trong, nhan sắc giống như biến đổi, người cũng già đi đến độ mười năm.
Hiên Viên Tư Cửu ngồi sau chiếc bàn bằng gỗ tử đàn nhìn Hoan Hoan tiến vào, mí mắt hơi nheo lại, khóe mắt thắt chặt. Con ngươi của hắn đen đến dị thường, đen đến mức không nhìn ra thân ảnh của Hoan Hoan, cũng không nhìn ra chút ấm áp nào.
Nghiêm Thiệu đứng ở cạnh bàn khẽ xoay đầu sang nhìn người một thân áo ngủ màu cánh ve đang khó xử đứng ở cửa kia.
“ Sao cô lại ở đây?”
Thư phòng thật lớn mà cũng thật trống trải, chỉ có một chiếc bàn gỗ tử đàn, một bộ sô pha mềm đãi khách ở phía xa, ngoài ra thì có thêm một vài thứ đồ khác. Trống trài làm cho lời nói của Hiên Viên Tư Cửu cứ như âm vang ong ong đâm thẳng vào thân thể của Hoan Hoan, ù ù bên tai nàng, từng đợt sóng kích động nổi lên trong đầu nàng, kéo dài mãi mãi, hết lớp này đến lớp khác.
Độ ấm trong không khí dần biến đổi, cũng không quá nóng, càng không phải quá lạnh, chỉ là một bầu không gian đạm mạc. Bị Hiên Viên Tư Cửu trừng mắt như vậy, Hoan Hoan không khỏi muốn chạy trốn ngay lập tức.
“ Em muốn gặp anh! Muốn gặp đến phát điên lên rồi….Sắp điên rồi….một khối tâm bệnh giống như muốn nổi điên……Hằng đêm không thể ngủ, ban ngày không thấy yên….” Hoan Hoan khép cửa lại, sau đó như mất khí lực mà dựa vào cửa. Đôi mắt to nhìn về Hiên Viên Tư Cửu, ánh mắt không còn tiêu cự.
“ Tôi nghĩ cô là một phụ nữ thức thời.” Hiên Viên Tư Cửu nghe thấy Hoan Hoan nói như vậy hơi hơi ngạc nhiên một chút, dựa vào thành ghế, híp mắt lại.
“ Vì sao?”
Hoan Hoan thấp giọng cười rộ lên. Nàng cảm nhận Hiên Viên Tư Cửu trước mắt như nhìn đến chính mình, nhưng lại giống như không nhìn chính mình.
“ Vì sao? Chẳng lẽ anh không cảm nhận được em thật lòng hay sao? Trong mắt em, trong lòng của em, tất cả chỉ có anh, thích đến cuồng dại mất rồi…..Anh thật sự không cảm nhận được ư? Em thật lòng yêu anh là sai lầm sao? Anh không cần em, em cứ đến dây dưa như thế này chính là ti tiện. Nhưng bao nhiêu lần từ trong mộng tỉnh lại, không khí đêm khuya cũng im lặng như thế này, im lặng sẽ khiến người nhớ lại nhiều chuyện, mà em chỉ nghĩ đến anh! Em đã từng hoài nghi qua, có phải anh căn bản không hy vọng em yêu anh, còn em chỉ là một kẻ ích kỷ, không muốn buông anh ra….Cho dù biết rõ dây dưa như vậy chỉ khiến anh càng thêm chán ghét em….Nhưng mà, anh đã không thích em, chẳng lẽ em còn để ý anh chán ghét em sao?”
Hai tay Hoan Hoan nắm chặt lại, tấm cửa gỗ không chút hơi ấm phía sau như đang chống đỡ toàn bộ sức nặng của nàng. Thân người của nàng hơi đổ về phía trước, cố gắng nói ra từng chữ với Hiên Viên Tư Cửu. Trong thư phòng chỉ có mình nàng đang nói chuyện, tiếng nói thê lương như dao cắt xẹt vào không khí, giống như chiếc quạt vô hình khàn khạt phát ra âm thanh.
Nhưng mà, Hoan Hoan chỉ nhìn thấy trong mắt Hiên Viên Tư Cửu âm thầm hiện lên tia cười lanh, cũng chẳng buồn liếc nhìn nàng.
“ Em đã làm gì sai? Xin hãy nói cho em biết! Thật tâm thật ý là sai lầm, yêu anh cũng là sai lầm hay sao? Anh nói cho em biết, để trái tim này của em hoàn toàn chết đi…” Hoan Hoan chỉ cảm thấy huyệt thái dương của mình mãnh liệt nhảy lên một chút, sau đó nàng không thể kiềm chế được mà đi về phía Hiên Viên Tư Cửu. Vừa đi, nàng vừa tiếp tục nói: “ Mọi người đều nói nếu cứ khăng khăng một mực bám lấy anh, anh sẽ không thích, càng nói yêu anh, anh lại càng thấy ngấy… Em muốn hỏi anh một câu: em thật lòng đối với anh là sai rồi sao? Thật tình là sai ư? Thật lòng thì có gì sai?”
Hoan Hoan hình như không quan tâm hắn nghĩ như thế nào, bất chấp mọi giá, nàng ngồi lên đùi của hắn, bàn tay ôm lấy hắn, giống như trước đây đầu lại gối lên bờ vai của hắn.
Nhiệt độ cơ thể hơi hơi truyền qua lớp áo tơ lựa, da thịt nóng bỏng của Hoan Hoan một chút một chút giống như châm lửa, rồi rực cháy đau đớn như thiêu như đốt. Hiên Viên Tư Cửu vẫn lạnh như băng yên lặng mà cảm nhận hơi thở ấm áp phả vào sau gáy, cùng mạch tim đập phập phồng đang ở trong ngực của hắn….
Sau đó, Hiên Viên Tư Cửu bắt lấy bả vai của Hoan Hoan, đẩy nàng ra.
Hắn nở nụ cười, hơi thở thản nhiên lại như châm chọc, khắc nghiệt cùng bén nhọn. Lúc hắn không cười thì lạnh như băng, còn lúc cười rộ lên thì càng thêm lãnh đạm.
“ Chuyện của chúng ta lúc trước chỉ là hư tình giả ý, cô đừng cho là thật!”
Phía sau lưng Hiên Viên Tư Cửu là một tấm bản đồ, bản đồ của cả nước. Từng chấm đỏ, đường dài xanh xanh vàng vàng khiến người ta phát điên, dưới ngọn đèn càng khiến người ta lóa mắt, giống như là một đồ sứ tinh xảo chưa nung khô , son hồng, lam liêu, xanh đen…Mắt Hoan Hoan mê muội, lời nói của Hiên Viên Tư Cửu giống như kim châm, đâm đầy vào tai của nàng, rất đau.
Hoan Hoan theo bản năng muốn cuộn mình đứng dậy, khuôn mặt bị thống khổ vặn vẹo: “ Giả ư? Em yêu anh, anh cho rằng là giả sao?”
Nhẹ nhàng khống chế hơi thở của chính mình, một mùi vị chua xót đau khổ dâng lên nơi cuống họng lại bị Hoan Hoan nuốt trở lại, sắc môi tái nhợt không còn huyết sắc, đóng rồi lại mở.
“ Vì sao anh lại không chịu tin tấm chân tình này của em, vì sao? Anh không quý trọng người trước mắt? Em đơn giản chỉ mong anh có thể liếc mắt nhìn em một lần, nhìn em một lần mà thôi! Vì sao anh lại thủy chung không chịu nhìn em một chút? Vì sao không chịu liếc mắt nhìn em một cái? Nhìn em một cái thôi cũng khó đến vậy sao? Thử yêu em một chút thôi cũng đáng sợ như thế sao? Cô ấy ngay cả nhìn anh cũng không chịu mà anh vẫn khăng khăng một mực muốn cô ấy sao? Vì sao anh lại cưỡng cầu một người trong tâm không hề có anh?…. Em không tin anh không nhìn ra điều đó! Em không tin anh không cảm giác được….. Tựa như anh cảm nhận trái tim em dành cho anh, anh nhất định cũng đã nhận ra cô ấy chỉ uốn mình theo anh mà thôi…..”
Nói đến đây, Hoan Hoan bỗng nhiên rống lớn: “ Nói cho em biết, những điều đó cũng là giả sao?”
Bàn tay Hiên Viên Tư Cửu chạm vào da thịt của Hoan Hoan, lạnh như tượng băng, cứng rắn như sắt, một giây tiếp theo, cả người Hoan Hoan đã bị đẩy ngã xuống sàn, sau đó hắn quay đi, không hề nhìn nàng.
“ Nghiêm Thiệu, đưa Cố Nhị tiểu thư về!”
Bộ ấm trà trên bàn cũng rơi theo thân người Hoan Hoan, từng mảnh vỡ rơi trên sàn nhà. Một tay Hoan Hoan chống xuống nền, đứng dậy, hai bả vai nàng như bị lạnh mà co rúm lại, ngay cả tay mình trát vào mảnh sứ cũng không hề hay biết.
Theo sườn mặt Hiên Viên Tư Cửu nhìn lại, chỉ thấy tóc trên trán của hắn, mi mắt của hắn hơi rung lên, ánh mắt rũ xuống, khóe môi hiện lên một chút biểu tình mơ hồ như không.
Đó là một nửa mặt bên mang theo một tia quyết tuyệt.
Hoan Hoan cười, rất bi thảm.
Người đàn ông lãnh khốc như vậy lại thích tiểu muội của nàng, thích đến độ không nhìn ra trong lòng tiểu muội đã có người…. Thích đến mức cho dù trái tim của người con gái kia không hề đặt trên người hắn, hắn cũng muốn mạnh mẽ giữ nàng ở bên cạnh.
Vì sao lại như vậy?
Nước mắt….sớm đã không rơi được nữa….
Nghiêm Thiệu nhìn Hoan Hoan, bất đắc dĩ nâng nàng dậy, cởi áo khoác của mình phủ lên người Hoan Hoan.
Hoan Hoan ảm đạm, im lặng, chậm chạp đứng lên, thất tha thất thiểu đi ra ngoài, trước khi ra ngoài còn chớp mắt một cái, lại dừng bước.
“ Em không thể hận anh! Đã yêu đến mức không thể nào hận được! Em cầu không nhiều lắm, không cầu anh đau lòng cho em, không cầu anh thương hại cho em, chỉ cầu mong anh liếc nhìn em một chút, nhìn một chút thôi có được không? Liếc mắt thôi cũng tốt lắm rồi! Tư Cửu, không biết anh có giống em không?”
Tiếng nói của Hoan Hoan thốt ra từ cổ họng mỏng manh vô cùng, cứ như thể chạm vào sẽ vỡ tan ra vậy. Không phải khóc, so với khóc thì thở dốc còn thống khổ hơn, cảm tưởng như mơ hồ, giống như một đứa trẻ lạc đường giữa trời đông tuyết giá.
Hoan Hoan đi rồi, Hiên Viên Tư Cửu vẫn đứng trước cửa sổ trong thư phòng, sau đó mới xoay người đi về phòng ngủ. Đẩy cửa phòng ngủ ra, bên trong toàn một màu đen tối, chỉ có một chút ánh đom đóm lấp la lấp lánh lạc lõng như ma chơi. Đèn vừa sáng lên, ánh sáng chiếu qua lớp thủy tinh tan chảy như làn sương mờ phủ lên nhuyễn tháp phủ vải màu tím thêu hình quý phi say ngủ mà An An đang ngồi. Nàng mặc một bộ kiện áo ngủ bằng sa mỏng, bờ vai trắng ngần lộ ra bên ngoài, miệng giống như đồi môi phả ra làn khói trắng mỏng manh.
An An nhìn thấy hắn, rõ ràng là hơi kinh ngạc một chút, một giật lên như muốn nói điều gì đó, nhưng lại cảm thấy không thể nào mở miệng được. Cuối cùng, nàng hạ mi, cố gắng tránh né ánh mắt đang nhìn mình chằm chặp của Hiên Viên Tư Cửu.
Mái tóc dài theo động tác của An An khẽ rũ xuống, giống như tơ lụa ở hai bên sấn lấy dung nhan như ngọc không chút tỳ vết nào của nàng.
Hiên Viên Tư Cửu ngồi xuống bên cạnh An An, bàn tay đưa lên dịu dàng vén một bên tóc của nàng. Đầu ngón tay của hắn chạm vào ấn đường của An An, một cảm giác lạnh như băng nổi lên rót vào da thịt của nàng.
“ Hút thuốc không tốt cho sức khỏe của em, không phải trước kia đã bỏ rồi sao?”
Trên khuôn mặt của Hiên Viên Tư Cửu đạm mạc nổi lên ý cười, ngón tay hắn đi theo sườn mắt An An mà lướt xuống dưới, đi tới bên môi nàng, cầm lấy điếu thuốc. Hắn không hề vứt đi mà đem điếu thuốc đó đưa lên miệng mình rồi hút tiếp.
An An chỉ cảm thấy sự lạnh băng trên đầu ngón tay Hiên Viên Tư Cửu nhiễm thượng lên môi của mình, thẩm thấu đến mức trong nội tâm của nàng tỏa ra khí lạnh.
Sau đó, nàng nhìn ra cửa sổ, tựa hồ như tìm kiếm cái gì đó.
“ Đừng nhìn, anh đã cho người đưa cô ấy về rồi!” Trong mắt Hiên Viên Tư Cửu tựa hồ có đám lửa đang bập bồng cháy, tùy thời mà có thể bừng lên một cách dữ dội.
An An đang thầm nghĩ ngọn lửa kia sắp bùng lên thì hắn chuyển thân lấy từ trong túi áo bên sườn của quân phục một bức thư ra, giao cho nàng: “ Cái này cho em!”
Không phải chưa bao giờ nhận món quà nào từ hắn, nhưng đây là lần đầu tiên không khí lại ngưng trọng đến vậy. Nhịn không được đủ loại cảm giác ngũ vị đang lộn xộn trong ngực, cánh môi đỏ mọng căng lên như muốn nói lời cảm ơn, nhưng hình như âm thanh bị ứ đọng lại trong cổ họng không phát ra tiếng được. Cuối cùng, An An chỉ có thể mở phong thư lấy ra tờ giấy được gấp chỉnh tề, mặt sau viết rõ: kế ước Tây Viên, chủ : Cố An An.
Bàn tay An An run lên rồi nàng lại nhìn sang một phương khác, ánh mắt trong phút chốc trừng lớn hết sức, giống như cực kỳ hoảng sợ…
Trên tờ giấy đã có phần nhàu nát và ố vàng, hàng chữ nhỏ xíu tinh tế viết …..
Khế ước bán con…..Nguyện đem con gái là An An, năm nay 7 tuổi cho Cố Tích Niên làm con nuôi, giá trị đã thương lượng: 300 đồng đại dương. Hiện tại, hai bên giao người và tiền, không nợ… Đứa con gái này về sau hết thảy mọi chuyện sẽ do mẹ nuôi Cố Tích Niên sai khiến, cùng chủ bán vô can. Nếu thiên tai nhân họa, người bệnh tử vong hoặc chạy trốn mất tích, hoặc là tự sát sẽ không liên quan gì đến cha mẹ nuôi, cha mẹ ruột không có quyền lợi gì….Người lập khế ước.
Chủ bán….chứng thân….
Người mua….
An An dùng hết sức, cố gắng nuốt lấy ngụm không khí, thở hắt một hơi.
Tờ giấy này….chính tờ giấy này đã khiến nàng thân bất do kỷ, trằn trọc lăn lội trong phong trần…. Mà nay, tờ giấy này ở trong tay, An An cảm thấy có một luồng trướng khí bành lên trong ngực khiến nàng không sao thở nổi.
Khuôn mặt tái nhợt, toàn thân bất động, An An chỉ lặng lẽ nhìn tờ khế ước bán thân trong tay.
Đồng hồ báo thức ì ạch nhích từng giây, tích ta tích tắc, giống như một nhịp đơn không gián mà đoạn. Hai người ngồi chung trên nhuyễn tháp, không gian vốn dĩ đã hạn hẹp nay lại còn giống như ngưng kết. Không khí tĩnh lặng đến dị thường, chỉ có tiếng quạ kêu ngoài cửa sổ, thê lương lại thảm thiết.
An An chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới của nàng giống như bị dày vò trong cả băng lẫn hỏa. Lửa nóng, rét lạnh…. Một thứ vừa qua thứ khác lại đến, luân hồi rồi lại luân hồi, thân ảnh tiêu tàn giống như ma dại. Sau đó, nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, nhưng trong mắt ẩn chứa một loại đau nhức.
“ Cám ơn anh……Em….” Nàng không thể nói tiếp.
Nhiều năm như vậy, thứ mà nàng luôn hy vọng cuối cùng về hình thức cũng đã nằm trong tay nàng, còn điều mà nàng hy vọng nhất thì….
“ Em đã cho anh một sự kinh hỉ, nói như thế nào anh cũng tặng lại em một cái!”
Hiên Viên Tư Cửu nhìn thấy, vô cùng tinh tường nhận thấy, cánh môi của An An đang run run hiện lên ý cười, nhưng cặp mắt đang nhìn chính mình của nàng kia, bề ngoài thì mãnh liệt giống như nói hết suy nghĩ trong lòng nhưng bên trong lại ẩn chứa sự hoảng hốt không thể nào che giấu được, không thể che dấu….Rõ ràng hiện lên trong mắt của nàng…
“ An An, em không được rời khỏi anh! Không có anh, em sẽ không có hết thảy, đúng không?” Hiên Viên Tư Cửu vừa nói vừa đưa tay rút đi bản khế ước trong tay An An, châm lửa đốt.
Ngọn lửa nổi lên giống như một đám yêu tinh quỷ quái đang nhảy múa, vặn vẹo vòng eo mềm mại, nhẹ nhàng nhảy lên nhảy xuống không ngớt, một chút một chút từ từ cắn nuốt con mồi của chúng.
Thoát phá nhưng lại điên cuồng thiêu đốt tất cả tuyệt vọng của An An, cũng thiêu đốt cả hy vọng của nàng.
“ Đúng vậy! Em…không thể rời khỏi anh….” An An cũng không nhúc nhích, vẫn cười như trước, nàng không thể quản được tay của mình, không thể quản được giọng nói của mình, bộ dáng cũng không tự chủ được, “ Em không thể rời khỏi anh được!”
Nghe thế, Hiên Viên Tư Cửu ôm nàng vào trong lòng, nở nụ cười.
Trong tiếng cười của hắn, An An giống như lại nhớ đến cái đêm bỏ trốn bất thành kia, sau đó bị cầm tù trong đêm đông lạnh giá tối đen như mực. Không nhìn thấy tương lai, cũng không dám nhìn tương lai, thân thể không tự do, đau khổ đến mức nước mắt không thể nào chảy ra được… Chỉ có thể chờ đợi thần chết nhân từ mau mau đến.
Chấp nhận số mệnh đi, nhận mệnh đi…..
Nhưng tận trong đáy lòng lại có một giọng nói vang lên: mày muốn nhận mệnh như thế nào nữa? Mày còn chịu đựng được đến bao giờ nữa?
“ Hiện tại thế cục còn chưa ổn, cho anh hai năm, đến lúc đo anh sẽ cho em một hôn lễ long trọng!”
“ Dạ!”
Nỗi tuyệt vọng chôn dấu ở tận nơi sâu nhất hóa thành một nụ cười nhạt nhu nhược mà u diễm, quyến rũ cùng mị hoặc từng chút từng chút một xâm nhập vào trong xương tủy. Một tiếng này thốt ra khiến nàng tê tâm liệt phế.
“ Em biết không? Anh rất thích hương vị chung quanh em – mùi hương nước hoa, mùi khói thuốc, cùng với……hương vị bất đắc dĩ chấp nhận số mệnh này…”
Ánh mắt Hiên Viên Tư Cửu sâu sắc thâm thúy chăm chú nhìn vào An An, giống như ôn nhu, giống như yêu thương. Hắn nhịn không được mà cúi xuống hôn nàng, mang theo một nỗi chua xót khi nhớ đến chuyện trước kia.
Người đàn ông như vậy rốt cuộc muốn cái gì? Đến tột cùng có mục đích gì?
Nụ hôn dần dần mang theo sự bạo ngược, thân mình An An không khống chế được mà run lên, muốn giãy dụa nhưng lại bị hắn gắt gao chế tru, giống như muốn đem nàng hòa nhập vào trong máu thịt.
“ Những gì tôi muốn, chưa bao giờ không chiếm được!”
An An cứng người lại, sau đó mới châm rãi nâng tay lên ôm lấy hắn, hơi hơi nhẹ lay động không phát ra tiếng, giống như làm nũng lại giống như bất mãn.
Nàng biết, Hiên Viên Tư Cửu thích như vậy.
Quả nhiên, Hiên Viên Tư Cửu thấp giọng nói: “ Anh còn thích bộ dạng làm nũng cầu xin tha thứ của em….”
Ngọn đèn sáng ngời chiếu lên hai thân ảnh triền miên quấn quit với nhau, còn trái tim của An An thì từng giọt từng giọt bị dìm xuống dáy vực sâu.
oOo
Tầng mây trùng trùng điệp điệp, phía dưới còn có đàn chím đang tung cánh bay. Không gian mênh mông một màu xám xịt, hoi nữa lại tràn đầy hơi ẩm, quả nhiên không cần lâu ngày thì những hạt mưa cũng dần dần khuếch tán, cả vùng đất rộng lớn như được bao phủ bởi một lớp sương mù, việc canh phòng ở đây cũng vẫn nghiêm ngặt như lúc trước. Từng góc lại có một đội tuần tra khoác áo mưa không ngừng qua lại.
Nghiêm Thiệu chắp tay sau lưng đứng bên cạnh cửa sổ nhìn mưa không ngừng rơi bên ngoài.
Mưa dần dần to lên, triềm miên rơi hạ xuống, giống như vĩnh viễn không bao giờ ngừng lại. Hơi nước bắt đầu bốc lên, quấn quanh thân người, che lấp tâm can, một cảm giác phiền muộn không nói lên lời dần dần hình thành.
Thủ trưởng mà Nghiêm Thiệu đi theo nhiều năm đang dần thay đổi.
Tuy dáng vẻ vẫn lạnh băng giống như trước nhưng Nghiêm Thiệu lại cảm giác Hiên Viên Tư Cửu không giống như lúc trước, dường như đã trở nên ôn nhu hơn rất nhiều. Mà sự ôn nhu này tựa hồ có liên quan đến người phụ nữ kia…
Cửa phòng phía sau bị đẩy ra, kinh nghiệm nhiều năm khiến Nghiêm Diệu biết hội nghị quân tình liên tục mấy ngày nay cuối cùng cũng chấm dứt.
Nghiêm Thiệu xoay người thì nhìn thấy Hiên Viên Tư Cửu bước ra, vừa đi vừa phân phó cho cấp dưới những việc cần làm. Khuôn mặt vẫn luôn biểu tình lạnh lùng quen thuộc sau mấy giờ hội nghị dường như không hề có dấu hiệu mệt mỏi.
Nghiêm Thiệu tiến lên, thấp giọng nói: “ Cửu thiếu, Hà tiểu thư đang ở trong văn phòng đợi ngài!”
Hiên Viên Tư Cửu hơi hơi nhíu mày lại, quay đầu phân phó công việc xong mới đi đến văn phòng.
Nghiêm Thiệu cũng một mạch đi theo phía sau Hiên Viên Tư Cửu.
Cửa bị đẩy ra, Hà Âm Hiểu ngồi trên ghế sô pha tiếp khách liền đứng dậy, bật cười nói: “ Cửu ca, em chờ lâu lắm rồi đấy!”
“ Sao em lại tới đây?” Hiên Viên Tư Cửu ngồi xuống ban làm việc, nhìn Hà Âm Hiểu rồi hỏi.
“ Xem Cửu ca nói kìa!”
Hiên Viên Tư Cửu một thân mặc quân phục thẳng tắp, bao tay màu trắng tinh, luôn luôn cẩn thân tỉ mỉ giả dạng, mơ hồ lại tản mát ra một khí chất lạnh lẽo như băng khiến người ta sợ hãi thu liễm rất nhiều, không muốn tiến lại gần.
Hà Âm Hiểu mỉm cười ngồi xuống trước mặt Hiên Viên Tư Cửu, dường như tham lam nhìn hắn, trong mắt không thể nào che dấu được cảm tình si mê say đắm.
Hà Âm Hiểu nếu như bình thường chắc chắn sẽ lãnh đạm mà tức giận, nhưng hôm nay tâm tình của cô đặc biệt tốt, cầm lấy chén trà mạ vàng uống một ngụm trà, cười tươi nói: “ Không có việc gì thì không thể đến gặp anh sao?”
Hà Âm Hiểu chỉ dùng ba ngón tay cầm lấy chén trà, dù có tươi cười rạng rỡ đến đâu cũng không để lộ một chiếc răng xinh nào. Tất cả những cử chỉ thanh lịch đó đều có thể nhận ra cô là người xuất thân danh môn, dáng vẻ yểu điệu thục nữ không có gì để soi mói.
Nhưng giờ phút này Hiên Viên Tư Cửu cũng không có tâm trạng nào mà thưởng thức chỉ lãnh đạm nhìn Hà Âm Hiểu, khóe miệng nhếch lên lộ ra vẻ không còn kiên nhẫn.
Ánh sáng nhạt nhòa dừng lại trên khuôn mặt xinh đẹp của Hà Âm Hiểu , mũi miệng mặt mày đều như phủ bóng râm. Hà Âm Hiểu thấy Hiên Viên Tư Cửu hình như không kiên nhẫn nữa thì không khỏi kích động. Cảm xúc dị thường trong lòng cô bỗng nhiên dấy lên, trong lòng có ngọn lửa như thiêu như đốt không ngừng, làm lộ ra một bộ mặt hiểm ác.
Vì thế, Hà Âm Hiểu cúi đầu, dùng giọng nói khàn khàn bị buộc chặt nơi cổ họng, nói: “ Em đúng là có việc mới đến, chính là chuyện về người phụ nữ đại danh đỉnh đỉnh- Cố tam tiểu thư kia!”
Hiên Viên Tư Cửu nghe vậy liền nở nụ cười hiếm lắm mới có được, nhưng ánh mắt lại dâng lên vẻ u ám.
Hà Âm Hiểu run run một chút, thân mình nửa lạnh nửa nóng, thu hồi biểu tình có chút xấu hổ của mình lại, rút từ trong túi xách ra một phong thư.
Hiên Viên Tư Cửu nhận lấy rồi mở ra xem.
Bên trong là vài bức ảnh chụp.
Bức ảnh chụp một cô gái mặc sườn xám màu xanh nhạt, làn da trắng ngần nổi bật hẳn lên, nhưng nàng lại không hề thoa son phấn gì cả.
Hiên Viên Tư Cửu tựa hồ chưa bao giờ nhìn thấy một An An trong sáng thuần khiến như thế này.
Tóc An An bị gió thổi nên hơi có chút hỗn loạn, vẻ mặt bình thản như nước, chỉ thấy đôi mắt của nàng sáng quắc nhìn chăm chú vào người con trai trước mặt. Giờ qua nhanh mấy tấm khác, cũng đều thấy bàn tay An An đang giữ lấy gò má của người con trai kia, trong mắt là tình cảm thắm thiết, nàng si ngốc nhìn hắn ta….
Bức ảnh cuối cùng, hình như người chụp ảnh đã điều chỉnh lại vị trí, chụp được toàn bộ khuôn mặt của An An. Nàng đang cười, tựa hồ như ánh trăng tươi cười, đôi mắt trong sáng tràn đấy ý cười, dịu dàng thân ái. Đó là một nụ cười xuất phát từ đáy lòng, trong suốt mà diễm lệ khiến cho hắn không sao dời mắt được.
Ngón tay Hiên Viên Tư Cửu theo bản năng nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của An An trên ảnh chụp. Hắn vuốt ve qua lại nụ cười chân thật mà hắn chưa từng được thấy qua trên gương mặt của nàng.
Bỗng nhiên, trái tim của Hiên Viên Tư Cửu chấn động mạnh mẽ, trong đầu một số hình ảnh quen thuộc mà mơ hồ hiện lên trong giây lát.
Ngoài cửa sổ, mưa rơi càng lúc càng nhiều, mạnh mẽ khốc liệt, từ trong cửa sổ nhìn thấy cả một tầng hơi nước trắng xóa bốc lên. Trời dần dần xám xịt, chỉ có một chút ánh nắng ngưng tụ vô hình trút xuống mái tóc đen nhánh của Hiên Viên Tư Cửa. Ánh mắt lẫn khuôn mặt của hắn phủ một tầng hắc tuyến.
Hà Âm Hiểu đứng dậy bật đèn điện trên bàn làm việc của hắn lên. Cô nhìn hắn, mỉm cười đến tao nhã, đã làm thì phải làm đến tận cùng.
Trên bàn làm việc, cách giữa bọn họ là một đống văn kiện chưa được xử lý, đạm mạc ở cách Hiên Viên Tư Cửu một khoảng….
Hà Âm Hiểu không thể tiến gần hơn một chút. Cô không thể nào tiếp cận Hiên Viên Tư Cửu gần hơn nữa được.
Hiên Viên Tư Cửu không thích cô đến gần, cô chỉ có thể ở xa xa nhìn hắn. Nhưng mà, những người phụ nữ khác cũng giống như vậy, không được đến gần hắn .
Hiên Viên Tư Cửu không thích cô. Không lo! Cô nhất định sẽ cố gắng để hắn không chán ghét cô. Nhưng, hắn cũng không thể đi thích người con gái khác.
Đều là vì Hiên Viên Tư Cửu. Cô làm những điều này hết thảy đều là vì Hiên Viên Tư Cửu.
Hà Âm Hiểu giúp hắn điều chỉnh lại độ sáng của bóng đèn, lại sửa sang những văn kiện trên bàn một chút, để chúng gọn gàng xếp qua một bên.
Mà lúc Hà Âm Hiểu làm những điều này, Hiên Viên Tư Cửu chỉ yên lặng nhìn chăm chú vào những bức ảnh trong tay.
Rốt cuộc, Hiên Viên Tư Cửu cũng đem ảnh mắt của mình từ những bức ảnh chuyển sang khuôn mặt Hà Âm Hiểu, không hề mở miệng chỉ nhìn vào cô. Hắn không hề lên tiếng yêu cầu giải thích.
Dưới ánh mắt bức người kia, Hà Âm Hiểu vẫn cười cực kỳ tao nhã như trước. Trong lòng cô đang do dự, tính toán xem nên nói ra như thế nào rồi mới mở miệng: “ Người con trai kia gọi là Tô Vĩ Dạ, ông chủ của Tễ An Đường. Các Tễ An đường không xa có một tứ hợp viện, trên danh nghĩ đó là sản nghiệp của Tô Vĩ Dạ, để hắn ta cho thân thích ở, nhưng trên thực tế của người phụ nữ kia mua ….Bọn họ…Định kỳ đều gặp nhau ở đó….Việc này hình như rất bí ẩn, bởi vì người hầu ở đó cũng bị câm điếc!”
“…Tô Vĩ Dạ?”
“ Đúng vậy…” Hà Âm Hiểu tránh né ánh mắt đầy chất vấn của hắn, nhưng ngữ khí thì trở nên bén nhọn đến dị thường.
Hiên Viên Tư Cửu hơi hơi nhíu mày hình như có chút kinh ngạc. Ngọn đèn chiếu lên trên mặt hắn, bóng dáng đầu tan tầm bác, khiến cho khuôn mặt của hắn càng thêm phần góc cạnh. Theo ánh mắt hạ xuống, hàng mi run rẩy làm thành một đường hình cung duyên dáng, ở đáy mắt là một mảnh u ám.
Hà Âm Hiểu si ngốc nhìn, không khỏi rung động trong lòng,muốn đi đến đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt tuấn mỹ của Hiên Viên Tư Cửu. Nhưng ngón tay vừa đưa lên, dừng lại một chút rồi rụt về ngay tức thì, giọng điệu cũng theo đó mà trở nên kích động.
“ Cửu ca, người phụ nữ đó vốn dĩ đã không biết thế nào là liêm sỉ! Anh đối với cô ta tốt như vậy, cô ta ở bên ngoài lại còn…. Anh giữ cô ta lại làm gì cơ chứ?”
Hiên Viên Tư Cửu không trả lời, cặp mắt mát lạnh kia chỉ yên lặng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, xa xăm mà chuyên chú, nhưng hình như hắn đang cố nghĩ đến một điều gì đó.
Trong lúc nhất thời, không khí có vẻ trầm mặc.
Hồi lâu sau, hắn quay đầu lại, biểu tình trên mặt lại lạnh nhạt như lúc trước, giống như hoàn toàn không nghe thấy lời nói của Hà Âm Hiểu.
“ Buổi tiệc sắp bắt đầu! Nếu không còn chuyện gì nữa thì em về đi!”
Hà Âm Hiểu nghe thấy mà không khỏi khí huyết dâng lên, muốn tiến lên một bước nhưng cuối cùng lại dừng chân, gắt gao cắn chặt hàng môi dưới. không nói được nửa lời rồi xoay người rời đi.
Nhưng giấu dưới đôi mắt đẹp kia là một nỗi oán hận kịch liệt âm thầm khó có thể diễn tả được.
Người đã đi, căn phòng yên tĩnh đến dị thường.
Người đàn ông giống như pho tượng thạch bàn, ngồi ngăn ngắn sau bàn làm việc, trên khuôn mặt tuấn mỹ không chút biểu cảm.
Thẳng đến khi bóng đêm tràn vào khắp căn phòng, Hiên Viên Tư Cửu mới đứng lên, mở miệng nói: “ Nghiêm Thiệu, lập tức bắt tất cả những người có liên quan lại! Nghiêm khảo tra vấn!”
oOo
Trong Tây Viên chỉ có mỗi một người đang ngồi ăn cơm, An An hình như chẳng có chút khẩu vị nào để ăn, nên bữa tối cứ bỏ mặc lại. Thẳng đến khi Yên Hồng lo lắng, thúc giục hai lần, nàng mới miễn cưỡng xuống lầu ngồi vào bàn ăn cơm.
Mới ăn được một một miếng thì nghe thấy tiếng giày quân đội tiến lại gần, An An ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Hiên Viên Tư Cửu đi tới. Hắn vừa bỏ bao tay ra vừa ung dung ngồi xuống đối diện với nàng.
An An chưa đứng dậy chỉ nhanh tay cầm lấy khăn ăn, nhanh nhanh xoa xoa miệng, nói: “ Không phải anh nói hôm nay sẽ không qua đây ư? Ăn cơm sao? Đói bụng không?”
Hiên Viên Tư Cửu không trả lời, vẻ mặt bình tĩnh không chút thay đổi, sau đó hơi hơi cười cười.
“ Làm sao vậy?”
Nhìn Hiên Viên Tư Cửu cười như vậy, giống như có một bàn tay lạnh buốt nhẹ nhàng chạm lên gáy của mình, thân thể An An không tự giác mà run rẩy.
“ Đây là cái gì?”
Mấy bức ảnh chụp được ném lên trên bàn, nàng cầm lấy xem. Chớp mắt, nụ cười trên miệng biến mất không còn bóng dáng, ưu thương cùng hoảng hốt cơ hồ cùng lúc xuất hiện, nhất cử nhất động của nàng đều tỏ vẻ sợ hãi…
Hiên Viên Tư Cửu cũng không nén được cảm giác hốt hoảng trong lòng. Hắn đã từng nhìn thấy bao giờ chưa nhỉ? Đã bao giờ nhìn thấy nụ cười chân tâm của nàng chưa? Đã bao giờ nhìn thấy nàng hốt hoảng thật sự như lúc này chưa?…
An An ngồi chỗ kia, ngọn đèn điện hắt lên gương mặt nàng như bóng phủ, nhìn Hiên Viên Tư Cửu đến ngơ ngác.
Mà lúc này, ngón tay An An khẽ xẹt qua ảnh chụp, mi nhíu lại một chút.
Trái tim Hiên Viên Tư Cửu đột nhiên run rẩy, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Giống như tái hiện một cảnh trong mơ, hắn nhớ đến một đêm An An đứng bên cửa sổ, mùi linh phong lan tràn ngập, ánh trăng màu bạc chiếu lên thân thể đơn bạc của An An… Còn có một chữ “ Dạ” , nàng viết trên cửa sổ.
Trách không được nàng vĩnh viễn cười với hắn một cách trống rỗng, trách không được nàng đột nhiên lại hoảng hốt, trách không được đến tận bây giờ hắn vẫn không cảm giác được lòng của nàng…
“ Tôi biết ở cách Tễ An đường có một ngôi nhà, trên danh nghĩa là của Tô Vĩ Dạ nhưng thực chất do em mua.” Trên mặt Hiên Viên Tư Cửu càng lúc càng phủ đầy u ám, ngữ khí tức giận và hung bạo cuồn cuộn nổi lên. Hắn một tay hất những thứ trên bàn đi, lạnh giọng nói: “ Em ở nơi đó hẹn hò cùng Tô Vĩ Dạ có đúng không? Em thích người đó! Em thích hắn, đúng không?”
Những mảnh vỡ của mấy chiếc bát văng khắp bốn phía, nước canh bắng lên trên sườn xám của An An. Trước ngực ẩm ướt một mảnh, vài từ màu nguyệt sắc chuyển thành vàng nghệ.
An An lảo đảo đứng dậy, tự nhiên nàng cảm giác thật ghê tởm.
Ảnh chụp trong tay bị nàng siết lại nhăn nhúm. Nàng hít một hơi thật sâu, sau đó lại dần dần buông lỏng. Trầm mặc một hồi lâu, nàng mới chậm rãi phát lên tiếng.
“ Anh đừng có nói xấu về anh ấy như vậy! Cái gì mà hẹn hò? Ngôi nhà kia chính là…..chính là….một người họ hàng của em đang sống….Vĩ Dạ chỉ giúp em chiếu cố người đó thôi!”
“ Người họ hàng nào?”
“ Là họ hàng xa! Thân thể không tốt lại bị nghiện thuốc lá! Em chỉ là…”
“ Có quỷ mới tin! Em từ thuở nhờ đã bán cho Cố Tích Niên, làm gì còn họ hàng thân thích nào nữa chứ?” Ánh mắt Hiên Viên Tư Cửu lạnh như băng tựa hồ muốn đâm thủng nàng. Ánh mắt bén nhọn đó lại rất thâm sâu, giống như đang đánh giá hết thảy mọi thứ trước mặt. Biểu tình lạnh lùng kia, ánh mắt sắt bén kia, giống như lần đầu tiên gặp mặt, một chút cũng không lưu tình.
“ Quả thật là người thân của em! Tin hay không tùy anh!”
Thật vất vả mới nói xong chữ cuối cùng, An An đã run run đến không thể khống chế được.
“ Phải không? Vậy em đi nhìn một chút xem người phụ nữ mà em gọi là người thân kia và cái gã Tô Vĩ Dạ đó hiện tại xảy ra chuyện gì nhé!”
Hiên Viên Tư Cửu tự giễu cong khóe miệng lên cười. Đôi mắt nhìn An An không che dấu được sự khinh miệt khiến người ta không khỏi co rúm lại.
Nói xong, hắn hung hăng kéo An An ra ngoài.
Người hầu nghe thấy tiếng hai người cãi vã đã nhanh chóng tản đi từ lâu, chỉ còn Yên Hồng ở lại. Yên Hồng sớm đã bị Hiên Viên Tư Cửu dọa cho sợ hãi chết khiếp, nên chưa bao giờ dám tiến lại gần. Nhưng lúc này, cô nhìn An An một thân quần áo mỏng manh bị kéo ra ngoài, vội vàng liều mạng chạy đến giữ lấy An An, run run nói: “Cửu thiếu, ngài muốn tiểu thư đi cùng ngài thì trước hết hãy để tiểu thư mặc thêm quần áo vào đã! Như thế này ra ngoài thì không ổn đâu ạ!”
Hiên Viên Tư Cửu tựa hồ không nghĩ tới sẽ có người ngăn trở, rõ ràng cả kinh nhưng không hề nhìn Yên Hồng, ánh mắt vẫn sắt sao nhìn An An, lạnh lùng giống như không hề quen biết nàng.
Giờ phút này, đầu tóc An An rối bời phất phơ trước mặt, trên người vẫn còn mặc bộ váy bị canh đổ vào…..Nhìn nàng như vậy, hắn thấy ngực mình nhói đau.
Yên Hồng ngơ ngác nhìn bọn họ, thời gian trôi qua không biết đã bao lâu rồi?
“ Đúng là phải thay quần áo khác!” Sau đó, Hiên Viên Tư Cửu chậm rãi buông tay An An ra, đôi môi mỏng manh cong lên dữ tợn, tươi cười nhưng lại vô cùng tàn nhẫn, “ Có lẽ đây cũng là lần cuối cùng các người được gặp nhau!”
An An mờ mịt nhìn khuôn mặt tươi cười tràn đầy giận dữ của Hiên Viên Tư Cửu, trong nháy mắt sự tuyệt vọng ở sâu thẳm trong cơ thể vỡ ra, bao phủ toàn thân thể nàng.
Kéo An An vào phòng ngủ rồi, Yên Hồng mới dám mở miệng, trên trán phủ một tầng mồ hôi.
“ Tiểu thư, làm sao bây giờ?”
“ Đánh điện thoại cho Phong Hiểu! Có lẽ….có lẽ…..nể mặt Hà Trữ Tịch, may ra có thể cứu vãn ….”
An An ngồi ở trên bàn trang điểm cầm lấy bút run run viết một dãy số điện thoại.
Tiếp nhận số điện thoại, nhìn An An vẫn ngơ ngác như lúc nãy, Yên Hồng nhịn không được lại hỏi: “ Như vậy liệu có được không?”
“ Không biết….Mặc cho số phận đi!”
An An đặt tay trước ngực, tuy rằng cảm thấy một cơn đau đớn, giống như là bị phỏng, trong lòng lại hốt hoảng, rốt cuộc bản thân vẫn là một con người yếu đuối.
……
Điện thoại reo vang vào lúc Hà Phong Hiểu đang ngủ say. Tiếp xong điện thoại, hắn vội vàng bật dậy mặc quần áo, ngay cả lái xe cũng không gọi, chỉ cầm chìa khóa rồi nhanh chân bước ra ngoài.
Hà Phong Hiểu vừa đi xuống dưới lầu thì thấy Hà Âm Hiểu đang ung dung ngồi trên ghế sô pha.
“ Anh, nửa đêm không ngủ, đi ra ngoài làm gì nữa vậy?” Hà Âm Hiểu nhìn Hà Phong Hiểu không khỏi kinh ngạc, thản nhiên cười, ba phần mưu tính, bảy phần nghịch ngợm, bộ dáng vô cùng xinh đẹp, “ Không biết ai có mặt mũi lớn vậy, nửa đêm còn gọi anh hai đi ra ngoài được nhỉ?”
“ Không liên quan đến em!” Hà Phong Hiểu hậm hực nói, cũng không muốn dây dưa với cô em gái, lướt đi qua một cách thản nhiên như Hà Âm Hiểu không tồn tại.
Hà Phong Hiểu đi ra đến cửa, Hà Âm Hiểu cúi đầu xuống, đột nhiên lên tiếng: “ Chắc là chuyện có liên quan đến Cố An An kia phài không?”
Thân thể của Hà Phong Hiểu trong nháy mắt trở nên cứng nhắc, xoay ngươi bình tĩnh nhìn Âm Hiểu, suy nghĩ một lát mới chần chờ nói: “ Em nói cái gì, Âm Hiểu?
Hà Âm Hiểu vẫn cười duyên như trước, ánh mắt châm chọc cùng ý cười nơi khóe miệng hòa hợp cùng một chỗ, hình thành một hình ảnh kỳ quái. Cô nàng bàn tay lên chải chải tóc mai, nói: “ Em là một cô gái có thể vì tình yêu mà làm hết thảy!”
Hà Phong Hiểu trầm mặc một lúc, cũng chẳng hề quay sang nhìn cô, hồi lâu sau mới dùng ngữ khí thong thả vững vàng nói: “Em quá tùy hứng rồi đấy! Hại người cũng là tự hại mình, đạo lý này em có hiểu không?”
Hà Âm Hiểu đột nhiên phát hiện, ánh mắt của anh trai đang nhìn mình thâm thúy đến mức nào, ở trong sâu thẳm ẩn chứa sự thống khổ. Cô hít một hơi thật sâu, thu hồi ý cười kêu căng, cười lạnh nói: “ Anh hai, mấy năm nay, anh so với người hoạt tử chẳng khác nhau là mấy, hiếm lắm mới được nhìn thấy anh phát hỏa như bây giờ, xem ra mị lực của Cố An An kia cũng không phải là nhỏ. Nhưng, em mới là em gái của anh, là người thân của anh, em hy vọng anh sẽ không phá hỏng kế hoạch của em!”
Hà Phong Hiểu nhìn Hà Âm Hiểu, không hiểu sao lại cảm thấy vô cùng xúc động, muốn tiến lên tát một cái cho cô em gái đang bị ghen tuông làm mờ mắt này. Nhưng thân hình của hắn chỉ hơn lay lay một chút, chúng quy không hề dao động.
Hà Âm Hiểu cũng im lặng nhìn hắn, nhưng cô không xác định liệu có phải Hà Phong Hiểu đang nhìn mình hay không. Bởi vì, trong đôi mắt đẹp còn hơn cả mắt của thiếu nữ kia giờ phút này hoàn hoàn mờ mịt u ám.
Sau đó, Hà Phong Hiểu xoay người bước ra khỏi cửa. Vừa ra đến cửa trước, hắn xoay người lại nhìn Âm Hiểu, muốn nói lại thôi.
Người hầu châm thêm trà nóng, Hà Âm Hiểu lại từ từ thưởng thức, tâm thần không yên mà đưa ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Cửa sổ đổ nước sơn màu trắng, rèm cửa chỉ kéo hạ một nửa.
Hà Âm Hiểu cứ ngồi như vậy.
Tối nay tựa hồ đặc biệt lạnh lẽo.
……
Lúc Hà Phong Hiểu đi đến nhà giam thì trời cũng vừa rạng sáng.
Ngục giam này toàn bộ đều đã được giới nghiêm, binh lính vác súng trên vai, đạn lên sẵn trong nòng thẳng tắp. Quân trang màu nhung đen, đúng là người của Hiên Viên Tư Cửu. Thấy có xe tiến vào, bọn họ giơ súng chặn lại. Mũi lê trên đầu súng lóe lên tia sáng sắc nhọn dưới ánh dèn điện.
Hà Phong Hiểu bước xuống xe, sư trưởng nhận ra hắn, đi tới nghiêm chỉnh hành lễ, cũng kính nói: “ Hà thiếu gia, trễ thế này mà vẫn muốn đi thăm người nào hay sao? Hôm nay chỉ sợ cậu đi một chuyến vô ích rồi, bên trên đã ra lệnh, nơi này hiện đang giới nghiêm.”
Hà Phong Hiểu lạnh lùng nói: “ Cửu thiếu ở đâu? Gia phụ của tôi có một vài thứ muốn tôi giao cho ngài ấy!”
Người nọ sửng sốt, việc Hiên Viên Tư Cửu ở đây có rất ít người biết, Hà Trữ Tịch lại là người tâm phúc, nếu ban đêm lặn lội đến như thế này chắc chắn có chuyện quan trọng, vì thế không dám chậm trễ nói: “ Xin cậu đợi cho một chút, tôi đi thông báo một tiếng.”
Hà Phong Hiểu đành chờ đợi trong gió đêm. Hắn châm một điếu thuốc lên hút. Thuốc vừa hút xong, người nọ mới đi ra mời hắn vào.
Phòng giam u ám lạnh lẽo cũng có trạm gác, so với ngày thường thì nghiêm cẩn hơn mấy phần.
Nhà tù được xây dựng thấp hơn so với nhà bình thường, cho nên không khí ở đây rất ẩm ướt. Chỉ có hai lỗ thông khí nho nhỏ, nhưng nó ở vị trí đủ cao để không ai có thể với tới được. Lần theo ánh đèn mờ ảo có thể nhìn thấy một hành lang màu xám, một bức tường màu trắng đã biến thành màu đen. Chuột, gián, chậm rãi di động trên sàn nhà nhầy nhớt. Trong mỗi phòng giam đều có phạm nhân. Có tiếng kêu rên rỉ, có tiếng cười điên dại, có người giống như tử thi không hề nhúc nhích đang nằm, có cả những đầu lâu khô xương mục rỗng rải rác ở bên trong.
Còn chưa đi đến cửa thất, Hà Phong Hiểu đã nghe thấy tiếng của Cố An An. Tiếng kêu thê thảm, giống như dùng hết toàn bộ sức lực….
“ Anh đừng nói cho Phong Hiểu biết! Đừng mà….Trăm ngàn lần đừng nói… Là tôi bảo người gọi anh ấy đến…trăm ngàn lần đừng nói với anh ấy điều gì…”
Một An An luôn luôn ẩn nhẫn chịu đựng đã không còn, hiện tại nàng chỉ còn hoảng hốt và sợ hãi.
Trong phòng khảo hình chỉ có một bóng đèn, gió từ ngoài cửa sổ thổi vào khiến đèn loạng choạng lung lay, giống như quả lắc của một chiếc đồng hồ để bàn bên tường xếp đầy những dụng cụ khảo hình: roi da, kẹp, bàn ủi, thiết liên…. Mỗi thứ đều được bày biện một cách chỉnh tề, bên trên còn vương máu người.
Bên này có một chiếc áng, hai chiếc ghế bành mới tinh hình như là vừa mới được chuyển đến. Một người phụ nữ mặt mũi đầy sẹo đang nằm trên chiếc áng thở hổn hển. Trên bộ sườn xám sa tanh có vài vết nứt, hình như đó là vết roi, nhưng không nghiêm trọng lắm.
Tô Vĩ Dạ bị trói trên cột đá, trên người cũng có vết roi.
Hai tay Cố An An vẫn còn đang duy trì tư thế cầu khẩn, nhưng vừa nhìn thấy Hà Phong Hiểu đi vào, sắc mặt của nàng bỗng trở nên tái nhợt, thân mình không nhịn được mà run run, rốt cuộc cũng không nói lên lời.
Hiên Viên Tư Cửu ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt chuyên chú nhìn vào An An, giống như không nhìn thấy Phong Hiểu bước vào. Cách nửa này hắn mới nhìn qua người phụ nữ mặt sẹo kia, nói: “ Phong Hiểu, cậu xem xem, cậu có biết cô ta không?! An An nói cô ta là Cố Nam Nam.”
Không khí xung quanh dường như ngưng kết lại, chỉ có ngọn đèn lay động, lời nói mang theo ý tứ âm trầm khiến người ta không rét mà run.
Người phụ nữ mặt sẹo đột nhiên run lên, đầu cúi thấp hơn.
An An tuyệt vọng, đôi mắt ảm đạm rũ xuống, giống như người sắp chết khát trong sa mạc tìm thấy nguồn nước nhưng lại phát hiện ra nuồn nước đó có độc, quả thật quá bi ai.
Nàng bổ nhào vào lòng Phong Hiểu, ngón tay bạch ngọc kéo lấy áo của hắn, dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn Hà Phong Hiểu. Ngọn đèn chiếu lên mắt của An An, hy vọng cuối cùng đã biến thành tuyệt vọng: “ Phong Hiểu, thực xin lỗi! Em xin lỗi anh….”
Hà Phong Hiểu giống như không nghe thấy An An nói gì, chỉ cứng ngắc lặng yên nhìn Cố Nam Nam.
Bỏ qua vế sẹo dài tinh mịn kia, thân hình quen thuộc, ngũ quan quen thuộc…
“ Là em sao? Là em phải không?”
“ Không phải! Không phải! Anh ….nhận lầm người rồi!”
Giọng nói của Cố Nam Nam mang theo buồn bã nhưng âm sắc lại từ tính một cách kì dị.
____
Trở lại Tây Viên khi trời đã hoàn toàn tối đen, cửa đại sảnh trăng đèn đuốc huy hoàng, Yên Hồng đã đứng lặng ở kia, thân thủ tiếp nhận áo khoác của An An, xong xuôi mới mở miệng nói: “ Tiểu thư, Nhị tiểu thư đợi cô lâu rồi.”
An An đi vào trong phòng khách nhỏ, ngọn đèn điện chiếu sáng như ánh tuyết, chính giữa vách tường là bức tranh thêu tứ phúc rất tao nhã và khác biệt. Trên thanh gác đồng có đặt những chiếc lư hoa màu trắng, cả phòng có những làn khói nhẹ bay lượn lờ cùng mùi hương thơm thoang thoảng. Cố Hoan Hoan tà ý ngồi trên sô pha, cầm sách trong tay lật xem. Sườn xám màu vàng, áo choàng kết dây hoa râm, mái tóc xõa tung nhưng dòng suối, gối dựa sô pha lông vịt bọc nhung gắn sa tanh thêu hoa mẫu đơn màu xanh, Hoan Hoan ngồi đó, tựa như một đóa hoa yêu kiều.
Nhịn An An đi đến, Hoan Hoan ngừng lật sách ngẩng đầu lên mỉm cười nói: “ Chờ em đã lâu rồi, chị cứ tưởng em muốn trốn chị cho nên định rời đi, nhưng Yên Hồng sống chết giữ lại.”
“ Em thật không biết Nhị tỷ sẽ đến, nếu biết trước nhất định em sẽ không đi ra ngoài!” Thần sắc của Hoan Hoan như vậy càng khiến An An cảm thấy căng thẳng. Nàng vội vàng ngồi xuống bên cạnh Hoan Hoan, cười nói: “ Em mời chị ăn đường cát hoa xem như bồi tội, có được không?”
“ Chị nghĩ chúng ta là chị em nhiều năm như vậy, tình cảm gắn bó như chân với tay làm sao có thể vì một người đàn ông mà bị phá hỏng.”
Cười nói, Hoan Hoan lại suy nghĩ rồi nhìn An An.
An An run lên rồi rút lấy ra một chiếc khăn tay hoa hồ phượng, xoa xoa lên mũi, nhẹ giọng nói: “ Nhị tỷ nói đúng, chúng ta là chị em nhiều năm, không thể vì một người đàn ông mà chia rẽ tình cảm.”
“ Gặp Vĩ Dạ rồi sao?”
“ Dạ! Ăn một viên nhé, Nhị tỷ!” An An vừa nói vừa bỏ một viên đường cát hoa vào trong miệng.
“ Phải không? Em gọi đây là bồi tội sao? Xem ra muốn phạt chị thì đúng hơn.” Nhìn An An ăn một các ngon lành, má phồng lên tròn trịa, Hoan Hoan nhịn không được mà bật cười, “ Khó nuốt như vậy mà em cũng vui vẻ chịu đựng, chị nếu không say rượu thì quyết không chạm vào nó.”
“ Nhưng em thực sự thích ăn mà.” Trong mắt An An lơ đãng hiện lên ý cười. Đó là nụ cười vui vẻ chân chính phát ra từ tận đáy lòng.
Hoan Hoan hơi có chút khẩn trương, muốn nói điều gì đó, lấy đồ mà người hầu đang cầm đặt lên trên bàn.
Một hộp thuốc lá Anh Quốc bắng bạc, hai tách cà phê, bên cạnh là hai chiếc ly in hoa tinh xảo, một đĩa đựng sữa cùng đường khối.
Hoan Hoan nói: “ Toàn là đồ ngoại quốc đấy.”
Người hầu đem cà phê đặt trước mặt hai người, bỏ một viên đường vào, rồi đứng sang một bên. An An lấy một điếu thuốc lên đưa cho Hoan Hoan trước. Sau đó, nàng mới châm một điếu cho mình. Người hầu quẹt diêm, trước châm cho An An, sau đó đi sang muốn châm tiếp cho Hoan Hoan.
An An đưa tay nhận diêm, nói: “ Cô lui xuống trước đi.”
Người hầu vâng lệnh lui xuống.
An An lúc này mới mỉm cười, lắc lắc thân mình tự châm thuốc cho Hoan Hoan.
Thổi ra một đám khói trắng, cẩm tách cà phê sứ in hoa trắng tinh, Hoan Hoan nheo mắt lại nhìn An An bên cạnh, lơ đãng hỏi: “ Cửu thiếu hôm nay có về đây không?”
“ Đêm nay hắn đi xã giao. Đã trẽ thế này rồi chắc không về đâu! Nhị tỷ, chị ở lại đây ngủ đi.” Quăng giầy, đem hai chân thả trên sô pha, An An cũng rít một hơi thuốc, nhỏ giọng nói.
Ánh sáng trong mắt của An An, tựa như nắng cuối ngày, một chút, một chút, từ từ trầm xuống.
An An hôm nay mặc một bộ sườn xám màu xanh nhạt, trong sáng và thuần khiết, tuyệt không có một đường nét dư thừa, mà dưới ngọn đèn thủy tinh hoa mỹ, một màu hồng thản nhiên ánh lên trên nền xanh thẳm, giống như cầu vồng sau cơn mưa.
Xinh đẹp, nhưng không thấy khoái hoạt.
Máy quay đĩa chuyển động, tiếng hát của nữ ca sĩ từ từ vang lên, Hoan Hoan ngồi, lắng nghe giai điệu có phần bi thương cùng dai dẳng.
Giờ phút này, các nàng đều hiểu, Hoan Hoan biết rõ đêm nay Hiên Viên Tư Cửu sẽ trở về cho nên mới đến.
Nhưng, lời nói dối vẫn phải nói.
Sương khói tạo thành một bức tưởng mỏng, các nàng nhìn ở hai bên bức tường sừng sững đó, trong mắt ẩn hiện tia sáng….. Trầm mặc một hòi, đều không hiểu thần sắc trong mắt đối phương là gì.
“ Được! Chỉ sợ em đuổi chị thôi!”.
oOo
Ánh trăng trên trời chiếu hắt lên những tán cây, loang lổ trên tấm rèm cửa sổ. Ở ngoài cửa, có một loại tiếng động lạnh lẽo rung rung, có lẽ là tiếng lá cây thổi xào xạc qua lại.
Đột nhiên ở dưới lầu có tiếng phanh xe ô tô chói tai, đèn xe chiếu lên cả cửa số trên này, ánh sáng chớp nhoáng phiến động qua lại trên mặt Hoan Hoan, hình thành một bức sơn dầu loang lổ.
Hoan Hoan chậm rãi đứng lên, đi tới trước cửa sổ, thảm dày che giấu hết thảy tiếng động cùng ý đồ của nàng ngưng tụ trong những bước chân. Lặng lẽ đi đến cửa sổ, kéo nhẹ để chừa ra một khoảng trống nho nhỏ, nàng âm thầm nhìn xuống phía dưới đất. Xe dừng trước cửa, ánh trăng trên không chiếu trên thân xe, chỉ thấy hắn mặc một thân nhung trang bước từ trên xe xuống, vừa bước lên từng bậc cầu thang vừa nhìn về hướng này.
Hoan Hoan cả kinh vội vàng trốn sau rèm cửa, một cảm giác chua xót tràn dấy lên trong lòng của nàng. Dựa vào tưởng, nàng đem mặt vùi trong tấm sa mỏng của rèm cửa, da thịt chạm với bức tường lạnh lẽo đến mức nàng muốn rơi lệ.
Trên giường, An An cuộn mình lại, hơi thở đều đều, ngủ rất say, lông mi ngẫu nhiên rung rung vài cái, có lẽ đang nằm mơ.
“ Chị sẽ không nói lời cảm ơn em đâu!”
……..
Cửa vừa đóng lại, trên giường An An liền mở mắt. Cả căn phòng lạnh lẽo, trong không khí có mùi ẩm ướt, hình như trời đang mưa.
Ban đêm, hành lang mơ mơ hồ hồ, không khí yên tĩnh, không một âm thanh, trên chiếc thảm đỏ sậm là chiếc bóng cô đơn của Hoan Hoan.
Hương vị của Hiên Viên Tư Cửu tràn ngập trong căn nhà rộng lớn, lạnh lùng, Hoan Hoan nhịn không được mà rùng mình một cái.
Hoan Hoan nhớ rõ, mỗi đêm Hiên Viên Tư Cửu trở về là sẽ đến thẳng thư phòng.
Từng bước một tìm ngọn đèn, thảm mềm nhũn, nhưng những bước chân này khiến lòng nàng đau vô cùng, giống như từng bước đang giày xéo lên lục phủ ngũ tạng của nàng.
Bàn tay chậm rãi đẩy cửa ra, gỗ ma sát với gỗ, phát ra những tiếng kẽo kẹt. Thư phòng tựa hồ mới vừa có người bước vào, rèm còn chưa kịp vắt, đèn mới vừa được bật. Ngọn đèn lóng lánh chiếu lên đồ thủy tinh, lắc lắc đến chói mắt. Thân ảnh của Hoan Hoan ánh lên bên trong, nhan sắc giống như biến đổi, người cũng già đi đến độ mười năm.
Hiên Viên Tư Cửu ngồi sau chiếc bàn bằng gỗ tử đàn nhìn Hoan Hoan tiến vào, mí mắt hơi nheo lại, khóe mắt thắt chặt. Con ngươi của hắn đen đến dị thường, đen đến mức không nhìn ra thân ảnh của Hoan Hoan, cũng không nhìn ra chút ấm áp nào.
Nghiêm Thiệu đứng ở cạnh bàn khẽ xoay đầu sang nhìn người một thân áo ngủ màu cánh ve đang khó xử đứng ở cửa kia.
“ Sao cô lại ở đây?”
Thư phòng thật lớn mà cũng thật trống trải, chỉ có một chiếc bàn gỗ tử đàn, một bộ sô pha mềm đãi khách ở phía xa, ngoài ra thì có thêm một vài thứ đồ khác. Trống trài làm cho lời nói của Hiên Viên Tư Cửu cứ như âm vang ong ong đâm thẳng vào thân thể của Hoan Hoan, ù ù bên tai nàng, từng đợt sóng kích động nổi lên trong đầu nàng, kéo dài mãi mãi, hết lớp này đến lớp khác.
Độ ấm trong không khí dần biến đổi, cũng không quá nóng, càng không phải quá lạnh, chỉ là một bầu không gian đạm mạc. Bị Hiên Viên Tư Cửu trừng mắt như vậy, Hoan Hoan không khỏi muốn chạy trốn ngay lập tức.
“ Em muốn gặp anh! Muốn gặp đến phát điên lên rồi….Sắp điên rồi….một khối tâm bệnh giống như muốn nổi điên……Hằng đêm không thể ngủ, ban ngày không thấy yên….” Hoan Hoan khép cửa lại, sau đó như mất khí lực mà dựa vào cửa. Đôi mắt to nhìn về Hiên Viên Tư Cửu, ánh mắt không còn tiêu cự.
“ Tôi nghĩ cô là một phụ nữ thức thời.” Hiên Viên Tư Cửu nghe thấy Hoan Hoan nói như vậy hơi hơi ngạc nhiên một chút, dựa vào thành ghế, híp mắt lại.
“ Vì sao?”
Hoan Hoan thấp giọng cười rộ lên. Nàng cảm nhận Hiên Viên Tư Cửu trước mắt như nhìn đến chính mình, nhưng lại giống như không nhìn chính mình.
“ Vì sao? Chẳng lẽ anh không cảm nhận được em thật lòng hay sao? Trong mắt em, trong lòng của em, tất cả chỉ có anh, thích đến cuồng dại mất rồi…..Anh thật sự không cảm nhận được ư? Em thật lòng yêu anh là sai lầm sao? Anh không cần em, em cứ đến dây dưa như thế này chính là ti tiện. Nhưng bao nhiêu lần từ trong mộng tỉnh lại, không khí đêm khuya cũng im lặng như thế này, im lặng sẽ khiến người nhớ lại nhiều chuyện, mà em chỉ nghĩ đến anh! Em đã từng hoài nghi qua, có phải anh căn bản không hy vọng em yêu anh, còn em chỉ là một kẻ ích kỷ, không muốn buông anh ra….Cho dù biết rõ dây dưa như vậy chỉ khiến anh càng thêm chán ghét em….Nhưng mà, anh đã không thích em, chẳng lẽ em còn để ý anh chán ghét em sao?”
Hai tay Hoan Hoan nắm chặt lại, tấm cửa gỗ không chút hơi ấm phía sau như đang chống đỡ toàn bộ sức nặng của nàng. Thân người của nàng hơi đổ về phía trước, cố gắng nói ra từng chữ với Hiên Viên Tư Cửu. Trong thư phòng chỉ có mình nàng đang nói chuyện, tiếng nói thê lương như dao cắt xẹt vào không khí, giống như chiếc quạt vô hình khàn khạt phát ra âm thanh.
Nhưng mà, Hoan Hoan chỉ nhìn thấy trong mắt Hiên Viên Tư Cửu âm thầm hiện lên tia cười lanh, cũng chẳng buồn liếc nhìn nàng.
“ Em đã làm gì sai? Xin hãy nói cho em biết! Thật tâm thật ý là sai lầm, yêu anh cũng là sai lầm hay sao? Anh nói cho em biết, để trái tim này của em hoàn toàn chết đi…” Hoan Hoan chỉ cảm thấy huyệt thái dương của mình mãnh liệt nhảy lên một chút, sau đó nàng không thể kiềm chế được mà đi về phía Hiên Viên Tư Cửu. Vừa đi, nàng vừa tiếp tục nói: “ Mọi người đều nói nếu cứ khăng khăng một mực bám lấy anh, anh sẽ không thích, càng nói yêu anh, anh lại càng thấy ngấy… Em muốn hỏi anh một câu: em thật lòng đối với anh là sai rồi sao? Thật tình là sai ư? Thật lòng thì có gì sai?”
Hoan Hoan hình như không quan tâm hắn nghĩ như thế nào, bất chấp mọi giá, nàng ngồi lên đùi của hắn, bàn tay ôm lấy hắn, giống như trước đây đầu lại gối lên bờ vai của hắn.
Nhiệt độ cơ thể hơi hơi truyền qua lớp áo tơ lựa, da thịt nóng bỏng của Hoan Hoan một chút một chút giống như châm lửa, rồi rực cháy đau đớn như thiêu như đốt. Hiên Viên Tư Cửu vẫn lạnh như băng yên lặng mà cảm nhận hơi thở ấm áp phả vào sau gáy, cùng mạch tim đập phập phồng đang ở trong ngực của hắn….
Sau đó, Hiên Viên Tư Cửu bắt lấy bả vai của Hoan Hoan, đẩy nàng ra.
Hắn nở nụ cười, hơi thở thản nhiên lại như châm chọc, khắc nghiệt cùng bén nhọn. Lúc hắn không cười thì lạnh như băng, còn lúc cười rộ lên thì càng thêm lãnh đạm.
“ Chuyện của chúng ta lúc trước chỉ là hư tình giả ý, cô đừng cho là thật!”
Phía sau lưng Hiên Viên Tư Cửu là một tấm bản đồ, bản đồ của cả nước. Từng chấm đỏ, đường dài xanh xanh vàng vàng khiến người ta phát điên, dưới ngọn đèn càng khiến người ta lóa mắt, giống như là một đồ sứ tinh xảo chưa nung khô , son hồng, lam liêu, xanh đen…Mắt Hoan Hoan mê muội, lời nói của Hiên Viên Tư Cửu giống như kim châm, đâm đầy vào tai của nàng, rất đau.
Hoan Hoan theo bản năng muốn cuộn mình đứng dậy, khuôn mặt bị thống khổ vặn vẹo: “ Giả ư? Em yêu anh, anh cho rằng là giả sao?”
Nhẹ nhàng khống chế hơi thở của chính mình, một mùi vị chua xót đau khổ dâng lên nơi cuống họng lại bị Hoan Hoan nuốt trở lại, sắc môi tái nhợt không còn huyết sắc, đóng rồi lại mở.
“ Vì sao anh lại không chịu tin tấm chân tình này của em, vì sao? Anh không quý trọng người trước mắt? Em đơn giản chỉ mong anh có thể liếc mắt nhìn em một lần, nhìn em một lần mà thôi! Vì sao anh lại thủy chung không chịu nhìn em một chút? Vì sao không chịu liếc mắt nhìn em một cái? Nhìn em một cái thôi cũng khó đến vậy sao? Thử yêu em một chút thôi cũng đáng sợ như thế sao? Cô ấy ngay cả nhìn anh cũng không chịu mà anh vẫn khăng khăng một mực muốn cô ấy sao? Vì sao anh lại cưỡng cầu một người trong tâm không hề có anh?…. Em không tin anh không nhìn ra điều đó! Em không tin anh không cảm giác được….. Tựa như anh cảm nhận trái tim em dành cho anh, anh nhất định cũng đã nhận ra cô ấy chỉ uốn mình theo anh mà thôi…..”
Nói đến đây, Hoan Hoan bỗng nhiên rống lớn: “ Nói cho em biết, những điều đó cũng là giả sao?”
Bàn tay Hiên Viên Tư Cửu chạm vào da thịt của Hoan Hoan, lạnh như tượng băng, cứng rắn như sắt, một giây tiếp theo, cả người Hoan Hoan đã bị đẩy ngã xuống sàn, sau đó hắn quay đi, không hề nhìn nàng.
“ Nghiêm Thiệu, đưa Cố Nhị tiểu thư về!”
Bộ ấm trà trên bàn cũng rơi theo thân người Hoan Hoan, từng mảnh vỡ rơi trên sàn nhà. Một tay Hoan Hoan chống xuống nền, đứng dậy, hai bả vai nàng như bị lạnh mà co rúm lại, ngay cả tay mình trát vào mảnh sứ cũng không hề hay biết.
Theo sườn mặt Hiên Viên Tư Cửu nhìn lại, chỉ thấy tóc trên trán của hắn, mi mắt của hắn hơi rung lên, ánh mắt rũ xuống, khóe môi hiện lên một chút biểu tình mơ hồ như không.
Đó là một nửa mặt bên mang theo một tia quyết tuyệt.
Hoan Hoan cười, rất bi thảm.
Người đàn ông lãnh khốc như vậy lại thích tiểu muội của nàng, thích đến độ không nhìn ra trong lòng tiểu muội đã có người…. Thích đến mức cho dù trái tim của người con gái kia không hề đặt trên người hắn, hắn cũng muốn mạnh mẽ giữ nàng ở bên cạnh.
Vì sao lại như vậy?
Nước mắt….sớm đã không rơi được nữa….
Nghiêm Thiệu nhìn Hoan Hoan, bất đắc dĩ nâng nàng dậy, cởi áo khoác của mình phủ lên người Hoan Hoan.
Hoan Hoan ảm đạm, im lặng, chậm chạp đứng lên, thất tha thất thiểu đi ra ngoài, trước khi ra ngoài còn chớp mắt một cái, lại dừng bước.
“ Em không thể hận anh! Đã yêu đến mức không thể nào hận được! Em cầu không nhiều lắm, không cầu anh đau lòng cho em, không cầu anh thương hại cho em, chỉ cầu mong anh liếc nhìn em một chút, nhìn một chút thôi có được không? Liếc mắt thôi cũng tốt lắm rồi! Tư Cửu, không biết anh có giống em không?”
Tiếng nói của Hoan Hoan thốt ra từ cổ họng mỏng manh vô cùng, cứ như thể chạm vào sẽ vỡ tan ra vậy. Không phải khóc, so với khóc thì thở dốc còn thống khổ hơn, cảm tưởng như mơ hồ, giống như một đứa trẻ lạc đường giữa trời đông tuyết giá.
Hoan Hoan đi rồi, Hiên Viên Tư Cửu vẫn đứng trước cửa sổ trong thư phòng, sau đó mới xoay người đi về phòng ngủ. Đẩy cửa phòng ngủ ra, bên trong toàn một màu đen tối, chỉ có một chút ánh đom đóm lấp la lấp lánh lạc lõng như ma chơi. Đèn vừa sáng lên, ánh sáng chiếu qua lớp thủy tinh tan chảy như làn sương mờ phủ lên nhuyễn tháp phủ vải màu tím thêu hình quý phi say ngủ mà An An đang ngồi. Nàng mặc một bộ kiện áo ngủ bằng sa mỏng, bờ vai trắng ngần lộ ra bên ngoài, miệng giống như đồi môi phả ra làn khói trắng mỏng manh.
An An nhìn thấy hắn, rõ ràng là hơi kinh ngạc một chút, một giật lên như muốn nói điều gì đó, nhưng lại cảm thấy không thể nào mở miệng được. Cuối cùng, nàng hạ mi, cố gắng tránh né ánh mắt đang nhìn mình chằm chặp của Hiên Viên Tư Cửu.
Mái tóc dài theo động tác của An An khẽ rũ xuống, giống như tơ lụa ở hai bên sấn lấy dung nhan như ngọc không chút tỳ vết nào của nàng.
Hiên Viên Tư Cửu ngồi xuống bên cạnh An An, bàn tay đưa lên dịu dàng vén một bên tóc của nàng. Đầu ngón tay của hắn chạm vào ấn đường của An An, một cảm giác lạnh như băng nổi lên rót vào da thịt của nàng.
“ Hút thuốc không tốt cho sức khỏe của em, không phải trước kia đã bỏ rồi sao?”
Trên khuôn mặt của Hiên Viên Tư Cửu đạm mạc nổi lên ý cười, ngón tay hắn đi theo sườn mắt An An mà lướt xuống dưới, đi tới bên môi nàng, cầm lấy điếu thuốc. Hắn không hề vứt đi mà đem điếu thuốc đó đưa lên miệng mình rồi hút tiếp.
An An chỉ cảm thấy sự lạnh băng trên đầu ngón tay Hiên Viên Tư Cửu nhiễm thượng lên môi của mình, thẩm thấu đến mức trong nội tâm của nàng tỏa ra khí lạnh.
Sau đó, nàng nhìn ra cửa sổ, tựa hồ như tìm kiếm cái gì đó.
“ Đừng nhìn, anh đã cho người đưa cô ấy về rồi!” Trong mắt Hiên Viên Tư Cửu tựa hồ có đám lửa đang bập bồng cháy, tùy thời mà có thể bừng lên một cách dữ dội.
An An đang thầm nghĩ ngọn lửa kia sắp bùng lên thì hắn chuyển thân lấy từ trong túi áo bên sườn của quân phục một bức thư ra, giao cho nàng: “ Cái này cho em!”
Không phải chưa bao giờ nhận món quà nào từ hắn, nhưng đây là lần đầu tiên không khí lại ngưng trọng đến vậy. Nhịn không được đủ loại cảm giác ngũ vị đang lộn xộn trong ngực, cánh môi đỏ mọng căng lên như muốn nói lời cảm ơn, nhưng hình như âm thanh bị ứ đọng lại trong cổ họng không phát ra tiếng được. Cuối cùng, An An chỉ có thể mở phong thư lấy ra tờ giấy được gấp chỉnh tề, mặt sau viết rõ: kế ước Tây Viên, chủ : Cố An An.
Bàn tay An An run lên rồi nàng lại nhìn sang một phương khác, ánh mắt trong phút chốc trừng lớn hết sức, giống như cực kỳ hoảng sợ…
Trên tờ giấy đã có phần nhàu nát và ố vàng, hàng chữ nhỏ xíu tinh tế viết …..
Khế ước bán con…..Nguyện đem con gái là An An, năm nay 7 tuổi cho Cố Tích Niên làm con nuôi, giá trị đã thương lượng: 300 đồng đại dương. Hiện tại, hai bên giao người và tiền, không nợ… Đứa con gái này về sau hết thảy mọi chuyện sẽ do mẹ nuôi Cố Tích Niên sai khiến, cùng chủ bán vô can. Nếu thiên tai nhân họa, người bệnh tử vong hoặc chạy trốn mất tích, hoặc là tự sát sẽ không liên quan gì đến cha mẹ nuôi, cha mẹ ruột không có quyền lợi gì….Người lập khế ước.
Chủ bán….chứng thân….
Người mua….
An An dùng hết sức, cố gắng nuốt lấy ngụm không khí, thở hắt một hơi.
Tờ giấy này….chính tờ giấy này đã khiến nàng thân bất do kỷ, trằn trọc lăn lội trong phong trần…. Mà nay, tờ giấy này ở trong tay, An An cảm thấy có một luồng trướng khí bành lên trong ngực khiến nàng không sao thở nổi.
Khuôn mặt tái nhợt, toàn thân bất động, An An chỉ lặng lẽ nhìn tờ khế ước bán thân trong tay.
Đồng hồ báo thức ì ạch nhích từng giây, tích ta tích tắc, giống như một nhịp đơn không gián mà đoạn. Hai người ngồi chung trên nhuyễn tháp, không gian vốn dĩ đã hạn hẹp nay lại còn giống như ngưng kết. Không khí tĩnh lặng đến dị thường, chỉ có tiếng quạ kêu ngoài cửa sổ, thê lương lại thảm thiết.
An An chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới của nàng giống như bị dày vò trong cả băng lẫn hỏa. Lửa nóng, rét lạnh…. Một thứ vừa qua thứ khác lại đến, luân hồi rồi lại luân hồi, thân ảnh tiêu tàn giống như ma dại. Sau đó, nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, nhưng trong mắt ẩn chứa một loại đau nhức.
“ Cám ơn anh……Em….” Nàng không thể nói tiếp.
Nhiều năm như vậy, thứ mà nàng luôn hy vọng cuối cùng về hình thức cũng đã nằm trong tay nàng, còn điều mà nàng hy vọng nhất thì….
“ Em đã cho anh một sự kinh hỉ, nói như thế nào anh cũng tặng lại em một cái!”
Hiên Viên Tư Cửu nhìn thấy, vô cùng tinh tường nhận thấy, cánh môi của An An đang run run hiện lên ý cười, nhưng cặp mắt đang nhìn chính mình của nàng kia, bề ngoài thì mãnh liệt giống như nói hết suy nghĩ trong lòng nhưng bên trong lại ẩn chứa sự hoảng hốt không thể nào che giấu được, không thể che dấu….Rõ ràng hiện lên trong mắt của nàng…
“ An An, em không được rời khỏi anh! Không có anh, em sẽ không có hết thảy, đúng không?” Hiên Viên Tư Cửu vừa nói vừa đưa tay rút đi bản khế ước trong tay An An, châm lửa đốt.
Ngọn lửa nổi lên giống như một đám yêu tinh quỷ quái đang nhảy múa, vặn vẹo vòng eo mềm mại, nhẹ nhàng nhảy lên nhảy xuống không ngớt, một chút một chút từ từ cắn nuốt con mồi của chúng.
Thoát phá nhưng lại điên cuồng thiêu đốt tất cả tuyệt vọng của An An, cũng thiêu đốt cả hy vọng của nàng.
“ Đúng vậy! Em…không thể rời khỏi anh….” An An cũng không nhúc nhích, vẫn cười như trước, nàng không thể quản được tay của mình, không thể quản được giọng nói của mình, bộ dáng cũng không tự chủ được, “ Em không thể rời khỏi anh được!”
Nghe thế, Hiên Viên Tư Cửu ôm nàng vào trong lòng, nở nụ cười.
Trong tiếng cười của hắn, An An giống như lại nhớ đến cái đêm bỏ trốn bất thành kia, sau đó bị cầm tù trong đêm đông lạnh giá tối đen như mực. Không nhìn thấy tương lai, cũng không dám nhìn tương lai, thân thể không tự do, đau khổ đến mức nước mắt không thể nào chảy ra được… Chỉ có thể chờ đợi thần chết nhân từ mau mau đến.
Chấp nhận số mệnh đi, nhận mệnh đi…..
Nhưng tận trong đáy lòng lại có một giọng nói vang lên: mày muốn nhận mệnh như thế nào nữa? Mày còn chịu đựng được đến bao giờ nữa?
“ Hiện tại thế cục còn chưa ổn, cho anh hai năm, đến lúc đo anh sẽ cho em một hôn lễ long trọng!”
“ Dạ!”
Nỗi tuyệt vọng chôn dấu ở tận nơi sâu nhất hóa thành một nụ cười nhạt nhu nhược mà u diễm, quyến rũ cùng mị hoặc từng chút từng chút một xâm nhập vào trong xương tủy. Một tiếng này thốt ra khiến nàng tê tâm liệt phế.
“ Em biết không? Anh rất thích hương vị chung quanh em – mùi hương nước hoa, mùi khói thuốc, cùng với……hương vị bất đắc dĩ chấp nhận số mệnh này…”
Ánh mắt Hiên Viên Tư Cửu sâu sắc thâm thúy chăm chú nhìn vào An An, giống như ôn nhu, giống như yêu thương. Hắn nhịn không được mà cúi xuống hôn nàng, mang theo một nỗi chua xót khi nhớ đến chuyện trước kia.
Người đàn ông như vậy rốt cuộc muốn cái gì? Đến tột cùng có mục đích gì?
Nụ hôn dần dần mang theo sự bạo ngược, thân mình An An không khống chế được mà run lên, muốn giãy dụa nhưng lại bị hắn gắt gao chế tru, giống như muốn đem nàng hòa nhập vào trong máu thịt.
“ Những gì tôi muốn, chưa bao giờ không chiếm được!”
An An cứng người lại, sau đó mới châm rãi nâng tay lên ôm lấy hắn, hơi hơi nhẹ lay động không phát ra tiếng, giống như làm nũng lại giống như bất mãn.
Nàng biết, Hiên Viên Tư Cửu thích như vậy.
Quả nhiên, Hiên Viên Tư Cửu thấp giọng nói: “ Anh còn thích bộ dạng làm nũng cầu xin tha thứ của em….”
Ngọn đèn sáng ngời chiếu lên hai thân ảnh triền miên quấn quit với nhau, còn trái tim của An An thì từng giọt từng giọt bị dìm xuống dáy vực sâu.
oOo
Tầng mây trùng trùng điệp điệp, phía dưới còn có đàn chím đang tung cánh bay. Không gian mênh mông một màu xám xịt, hoi nữa lại tràn đầy hơi ẩm, quả nhiên không cần lâu ngày thì những hạt mưa cũng dần dần khuếch tán, cả vùng đất rộng lớn như được bao phủ bởi một lớp sương mù, việc canh phòng ở đây cũng vẫn nghiêm ngặt như lúc trước. Từng góc lại có một đội tuần tra khoác áo mưa không ngừng qua lại.
Nghiêm Thiệu chắp tay sau lưng đứng bên cạnh cửa sổ nhìn mưa không ngừng rơi bên ngoài.
Mưa dần dần to lên, triềm miên rơi hạ xuống, giống như vĩnh viễn không bao giờ ngừng lại. Hơi nước bắt đầu bốc lên, quấn quanh thân người, che lấp tâm can, một cảm giác phiền muộn không nói lên lời dần dần hình thành.
Thủ trưởng mà Nghiêm Thiệu đi theo nhiều năm đang dần thay đổi.
Tuy dáng vẻ vẫn lạnh băng giống như trước nhưng Nghiêm Thiệu lại cảm giác Hiên Viên Tư Cửu không giống như lúc trước, dường như đã trở nên ôn nhu hơn rất nhiều. Mà sự ôn nhu này tựa hồ có liên quan đến người phụ nữ kia…
Cửa phòng phía sau bị đẩy ra, kinh nghiệm nhiều năm khiến Nghiêm Diệu biết hội nghị quân tình liên tục mấy ngày nay cuối cùng cũng chấm dứt.
Nghiêm Thiệu xoay người thì nhìn thấy Hiên Viên Tư Cửu bước ra, vừa đi vừa phân phó cho cấp dưới những việc cần làm. Khuôn mặt vẫn luôn biểu tình lạnh lùng quen thuộc sau mấy giờ hội nghị dường như không hề có dấu hiệu mệt mỏi.
Nghiêm Thiệu tiến lên, thấp giọng nói: “ Cửu thiếu, Hà tiểu thư đang ở trong văn phòng đợi ngài!”
Hiên Viên Tư Cửu hơi hơi nhíu mày lại, quay đầu phân phó công việc xong mới đi đến văn phòng.
Nghiêm Thiệu cũng một mạch đi theo phía sau Hiên Viên Tư Cửu.
Cửa bị đẩy ra, Hà Âm Hiểu ngồi trên ghế sô pha tiếp khách liền đứng dậy, bật cười nói: “ Cửu ca, em chờ lâu lắm rồi đấy!”
“ Sao em lại tới đây?” Hiên Viên Tư Cửu ngồi xuống ban làm việc, nhìn Hà Âm Hiểu rồi hỏi.
“ Xem Cửu ca nói kìa!”
Hiên Viên Tư Cửu một thân mặc quân phục thẳng tắp, bao tay màu trắng tinh, luôn luôn cẩn thân tỉ mỉ giả dạng, mơ hồ lại tản mát ra một khí chất lạnh lẽo như băng khiến người ta sợ hãi thu liễm rất nhiều, không muốn tiến lại gần.
Hà Âm Hiểu mỉm cười ngồi xuống trước mặt Hiên Viên Tư Cửu, dường như tham lam nhìn hắn, trong mắt không thể nào che dấu được cảm tình si mê say đắm.
Hà Âm Hiểu nếu như bình thường chắc chắn sẽ lãnh đạm mà tức giận, nhưng hôm nay tâm tình của cô đặc biệt tốt, cầm lấy chén trà mạ vàng uống một ngụm trà, cười tươi nói: “ Không có việc gì thì không thể đến gặp anh sao?”
Hà Âm Hiểu chỉ dùng ba ngón tay cầm lấy chén trà, dù có tươi cười rạng rỡ đến đâu cũng không để lộ một chiếc răng xinh nào. Tất cả những cử chỉ thanh lịch đó đều có thể nhận ra cô là người xuất thân danh môn, dáng vẻ yểu điệu thục nữ không có gì để soi mói.
Nhưng giờ phút này Hiên Viên Tư Cửu cũng không có tâm trạng nào mà thưởng thức chỉ lãnh đạm nhìn Hà Âm Hiểu, khóe miệng nhếch lên lộ ra vẻ không còn kiên nhẫn.
Ánh sáng nhạt nhòa dừng lại trên khuôn mặt xinh đẹp của Hà Âm Hiểu , mũi miệng mặt mày đều như phủ bóng râm. Hà Âm Hiểu thấy Hiên Viên Tư Cửu hình như không kiên nhẫn nữa thì không khỏi kích động. Cảm xúc dị thường trong lòng cô bỗng nhiên dấy lên, trong lòng có ngọn lửa như thiêu như đốt không ngừng, làm lộ ra một bộ mặt hiểm ác.
Vì thế, Hà Âm Hiểu cúi đầu, dùng giọng nói khàn khàn bị buộc chặt nơi cổ họng, nói: “ Em đúng là có việc mới đến, chính là chuyện về người phụ nữ đại danh đỉnh đỉnh- Cố tam tiểu thư kia!”
Hiên Viên Tư Cửu nghe vậy liền nở nụ cười hiếm lắm mới có được, nhưng ánh mắt lại dâng lên vẻ u ám.
Hà Âm Hiểu run run một chút, thân mình nửa lạnh nửa nóng, thu hồi biểu tình có chút xấu hổ của mình lại, rút từ trong túi xách ra một phong thư.
Hiên Viên Tư Cửu nhận lấy rồi mở ra xem.
Bên trong là vài bức ảnh chụp.
Bức ảnh chụp một cô gái mặc sườn xám màu xanh nhạt, làn da trắng ngần nổi bật hẳn lên, nhưng nàng lại không hề thoa son phấn gì cả.
Hiên Viên Tư Cửu tựa hồ chưa bao giờ nhìn thấy một An An trong sáng thuần khiến như thế này.
Tóc An An bị gió thổi nên hơi có chút hỗn loạn, vẻ mặt bình thản như nước, chỉ thấy đôi mắt của nàng sáng quắc nhìn chăm chú vào người con trai trước mặt. Giờ qua nhanh mấy tấm khác, cũng đều thấy bàn tay An An đang giữ lấy gò má của người con trai kia, trong mắt là tình cảm thắm thiết, nàng si ngốc nhìn hắn ta….
Bức ảnh cuối cùng, hình như người chụp ảnh đã điều chỉnh lại vị trí, chụp được toàn bộ khuôn mặt của An An. Nàng đang cười, tựa hồ như ánh trăng tươi cười, đôi mắt trong sáng tràn đấy ý cười, dịu dàng thân ái. Đó là một nụ cười xuất phát từ đáy lòng, trong suốt mà diễm lệ khiến cho hắn không sao dời mắt được.
Ngón tay Hiên Viên Tư Cửu theo bản năng nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của An An trên ảnh chụp. Hắn vuốt ve qua lại nụ cười chân thật mà hắn chưa từng được thấy qua trên gương mặt của nàng.
Bỗng nhiên, trái tim của Hiên Viên Tư Cửu chấn động mạnh mẽ, trong đầu một số hình ảnh quen thuộc mà mơ hồ hiện lên trong giây lát.
Ngoài cửa sổ, mưa rơi càng lúc càng nhiều, mạnh mẽ khốc liệt, từ trong cửa sổ nhìn thấy cả một tầng hơi nước trắng xóa bốc lên. Trời dần dần xám xịt, chỉ có một chút ánh nắng ngưng tụ vô hình trút xuống mái tóc đen nhánh của Hiên Viên Tư Cửa. Ánh mắt lẫn khuôn mặt của hắn phủ một tầng hắc tuyến.
Hà Âm Hiểu đứng dậy bật đèn điện trên bàn làm việc của hắn lên. Cô nhìn hắn, mỉm cười đến tao nhã, đã làm thì phải làm đến tận cùng.
Trên bàn làm việc, cách giữa bọn họ là một đống văn kiện chưa được xử lý, đạm mạc ở cách Hiên Viên Tư Cửu một khoảng….
Hà Âm Hiểu không thể tiến gần hơn một chút. Cô không thể nào tiếp cận Hiên Viên Tư Cửu gần hơn nữa được.
Hiên Viên Tư Cửu không thích cô đến gần, cô chỉ có thể ở xa xa nhìn hắn. Nhưng mà, những người phụ nữ khác cũng giống như vậy, không được đến gần hắn .
Hiên Viên Tư Cửu không thích cô. Không lo! Cô nhất định sẽ cố gắng để hắn không chán ghét cô. Nhưng, hắn cũng không thể đi thích người con gái khác.
Đều là vì Hiên Viên Tư Cửu. Cô làm những điều này hết thảy đều là vì Hiên Viên Tư Cửu.
Hà Âm Hiểu giúp hắn điều chỉnh lại độ sáng của bóng đèn, lại sửa sang những văn kiện trên bàn một chút, để chúng gọn gàng xếp qua một bên.
Mà lúc Hà Âm Hiểu làm những điều này, Hiên Viên Tư Cửu chỉ yên lặng nhìn chăm chú vào những bức ảnh trong tay.
Rốt cuộc, Hiên Viên Tư Cửu cũng đem ảnh mắt của mình từ những bức ảnh chuyển sang khuôn mặt Hà Âm Hiểu, không hề mở miệng chỉ nhìn vào cô. Hắn không hề lên tiếng yêu cầu giải thích.
Dưới ánh mắt bức người kia, Hà Âm Hiểu vẫn cười cực kỳ tao nhã như trước. Trong lòng cô đang do dự, tính toán xem nên nói ra như thế nào rồi mới mở miệng: “ Người con trai kia gọi là Tô Vĩ Dạ, ông chủ của Tễ An Đường. Các Tễ An đường không xa có một tứ hợp viện, trên danh nghĩ đó là sản nghiệp của Tô Vĩ Dạ, để hắn ta cho thân thích ở, nhưng trên thực tế của người phụ nữ kia mua ….Bọn họ…Định kỳ đều gặp nhau ở đó….Việc này hình như rất bí ẩn, bởi vì người hầu ở đó cũng bị câm điếc!”
“…Tô Vĩ Dạ?”
“ Đúng vậy…” Hà Âm Hiểu tránh né ánh mắt đầy chất vấn của hắn, nhưng ngữ khí thì trở nên bén nhọn đến dị thường.
Hiên Viên Tư Cửu hơi hơi nhíu mày hình như có chút kinh ngạc. Ngọn đèn chiếu lên trên mặt hắn, bóng dáng đầu tan tầm bác, khiến cho khuôn mặt của hắn càng thêm phần góc cạnh. Theo ánh mắt hạ xuống, hàng mi run rẩy làm thành một đường hình cung duyên dáng, ở đáy mắt là một mảnh u ám.
Hà Âm Hiểu si ngốc nhìn, không khỏi rung động trong lòng,muốn đi đến đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt tuấn mỹ của Hiên Viên Tư Cửu. Nhưng ngón tay vừa đưa lên, dừng lại một chút rồi rụt về ngay tức thì, giọng điệu cũng theo đó mà trở nên kích động.
“ Cửu ca, người phụ nữ đó vốn dĩ đã không biết thế nào là liêm sỉ! Anh đối với cô ta tốt như vậy, cô ta ở bên ngoài lại còn…. Anh giữ cô ta lại làm gì cơ chứ?”
Hiên Viên Tư Cửu không trả lời, cặp mắt mát lạnh kia chỉ yên lặng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, xa xăm mà chuyên chú, nhưng hình như hắn đang cố nghĩ đến một điều gì đó.
Trong lúc nhất thời, không khí có vẻ trầm mặc.
Hồi lâu sau, hắn quay đầu lại, biểu tình trên mặt lại lạnh nhạt như lúc trước, giống như hoàn toàn không nghe thấy lời nói của Hà Âm Hiểu.
“ Buổi tiệc sắp bắt đầu! Nếu không còn chuyện gì nữa thì em về đi!”
Hà Âm Hiểu nghe thấy mà không khỏi khí huyết dâng lên, muốn tiến lên một bước nhưng cuối cùng lại dừng chân, gắt gao cắn chặt hàng môi dưới. không nói được nửa lời rồi xoay người rời đi.
Nhưng giấu dưới đôi mắt đẹp kia là một nỗi oán hận kịch liệt âm thầm khó có thể diễn tả được.
Người đã đi, căn phòng yên tĩnh đến dị thường.
Người đàn ông giống như pho tượng thạch bàn, ngồi ngăn ngắn sau bàn làm việc, trên khuôn mặt tuấn mỹ không chút biểu cảm.
Thẳng đến khi bóng đêm tràn vào khắp căn phòng, Hiên Viên Tư Cửu mới đứng lên, mở miệng nói: “ Nghiêm Thiệu, lập tức bắt tất cả những người có liên quan lại! Nghiêm khảo tra vấn!”
oOo
Trong Tây Viên chỉ có mỗi một người đang ngồi ăn cơm, An An hình như chẳng có chút khẩu vị nào để ăn, nên bữa tối cứ bỏ mặc lại. Thẳng đến khi Yên Hồng lo lắng, thúc giục hai lần, nàng mới miễn cưỡng xuống lầu ngồi vào bàn ăn cơm.
Mới ăn được một một miếng thì nghe thấy tiếng giày quân đội tiến lại gần, An An ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Hiên Viên Tư Cửu đi tới. Hắn vừa bỏ bao tay ra vừa ung dung ngồi xuống đối diện với nàng.
An An chưa đứng dậy chỉ nhanh tay cầm lấy khăn ăn, nhanh nhanh xoa xoa miệng, nói: “ Không phải anh nói hôm nay sẽ không qua đây ư? Ăn cơm sao? Đói bụng không?”
Hiên Viên Tư Cửu không trả lời, vẻ mặt bình tĩnh không chút thay đổi, sau đó hơi hơi cười cười.
“ Làm sao vậy?”
Nhìn Hiên Viên Tư Cửu cười như vậy, giống như có một bàn tay lạnh buốt nhẹ nhàng chạm lên gáy của mình, thân thể An An không tự giác mà run rẩy.
“ Đây là cái gì?”
Mấy bức ảnh chụp được ném lên trên bàn, nàng cầm lấy xem. Chớp mắt, nụ cười trên miệng biến mất không còn bóng dáng, ưu thương cùng hoảng hốt cơ hồ cùng lúc xuất hiện, nhất cử nhất động của nàng đều tỏ vẻ sợ hãi…
Hiên Viên Tư Cửu cũng không nén được cảm giác hốt hoảng trong lòng. Hắn đã từng nhìn thấy bao giờ chưa nhỉ? Đã bao giờ nhìn thấy nụ cười chân tâm của nàng chưa? Đã bao giờ nhìn thấy nàng hốt hoảng thật sự như lúc này chưa?…
An An ngồi chỗ kia, ngọn đèn điện hắt lên gương mặt nàng như bóng phủ, nhìn Hiên Viên Tư Cửu đến ngơ ngác.
Mà lúc này, ngón tay An An khẽ xẹt qua ảnh chụp, mi nhíu lại một chút.
Trái tim Hiên Viên Tư Cửu đột nhiên run rẩy, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Giống như tái hiện một cảnh trong mơ, hắn nhớ đến một đêm An An đứng bên cửa sổ, mùi linh phong lan tràn ngập, ánh trăng màu bạc chiếu lên thân thể đơn bạc của An An… Còn có một chữ “ Dạ” , nàng viết trên cửa sổ.
Trách không được nàng vĩnh viễn cười với hắn một cách trống rỗng, trách không được nàng đột nhiên lại hoảng hốt, trách không được đến tận bây giờ hắn vẫn không cảm giác được lòng của nàng…
“ Tôi biết ở cách Tễ An đường có một ngôi nhà, trên danh nghĩa là của Tô Vĩ Dạ nhưng thực chất do em mua.” Trên mặt Hiên Viên Tư Cửu càng lúc càng phủ đầy u ám, ngữ khí tức giận và hung bạo cuồn cuộn nổi lên. Hắn một tay hất những thứ trên bàn đi, lạnh giọng nói: “ Em ở nơi đó hẹn hò cùng Tô Vĩ Dạ có đúng không? Em thích người đó! Em thích hắn, đúng không?”
Những mảnh vỡ của mấy chiếc bát văng khắp bốn phía, nước canh bắng lên trên sườn xám của An An. Trước ngực ẩm ướt một mảnh, vài từ màu nguyệt sắc chuyển thành vàng nghệ.
An An lảo đảo đứng dậy, tự nhiên nàng cảm giác thật ghê tởm.
Ảnh chụp trong tay bị nàng siết lại nhăn nhúm. Nàng hít một hơi thật sâu, sau đó lại dần dần buông lỏng. Trầm mặc một hồi lâu, nàng mới chậm rãi phát lên tiếng.
“ Anh đừng có nói xấu về anh ấy như vậy! Cái gì mà hẹn hò? Ngôi nhà kia chính là…..chính là….một người họ hàng của em đang sống….Vĩ Dạ chỉ giúp em chiếu cố người đó thôi!”
“ Người họ hàng nào?”
“ Là họ hàng xa! Thân thể không tốt lại bị nghiện thuốc lá! Em chỉ là…”
“ Có quỷ mới tin! Em từ thuở nhờ đã bán cho Cố Tích Niên, làm gì còn họ hàng thân thích nào nữa chứ?” Ánh mắt Hiên Viên Tư Cửu lạnh như băng tựa hồ muốn đâm thủng nàng. Ánh mắt bén nhọn đó lại rất thâm sâu, giống như đang đánh giá hết thảy mọi thứ trước mặt. Biểu tình lạnh lùng kia, ánh mắt sắt bén kia, giống như lần đầu tiên gặp mặt, một chút cũng không lưu tình.
“ Quả thật là người thân của em! Tin hay không tùy anh!”
Thật vất vả mới nói xong chữ cuối cùng, An An đã run run đến không thể khống chế được.
“ Phải không? Vậy em đi nhìn một chút xem người phụ nữ mà em gọi là người thân kia và cái gã Tô Vĩ Dạ đó hiện tại xảy ra chuyện gì nhé!”
Hiên Viên Tư Cửu tự giễu cong khóe miệng lên cười. Đôi mắt nhìn An An không che dấu được sự khinh miệt khiến người ta không khỏi co rúm lại.
Nói xong, hắn hung hăng kéo An An ra ngoài.
Người hầu nghe thấy tiếng hai người cãi vã đã nhanh chóng tản đi từ lâu, chỉ còn Yên Hồng ở lại. Yên Hồng sớm đã bị Hiên Viên Tư Cửu dọa cho sợ hãi chết khiếp, nên chưa bao giờ dám tiến lại gần. Nhưng lúc này, cô nhìn An An một thân quần áo mỏng manh bị kéo ra ngoài, vội vàng liều mạng chạy đến giữ lấy An An, run run nói: “Cửu thiếu, ngài muốn tiểu thư đi cùng ngài thì trước hết hãy để tiểu thư mặc thêm quần áo vào đã! Như thế này ra ngoài thì không ổn đâu ạ!”
Hiên Viên Tư Cửu tựa hồ không nghĩ tới sẽ có người ngăn trở, rõ ràng cả kinh nhưng không hề nhìn Yên Hồng, ánh mắt vẫn sắt sao nhìn An An, lạnh lùng giống như không hề quen biết nàng.
Giờ phút này, đầu tóc An An rối bời phất phơ trước mặt, trên người vẫn còn mặc bộ váy bị canh đổ vào…..Nhìn nàng như vậy, hắn thấy ngực mình nhói đau.
Yên Hồng ngơ ngác nhìn bọn họ, thời gian trôi qua không biết đã bao lâu rồi?
“ Đúng là phải thay quần áo khác!” Sau đó, Hiên Viên Tư Cửu chậm rãi buông tay An An ra, đôi môi mỏng manh cong lên dữ tợn, tươi cười nhưng lại vô cùng tàn nhẫn, “ Có lẽ đây cũng là lần cuối cùng các người được gặp nhau!”
An An mờ mịt nhìn khuôn mặt tươi cười tràn đầy giận dữ của Hiên Viên Tư Cửu, trong nháy mắt sự tuyệt vọng ở sâu thẳm trong cơ thể vỡ ra, bao phủ toàn thân thể nàng.
Kéo An An vào phòng ngủ rồi, Yên Hồng mới dám mở miệng, trên trán phủ một tầng mồ hôi.
“ Tiểu thư, làm sao bây giờ?”
“ Đánh điện thoại cho Phong Hiểu! Có lẽ….có lẽ…..nể mặt Hà Trữ Tịch, may ra có thể cứu vãn ….”
An An ngồi ở trên bàn trang điểm cầm lấy bút run run viết một dãy số điện thoại.
Tiếp nhận số điện thoại, nhìn An An vẫn ngơ ngác như lúc nãy, Yên Hồng nhịn không được lại hỏi: “ Như vậy liệu có được không?”
“ Không biết….Mặc cho số phận đi!”
An An đặt tay trước ngực, tuy rằng cảm thấy một cơn đau đớn, giống như là bị phỏng, trong lòng lại hốt hoảng, rốt cuộc bản thân vẫn là một con người yếu đuối.
……
Điện thoại reo vang vào lúc Hà Phong Hiểu đang ngủ say. Tiếp xong điện thoại, hắn vội vàng bật dậy mặc quần áo, ngay cả lái xe cũng không gọi, chỉ cầm chìa khóa rồi nhanh chân bước ra ngoài.
Hà Phong Hiểu vừa đi xuống dưới lầu thì thấy Hà Âm Hiểu đang ung dung ngồi trên ghế sô pha.
“ Anh, nửa đêm không ngủ, đi ra ngoài làm gì nữa vậy?” Hà Âm Hiểu nhìn Hà Phong Hiểu không khỏi kinh ngạc, thản nhiên cười, ba phần mưu tính, bảy phần nghịch ngợm, bộ dáng vô cùng xinh đẹp, “ Không biết ai có mặt mũi lớn vậy, nửa đêm còn gọi anh hai đi ra ngoài được nhỉ?”
“ Không liên quan đến em!” Hà Phong Hiểu hậm hực nói, cũng không muốn dây dưa với cô em gái, lướt đi qua một cách thản nhiên như Hà Âm Hiểu không tồn tại.
Hà Phong Hiểu đi ra đến cửa, Hà Âm Hiểu cúi đầu xuống, đột nhiên lên tiếng: “ Chắc là chuyện có liên quan đến Cố An An kia phài không?”
Thân thể của Hà Phong Hiểu trong nháy mắt trở nên cứng nhắc, xoay ngươi bình tĩnh nhìn Âm Hiểu, suy nghĩ một lát mới chần chờ nói: “ Em nói cái gì, Âm Hiểu?
Hà Âm Hiểu vẫn cười duyên như trước, ánh mắt châm chọc cùng ý cười nơi khóe miệng hòa hợp cùng một chỗ, hình thành một hình ảnh kỳ quái. Cô nàng bàn tay lên chải chải tóc mai, nói: “ Em là một cô gái có thể vì tình yêu mà làm hết thảy!”
Hà Phong Hiểu trầm mặc một lúc, cũng chẳng hề quay sang nhìn cô, hồi lâu sau mới dùng ngữ khí thong thả vững vàng nói: “Em quá tùy hứng rồi đấy! Hại người cũng là tự hại mình, đạo lý này em có hiểu không?”
Hà Âm Hiểu đột nhiên phát hiện, ánh mắt của anh trai đang nhìn mình thâm thúy đến mức nào, ở trong sâu thẳm ẩn chứa sự thống khổ. Cô hít một hơi thật sâu, thu hồi ý cười kêu căng, cười lạnh nói: “ Anh hai, mấy năm nay, anh so với người hoạt tử chẳng khác nhau là mấy, hiếm lắm mới được nhìn thấy anh phát hỏa như bây giờ, xem ra mị lực của Cố An An kia cũng không phải là nhỏ. Nhưng, em mới là em gái của anh, là người thân của anh, em hy vọng anh sẽ không phá hỏng kế hoạch của em!”
Hà Phong Hiểu nhìn Hà Âm Hiểu, không hiểu sao lại cảm thấy vô cùng xúc động, muốn tiến lên tát một cái cho cô em gái đang bị ghen tuông làm mờ mắt này. Nhưng thân hình của hắn chỉ hơn lay lay một chút, chúng quy không hề dao động.
Hà Âm Hiểu cũng im lặng nhìn hắn, nhưng cô không xác định liệu có phải Hà Phong Hiểu đang nhìn mình hay không. Bởi vì, trong đôi mắt đẹp còn hơn cả mắt của thiếu nữ kia giờ phút này hoàn hoàn mờ mịt u ám.
Sau đó, Hà Phong Hiểu xoay người bước ra khỏi cửa. Vừa ra đến cửa trước, hắn xoay người lại nhìn Âm Hiểu, muốn nói lại thôi.
Người hầu châm thêm trà nóng, Hà Âm Hiểu lại từ từ thưởng thức, tâm thần không yên mà đưa ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Cửa sổ đổ nước sơn màu trắng, rèm cửa chỉ kéo hạ một nửa.
Hà Âm Hiểu cứ ngồi như vậy.
Tối nay tựa hồ đặc biệt lạnh lẽo.
……
Lúc Hà Phong Hiểu đi đến nhà giam thì trời cũng vừa rạng sáng.
Ngục giam này toàn bộ đều đã được giới nghiêm, binh lính vác súng trên vai, đạn lên sẵn trong nòng thẳng tắp. Quân trang màu nhung đen, đúng là người của Hiên Viên Tư Cửu. Thấy có xe tiến vào, bọn họ giơ súng chặn lại. Mũi lê trên đầu súng lóe lên tia sáng sắc nhọn dưới ánh dèn điện.
Hà Phong Hiểu bước xuống xe, sư trưởng nhận ra hắn, đi tới nghiêm chỉnh hành lễ, cũng kính nói: “ Hà thiếu gia, trễ thế này mà vẫn muốn đi thăm người nào hay sao? Hôm nay chỉ sợ cậu đi một chuyến vô ích rồi, bên trên đã ra lệnh, nơi này hiện đang giới nghiêm.”
Hà Phong Hiểu lạnh lùng nói: “ Cửu thiếu ở đâu? Gia phụ của tôi có một vài thứ muốn tôi giao cho ngài ấy!”
Người nọ sửng sốt, việc Hiên Viên Tư Cửu ở đây có rất ít người biết, Hà Trữ Tịch lại là người tâm phúc, nếu ban đêm lặn lội đến như thế này chắc chắn có chuyện quan trọng, vì thế không dám chậm trễ nói: “ Xin cậu đợi cho một chút, tôi đi thông báo một tiếng.”
Hà Phong Hiểu đành chờ đợi trong gió đêm. Hắn châm một điếu thuốc lên hút. Thuốc vừa hút xong, người nọ mới đi ra mời hắn vào.
Phòng giam u ám lạnh lẽo cũng có trạm gác, so với ngày thường thì nghiêm cẩn hơn mấy phần.
Nhà tù được xây dựng thấp hơn so với nhà bình thường, cho nên không khí ở đây rất ẩm ướt. Chỉ có hai lỗ thông khí nho nhỏ, nhưng nó ở vị trí đủ cao để không ai có thể với tới được. Lần theo ánh đèn mờ ảo có thể nhìn thấy một hành lang màu xám, một bức tường màu trắng đã biến thành màu đen. Chuột, gián, chậm rãi di động trên sàn nhà nhầy nhớt. Trong mỗi phòng giam đều có phạm nhân. Có tiếng kêu rên rỉ, có tiếng cười điên dại, có người giống như tử thi không hề nhúc nhích đang nằm, có cả những đầu lâu khô xương mục rỗng rải rác ở bên trong.
Còn chưa đi đến cửa thất, Hà Phong Hiểu đã nghe thấy tiếng của Cố An An. Tiếng kêu thê thảm, giống như dùng hết toàn bộ sức lực….
“ Anh đừng nói cho Phong Hiểu biết! Đừng mà….Trăm ngàn lần đừng nói… Là tôi bảo người gọi anh ấy đến…trăm ngàn lần đừng nói với anh ấy điều gì…”
Một An An luôn luôn ẩn nhẫn chịu đựng đã không còn, hiện tại nàng chỉ còn hoảng hốt và sợ hãi.
Trong phòng khảo hình chỉ có một bóng đèn, gió từ ngoài cửa sổ thổi vào khiến đèn loạng choạng lung lay, giống như quả lắc của một chiếc đồng hồ để bàn bên tường xếp đầy những dụng cụ khảo hình: roi da, kẹp, bàn ủi, thiết liên…. Mỗi thứ đều được bày biện một cách chỉnh tề, bên trên còn vương máu người.
Bên này có một chiếc áng, hai chiếc ghế bành mới tinh hình như là vừa mới được chuyển đến. Một người phụ nữ mặt mũi đầy sẹo đang nằm trên chiếc áng thở hổn hển. Trên bộ sườn xám sa tanh có vài vết nứt, hình như đó là vết roi, nhưng không nghiêm trọng lắm.
Tô Vĩ Dạ bị trói trên cột đá, trên người cũng có vết roi.
Hai tay Cố An An vẫn còn đang duy trì tư thế cầu khẩn, nhưng vừa nhìn thấy Hà Phong Hiểu đi vào, sắc mặt của nàng bỗng trở nên tái nhợt, thân mình không nhịn được mà run run, rốt cuộc cũng không nói lên lời.
Hiên Viên Tư Cửu ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt chuyên chú nhìn vào An An, giống như không nhìn thấy Phong Hiểu bước vào. Cách nửa này hắn mới nhìn qua người phụ nữ mặt sẹo kia, nói: “ Phong Hiểu, cậu xem xem, cậu có biết cô ta không?! An An nói cô ta là Cố Nam Nam.”
Không khí xung quanh dường như ngưng kết lại, chỉ có ngọn đèn lay động, lời nói mang theo ý tứ âm trầm khiến người ta không rét mà run.
Người phụ nữ mặt sẹo đột nhiên run lên, đầu cúi thấp hơn.
An An tuyệt vọng, đôi mắt ảm đạm rũ xuống, giống như người sắp chết khát trong sa mạc tìm thấy nguồn nước nhưng lại phát hiện ra nuồn nước đó có độc, quả thật quá bi ai.
Nàng bổ nhào vào lòng Phong Hiểu, ngón tay bạch ngọc kéo lấy áo của hắn, dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn Hà Phong Hiểu. Ngọn đèn chiếu lên mắt của An An, hy vọng cuối cùng đã biến thành tuyệt vọng: “ Phong Hiểu, thực xin lỗi! Em xin lỗi anh….”
Hà Phong Hiểu giống như không nghe thấy An An nói gì, chỉ cứng ngắc lặng yên nhìn Cố Nam Nam.
Bỏ qua vế sẹo dài tinh mịn kia, thân hình quen thuộc, ngũ quan quen thuộc…
“ Là em sao? Là em phải không?”
“ Không phải! Không phải! Anh ….nhận lầm người rồi!”
Giọng nói của Cố Nam Nam mang theo buồn bã nhưng âm sắc lại từ tính một cách kì dị.
/17
|