Trời sau giữa trưa vẫn còn vài phần âm u, tàu chở khách rất lớn neo lại bên bờ sông, những tiếng nói tiếng cười rộn ràng nhốn nháo vang lên trong thời khắc chia ly hiếm hoi của cuộc đời.
Hoan Hoan đứng ở đó, nụ cười yếu ớt. Nàng bình tĩnh nhìn, giống như xuyên qua một tấm kính nhìn đến thế giới ngay trước mắt mình.
Nhưng trong đáy lòng nàng lại dấy lên sự bất an không sao hiểu nổi. Chẳng lẽ nàng đã làm sai chuyện rồi sao? Liệu một lần cuối cùng này, nàng có nên sửa chữa lỗi lầm của mình?
Cuối cùng, Tô Vĩ Dạ có nói với nàng một câu: “ Hoan Hoan, tôi chờ em!”
Hơi hơi có chút chua xót, nhưng dĩ nhiên là như vậy sao?
Lời nói không chút dư thừa, không có chút dư thừa, dù nàng có yêu hay không yêu thì hắn vẫn cứ gửi gắm thâm tình cho nàng.
Không quả quyết, tiến hay không tiến, lùi hay không lùi, hắn cũng sẽ không buông tay nàng.
Những đám mây trên trời dường như nứt bể làm thành mưa bụi mỏng manh, giống như quyết không rời nhau mà cứ lẩn quẩn một chỗ. Gió thổi qua, hương vị ẩm ướt giữa bầu trời rối rắm, khói trắng lượn lờ lơ lửng, khiến cho người ngửi được không khỏi cảm thấy say.
“ Nhị tỷ.”
Lúc Hoan Hoan ngắm nhìn bầu trời cao, một giọng nói ôn nhu từ phía sau vang lên.
Chậm rãi xoat người, trong đám người nhốn nháo qua lại, theo ánh sáng xuyên qua tầng mây âm u, Hoan Hoan nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt gần như vô sắc của An An.
Mỉm cười đáp lại An An một cái, tròng mắt đen sẫm của Hoan Hoan cùng lớp bụi tung bay trong thiên không tạo thành một thứ màu đặc biệt.
Chiếc thuyền đã rời đi được một lúc, các nàng đứng bên bờ sông, tựa tau vào lan can, yên lặng hút thuốc. Cơn gió nhẹ mang theo hương vị đặc thù của nước sông, các nàng không ai mở miệng, chỉ yên lặng nhìn cảnh sắc yên tĩnh ở trước mặt. Ngay cả những tiếng nói chuyện rì rào ở phía sau cũng dần biến mất. Khoảng cách giữa các nàng nhanh chóng được kéo lại rất gần. Hóa ra, hai người càng đi càng xa nhưng lại càng ăn ý.
Đột nhiên, An An mở miệng: “Về sau nếu ra nước ngoài, không biết liệu em có hoài niệm những ngày hoàng kim khi sống ở Hồ Đô này không nữa.”
Ngữ khí của An An vẫn bình tĩnh tường hòa như cũ, nhưng nghe ra lại có chút hương vị thương cảm.
Hoan Hoan trầm mặc không biết nên nói cái gì, chỉ quay đầu nhìn chằm chằm vào An An đứng bên cạnh. Giữa hai nàng dường như được ngăn cách bởi một bức tường vô hình vững chắc. Nước sông đục ngầu, lòng sông phản chiếu cảnh mây. Ánh mặt trời xuyên qua những đám mây chiếu xuống, tựa như tất cả đều tụ hội dưới đôi mắt đen của nàng. Hoan Hoan giống như người được sinh ra để tỏa sáng rực rỡ dưới nắng mặt trời.
“Chị….sẽ nhớ những lần được ở chung một chỗ cùng với anh ấy. Nhớ khuôn mặt tươi cười vui vẻ của anh ấy trong những lần xã giao, lúc nào cũng là nụ cười thỏa thê mãn nguyện, cao sang và quý phái trong những tiệc rượu thượng lưu phồn hoa. Ở nơi nào, anh ấy cũng là tâm điểm của sự chú ý, khi đó chỉ đã nghĩ rằng mình đã có được vị trí ở bên cạnh anh. Chị khát vọng địa vị, quyền thế, khát vọng khiến những kẻ luôn xem thường chị phải cúi đầu lấy lòng chị…” Hít sâu một hơi, Hoan Hoan đem mẩu thuốc ở trong tay hung hăng dí thật mạnh trên thành lan can. Những kí ức như sóng biển tràn bờ khiến cho nàng mệt mỏi mà tựa người vào lan can, nhắm mắt lại mở, “Nhưng sau khi mất đi chị mới biết được, hơn cả những thứ đó, chị chỉ muốn có anh ấy…..Đáy lòng chị trống rỗng, tiền tài và quyền thế không sao lấp đầy nổi….Chỉ có anh, chỉ có anh ấy mới có thể lấp đầy nó….Nhưng chị đã bỏ lỡ mất rồi.”
Nước sông cứ theo quy luật mà tràn bờ , những âm thanh rì rào truyền đến. Bất giác, Hoan Hoan như người tỉnh mộng, từ trong những kí ức đó mà sực tình nhìn lại chính mình. Nàng hoảng hốt, tựa như cảm thấy chính mình đang chìm dần xuống lòng sông, muốn trầm mình xuống nơi yên tĩnh thanh thản nhất ở tận sâu dưới đáy.
“ Nhị tỷ, chị chưa bỏ lỡ đâu. Chẳng phải bây giờ vẫn còn cơ hội đó sao?”
Trong nháy mắt, cả hai đều im lặng, không nói gì.
Hoan Hoan bỗng nhiên vươn mạnh tay ra nắm chặt lấy cổ tay của An An. Lực đạo trên tay nàng rất mạnh nhưng An An lại không cảm thấy đau đớn.
“ Em có nhớ Vĩ Dạ không? Em có nhớ Vĩ Dạ như chị nhớ anh ấy không? Nếu như không phải thì chắc chắn trái tim em đã bị anh ấy chinh phục mấy rồi, chẳng trách em không muốn lên thuyền.”
“ Em chỉ có thể ở trong mộng mà nhớ Vĩ Dạ. Nhớ một cách cẩn thận, bí mật, không thể khóc, cũng không thể đau thương… Em không phải không muốn, nhưng trái time m quá bé nhỏ, che dấu đến mức ngay cả chính em cũng không tự tìm ra được.” Mệt mỏi, ảo não cùng sự đau đớn ở cánh tay truyền đến khiến An An không còn chút sức lực nào, “ Phong Hiểu đã từng nói với em, nhưng năng lực của anh ấy có hạn, không thể giúp em được nhiều. Nhưng, Hiên Viên Tư Cửu này thì khác. Có anh ta, em tạm thời sẽ không phải ứng phó với nhiều người đàn ông khác nếu như em có bản lĩnh biến cái tạm thời thành cái vĩnh viễn…. Anh ấy nói không sai, cho nên em có dụng tâm khi ở bên Hiên Viên Tư Cửu. Anh ta đích thực đối với em vô cùng tốt, mọi việc đều che chờ cho em, sủng nịnh em vô cùng. Tuy rằng vốn dĩ đó chỉ là thủy nguyệt kính hoa, nhưng em vẫn có chút hưởng thụ như cũ. Dù sao cái cảm giác được người khác yêu thương nâng niu trong lòng bàn tay họ thực sự hiếm lắm mới có được…..Nói đi nói lại, em bất quá cũng chỉ là một phụ nữ khao khát tình yêu thường tình mà thôi…. Nhưng, em cũng hoàn toàn không giống họ! Nhị tỷ, chị có lẽ giống như cá gặp nước khi ở bên cạnh anh ta nhưng em thì ngược lại. Em sợ Hiên Viên Tư Cửu. Sợ từ thể xác cho đến tinh thần… Em hằng ngày ngay cả nở một nụ cười cũng phải cân nhắc đến mấy lần mới dám. Em muốn được tự do. Em muốn được đứng thẳng lưng trước mặt người khác, không kiêng kị gì mà thở ra được một hơi thoải mái. Cho dù con đường phía trước mờ mịt, cho dù tương lai cũng giống như tầng ánh sáng này tràn ngập khó khăn và trắc trở……thì em vẫn muốn được thử một lần.”
Hoan Hoan lại châm thuốc, chậm rãi hút, chậm rãi phun ra. Vẫn trong giờ khắc này, hai người lại tiếp tục trầm mặc.
An An thì lại nhớ đến chuyện trước đây. Vô số lần nằm trên giường, Hoan Hoan nằm bên người nàng, tay nắm chặt lấy tay nàng. Hai người nằm một cách yên lặng, khoảng cách rất gần nhưng vẫn duy trì một sự ăn ý không thể nói rõ.
Gió lại phất qua, mái tóc dài của An An đong đưa theo gió. Bóng râm che khuất khuôn mặt của nàng, chỉ loáng thoáng hiện ra đường cong chiếc gáy sau lớp vải tơ tằm màu tím. An An hít thật sâu một hơi, giờ khắc này nàng không muốn suy nghĩ nhiều nữa, chỉ chú tâm chìm đắm vào trong sự yên tĩnh nơi đây.
“ Như vậy, chị chúc em hạnh phúc.”
“ Em cũng chúc chị hạnh phúc, Nhị tỷ.”
Khi Hoan Hoan nhìn lại An An một lần nữa, nàng chỉ cảm thấy hôm nay An An dường như thay đổi thành một người khác. An An nhát gan ẩn nhẫn của những năm qua đã không còn nhìn thấy nữa, đôi mắt kia đen lánh giống như một đứa trẻ sau khi đi lạc đã tìm được đường về nhà.
“ Chúng ta đều phải hạnh phúc đấy nhé!”
Tiếng còi tàu vang lên, đây là tín hiệu khai thuyền.
Các nàng không thèm quay đầu nhìn lại nữa, Hoan Hoan nắm tay An An đi đến bên cạnh thuyền. Nàng nhìn An An.
An An phất phất tay với Hoan Hoan, khóe miệng nở nụ cười sáng lạn, vui vẻ không chút che dấu nào.
Trên gương mặt Hoan Hoan kia vẫn là vẻ bình tĩnh như thường, nhìn không ra là vui hay giận, nhưng nàng vẫn yên lặng đối diện với An An.
Những hình ảnh trong quá khứ cứ lần lượt hiện lên, đôi mắt như tĩnh lặng như nước, ấm áp như lửa của Tô Vĩ Dạ hiện lên trong đầu của Hoan Hoan khiến nàng tâm tư loạn như ma. Nếu có thể, nàng hy vọng kiếp sau có thể báo đáp mối ân tình này.
Hoan Hoan nở nụ cười buồn. Đây là lần đầu tiên nàng tinh tường nhìn đến số mệnh của mình. Hoan Hoan biết ý nghĩa này, Tô Vĩ Dạ đã gần như đi vào sinh mệnh của nàng. Giống như An An đã nói, hai người từ nay không còn liên quan. Vận mệnh cứ theo quỹ đạo, giống như hai đường thẳng song song không bao giờ gặp nhau nữa.
Có lẽ Tô Vĩ Dạ sẽ đau lòng, nhưng An An là một người con gái vô cùng tốt, sẽ an ủi cho hắn…. Tựa như chính mình có thể an ủi Hiên Viên Tư Cửu….Nàng và An An, cả hai đều sẽ vui vẻ….
Am An vô thanh vô tức đi đến sát chiếc thuyền đang neo. Đó chính là thứ phương tiện có thể giúp nàng đi đến với một cuộc sống mới. Ngừng thở nhìn chăm chú vào, có lẽ là áp lực lâu lắm rồi, trong lòng nàng bây giờ tràn ngập cảm giác vui sướng. Rất lớn, đến mực An An cảm thấy mình tựa hồ không chịu đựng nổi.
Cuộc sống lúc trước, nàng đều ẩn nhẫn chịu đựng, luôn cẩn thận quan sát thật kỹ lưỡng tất cả mọi người. Nàng phải học nhìn ánh mắt mọi người, học cách đọc nét mặt của người khác, học cách phải làm như thế nào khi người khác cần mình…Nhưng tử giờ khắc này, tất cả sẽ thay đổi, cuộc sống của nàng sẽ đổi thay. Nàng được tự do làm càn, thống khoái mà cười, thoải mái mà sống sót… Từ này về sau, nàng sẽ làm một người bình thường, có thể hỉ nộ ái ố, phát tiết tất cả cảm xúc…Nàng sẽ cảm ơn ông trời đã cho nàng cuộc sống này.
Đột nhiên, một tiếng “ Bé” vang lên giữa đám người đưa tiễn. Một âm thanh chói tai, một âm thanh thê lương khiến ai cũng giật mình.
Đó là tiếng của người xưa, tiếng của một người chỉ còn lại trong ký ức của An An.
An An xoay mạnh người lại, hung hăng xuyên qua đám người, nhìn thấy một chiếc xe ô tô màu đen. Chiếc xe này An An rất quen thuộc, Đó là xe của Hiên Viên Tư Cửu. Một người phụ nữ lớn tuổi đứng bên cạnh chiếc xe đó nhìn về phía nàng, gọi: “ Bé!”
Đã bao nhiêu năm rồi?
Hơn mười năm trôi qua, mái đầu của người phụ nữ kia đã thành tuyết trắng, trên mặt đầy những nếp nhăn theo năm tháng gió sương. Nhưng An An chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra bà là ai.
Ngày đó, bà đứng trước cửa, hai mắt tuôn lệ như mưa đưa tiễn nàng. Mà nay, bà đứng ở chỗ kia, hai mắt cũng đẫm lệ, gọi nàng: “ Bé!”
An An cố gắng nhìn người phụ nữ cao tuổi đó. Dần dần, hình ảnh của bà mờ ảo như phủ một lớp sương. An An trừng mắt nhìn lại, mới biết rõ sương mù đó chính là nước mắt của nàng.
Lúc này, trên mặt sông, gió thổi càng lớn, hành khách nhốn nháo rộn rã bước lên thuyền, còn An An đứng chôn chân tại một chỗ.
An An ngơ ngác đứng ở đó, tay vịn ở lan can cứ run lên bần bật, ngực bị đè nén khó chịu. Hơi hơi nghiêng đầu nhìn qua, nàng nhìn thấy một người đàn ông đứng bên cạnh bà. Nghiêm Thiệu mặc áo đen tung bay trong gió, hai tay đút trong túi, đầu đội mũ dạ màu đen, mơ hồ nhìn không ra ánh mắt của hắn.
An An lúc này cũng không kinh ngạc, chỉ lặng lẽ chờ đợi một người nữa sẽ xuất hiện.
Ánh mặt trời không quá chói chang, ánh sáng phá lệ sáng ngời trước mắt. Bóng dáng thái dương đã không còn nhìn thấy. Khi nó chiếu lên người nàng, mỗi tấc da thịt lại bắt đầu run rẩy.
Hình như có người đụng phải chính mình, An An không tự chủ mà đi về phía trước, hướng tới chỗ của người phụ nữ trung niên kia. Phía sau người phụ nữ đó có một người đàn ông mà cô đã quá quen. Bàn tay anh ta nhất thời giơ lên, mơ hồ có thể nhìn thấy được cả họng súng đen ngòm giấu dưới ống tay áo của hắn ta.
Hoan Hoan nhìn An An, An An giống như người mộng du, muốn mở miệng nói cái gì đó, nhưng cuối cùng một chữ cũng không thốt lên được. An An nắm chặt lấy tay Hoan Hoan. Vốn là một đôi mắt trong veo như nước, giờ phút này lại nồng đậm bi ai.
Sắc mặt Hoan Hoan không khỏi biến đổi, khóe miệng run rẩy, hấp tấp hỏi: “ Làm sao vậy?”
“ Nhị tỷ, đó là mẹ của em….”
“ Làm sao có thể? Người thân của em không phải đã mất hết rồi sao?” Hoan Hoan chớp mắt, mờ mịt nhìn An An, ngây người một lúc lâu sau mới như sức nhớ ra điều gì đó, miệng cứ giật giật không thôi.
Đúng vậy! Năm đó nàng chẳng qua chỉ nhìn thấy ba tấm linh vị. Thủ đoạn của Cố Tích Niên, các nàng ai cũng đã lĩnh giáo qua vài lần, thế nào mà lại để cho ba tấm linh vị đó gạt được?
“ Nhị tỷ, thật kỳ quái, em vừa rồi rõ ràng cảm thấy mình như trong mộng….thẳng đến lúc vừa rồi mới thôi…chính em cũng nghĩ mình sẽ không thể nào lên được chiếc thuyền này…..Nguyên lai, vận mệnh đã định sẵn cho em chọn lựa…Chung quy, em không có cơ hội nào cả… Em không có dũng khí này….Em không thể bỏ mẹ em ở lại đây để đi ra ngoài đại giới….Em chung quy không trốn thoát được…”
Nhìn họng súng đen ngòm ở phía sau mẹ, An An cười cứng nhắc, đôi mắt thủy tinh không nhìn ra được ánh sáng của mặt trời. Đó là một loại trong suốt, sáng đến chói mắt. Hoan Hoan chợt nhớ đến ánh mặt trời trong bầu trời đầy phong diệp kia. Ánh nắng rực rỡ như lửa, xinh đẹp khiến cho người ta sợ hãi. Hoan Hoan nhẹ vỗ lên đôi bờ vai của An An, âm điệu rất nhẹ nhưng lại thập phần bi ai.
“ Cảm ơn em đã đến tiễn chị, em gái nhỏ!”
Sau đó, Hoan Hoan lại gần An An hơn một chút, hôn lấy cổ của nàng, cổ của nàng.
Từ lúc còn nhỏ, Hoan Hoan đã luôn làm như vậy để an ủi An An.
Cả người An An run run, nàng thở dài, đem đầu chôn thật sâu trong ngực An An. Ngay lúc, Hoan Hoan nghĩ nàng sẽ khóc, tiếng nói trầm thấp truyền đến bên tai: “ Chị có một câu đến giờ vẫn không dám hỏi anh ấy, nhưng anh ấy không cho chị cơ hội để hỏi. Xin hãy giúp chị hỏi thử một lần, có được hay không?”
Gió sông mang theo hương vị ẩm ướt thổi đến, mọi người cơ hồ đều đã muốn lên thuyền. Chiếc thuyền thật lớn, ở giữa sắc trời mênh mông.
Hoan Hoan nhẹ nhàng cười, khóe mắt như có một giọt nước mắt trong suốt.
Tiễn chân người, tiễn như thế nào cũng sẽ tiến đến bước cuối cùng, rốt cuộc cũng không còn có thể đi chung đường với nhau, còn lại chính mình, tiễn bước chính mình đi.
Sau này, ngày qua ngày, giống như bánh xe cứ quay đều, lặp đi lặp lại. Ngày lại ngày, một năm rồi lại một năm, cứ thờ ơ bày ra trươc s mặt.
Đây là sự luân hồi của sinh mệnh, mỗi người sẽ đều phải trải qua những giây phút dày vò thống khổ. Cho dù là thất bại, cho dù là bất đắc dĩ cũng đều không có khả năng lựa chọn mà bước tiếp.
Hoan Hoan đến tận hôm nay mới hiểu thế nào là vận mệnh. Đây chính là vận mệnh. Con tạo xoay vần, con người trốn cũng không thoát.
Hồi lâu, Hoan Hoan nhịn không được mà lại hỏi tiếp, mở miệng nói một câu có phần tối nghĩa: “Giúp chị hỏi thử anh ấy một lần…..Hỏi anh ấy xem, trong lúc dó liệu rằng có từng yêu chị một chút hay không?”
Hoan Hoan phát hiện ra tay của chính mình đang run run từ lúc nào không hay, run đến mức khó lòng khống chế. An An đang nhìn Hoan Hoan, dùng một ánh mắt tan nát cõi lòng để nhìn Hoan Hoan. Cũng có cả đồng tình xen lẫn cảm động, thương thay.
Đúng vậy! Đúng là không đành lòng! Không đành lòng khi cứ như vậy mà nhìn ánh sáng duy nhất trong cuộc đời mình biến mất mà bản thân thì thúc thủ vô sách. Trong miệng dần dần có mùi của máu, chỉ có một chút, như có như không, trong nháy mắt khiến Hoan Hoan cơ hồ muốn rơi lệ.
Nhưng mà, làm gì có cách nào đâu….
Thực không rõ là ai buông tay? Khi tách ra, một vết thương đầm đìa máu chảy.
Hoan Hoan xoay người, lên thuyền.
An An vẫn ngẩng đầu, nhìn theo Hoan Hoan.
Hoan Hoan mặc một bộ sườn xám hoa nhỏ màu đen, bên ngoài khoác áo Cashmere, dây kết trên áo choàng cứ tung bay theo gió.
Cước bộ của nàng kiên định, không chút do dự. Ánh mặt trời chói mắt vẫn chiếu vào đôi mắt thâm đen như địa ngục sâu thẳm. Khuôn mặt của nàng tái nhợt, dung nhan tĩnh lặng tú lệ thu hút ánh nhìn của người khác.
Vẫn còn chưa xoay người.
Bóng dáng càng đi càng xa, chiếc thuyền đã nhổ neo, dưới tầng mây lơ lửng là vầng tròn Thái dương thê lương thảm đạm giống như vòng tròn sinh mệnh.
An An đứng ở nơi xa nhìn, tiễn bước chút hy vọng cuối cùng trong sinh mệnh. Trái tim giống như rạn nứt bị gió lạnh luân phiên càn quét qua đột nhiên lại có ngọn lửa thiêu đốt. Nóng và lạnh giao hòa cùng một chỗ, thế như lại khiến nàng nhớ tới lúc nhỏ, cha dẫn nàng cùng anh hai đi chơi chợ quê. Nàng đã được xem một trò ảo thuật, người diễn xiếc ảo thuật đem con chuột bỏ vào trong mê cung. Con chuột kia cứ chạy tới chạy lui trong cái mê cung đó, bao vây rồi lại bị bao vây, chỉ cần người diễn ảo thuật động một cái tay, nó liền chỉ nhìn thấy một đường ra…
Chỉ có một đường để thoát…
An An nở nụ cười, trái tim lại hoàn toàn tĩnh mịch.
Không biết qua bao nhiêu lâu, nàng mới cảm thấy ở phía sau có người đi đến, thấp giọng nói: “Tiểu thư, cô cần phải về ngay! Hôn lễ sắp được cử hành rồi!”
An An hốt hoảng mới nghe ra đó là giọng nói của Nghiêm Thiệu. Sau một lúc, nàng mới cứng nhắc mở miệng: “Hôn lễ nào? Hôn lễ của anh ấy không phải đã qua rồi sao? Bọn họ…..hẳn là đang cử hành vũ hội mới đúng!”
“ Cửu thiếu trước tiên là động thủ với Hà gia. Hôm nay Hà gia đã bị diệt, hôn lễ của ngài ấy và Hà tiểu thư đương nhiên cũng sẽ bị hủy…”
Nghiêm Thiệu vừa nói vừa nháy mắt như không, nhìn chằm chằm vào An An, giống như mưa gió dục đến. Gió càng lúc càng lớn, mái tóc thật dài của nàng tung bay phấp phới che kín cả nửa khuôn mặt của nàng. Nhìn thấy người phía trước còn chưa hiểu, Nghiêm Thiệu đành bang quơ mở miệng: “ Hôm nay sẽ tổ chức hôn lễ của tiểu thư cùng với Cửu thiếu.”
Đột nhiên, thân thể của An An giật mạnh, giống như đứng cũng không còn vững nữa mà nghiêng hẳn sang một bên. Nghiêm Thiệu lập tức tiến lên đỡ lấy nàng. Hắn bỗng nhíu mày lại, móng tay An An đang kháp vào da thịt của hắn. Những đột ngón tay của nàng trắng bệch không chút huyết sắc.
Bàn tay của An An không tự giác mà càng bám chặt hơn vào Nghiêm Thiệu.
Hiên Viên Tư Cửu….Nhất định là yêu nàng, cho nên mới vì nàng làm hết thảy như vậy, cho nên mới có thể cho phép nàng lừa gạt hắn như vậy, cho nên mới cho nàng một hôn lễ….Nàng nghĩ, Hiên Viên Tư Cửu chắc chắn là yêu nàng rồi. Nhưng mà, vì sao nàng vẫn cảm thấy sợ hãi đến vậy?
Sợ hãi…
Sợ cái gì?
Có một loại yêu là tãn nhẫn mà lãnh khốc, hoàng yến vốn dĩ tự do bay trên trời thế mà con người lại bắt nhốt nó vào lồng giam. Kim lung mỹ thực, họ nói đó là vì họ yêu nó. Nhưng loại yêu này lại khiến cho hoàng yến không bao giờ bay nổi nữa… Hắn giống như một đứa trẻ, bắt nàng cả đời phải nhất thế chung kết, nàng làm sao không sợ cho được? Nàng ngay cả hận cũng không thể, hắn cũng biết, làm yêu không có, hận cũng không. Nàng nghĩ nàng không chịu nổi, nhưng trong mộng nhớ lại, nàng biết ít nhất trong cuộc đời của nàng cũng đã có ánh mặt trời chiếu qua.
Sắc trời càng lúc càng tối dần, cảnh vật dường như mơ hồ không còn thấy rõ nữa, chỉ nhớ một ngày sương khói đã trôi qua.
Nghiêm Thiệu đỡ nàng đến gần ô tô, An An lạnh run theo gió, một mảnh lá khô bay vào nàng cũng không buồn tránh. Ngay cả sức lực giãy dụa cũng biến mất cả rồi. Cả người mềm nhũn tựa những đám mây phiêu du trên trời.
Trên xe, người phụ nữ có tuổi kia đã ngồi vào xe từ lúc nào. Bà nhìn An An run run khô quắt, không hề nói tiếng nào.
Nhưng An An lại mở miệng, kêu lên một tiếng: “ Mẹ!”
Người phụ nữ lúc này mới cầm lấy tay của An An, cố gắng mỉm cười thật tươi, nhưng đôi mắt hồng đỏ: “Bé, thật là con sao? Con đã trưởng thành, lại còn trở nên xinh đẹp như thế này….”
Bàn tay của mẹ thật khô ráp, ngón tay theo những tháng năm lao động cực khổ mà có không biết bao nhiêu vết chai sạn. Chúng khiến An An đau đớn.
Mẹ mặc một bộ quần áo mới màu xám, có lẽ vì đứng ngoài trời quá lâu mà nhiễm mùi ẩm ướt. Làn da lấm tấm đồi mồi, tai có đeo một đôi khuyên bạc, đầu cài trâm có khắc một bông hoa hồng. Mẹ cũng không nhìn thần sắc An An, cứ như tự nhủ mà nói: “ Trong nhà mấy năm nay cũng không khá lên nhiều, cha con năm trước đã qua đời, hiện tại chỉ còn ba người, mẹ, anh hai và chị dâu của con…Mẹ đã nghĩ rằng con đã chết….Nhưng mấy ngày trước có người đến tìm nói con vẫn còn sống….Còn nói hôm nay là ngày đại hỉ của con…Họ liền đưa mẹ, anh hai và chị dâu con đến đây….Mẹ biết mẹ có lỗi với con…..Mẹ chẳng còn mặt mũi nào mà gặp lại con…”
Nói xong, nước mắt của mẹ lại không ngừng rơi, rơi nhiều trên mu bàn tay của An An. Nước mắt kia thật nóng. Từng giọt nhỏ xuống khiến An An phát run.
An An ngây người, lẳng lặng nhìn mẹ của chính mình.
Năm đó, nếu nàng còn ở lại quê hương thì có lẽ giờ này cũng trở thành một người phụ nữ nông thôn lao động như mẹ, gả cho một nông phu, cuộc sống bình bình đạm đạm sống qua ngày. Rồi một khoảng thời gian trôi qua, nàng sẽ biến thành bà mẹ.
Trang sinh hiểu mộng mê hồ điệp (1) , nhưng chính nàng không biết mình đang trong mộng hay ở ngoài mộng…
“ Mẹ….Hết thảy đều đã qua rồi….”
An An nắm lấy tay của mẹ, thật nhẹ nhàng, cẩn cẩn dực dự, giống như là….sợ mẹ đau.
Đúng vậy, hết thảy đều đã qua…..Nàng không muốn biết tương lai. Vận mệnh sớm đã an bài cả rồi.
Nghiêm Thiệu ở trước cửa ô tô, ánh mắt tinh tường nhìn An An. Cái nhìn chằm chằm như muốn tróc nã hết thảy mọi vỏ bọc của An An.
An An nở nụ cười. Còn phải đề phòng gì nữa? Sớm đã không còn sức lực để phản kháng nữa rồi.
Lúc này, ở ngoài xe, đột nhiên có tia sét chớp nhoáng như thiên kim loạn xạ, lóe sáng mà chói mắt. Ngọn sét bất ngờ giáng xuống, chiếc xe ô tô hơi rung động một chút. Đảo mắt, mưa đã tầm tã rơi xuống, trước mặt là cả một màn trắng xóa.
….
Mơ hồ cũng có thể nhìn thấy ba bước nhất đồi ngũ bước nhất tiếu (2), tất cả cảnh vật tựa hồ đều bị xuất động. Những bộ quân phục màu đen hiện lên trong tầm mắt An An, vội vàng nhìn lại thấy giống như một bức tranh thủy mặc.
Rốt cuộc, xe cũng dừng lại.
Chiếc xe dừng trước cửa biệt thự xong, An An vội vàng xuống xe. Nàng không thèm nhìn lại, chỉ cố gắng đuổi kịp bước chân những người phía trước.
Rõ ràng, chỉ có một đoạn đường ngắn, nhưng tại sao lại càng đi nàng lại cảm thấy dài như vậy? Có lẽ đây chính là con đường khó đi nhất từ trước đến giờ của An An. Ngày sau nhớ lại, nàng còn nhớ rõ mặc dù ngày đấy có người thay mình miễn cưỡng cầm ô che, tóc của nàng mặc dù đã được che chắn nhưng vẫn bị mưa đánh vào làm cho ẩm ướt. Nàng vẫn nhớ rõ trái tim mình nhảy lên theo từng bước chân của nàng đến phát đau. Nàng cũng không nhớ rõ chính mình đã đi trong bao nhiêu lâu, chỉ biết trước lúc nàng muốn ngất, nàng đã đứng trước mặt hắn.
……
Hiên Viên Tư Cửu mặc quân trang màu đen, áo khoác ngoài màu xanh, trước ngực là đóa hoa hỉ màu đỏ chói. Gương mặt hoàn mỹ, đôi mắt đen thâm như sóng to chứa đầy áp bách.
Hắn gằn từng tiếng hỏi: “An An, em không rời khỏi anh được, không phải sao?”
Có người đi qua giúp nàng thay quần áo. Một chiếc váy cẩm tú dài đỏ chói giống màu hoa hỉ của hắn, thêu hoa thủ công tỉ mỉ. Mặc dù khá thoải mái, nhưng không khác gì đắp thêm một lớp da lên người.
Nhìn chính mình trong chiếc gương tráng bạc, An An thấy sắc mặt tái nhợt của mình đã được phủ thêm một tàng son phấn , nồng đậm phi diễm như hoa. Chần chờ một lúc rồi nàng mới ngẩng mặt lên, sắc mặt không có chút vui mừng mà mang một vẻ mê mang khó tả. Quang ảnh từ từ lưu động trong đôi mắt, tan chảy thành ưu thương trong suốt, rồi giống như chỉ chực chờ nhỏ xuống.
Hỉ nhạc vang lên như tiếng sấm rền vang. Đầu nàng được phủ một tấm khăn voan đỏ. Thảm thải đỏ thẫm, nàng từng bước từng bước đi đến trước mặt Hiên Viên Tư Cửu.
Người đàn ông kia vươn tay ra với nàng.
Bàn tay khô ráo mà lạnh như băng, không có chút ấm áp.
“ Nhất bái thiên địa!”
Một người cất cao giọng hô lên. Bả vai nàng bị người ta chế trụ, ấn hạ về phía trước, thẳng đến khi cái trạn đụng phải mặt đất mới thôi.
Không biết, thiên địa vốn là những thứ vô tình, nàng một cầu lại cầu, cuối cùng cầu không đến, vậy thì bái chúng để làm gì? Bái để làm gì…
“ Nhị bái cao đường.”
Thân thể nàng lại bị kéo, xoay về hướng ngược lại, nàng lại bị ận cúi xuống.
Cao đường đầu bạc, mười năm gặp lại. Nhưng ngày đó, họ đã bỏ quên nàng khiến cho nàng một đời nhấp nhô, mà nàng thì lại không thể giận, không thể không để ý…
Bái họ để làm gì? Bái để làm gì….
“ Phu thê giao bái.”
Thân thể lại bị kéo, xoay người đứng thẳng, đầu lại bị ấn xuống.
Mưa vẫn rơi như trước, tí tách tí tách, mấy ngày nay xem ra trời vì nàng mà khóc…
Lại hỏi lòng này đã hứa với ai?
Bái này để làm gì? Bái để làm gì….
An An bị đưa vào động phòng, ngoài cửa sổ mưa càng lúc càng lớn.
Trước măt chỉ toàn là một màu đỏ, hồng đến kinh tâm động phách.
An An đưa tay muốn sờ soạng nhưng lại bị đè lại, nàng lắp bắp kinh hãi. Hóa ra, trong phòng này tất cả đều có người. Từng đôi mắt đang giám thị nàng….
Thật lâu sau, Hiên Viên Tư Cửu mới đi tới. Tất cả mọi người cung kính đi ra ngoài.
An An im lặng ngồi ở chỗ kia. Trong khăn van lụa hồng, nàng lẩm bẩm những tiếng rất nhỏ, lộ ra hô hấp thập phần khẩn trương. Ngón nến đỏ đang cháy khiến không khí trong phòng tràn đầy hương vị ấm áp. Hao nến chập chờn phả làn khói nhẹ vào không gian, dường như chuẩn bị nghênh đón trận gió cắt da cắt thịt đầu trời đông giá rét.
Chậm rãi vén khăn voan lên, An An ngước mắt lên. Phản chiếu trong con ngươi của nàng chính là một khuôn mặt tuấn mỹ mà nàng từng lừa gạt, từng ngày từng đêm cứ nối tiếp diễn trò.
Giờ phút này, Hiên Viên Tư Cửu cười tươi thuần túy như mặt trời tỏa nắng.
Nhưng chính vì thuần túy như vậy mới khiến trái tim An An nhất thời co rút thật mạnh.
Hiên Viên Tư Cửu giúp nàng gỡ bỏ mũ phượng rồi tháo từng chiếc trâm cài trên đầu nàng. Ngón tay hắn tỷ mỉ vuốt ve những sợi tóc loạn, dưới ánh nến màu đỏ tỏa ra những tia sáng kỳ dị.
Cường ngạnh nắm lấy cằm nàng,tầm mắt của hắn di chuyển lên đôi gò má, ánh mắt dần trở nên thâm hơn. Tay kia của hắn đột nhiên đi lên, nắm lấy cổ họng của An An. An An cả kinh, lại phát hiện Hiên Viên Tư Cửu cũng không xuất lực, chỉ giả bộ mà thôi. Bàn tay trên cổ họng nàng lập tức di chuyển đến sau gáy. Đột nhiên, nàng bị kéo mạnh vào trong một cái ôm ấp lạnh như băng.
An An cả người cứng nhắc, muốn giãy dụa nhưng lại bị ôm càng chặt.
“ An An, em yêu anh không?” Hiên Viên Tư Cửu ôm lấy nàng. Hắn vừa cười như một đứa trẻ vừa hỏi: “ Em thật sự…thật sự yêu anh sao?”
An An nhìn chính mình trong mắt của Hiên Viên Tư Cửu, khóe miệng chậm rãi nở nụ cười nhạt, giống như một đóa hoa nở giữa trời vào đông. Chẳng sợ vận mệnh chỉ có héo tàn cũng không oán không hối, chỉ muốn một lần xinh đẹp để đứng giữa trời đất.
“ Em sẽ ở bên cạnh anh cả đời này.”
An An hoảng hốt trả lời, nhưng khoảnh khắc lời nói kia được thốt ra từ miệng nàng, chỉ có nàng mới biết thân thể giống như bị điện giật chết lặng, sau đó bị hoa thiêu bằng ngọn lửa cực nóng. Nàng cảm thấy toàn thân như bị thiêu đốt, máu trong thân thể đều đang sôi trào. Cái gì cũng không cho là đúng thật, cái gì cũng đều là hư ảo. Không cần trước kia, không cần lợi lộc, cả đời chỉ cầu thế này thôi là được rồi.
Bàn tay Hiên Viên Tư Cửu nắm chặt lấy vai của nàng. Chặt chẽ đến tận xươg cốt khiến nàng vô cùng đau đớn.
Cảm giác bị người ta nắm giữ thật thống khổ.
Mà nỗi đau lại lại khiến cho nàng ý thức được bản thân mình vẫn còn sống.
Bởi vì còn sống cho nên mới bi ai.
Lòng của nàng bị thế lực gông xiếng bắt ép, trở thành con mồi của người khác.
Đê xây là để chặn nước, nhưng nước dâng nhiều lần cũng có thể khiến đê bọ vỡ….Mà bi ai của nàng, lại không thể lảng tránh, cũng không thể biến mất. Ngày qua ngày, năm qua năm, càng lúc càng khắc sâu vào xương cốt.
Từ đỉnh hạnh phúc bị đẩy ngã xuống địa ngục.
Không vui không buồn.
Không vùng không vẫy.
Không nên lựa chọn…
Từ sau này, nàng sẽ không cần phải lựa chọn nữa…..Tất cả sẽ vì Hiên Viên Tư Cửu mà sống, ý nghĩ muốn sinh tồn vẫn còn, và ý nghĩ muốn buông tha sinh tồn không biết có còn không? Nàng…sẽ chỉ vì hắn mà sống sót.
Nhìn xem trong phòng có chiếc giường thành tròn bằng gỗ tử đàn, sa mạn giường hình hoa hồng, kim câu nhọn hai bên, đệm chăn thêu long phượng được trải gọn gàng. Nến đỏ cao cao đang cháy, ngăn tủ dán chữ hỉ màu đỏ, bình khảm Hoàng Dương Mộc Vân Long được ánh nến chiếu vào, trên bàn đầy những quà mừng màu đỏ… Cả không gian đều là màu đỏ, áp chế ánh mắt nàng, áp chế cơ thể nàng đến mức tưởng chừng như không thở nổi.
Thế nhưng, An An lại nghĩ đến tối hôm qua….
Nàng đã nghĩ đó là đêm giao hoan cuối cùng. Vui mừng, sầu bi, bi thương, quyến luyến, tất cả những tình cảm, cảm xúc đều ngổn ngang, trăm tơ vạn mối. Thân thể nóng bỏng giống như bị hòa tan, đánh nát trong khoảnh khắc nàng hợp nhất làm một cùng Hiên Viên Tư Cửu. Trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, hừng hực khí thế, cùng nhau triền miên.
Rất lâu sau, nàng mới mệt mỏi ngả đầu trên gối thêu họa đồ màu trắng. Cảm giác tựa hồ như bản thân bị bóc hết tất cả vỏ bọc, không trống rỗng cũng không hư không.
Bóng đêm nặng nề tràn ngập, đèn trong phòng được thắp lên, ánh sáng cường điệu hắt ra ngoài cửa sổ. Nùng ảnh, đạm quang chen chúc trong giữa những tán lá, toàn bộ phòng ngủ được bao phủ bởi một vầng sáng mơ màng.
Đầu tiên là vài tia chớp xẹt ngang, trời đêm bỗng chốc sáng bừng như ban ngày. Xa xa lại có vài tiếng sầm rền phá hư không gian yên tĩnh… Mưa, được sắp xếp dày được buông xuống, nương theo sức gió mà tà tà đánh vào cửa sổ thủy tinh. Rạp rạp ba ba… giống như sóng biển dạt dào vỗ vào bãi cát, gió dần dần cũng nổi cơn tức giận…
Bàn tay của hắn vì nàng mà đắp chăn. Nàng có nhớ rất rõ ràng, tay của hắn lạnh lẽo như băng, theo bản năng mà kéo chăn đắp lên người, hắn muốn giữ nàng mãi ở trong lòng.
Tim của nàng thoáng chốc đập rất nhanh, cái gì cũng không nói lên lời, chỉ có thể vờ nhắm mắt.
Người ở phía sau gắt gap ôm chặt lấy nàng, lẩm bẩm bên tai: “ An An, em thích kiểu hôn lễ nào?”
An An nhớ rõ lúc đó nàng đã hàm hồ trả lời: “ Kiểu Trung hoa.”
Mưa càng lúc càng nặng hạt, đánh tới tấp vào cửa sổ, ngăn cách với thế giới bên ngoài, ngăn cách với một đoạn thanh âm xa xôi…
Thân thể vẫn gắt gao bị ôm lấy như trước, đầu của nàng gối lên bờ vai của hắn. Xuyên qua bờ vai của Hiên Viên Tư Cửu, An An nhìn thấy nến đỏ đang không ngừng rơi lệ. Giọt nến ở trong không khí ẩm ướt, đôi tay nàng đưa lên ngực, bi ai đến mức sắp hít thở không thông.
An An hổn hển thở dồn dập, từng trận đau đớn xé rách vẫn thấm vào cơ thể của nàng.
Rất đau nhưng gương mặt trắng bệch lại nở nụ cười nhẹ nhàng: “ Em sẽ ở bên anh cả đời này.”
“… Giống như em nói, bị nhốt trong kim tương ngọc lồng đúng không?”
Dưới hao nến chập chờn, khuôn mặt của hắn mơ hồ vặn vẹo đến quỷ dị. Hắn tựa hồ đang cười, nhưng cười so với khóc còn khó coi hơn. Hắn tựa hồ đang cười, nhưng tiếng cười so với tiếng khóc còn khó nghe hơn. Hắn nói: “ Anh yêu em, em có yêu anh sao?”
“ Em yêu anh…” Âm điệu của An An có phần lạnh lẽo như băng.
Tay hắn co rút siết nàng thật chặt, giống như mọi sức lực của hắn bây giờ đều tập trung nơi đôi tay.
“ Anh yêu em.”
Ánh nến rốt cuộc cũng tắt.
Trong bóng đêm truyền đến một âm thanh giống như tiếng khóc.
Giống như….Khóc…
Có đôi khi, khóc không cần nước mắt, khóc cũng không cần tiếng.
Rồi sau đó, quy về với bụi đất, quy về với vô tịch.
(1) 莊生曉夢迷蝴蝶 (Cẩm sắt 錦瑟) Trang Sinh mơ thấy hóa làm con bươm bướm trong giấc mộng buổi sáng.
(2) ngũ bộ nhất cương thập bộ nhất tiếu: đi 5 bước thấy một nhóm thủ vệ, đi 10 bước thì thấy 1 trạm gác, đại khái là canh phòng cẩn mật.
Hoan Hoan đứng ở đó, nụ cười yếu ớt. Nàng bình tĩnh nhìn, giống như xuyên qua một tấm kính nhìn đến thế giới ngay trước mắt mình.
Nhưng trong đáy lòng nàng lại dấy lên sự bất an không sao hiểu nổi. Chẳng lẽ nàng đã làm sai chuyện rồi sao? Liệu một lần cuối cùng này, nàng có nên sửa chữa lỗi lầm của mình?
Cuối cùng, Tô Vĩ Dạ có nói với nàng một câu: “ Hoan Hoan, tôi chờ em!”
Hơi hơi có chút chua xót, nhưng dĩ nhiên là như vậy sao?
Lời nói không chút dư thừa, không có chút dư thừa, dù nàng có yêu hay không yêu thì hắn vẫn cứ gửi gắm thâm tình cho nàng.
Không quả quyết, tiến hay không tiến, lùi hay không lùi, hắn cũng sẽ không buông tay nàng.
Những đám mây trên trời dường như nứt bể làm thành mưa bụi mỏng manh, giống như quyết không rời nhau mà cứ lẩn quẩn một chỗ. Gió thổi qua, hương vị ẩm ướt giữa bầu trời rối rắm, khói trắng lượn lờ lơ lửng, khiến cho người ngửi được không khỏi cảm thấy say.
“ Nhị tỷ.”
Lúc Hoan Hoan ngắm nhìn bầu trời cao, một giọng nói ôn nhu từ phía sau vang lên.
Chậm rãi xoat người, trong đám người nhốn nháo qua lại, theo ánh sáng xuyên qua tầng mây âm u, Hoan Hoan nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt gần như vô sắc của An An.
Mỉm cười đáp lại An An một cái, tròng mắt đen sẫm của Hoan Hoan cùng lớp bụi tung bay trong thiên không tạo thành một thứ màu đặc biệt.
Chiếc thuyền đã rời đi được một lúc, các nàng đứng bên bờ sông, tựa tau vào lan can, yên lặng hút thuốc. Cơn gió nhẹ mang theo hương vị đặc thù của nước sông, các nàng không ai mở miệng, chỉ yên lặng nhìn cảnh sắc yên tĩnh ở trước mặt. Ngay cả những tiếng nói chuyện rì rào ở phía sau cũng dần biến mất. Khoảng cách giữa các nàng nhanh chóng được kéo lại rất gần. Hóa ra, hai người càng đi càng xa nhưng lại càng ăn ý.
Đột nhiên, An An mở miệng: “Về sau nếu ra nước ngoài, không biết liệu em có hoài niệm những ngày hoàng kim khi sống ở Hồ Đô này không nữa.”
Ngữ khí của An An vẫn bình tĩnh tường hòa như cũ, nhưng nghe ra lại có chút hương vị thương cảm.
Hoan Hoan trầm mặc không biết nên nói cái gì, chỉ quay đầu nhìn chằm chằm vào An An đứng bên cạnh. Giữa hai nàng dường như được ngăn cách bởi một bức tường vô hình vững chắc. Nước sông đục ngầu, lòng sông phản chiếu cảnh mây. Ánh mặt trời xuyên qua những đám mây chiếu xuống, tựa như tất cả đều tụ hội dưới đôi mắt đen của nàng. Hoan Hoan giống như người được sinh ra để tỏa sáng rực rỡ dưới nắng mặt trời.
“Chị….sẽ nhớ những lần được ở chung một chỗ cùng với anh ấy. Nhớ khuôn mặt tươi cười vui vẻ của anh ấy trong những lần xã giao, lúc nào cũng là nụ cười thỏa thê mãn nguyện, cao sang và quý phái trong những tiệc rượu thượng lưu phồn hoa. Ở nơi nào, anh ấy cũng là tâm điểm của sự chú ý, khi đó chỉ đã nghĩ rằng mình đã có được vị trí ở bên cạnh anh. Chị khát vọng địa vị, quyền thế, khát vọng khiến những kẻ luôn xem thường chị phải cúi đầu lấy lòng chị…” Hít sâu một hơi, Hoan Hoan đem mẩu thuốc ở trong tay hung hăng dí thật mạnh trên thành lan can. Những kí ức như sóng biển tràn bờ khiến cho nàng mệt mỏi mà tựa người vào lan can, nhắm mắt lại mở, “Nhưng sau khi mất đi chị mới biết được, hơn cả những thứ đó, chị chỉ muốn có anh ấy…..Đáy lòng chị trống rỗng, tiền tài và quyền thế không sao lấp đầy nổi….Chỉ có anh, chỉ có anh ấy mới có thể lấp đầy nó….Nhưng chị đã bỏ lỡ mất rồi.”
Nước sông cứ theo quy luật mà tràn bờ , những âm thanh rì rào truyền đến. Bất giác, Hoan Hoan như người tỉnh mộng, từ trong những kí ức đó mà sực tình nhìn lại chính mình. Nàng hoảng hốt, tựa như cảm thấy chính mình đang chìm dần xuống lòng sông, muốn trầm mình xuống nơi yên tĩnh thanh thản nhất ở tận sâu dưới đáy.
“ Nhị tỷ, chị chưa bỏ lỡ đâu. Chẳng phải bây giờ vẫn còn cơ hội đó sao?”
Trong nháy mắt, cả hai đều im lặng, không nói gì.
Hoan Hoan bỗng nhiên vươn mạnh tay ra nắm chặt lấy cổ tay của An An. Lực đạo trên tay nàng rất mạnh nhưng An An lại không cảm thấy đau đớn.
“ Em có nhớ Vĩ Dạ không? Em có nhớ Vĩ Dạ như chị nhớ anh ấy không? Nếu như không phải thì chắc chắn trái tim em đã bị anh ấy chinh phục mấy rồi, chẳng trách em không muốn lên thuyền.”
“ Em chỉ có thể ở trong mộng mà nhớ Vĩ Dạ. Nhớ một cách cẩn thận, bí mật, không thể khóc, cũng không thể đau thương… Em không phải không muốn, nhưng trái time m quá bé nhỏ, che dấu đến mức ngay cả chính em cũng không tự tìm ra được.” Mệt mỏi, ảo não cùng sự đau đớn ở cánh tay truyền đến khiến An An không còn chút sức lực nào, “ Phong Hiểu đã từng nói với em, nhưng năng lực của anh ấy có hạn, không thể giúp em được nhiều. Nhưng, Hiên Viên Tư Cửu này thì khác. Có anh ta, em tạm thời sẽ không phải ứng phó với nhiều người đàn ông khác nếu như em có bản lĩnh biến cái tạm thời thành cái vĩnh viễn…. Anh ấy nói không sai, cho nên em có dụng tâm khi ở bên Hiên Viên Tư Cửu. Anh ta đích thực đối với em vô cùng tốt, mọi việc đều che chờ cho em, sủng nịnh em vô cùng. Tuy rằng vốn dĩ đó chỉ là thủy nguyệt kính hoa, nhưng em vẫn có chút hưởng thụ như cũ. Dù sao cái cảm giác được người khác yêu thương nâng niu trong lòng bàn tay họ thực sự hiếm lắm mới có được…..Nói đi nói lại, em bất quá cũng chỉ là một phụ nữ khao khát tình yêu thường tình mà thôi…. Nhưng, em cũng hoàn toàn không giống họ! Nhị tỷ, chị có lẽ giống như cá gặp nước khi ở bên cạnh anh ta nhưng em thì ngược lại. Em sợ Hiên Viên Tư Cửu. Sợ từ thể xác cho đến tinh thần… Em hằng ngày ngay cả nở một nụ cười cũng phải cân nhắc đến mấy lần mới dám. Em muốn được tự do. Em muốn được đứng thẳng lưng trước mặt người khác, không kiêng kị gì mà thở ra được một hơi thoải mái. Cho dù con đường phía trước mờ mịt, cho dù tương lai cũng giống như tầng ánh sáng này tràn ngập khó khăn và trắc trở……thì em vẫn muốn được thử một lần.”
Hoan Hoan lại châm thuốc, chậm rãi hút, chậm rãi phun ra. Vẫn trong giờ khắc này, hai người lại tiếp tục trầm mặc.
An An thì lại nhớ đến chuyện trước đây. Vô số lần nằm trên giường, Hoan Hoan nằm bên người nàng, tay nắm chặt lấy tay nàng. Hai người nằm một cách yên lặng, khoảng cách rất gần nhưng vẫn duy trì một sự ăn ý không thể nói rõ.
Gió lại phất qua, mái tóc dài của An An đong đưa theo gió. Bóng râm che khuất khuôn mặt của nàng, chỉ loáng thoáng hiện ra đường cong chiếc gáy sau lớp vải tơ tằm màu tím. An An hít thật sâu một hơi, giờ khắc này nàng không muốn suy nghĩ nhiều nữa, chỉ chú tâm chìm đắm vào trong sự yên tĩnh nơi đây.
“ Như vậy, chị chúc em hạnh phúc.”
“ Em cũng chúc chị hạnh phúc, Nhị tỷ.”
Khi Hoan Hoan nhìn lại An An một lần nữa, nàng chỉ cảm thấy hôm nay An An dường như thay đổi thành một người khác. An An nhát gan ẩn nhẫn của những năm qua đã không còn nhìn thấy nữa, đôi mắt kia đen lánh giống như một đứa trẻ sau khi đi lạc đã tìm được đường về nhà.
“ Chúng ta đều phải hạnh phúc đấy nhé!”
Tiếng còi tàu vang lên, đây là tín hiệu khai thuyền.
Các nàng không thèm quay đầu nhìn lại nữa, Hoan Hoan nắm tay An An đi đến bên cạnh thuyền. Nàng nhìn An An.
An An phất phất tay với Hoan Hoan, khóe miệng nở nụ cười sáng lạn, vui vẻ không chút che dấu nào.
Trên gương mặt Hoan Hoan kia vẫn là vẻ bình tĩnh như thường, nhìn không ra là vui hay giận, nhưng nàng vẫn yên lặng đối diện với An An.
Những hình ảnh trong quá khứ cứ lần lượt hiện lên, đôi mắt như tĩnh lặng như nước, ấm áp như lửa của Tô Vĩ Dạ hiện lên trong đầu của Hoan Hoan khiến nàng tâm tư loạn như ma. Nếu có thể, nàng hy vọng kiếp sau có thể báo đáp mối ân tình này.
Hoan Hoan nở nụ cười buồn. Đây là lần đầu tiên nàng tinh tường nhìn đến số mệnh của mình. Hoan Hoan biết ý nghĩa này, Tô Vĩ Dạ đã gần như đi vào sinh mệnh của nàng. Giống như An An đã nói, hai người từ nay không còn liên quan. Vận mệnh cứ theo quỹ đạo, giống như hai đường thẳng song song không bao giờ gặp nhau nữa.
Có lẽ Tô Vĩ Dạ sẽ đau lòng, nhưng An An là một người con gái vô cùng tốt, sẽ an ủi cho hắn…. Tựa như chính mình có thể an ủi Hiên Viên Tư Cửu….Nàng và An An, cả hai đều sẽ vui vẻ….
Am An vô thanh vô tức đi đến sát chiếc thuyền đang neo. Đó chính là thứ phương tiện có thể giúp nàng đi đến với một cuộc sống mới. Ngừng thở nhìn chăm chú vào, có lẽ là áp lực lâu lắm rồi, trong lòng nàng bây giờ tràn ngập cảm giác vui sướng. Rất lớn, đến mực An An cảm thấy mình tựa hồ không chịu đựng nổi.
Cuộc sống lúc trước, nàng đều ẩn nhẫn chịu đựng, luôn cẩn thận quan sát thật kỹ lưỡng tất cả mọi người. Nàng phải học nhìn ánh mắt mọi người, học cách đọc nét mặt của người khác, học cách phải làm như thế nào khi người khác cần mình…Nhưng tử giờ khắc này, tất cả sẽ thay đổi, cuộc sống của nàng sẽ đổi thay. Nàng được tự do làm càn, thống khoái mà cười, thoải mái mà sống sót… Từ này về sau, nàng sẽ làm một người bình thường, có thể hỉ nộ ái ố, phát tiết tất cả cảm xúc…Nàng sẽ cảm ơn ông trời đã cho nàng cuộc sống này.
Đột nhiên, một tiếng “ Bé” vang lên giữa đám người đưa tiễn. Một âm thanh chói tai, một âm thanh thê lương khiến ai cũng giật mình.
Đó là tiếng của người xưa, tiếng của một người chỉ còn lại trong ký ức của An An.
An An xoay mạnh người lại, hung hăng xuyên qua đám người, nhìn thấy một chiếc xe ô tô màu đen. Chiếc xe này An An rất quen thuộc, Đó là xe của Hiên Viên Tư Cửu. Một người phụ nữ lớn tuổi đứng bên cạnh chiếc xe đó nhìn về phía nàng, gọi: “ Bé!”
Đã bao nhiêu năm rồi?
Hơn mười năm trôi qua, mái đầu của người phụ nữ kia đã thành tuyết trắng, trên mặt đầy những nếp nhăn theo năm tháng gió sương. Nhưng An An chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra bà là ai.
Ngày đó, bà đứng trước cửa, hai mắt tuôn lệ như mưa đưa tiễn nàng. Mà nay, bà đứng ở chỗ kia, hai mắt cũng đẫm lệ, gọi nàng: “ Bé!”
An An cố gắng nhìn người phụ nữ cao tuổi đó. Dần dần, hình ảnh của bà mờ ảo như phủ một lớp sương. An An trừng mắt nhìn lại, mới biết rõ sương mù đó chính là nước mắt của nàng.
Lúc này, trên mặt sông, gió thổi càng lớn, hành khách nhốn nháo rộn rã bước lên thuyền, còn An An đứng chôn chân tại một chỗ.
An An ngơ ngác đứng ở đó, tay vịn ở lan can cứ run lên bần bật, ngực bị đè nén khó chịu. Hơi hơi nghiêng đầu nhìn qua, nàng nhìn thấy một người đàn ông đứng bên cạnh bà. Nghiêm Thiệu mặc áo đen tung bay trong gió, hai tay đút trong túi, đầu đội mũ dạ màu đen, mơ hồ nhìn không ra ánh mắt của hắn.
An An lúc này cũng không kinh ngạc, chỉ lặng lẽ chờ đợi một người nữa sẽ xuất hiện.
Ánh mặt trời không quá chói chang, ánh sáng phá lệ sáng ngời trước mắt. Bóng dáng thái dương đã không còn nhìn thấy. Khi nó chiếu lên người nàng, mỗi tấc da thịt lại bắt đầu run rẩy.
Hình như có người đụng phải chính mình, An An không tự chủ mà đi về phía trước, hướng tới chỗ của người phụ nữ trung niên kia. Phía sau người phụ nữ đó có một người đàn ông mà cô đã quá quen. Bàn tay anh ta nhất thời giơ lên, mơ hồ có thể nhìn thấy được cả họng súng đen ngòm giấu dưới ống tay áo của hắn ta.
Hoan Hoan nhìn An An, An An giống như người mộng du, muốn mở miệng nói cái gì đó, nhưng cuối cùng một chữ cũng không thốt lên được. An An nắm chặt lấy tay Hoan Hoan. Vốn là một đôi mắt trong veo như nước, giờ phút này lại nồng đậm bi ai.
Sắc mặt Hoan Hoan không khỏi biến đổi, khóe miệng run rẩy, hấp tấp hỏi: “ Làm sao vậy?”
“ Nhị tỷ, đó là mẹ của em….”
“ Làm sao có thể? Người thân của em không phải đã mất hết rồi sao?” Hoan Hoan chớp mắt, mờ mịt nhìn An An, ngây người một lúc lâu sau mới như sức nhớ ra điều gì đó, miệng cứ giật giật không thôi.
Đúng vậy! Năm đó nàng chẳng qua chỉ nhìn thấy ba tấm linh vị. Thủ đoạn của Cố Tích Niên, các nàng ai cũng đã lĩnh giáo qua vài lần, thế nào mà lại để cho ba tấm linh vị đó gạt được?
“ Nhị tỷ, thật kỳ quái, em vừa rồi rõ ràng cảm thấy mình như trong mộng….thẳng đến lúc vừa rồi mới thôi…chính em cũng nghĩ mình sẽ không thể nào lên được chiếc thuyền này…..Nguyên lai, vận mệnh đã định sẵn cho em chọn lựa…Chung quy, em không có cơ hội nào cả… Em không có dũng khí này….Em không thể bỏ mẹ em ở lại đây để đi ra ngoài đại giới….Em chung quy không trốn thoát được…”
Nhìn họng súng đen ngòm ở phía sau mẹ, An An cười cứng nhắc, đôi mắt thủy tinh không nhìn ra được ánh sáng của mặt trời. Đó là một loại trong suốt, sáng đến chói mắt. Hoan Hoan chợt nhớ đến ánh mặt trời trong bầu trời đầy phong diệp kia. Ánh nắng rực rỡ như lửa, xinh đẹp khiến cho người ta sợ hãi. Hoan Hoan nhẹ vỗ lên đôi bờ vai của An An, âm điệu rất nhẹ nhưng lại thập phần bi ai.
“ Cảm ơn em đã đến tiễn chị, em gái nhỏ!”
Sau đó, Hoan Hoan lại gần An An hơn một chút, hôn lấy cổ của nàng, cổ của nàng.
Từ lúc còn nhỏ, Hoan Hoan đã luôn làm như vậy để an ủi An An.
Cả người An An run run, nàng thở dài, đem đầu chôn thật sâu trong ngực An An. Ngay lúc, Hoan Hoan nghĩ nàng sẽ khóc, tiếng nói trầm thấp truyền đến bên tai: “ Chị có một câu đến giờ vẫn không dám hỏi anh ấy, nhưng anh ấy không cho chị cơ hội để hỏi. Xin hãy giúp chị hỏi thử một lần, có được hay không?”
Gió sông mang theo hương vị ẩm ướt thổi đến, mọi người cơ hồ đều đã muốn lên thuyền. Chiếc thuyền thật lớn, ở giữa sắc trời mênh mông.
Hoan Hoan nhẹ nhàng cười, khóe mắt như có một giọt nước mắt trong suốt.
Tiễn chân người, tiễn như thế nào cũng sẽ tiến đến bước cuối cùng, rốt cuộc cũng không còn có thể đi chung đường với nhau, còn lại chính mình, tiễn bước chính mình đi.
Sau này, ngày qua ngày, giống như bánh xe cứ quay đều, lặp đi lặp lại. Ngày lại ngày, một năm rồi lại một năm, cứ thờ ơ bày ra trươc s mặt.
Đây là sự luân hồi của sinh mệnh, mỗi người sẽ đều phải trải qua những giây phút dày vò thống khổ. Cho dù là thất bại, cho dù là bất đắc dĩ cũng đều không có khả năng lựa chọn mà bước tiếp.
Hoan Hoan đến tận hôm nay mới hiểu thế nào là vận mệnh. Đây chính là vận mệnh. Con tạo xoay vần, con người trốn cũng không thoát.
Hồi lâu, Hoan Hoan nhịn không được mà lại hỏi tiếp, mở miệng nói một câu có phần tối nghĩa: “Giúp chị hỏi thử anh ấy một lần…..Hỏi anh ấy xem, trong lúc dó liệu rằng có từng yêu chị một chút hay không?”
Hoan Hoan phát hiện ra tay của chính mình đang run run từ lúc nào không hay, run đến mức khó lòng khống chế. An An đang nhìn Hoan Hoan, dùng một ánh mắt tan nát cõi lòng để nhìn Hoan Hoan. Cũng có cả đồng tình xen lẫn cảm động, thương thay.
Đúng vậy! Đúng là không đành lòng! Không đành lòng khi cứ như vậy mà nhìn ánh sáng duy nhất trong cuộc đời mình biến mất mà bản thân thì thúc thủ vô sách. Trong miệng dần dần có mùi của máu, chỉ có một chút, như có như không, trong nháy mắt khiến Hoan Hoan cơ hồ muốn rơi lệ.
Nhưng mà, làm gì có cách nào đâu….
Thực không rõ là ai buông tay? Khi tách ra, một vết thương đầm đìa máu chảy.
Hoan Hoan xoay người, lên thuyền.
An An vẫn ngẩng đầu, nhìn theo Hoan Hoan.
Hoan Hoan mặc một bộ sườn xám hoa nhỏ màu đen, bên ngoài khoác áo Cashmere, dây kết trên áo choàng cứ tung bay theo gió.
Cước bộ của nàng kiên định, không chút do dự. Ánh mặt trời chói mắt vẫn chiếu vào đôi mắt thâm đen như địa ngục sâu thẳm. Khuôn mặt của nàng tái nhợt, dung nhan tĩnh lặng tú lệ thu hút ánh nhìn của người khác.
Vẫn còn chưa xoay người.
Bóng dáng càng đi càng xa, chiếc thuyền đã nhổ neo, dưới tầng mây lơ lửng là vầng tròn Thái dương thê lương thảm đạm giống như vòng tròn sinh mệnh.
An An đứng ở nơi xa nhìn, tiễn bước chút hy vọng cuối cùng trong sinh mệnh. Trái tim giống như rạn nứt bị gió lạnh luân phiên càn quét qua đột nhiên lại có ngọn lửa thiêu đốt. Nóng và lạnh giao hòa cùng một chỗ, thế như lại khiến nàng nhớ tới lúc nhỏ, cha dẫn nàng cùng anh hai đi chơi chợ quê. Nàng đã được xem một trò ảo thuật, người diễn xiếc ảo thuật đem con chuột bỏ vào trong mê cung. Con chuột kia cứ chạy tới chạy lui trong cái mê cung đó, bao vây rồi lại bị bao vây, chỉ cần người diễn ảo thuật động một cái tay, nó liền chỉ nhìn thấy một đường ra…
Chỉ có một đường để thoát…
An An nở nụ cười, trái tim lại hoàn toàn tĩnh mịch.
Không biết qua bao nhiêu lâu, nàng mới cảm thấy ở phía sau có người đi đến, thấp giọng nói: “Tiểu thư, cô cần phải về ngay! Hôn lễ sắp được cử hành rồi!”
An An hốt hoảng mới nghe ra đó là giọng nói của Nghiêm Thiệu. Sau một lúc, nàng mới cứng nhắc mở miệng: “Hôn lễ nào? Hôn lễ của anh ấy không phải đã qua rồi sao? Bọn họ…..hẳn là đang cử hành vũ hội mới đúng!”
“ Cửu thiếu trước tiên là động thủ với Hà gia. Hôm nay Hà gia đã bị diệt, hôn lễ của ngài ấy và Hà tiểu thư đương nhiên cũng sẽ bị hủy…”
Nghiêm Thiệu vừa nói vừa nháy mắt như không, nhìn chằm chằm vào An An, giống như mưa gió dục đến. Gió càng lúc càng lớn, mái tóc thật dài của nàng tung bay phấp phới che kín cả nửa khuôn mặt của nàng. Nhìn thấy người phía trước còn chưa hiểu, Nghiêm Thiệu đành bang quơ mở miệng: “ Hôm nay sẽ tổ chức hôn lễ của tiểu thư cùng với Cửu thiếu.”
Đột nhiên, thân thể của An An giật mạnh, giống như đứng cũng không còn vững nữa mà nghiêng hẳn sang một bên. Nghiêm Thiệu lập tức tiến lên đỡ lấy nàng. Hắn bỗng nhíu mày lại, móng tay An An đang kháp vào da thịt của hắn. Những đột ngón tay của nàng trắng bệch không chút huyết sắc.
Bàn tay của An An không tự giác mà càng bám chặt hơn vào Nghiêm Thiệu.
Hiên Viên Tư Cửu….Nhất định là yêu nàng, cho nên mới vì nàng làm hết thảy như vậy, cho nên mới có thể cho phép nàng lừa gạt hắn như vậy, cho nên mới cho nàng một hôn lễ….Nàng nghĩ, Hiên Viên Tư Cửu chắc chắn là yêu nàng rồi. Nhưng mà, vì sao nàng vẫn cảm thấy sợ hãi đến vậy?
Sợ hãi…
Sợ cái gì?
Có một loại yêu là tãn nhẫn mà lãnh khốc, hoàng yến vốn dĩ tự do bay trên trời thế mà con người lại bắt nhốt nó vào lồng giam. Kim lung mỹ thực, họ nói đó là vì họ yêu nó. Nhưng loại yêu này lại khiến cho hoàng yến không bao giờ bay nổi nữa… Hắn giống như một đứa trẻ, bắt nàng cả đời phải nhất thế chung kết, nàng làm sao không sợ cho được? Nàng ngay cả hận cũng không thể, hắn cũng biết, làm yêu không có, hận cũng không. Nàng nghĩ nàng không chịu nổi, nhưng trong mộng nhớ lại, nàng biết ít nhất trong cuộc đời của nàng cũng đã có ánh mặt trời chiếu qua.
Sắc trời càng lúc càng tối dần, cảnh vật dường như mơ hồ không còn thấy rõ nữa, chỉ nhớ một ngày sương khói đã trôi qua.
Nghiêm Thiệu đỡ nàng đến gần ô tô, An An lạnh run theo gió, một mảnh lá khô bay vào nàng cũng không buồn tránh. Ngay cả sức lực giãy dụa cũng biến mất cả rồi. Cả người mềm nhũn tựa những đám mây phiêu du trên trời.
Trên xe, người phụ nữ có tuổi kia đã ngồi vào xe từ lúc nào. Bà nhìn An An run run khô quắt, không hề nói tiếng nào.
Nhưng An An lại mở miệng, kêu lên một tiếng: “ Mẹ!”
Người phụ nữ lúc này mới cầm lấy tay của An An, cố gắng mỉm cười thật tươi, nhưng đôi mắt hồng đỏ: “Bé, thật là con sao? Con đã trưởng thành, lại còn trở nên xinh đẹp như thế này….”
Bàn tay của mẹ thật khô ráp, ngón tay theo những tháng năm lao động cực khổ mà có không biết bao nhiêu vết chai sạn. Chúng khiến An An đau đớn.
Mẹ mặc một bộ quần áo mới màu xám, có lẽ vì đứng ngoài trời quá lâu mà nhiễm mùi ẩm ướt. Làn da lấm tấm đồi mồi, tai có đeo một đôi khuyên bạc, đầu cài trâm có khắc một bông hoa hồng. Mẹ cũng không nhìn thần sắc An An, cứ như tự nhủ mà nói: “ Trong nhà mấy năm nay cũng không khá lên nhiều, cha con năm trước đã qua đời, hiện tại chỉ còn ba người, mẹ, anh hai và chị dâu của con…Mẹ đã nghĩ rằng con đã chết….Nhưng mấy ngày trước có người đến tìm nói con vẫn còn sống….Còn nói hôm nay là ngày đại hỉ của con…Họ liền đưa mẹ, anh hai và chị dâu con đến đây….Mẹ biết mẹ có lỗi với con…..Mẹ chẳng còn mặt mũi nào mà gặp lại con…”
Nói xong, nước mắt của mẹ lại không ngừng rơi, rơi nhiều trên mu bàn tay của An An. Nước mắt kia thật nóng. Từng giọt nhỏ xuống khiến An An phát run.
An An ngây người, lẳng lặng nhìn mẹ của chính mình.
Năm đó, nếu nàng còn ở lại quê hương thì có lẽ giờ này cũng trở thành một người phụ nữ nông thôn lao động như mẹ, gả cho một nông phu, cuộc sống bình bình đạm đạm sống qua ngày. Rồi một khoảng thời gian trôi qua, nàng sẽ biến thành bà mẹ.
Trang sinh hiểu mộng mê hồ điệp (1) , nhưng chính nàng không biết mình đang trong mộng hay ở ngoài mộng…
“ Mẹ….Hết thảy đều đã qua rồi….”
An An nắm lấy tay của mẹ, thật nhẹ nhàng, cẩn cẩn dực dự, giống như là….sợ mẹ đau.
Đúng vậy, hết thảy đều đã qua…..Nàng không muốn biết tương lai. Vận mệnh sớm đã an bài cả rồi.
Nghiêm Thiệu ở trước cửa ô tô, ánh mắt tinh tường nhìn An An. Cái nhìn chằm chằm như muốn tróc nã hết thảy mọi vỏ bọc của An An.
An An nở nụ cười. Còn phải đề phòng gì nữa? Sớm đã không còn sức lực để phản kháng nữa rồi.
Lúc này, ở ngoài xe, đột nhiên có tia sét chớp nhoáng như thiên kim loạn xạ, lóe sáng mà chói mắt. Ngọn sét bất ngờ giáng xuống, chiếc xe ô tô hơi rung động một chút. Đảo mắt, mưa đã tầm tã rơi xuống, trước mặt là cả một màn trắng xóa.
….
Mơ hồ cũng có thể nhìn thấy ba bước nhất đồi ngũ bước nhất tiếu (2), tất cả cảnh vật tựa hồ đều bị xuất động. Những bộ quân phục màu đen hiện lên trong tầm mắt An An, vội vàng nhìn lại thấy giống như một bức tranh thủy mặc.
Rốt cuộc, xe cũng dừng lại.
Chiếc xe dừng trước cửa biệt thự xong, An An vội vàng xuống xe. Nàng không thèm nhìn lại, chỉ cố gắng đuổi kịp bước chân những người phía trước.
Rõ ràng, chỉ có một đoạn đường ngắn, nhưng tại sao lại càng đi nàng lại cảm thấy dài như vậy? Có lẽ đây chính là con đường khó đi nhất từ trước đến giờ của An An. Ngày sau nhớ lại, nàng còn nhớ rõ mặc dù ngày đấy có người thay mình miễn cưỡng cầm ô che, tóc của nàng mặc dù đã được che chắn nhưng vẫn bị mưa đánh vào làm cho ẩm ướt. Nàng vẫn nhớ rõ trái tim mình nhảy lên theo từng bước chân của nàng đến phát đau. Nàng cũng không nhớ rõ chính mình đã đi trong bao nhiêu lâu, chỉ biết trước lúc nàng muốn ngất, nàng đã đứng trước mặt hắn.
……
Hiên Viên Tư Cửu mặc quân trang màu đen, áo khoác ngoài màu xanh, trước ngực là đóa hoa hỉ màu đỏ chói. Gương mặt hoàn mỹ, đôi mắt đen thâm như sóng to chứa đầy áp bách.
Hắn gằn từng tiếng hỏi: “An An, em không rời khỏi anh được, không phải sao?”
Có người đi qua giúp nàng thay quần áo. Một chiếc váy cẩm tú dài đỏ chói giống màu hoa hỉ của hắn, thêu hoa thủ công tỉ mỉ. Mặc dù khá thoải mái, nhưng không khác gì đắp thêm một lớp da lên người.
Nhìn chính mình trong chiếc gương tráng bạc, An An thấy sắc mặt tái nhợt của mình đã được phủ thêm một tàng son phấn , nồng đậm phi diễm như hoa. Chần chờ một lúc rồi nàng mới ngẩng mặt lên, sắc mặt không có chút vui mừng mà mang một vẻ mê mang khó tả. Quang ảnh từ từ lưu động trong đôi mắt, tan chảy thành ưu thương trong suốt, rồi giống như chỉ chực chờ nhỏ xuống.
Hỉ nhạc vang lên như tiếng sấm rền vang. Đầu nàng được phủ một tấm khăn voan đỏ. Thảm thải đỏ thẫm, nàng từng bước từng bước đi đến trước mặt Hiên Viên Tư Cửu.
Người đàn ông kia vươn tay ra với nàng.
Bàn tay khô ráo mà lạnh như băng, không có chút ấm áp.
“ Nhất bái thiên địa!”
Một người cất cao giọng hô lên. Bả vai nàng bị người ta chế trụ, ấn hạ về phía trước, thẳng đến khi cái trạn đụng phải mặt đất mới thôi.
Không biết, thiên địa vốn là những thứ vô tình, nàng một cầu lại cầu, cuối cùng cầu không đến, vậy thì bái chúng để làm gì? Bái để làm gì…
“ Nhị bái cao đường.”
Thân thể nàng lại bị kéo, xoay về hướng ngược lại, nàng lại bị ận cúi xuống.
Cao đường đầu bạc, mười năm gặp lại. Nhưng ngày đó, họ đã bỏ quên nàng khiến cho nàng một đời nhấp nhô, mà nàng thì lại không thể giận, không thể không để ý…
Bái họ để làm gì? Bái để làm gì….
“ Phu thê giao bái.”
Thân thể lại bị kéo, xoay người đứng thẳng, đầu lại bị ấn xuống.
Mưa vẫn rơi như trước, tí tách tí tách, mấy ngày nay xem ra trời vì nàng mà khóc…
Lại hỏi lòng này đã hứa với ai?
Bái này để làm gì? Bái để làm gì….
An An bị đưa vào động phòng, ngoài cửa sổ mưa càng lúc càng lớn.
Trước măt chỉ toàn là một màu đỏ, hồng đến kinh tâm động phách.
An An đưa tay muốn sờ soạng nhưng lại bị đè lại, nàng lắp bắp kinh hãi. Hóa ra, trong phòng này tất cả đều có người. Từng đôi mắt đang giám thị nàng….
Thật lâu sau, Hiên Viên Tư Cửu mới đi tới. Tất cả mọi người cung kính đi ra ngoài.
An An im lặng ngồi ở chỗ kia. Trong khăn van lụa hồng, nàng lẩm bẩm những tiếng rất nhỏ, lộ ra hô hấp thập phần khẩn trương. Ngón nến đỏ đang cháy khiến không khí trong phòng tràn đầy hương vị ấm áp. Hao nến chập chờn phả làn khói nhẹ vào không gian, dường như chuẩn bị nghênh đón trận gió cắt da cắt thịt đầu trời đông giá rét.
Chậm rãi vén khăn voan lên, An An ngước mắt lên. Phản chiếu trong con ngươi của nàng chính là một khuôn mặt tuấn mỹ mà nàng từng lừa gạt, từng ngày từng đêm cứ nối tiếp diễn trò.
Giờ phút này, Hiên Viên Tư Cửu cười tươi thuần túy như mặt trời tỏa nắng.
Nhưng chính vì thuần túy như vậy mới khiến trái tim An An nhất thời co rút thật mạnh.
Hiên Viên Tư Cửu giúp nàng gỡ bỏ mũ phượng rồi tháo từng chiếc trâm cài trên đầu nàng. Ngón tay hắn tỷ mỉ vuốt ve những sợi tóc loạn, dưới ánh nến màu đỏ tỏa ra những tia sáng kỳ dị.
Cường ngạnh nắm lấy cằm nàng,tầm mắt của hắn di chuyển lên đôi gò má, ánh mắt dần trở nên thâm hơn. Tay kia của hắn đột nhiên đi lên, nắm lấy cổ họng của An An. An An cả kinh, lại phát hiện Hiên Viên Tư Cửu cũng không xuất lực, chỉ giả bộ mà thôi. Bàn tay trên cổ họng nàng lập tức di chuyển đến sau gáy. Đột nhiên, nàng bị kéo mạnh vào trong một cái ôm ấp lạnh như băng.
An An cả người cứng nhắc, muốn giãy dụa nhưng lại bị ôm càng chặt.
“ An An, em yêu anh không?” Hiên Viên Tư Cửu ôm lấy nàng. Hắn vừa cười như một đứa trẻ vừa hỏi: “ Em thật sự…thật sự yêu anh sao?”
An An nhìn chính mình trong mắt của Hiên Viên Tư Cửu, khóe miệng chậm rãi nở nụ cười nhạt, giống như một đóa hoa nở giữa trời vào đông. Chẳng sợ vận mệnh chỉ có héo tàn cũng không oán không hối, chỉ muốn một lần xinh đẹp để đứng giữa trời đất.
“ Em sẽ ở bên cạnh anh cả đời này.”
An An hoảng hốt trả lời, nhưng khoảnh khắc lời nói kia được thốt ra từ miệng nàng, chỉ có nàng mới biết thân thể giống như bị điện giật chết lặng, sau đó bị hoa thiêu bằng ngọn lửa cực nóng. Nàng cảm thấy toàn thân như bị thiêu đốt, máu trong thân thể đều đang sôi trào. Cái gì cũng không cho là đúng thật, cái gì cũng đều là hư ảo. Không cần trước kia, không cần lợi lộc, cả đời chỉ cầu thế này thôi là được rồi.
Bàn tay Hiên Viên Tư Cửu nắm chặt lấy vai của nàng. Chặt chẽ đến tận xươg cốt khiến nàng vô cùng đau đớn.
Cảm giác bị người ta nắm giữ thật thống khổ.
Mà nỗi đau lại lại khiến cho nàng ý thức được bản thân mình vẫn còn sống.
Bởi vì còn sống cho nên mới bi ai.
Lòng của nàng bị thế lực gông xiếng bắt ép, trở thành con mồi của người khác.
Đê xây là để chặn nước, nhưng nước dâng nhiều lần cũng có thể khiến đê bọ vỡ….Mà bi ai của nàng, lại không thể lảng tránh, cũng không thể biến mất. Ngày qua ngày, năm qua năm, càng lúc càng khắc sâu vào xương cốt.
Từ đỉnh hạnh phúc bị đẩy ngã xuống địa ngục.
Không vui không buồn.
Không vùng không vẫy.
Không nên lựa chọn…
Từ sau này, nàng sẽ không cần phải lựa chọn nữa…..Tất cả sẽ vì Hiên Viên Tư Cửu mà sống, ý nghĩ muốn sinh tồn vẫn còn, và ý nghĩ muốn buông tha sinh tồn không biết có còn không? Nàng…sẽ chỉ vì hắn mà sống sót.
Nhìn xem trong phòng có chiếc giường thành tròn bằng gỗ tử đàn, sa mạn giường hình hoa hồng, kim câu nhọn hai bên, đệm chăn thêu long phượng được trải gọn gàng. Nến đỏ cao cao đang cháy, ngăn tủ dán chữ hỉ màu đỏ, bình khảm Hoàng Dương Mộc Vân Long được ánh nến chiếu vào, trên bàn đầy những quà mừng màu đỏ… Cả không gian đều là màu đỏ, áp chế ánh mắt nàng, áp chế cơ thể nàng đến mức tưởng chừng như không thở nổi.
Thế nhưng, An An lại nghĩ đến tối hôm qua….
Nàng đã nghĩ đó là đêm giao hoan cuối cùng. Vui mừng, sầu bi, bi thương, quyến luyến, tất cả những tình cảm, cảm xúc đều ngổn ngang, trăm tơ vạn mối. Thân thể nóng bỏng giống như bị hòa tan, đánh nát trong khoảnh khắc nàng hợp nhất làm một cùng Hiên Viên Tư Cửu. Trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, hừng hực khí thế, cùng nhau triền miên.
Rất lâu sau, nàng mới mệt mỏi ngả đầu trên gối thêu họa đồ màu trắng. Cảm giác tựa hồ như bản thân bị bóc hết tất cả vỏ bọc, không trống rỗng cũng không hư không.
Bóng đêm nặng nề tràn ngập, đèn trong phòng được thắp lên, ánh sáng cường điệu hắt ra ngoài cửa sổ. Nùng ảnh, đạm quang chen chúc trong giữa những tán lá, toàn bộ phòng ngủ được bao phủ bởi một vầng sáng mơ màng.
Đầu tiên là vài tia chớp xẹt ngang, trời đêm bỗng chốc sáng bừng như ban ngày. Xa xa lại có vài tiếng sầm rền phá hư không gian yên tĩnh… Mưa, được sắp xếp dày được buông xuống, nương theo sức gió mà tà tà đánh vào cửa sổ thủy tinh. Rạp rạp ba ba… giống như sóng biển dạt dào vỗ vào bãi cát, gió dần dần cũng nổi cơn tức giận…
Bàn tay của hắn vì nàng mà đắp chăn. Nàng có nhớ rất rõ ràng, tay của hắn lạnh lẽo như băng, theo bản năng mà kéo chăn đắp lên người, hắn muốn giữ nàng mãi ở trong lòng.
Tim của nàng thoáng chốc đập rất nhanh, cái gì cũng không nói lên lời, chỉ có thể vờ nhắm mắt.
Người ở phía sau gắt gap ôm chặt lấy nàng, lẩm bẩm bên tai: “ An An, em thích kiểu hôn lễ nào?”
An An nhớ rõ lúc đó nàng đã hàm hồ trả lời: “ Kiểu Trung hoa.”
Mưa càng lúc càng nặng hạt, đánh tới tấp vào cửa sổ, ngăn cách với thế giới bên ngoài, ngăn cách với một đoạn thanh âm xa xôi…
Thân thể vẫn gắt gao bị ôm lấy như trước, đầu của nàng gối lên bờ vai của hắn. Xuyên qua bờ vai của Hiên Viên Tư Cửu, An An nhìn thấy nến đỏ đang không ngừng rơi lệ. Giọt nến ở trong không khí ẩm ướt, đôi tay nàng đưa lên ngực, bi ai đến mức sắp hít thở không thông.
An An hổn hển thở dồn dập, từng trận đau đớn xé rách vẫn thấm vào cơ thể của nàng.
Rất đau nhưng gương mặt trắng bệch lại nở nụ cười nhẹ nhàng: “ Em sẽ ở bên anh cả đời này.”
“… Giống như em nói, bị nhốt trong kim tương ngọc lồng đúng không?”
Dưới hao nến chập chờn, khuôn mặt của hắn mơ hồ vặn vẹo đến quỷ dị. Hắn tựa hồ đang cười, nhưng cười so với khóc còn khó coi hơn. Hắn tựa hồ đang cười, nhưng tiếng cười so với tiếng khóc còn khó nghe hơn. Hắn nói: “ Anh yêu em, em có yêu anh sao?”
“ Em yêu anh…” Âm điệu của An An có phần lạnh lẽo như băng.
Tay hắn co rút siết nàng thật chặt, giống như mọi sức lực của hắn bây giờ đều tập trung nơi đôi tay.
“ Anh yêu em.”
Ánh nến rốt cuộc cũng tắt.
Trong bóng đêm truyền đến một âm thanh giống như tiếng khóc.
Giống như….Khóc…
Có đôi khi, khóc không cần nước mắt, khóc cũng không cần tiếng.
Rồi sau đó, quy về với bụi đất, quy về với vô tịch.
(1) 莊生曉夢迷蝴蝶 (Cẩm sắt 錦瑟) Trang Sinh mơ thấy hóa làm con bươm bướm trong giấc mộng buổi sáng.
(2) ngũ bộ nhất cương thập bộ nhất tiếu: đi 5 bước thấy một nhóm thủ vệ, đi 10 bước thì thấy 1 trạm gác, đại khái là canh phòng cẩn mật.
/17
|