“Cốp”
Nó đập đầu vào kiếng xe,làm nguyên cái trán bầm tím(hên là không bể kiếng á!)Nó quay sang Phong(Phong lái xe):
_Anh làm gì vậy?Ui da!
Nhưng trả lời lại nó chỉ là 1 câu nói thờ ơ vô trách nhiệm:
_Ai kêu cô không để ý!
_Anh………._Nó “hừ” một tiếng rồi dựa lưng vào thành ghế,ngủ thiếp đi (Sun:Chị quên hỏi hai chị kia cái gì rồi à?)
Trong giấc mơ nó thấy….
<
_Em ăn nhiều kẹo sẽ sâu răng đó!_Một người trong 3 người đó nói
_Cậu là ai?_Các bạn biết là ai không?Cô bé cầm cây kẹo mút là nó,và 3 người đó là Tuấn ,Vũ,Phong,sau khi từ bệnh viện về sau cơn tai nạn kinh hoàng đó,nó không còn nhớ gì cả,khi ba mẹ nó kể lại cho nó nghe về vụ tai nạn,ba mẹ nó,Tuấn, Vũ, Phong mong là nó sẽ hồi phục,nhưng kết quả nó chỉ nhớ được ba mẹ và vụ tai nạn thôi,còn 3 người kia thì hoàn toàn không nhớ gì cả,bác sĩ đã nói:”Người nào cháu thường nghĩ đến nhất thì sau khi bị mất trí nhớ cháu sẽ rất lâu mới nhớ lại được hoặc là mãi mãi không nhớ họ là ai!”
Phong nhìn cô bé ngậm kẹo đó,dịu dàng nói:
_Tụi anh là bạn của em,là anh kết nghĩa của em!
Nó nhìn Phong và 2 người còn lại bằng ánh mắt hối lỗi:
_Xin lỗi nha,thật sự em không nhớ các anh là ai….
Tuấn nhìn cô bé,một cảm giác xót xa chợt ùa về trong lòng cậu nhóc:
_Nếu em không nhớ thì chúng ta làm quen lại nha!Anh là Tuấn!
_Anh là Phong!
_Anh là Vũ!
Nó vui lên,cuối cùng nó cũng có bạn rồi!(Trời ơi,3 người đó là bạn của bé mà! B.Như:Ngươi kêu ai là bé? Sun:*lên mặt* thì ngươi lúc đó nhỏ hơn ta đến 9,10 tuổi lận mà! B.Như:Tỷ tỷ của ngươi giận thiệt rồi đấy!!!! Sun:Xin lỗi tỷ ạ!!!*xách dép chạy*)
_Em là Băng Như,cứ gọi em là bé hướng dương!
_Tụi anh biệt rồi!_Vũ nói,ai mà chẳng biết BD của nó là bé hướng dương cơ chứ?(Các bạn biết tại sao rồi nha!)Nhưng cậu lại muốn gọi nó là Tiểu Như hơn (Là tên lúc nhỏ của nó,nó có 4 tên :1.Bé hướng dương 2.Tiểu Như 3.Băng Như 4.còn lúc nó 15 tuổi thì ai cũng gọi nó là Công Chúa Hướng Dương hết)
_Dạ!
3 ngày sau…………..
_Tụi anh phải chuyển nhà…._Tuấn nói,cậu buồn lắm,tối qua cậu đã khóc nhiều đến nỗi dường như nước mắt của cậu đã cạn
Vũ tiếp lời:
_Ba mẹ của 3 tụi anh làm chung một công ty lớn ở một nơi không phải ở đây,cho nên bọn anh cũng phải chuyển sang gần công ty đó sống….
Phong nói tiếp:
_Bọn anh thật sự xin lỗi….Tiểu Như
Nó ngây thơ nở nụ cười:
_Có phải các anh chuyển nhà là để cho ba mẹ các anh sống rồi 1 ngày sau về nhà với Tiểu Như không vậy?
_Không phải…..Bọn anh sẽ phải đi mãi mãi,nói chung là bọn anh không bao giờ đượng gặp lại em nữa…
Nước mắt nó trào ra:
_Không các anh phải ở lại với Tiểu Như…Các anh mà đi thì Tiểu Như giận các anh đó!Huhu!
_Anh…..
_Các anh đi nhưng nhớ trở lại thăm Tiểu Như nha!
_ừm,tụi anh phải về rồi!
_Vâng!_Nó gạt nước mắt
Bóng 3 chàng trai khuất dần để lại cô bé với nụ cười buồn…..>>
(Trở về hiện tại)
_Không!!!!_Nó thức giấc hét lên,mồ hôi lẫn nước mắt nó thi nhau trào ra như mưa,nó quẹt nước mắt lẫn mồ hôi,Thiên Kim lo lắng nhìn nó:
_Mày mơ thấy ác mộng à?
Nó lắc đầu nguầy nguậy:
_Đừng nhắc đến nữa!
Lăng Nhi nhìn nó:
_Mày lại mơ thấy anh Vĩ?
Nó lắc đầu,bây giờ đầu óc nó mới bình tĩnh lại được:
_Không tao mơ thấy 3 anh chàng hàng xóm của tao….
Thiên Kim và Lăng Nhi nhìn nhau:
_Ba anh chàng hàng xóm đó?_Thiên Kim và Lăng Nhi đồng thanh
Rồi sau đó chắp tay lại,quay về phía nó,kiểu như lạy hoặc cầu xin nó:
_Con lạy má,ngàn lần lạy má,mấy cha đó không còn nhớ má đâu,nếu nhớ má thì mấy cha đó về tìm má lâu rồi!_Đồng thanh tập 2
_Nhưng mà……..
Thiên Kim và Lăng Nhi nhìn nhau rồi sau đó….nhắm mắt ngủ tiếp.Còn Vũ,Tuấn,Phong nghe nó nói cũng giật mình,nó mơ thấy gì mà khóc hét lên vậy nhỉ?Rồi sau đó cùng cười,rồi cũng tự **** mình tò mò luôn.Nó quay sang Đạt:
_Tôi đói!_Nó nhìn Đạt , nó đang rất đói, nó thừa biết Đạt là “kho sô cô la” nên xin Đạt một ít
Đạt rùng mình,vẫn cười tươi:
_Không phải anh đã cho nhóc một thùng của anh rồi còn gì?Em đừng có nói em ăn hết rồi nha?
Nó búng tay:
_Ờ ha!Cảm ơn anh,tôi quên mất!_Rồi nó lục ba lô của nó,nó quay lên với khuôn mặt tràn trề thất vọng_Huhu,để quên ở hotel rồi!
_Cái gì?!_Đạt la lên_Đành chịu thôi,anh hết rồi,về nhà rồi ăn!
Nó khóc ròng:
_Nhưng tui đói,huhu!
Rồi một cây kẹo mút xuất hiện trước mặt nó:
_Ăn đi!_Giong nói ấy lạnh đến tận sống lưng,là Tuấn,lúc nãy cậu thấy trong ba lô của nó có vật gì đó đủ màu sắc nên lấy ra xem thử,ai dè là cây kẹo mút,khi nghe nó than vãn cậu bực mình quá nên đưa cho nó ăn luôn
Nó nhìn cậu:
_Anh cho tôi?_Nó nói giọng nó nhỏ lại vì đói
Tuấn quay mặt đi:
_Tôi thấy trong ba lô cô đó!Đừng hiểu lầm!
Nó cười rồi đưa kẹo vào miệng,nó tự hỏi sao cây kẹo này lại ngọt hơn bình thường vậy nhỉ?Là do nó đói quá nên ăn thứ gì cũng ngon,hay là là do người đưa kẹo….Không!Không thể nào!
Nó và Tuấn đâu biết có một ánh mắt khóc chịu đang nhìn 2 người….
Nó đập đầu vào kiếng xe,làm nguyên cái trán bầm tím(hên là không bể kiếng á!)Nó quay sang Phong(Phong lái xe):
_Anh làm gì vậy?Ui da!
Nhưng trả lời lại nó chỉ là 1 câu nói thờ ơ vô trách nhiệm:
_Ai kêu cô không để ý!
_Anh………._Nó “hừ” một tiếng rồi dựa lưng vào thành ghế,ngủ thiếp đi (Sun:Chị quên hỏi hai chị kia cái gì rồi à?)
Trong giấc mơ nó thấy….
<
_Em ăn nhiều kẹo sẽ sâu răng đó!_Một người trong 3 người đó nói
_Cậu là ai?_Các bạn biết là ai không?Cô bé cầm cây kẹo mút là nó,và 3 người đó là Tuấn ,Vũ,Phong,sau khi từ bệnh viện về sau cơn tai nạn kinh hoàng đó,nó không còn nhớ gì cả,khi ba mẹ nó kể lại cho nó nghe về vụ tai nạn,ba mẹ nó,Tuấn, Vũ, Phong mong là nó sẽ hồi phục,nhưng kết quả nó chỉ nhớ được ba mẹ và vụ tai nạn thôi,còn 3 người kia thì hoàn toàn không nhớ gì cả,bác sĩ đã nói:”Người nào cháu thường nghĩ đến nhất thì sau khi bị mất trí nhớ cháu sẽ rất lâu mới nhớ lại được hoặc là mãi mãi không nhớ họ là ai!”
Phong nhìn cô bé ngậm kẹo đó,dịu dàng nói:
_Tụi anh là bạn của em,là anh kết nghĩa của em!
Nó nhìn Phong và 2 người còn lại bằng ánh mắt hối lỗi:
_Xin lỗi nha,thật sự em không nhớ các anh là ai….
Tuấn nhìn cô bé,một cảm giác xót xa chợt ùa về trong lòng cậu nhóc:
_Nếu em không nhớ thì chúng ta làm quen lại nha!Anh là Tuấn!
_Anh là Phong!
_Anh là Vũ!
Nó vui lên,cuối cùng nó cũng có bạn rồi!(Trời ơi,3 người đó là bạn của bé mà! B.Như:Ngươi kêu ai là bé? Sun:*lên mặt* thì ngươi lúc đó nhỏ hơn ta đến 9,10 tuổi lận mà! B.Như:Tỷ tỷ của ngươi giận thiệt rồi đấy!!!! Sun:Xin lỗi tỷ ạ!!!*xách dép chạy*)
_Em là Băng Như,cứ gọi em là bé hướng dương!
_Tụi anh biệt rồi!_Vũ nói,ai mà chẳng biết BD của nó là bé hướng dương cơ chứ?(Các bạn biết tại sao rồi nha!)Nhưng cậu lại muốn gọi nó là Tiểu Như hơn (Là tên lúc nhỏ của nó,nó có 4 tên :1.Bé hướng dương 2.Tiểu Như 3.Băng Như 4.còn lúc nó 15 tuổi thì ai cũng gọi nó là Công Chúa Hướng Dương hết)
_Dạ!
3 ngày sau…………..
_Tụi anh phải chuyển nhà…._Tuấn nói,cậu buồn lắm,tối qua cậu đã khóc nhiều đến nỗi dường như nước mắt của cậu đã cạn
Vũ tiếp lời:
_Ba mẹ của 3 tụi anh làm chung một công ty lớn ở một nơi không phải ở đây,cho nên bọn anh cũng phải chuyển sang gần công ty đó sống….
Phong nói tiếp:
_Bọn anh thật sự xin lỗi….Tiểu Như
Nó ngây thơ nở nụ cười:
_Có phải các anh chuyển nhà là để cho ba mẹ các anh sống rồi 1 ngày sau về nhà với Tiểu Như không vậy?
_Không phải…..Bọn anh sẽ phải đi mãi mãi,nói chung là bọn anh không bao giờ đượng gặp lại em nữa…
Nước mắt nó trào ra:
_Không các anh phải ở lại với Tiểu Như…Các anh mà đi thì Tiểu Như giận các anh đó!Huhu!
_Anh…..
_Các anh đi nhưng nhớ trở lại thăm Tiểu Như nha!
_ừm,tụi anh phải về rồi!
_Vâng!_Nó gạt nước mắt
Bóng 3 chàng trai khuất dần để lại cô bé với nụ cười buồn…..>>
(Trở về hiện tại)
_Không!!!!_Nó thức giấc hét lên,mồ hôi lẫn nước mắt nó thi nhau trào ra như mưa,nó quẹt nước mắt lẫn mồ hôi,Thiên Kim lo lắng nhìn nó:
_Mày mơ thấy ác mộng à?
Nó lắc đầu nguầy nguậy:
_Đừng nhắc đến nữa!
Lăng Nhi nhìn nó:
_Mày lại mơ thấy anh Vĩ?
Nó lắc đầu,bây giờ đầu óc nó mới bình tĩnh lại được:
_Không tao mơ thấy 3 anh chàng hàng xóm của tao….
Thiên Kim và Lăng Nhi nhìn nhau:
_Ba anh chàng hàng xóm đó?_Thiên Kim và Lăng Nhi đồng thanh
Rồi sau đó chắp tay lại,quay về phía nó,kiểu như lạy hoặc cầu xin nó:
_Con lạy má,ngàn lần lạy má,mấy cha đó không còn nhớ má đâu,nếu nhớ má thì mấy cha đó về tìm má lâu rồi!_Đồng thanh tập 2
_Nhưng mà……..
Thiên Kim và Lăng Nhi nhìn nhau rồi sau đó….nhắm mắt ngủ tiếp.Còn Vũ,Tuấn,Phong nghe nó nói cũng giật mình,nó mơ thấy gì mà khóc hét lên vậy nhỉ?Rồi sau đó cùng cười,rồi cũng tự **** mình tò mò luôn.Nó quay sang Đạt:
_Tôi đói!_Nó nhìn Đạt , nó đang rất đói, nó thừa biết Đạt là “kho sô cô la” nên xin Đạt một ít
Đạt rùng mình,vẫn cười tươi:
_Không phải anh đã cho nhóc một thùng của anh rồi còn gì?Em đừng có nói em ăn hết rồi nha?
Nó búng tay:
_Ờ ha!Cảm ơn anh,tôi quên mất!_Rồi nó lục ba lô của nó,nó quay lên với khuôn mặt tràn trề thất vọng_Huhu,để quên ở hotel rồi!
_Cái gì?!_Đạt la lên_Đành chịu thôi,anh hết rồi,về nhà rồi ăn!
Nó khóc ròng:
_Nhưng tui đói,huhu!
Rồi một cây kẹo mút xuất hiện trước mặt nó:
_Ăn đi!_Giong nói ấy lạnh đến tận sống lưng,là Tuấn,lúc nãy cậu thấy trong ba lô của nó có vật gì đó đủ màu sắc nên lấy ra xem thử,ai dè là cây kẹo mút,khi nghe nó than vãn cậu bực mình quá nên đưa cho nó ăn luôn
Nó nhìn cậu:
_Anh cho tôi?_Nó nói giọng nó nhỏ lại vì đói
Tuấn quay mặt đi:
_Tôi thấy trong ba lô cô đó!Đừng hiểu lầm!
Nó cười rồi đưa kẹo vào miệng,nó tự hỏi sao cây kẹo này lại ngọt hơn bình thường vậy nhỉ?Là do nó đói quá nên ăn thứ gì cũng ngon,hay là là do người đưa kẹo….Không!Không thể nào!
Nó và Tuấn đâu biết có một ánh mắt khóc chịu đang nhìn 2 người….
/42
|