“Đó chính là…” Anh dừng một chút, nhìn chăm chú vào Đỗ Lôi Ty, chậm rãi từ trong miệng nói ra câu, “Đỗ Đỗ, chúng ta bỏ trốn nhé?”Từ “bỏ trốn” này từ cổ chí kim đã thấy được chẳng phải là từ trong sáng gì, nhưng sếp tổng lấy ra dùng thì cứ thế mà lí lẽ ngay thẳng, khí thế lại hào hùng.
Đỗ Lôi Ty cứ nghĩ câu “Bỏ trốn” kia của Liêm Tuấn là đùa giỡn, không nghĩ đến ngày hôm sau anh dẫn cô đi làm hộ chiếu, quá đả kích. Làm hộ chiếu rồi làm vi-sa, làm vi-sa rồi tất tả chuẩn bị hành lý, bận rộn tối mắt tối mũi.
Đỗ Lôi Ty buồn bực, sếp tổng đại nhân đang tìm đường bỏ trốn thật sao? Cứ như đi hưởng tuần trăng mật ấy!
Hưởng tuần trăng mật?
Vào lúc ba chữ kia thoáng hiện lên trong đầu Đỗ Lôi Ty, cô bị ý nghĩ của mình dọa cho kinh hồn bạt vía. Không phải là sếp tổng đại nhân muốn mượn lý do bỏ trốn, dẫn cô đi hưởng tuần trăng mật chứ… Nghĩ tới đây, trong lòng không khỏi vừa khẩn trương vừa kích động.
Cũng khó trách Đỗ Lôi Ty sẽ có phản ứng đó, kết hôn với sếp lớn đến giờ, từng bước thực hành về cuộc sống chung của hai người không khác biệt nhiều, mặc dù thứ tự là dựa theo: kết hôn, ước hẹn, tỏ tình, theo đuổi, nhưng ít ra cũng không phải là toàn bộ mà? Nhưng chuyện trăng mật này, cô thật đúng là không có nghĩ tới.
Ngày còn là một cô bé đâu phải chưa từng mộng tưởng hão huyền? Khi đó một mình ra ngoài đi học, đi làm, Đỗ Lôi Ty cũng từng tưởng tượng bản thân sẽ có một ngày kết hôn, sẽ cùng chồng đi ngao du sơn thủy. Yêu cầu của cô không cao, có thể đi đến Quế Lâm xuôi trên sông, hoặc là đi Lâm Quách xem thảo nguyên ra sao là được. Vậy mà đến vài năm sau, hôm nay, ước vọng hão huyền lại biến thành thực tế, hơn nữa còn là một thực tế xa xa cao cao vòi vọi —— nơi bọn họ đi là Italy!
Nghĩ vậy, Đỗ Lôi Ty không khỏi cảm thán: quyết định của sếp tổng đại nhân quả nhiên không phải tầm thường, ngay cả trong nước cô cũng chưa từng đi qua, hiện tại lại được cùng sếp tổng đại nhân bước chân ra khỏi biên giới, bước ra thế giới bên ngoài! Cảm giác này, quá sung sướng!
Trước khi lên đường, Đỗ Lôi Ty gọi điện báo cáo ẹ đang ở nhà.
“Mẹ, ngày mai con với sếp tổng sẽ đi Italy!”
“Cái gì mà cứ sếp tổng, sếp tổng mãi, nó là chồng con!” Bà Đỗ không khỏi vì con gái nhà mình có tinh thần nô lệ cảm thán đến bi ai.
“Dạ, ngày mai con cùng chồng con sẽ đi Italy…” Sao nghe thấy kỳ quái quá vậy?
“Bọn con đi Italy làm gì?”
“Bỏ trốn.”
“Gì cơ?”
“Không phải, ý con là đi du lịch…” Cũng tại sếp tổng đại nhân, cứ nói bỏ trốn, bỏ trốn mãi, làm hại cô bị tiêm nhiễm ╮ (╯▽╰ )╭
“Du lịch là tốt! Bọn con kết hôn chẳng phải cần đi tuần trăng mật sao? Nhân dịp này vun đắp tình cảm, thuận tiện giải quyết việc cháu ngoại ẹ sớm một chút. Đúng rồi! Hôm qua mẹ đã bàn bạc với ba, sau này cháu ngoại mẹ sẽ gọi là Liêm Pha, nghe rất có phong độ của đại tướng… Thật mong chờ…”
“Mẹ!” Đỗ Lôi Ty một đầu đầy vệt đen, sợ mẹ nói thêm gì nữa sẽ đem kế hoạch làm sao nuôi dạy cháu ngoại được tốt nói ra luôn, “Con đi Italy, mẹ có muốn mua gì không?”
“Nơi đó có gì tốt để mua? Sao con không đi đến Kim Hoa, mẹ còn có thể dặn con mang về hai cái chân giò hun khói, đúng rồi, khi nào bọn con đi Kim Hoa, mang về hai cái chân giò hun khói cho ba con nhé? Ba con thích nhất chân giò hun khói … Thật mong chờ…”
“Mẹ!”
“Được rồi, không giỡn với con nữa! Thật ra thì con chỉ cần mang cháu ngoại của mẹ về là được, chưa thành hình cũng không sao, về nước có thể từ từ nghiên cứu…”
Đỗ Lôi Ty: -_- [] [] []
Ngày hôm sau, sau khi nói chuyện điện thoại với mẹ, mọi thứ đã sắp xếp chuẩn bị xong, rốt cuộc Đỗ Lôi Ty đã đi lên chuyến bay đến Italy, đánh dấu bước đi ra thế giới đầu tiên của cô.
Trên máy bay, tâm tình Đỗ Lôi Ty vô cùng phấn khởi, hai mắt cứ đảo đi đảo lại xem xét rồi lại xem xét.
Liêm Tuấn ngồi cạnh mỉm cười nhắc nhở cô: “Đừng quay ngang quay dọc nữa, sắp cất cánh rồi.”
“Vâng.” Đỗ Lôi Ty le lưỡi, lúc này mới chịu ngồi yên.
Nhưng cũng chưa được lâu, cô lại trở nên không yên.
“Sao thế?” Liêm Tuấn nhìn sang, thấy hai ngón tay của Đỗ Lôi Ty theo thói quen chọt chọt vào nhau.
Bộ dạng của Đỗ Lôi Ty như kẻ trộm: “Anh có phát hiện cô tiếp viên hàng không kia cứ đi đến chỗ chúng ta không?”
Liêm Tuấn nhíu mày: “Có sao?”
Có! Tuyệt đối có! Cô quan sát cô ta, không những cô ta cứ đi đến, còn thỉnh thoảng hỏi sếp tổng đại nhân có cần cái này không, có cần cái kia không, rất ân cần .
“Không phải là em đang ghen đấy chứ?”
“…” Sếp tổng đại nhân, tại sao cả một cọng lông anh cũng muốn làm rõ ngọn ngành thế hả?
Có ăn dấm không Đỗ Lôi Ty không biết, nhưng cô biết cô không vừa mắt thái độ phục vụ của cô tiếp viên hàng không này, cô mua vé máy bay, đã buôn bán ăn lời tiền của cô lại còn muốn kiếm tiền từ người của cô ư? Muốn xem náo nhiệt cũng phải mua vé vào, nghĩ là được nhìn sếp tổng đại nhân miễn phí sao? Không có cửa đâu!
Vì thế, Đỗ Lôi Ty quyết định lát nữa nếu cô có đến đây, nhất định phải dùng ánh mắt giết chết cô ta!
Chỉ tiếc, chị tiếp viên hàng không kia đến mấy lần, đều bị Liêm Tuấn cự tuyệt bằng một câu nói, người ta dù gì cũng là nữ tiếp viên hàng không thuộc phần tử trí thức cao cấp thế hệ mới, sau khi bị cự tuyệt hai ba lần, có thế nào cũng nhìn ra . Thịt này mặc dù là thịt mỡ, nhưng lại quá sống, ăn vào dễ bị tiêu chảy! Là một người thuộc phái nữ thời đại mới, trước lúc đầu tư nhất định phải tính được nguy hiểm, nguy hiểm quá lớn thì mất mát còn nhiều hơn là cổ phiếu kiếm được!
Kết quả là, ánh mắt chuẩn bị từ lâu kia của Đỗ Lôi Ty chẳng có đất dụng võ, một lát sau, hai mắt cô nhìn chằm chằm cô ta, mí mắt không nhịn được nhướn lên.
Việc này cũng khó trách, tối hôm qua cô quá hưng phấn, một mực tâm tâm niệm niệm nên mang thứ gì, còn thuận tiện xem qua một lần “Kỳ nghỉ La Mã”, làm một cuộc trở về Trung Quốc hoành tráng giống như “Audrey Hepburn “, đưa đến kết quả nghiêm trọng là ngủ không đủ giấc.
Đang lúc Đỗ Lôi Ty không chịu nổi cơn buồn ngủ, ý thức dần dần trở nên mông lung, bỗng nhiên một thanh âm dịu dàng xuyên thẳng vào lỗ tai: “Thưa ngài, ngài có muốn uống gì không?”
Lại là nữ tiếp viên hàng không kia!
Đỗ Lôi Ty hơi tỉnh táo lại, đang định phóng ánh mắt giết người trong mấy giây qua, lại nghe thấy một giọng nói khác vang lên: “Cà phê nóng.” Giọng nói này không phải của Liêm Tuấn, nhưng có chút quen thuộc, chỉ chốc lát sau Đỗ Lôi Ty toàn thân bừng tỉnh, bởi vì giọng nói đó lại vọng đến từ phía sau, “Thật phiền cho cô, người đẹp.”
Ai cũng gọi được một tiếng người đẹp, nhưng gọi đầy đắc ý lại khiến hồn phi phách tán như vậy, Đỗ Lôi Ty chỉ thấy qua hai người, một người là Hạ Khôn, người còn lại là Tiêu Doãn.
Tiêu Doãn đang hết sức vui mừng thưởng thức bóng lưng người đẹp lắc bên này một cái, lắc bên kia một cái rời đi, bỗng nhiên cảm giác có một ánh mắt phóng về phía cô ta, vừa nghiêng người nhìn, đầu tiên là bị hai con mắt nổi tia máu tựa như ánh mắt gấu mèo dọa cho hết hồn, tiếp theo, hắn đột nhiên cảm thấy hạ thân có cảm giác đau âm ỉ.
Cảm giác này, thật sự khó mà quên được!
Hắn phóng một ánh mắt mê người về phía Đỗ Lôi Ty: “Baby, em có biết cái gì gọi là có duyên nhất định gặp không?”
Đỗ Lôi Ty bỗng nhiên không khỏi buồn nôn một trận.
Tại sao lại là cậu?” Lúc này Liêm Tuấn cũng phát hiện ra Tiêu Doãn, không khỏi khẽ nhíu mày.
Tiêu Doãn không chút hoang mang nói: “Đừng nhíu mày thế, tớ đâu phải cọp chứ.” Có ăn vợ của cậu đâu chứ?
Liêm Tuấn hừ một tiếng.
Đỗ Lôi Ty phát hiện bầu không khí này có một chút không đúng, mặc dù lần trước cô uống rượu say, cũng không biết hôm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng lại mơ hồ cảm thấy bản thân đã làm chuyện sai, bằng không sếp tổng đại nhân sẽ không làm mặt lạnh, tránh né sau mỗi lần cô hỏi thăm sự việc .
Vì hóa giải lúng túng, thanh âm cười khan ha ha của Đỗ Lôi Ty vang lên, hỏi Tiêu Doãn: “Anh cũng đi Italy?”
Tiêu Doãn nháy mắt với cô mấy cái: “Em nói thử xem?”
Nói cái đầu của anh á! Anh không đi Italy, chẳng lẽ trên đường chuyển máy bay chắc? Đỗ Lôi Ty rất muốn mắng, nhưng mà nghĩ lại, vừa rồi cô hỏi cái vấn đề này bản thân cũng cảm thấy nhàm chán.
“Sao anh không hỏi tôi đi để làm gì?”
“Sặc… Em đi làm gì?”
“Không nói anh nghe!”
Một đám mây đen từ trên đầu bay đi…
Lúc này, vị nữ tiếp viên hàng không vừa đi lấy cà phê kia cầm theo cà phê lắc qua lắc lại đi đến, thấy Tiêu Doãn, cười một cái điện lực mười phần: “Thưa ngài, cà phê của ngài
” Thanh âm kia, thật là õng ẹo!
“Thật là thơm!” Tiêu Doãn say mê hít vào một hơi, mặt không đỏ tim không loạn ca ngợi, “Ly cà phê này thơm nồng tựa như người đẹp là em.”
Nôn ——
Đỗ Lôi Ty ngay cả cơm tối qua cũng nhanh chóng tống ra .
Nhưng chị tiếp viên hàng không xinh đẹp lại rất khoái chí, cười tươi như hoa loa kèn. Việc này cũng khó trách, cũng đều là soái ca, Liêm Tuấn trả lời hai ba lần làm cho người ta không dám lại gần, nhưng nay lại xuất hiện mỹ nam dịu dàng biết nói lời ngon ngọt. Đem hai người so sánh, khác biệt lại càng rõ ràng!
Hoa loa kèn rất cao hứng, chất giọng lảnh lót như chim hoàng oanh lại vang lên: “Xin đi trước, xin hỏi ngài còn cần gì nữa không?”
“Xin cho cô gái bên đây một cái bánh ngọt cùng một ly nước trái cây.”
“Cô gái bên đây” chẳng lẽ là chỉ cô? Đỗ Lôi Ty liếc nhìn Tiêu Doãn, hình như đúng là ám chỉ cô.
“Đâu còn nhỏ bé gì nữa, cũng đã là phụ nữ rồi .” Liêm Tuấn bỗng nhiên không giải thích, lại nói một câu.
Đỗ Lôi Ty ngẩn ra, nhưng ngay sau đó phát hỏa: “Phụ nữ gì chứ? Anh mới là ông bác ý! Cô nương đây mỗi năm đều mười tám tuổi, là con gái mới lớn!”
Vừa dứt lời, lấy Đỗ Lôi Ty làm tâm, trong vòng bán kính ba thước, vẻ mặt của mọi người đều trở nên nhăn nhó, duy chỉ có Liêm Tuấn là bộ dáng không sợ hãi, không gợn sóng như cũ, chỉ nhàn nhạt nhắc nhở: “Vợ à, em là phụ nữ đã có chồng.”
Sếp tổng đại nhân, dịu dàng cũng gây chết người, thầy cô không dạy cho anh à?
>____<
Thưa cô, điểm tâm của cô.” Lúc chị tiếp viên hàng không mang bánh ngọt dâu tây và nước dứa ép đặt trước mặt Đỗ Lôi Ty, Đỗ Lôi Ty rõ ràng cảm giác được cô ta thật ra đang nghĩ về “Phụ nữ”.
Nhưng điều này không trọng yếu, phụ nữ, khuê nữ gì chứ, cũng đều là mây trôi! Cái bánh ngọt cùng ly nước trái cây trước mắt, đó mới là thật!
Hai mắt Đỗ Lôi Ty sáng lên, chuẩn bị càn quét.
“Khụ khụ.”
Hai tiếng ho khan, cắt đứt sự thèm ăn của cô, Đỗ Lôi Ty nhìn sang, trên mặt sếp tổng đại nhân là ánh mắt tràn đầy uy hiếp, ánh mắt kia rõ ràng là đang nói —— nếu em dám ăn nhất định sẽ chết!
Cái nhìn này đem sự thèm ăn của Đỗ Lôi Ty ngang ngạnh đẩy lùi, cô không nhịn được ở trong lòng la lối: bỏ qua bánh ngọt với nước trái cây, chúng chẳng qua là cho con nít thôi mà!
“Baby, không hợp khẩu vị sao?” Tiêu Doãn hỏi.
Đỗ Lôi Ty cười xấu hổ: “Bữa sáng… Đã ăn rất no rồi…”
Nhìn hai thứ bày biện trước mắt không thể ăn, mà lại phải để mặt mũi cho Tiêu Doãn, cho nên Đỗ Lôi Ty không thể làm gì khác hơn là trừng mắt ngẩn người nhìn đồ ăn trước mặt, trừng trong chốc lát, cô bỗng nhiên vỡ lẽ được điều gì đó.
Bánh ngọt dâu tây? Nước dứa ép ?
Dâu tây, dứa, dâu tây, dứa, dâu tây, dứa…Bởi vì sếp tổng đại nhân với Tiêu Doãn hai mặt tấn công, vốn dĩ trên đường đi rất bình an nhưng lại trở thành nguy cơ tứ phía, làm hại Đỗ Lôi Ty một trận kinh hồn táng đảm, vừa chịu đựng ánh mắt uy hiếp của sếp tổng đại nhân, lại bị tiếng nói của Tiêu Doãn quấy rầy, chết dở sống dở chống đỡ trong mười giờ, rốt cục vào lúc xuống máy bay, cô không nhịn được nữa ngủ thiếp đi.
Cô ngủ rất say, ngay cả việc làm sao xuống máy bay cũng hồn nhiên không biết, cứ mơ mơ màng màng cảm nhận được có tiếng người, có tiếng xe, loáng thoáng tiếng nước chảy, sau đó nữa thì hoàn toàn không biết.
Trong lúc ngủ Đỗ Lôi Ty thấy một giấc mơ, cô mơ thấy bốn phía là nước, cô ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ hẹp, bên cạnh là sếp tổng đại nhân cùng mẹ anh. Thuyền nhỏ lảo đảo, giống như không cẩn thận thì sẽ lật úp. Lúc này Liêm phu nhân đột nhiên hỏi Liêm Tuấn: “Nếu thuyền lật, con cứu mẹ trước hay cứu vợ con trước?”
Đỗ Lôi Ty khẩn trương quan sát phản ứng của Liêm Tuấn, hết nhìn cô lại quay sang nhìn Liêm phu nhân, không nói gì.
“Con nói đi.” Liêm phu nhân thúc giục, ánh mắt tràn đầy ý khiêu khích.
“Đương nhiên trước tiên cứu…” Liêm Tuấn nói, hơi có thâm ý nhìn nhìn Đỗ Lôi Ty.
Là ai? Nói mau đi! Đỗ Lôi Ty ở trong lòng thúc giục.
“Trước tiên cứu mẹ.”
Vừa dứt lời, thuyền lật.
“Cứu tôi! Mau cứu tôi!” Hai tay của cô không ngừng đập nước, trước mắt mênh mông nước, mơ hồ phảng phất nhìn thấy khuôn mặt của sếp tổng đại nhân, còn có Liêm phu nhân, tất cả bọn họ đều ngồi ở trên thuyền thờ ơ nhìn cô…
“Đỗ Đỗ? Đỗ Đỗ!” Bên tai truyền đến thanh âm quen thuộc, giọng nói có chút dồn dập, “Đỗ Đỗ, mau tỉnh lại! Đỗ Đỗ…”
Đỗ Lôi Ty mở mắt ra, nhìn thấy đôi mắt đầy lo âu của Liêm Tuấn.
“Chồng ơi!” Đỗ Lôi Ty bắt được tay anh, kinh sợ chưa bình tâm lại.
Đỗ Lôi Ty cứ nghĩ câu “Bỏ trốn” kia của Liêm Tuấn là đùa giỡn, không nghĩ đến ngày hôm sau anh dẫn cô đi làm hộ chiếu, quá đả kích. Làm hộ chiếu rồi làm vi-sa, làm vi-sa rồi tất tả chuẩn bị hành lý, bận rộn tối mắt tối mũi.
Đỗ Lôi Ty buồn bực, sếp tổng đại nhân đang tìm đường bỏ trốn thật sao? Cứ như đi hưởng tuần trăng mật ấy!
Hưởng tuần trăng mật?
Vào lúc ba chữ kia thoáng hiện lên trong đầu Đỗ Lôi Ty, cô bị ý nghĩ của mình dọa cho kinh hồn bạt vía. Không phải là sếp tổng đại nhân muốn mượn lý do bỏ trốn, dẫn cô đi hưởng tuần trăng mật chứ… Nghĩ tới đây, trong lòng không khỏi vừa khẩn trương vừa kích động.
Cũng khó trách Đỗ Lôi Ty sẽ có phản ứng đó, kết hôn với sếp lớn đến giờ, từng bước thực hành về cuộc sống chung của hai người không khác biệt nhiều, mặc dù thứ tự là dựa theo: kết hôn, ước hẹn, tỏ tình, theo đuổi, nhưng ít ra cũng không phải là toàn bộ mà? Nhưng chuyện trăng mật này, cô thật đúng là không có nghĩ tới.
Ngày còn là một cô bé đâu phải chưa từng mộng tưởng hão huyền? Khi đó một mình ra ngoài đi học, đi làm, Đỗ Lôi Ty cũng từng tưởng tượng bản thân sẽ có một ngày kết hôn, sẽ cùng chồng đi ngao du sơn thủy. Yêu cầu của cô không cao, có thể đi đến Quế Lâm xuôi trên sông, hoặc là đi Lâm Quách xem thảo nguyên ra sao là được. Vậy mà đến vài năm sau, hôm nay, ước vọng hão huyền lại biến thành thực tế, hơn nữa còn là một thực tế xa xa cao cao vòi vọi —— nơi bọn họ đi là Italy!
Nghĩ vậy, Đỗ Lôi Ty không khỏi cảm thán: quyết định của sếp tổng đại nhân quả nhiên không phải tầm thường, ngay cả trong nước cô cũng chưa từng đi qua, hiện tại lại được cùng sếp tổng đại nhân bước chân ra khỏi biên giới, bước ra thế giới bên ngoài! Cảm giác này, quá sung sướng!
Trước khi lên đường, Đỗ Lôi Ty gọi điện báo cáo ẹ đang ở nhà.
“Mẹ, ngày mai con với sếp tổng sẽ đi Italy!”
“Cái gì mà cứ sếp tổng, sếp tổng mãi, nó là chồng con!” Bà Đỗ không khỏi vì con gái nhà mình có tinh thần nô lệ cảm thán đến bi ai.
“Dạ, ngày mai con cùng chồng con sẽ đi Italy…” Sao nghe thấy kỳ quái quá vậy?
“Bọn con đi Italy làm gì?”
“Bỏ trốn.”
“Gì cơ?”
“Không phải, ý con là đi du lịch…” Cũng tại sếp tổng đại nhân, cứ nói bỏ trốn, bỏ trốn mãi, làm hại cô bị tiêm nhiễm ╮ (╯▽╰ )╭
“Du lịch là tốt! Bọn con kết hôn chẳng phải cần đi tuần trăng mật sao? Nhân dịp này vun đắp tình cảm, thuận tiện giải quyết việc cháu ngoại ẹ sớm một chút. Đúng rồi! Hôm qua mẹ đã bàn bạc với ba, sau này cháu ngoại mẹ sẽ gọi là Liêm Pha, nghe rất có phong độ của đại tướng… Thật mong chờ…”
“Mẹ!” Đỗ Lôi Ty một đầu đầy vệt đen, sợ mẹ nói thêm gì nữa sẽ đem kế hoạch làm sao nuôi dạy cháu ngoại được tốt nói ra luôn, “Con đi Italy, mẹ có muốn mua gì không?”
“Nơi đó có gì tốt để mua? Sao con không đi đến Kim Hoa, mẹ còn có thể dặn con mang về hai cái chân giò hun khói, đúng rồi, khi nào bọn con đi Kim Hoa, mang về hai cái chân giò hun khói cho ba con nhé? Ba con thích nhất chân giò hun khói … Thật mong chờ…”
“Mẹ!”
“Được rồi, không giỡn với con nữa! Thật ra thì con chỉ cần mang cháu ngoại của mẹ về là được, chưa thành hình cũng không sao, về nước có thể từ từ nghiên cứu…”
Đỗ Lôi Ty: -_- [] [] []
Ngày hôm sau, sau khi nói chuyện điện thoại với mẹ, mọi thứ đã sắp xếp chuẩn bị xong, rốt cuộc Đỗ Lôi Ty đã đi lên chuyến bay đến Italy, đánh dấu bước đi ra thế giới đầu tiên của cô.
Trên máy bay, tâm tình Đỗ Lôi Ty vô cùng phấn khởi, hai mắt cứ đảo đi đảo lại xem xét rồi lại xem xét.
Liêm Tuấn ngồi cạnh mỉm cười nhắc nhở cô: “Đừng quay ngang quay dọc nữa, sắp cất cánh rồi.”
“Vâng.” Đỗ Lôi Ty le lưỡi, lúc này mới chịu ngồi yên.
Nhưng cũng chưa được lâu, cô lại trở nên không yên.
“Sao thế?” Liêm Tuấn nhìn sang, thấy hai ngón tay của Đỗ Lôi Ty theo thói quen chọt chọt vào nhau.
Bộ dạng của Đỗ Lôi Ty như kẻ trộm: “Anh có phát hiện cô tiếp viên hàng không kia cứ đi đến chỗ chúng ta không?”
Liêm Tuấn nhíu mày: “Có sao?”
Có! Tuyệt đối có! Cô quan sát cô ta, không những cô ta cứ đi đến, còn thỉnh thoảng hỏi sếp tổng đại nhân có cần cái này không, có cần cái kia không, rất ân cần .
“Không phải là em đang ghen đấy chứ?”
“…” Sếp tổng đại nhân, tại sao cả một cọng lông anh cũng muốn làm rõ ngọn ngành thế hả?
Có ăn dấm không Đỗ Lôi Ty không biết, nhưng cô biết cô không vừa mắt thái độ phục vụ của cô tiếp viên hàng không này, cô mua vé máy bay, đã buôn bán ăn lời tiền của cô lại còn muốn kiếm tiền từ người của cô ư? Muốn xem náo nhiệt cũng phải mua vé vào, nghĩ là được nhìn sếp tổng đại nhân miễn phí sao? Không có cửa đâu!
Vì thế, Đỗ Lôi Ty quyết định lát nữa nếu cô có đến đây, nhất định phải dùng ánh mắt giết chết cô ta!
Chỉ tiếc, chị tiếp viên hàng không kia đến mấy lần, đều bị Liêm Tuấn cự tuyệt bằng một câu nói, người ta dù gì cũng là nữ tiếp viên hàng không thuộc phần tử trí thức cao cấp thế hệ mới, sau khi bị cự tuyệt hai ba lần, có thế nào cũng nhìn ra . Thịt này mặc dù là thịt mỡ, nhưng lại quá sống, ăn vào dễ bị tiêu chảy! Là một người thuộc phái nữ thời đại mới, trước lúc đầu tư nhất định phải tính được nguy hiểm, nguy hiểm quá lớn thì mất mát còn nhiều hơn là cổ phiếu kiếm được!
Kết quả là, ánh mắt chuẩn bị từ lâu kia của Đỗ Lôi Ty chẳng có đất dụng võ, một lát sau, hai mắt cô nhìn chằm chằm cô ta, mí mắt không nhịn được nhướn lên.
Việc này cũng khó trách, tối hôm qua cô quá hưng phấn, một mực tâm tâm niệm niệm nên mang thứ gì, còn thuận tiện xem qua một lần “Kỳ nghỉ La Mã”, làm một cuộc trở về Trung Quốc hoành tráng giống như “Audrey Hepburn “, đưa đến kết quả nghiêm trọng là ngủ không đủ giấc.
Đang lúc Đỗ Lôi Ty không chịu nổi cơn buồn ngủ, ý thức dần dần trở nên mông lung, bỗng nhiên một thanh âm dịu dàng xuyên thẳng vào lỗ tai: “Thưa ngài, ngài có muốn uống gì không?”
Lại là nữ tiếp viên hàng không kia!
Đỗ Lôi Ty hơi tỉnh táo lại, đang định phóng ánh mắt giết người trong mấy giây qua, lại nghe thấy một giọng nói khác vang lên: “Cà phê nóng.” Giọng nói này không phải của Liêm Tuấn, nhưng có chút quen thuộc, chỉ chốc lát sau Đỗ Lôi Ty toàn thân bừng tỉnh, bởi vì giọng nói đó lại vọng đến từ phía sau, “Thật phiền cho cô, người đẹp.”
Ai cũng gọi được một tiếng người đẹp, nhưng gọi đầy đắc ý lại khiến hồn phi phách tán như vậy, Đỗ Lôi Ty chỉ thấy qua hai người, một người là Hạ Khôn, người còn lại là Tiêu Doãn.
Tiêu Doãn đang hết sức vui mừng thưởng thức bóng lưng người đẹp lắc bên này một cái, lắc bên kia một cái rời đi, bỗng nhiên cảm giác có một ánh mắt phóng về phía cô ta, vừa nghiêng người nhìn, đầu tiên là bị hai con mắt nổi tia máu tựa như ánh mắt gấu mèo dọa cho hết hồn, tiếp theo, hắn đột nhiên cảm thấy hạ thân có cảm giác đau âm ỉ.
Cảm giác này, thật sự khó mà quên được!
Hắn phóng một ánh mắt mê người về phía Đỗ Lôi Ty: “Baby, em có biết cái gì gọi là có duyên nhất định gặp không?”
Đỗ Lôi Ty bỗng nhiên không khỏi buồn nôn một trận.
Tại sao lại là cậu?” Lúc này Liêm Tuấn cũng phát hiện ra Tiêu Doãn, không khỏi khẽ nhíu mày.
Tiêu Doãn không chút hoang mang nói: “Đừng nhíu mày thế, tớ đâu phải cọp chứ.” Có ăn vợ của cậu đâu chứ?
Liêm Tuấn hừ một tiếng.
Đỗ Lôi Ty phát hiện bầu không khí này có một chút không đúng, mặc dù lần trước cô uống rượu say, cũng không biết hôm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng lại mơ hồ cảm thấy bản thân đã làm chuyện sai, bằng không sếp tổng đại nhân sẽ không làm mặt lạnh, tránh né sau mỗi lần cô hỏi thăm sự việc .
Vì hóa giải lúng túng, thanh âm cười khan ha ha của Đỗ Lôi Ty vang lên, hỏi Tiêu Doãn: “Anh cũng đi Italy?”
Tiêu Doãn nháy mắt với cô mấy cái: “Em nói thử xem?”
Nói cái đầu của anh á! Anh không đi Italy, chẳng lẽ trên đường chuyển máy bay chắc? Đỗ Lôi Ty rất muốn mắng, nhưng mà nghĩ lại, vừa rồi cô hỏi cái vấn đề này bản thân cũng cảm thấy nhàm chán.
“Sao anh không hỏi tôi đi để làm gì?”
“Sặc… Em đi làm gì?”
“Không nói anh nghe!”
Một đám mây đen từ trên đầu bay đi…
Lúc này, vị nữ tiếp viên hàng không vừa đi lấy cà phê kia cầm theo cà phê lắc qua lắc lại đi đến, thấy Tiêu Doãn, cười một cái điện lực mười phần: “Thưa ngài, cà phê của ngài
” Thanh âm kia, thật là õng ẹo!
“Thật là thơm!” Tiêu Doãn say mê hít vào một hơi, mặt không đỏ tim không loạn ca ngợi, “Ly cà phê này thơm nồng tựa như người đẹp là em.”
Nôn ——
Đỗ Lôi Ty ngay cả cơm tối qua cũng nhanh chóng tống ra .
Nhưng chị tiếp viên hàng không xinh đẹp lại rất khoái chí, cười tươi như hoa loa kèn. Việc này cũng khó trách, cũng đều là soái ca, Liêm Tuấn trả lời hai ba lần làm cho người ta không dám lại gần, nhưng nay lại xuất hiện mỹ nam dịu dàng biết nói lời ngon ngọt. Đem hai người so sánh, khác biệt lại càng rõ ràng!
Hoa loa kèn rất cao hứng, chất giọng lảnh lót như chim hoàng oanh lại vang lên: “Xin đi trước, xin hỏi ngài còn cần gì nữa không?”
“Xin cho cô gái bên đây một cái bánh ngọt cùng một ly nước trái cây.”
“Cô gái bên đây” chẳng lẽ là chỉ cô? Đỗ Lôi Ty liếc nhìn Tiêu Doãn, hình như đúng là ám chỉ cô.
“Đâu còn nhỏ bé gì nữa, cũng đã là phụ nữ rồi .” Liêm Tuấn bỗng nhiên không giải thích, lại nói một câu.
Đỗ Lôi Ty ngẩn ra, nhưng ngay sau đó phát hỏa: “Phụ nữ gì chứ? Anh mới là ông bác ý! Cô nương đây mỗi năm đều mười tám tuổi, là con gái mới lớn!”
Vừa dứt lời, lấy Đỗ Lôi Ty làm tâm, trong vòng bán kính ba thước, vẻ mặt của mọi người đều trở nên nhăn nhó, duy chỉ có Liêm Tuấn là bộ dáng không sợ hãi, không gợn sóng như cũ, chỉ nhàn nhạt nhắc nhở: “Vợ à, em là phụ nữ đã có chồng.”
Sếp tổng đại nhân, dịu dàng cũng gây chết người, thầy cô không dạy cho anh à?
>____<
Thưa cô, điểm tâm của cô.” Lúc chị tiếp viên hàng không mang bánh ngọt dâu tây và nước dứa ép đặt trước mặt Đỗ Lôi Ty, Đỗ Lôi Ty rõ ràng cảm giác được cô ta thật ra đang nghĩ về “Phụ nữ”.
Nhưng điều này không trọng yếu, phụ nữ, khuê nữ gì chứ, cũng đều là mây trôi! Cái bánh ngọt cùng ly nước trái cây trước mắt, đó mới là thật!
Hai mắt Đỗ Lôi Ty sáng lên, chuẩn bị càn quét.
“Khụ khụ.”
Hai tiếng ho khan, cắt đứt sự thèm ăn của cô, Đỗ Lôi Ty nhìn sang, trên mặt sếp tổng đại nhân là ánh mắt tràn đầy uy hiếp, ánh mắt kia rõ ràng là đang nói —— nếu em dám ăn nhất định sẽ chết!
Cái nhìn này đem sự thèm ăn của Đỗ Lôi Ty ngang ngạnh đẩy lùi, cô không nhịn được ở trong lòng la lối: bỏ qua bánh ngọt với nước trái cây, chúng chẳng qua là cho con nít thôi mà!
“Baby, không hợp khẩu vị sao?” Tiêu Doãn hỏi.
Đỗ Lôi Ty cười xấu hổ: “Bữa sáng… Đã ăn rất no rồi…”
Nhìn hai thứ bày biện trước mắt không thể ăn, mà lại phải để mặt mũi cho Tiêu Doãn, cho nên Đỗ Lôi Ty không thể làm gì khác hơn là trừng mắt ngẩn người nhìn đồ ăn trước mặt, trừng trong chốc lát, cô bỗng nhiên vỡ lẽ được điều gì đó.
Bánh ngọt dâu tây? Nước dứa ép ?
Dâu tây, dứa, dâu tây, dứa, dâu tây, dứa…Bởi vì sếp tổng đại nhân với Tiêu Doãn hai mặt tấn công, vốn dĩ trên đường đi rất bình an nhưng lại trở thành nguy cơ tứ phía, làm hại Đỗ Lôi Ty một trận kinh hồn táng đảm, vừa chịu đựng ánh mắt uy hiếp của sếp tổng đại nhân, lại bị tiếng nói của Tiêu Doãn quấy rầy, chết dở sống dở chống đỡ trong mười giờ, rốt cục vào lúc xuống máy bay, cô không nhịn được nữa ngủ thiếp đi.
Cô ngủ rất say, ngay cả việc làm sao xuống máy bay cũng hồn nhiên không biết, cứ mơ mơ màng màng cảm nhận được có tiếng người, có tiếng xe, loáng thoáng tiếng nước chảy, sau đó nữa thì hoàn toàn không biết.
Trong lúc ngủ Đỗ Lôi Ty thấy một giấc mơ, cô mơ thấy bốn phía là nước, cô ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ hẹp, bên cạnh là sếp tổng đại nhân cùng mẹ anh. Thuyền nhỏ lảo đảo, giống như không cẩn thận thì sẽ lật úp. Lúc này Liêm phu nhân đột nhiên hỏi Liêm Tuấn: “Nếu thuyền lật, con cứu mẹ trước hay cứu vợ con trước?”
Đỗ Lôi Ty khẩn trương quan sát phản ứng của Liêm Tuấn, hết nhìn cô lại quay sang nhìn Liêm phu nhân, không nói gì.
“Con nói đi.” Liêm phu nhân thúc giục, ánh mắt tràn đầy ý khiêu khích.
“Đương nhiên trước tiên cứu…” Liêm Tuấn nói, hơi có thâm ý nhìn nhìn Đỗ Lôi Ty.
Là ai? Nói mau đi! Đỗ Lôi Ty ở trong lòng thúc giục.
“Trước tiên cứu mẹ.”
Vừa dứt lời, thuyền lật.
“Cứu tôi! Mau cứu tôi!” Hai tay của cô không ngừng đập nước, trước mắt mênh mông nước, mơ hồ phảng phất nhìn thấy khuôn mặt của sếp tổng đại nhân, còn có Liêm phu nhân, tất cả bọn họ đều ngồi ở trên thuyền thờ ơ nhìn cô…
“Đỗ Đỗ? Đỗ Đỗ!” Bên tai truyền đến thanh âm quen thuộc, giọng nói có chút dồn dập, “Đỗ Đỗ, mau tỉnh lại! Đỗ Đỗ…”
Đỗ Lôi Ty mở mắt ra, nhìn thấy đôi mắt đầy lo âu của Liêm Tuấn.
“Chồng ơi!” Đỗ Lôi Ty bắt được tay anh, kinh sợ chưa bình tâm lại.
/55
|