- Chuyện kia... Vừa rồi thật sự ngoài ý muốn, ta xin lỗi!
Tần Thiên nhìn Triệu Chỉ Vân lúng túng nói...
- Buông ra, ta muốn giết ngươi, đồ lưu manh!
Triệu Chỉ Vân cũng không để ý tới lời nói của Tần Thiên, trong lòng nàng tức muốn chết, làm sao sẽ nghe Tần Thiên giải thích, kịch liệt giằng co.Muốn thoát khỏi hai tay của Tần Thiên.
Nhưng nàng quên mình đang ở trên giường, giằng co một hồi, nhất thời cả người trượt xuống, trong nháy mắt rớt ra đằng sau giường, mà Tần Thiên, bởi vì đang nắm tay của Triệu Chỉ Vân tay, kết quả cũng bị Triệu Chỉ Vân xuống xuống, hai người ngã song soãi xuống giường.
“Ô ô!”
Vô tình, môi của Tần Thiên và môi của Triệu Chỉ Vân lại chạm vào nhau, nhất thời hai người đều ngây dại, trong đầu Triệu Chỉ Vân trống rỗng, mình tự nhiên lại bị Tần Thiên hôn, nụ hôn đầu của mình, nụ hôn đầu đó, lại bị một người đàn ông đoạt rồi, ghê tởm ta muốn giết hắn, trong lòng Triệu Chỉ Vân hô lớn, muốn động lực một chút, nhưng lại phát hiện toàn thân vô lực, từ lỗ mũi truyền tới hơi thở nam tử trên người Tần Thiên, lại không khỏi hoảng hốt, cả người run lẩy bẩy.
Lần đầu tiên, Triệu Chỉ Vân phát hiện nam nhân cũng không phải kinh khủng như nàng nghĩ, cái lưỡi nhỏ thơm tho không nhịn được vươn tới, chạm vào đôi môi của Tần Thiên, đây chỉ là một động tác theo bản năng, không có bất kỳ suy nghĩ nào, cũng là phản ứng tự nhiên của cơ thể mà thôi.
Tần Thiên cũng thấy mẹ rồi, mình lại đi hôn tiểu di tử, thảm rồi, không biết Triệu Chỉ Vân biết được sẽ làm gì, có thể hay không nói cho Triệu Chỉ Nhược, nói cho Triệu Chỉ Nhược sau, Triệu Chỉ Nhược gặp là dạng gì phản ứng.
Đang suy nghĩ, đột nhiên môi của mình bị một cái lưỡi nhỏ liếm một cái, lập tức Tần Thiên theo bản năng dùng đầu lưỡi liếm trả đối phương, nhất thời hai người đều run lên, trong nháy mắt tách ra.
- A! Ta, ta không phải cố ý!
Tần Thiên không biết nói cái gì cho phải, thật ra hắn cũng không có ý định như vậy, do lưỡi của Triệu Chỉ Vân kích thích hắn mà, hắn chống trả theo bản năng mà thôi, giống như mấy lần trước, cho nên đầu lưỡi của tự nhiên mà vươn ra thôi.
- Ngươi... Ngươi...!
Giờ phút này, Triệu Chỉ Vân nhìn Tần Thiên, mặt đỏ lên, trong lúc này, nàng phát hiện mình không biết nên nói như thế nào với Tần Thiên nữa, vốn trong lòng vô cùng thống hận Tần Thiên, muốn giết quách hắn, nhưng hiện tại, lại có chuyển biến kì lạ trong cơ thể nào, mặc dù vẫn hận Tần Thiên, nhưng không còn sâu đậm như trước, không muốn giết Tần Thiên, hơn nữa trong lòng vô cùng bối rối, đầu óc mơ hồ.
- Ta... Ta muốn phạt ngươi, ngươi muốn bị phạt cái gì ?
Triệu Chỉ Vân hoảng loạn nói lung tung, nàng cũng không biết mình đang nói gì nữa, trong lòng đã rối bời.
- A... Chuyện này, ta cũng không biết!
Tần Thiên mồ hôi chảy nhễ nhại, má lại có ngươi hỏi vậy hả.
- Ngươi... Ngươi đứng lên cho ta.
Lúc này, Triệu Chỉ Vân mới phát hiện, Tần Thiên vẫn còn đè lên người mình, ngưc của nàng éo vào người của hắn, va chạm vào nhau làm nàng có cảm giác ngực như nóng ran.
Tần Thiên vừa nghe, vội vàng đứng lên, ngồi né qua một bên, phát hiện tiểu đệ của mình không nhịn được đã cứng rồi, vội vàng vông chân qua, đè lại, bất quá vẫn bị Triệu Chỉ Vân thấy được, trong lòng thầm mắng Tần Thiên lưu manh.
Ngay sau đó, Triệu Chỉ Vân cũng ngồi dậy, sửa sang y phục của mình một chút, che ngực mình lại, sắc mặt dần dần khôi phục, không còn đỏ như trước nữa, trở lại bộ dáng lạnh lùng như trước.
- Hừ! Dám vô lễ với ta, ngươi muốn gì đây!
Triệu Chỉ Vân quay đầu lại nhìn Tần Thiên lạnh lùng nói, giọng nói vô cùng uy hiếp.
Điều này Tần Thiên đã sớm nghĩ tới, bất quá hắn cũng không biết nên trả lời như thế nào.
- Chuyện này... Chuyện này... Ngươi muốn thế nào !
Tần Thiên nhìn Triệu Chỉ Vân hỏi.
- Hừ! Ta sẽ nói cho tỷ tỷ biết, ngươi sờ soạng ta, còn hôn ta, nhiều lần làm trò sằn bậy với ta!
Triệu Chỉ Vân lập tức nói, nói tới đây, nàng cũng không nhịn được đỏ mặt, dù sao cũng là nữ hài tử, nói ra mấy chuyện này cũng có chút xấu hổ.
- Đâu có, đây đều là hiểu lầm, hiểu lầm mà, ta có làm gì đâu!
Tần Thiên vội vàng nói, rõ ràng là ngươi vươn lưỡi ra câu dẫn ta, không liên quan tới ta , ta chỉ bị động phối hợp mà thôi, Tần Thiên vừa nghĩ vừa bực bội.
- Hừ! Ngươi có tin hay không, bây giờ ta đi nói cho tỷ tỷ biết liền đó!
Triệu Chỉ Vân nói, vừa nói vừa muốn đi ra ngoài cửa.
- Không được, ngàn vạn lần không được!
Tần Thiên vội vàng ngăn cản nàng, này nếu để cho Triệu Chỉ Vân nói cho Triệu Chỉ Nhược rằng mình hôn muội muội nàng, còn sờ soạng, cho dù giải thích như thế nào, coi như là hiểu lầm, đoán chừng Triệu Chỉ Nhược cũng sẽ không tin.
- Tốt lắm, ngươi nếu là không muốn ta nói cho chị ta biết tỷ, vậy ngươi thì phải nghe lời của ta, nếu không ta liền nói cho chị ta biết!
Triệu Chỉ Nhược lập tức uy hiếp hắn.
- Ngươi... Được rồi!
Tần Thiên bất đắc dĩ đành đáp ứng, không còn biện pháp nào khác, tự làm tự chịu mà thôi nhược điểm bị người ta nắm trong tay, chỉ có thể chào thua.
Triệu Chỉ Vân thấy bộ dạng của hắn, trong lòng khỏi lộ đắc ý.
- Tốt lắm, đưa số điện thoại của ngươi cho ta!
Triệu Chỉ Vân nhìn Tần Thiên nói, Tần Thiên lập tức đưa số điện thoại cho nàng.
- Tốt lắm, ta đi, bắt đầu từ hôm nay, ngươi sẽ là người của ta, ta kêu gì ngươi phải làm nấy, hai mươi bốn giờ bất kỳ lúc nào, nếu không ta liền mách tỷ tỷ!
Triệu Chỉ Vân nhìn Tần Thiên đắc ý nói, ngay sau đó cầm lấy quần lót phấn hồng bước đi.
- Cái này ngươi không thể cầm đi!
Tần Thiên vội vàng ngăn cản.
- Ngươi tin ta mách tỷ tỷ không!
Triệu Chỉ Vân lập tức tiếp tục uy hiếp.
- Ngươi...!
Tần Thiên nhìn Triệu Chỉ Vân, bất đắc dĩ nhìn tên trộm quần lót này thong dong bước ra ngoài.
Hừ! Triệu Chỉ Vân đắc ý cầm lại tan vật của mình, mở cửa bước ra.
- Đậu mé, sao mà xui xẻo như vậy!
Tần Thiên trong lòng âm thầm nói thầm, vốn muốn giáo dục nàng một tí, ai ngờ lại bị phản dame như vậy.
Ai, Tần Thiên thở dài một hơi, ngay sau đó bước ra ngoài, trở về phòng của Sở Tương Tương, Sở Tương Tương đang ở trên giường ngồi chờ Tần Thiên, thấy hắn tiến vào liền hỏi, xem hắn lấy lại đồ lót của mình chưa.
- Chuyện này... Có chút ngoài ý muốn, nàng đã chạy thoát rồi, còn đồ lót của nàng cũng trong tay Triệu Chi Vân!
Tần Thiên chỉ đành phải nói láo.
- Chạy?
Sở Tương Tương rất hoài nghi, Tần Thiên võ công cao cường như vậy, sao có thể để cho Triệu Chỉ Vân chạy thoát, , Sở Tương Tương không tin tưởng lắm, hoài nghi nhìn Tần Thiên.
Tần Thiên thấy vẻ mặt của Sở Tương Tương, lập tức lảng sang chuyện khác.
- Kệ đi, chúng ta tiếp tục đi Tương Tương!
Vừa nói Tần Thiên vừa động tay động chân với nàng, Sở Tương Tương vội vàng chạy trốn, não của nàng cũng bị hắn phân tán, không để ý tới chuyện của Triệu Chỉ Vân nữa...
/827
|