Tần Thiên và Sở Tương Tương vừa ăn xong bữa sáng, Triệu Chỉ Nhược đã trở về, sắc mặt Triệu Chỉ Nhược hôm nay có gì đó khác lạ, nhìn thoáng qua có chút trắng bệch, nhìn thấy Tần Thiên thì cố gắng tránh né, bộ dáng có chút mất tự nhiên, điều này làm cho Tần Thiên vô cùng nghi ngờ...
- Chỉ Nhược, nàng có chuyện gì không, sao sắc mặt lại khó coi như vậy.
Tần Thiên vỗ về Triệu Chỉ Nhược, ngước mặt nhìn nàng, Triệu Chỉ Nhược cũng có chút khẩn trương, ánh mắt tránh né cái nhìn của Tần Thiên.
- A... Ta, ta không sao hết, đúng rồi, Tần Thiên, tranh tài sắp bắt đầu rồi, chúng ta đi qua đó đi, tới trễ thì không tốt đâu.
Triệu Chỉ Nhược cố nặn ra vẻ tươi cười thúc giục Tần Thiên, nhìn qua có vẻ hơi bối rối, khác biệt hoàn toàn với bình thường.
- Trễ rồi sao? Giờ này mới có sáu giờ rưỡi mà, Chỉ Nhược, nàng có chuyện gì thì nói cho ta biết.
Tần Thiên không tin nàng không có chuyện gì..., nhìn bộ dạng của Triệu Chỉ Nhược như vậy, nhất định là có chuyện.
- A, sáu giờ rưỡi rồi à, vậy ta nhớ lộn giờ, huynh đi ăn sáng trước đi, ta ở ngồi ngoài ghế salon chờ huynh.
Triệu Chỉ Nhược vừa đã muốn chạy ra ngoài, nhưng lại bị Tần Thiên kéo lại.
- Chỉ Nhược, nàng xảy ra chuyện gì vậy, nói cho ta biết đi, gặp phải vấn đề gì, phải nói cho ta biết, ta còn giúp nàng.
Tần Thiên nhìn Triệu Chỉ Nhược nghiêm túc nói.
- Không có gì, thật mà, Tần Thiên, huynh nghĩ nhiều rồi, nhanh đi ăn điểm tâm đi, ta không có chuyện gì, chỉ là tối hôm qua mất ngủ mà thôi, đều tại muội muội của ta, nói chuyện phiếm với nàng, hơn nửa đêm.
Triệu Chỉ Nhược giải thích.
Tần Thiên nghe đến muội muội của Triệu Chỉ Nhược, lập tức trong lòng có chút nhột, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ Triệu Chỉ Vân đem chuyện ngày hôm qua nói cho Triệu Chỉ Nhược sao, chẳng lẽ Triệu Chỉ Nhược khó chịu như vậy là do chuyện hôm qua, thảm rồi, cũng không biết Triệu Chỉ Nhược nghĩ như thế nào nữa.
Nghĩ tới đây, Tần Thiên cũng không có hỏi nữa nhìn Triệu Chỉ Nhược bảo:
- À Chỉ Nhược, nàng ra ghế salon ngồi đi.
Tần Thiên nói xong liền bước ra ngoài, lấy điện thoại di động ra, định gọi điện hỏi Triệu Chỉ Vân xem có chuyện gì xảy ra không, kết quả vừa lấy điện thoại di động ra, lập tức xuất hiện một tràng tin nhắn, vừa nhìn, tất cả đều là tin nhắn nói hăn bỏ lỡ cuộc gọi, tất cả đều do Triệu Chỉ Vân gọi, ước chừng mười sáu cuộc.
- Xong rồi, chẳng phải do nhóc con đó tưởng ta nuốt lời, nên đem chuyện đó nói cho Triệu Chỉ Nhược, nếu mà thật thì, xong đời ta rồi.
Tần Thiên thầm nghĩ, vội vàng bấm số điện thoại của Triệu Chỉ Vân, rất nhanh đã kết nối được với nàng.
- Alo, trộm đồ lót, à không Triệu Chỉ Vân, có phải nàng nói chuyện hôm qua cho tỷ tỷ rồi phải không?
Vừa gọi được, Tần Thiên lập tức đi thẳng vào vấn đề.
- Đúng vậy, sao nào?
Triệu Chỉ Vân bá đạo nói, Tần Thiên vừa nghe, đã hóa cmn đá rồi.
- Đậu má, chúng ta đã giao ước rồi mà, ngươi tại sao có thể bội ước.
Tần Thiên nóng nãy nói.
- Hừ! Sao hôm qua ngươi không nghe điện thoại, đáng đời.
Triệu Chỉ Vân ở bên kia đầu dây đắc ý nói.
- Ngày hôm ta phải tu luyện, không bắt máy được, ngươi cũng biết ta sắp thi đấu mà.
Tần Thiên buồn bực nói.
- À, thì ra như vậy, vậy coi như ta bỏ qua cho ngươi, lần sau nếu ngươi còn không bắt máy..., ta mách tỷ tỷ thiệt đó.
Triệu Chỉ Vân ở bên kia nói.
- Cái gì? Thiệt? Có ý gì, ý của ngươi là ngươi còn chưa có nói cho tỷ tỷ ngươi?
Tần Thiên chút hưng phấn hỏi.
- Đúng vậy.
Triệu Chỉ Vân ở bên kia nói.
- ... Vậy ngươi tại sao mới vừa nói ngươi nói rồi.
Tần Thiên im lặng nói.
- À, ngươi hỏi dồn dập quá, ta thuận miệng trả lời mà thôi.
Triệu Chỉ Vân tùy ý nói.
“...”
Tần Thiên trực tiếp liền cúp điện thoại, xoay người bước vào trong phòng, nếu Triệu Chỉ Nhược không vì chuyện hôm qua mà khác lạ, vậy nguyên nhân ở đâu?
- Tương Tương, nàng lại đây.
Tần Thiên nhìn Tương Tương đang ở trong nhà bếp rửa chén gọi nàng bước ra, Sở Tương Tương nghi hoặc nhìn Tần Thiên, nhưng cũng đi tới.
- Chuyện gì vậy, sao huynh lại gọi ta ra đây?.
Sở Tương Tương hỏi.
- Hôm nay nàng có phát hiện Triệu Chỉ Nhược có gì khác lạ không, giống như đang có tâm sự gì đó, ta hỏi nàng ta, nàng ta cũng không muốn nói, nàng đi hỏi đi, chị em với nhau tương đối dễ nói chuyện, xem một chút rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tần Thiên nhìn Sở Tương Tương nói.
Sở Tương Tương nhìn thoáng qua Triệu Chỉ Nhược ngồi ngẩn ra ở đó, gật đầu, ngay sau đó bước đến bên cạnh Triệu Chỉ Nhược, cùng Triệu Chỉ Nhược hàn huyên.
...
Thời gian rất nhanh đã tới 8h, hôm nay là trận đấu vào top 4, tiến vào đây thì dù thua cuộc cũng còn có thể tranh hạng ba, Địa Bảng đã xong rồi, bắt đầu bước vào Thiên bảng.
Ba người Tần Thiên đã sớm tới chỗ thi đấu, hôm nay nhà thi đấu vây kín người, hôm nay là trận tranh tài chọn ra top 4 rồi, mọi người đều là cao thủ, các trận đấu tuyệt đối rất hấp dẫn, dĩ nhiên, rất nhiều người cũng đến đây vì Tần Thiên.
Liên tục hai lần trước Tần Thiên đều chém giết hai đại thiên tài, hơn nữa Tiêu Du còn ra tay chém giết hai tên trưởng lão, chuyện như vậy trước đây chưa từng có, đối với người xem tạo thành rung động không thể phai mờ rồi, cho nên hôm nay cả đám đều rất kích động chờ Tần Thiên lại làm nên chuyện.
Bảy tuyển thủ rất nhanh đã tiến ra giữa sân, bắt đầu rút thăm.
- Hắc hắc, tiểu tử, như thế nào, đã suy nghĩ kỹ chưa, ngươi có nguyện ý làm nam nhân của tỷ tỷ không, nếu gặp tỷ cũng sẽ nương tay cho ngươi.
Linh Nguyệt đắc ý nhìn Tần Thiên nói.
- Cám ơn, ta không cần ngươi làm nữ nhân của ta, nếu gặp nhau, ta nhất định sẽ hạ thủ lưu tình.
Tần Thiên nhìn Linh Nguyệt thản nhiên nói, hắn đối với cô nàng Linh Nguyệt này không hứng thú, cho nên cũng lười để ý tới nàng.
- Hừ, đầu gỗ!
Linh Nguyệt nhìn Tần Thiên thầm mắng một tiếng, trong lòng vô cùng tức giận, nam nhân khác nàng chỉ cần chỉ một câu thôi, đối phương hận không được bò đến trước mặt nàng, quỳ liếm ngón chân cho nàng, hết lần này tới lần khác Tần Thiên lại phũ nàng, điều này làm cho Linh Nguyệt cực kỳ tức giận, vì vậy nàng chỉ nghĩ tới hai trường hợp, một là Tần Thiên bất lực, hai là mị lực của mình không đủ.
Nàng dĩ nhiên hy vọng giả thuyết đầu tiên đúng, đáng tiếc bên cạnh Tần Thiên có ba bốn nữ nhân, đáp án rất rõ ràng rồi, do mị lực không đủ sao, điều này làm cho Linh Nguyệt khó mà tin được, sao mà mị lực của mình không đủ, rõ ràng đã vượt xa nhiều tiêu chuẩn của đại đa số nam nhân rồi, rốt cuộc chỗ nào không được .
- Uy, sao đứng ngay ngốc ra rồi, đến ngươi kìa.
Linh Nguyệt đang suy nghĩ lung tung, đã bị Tần Thiên vỗ vai, sợ hết hồn. Nhất thời muốn chửi ầm lên, nhưng thấy tới lượt rút thăm của mình rồi, lập tức không nhịn được, bực mình nhìn Tần Thiên, sau đó đi tới rút thăm.
“ Đậu má, cô nàng này khùng à, sao mà lại giận dữ với ta, nội tiết tố nữ có vấn đề à.”
Tần Thiên nhìn Linh Nguyệt nghi ngờ nghĩ.
Rất nhanh, tất cả mọi người đã rút xong, cầm số của mình trong tay, lần này không có quyền xem, phải đợi trọng tài tuyên bố.
/827
|