Cô gái đột nhiên bị Tần Thiên áp sát, nhất thời cả người nhũn ra, sắc mặt đỏ ửng như quả táo chín, ngay cả cầm kiếm cũng không vững.
Lớn như vậy rồi nhưng lại là lần đầu tiên bị một người con trai ghé sát tai nói, làm cho cô ta có chút không tự chủ.
- He he, có phải hay không rất thích thú. Tần Thiên chọc tức nói. Ánh mắt của hắn vẫn không rời khỏi ngực của cô gái.
Từ trên người cô gái phát ra hương thơm khiến Tần Thiên chìm đắm mê say.
- Đồ lưu manh. Cô gái giận dữ, quay người lại cầm kiếm đánh tới Tần Thiên.
Tần Thiên tốc độ rất nhanh trưc tiếp bắt lấy tay cô gái. Sau đó thuận tay đẩy cô gái ngã về phía sau.
Cô gái trọng tâm nhất thời không vững, liền chuẩn bị ngã xuống.
Tần Thiên lập tức tiến tới, đưa tay lên ôm lấy eo thon thả của cô gái, kéo cô gái vào lồng ngực mình.
Cả người cô gái áp vào Tần Thiên một cổ hưởng thơm truyền đến mũi Tần Thiên vô cùng kích thích. Cái tay còn lại cũng không yên đặt lên bên kia eo của cô gái.
Cảm giác ôm được mỹ nữ khiến Tần Thiên vô cùng sung sướng.
- Cẩn nhận nào, kẻo ngã xuống. Tần Thiên nhìn cô gái với bộ dạng dâm tặc nói.
Người xung quanh thấy Tần Thiên như vậy liền lập tức chửi hắn xối xả, hận không thể bóp chết Tần Thiên được, không ngờ khi thi đấu lại có thể vô sỉ đến như vậy.
- Buông ta ra đồ lưu manh. Cô gái hét lớn.
- Cô thật muốn vậy. Tần Thiên nhìn cô hỏi.
- Còn không mau buông ra, không ta sẽ lập tức giết người. Cô gái càng tức giận nói.
- Vậy ta buông.
Tần Thiên nói xong lập tức buông lỏng tay ra vô cùng dứt khoát.
- A!
“Bịch”
Cô gái trức tiếp ngã xuống mặt đấy, vừa rồi cô quên mất chính mình đang mất thế, nên khi Tần Thiên buông cô ra, cô liền ngã xuống mặt đất.
- Không liên quan đến ta nhé, chính cô muốn ta buông tay ra nhé. Tần Thiên nhìn gương mặt tức giận của cô gái không chút xấu hổ nói.
Tần Thiên quá vô sỉ khiến một cô gái chưa trải qua sự đời không thể phản bác liền tức giận tiếp tục đánh tới Tần Thiên.
Cả người bay vọt lên trên không, bộc phát ra thực lực cường đại nhất, toàn bộ đều phat ra đạt đến Hai Sao cấp bảy, một kiếm đánh ra mang theo vô số đạo kiếm khí hướng tới Tần Thiên.
Tần Thiên sớm đã có phòng bị, trong nhát mắt liền biến mất trước mặt tất cả mọi người.
Tần Thiên lại một lần nữa xuất hiện phía sau, trức tiếp ôm lấy cô gái rồi nhảy đến đường biên của sân đấu trực tiếp ném cô ra ngoài. Mọi thứ diễn ra chỉ trong vòng hai ba giây đồng hồ, cô gái còn chưa kịp phản ứng thì đã phát hiện mình nằm ngoài sân.
- Thiệt là, cô cả một chút kinh nghiệm chiến đấu cũng không có, lại muốn nhảy lên so tài với ta. Tần Thiên lắc đầu nói.
Cô gái này thực lực cường đại nhưng lại không có một chút kinh nghiệm chiến đấu nào, không tạo ra chút uy hiếp nào với hắn.
Tần Thiên nói xong xoay người ngênh ngang hướng đến bàn gỗ thu hồi lệnh bài trên bàn, thần sắc vô cùng đắc ý.
- Còn ai muốn lên so tài với ta không? Tần Thiên nhìn đám đệ tử của các môn phái cổ võ hô lên.
- Thật là vô sỉ!!
Mọi người xung quanh đối với thực lực hiện tại của Tần Thiên đều e ngại, làm gì còn có ai muốn tỉ thí.
- Ta muốn giết người cái tên lưu manh. Cô gái sau khi đứng dậy, tiếp tục hướng Tần Thiên tấn công.
Cô không ngờ chính mình bị Tần Thiên đánh bại chỉ sau hai chiêu lại còn bị hắn trực tiếp ôm lấy, chiếm tiện nghi của mình.
Không giết được Tần Thiên, trong lòng cô vô cùng khó chịu.
Tần Thiên nhìn thầy liền biết không ổn, lập tức tiếp tục thuấn di né tránh, để cho cô tiếp tục tấn công vào khoảng không.
- Tranh tài đã xong, cô còn muốn giết ta? Tần Thiên buồn bực nói.
- Vẻ mặt người là sao, người khó chịu là ta mới đúng. Cô gái tức giận nói, vẫn liên tục dùng kiếm đâm tới Tần Thiên.
Tần Thiên không thể làm gì khác hơn là né tránh.
- Tranh tài đã kết thúc, ta không muốn đánh với cô nữa. Tần Thiên nói nhưng cô gái cũng mặc kệ, cứ tiếp tục tấn công như điên.
- Tranh tài đã kết thúc, ta không muốn đánh với cô nữa. Tần Thiên nói nhưng cô gái cũng mặc kệ, cứ tiếp tục tấn công như điên.
Kết qua hai người tái diễn tình cảnh như Tần Thiên vừa quyết đấu với Hà Vũ Hận là một cuộc truy đuổi.
- Đủ rồi.
Lúc này, sư huynh của cô gái bay đến bên cạnh cô gái, nắm lấy tay cô lại không cho tiếp tục ra tay.
- Không được cản muội, muội muốn giết hắn, hắn là tên lưu manh, sư huynh mau giúp muội giết hắn. Cô gái giận dữ nói.
Từ bé đến lớn chưa từng có ai chạm vào cô, không ngờ hôm nay bị Tần Thiên ôm, lại có sờ eo cô khiến cô tức chết.
- Được rồi, muội không phải đối thủ của hắn đừng có làm loạn. Người thanh niên trẻ tuổi nghiêm túc nói.
Cô gái thấy sư huynh mình nghiêm túc cũng không dùng dằng nữa.
- Thực lực của người không tệ, hi vọng tương lai có thể cùng người so tài. Người thanh niên nhìn Tần Thiên mỉm cười nói sau đó kéo cô gái bỏ đi.
- Ta nhất định giết người, đồ lưu manh. Cô gái nhìn Tần Thiên hung hăng mắng, cũng không cam lòng bỏ đi nhưng cũng không dám cãi lại lời sư huynh.
- “Tên này thật là mạnh” Tần Thiên nhìn tên thanh niên rời đi thầm nghĩ.
- Hai người họ là ai?
- Không biết nữa.
- Gã thanh niên có vẻ rất lợi hại đó.
Bốn phía lại bắt đầu ồn ào tiếng nghị luận.
- Xong rồi, các người ai muốn so tài thì tới đây. Tần Thiên lại quay qua nhìn các đệ tử môn phái cổ võ nói.
Tất cả đều không nguyện ý so tài với Tần Thiên, qua ba lượt so tài có thể thấy Tần Thiên thực lực vô cùng lợi hại, hơn nữa còn rất hạ lưu, vô sỉ, người như vậy bọn họ cũng không muốn dây vào.
- Không còn ai nữa phải không, vậy xem như xong rồi, ta đi đây. Mọi người đừng nhớ đến ta nhé, kẻo ta lại hắt xì. Tần Thiên ý vị nói, xoay người rời khỏi sân nướng tới rừng rậm đi.
Các đệ tử phái Nga Mi nhìn Tần Thiên rời đi liền lập tức lặng lẽ đi theo. Sau đó các đệ tử môn phái cổ võ khác cũng bắt đầu có người rời đi theo sau đệ tử phái Nga Mi mà không ai phát hiện.
- Tranh tài tiếp tục….
…..
- “Haha, không ngờ lần này có thể một hơi kiếm được một trăm sáu mươi miếng lệnh bài, quả thực giống như lụm được của rơi”. Tần Thiên nhìn đống lệnh bài hưng phấn nghĩ.
- “Giờ có thể tìm chỗ nghĩ ngơi đủ năm ngày rồi rời đi.” Tần Thiên thầm nghĩ.
Phía sau Tần Thiên không xa, mười mấy đệ tử các môn phái cổ võ đang lặng lẽ theo sau.
- Ba người các người bên này, ba người các người bên kia, chúng ta đi giữa, bao vây hắn lại. Một đệ tử phái Nga Mi nói.
Lập tức những người khác gật đầu rồi tách ra di chuyển bao vây Tần Thiên.
- Mùa xuân sang có hoa anh đào, mùa xuân sang có hoa đào anh… Tần Thiên nhàn nhã vừa đi vừa hát trông bộ dáng vô cùng thảnh thơi thoải mái.
/827
|