Tần Thiên nhìn ba vị nữ nhân của mình đang hàn thuyên vui vẻ ở một góc, liền lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Triệu Nhã Chi, ngày hôm qua hắn đã nghĩ tới việc gọi cho nàng rồi , nhưng mà đến nay vẫn chưa gọi, Triệu Tiểu Nhã bỏ Triệu Nhã Chi đi, chắc hẳn nàng phải rất đau lòng, mình phải ủi nàng một chút Triệu Nhã Chi mới được...
Giờ phút này, Triệu Nhã Chi.
Bên trong quầy siêu thị, Triệu Nhã Chi đang cầm điện thoại di ngẩn người, sắc mặt không tốt cho lắm, sau khi Triệu Tiểu Nhã bỏ nàng đi, một đám hồn ở nhà, rất là khó chịu, mặc dù Tiêu Du buổi tối sẽ qua thăm nàng, nhưng trong lòng nàng vẫn vô cùng khó chịu.
- Triệu tổng. Ngươi không sao chớ, nếu không ngươi trở về nghỉ ngơi một chút đi, chỗ này giao cho chúng ta là được rồi!
Một nhân viên cửa hàng nhìn thấy Triệu Nhã Chi thần sắc tiều tụy, không khỏi lo lắng nói.
- Ừ, vậy cũng tốt, có chuyện gì gọi điện thoại cho ta!
Triệu Nhã Chi nhìn nhân viên cửa hàng nở nụ cười, ngay sau đó liền đứng dậy bước ra ngoài.
- Chờ một chút, Triệu tổng, túi xách của ngươi này!
Nhân viên kia vội vàng nói, cầm túi của nàng chạy theo.
- À!
Triệu Nhã Chi nhận lấy, ngay sau đó lập tức bước xuống lầu, bước chân mệt mỏi không có một chút lực lượng, cả người giống như đang ở trên mây. Về đến nhà Triệu Nhã Chi lập tức nhảy lên giường nằm, nhìn vào danh bạ điện thoại, chỉnh đến số của một người nhưng Triệu Tiểu Nhã không có dũng khí gọi, đó là số điện thoại của Tần Thiên nàng không dám liên lạc, Tiêu Du nói cho nàng biết Tần Thiên đang rất bận rộn, không thể tùy tiện gọi điện cho hắn.
“Ai!”
Triệu Nhã Chi nhìn điện thoại di động, thầm thở dài một hơi, ném điện thoại di động vào một bên, từ khi lão công chết đi sau, nữ nhi chính là niềm hi vọng duy nhất còn sót lại của nàng, mặc dù không phải ruột thịt, nhưng nàng thương yêu nó còn hơn ruột thịt, bây giờ Triệu Tiểu Nhã bỏ đi, hoàn toàn không có một chút tin tức, Triệu Nhã Chi cảm thấy nhân sinh dường như mù mịt, cuộc sống cũng không còn ý nghĩa gì, trước kia cố gắng phấn đấu vì nữ nhi, bây giờ nữ nhi bỏ mình mà đi, nàng sống vì cái gì bây giờ, liều mạng vì người nào đây.
Lúc này, điện thoại nằm lăn lóc một bên bỗng nhiên kêu vang, Triệu Nhã Chi đưa tay cầm lấy, lười biếng nhìn xem, nhất thời ánh mắt sáng lên, tinh thần hồi phục, nhanh chóng bật dậy, bởi vì cuộc gọi đến là của Tần Thiên.
- Aloo, Tiểu Thiên, huhuhu...!
Triệu Nhã Chi vừa cầm lấy điện thoại, nói được hai câu, đột nhiên khóc nước mắt từng dòng chảy xuống.
Tần Thiên ở bên kia đầu dây, mới vừa muốn hỏi Triệu Nhã Chi thế nào, không nghĩ tới vừa bắt máy đã khóc lên, nhất thời kinh hãi.
- Triệu di, ngươi đừng khóc, ta lập tức trở về, ngươi chờ ta!
Bên kia Tần Thiên gấp gáp nói, nói xong liền cúp điện thoại.
Triệu Nhã Chi nghe Tần Thiên sẽ lập tức trở về, mặt mũi vô cùng cao hứng nở nụ cười, vội vàng vươn tay lau nước mắt đi, cầm điện thoại di động để qua một bên, trong lòng cực kỳ hưng phấn, giống như cô nương chuẩn bị xuất giá vậy.
- Ta phải sửa soạn lại một chút, không thể để cho Tiểu Thiên thấy bộ dáng của ta như vậy được!
Triệu Nhã Chi nhìn khuôn mặt tiều tụy của mình trong gương, vội vàng bước vào phòng tắm, chuẩn bị tắm rửa, thay quần áo.
Biệt thự của Tần Thiên.
- Alo, Sở gia gia sao, ta trở về nhà một cái, có chút việc gấp!
Tần Thiên cầm điện thoại gấp gáp nói.
Sở Văn Long nghe xong, liền nghĩ cách trì hoãn, trong lúc tranh tài không cho phép thí sinh tự tiện bỏ đi, ngày mốt là đã bắt đầu vòng thứ hai rồi, nếu Tần Thiên đi ra ngoài mà xảy ra điều gì ngoài ý muốn thì biết ăn nói làm sao đây, hiện tại sau khi Tần Thiên đấu xong vòng loại thứ nhất, rất nhiều người đều mong muốn hắn gặp chuyện ngoài ý muốn , nếu vừa đi ra ngoài, nửa đường bị đánh chặn thì phải làm sao đây.
- Chuyện này, Tiểu Thiên à, trong lúc thi đấu, không cho phép đi ra ngoài, mà nếu có ra ngoài vạn nhất xảy ra chuyện gì thì sao!
Sở Văn Long cũng không muốn làm khó dễ Tần Thiên, nhưng hiện tại đối với hắn mà nói, chuyện tranh tài là trọng yếu nhất, nếu Tần Thiên xảy ra chuyện, vậy cơ hội tung mình của hắn cũng không còn.
- Ngài yên tâm, Sở gia gia, ta nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, có tỷ tỷ của bảo hộ!
Tần Thiên gấp gáp nói vào trong điện thoại.
- Ừ thôi... Được rồi, để ta kêu Thiếu soái đưa ngươi đi!
Sở Văn Long dừng lại một chút rồi nói, đã có Tiêu Du bảo vệ, hắn cũng tương đối yên tâm một chút, bất quá cũng chưa yên lòng.
- A Dịch, ngươi đi theo Tần Thiên, ngàn vạn lần không thể để hắn xảy ra việc gì ngoài ý muốn!
Sở Văn Long hướng phân phó Dịch lão bên cạnh, Dịch lão gật đầu, ngay sau đó liền bước ra ngoài.
- Tỷ tỷ, ta phải về nhà , xem một dì Triệu một chút! Tần Thiên nói cho Tiêu Du, Tiêu Du ở bên kia đáp một tiếng, kêu hắn đợi nàng, nàng đi cùng với hắn.
Trong phút chốc thôi, Tiêu Du đã tới, nàng ngụ ở trong quân khu bảo vệ Tần Thiên, tránh cho Tần Thiên bị người khác ám sát.
Trương Thiểu Soái lái xe cũng đã lái xe tới.
- Tần Thiên huynh đệ, tư lệnh nhờ ta nói cho ngươi biết, sáng sớm ngày mai phải trở lại, không thể đi quá lâu!
Trương Thiểu Soái nói cho Tần Thiên nghe, xong nhìn thoáng qua Tiêu Du bên cạnh, âm thầm kinh ngạc, làm sao bên cạnh Tần Thiên luôn là một đống mỹ nữ, thật là khiến người khác ao ước.
- Tốt, không thành vấn đề!
Tần Thiên gật đầu, ngay sau đó tự mình cáo biệt đám người Sở Tương Tương một tiếng, liền cùng Tiêu Du lên xe rời đi.
...
Tống Vũ giờ phút này vô cùng buồn bực, vốn tưởng lần tỷ thí này mình sẽ đè bẹp Tần Thiên, không nghĩ tới Tần Thiên lại nghịch thiên như vậy, hơn năm trăm tấm lệnh bài, phá vỡ kỉ lục từ trước đến nay, còn mình liều chết mới miễn cưỡng đạt được một trăm khối, Tần Thiên lại tới năm trăm khối, đả kích chết hắn, đều là con người sao mà chênh lệch lớn như vậy.
Hơn nữa, tưởng rằng mình đạt được một trăm tấm lệnh bài Sở Văn Long thấy được sẽ vô cùng cao hứng, không nghĩ tới lại chạy đến chỗ Tần Thiên ăn mừng, hơn nữa còn không gọi cho hắn, đáng ghét nhất chính là Sở Văn Long lại gọi điện nhắc nhở hắn phải nỗ lực cố gắng lên, sau đó thì im bặc, quả thực tức điên.
- Mụ nội nó cứ so sánh ta với Tần Thiên, ngươi không chết lão tử cũng không thể nổi danh được, nhất định phải giết chết ngươi!
Tống Vũ hung hăng nói, trong lòng suy nghĩ làm như thế nào đối phó Tần Thiên.
Lúc này, hắn chợt thấy được Tần Thiên ngồi xe đi ra ngoài quân khu, không khỏi có chút nghi ngờ, làm sao trong lúc tranh tài Tần Thiên lại đi ra ngoài, chẳng lẽ Sở Văn Long không sợ gặp chuyện không may sao.
“Đúng vậy, gặp chuyện không may!”
Mạnh mẽ, Tống Vũ ánh mắt đột nhiên sáng lên, gặp chuyện không may, thật tốt quá, nếu để cho Tần Thiên đi ra ngoài xảy ra chuyện, lúc đó trong quân khu cũng chỉ còn mình, đến lúc đó tất cả vinh dự đều thuộc về mình rồi, Sở Tương Tương cũng sẽ trở lại bên cạnh mình, quả thực quá hoàn mỹ.
“Hừ! Đúng là trời giúp ta, không biết các đại thế gia biết Tần Thiên đi ra ngoài thì sẽ đối đãi hắn như thế nào đây!”
Tống Vũ âm thầm cười lạnh, hiện tại mấy đại thế gia đối với Tần Thiên cũng không có chút cảm tình gì, bởi vì Tần Thiên uy hiếp được bọn hắn, nếu có cơ hội, nhất định sẽ hạ thủ loại bỏ Tần Thiên, mà bây giờ, lại vừa vặn là cơ hội tốt nhất, chỉ cần mình đem tin tức Tần Thiên đi ra ngoài thả ra, mấy đại thế gia tất nhiên sẽ phái người ra giết chết Tần Thiên, chỉ cần hắn xong đời, trong quân khu còn ai có thể cùng mình tranh phong chứ.
“Hừ! Tần Thiên, đừng trách ta lòng dạ ác độc, ai bảo ngươi đoạt nữ nhân của ta !”
Nghĩ tới đây, Tống Vũ không khỏi lộ ra một nụ cười âm độc, nhìn Tần Thiên rời đi, vậy xoay người bước về phía các đại thế gia .
/827
|